Chương 49: Báo ứng. (1)
Phong Lưu Thư Ngốc
12/06/2014
Lý quý phi xuất hiện quá đột ngột, cung nhân chung quanh vẫn còn chưa phản ứng, cô ta đã nhào xuống trước mặt Thái hậu, hai cánh tay huơ huơ rướn tới muốn ôm chân Thái hậu.
Mạnh Tang Du nhanh nhẹn xoay người che mình trước mặt Thái hậu, khi thấy rõ gương mặt hốc hác cùng cơ thể gầy xọp của đối phương, hàng mày cô dựng đứng cả lên. Không cần nghe người đàn bà này nói gì nữa, chỉ cần nhìn qua đã biết cô ta phải trải qua những chuyện kinh khủng thảm thương gì, bàn tay kia đã không thể gọi là bàn tay, khô quắt như một nhánh cây, đôi chân liêu xiêu lảo đảo không sức lực, thậm chí còn run lẩy bẩy.
Rốt cuộc cô ta đã làm như thế nào để thuận lợi trốn khỏi lãnh cung tầng tầng lớp lớp thị vệ để đến Từ Ninh Cung trong tình trạng không ra hình người như thế này? Trong khi đó khoảng cách giữa hai cung không phải là gần! Mạnh Tang Du nghi ngờ, sau rốt cũng hiểu được nội tình bên trong, tránh cánh tay kia ra, từ từ đứng qua một bên nhìn sang Thái hậu.
Thái hậu kinh ngạc, do dự một lúc mới hỏi, “Lý quý phi?”
“Thái hậu, xin người hãy cứu Nhị hoàng nhi! Thằng bé sắp bị con đàn bà ác độc này hại chết!” Lý quý phi nằm sóng xoài bên chân Thái hậu, chỉ vào Thẩm Tuệ Như, khuôn mặt méo mó đầy thù hận.
“Ngươi mới độc ác! Ngươi hại chết con ta!” Hai mắt Hiền phi đỏ ngầu nhào về phía Lý quý phi, chỉ trong một thoáng đã khiến giữa điện nhốn nháo, mà Thẩm Tuệ Như đã tĩnh người lại, lớn giọng ra lệnh cho thị vệ kéo người ra ngoài.
“Khoan đã, ngăn họ lại, ai gia muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Thái hậu phất tay, thị vệ lập tức kéo hai người đàn bà ra, tóc tai Hiền phi rối xù, mà Lý quý phi lại càng không ra hình người.
“Thái hậu, oan cho thần thiếp, oan cho Nhị hoàng nhi!” Lý quý phi khóc không thành tiếng, bắt đầu nghẹn ngào kể lể.
Tất cả đám người trong điện đều dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình, hoặc hả hê khi người khác gặp họa, hoặc thờ ơ nhìn Lý quý phi nước mắt giàn giụa, thống khổ không sao kể xiết. Hiền phi nghiến răng ken két, hận không thể xả thịt người đàn bà kia ra, nhưng càng lúc Lý quý phi càng tiết lộ thêm nhiều bí mật, họ cũng không thể giữ vững tâm trạng “chuyện không liên quan đến mình càng hay càng đã” được.
Tuyệt tử canh? Hoàng nhi bị hạ độc không thể sống qua trưởng thành? Không, đây chắc chắn không phải thật! Ánh mắt họ thảng thốt, không dám tin nhìn thẳng vào Thẩm Tuệ Như, thấy sắc mặt đối phương lúc xanh lúc trắng cùng đôi mắt chột dạ sợ hãi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Đã nói là châu chấu sau mùa thu, không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy! Quả nhiên là Hoàng thượng thật, vừa ngồi vào vị trí đã dùng thủ đoạn lôi đình, không hề cho cơ hội dừng lại thở dốc. Mạnh Tang Du nhìn thoáng qua gương mặt vặn vẹo của Thẩm Tuệ Như, cúi đầu trào phúng cười.
