Chương 89: Ngoại truyện 4
Phong Lưu Thư Ngốc
23/08/2018
Thu qua đông đến, từ khi Hoàng hậu sinh con trai trưởng, hàng năm, Thái hậu luôn ẩn cư tại Thiên Phật Sơn sẽ hồi cung cùng Đế Hậu và tôn bối đón tết âm lịch. Nhưng năm nay thân thể Thái hậu có bệnh nhẹ, không thể quay về được.
Đế Hậu kết thúc tất cả công việc cho tết âm lịch, nhớ tới Thái hậu ở Thiên Phật Sơn, dồn thời gian ban chỉ nghỉ ngơi nửa tháng, mang theo con cái đến thăm.
Có trẻ con ríu rít chung quanh khiến tâm trạng Thái hậu vô cùng hạnh phúc, như thể trẻ ra thêm mười tuổi, không thấy bệnh tật đâu cả.
Sắp xếp xong biệt viên cho Hoàng gia ở Thiên Phật Sơn, gặp Lý Chiêu Nghi, Lệ phi cùng hai Hoàng tử, Mạnh Tang Du mệt muốn xỉu, về phòng tắm một cái xong liền nằm bẹp trên giường.
Lúc Chu Vũ Đế bước vào nàng đã ngủ say, khuôn mặt hồng hồng, đôi môi mềm mại hơi mở ra, nhìn rất mê hồn. Hắn chăm chú nhìn nàng một hồi lâu mới kéo chăn ra muốn chui vào ngủ cùng, nhưng vừa nhìn thấy quần áo trên người nàng, cơ thể lập tức hóa đá.
“Mạnh Tang Du, nàng mau đứng lên, cởi đống quần áo kia ra lập tức!” Ngữ khí hắn đã có phần rầu rĩ. Mặc cái gì không mặc, lại đi mặc đồ ni cô! Mẫu hậu nhà mình ngày ngày mặc thì thôi đi, thê tử cũng mặc nốt thì bảo hắn làm sao chịu nổi? Nhớ đến cơn ác mộng luôn tra tấn mình mấy năm nay, mặt hắn đen hệt như đáy nồi.
“Không thích, đồ này đơn giản rộng rãi, mặc thoải mái hơn cả đồ ngủ nữa!” Mạnh Tang Du mơ mơ màng màng mở mắt, không thấy rõ sắc mặt hắn như thế nào, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp.
“Nàng không cởi thì ta cởi cho nàng!” Chu Vũ Đế nghiến răng, thò tay cởi áo.
Mạnh Tang Du đang buồn ngủ, mọi việc cứ mặc xác hắn muốn làm gì thì làm. Vạt áo bị kéo ra, bả vai trắng ngần mịn màng cùng bờ ngực tròn đầy lấp ló dưới lớp áo ni cô màu xanh nhạt, mang đến cảm giác vừa thần thánh vừa ma mị. Chu Vũ Đế nheo nheo mắt, hầu kết lên lên xuống xuống vài cái.
Trong một thoáng, không hiểu sao hắn lại tiếc phải cởi cái áo ni cô này ra, tay mò xuống dưới tuột tiết khố bên trong của nàng. Tiết khố dễ dàng trượt xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện, so với việc cả người trần trụi lại mê hoặc hơn ngàn lần! Trong thánh khiết cũng có thể lộ sắc thái dâm mỹ, đây quả là lần đầu tiên hắn được thể nghiệm cảm giác này! Chu Vũ Đế bị mê hoặc, thân dưới hừng hực như bị đốt lửa.
Hắn khó khăn nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, bắt đầu dùng môi lưỡi để lại một dấu hôn đỏ thẫm trên cổ và vai nàng. Mạnh Tang Du dần dần có cảm giác, mắt vẫn còn nhắm tịt, đôi môi hơi mở ra rên rỉ. Tóc đen mềm, môi đỏ như máu, rõ ràng yêu ma mê hoặc như vậy mà lại mặc đồ ni cô, hai hình ảnh hoàn toàn tương phản đập thẳng vào mắt Chu Vũ Đế, khiến huyết mạch trong người bắt đầu sôi sục.
Mắt hắn dần đỏ lên, nhìn đăm đăm bức tranh hoàn mỹ kia mà thưởng thức như muốn khắc sâu vào trong óc. Hôm nay, nhất định hắn phải chuyển ác mộng tra tấn mình kia thành ‘xuân-mộng’! Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng cởi quần ra, cầm vật to lớn cương cứng, ma sát ở nơi ướt đẫm của nàng hai cái rồi đâm mạnh vào.
