Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 11: Nói ra. (1)

Phong Lưu Thư Ngốc

12/06/2014

Lại qua nửa tháng, thân thể hiện giờ của Chu Vũ Đế đã rất khỏe mạnh, thính giác cùng khứu giác cũng nhạy bén hơn so với trước, một mình lêu lổng ở Bích tiêu cung cả buổi cũng không thành vấn đề. Thời gian gần đây, hắn thường xuyên quanh quẩn ở cửa cung, trong lòng bắt đầu sốt ruột. Bởi vì thân thể thật sự của hắn đã hôn mê hơn hai tháng, nếu không tỉnh lại thì không biết nội loạn Đại Chu sẽ bùng nổ lúc nào. Hơn nữa, Thẩm thái sư cùng Tuệ Như càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè, mỗi một hành động đều khiến hắn ngửi thấy hơi thở nguy hiểm. Một khi tình thế này cứ tiếp tục, không chừng bọn họ sẽ sinh ra tâm tư cướp đoạt chính quyền. Bây giờ hắn đã không còn tin cậy họ Thẩm một cách không lay chuyển như trước.

Người sốt ruột hơn cả hắn còn có Phùng ma ma. Thấy Hoàng thượng từ ngày giam lỏng chủ tử cũng chẳng quan tâm, coi như hoàn toàn đã quên có một người như vậy tồn tại, bà đứng ngồi không yên.

“Nương nương, người khâu một cái hầu bao dâng cho Hoàng thượng đi, cũng để cho ngài ấy biết người khắc nào cũng mong nhớ. Bằng không việc giam lỏng này kéo dài đến khi nào?” Xoa bóp bả vai cho Mạnh Tang du, Phùng ma ma tận tình khuyên nhủ.

Chu Vũ Đế vừa mới chạy vào tẩm điện, nghe vậy hai mắt lập tức ngập sát khí gườm gườm Phùng ma ma. Đức phi là người phụ nữ của hắn, tiện tì này lại còn để Đức phi làm hầu bao cho tên hàng giả kia? Thật sự là đáng chết!

“Yên tâm, ta sẽ được bỏ lệnh cấm nhanh thôi. Hai tháng Hoàng thượng chưa từng lâm hạnh hậu cung, bây giờ bên ngoài đều đồn đại Hoàng thượng trọng thương, không có cách nào dựng dục coi nối dõi. Bè cánh Lý tướng gần đây liên tục dâng thư, khuyên bảo Hoàng thượng nhanh chóng lập Hậu. Người đủ tư cách ngồi lên ngai Hậu cùng vị trí Thái tử tốt nhất hẳn nhiên là Lý quý phi và Nhị hoàng tử. Từ lâu Lương phi đã xem ngôi Hậu như vật trong túi mình, vả lại cô ta đối nhân xử thế cực kỳ khôn khéo, am tường cách mượn gió bẻ măng, nhất định lúc này sẽ thả ta ra ngoài, muốn nước đã đục nay càng đục hơn. Nhưng mà thật đáng tiếc, ta chưa từng nghĩ đến ngôi Hậu, không có khả năng đối phó với Lý quý phi như cô ta mong muốn. Cô ta không thả ta càng sướng, thoải mái tự tại.” Mạnh Tang Du xua tay, ngữ khí đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Thúc đẩy Hoàng thượng cấm người là nàng ta, muốn cho Hoàng thượng bỏ lệnh cấm cũng là nàng ta, bắt đầu từ khi nào Lương phi có thể ảnh hưởng lớn như vậy tới Hoàng thượng? Chỉ trong nháy mắt đã được sủng ái như vậy, không biết có dùng yêu pháp gì mê hoặc Hoàng thượng? Có Lý quý phi, Hiền phi cùng người ở đây, người có thể chạm tay tới ngôi Hậu cũng không có chỗ cho nàng ta!” Phùng ma ma quả thật không hiểu vì sao Lương phi lại có quyền cao ngút trời như vậy.

“Cô ta không có yêu pháp, ma ma nghĩ quá nhiều rồi.” Mạnh Tang Du mỉm cười, âm thanh rầm rì không ai nghe thấy được, “Ngôi Hậu này trước giờ đều là của cô ta, chỗ nào đến lượt người khác?”

“A? Nương nương, người vừa nói gì?” Phùng ma ma nghe không rõ, vội vàng hỏi lại.