“Thái hậu, thần thiếp…” Thẩm Tuệ Như không hổ là Thẩm Tuệ Như, ngay lập tức đã trấn định, ôm bụng bước lên quỳ gối trước mặt Thái hậu, đang chuẩn bị biện bạch, cũng chẳng muốn quỳ xuống nhưng lại xụi lơ xuống đất, trong cổ họng trào ra tiếng rên xiết đau đớn.
Y thị trừng to mắt, riết chặt lấy vùng bụng đau đớn đang quặn thắt không ngừng, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, lớp váy sau lưng từ từ thấm đỏ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngoại trừ cơn đau cào xé khắp người, y thị không thể ý thức được chuyện gì nữa.
“A! Lương phi sinh non!” Niệm Từ hoảng sợ thét lên, những tần phi khác cũng sững ra, há hốc mồm.
“Đưa Lương phi đến thiên điện đi.” Dung sắc Thái hậu bình thản, bà lãnh đạm ra lệnh, ánh mắt lạnh buốt lướt qua Thẩm Tuệ Như lóe lên tia sát khí. Vài ma ma to khỏe đi lên phía trước, kéo giật Lương phi đứng lên, cũng mang Niệm Từ đang hoảng sợ bất an đi theo, chỉ để lại vũng máu chói mắt.
“Các ngươi ở lại, ai gia gọi thái y bắt mạch xem có phải Lý quý phi nói thật hay không. Những người khác mời các Hoàng tử đến đây.” Thái hậu cầm chuỗi phật châu trong tay bắt đầu tụng kinh, hai mắt khép lại không nhìn ra biểu cảm gì.
Đám thị vệ nhận mệnh rồi rời đi, Lý quý phi lặng ngắt nằm sấp bên chân Thái hậu, sắc mặt xám trắng yếu ớt như gỗ mục, không còn sức sống. Tinh thần các phi tần rơi vào hỗn loạn, không nói một lời, bầu không khí trong điện nặng nề ngưng tụ, chẳng thể nghe bất cứ âm thanh nào nữa.
Những thái y đi cùng Thái hậu đến Thiên Phật Sơn nhanh chóng đến, các Hoàng tử được thị vệ hộ tống cũng đến đại điện ngay sau đó. Thấy Nhị hoàng tử nằm trên ghế được đám thị vệ đỡ vào, rốt cuộc Lý quý phi cũng có phản ứng, khuôn mặt nhòa nước mắt nhào tới.
Xương đùi Nhị hoàng tử đã bị đánh gãy, lại không có người trị liệu chăm sóc, bây giờ không thể đứng thẳng, trừ phi phải đánh gãy xương đùi lần nữa để điều trị, nhưng sau này cũng tàn tật nghiêm trọng, đến ngày mưa sẽ chịu cơn đau nhức không thấu.
Các Hoàng tử khác đều trúng độc, thân thể vô cùng yếu ớt, nếu cẩn thận chăm sóc điều dưỡng cơ thể vài năm có lẽ sẽ sống như người bình thường, nhưng chắc chắn thọ không lâu.
Ngoại trừ Đức phi luôn giam lỏng không ra ngoài cùng vài phi tần phẩm vị thấp chưa bao giờ được thị tẩm, đám phi tần còn lại đều bị hạ tuyệt tử canh, không ai may mắn thoát khỏi.
Những thái y này đều là tâm phúc của Thái hậu, có chỗ dựa vào, trước đó lại được Hoàng thượng chỉ thị, cho nên ‘tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’ (đã biết thì không có cái gì là không nói, mà đã nói thì nói hết). Chờ họ dứt lời, trong điện ngưng đọng, sau một hồi lâu Hiền phi gào lên tiếng thét thê lương bi thống, tiếp sau đó là đám phi tần Thần phi, Lệ phi đều ôm lấy con mình khóc rống. Tiếng khóc tê tâm liệt phế nhanh chóng vang khắp chính điện, lúc này tất cả chỉ có một mục đích duy nhất, bằm thây Thẩm Tuệ Như vạn đoạn!