Mạnh Tang Du rên lớn một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, chưa được bao lâu đã chìm vào trong cơn sóng ái ân.
“Tang Du, nàng rất đẹp!” Hắn vừa cử động vừa tán thưởng, cắn lấy vành tai nàng, khàn giọng hỏi, “Ta yêu nàng, nàng có yêu ta hay không? Hả?”
Mạnh Tang Du mê man nhìn hắn, không muốn lừa gạt nhưng cũng không muốn làm hắn phải thất vọng, rốt cuộc chỉ cố sức siết chặt vòng eo mạnh mẽ của hắn, để hắn vào càng sâu hơn.
Chu Vũ Đế vùi đầu vào cổ nàng, giấu đi cơn đau đớt mất mát trên mặt, dùng sức mạnh cuồng dã lấp đầy cái lỗ sâu hoắm đầy máu trong lòng. Nỗ lực mười ba năm, hắn vẫn không nhận được gì. Đời người có bao nhiêu lần mười ba năm? Hắn nhắm mắt, ngăn bản thân mình suy nghĩ, bởi vì càng nghĩ chỉ càng cảm thấy tuyệt vọng.
Khi màn đêm buông xuống, Đế Hậu mới bước ra khỏi phòng. Thái hậu cũng không có thời gian quan tâm đến hai người, đưa mấy đứa cháu xuống núi chơi. Hôm nay là tết nguyên tiêu, trong thành có hội đèn lồng rất đáng xem.
“Chúng ta đi tìm họ đi, thuận tiện dạo chơi hội đèn lồng.” Biết hắn đang không vui, Mạnh Tang Du ôm cánh tay hắn, muốn hắn vui vẻ lên một chút.
“Ừ.” Chu Vũ Đế mỉm cười, phất tay bảo Thường Quý chuẩn bị xe ngựa, im lặng rút tay ra.
Mạnh Tang Du ngẩn người, nhìn bóng lưng cô độc của hắn, trong lòng có cái gì đó cuộn lên khó chịu. Cô không quen với việc người đàn ông kia tỏ ra lạnh lùng, cảm giác rất bất an.
Trên xe ngựa, hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng không nói tiếng nào. Đến hội đèn lồng, tình hình mới có chuyển biến tốt.
“Nắm tay ta, đừng đi đâu cả!” Chu Vũ Đế nắm chặt lấy bàn tay nho nhỏ của nàng, nửa ôm nàng vào lòng. Thấy đám người đông nghịt phía trước cứ dồn đến, hắn vội vàng đưa người ra che kín nàng, không để bọn họ đụng đến một sợi tóc của người trong ngực.
Rúc vào lồng ngực vững chãi ấm áp của hắn, trái tim bất an của Mạnh Tang Du rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, lặng lẽ vòng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, cọ cọ má lên ngực hắn một chút rồi lui ra.
Động tác như mèo con của nàng rất đáng yêu, như thể vô cùng quyến luyến nhung nhớ. Đáy lòng tưởng chừng như mất mát của Chu Vũ Đế lập tức được đổ đầy, sung sướng cười ha ha. Không phải Tang Du không có tình cảm với mình, mà chỉ là nàng không nói ra mà thôi! Vậy thì mình cần gì phải câu nệ hình thức làm gì?
Hai người lại tình nồng ý mặn như ban đầu, nắm tay nhau dạo từng quầy hàng, không vội đi tìm Thái hậu cùng con.
Không biết có ai ngã trong đám đông, khiến mấy người xung quanh bị ép lại, một thiếu nữ đeo mạng che mặt màu trắng bị xô đẩy, va thẳng vào hai người.
Chu Vũ Đế vội vàng kéo Tang Du ra đằng sau, Thường Quý bước nhanh tới đỡ lấy cánh tay cô gái, đợi nàng đứng vững lập tức buông tay ra.
“Đa tạ nhị vị giúp đỡ.” Cô gái cúi người thi lễ, đôi mắt hạnh linh động quyến rũ vạn phần.
Tỳ nữ đi theo vừa mới thoát khỏi đám đông chen lấn, vội vàng thi lễ nói lời cảm ơn.
Rõ ràng là Thường Quý cứu, thế mà cứ nhìn chồng mình! Mạnh Tang Du âm thầm đánh giá đối phương, mỉm cười phất tay, “Chỉ là tiện mà thôi, không đáng gì.”