Tai chó nhạy bén hơn tai người, những lời Mạnh Tang Du vừa nói Chu Vũ Đế đều nghe rõ ràng không sót nửa chữ, thân thể cứng ngắc, trong nội tâm chấn động dữ dội. Nghe cuộc nói chuyện của hai người, cô gái này không phải cũng nhìn thấu tình cảm của trẫm đối với Lương phi? Ánh mắt nàng, rốt cuộc sắc bén đến bao nhiêu?

Cảm xúc đầu tiên dâng lên chính là tức giận vì bị người khác nắm thóp, tiếp theo sau đó là chột dạ ngạt thở. Đuôi Chu Vũ Đế vung lên, chạy trối chết. Giờ khắc này hắn không biết làm sao để đối mặt với cô gái ngồi đó, thì ra những gì nàng biết được còn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn; thì ra nàng chẳng bao giờ quan tâm đến ngôi Hậu, mà phòng bị cùng lợi dụng hắn đã làm quả thực như truyện cười!

Không để ý tới nắm lông chạy đến rồi lại chạy đi, Mạnh Tang Du phất tay với Phùng ma ma, tỏ ý không muốn tiếp tục đề tài này.

﹡﹡﹡﹡

Trên triều đình, hai tộc Thẩm, Lý tranh đấu càng lúc càng quyết luyện. Lý tướng có căn cơ sâu, giao thiệp rộng, Thẩm thái sư lại được Hoàng đế tin dùng, hai phái đấu đá đều ngang tay nhau. Nếu muốn đánh phá cục diện bế tắc cũng không dễ dàng, còn phải tự giữ lấy mình.

Ngay lúc này, quả nhiên Thẩm Tuệ Như dụng kế mượn gió bẻ măng, chỉ thị Hoàng đế giả bỏ lệnh giam lỏng cho Đức phi, để ả tham dự vào cuộc tranh đoạt này. Đức phi chưa bao giờ để mình vào mắt, tuyệt đối sẽ không coi mình làm đối thủ, chắc chắn toàn lực bày mưu tính kế Lý quý phi. Đến lúc đó, mình chỉ cần bàng quan ngồi tại chỗ, ngư ông đắc lợi là được.

Đúng là không tới vài ngày, cung bài cầu kiến Mạnh Tang Du của Mạnh phu nhân được dâng lên, mà Hoàng đế cũng vui vẻ chấp nhận. Đây chính là tín hiệu của việc giải trừ giam lỏng.

Mạnh phu nhân tuổi gần tứ tuần, có sáu bảy phần tương tự Đức phi, dáng dấp xinh đẹp vẫn còn đó, giữa ấn đường có vài dấu vết nhàn nhạt, là do quanh năm suốt tháng nhíu mày mà thành, có thể thấy được bình thường suy tư rất nhiều.

“Lâm thị tham kiến nương nương…” Thấy con gái vào chính điện, Lâm thị Mạnh phu nhân vội vàng đứng dậy hành lễ, lại bị Mạnh Tang Du nhanh chóng đỡ lấy.

“Mẹ không được đa lễ, ngồi ạ!” Mạnh Tang Du đỡ Mạnh phu nhân đế ghế của khách rồi tự bản thân ngồi xuống ghế chủ vị.



Phùng ma ma ôm A Bảo ra ngoài để lại không gian cho hai mẹ con, nhưng lúc này A Bảo lại kêu lên ăng ẳng, vừa cào cánh tay Phùng ma ma vừa dùng đôi mắt ngập nước như chớp như không nhìn về phía Đức phi, trong mắt đầy vẻ ‘em không muốn đi đâu hết mà.’ Ở chung lâu ngày, hắn phát hiện Đức phi không có sức chống cự với biểu cảm này, chỉ cần hắn ra tay, Đức phi lập tức ‘ngàn y trăm thuận’ với hắn.

Mạnh phu nhân tiến cung tất nhiên sẽ mang theo tin tức của Mạnh Trường Hùng, hắn nhất định phải ở lại nghe xem. Nghĩ đến chuyện Mạnh Trường Hùng là phụ thân của Đức phi, tâm trạng hắn trở nên phức tạp vô cùng, nhưng cái loại không hề cố kỵ gì mà lợi dụng cùng thương tổn, rốt cuộc hắn cũng không làm được. Hắn nghĩ, chỉ cần Mạnh Trường Hùng tự nguyện giao ra quân quyền, tất cả vinh quang sủng ái cho Đức phi hắn nhất định sẽ không thu hồi, lại càng bồi thường nhiều hơn. Theo bản năng, hắn không muốn tưởng tượng cái ngày thê lương nghèo túng của Đức phi sau này, khuôn mặt với nụ cười tươi đẹp mới là biểu cảm thích hợp với nàng nhất.