Chó dại cắn người quả nhiên không sủa. Ai có thể tưởng tượng được một Lương phi dịu dàng thân thiện lại âm thầm làm ra chuyện khiến người ta sợ hãi đến nhường này, toàn bộ Thái y viện đều nằm trong tay cô ta, nếu như Thái hậu không hồi cung, chỉ sợ hậu cung này sẽ thành địa bàn của y thị cùng đứa con trong bụng. Đáng sợ!
Nghĩ kỹ mọi chuyện xong, rất nhiều phi tần bắt đầu run run, không phải vì sợ hãi, mà là hận thù ngút trời. Con sống không lâu, mình lại không thể sinh được nữa, ở trong cung chỉ có thể chờ chết.
“Thái hậu, xin người bẩm báo việc này cho Hoàng thượng, nghiêm trị hung thủ!” Hiền phi lau khô nước mắt, phịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Thái hậu. Cô ta đã tin những gì Lý quý phi nói, Ngũ hoàng tử chắc chắn do Thẩm Tuệ Như hạ độc! Thế mà mình không những cảm kích kẻ tử thù, mà còn thành vật hữu dụng cho nó, giúp nó kéo đổ Lý quý phi. Bây giờ cô ta chỉ cảm thấy sống không bằng chết!
“Xin Thái hậu cùng Hoàng thượng lấy lại công bằng!” Âm thanh phịch phịch quỳ gối trong điện vang lên, Mạnh Tang Du cũng không thể đứng nguyên như vậy, đành phải quỳ theo. Vở diễn hôm nay quả thực phấn khích lòng người, quỳ một chút có chết gì.
“Người đâu, đi mời Hoàng thượng.” Thái hậu ngừng việc tụng kinh, hai mắt vẫn khép lại, dường như rất không vui với tình huống trước mắt.
“Ai gia cùng Hoàng thượng tất sẽ phân xử chuyện này cho các ngươi, nhưng một khi ra khỏi cửa cung ai gia, các ngươi phải để ý miệng lưỡi mình, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, trả lời ai gia nghe.” Đặt phật châu trong tay xuống, Thái hậu từ từ mở mắt nhìn phi tần bên dưới, sát khí ngập tràn trong mắt nào còn giống với lão Phật gia vừa nãy?
“Thần thiếp hiểu rõ.” Đám phi tần cùng lên tiếng. Hoàng tự trúng độc, phi tử bị hại, cơ hồ chặt đứt căn mạch Hoàng gia, chuyện gièm pha kinh hãi thế tục nhường này nếu như bị đồn ra chắc chắn sẽ khiến xã tắc Đại Chu dao động. Trừ phi họ muốn tìm đường chết, để gia tộc chôn cùng mình, bằng không chỉ có thể nuốt chuyện này vào bụng. Nhưng thù vẫn phải báo!
Nghĩ đến đây, không biết có bao nhiêu người làm gãy bộ móng vàng đeo trên tay.
Lúc Chu Vũ Đế đến, những Hoàng tử đang hoảng hốt sợ hãi đã bị mang đi, vết máu trên đất cũng được lau chùi sạch sẽ, chỉ để lại nguyên đám đàn bà nhạt nhòa nước mắt, biểu cảm thê lương bất lực. Mạnh Tang Du cúi đầu đứng lặng, cố gắng giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Cô có thể cảm giác được đã có không ít người hướng ánh mắt oán hận vào mình. Con người là thế, lúc rơi vào hoàn cảnh bất hạnh lại đổ hết mọi ác độc lên đầu người khác, hận không thể khiến toàn thế giới này bất hạnh cùng mình.
“Trẫm đã nghe nói.” Hắn ngồi xuống ghế chủ vị, tầm mắt ngừng trên người Mạnh Tang Du một giây rồi nhanh chóng dời đi.