“Chúng ta đi chỗ khác xem.” Cô xoay người nhìn nhìn Chu Vũ Đế, nhìn thấy hắn vẫn bình thường, hài lòng mỉm cười.
Hai người cùng khuất bóng, quăng cô thiếu nữ kia ra sau đầu. Ánh mắt thiếu nữ thay đổi, rốt cuộc cắn răng đuổi theo.
Chu Vũ Đế cùng Mạnh Tang Du đến trước sạp đố đèn, Mạnh Tang Du vừa ý chiếc đèn kéo quân được trưng bày, kéo kéo ống tay áo Chu Vũ Đế, ép hắn phải trổ tài lấy chiếc đèn kia về.
Chu Vũ Đế nghe lời, đưa cho chủ quán hai đồng tiền, đi lên trước lấy tờ giấy.
“Trên có sơ mai bên cạnh ao.” Ghé sát người hắn, Mạnh tang Du đọc từng chữ thành tiếng. Đây không phải là câu đố đèn gì khó, chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.
Chu Vũ Đế cười cười, đang định nói đáp án, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau, “Là hải đường.”
Lại là cô thiếu nữ đeo mạng che mặt kia, giao hai đồng tiền cho chủ quán, đi lên phía trước lấy hoa đăng xuống rồi đưa cho Mạnh Tang Du, đôi mắt đong đầy ý cười, “Chiếc đèn này tặng hai vị để tỏ lòng biết ơn.”
Ta vốn thích cái đèn này, ngươi dựa vào gì mà dám đoạt đi rồi còn làm trò tặng cho ta? Mạnh Tang Du bực bội nhưng chỉ mỉm cười, trừng mắt nhìn người bên cạnh mình, xong lại quay đầu về phía cô gái kia, thẳng thắn nói, “Kim Nhị tiểu thư, bản cung đã nhận ra ngươi, không cần phải giả bộ.”
Kim Nhị tiểu thư là em gái của phò mã Tứ công chúa, Mạnh Tang Du từng gặp một lần, “rất nhớ” đôi mắt đầy thù địch của cô ta. Tứ công chúa đã xuất giá, nhưng chưa lần nào nguôi cơn thù hận với cô, lúc nào cũng tìm đủ loại phụ nữ oanh oanh yến yến tặng cho Chu Vũ Đế để tranh sủng, nhưng chưa lần nào thành công.
Ngày ca ca đại hôn, Kim Nhị tiểu thư vừa nhìn Chu Vũ Đế đã đem lòng yêu thương, mãi đến năm mười lăm tuổi, vừa nhận được tin của tẩu tử đã lập tức đuổi theo đến tận đây. Vốn tưởng hai người chỉ thấy mình một lần, lại xa như vậy, nhất định là không nhận ra, ngờ đâu mình đã bị bại lộ từ trước. Thấy ánh mắt bạo ngược nham hiểm của Đế vương, thân thể nàng run run, vội vã quỳ xuống thỉnh tội.
“Ngươi đi đi! Quay về nói cho Tứ công chúa, nếu như tự tiện để lộ hành tung của trẫm, trẫm sẽ theo luật mà xử tội!” Chu Vũ Đế cũng cảm thấy phiền với nữ nhi luôn tìm cách gây chuyện, lạnh lùng mở miệng. Thường Quý nhanh nhẹn giữ chặt lấy cánh tay cô Kim Nhị tiểu thư kia, không để nàng làm ra hành động khiến người ta chú ý.
Tiết lộ ‘Đế tung’ là tử tội, cả nhà họ Kim cùng Tứ công chúa không thể thoát nạn. Mặt Kim Nhị tiểu thư trắng bệch, cố gắng đứng vững.
Lệnh cho hai thị vệ tiễn chân Kim Nhị tiểu thư, Mạnh Tang Nhu nhéo tay hắn một phen, bực bội nói, “Quanh năm suốt tháng đều phải đi xử lý đám ong bướm kia cho chàng, đúng là rảnh quá mà!”
Ong bướm? Đây là kiểu so sánh gì? Chu Vũ Đế dở khóc dở cười, đang muốn kéo thê tử vào lòng xoa xoa nắn nắn nịnh nọt, ở ngã tư đường bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. Hình như đèn lồng của người nào đó bị cháy, lửa lan đến trang phục, khiến hắn lăn lộn trên đường kêu gào.