“Ma ma, đưa A Bảo lại cho ta. Bà cũng đừng đi, ở lại hầu hạ.” Quả nhiên gương mặt Mạnh Tang Du mềm nhũn, lập tức kéo A Bảo vào lòng hôn hít.

Tâm nguyện được đền bù, đuôi A Bảo không thể không vẫy được. Bây giờ hắn càng ngày càng thuần thục cách vận dụng kỹ năng lấy lòng chủ nhân mình.

“Nô tì tuân mệnh.” Trên mặt Phùng ma ma đầy kinh ngạc, trong lòng lại vô cùng hớn hở. Trước đây mỗi lần Quốc công phu nhân tiến cung cầu kiến, chủ tử cũng không để bà ở lại hầu hạ, bà còn nghĩ chủ tử không tin tưởng mình.

“Bé con này là đầu sỏ khiến con bị giam lỏng đây sao?” Thấy con gái miệng cười trong vắt, tinh khôi hồn nhiên như lúc chưa gả đi, khuôn mặt nghiêm nghị của Mạnh phu nhân cũng dịu hòa xuống, chỉ vào A Bảo hỏi.

“Không liên quan gì đến A Bảo. Lâu này Lương phi hận con, A Bảo chỉ là một cái bè, không có A Bảo cô ta cũng sẽ tìm được lý do khác tát con một cái.” Mạnh Tang Du xoa xoa bàn chân A Bảo, ngữ khí ‘vân đạm phong khinh.’ Thật rõ ràng, cô không hề để chuyện giam lỏng này trong lòng.

Chu Vũ Đế dựa vào khuỷu tay Mạnh Tang Du, vểnh tai lắng nghe hai người nói chuyện. Hắn sẽ không bao giờ nghe thấy hai chữ “Lương phi” mà tim đập nhanh hơn, ngược lại vì được Đức phi bảo vệ mà cảm thấy ấm áp.

“Y thị làm gì có tư cách hận con?” Tiếng Mạnh phu nhân phẫn hận, “Trong ba năm nay, con thay y thị cản bao nhiêu tai ách, diệt trừ bao nhiêu kẻ địch, còn thị chỉ cần thong thả ung dung ngồi trong Chung túy cung chờ Hoàng thượng yêu thương là được, thị còn cái gì chưa thỏa mãn?”

Lỗ tai A Bảo giật giật, bàn chân khoát lên cánh tay Đức phi có chút cứng ngắc.

Khuôn mặt Phùng ma ma trở nên hoang mang, không rõ hai vị chủ nhân rốt cuộc đang nói gì. Nương nương chắn tai ách cho Lương phi là ý gì?

“Đúng vậy, chính là chưa thỏa mãn mới hận con! Vị trí đứng đầu trong tứ phi của con vốn là của cô ta, quyền lợi giải quyết cung vụ cũng vốn là của cô ta, Bích tiêu cung, Lăng vân điện và tư khố con có được cũng vốn thuộc về cô ta, mẹ nói xem cô ta có hận con hay không?” Mạnh Tang Dụ cười giễu, trong giọng nói tràn đầy châm chọc cùng bất đắc dĩ khiến Chu Vũ Đế run sợ.

“Vớ vẩn! Sao thị không thấy con bị người ta hạ độc bao nhiêu lần, bị người ta bày ra bao nhiêu lần ngáng chân, uống bao nhiêu tị tử canh (thuốc tránh thai)? Có bản lĩnh thì kêu thị đổi vai với con thử xem, xem rốt cuộc thị có thể sống được mấy ngày trong cung cấm này! Quả nhiên nhân phẩm người tộc Thẩm đều thấp kém như vậy, nhưng lúc nào cũng bày ra dáng vẻ đạo mạo lừa gạt người đời! Mắt Hoàng đế bị mù rồi chăng?” Gò má Mạnh phu nhân đỏ lên, ngữ khí càng lúc càng tức giận.

Mỗi một câu Mạnh phu nhân nói ra, thân thể Chu Vũ Đế cứng thêm một chút, Bị hạ độc, bị ngáng chân, uống tị tử canh, việc này hắn đều biết đến, nhưng bây giờ nghe tới tai lại giống như thanh kiếm thép, xuyên thấu vào da thịt hắn từng phân một. Cảm giác lồng ngực bị đè nén đến đau buốt như thế này có tên gọi là tội lỗi.