“Hoàng thượng tính toán thế nào?” Thái hậu lại chậm rãi niệm phật châu. Ở Thiên Phật Sơn lâu ngày, bà đã không thể chấp nhận được chuyện lục đục đấu đá trong cung đình. Xử lý hết chuyện rắc rối này bà muốn về Thiên Phật Sơn lập tức.
“Lương phi thế nào?” Chu Vũ Đế không trả lời, ngược lại nhìn về phía Kim ma ma bên người Thái hậu, trầm giọng hỏi.
“Hoàng thượng ~ xin Hoàng thượng phân xử cho thần thiếp!” Thần Phi khóc ‘lê hoa đái vũ’, cầu xin thống thiết. Mấy ngày gần đây được sủng ái, cô ta tự cho mình ở trong lòng Hoàng thượng cũng có vài phần sức nặng, không ngờ lúc này Hoàng thượng còn lo lắng cho con tiện nhân kia! Là quỷ mê tâm hồn đi? Bằng không sao có thể để con tiện nhân kia gây dựng thế lực lớn mạnh đến mức này?
Thần phi vừa mở miệng, mấy tần phi được sủng ái dạo gần đây đều xúm lại quỳ sát chân hắn, xinh đẹp quyến rũ. Nếu họ biết người sủng hạnh mình thời gian trước không phải là người đàn ông này, chẳng biết sẽ có loại biểu cảm như thế nào, còn có thể giữ lớp mặt nạ thê diễm trong cơn đau thấu không ai hiểu kia chăng.
Thoáng nhìn qua sắc mặt âm trầm khó lường cùng gió lốc trong đôi mắt đen sẫm kia, Mạnh Tang Du cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu, âm thầm phán đoán tâm trạng của hắn. Mùi vị chuyện này hẳn không mấy ngon lành đi? Đàn ông bình thường đã không thể tha thứ được, huống chi là Đế vương ăn trên ngồi trước? Nghĩ đến đây, môi Mạnh Tang Du càng cong hơn.
“Câm miệng hết cho trẫm!” Chu Vũ Đế không kiên nhẫn được, trong khoang mũi ngập ngụa đủ hương vị phấn son, ngạt thở đến mức khiến thái dương hắn co rút đau đớn, những gương mặt xinh đẹp thút tha thút thít kia lại càng không thể khiến hắn cảm động nổi.
Giọng nói hắn vừa thấp vừa trầm, xen lẫn có tia sát khí, đám phi tần im phăng phắt, nơm nớp lo sợ quỳ gần chân hắn không dám lộn xộn.
“Bẩm Hoàng thượng, Lương phi sinh non, vừa rồi xuất huyết rất nhiều, bây giờ đã ngừng, đang hôn mê bất tỉnh.” Kim ma ma bẩm báo chi tiết.
“Biếm lãnh cung trước, đợi trẫm xử lý Thẩm thái sư xong nhất định xử tội.” Chu Vũ Đế lạnh giọng mở miệng.
Đám phi tần đang quỳ cũng nghe hiểu được, từ nay nhà họ Thẩm còn phải hứng chịu tai kiếp khủng khiếp hơn nữa, chẳng việc gì phải nóng lòng. Chết thì hết chuyện, sống không bằng chết mới là báo ứng mà Thẩm Tuệ Như nên nhận được!
Thấy Hoàng thượng đứng dậy phải đi, vài phi tử được sủng ái trước đây vội vàng mang theo nước mắt đứng lên tiễn bước, muốn tranh thủ chút ít tình cảm. Không có con cái, thánh sủng mới là chỗ dựa sống sót duy nhất. Trải qua đủ loại âm mưu, họ có thể nhanh chóng đứng lên trong nghịch cảnh tréo ngoe đi tìm đường ra khác.
Chu Vũ Đế dừng bước, quay đầu nhìn về phía Mạnh Tang Du, thấy nàng cùng Kim ma ma đỡ Thái hậu đứng dậy, xoay người đưa Thái hậu quay về tẩm điện nghỉ ngơi, hoàn toàn không hề để ý đến mình.
Cúi đầu cười khổ, Chu Vũ Đế phất tay đẩy đám đàn bà bên cạnh, bước nhanh rời đi.
Mạnh Tang Du nhanh nhẹn xoay người che mình trước mặt Thái hậu, khi thấy rõ gương mặt hốc hác cùng cơ thể gầy xọp của đối phương, hàng mày cô dựng đứng cả lên. Không cần nghe người đàn bà này nói gì nữa, chỉ cần nhìn qua đã biết cô ta phải trải qua những chuyện kinh khủng thảm thương gì, bàn tay kia đã không thể gọi là bàn tay, khô quắt như một nhánh cây, đôi chân liêu xiêu lảo đảo không sức lực, thậm chí còn run lẩy bẩy.
Rốt cuộc cô ta đã làm như thế nào để thuận lợi trốn khỏi lãnh cung tầng tầng lớp lớp thị vệ để đến Từ Ninh Cung trong tình trạng không ra hình người như thế này? Trong khi đó khoảng cách giữa hai cung không phải là gần! Mạnh Tang Du nghi ngờ, sau rốt cũng hiểu được nội tình bên trong, tránh cánh tay kia ra, từ từ đứng qua một bên nhìn sang Thái hậu.
Thái hậu kinh ngạc, do dự một lúc mới hỏi, “Lý quý phi?”
“Thái hậu, xin người hãy cứu Nhị hoàng nhi! Thằng bé sắp bị con đàn bà ác độc này hại chết!” Lý quý phi nằm sóng xoài bên chân Thái hậu, chỉ vào Thẩm Tuệ Như, khuôn mặt méo mó đầy thù hận.
“Ngươi mới độc ác! Ngươi hại chết con ta!” Hai mắt Hiền phi đỏ ngầu nhào về phía Lý quý phi, chỉ trong một thoáng đã khiến giữa điện nhốn nháo, mà Thẩm Tuệ Như đã tĩnh người lại, lớn giọng ra lệnh cho thị vệ kéo người ra ngoài.
“Khoan đã, ngăn họ lại, ai gia muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Thái hậu phất tay, thị vệ lập tức kéo hai người đàn bà ra, tóc tai Hiền phi rối xù, mà Lý quý phi lại càng không ra hình người.
“Thái hậu, oan cho thần thiếp, oan cho Nhị hoàng nhi!” Lý quý phi khóc không thành tiếng, bắt đầu nghẹn ngào kể lể.
Tất cả đám người trong điện đều dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình, hoặc hả hê khi người khác gặp họa, hoặc thờ ơ nhìn Lý quý phi nước mắt giàn giụa, thống khổ không sao kể xiết. Hiền phi nghiến răng ken két, hận không thể xả thịt người đàn bà kia ra, nhưng càng lúc Lý quý phi càng tiết lộ thêm nhiều bí mật, họ cũng không thể giữ vững tâm trạng “chuyện không liên quan đến mình càng hay càng đã” được.
Tuyệt tử canh? Hoàng nhi bị hạ độc không thể sống qua trưởng thành? Không, đây chắc chắn không phải thật! Ánh mắt họ thảng thốt, không dám tin nhìn thẳng vào Thẩm Tuệ Như, thấy sắc mặt đối phương lúc xanh lúc trắng cùng đôi mắt chột dạ sợ hãi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Đã nói là châu chấu sau mùa thu, không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy! Quả nhiên là Hoàng thượng thật, vừa ngồi vào vị trí đã dùng thủ đoạn lôi đình, không hề cho cơ hội dừng lại thở dốc. Mạnh Tang Du nhìn thoáng qua gương mặt vặn vẹo của Thẩm Tuệ Như, cúi đầu trào phúng cười.
“Thái hậu, thần thiếp…” Thẩm Tuệ Như không hổ là Thẩm Tuệ Như, ngay lập tức đã trấn định, ôm bụng bước lên quỳ gối trước mặt Thái hậu, đang chuẩn bị biện bạch, cũng chẳng muốn quỳ xuống nhưng lại xụi lơ xuống đất, trong cổ họng trào ra tiếng rên xiết đau đớn.
Y thị trừng to mắt, riết chặt lấy vùng bụng đau đớn đang quặn thắt không ngừng, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, lớp váy sau lưng từ từ thấm đỏ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngoại trừ cơn đau cào xé khắp người, y thị không thể ý thức được chuyện gì nữa.
“A! Lương phi sinh non!” Niệm Từ hoảng sợ thét lên, những tần phi khác cũng sững ra, há hốc mồm.
“Đưa Lương phi đến thiên điện đi.” Dung sắc Thái hậu bình thản, bà lãnh đạm ra lệnh, ánh mắt lạnh buốt lướt qua Thẩm Tuệ Như lóe lên tia sát khí. Vài ma ma to khỏe đi lên phía trước, kéo giật Lương phi đứng lên, cũng mang Niệm Từ đang hoảng sợ bất an đi theo, chỉ để lại vũng máu chói mắt.
“Các ngươi ở lại, ai gia gọi thái y bắt mạch xem có phải Lý quý phi nói thật hay không. Những người khác mời các Hoàng tử đến đây.” Thái hậu cầm chuỗi phật châu trong tay bắt đầu tụng kinh, hai mắt khép lại không nhìn ra biểu cảm gì.
Đám thị vệ nhận mệnh rồi rời đi, Lý quý phi lặng ngắt nằm sấp bên chân Thái hậu, sắc mặt xám trắng yếu ớt như gỗ mục, không còn sức sống. Tinh thần các phi tần rơi vào hỗn loạn, không nói một lời, bầu không khí trong điện nặng nề ngưng tụ, chẳng thể nghe bất cứ âm thanh nào nữa.
Những thái y đi cùng Thái hậu đến Thiên Phật Sơn nhanh chóng đến, các Hoàng tử được thị vệ hộ tống cũng đến đại điện ngay sau đó. Thấy Nhị hoàng tử nằm trên ghế được đám thị vệ đỡ vào, rốt cuộc Lý quý phi cũng có phản ứng, khuôn mặt nhòa nước mắt nhào tới.
Xương đùi Nhị hoàng tử đã bị đánh gãy, lại không có người trị liệu chăm sóc, bây giờ không thể đứng thẳng, trừ phi phải đánh gãy xương đùi lần nữa để điều trị, nhưng sau này cũng tàn tật nghiêm trọng, đến ngày mưa sẽ chịu cơn đau nhức không thấu.
Các Hoàng tử khác đều trúng độc, thân thể vô cùng yếu ớt, nếu cẩn thận chăm sóc điều dưỡng cơ thể vài năm có lẽ sẽ sống như người bình thường, nhưng chắc chắn thọ không lâu.
Ngoại trừ Đức phi luôn giam lỏng không ra ngoài cùng vài phi tần phẩm vị thấp chưa bao giờ được thị tẩm, đám phi tần còn lại đều bị hạ tuyệt tử canh, không ai may mắn thoát khỏi.
Những thái y này đều là tâm phúc của Thái hậu, có chỗ dựa vào, trước đó lại được Hoàng thượng chỉ thị, cho nên ‘tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’ (đã biết thì không có cái gì là không nói, mà đã nói thì nói hết). Chờ họ dứt lời, trong điện ngưng đọng, sau một hồi lâu Hiền phi gào lên tiếng thét thê lương bi thống, tiếp sau đó là đám phi tần Thần phi, Lệ phi đều ôm lấy con mình khóc rống. Tiếng khóc tê tâm liệt phế nhanh chóng vang khắp chính điện, lúc này tất cả chỉ có một mục đích duy nhất, bằm thây Thẩm Tuệ Như vạn đoạn!
Chó dại cắn người quả nhiên không sủa. Ai có thể tưởng tượng được một Lương phi dịu dàng thân thiện lại âm thầm làm ra chuyện khiến người ta sợ hãi đến nhường này, toàn bộ Thái y viện đều nằm trong tay cô ta, nếu như Thái hậu không hồi cung, chỉ sợ hậu cung này sẽ thành địa bàn của y thị cùng đứa con trong bụng. Đáng sợ!
Nghĩ kỹ mọi chuyện xong, rất nhiều phi tần bắt đầu run run, không phải vì sợ hãi, mà là hận thù ngút trời. Con sống không lâu, mình lại không thể sinh được nữa, ở trong cung chỉ có thể chờ chết.
“Thái hậu, xin người bẩm báo việc này cho Hoàng thượng, nghiêm trị hung thủ!” Hiền phi lau khô nước mắt, phịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Thái hậu. Cô ta đã tin những gì Lý quý phi nói, Ngũ hoàng tử chắc chắn do Thẩm Tuệ Như hạ độc! Thế mà mình không những cảm kích kẻ tử thù, mà còn thành vật hữu dụng cho nó, giúp nó kéo đổ Lý quý phi. Bây giờ cô ta chỉ cảm thấy sống không bằng chết!
“Xin Thái hậu cùng Hoàng thượng lấy lại công bằng!” Âm thanh phịch phịch quỳ gối trong điện vang lên, Mạnh Tang Du cũng không thể đứng nguyên như vậy, đành phải quỳ theo. Vở diễn hôm nay quả thực phấn khích lòng người, quỳ một chút có chết gì.
“Người đâu, đi mời Hoàng thượng.” Thái hậu ngừng việc tụng kinh, hai mắt vẫn khép lại, dường như rất không vui với tình huống trước mắt.
“Ai gia cùng Hoàng thượng tất sẽ phân xử chuyện này cho các ngươi, nhưng một khi ra khỏi cửa cung ai gia, các ngươi phải để ý miệng lưỡi mình, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, trả lời ai gia nghe.” Đặt phật châu trong tay xuống, Thái hậu từ từ mở mắt nhìn phi tần bên dưới, sát khí ngập tràn trong mắt nào còn giống với lão Phật gia vừa nãy?
“Thần thiếp hiểu rõ.” Đám phi tần cùng lên tiếng. Hoàng tự trúng độc, phi tử bị hại, cơ hồ chặt đứt căn mạch Hoàng gia, chuyện gièm pha kinh hãi thế tục nhường này nếu như bị đồn ra chắc chắn sẽ khiến xã tắc Đại Chu dao động. Trừ phi họ muốn tìm đường chết, để gia tộc chôn cùng mình, bằng không chỉ có thể nuốt chuyện này vào bụng. Nhưng thù vẫn phải báo!
Nghĩ đến đây, không biết có bao nhiêu người làm gãy bộ móng vàng đeo trên tay.
Lúc Chu Vũ Đế đến, những Hoàng tử đang hoảng hốt sợ hãi đã bị mang đi, vết máu trên đất cũng được lau chùi sạch sẽ, chỉ để lại nguyên đám đàn bà nhạt nhòa nước mắt, biểu cảm thê lương bất lực. Mạnh Tang Du cúi đầu đứng lặng, cố gắng giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Cô có thể cảm giác được đã có không ít người hướng ánh mắt oán hận vào mình. Con người là thế, lúc rơi vào hoàn cảnh bất hạnh lại đổ hết mọi ác độc lên đầu người khác, hận không thể khiến toàn thế giới này bất hạnh cùng mình.
“Trẫm đã nghe nói.” Hắn ngồi xuống ghế chủ vị, tầm mắt ngừng trên người Mạnh Tang Du một giây rồi nhanh chóng dời đi.
“Hoàng thượng tính toán thế nào?” Thái hậu lại chậm rãi niệm phật châu. Ở Thiên Phật Sơn lâu ngày, bà đã không thể chấp nhận được chuyện lục đục đấu đá trong cung đình. Xử lý hết chuyện rắc rối này bà muốn về Thiên Phật Sơn lập tức.
“Lương phi thế nào?” Chu Vũ Đế không trả lời, ngược lại nhìn về phía Kim ma ma bên người Thái hậu, trầm giọng hỏi.
“Hoàng thượng ~ xin Hoàng thượng phân xử cho thần thiếp!” Thần Phi khóc ‘lê hoa đái vũ’, cầu xin thống thiết. Mấy ngày gần đây được sủng ái, cô ta tự cho mình ở trong lòng Hoàng thượng cũng có vài phần sức nặng, không ngờ lúc này Hoàng thượng còn lo lắng cho con tiện nhân kia! Là quỷ mê tâm hồn đi? Bằng không sao có thể để con tiện nhân kia gây dựng thế lực lớn mạnh đến mức này?
Thần phi vừa mở miệng, mấy tần phi được sủng ái dạo gần đây đều xúm lại quỳ sát chân hắn, xinh đẹp quyến rũ. Nếu họ biết người sủng hạnh mình thời gian trước không phải là người đàn ông này, chẳng biết sẽ có loại biểu cảm như thế nào, còn có thể giữ lớp mặt nạ thê diễm trong cơn đau thấu không ai hiểu kia chăng.
Thoáng nhìn qua sắc mặt âm trầm khó lường cùng gió lốc trong đôi mắt đen sẫm kia, Mạnh Tang Du cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu, âm thầm phán đoán tâm trạng của hắn. Mùi vị chuyện này hẳn không mấy ngon lành đi? Đàn ông bình thường đã không thể tha thứ được, huống chi là Đế vương ăn trên ngồi trước? Nghĩ đến đây, môi Mạnh Tang Du càng cong hơn.
“Câm miệng hết cho trẫm!” Chu Vũ Đế không kiên nhẫn được, trong khoang mũi ngập ngụa đủ hương vị phấn son, ngạt thở đến mức khiến thái dương hắn co rút đau đớn, những gương mặt xinh đẹp thút tha thút thít kia lại càng không thể khiến hắn cảm động nổi.
Giọng nói hắn vừa thấp vừa trầm, xen lẫn có tia sát khí, đám phi tần im phăng phắt, nơm nớp lo sợ quỳ gần chân hắn không dám lộn xộn.
“Bẩm Hoàng thượng, Lương phi sinh non, vừa rồi xuất huyết rất nhiều, bây giờ đã ngừng, đang hôn mê bất tỉnh.” Kim ma ma bẩm báo chi tiết.
“Biếm lãnh cung trước, đợi trẫm xử lý Thẩm thái sư xong nhất định xử tội.” Chu Vũ Đế lạnh giọng mở miệng.
Đám phi tần đang quỳ cũng nghe hiểu được, từ nay nhà họ Thẩm còn phải hứng chịu tai kiếp khủng khiếp hơn nữa, chẳng việc gì phải nóng lòng. Chết thì hết chuyện, sống không bằng chết mới là báo ứng mà Thẩm Tuệ Như nên nhận được!
Thấy Hoàng thượng đứng dậy phải đi, vài phi tử được sủng ái trước đây vội vàng mang theo nước mắt đứng lên tiễn bước, muốn tranh thủ chút ít tình cảm. Không có con cái, thánh sủng mới là chỗ dựa sống sót duy nhất. Trải qua đủ loại âm mưu, họ có thể nhanh chóng đứng lên trong nghịch cảnh tréo ngoe đi tìm đường ra khác.
Chu Vũ Đế dừng bước, quay đầu nhìn về phía Mạnh Tang Du, thấy nàng cùng Kim ma ma đỡ Thái hậu đứng dậy, xoay người đưa Thái hậu quay về tẩm điện nghỉ ngơi, hoàn toàn không hề để ý đến mình.
Cúi đầu cười khổ, Chu Vũ Đế phất tay đẩy đám đàn bà bên cạnh, bước nhanh rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.