Người đứng chung quanh vội vàng ép sát nhau tránh né, sợ bị dây lửa. Cả hai bị dòng người tách ra, chỉ một thoáng đã lẫn vào trong đám đông. Vóc người Mạnh Tang Du vốn nhỏ, cơ hồ là chân không chạm đất, bị cuốn ra một góc xa. Lúc hoàn hồn lại đã thấy mình đứng ở một nơi nào đó, xung quanh đều là những gương mặt xa lạ.
Vài ám vệ mặc trang phục dạ hành im lặng xuất hiện bên cạnh, đẩy những kẻ nhốn nháo xung quanh ra, như Moses chia đôi biển. Cô biết, đây là những ám vệ hắn phái tới để bảo vệ mình, chỉ cần đứng im chờ đợi, hắn nhất định sẽ tìm thấy mình.
Tâm trạng lo lắng từ từ bình ổn, cô bước từng bước một xuống đê, đứng bên bờ nhìn vài cô gái thả hoa đăng xuống sông. Tuy chỉ cách mười thước, nhưng dường như những ngọn sáng trong vắt kia, những âm thanh rộn rã nơi phố xá như cách mình rất xa, xa đến nổi không thể với tới được. Mạnh Tang Du nhìn bàn tay mình sững sờ. Bàn tay này vốn nên nắm lấy một bàn tay mạnh mẽ của một người khác, bên giờ cô nên dụi vào lòng người khác, mà không phải cô đơn quạnh quẽ ở nơi này.
Một cơn gió hiếm hoi của mùa hè thổi qua, cảm giác rét lạnh như khắc vào xương thịt. Mạnh Tang Du khẽ rùng mình, hai cánh tay ôm lấy vai. Giờ khắc này, cô mới biết mình không muốn rời xa người kia một khắc nào! Hắn đã trở thành một phần cuộc sống của cô!
Những thiếu nữ thả hoa đăng bên kia bờ sông bị ám vệ đuổi đi để ngừa cung thủ mai phục bốn phía. Thấy vậy, Mạnh Tang Du biết hắn sắp đến. Cô ngửng đầu, nhìn lên đê, lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là mong ngóng chờ đợi.
Chỉ một lát sau, bóng dáng rắn rỏi của hắn xuất hiện, y phục trên người xộc xệch, vài sợi tóc còn rơi ra khỏi phát quan, ngực phập phồng, vô cùng chật vật.
Mạnh Tang Du chưa bao giờ thấy hắn thất thố như vậy, bật cười ha ha.
Thấy nàng cười, sắc mặt sốt ruột của hắn chợt dịu xuống, nhanh chân chạy xuống đê.
Bỗng nhiên Mạnh Tang Du muốn đùa giỡn, hai tay cụm lại thành một chiếc loa để lên miệng la lớn, “Cổ Thiệu Trạch, ta thích chàng!”
Không biết là do bậc thềm của đê trơn hay là do lời tỏ tình rung động kia, Chu Vũ Đế lảo đảo vài bước, vội vàng túm lấy cành liễu bên cạnh mới không trượt thẳng xuống đê.
Các ám vệ vây quanh bốn phía nhất tề tự thôi miên mình: Ta không nghe thấy gì cả! Ta không phát hiện gì hết!
Mạnh Tang Du cười đến gập người, tiếp tục la lớn, “Cổ Thiệu Trạch, ta thích chàng!”
Biểu cảm trên mặt hắn vô cùng hung ác, luống cuống chạy xuống đê, kéo người phụ nữ quậy phá kia vào lòng, cúi đầu ấn môi mình lên môi nàng. Nụ hôn này rất vội vàng, răng cắn lên môi, mùi máu nhàn nhạt tràn ra trong miệng.
Mạnh Tang Du cảm thấy cả người hắn đang run lên, trong đôi mắt vằn lên những tia máu như mê mang, như kích động, như sợ hãi. Hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp, chỉ cần thức giấc hết thảy sẽ hóa thành hư không, hệt như những lần trước!
Đôi mắt trầm xuống, Mạnh Tang Du thở dài một hơi, chủ động ôm cổ hắn, cuốn lấy môi hắn, trấn an trái tim bất an kia. Có những lời một khi chỉ cần nói ra miệng, tất cả tình cảm đè nén tự đáy lòng tự nhiên cuộn trào như sóng biển. Hai người ôm nhau dưới bầu trời sao, dưới ánh sáng lấp lánh của những chiếc đèn hoa đăng, tuy hai mà một.
Ám vệ đã xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn thêm một lần nào. Xa xa, một chùm pháo bông lấp lánh rực rỡ nở bung trên bầu trời, khắc đôi bích nhân đứng bên bờ sông, đẹp tới kinh tâm động phách.
Đế Hậu kết thúc tất cả công việc cho tết âm lịch, nhớ tới Thái hậu ở Thiên Phật Sơn, dồn thời gian ban chỉ nghỉ ngơi nửa tháng, mang theo con cái đến thăm.
Có trẻ con ríu rít chung quanh khiến tâm trạng Thái hậu vô cùng hạnh phúc, như thể trẻ ra thêm mười tuổi, không thấy bệnh tật đâu cả.
Sắp xếp xong biệt viên cho Hoàng gia ở Thiên Phật Sơn, gặp Lý Chiêu Nghi, Lệ phi cùng hai Hoàng tử, Mạnh Tang Du mệt muốn xỉu, về phòng tắm một cái xong liền nằm bẹp trên giường.
Lúc Chu Vũ Đế bước vào nàng đã ngủ say, khuôn mặt hồng hồng, đôi môi mềm mại hơi mở ra, nhìn rất mê hồn. Hắn chăm chú nhìn nàng một hồi lâu mới kéo chăn ra muốn chui vào ngủ cùng, nhưng vừa nhìn thấy quần áo trên người nàng, cơ thể lập tức hóa đá.
“Mạnh Tang Du, nàng mau đứng lên, cởi đống quần áo kia ra lập tức!” Ngữ khí hắn đã có phần rầu rĩ. Mặc cái gì không mặc, lại đi mặc đồ ni cô! Mẫu hậu nhà mình ngày ngày mặc thì thôi đi, thê tử cũng mặc nốt thì bảo hắn làm sao chịu nổi? Nhớ đến cơn ác mộng luôn tra tấn mình mấy năm nay, mặt hắn đen hệt như đáy nồi.
“Không thích, đồ này đơn giản rộng rãi, mặc thoải mái hơn cả đồ ngủ nữa!” Mạnh Tang Du mơ mơ màng màng mở mắt, không thấy rõ sắc mặt hắn như thế nào, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp.
“Nàng không cởi thì ta cởi cho nàng!” Chu Vũ Đế nghiến răng, thò tay cởi áo.
Mạnh Tang Du đang buồn ngủ, mọi việc cứ mặc xác hắn muốn làm gì thì làm. Vạt áo bị kéo ra, bả vai trắng ngần mịn màng cùng bờ ngực tròn đầy lấp ló dưới lớp áo ni cô màu xanh nhạt, mang đến cảm giác vừa thần thánh vừa ma mị. Chu Vũ Đế nheo nheo mắt, hầu kết lên lên xuống xuống vài cái.
Trong một thoáng, không hiểu sao hắn lại tiếc phải cởi cái áo ni cô này ra, tay mò xuống dưới tuột tiết khố bên trong của nàng. Tiết khố dễ dàng trượt xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện, so với việc cả người trần trụi lại mê hoặc hơn ngàn lần! Trong thánh khiết cũng có thể lộ sắc thái dâm mỹ, đây quả là lần đầu tiên hắn được thể nghiệm cảm giác này! Chu Vũ Đế bị mê hoặc, thân dưới hừng hực như bị đốt lửa.
Hắn khó khăn nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, bắt đầu dùng môi lưỡi để lại một dấu hôn đỏ thẫm trên cổ và vai nàng. Mạnh Tang Du dần dần có cảm giác, mắt vẫn còn nhắm tịt, đôi môi hơi mở ra rên rỉ. Tóc đen mềm, môi đỏ như máu, rõ ràng yêu ma mê hoặc như vậy mà lại mặc đồ ni cô, hai hình ảnh hoàn toàn tương phản đập thẳng vào mắt Chu Vũ Đế, khiến huyết mạch trong người bắt đầu sôi sục.
Mắt hắn dần đỏ lên, nhìn đăm đăm bức tranh hoàn mỹ kia mà thưởng thức như muốn khắc sâu vào trong óc. Hôm nay, nhất định hắn phải chuyển ác mộng tra tấn mình kia thành ‘xuân-mộng’! Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng cởi quần ra, cầm vật to lớn cương cứng, ma sát ở nơi ướt đẫm của nàng hai cái rồi đâm mạnh vào.
Mạnh Tang Du rên lớn một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, chưa được bao lâu đã chìm vào trong cơn sóng ái ân.