“Mẹ, người nói cẩn thận!” Mạnh Tang Du vội vàng xua tay, ngăn chặn Mạnh phu nhân đang nói không đắn đo trước sau.

Sắc mặt Mạnh phu nhân căng thẳng, biểu cảm căm phẫn lập tức bình phục xuống.

“Con gái ngoan lành của mẹ, vốn được thương yêu chiều chuộng, lại muốn đưa vào trong cung để người ta giày xéo…” Tiếng Mạnh phu nhân nghẹn ngào, lắc đầu, rốt cuộc không nói nên lời. Trong nháy mắt, khuôn mặt tiều tụy như già đi mười mấy tuổi.

Chu Vũ Đế dùng bàn chân che tai lại, quả thực không dám nghe tiếp nữa. Giày xéo, những hành động hắn đối với Đức phi quả đúng tương xứng với hai chữ này. Hắn không có tư cách nổi giận với những gì Mạnh phu nhân đã nói.



“Cha phụ trách quản lý trăm vạn đại quân, cưới con chẳng khác nào cưới một cây kiếm treo ngay gáy, ở Đại Chu này, ngoại trừ Hoàng thượng thì có ai muốn con nữa?” Mạnh Tang Du lại cười giễu, ngữ khí bắt đầu thoải mái, “Mẹ, mẹ đừng khổ sở vì con nữa, con sống rất tốt. Vị trí ăn trên ngồi trước, tôi tớ thành đàn, vinh hoa phú quý, tất cả những gì đàn bà muốn trên đời này con đều có, con còn chưa thỏa mãn gì nữa? Mẹ không thấy ngay cả Thẩm Tuệ Như có được sủng ái duy nhất cũng đố kị với con sao?”

Giọng nói nàng độ lượng như vậy, biểu cảm tươi tắn như vậy, mang theo sức cảm hóa kì dị nào đó, xoa dịu sắc mặt Mạnh phu nhân.

Chu Vũ Đế phủ phục trong lòng Mạnh Tang Du, quả thực không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung cô gái này. Hồ như, nàng cho tất cả thương đau trên người là một loại ban ân, là một quá trình trải nghiệm để trưởng thành, cũng không oán hận, cũng không tự chuốc lấy khổ sở. Ở bên người nàng, mỗi một ngày đều phong phú lại vui vẻ, những phiền não nặng nề đến đâu đều có thể quên mất. Không có cô gái này làm bạn, sáu mươi ngày đêm sống dưới lốt con vật, hắn không biết bản thân mình có thể tồn tại đến bây giờ hay không.

Nếu bây giờ hắn có một đôi tay, hắn chỉ muốn ôm nàng, chặt thật chặt. Ở thời khắc này, nguyện vọng khôi phục về thân thể cũ của Chu Vũ Đế bức thiết chưa từng có. Bất tri bất giác, ấn ký Thẩm Tuệ Như để lại trong lòng hắn càng lúc càng mờ nhạt, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, xinh đẹp tuyệt trần của Mạnh Tang Du.

Mạnh phu nhân yên lặng một lát điều chỉnh tâm tình, dùng khăn lau khô lệ vương nơi khóe mắt, chậm rãi nói chuyện chính, “Lần này mẹ tiến cung là vì hôn sự của ca ca con.”

“Ồ? Lần này ca ca lại hợp ý con gái nhà ai?” Mạnh Tang Du bóp bóp tai A Bảo, hứng thú hỏi.

“Không phải nó muốn, mà mẹ để mắt, là trưởng nữ Lễ bộ thị lang Phó Quảng Đạt. Tuy dung mạo bình thường một chút, nhưng hơn người ở chỗ tính tình kiên cường, đầu óc nhanh nhạy, tuổi nhỏ đã quản lý gia vụ, che chở ấu đệ (em trai còn nhỏ). Cô gái này có thể sống được ‘phong sinh thủy khởi’ ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương, đầy thuộc hạ của kế mẫu (mẹ kế), người như vậy, cưới về nhà có thể quản được ca ca con, cũng để cho nó bớt gây ra tai họa!” Mạnh phu nhân nở nụ cười, hiển nhiên là rất vừa lòng với cô gái họ Phó này.

(trong này có nhắc tới chữ ‘đích’, ý chỉ ‘chính tông, dòng trưởng, dòng chính’, con trai con gái vợ cả được gọi là ‘đích tử, đích nữ’, nhưng mình không đưa chữ ‘đích’ này vào

Phong sinh thủy khởi 风生水起 tức là gió đi khắp nơi để mọi vật được sinh ra, nước đến đâu thì ở đó sẽ đâm chồi nảy lộc.)