“Tang Du, nàng rất đẹp!” Hắn vừa cử động vừa tán thưởng, cắn lấy vành tai nàng, khàn giọng hỏi, “Ta yêu nàng, nàng có yêu ta hay không? Hả?”
Mạnh Tang Du mê man nhìn hắn, không muốn lừa gạt nhưng cũng không muốn làm hắn phải thất vọng, rốt cuộc chỉ cố sức siết chặt vòng eo mạnh mẽ của hắn, để hắn vào càng sâu hơn.
Chu Vũ Đế vùi đầu vào cổ nàng, giấu đi cơn đau đớt mất mát trên mặt, dùng sức mạnh cuồng dã lấp đầy cái lỗ sâu hoắm đầy máu trong lòng. Nỗ lực mười ba năm, hắn vẫn không nhận được gì. Đời người có bao nhiêu lần mười ba năm? Hắn nhắm mắt, ngăn bản thân mình suy nghĩ, bởi vì càng nghĩ chỉ càng cảm thấy tuyệt vọng.
Khi màn đêm buông xuống, Đế Hậu mới bước ra khỏi phòng. Thái hậu cũng không có thời gian quan tâm đến hai người, đưa mấy đứa cháu xuống núi chơi. Hôm nay là tết nguyên tiêu, trong thành có hội đèn lồng rất đáng xem.
“Chúng ta đi tìm họ đi, thuận tiện dạo chơi hội đèn lồng.” Biết hắn đang không vui, Mạnh Tang Du ôm cánh tay hắn, muốn hắn vui vẻ lên một chút.
“Ừ.” Chu Vũ Đế mỉm cười, phất tay bảo Thường Quý chuẩn bị xe ngựa, im lặng rút tay ra.
Mạnh Tang Du ngẩn người, nhìn bóng lưng cô độc của hắn, trong lòng có cái gì đó cuộn lên khó chịu. Cô không quen với việc người đàn ông kia tỏ ra lạnh lùng, cảm giác rất bất an.
Trên xe ngựa, hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng không nói tiếng nào. Đến hội đèn lồng, tình hình mới có chuyển biến tốt.
“Nắm tay ta, đừng đi đâu cả!” Chu Vũ Đế nắm chặt lấy bàn tay nho nhỏ của nàng, nửa ôm nàng vào lòng. Thấy đám người đông nghịt phía trước cứ dồn đến, hắn vội vàng đưa người ra che kín nàng, không để bọn họ đụng đến một sợi tóc của người trong ngực.
Rúc vào lồng ngực vững chãi ấm áp của hắn, trái tim bất an của Mạnh Tang Du rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, lặng lẽ vòng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, cọ cọ má lên ngực hắn một chút rồi lui ra.
Động tác như mèo con của nàng rất đáng yêu, như thể vô cùng quyến luyến nhung nhớ. Đáy lòng tưởng chừng như mất mát của Chu Vũ Đế lập tức được đổ đầy, sung sướng cười ha ha. Không phải Tang Du không có tình cảm với mình, mà chỉ là nàng không nói ra mà thôi! Vậy thì mình cần gì phải câu nệ hình thức làm gì?
Hai người lại tình nồng ý mặn như ban đầu, nắm tay nhau dạo từng quầy hàng, không vội đi tìm Thái hậu cùng con.
Không biết có ai ngã trong đám đông, khiến mấy người xung quanh bị ép lại, một thiếu nữ đeo mạng che mặt màu trắng bị xô đẩy, va thẳng vào hai người.
Chu Vũ Đế vội vàng kéo Tang Du ra đằng sau, Thường Quý bước nhanh tới đỡ lấy cánh tay cô gái, đợi nàng đứng vững lập tức buông tay ra.
“Đa tạ nhị vị giúp đỡ.” Cô gái cúi người thi lễ, đôi mắt hạnh linh động quyến rũ vạn phần.
Tỳ nữ đi theo vừa mới thoát khỏi đám đông chen lấn, vội vàng thi lễ nói lời cảm ơn.
Rõ ràng là Thường Quý cứu, thế mà cứ nhìn chồng mình! Mạnh Tang Du âm thầm đánh giá đối phương, mỉm cười phất tay, “Chỉ là tiện mà thôi, không đáng gì.”
“Chúng ta đi chỗ khác xem.” Cô xoay người nhìn nhìn Chu Vũ Đế, nhìn thấy hắn vẫn bình thường, hài lòng mỉm cười.
Hai người cùng khuất bóng, quăng cô thiếu nữ kia ra sau đầu. Ánh mắt thiếu nữ thay đổi, rốt cuộc cắn răng đuổi theo.
Chu Vũ Đế cùng Mạnh Tang Du đến trước sạp đố đèn, Mạnh Tang Du vừa ý chiếc đèn kéo quân được trưng bày, kéo kéo ống tay áo Chu Vũ Đế, ép hắn phải trổ tài lấy chiếc đèn kia về.
Chu Vũ Đế nghe lời, đưa cho chủ quán hai đồng tiền, đi lên trước lấy tờ giấy.
“Trên có sơ mai bên cạnh ao.” Ghé sát người hắn, Mạnh tang Du đọc từng chữ thành tiếng. Đây không phải là câu đố đèn gì khó, chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.
Chu Vũ Đế cười cười, đang định nói đáp án, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau, “Là hải đường.”
Lại là cô thiếu nữ đeo mạng che mặt kia, giao hai đồng tiền cho chủ quán, đi lên phía trước lấy hoa đăng xuống rồi đưa cho Mạnh Tang Du, đôi mắt đong đầy ý cười, “Chiếc đèn này tặng hai vị để tỏ lòng biết ơn.”
Ta vốn thích cái đèn này, ngươi dựa vào gì mà dám đoạt đi rồi còn làm trò tặng cho ta? Mạnh Tang Du bực bội nhưng chỉ mỉm cười, trừng mắt nhìn người bên cạnh mình, xong lại quay đầu về phía cô gái kia, thẳng thắn nói, “Kim Nhị tiểu thư, bản cung đã nhận ra ngươi, không cần phải giả bộ.”
Kim Nhị tiểu thư là em gái của phò mã Tứ công chúa, Mạnh Tang Du từng gặp một lần, “rất nhớ” đôi mắt đầy thù địch của cô ta. Tứ công chúa đã xuất giá, nhưng chưa lần nào nguôi cơn thù hận với cô, lúc nào cũng tìm đủ loại phụ nữ oanh oanh yến yến tặng cho Chu Vũ Đế để tranh sủng, nhưng chưa lần nào thành công.
Ngày ca ca đại hôn, Kim Nhị tiểu thư vừa nhìn Chu Vũ Đế đã đem lòng yêu thương, mãi đến năm mười lăm tuổi, vừa nhận được tin của tẩu tử đã lập tức đuổi theo đến tận đây. Vốn tưởng hai người chỉ thấy mình một lần, lại xa như vậy, nhất định là không nhận ra, ngờ đâu mình đã bị bại lộ từ trước. Thấy ánh mắt bạo ngược nham hiểm của Đế vương, thân thể nàng run run, vội vã quỳ xuống thỉnh tội.
“Ngươi đi đi! Quay về nói cho Tứ công chúa, nếu như tự tiện để lộ hành tung của trẫm, trẫm sẽ theo luật mà xử tội!” Chu Vũ Đế cũng cảm thấy phiền với nữ nhi luôn tìm cách gây chuyện, lạnh lùng mở miệng. Thường Quý nhanh nhẹn giữ chặt lấy cánh tay cô Kim Nhị tiểu thư kia, không để nàng làm ra hành động khiến người ta chú ý.
Tiết lộ ‘Đế tung’ là tử tội, cả nhà họ Kim cùng Tứ công chúa không thể thoát nạn. Mặt Kim Nhị tiểu thư trắng bệch, cố gắng đứng vững.
Lệnh cho hai thị vệ tiễn chân Kim Nhị tiểu thư, Mạnh Tang Nhu nhéo tay hắn một phen, bực bội nói, “Quanh năm suốt tháng đều phải đi xử lý đám ong bướm kia cho chàng, đúng là rảnh quá mà!”
Ong bướm? Đây là kiểu so sánh gì? Chu Vũ Đế dở khóc dở cười, đang muốn kéo thê tử vào lòng xoa xoa nắn nắn nịnh nọt, ở ngã tư đường bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. Hình như đèn lồng của người nào đó bị cháy, lửa lan đến trang phục, khiến hắn lăn lộn trên đường kêu gào.
Người đứng chung quanh vội vàng ép sát nhau tránh né, sợ bị dây lửa. Cả hai bị dòng người tách ra, chỉ một thoáng đã lẫn vào trong đám đông. Vóc người Mạnh Tang Du vốn nhỏ, cơ hồ là chân không chạm đất, bị cuốn ra một góc xa. Lúc hoàn hồn lại đã thấy mình đứng ở một nơi nào đó, xung quanh đều là những gương mặt xa lạ.
Vài ám vệ mặc trang phục dạ hành im lặng xuất hiện bên cạnh, đẩy những kẻ nhốn nháo xung quanh ra, như Moses chia đôi biển. Cô biết, đây là những ám vệ hắn phái tới để bảo vệ mình, chỉ cần đứng im chờ đợi, hắn nhất định sẽ tìm thấy mình.
Tâm trạng lo lắng từ từ bình ổn, cô bước từng bước một xuống đê, đứng bên bờ nhìn vài cô gái thả hoa đăng xuống sông. Tuy chỉ cách mười thước, nhưng dường như những ngọn sáng trong vắt kia, những âm thanh rộn rã nơi phố xá như cách mình rất xa, xa đến nổi không thể với tới được. Mạnh Tang Du nhìn bàn tay mình sững sờ. Bàn tay này vốn nên nắm lấy một bàn tay mạnh mẽ của một người khác, bên giờ cô nên dụi vào lòng người khác, mà không phải cô đơn quạnh quẽ ở nơi này.
Một cơn gió hiếm hoi của mùa hè thổi qua, cảm giác rét lạnh như khắc vào xương thịt. Mạnh Tang Du khẽ rùng mình, hai cánh tay ôm lấy vai. Giờ khắc này, cô mới biết mình không muốn rời xa người kia một khắc nào! Hắn đã trở thành một phần cuộc sống của cô!
Những thiếu nữ thả hoa đăng bên kia bờ sông bị ám vệ đuổi đi để ngừa cung thủ mai phục bốn phía. Thấy vậy, Mạnh Tang Du biết hắn sắp đến. Cô ngửng đầu, nhìn lên đê, lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là mong ngóng chờ đợi.
Chỉ một lát sau, bóng dáng rắn rỏi của hắn xuất hiện, y phục trên người xộc xệch, vài sợi tóc còn rơi ra khỏi phát quan, ngực phập phồng, vô cùng chật vật.
Mạnh Tang Du chưa bao giờ thấy hắn thất thố như vậy, bật cười ha ha.
Thấy nàng cười, sắc mặt sốt ruột của hắn chợt dịu xuống, nhanh chân chạy xuống đê.
Bỗng nhiên Mạnh Tang Du muốn đùa giỡn, hai tay cụm lại thành một chiếc loa để lên miệng la lớn, “Cổ Thiệu Trạch, ta thích chàng!”
Không biết là do bậc thềm của đê trơn hay là do lời tỏ tình rung động kia, Chu Vũ Đế lảo đảo vài bước, vội vàng túm lấy cành liễu bên cạnh mới không trượt thẳng xuống đê.
Các ám vệ vây quanh bốn phía nhất tề tự thôi miên mình: Ta không nghe thấy gì cả! Ta không phát hiện gì hết!
Mạnh Tang Du cười đến gập người, tiếp tục la lớn, “Cổ Thiệu Trạch, ta thích chàng!”
Biểu cảm trên mặt hắn vô cùng hung ác, luống cuống chạy xuống đê, kéo người phụ nữ quậy phá kia vào lòng, cúi đầu ấn môi mình lên môi nàng. Nụ hôn này rất vội vàng, răng cắn lên môi, mùi máu nhàn nhạt tràn ra trong miệng.
Mạnh Tang Du cảm thấy cả người hắn đang run lên, trong đôi mắt vằn lên những tia máu như mê mang, như kích động, như sợ hãi. Hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp, chỉ cần thức giấc hết thảy sẽ hóa thành hư không, hệt như những lần trước!
Đôi mắt trầm xuống, Mạnh Tang Du thở dài một hơi, chủ động ôm cổ hắn, cuốn lấy môi hắn, trấn an trái tim bất an kia. Có những lời một khi chỉ cần nói ra miệng, tất cả tình cảm đè nén tự đáy lòng tự nhiên cuộn trào như sóng biển. Hai người ôm nhau dưới bầu trời sao, dưới ánh sáng lấp lánh của những chiếc đèn hoa đăng, tuy hai mà một.
Ám vệ đã xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn thêm một lần nào. Xa xa, một chùm pháo bông lấp lánh rực rỡ nở bung trên bầu trời, khắc đôi bích nhân đứng bên bờ sông, đẹp tới kinh tâm động phách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.