“Diện mạo bình thường thì hơi khó một chút, anh trai thích nhất mỹ nhân, sao lại để ý tới? Nếu anh ấy không có tính tình này, nửa năm trước cũng chẳng gây ra họa lớn ngập trời như thế.” Mạnh Tang Du nhíu mày xoa xoa thái dương, nhắc đến anh hai nhà mình lại cảm thấy đau cả đầu.

Chu Vũ Đế ngậm một ngón tay Mạnh Tang Du theo quán tính, nhẹ nhàng cạ cạ mút lấy, muốn cho cô vui vẻ một chút, rồi khiến Mạnh Tang Du dịu dàng cười.

“Sao lại có thể trách nó được? Nếu không phải do Thẩm Hi Ngôn lừa trong sạch Liễu Kỳ Tư, sau lại không chuộc thân cho nàng ta, làm hại Liễu Kỳ Tư treo cổ tự sát, ca ca con cũng sẽ không đánh Thẩm Hi Ngôn đến vỡ tướng. Con không thấy sao, những bức thư tình lấy từ chỗ tì nữ Liễu Từ Kỳ đã quá rõ, Thẩm Hi Ngôn thề non hẹn biển, ‘chỉ thiên họa địa’ nhận lời cứu nàng ta ra ngoài. Kết quả như thế nào? Đoạt tấm thân trong sạch con nhà người ta thì biến mất không thấy tung tích! Mà Liễu Tư Kỳ kia cũng tự làm bậy, lúc trước ca ca con chuộc thân lại dám cự tuyệt, không biết xuống suối vàng rồi thì hối hận như thế nào!” Mạnh phu nhân vẫy vẫy khăn, thổn thức không xiết.

“Trước kia cô ấy cũng là thiên kim nhà quan, đọc sách được vài năm, sao có thể để mắt tới anh trai văn không thành võ không phải? Cho nên con mới nói, bụng dạ quá cao cũng không tốt, người muốn sống thanh thản, quan trọng nhất là thức thời, có thể thấy rõ tình cảnh bản thân.”

Lời nói Mạnh Tang Du ‘hữu cảm nhi phát’ (nói ra, biểu lộ cảm xúc trong lòng), Chu Vũ Đế lại bị cảm xúc hối hận cùng áy náy tra tấn như kim đâm. Bởi vì tin cậy Thẩm thái sư cùng Lương phi, chuyện này hắn không điều tra kỹ lưỡng, thế nên không biết bên trong còn có câu chuyện kinh khiếp đến thế. Bây giờ nghĩ lại mấy lời Lương phi thường tán dương huynh trưởng ruột thịt của mình, trong lòng hắn thật sự chịu không được. Đáng thương ca ca của Đức phi, bị hắn ‘thưởng’ sáu mươi đại bản, nằm trên giường tròn ba tháng mới hết.

Thấy A Bảo cứ nhắm vào ngực mình mà chui, sợ A Bảo nhiễm lạnh, Mạnh Tang Du vội vàng kéo áo bên ngoài ‘gói’ chú lại cẩn thận. Hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng cùng nhiệt độ cơ thể lập tức chữa khỏi tâm trạng ầm ầm sụp đổ của Chu Vũ Đế.

Mạnh phu nhân cũng nghiêng người lại gần xoa xoa đầu A Bảo, khuôn mặt đầy chờ đợi mở miệng, “Mẹ sợ ca ca con không đồng ý, cho nên muốn nhờ con tứ hôn. Mẹ ép nó không được, cũng chỉ có con với cha mới có thể trị nó. Cha con ở biên quan xa xôi, mẹ chỉ có thể dựa vào con.”

Lúc này Mạnh Tang Du gật đầu, “Mẹ yên tâm, chuyện anh trai hãy để con lo liệu. Trước mắt con vẫn còn chưa hoàn toàn thất sủng, đi xin Hoàng thượng một ý chỉ tứ hôn vẫn có thể được. Tộc của Phó đại nhân là dòng dõi thư hương, không có thực quyền, Hoàng thượng hẳn sẽ đồng ý.”

Chu Vũ Đế nghe vậy, ngực bắt đầu bị đè nén. Chỉ cần nghĩ đến chuyện người phụ nữ của mình lại dùng gương mặt nhiệt tình như lửa, dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn đi cầu xin đồ dỏm kia, cho dù biết nàng chỉ giả bộ, hắn cũng không thể chịu được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook