Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 113: Cố nhân của Tô Phi
Hoạn Phi Vãn Vãn
24/08/2018
Huân hương thanh nhã từ lò đồng quyến rũ bay lên, bấc đèn thanh hoa lúc
sáng lúc tối làm màu sắc trong tiêu trướng cũng ấm lên, nữ tử từ từ gọi
một tiếng: "Hoàng Thượng", như tơ như lũ, thanh u dịu dàng.
Ngón tay thon dài của nam tử lướt qua bờ môi nàng, bỗng nhiên nói: "Gọi trẫm là Vân Khanh." Hắn nhìn nàng, cẩn thận như ngắm nhìn một món đồ trân bảo.
Khi đó, nàng còn không biết hắn có một cái tên như vậy, nàng chần chờ trong phút chốc, trong miệng gian nan phun ra hai từ.
"Vân Khanh".
Hoàng đế đột nhiên ngây ngẩn cả người, đôi mắt nhìn nàng, tựa như sâu kín nhìn thành người khác. Nàng ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, gương mặt tuấn lãng kia chợt rời khỏi, nàng ta chỉ kịp đứng dậy, nhìn về phương hướng đó nhưng nơi nào còn một thân ảnh minh hoàng kia? Nhưng ngay khắc đấy, nàng ta hiểu rõ, đáy mắt Bạc Hề Hành nhìn người khác không phải mình.
"Vân Khanh."
Nữ tử lại lần nữa nhỏ giọng gọi, rèm châu trước mặt nàng vì không có gió mà im lìm bất động, đèn lưu ly trên giá cắm nến hiện lên bóng hình như ẩn như hiện.
"Tiểu thư..." Lam nhi tới gần Tô Phi, nhỏ giọng gọi. Nàng ta không biết tại sao chủ tử nhà mình lại dừng bước chân, chẳng lẽ đã hối hận khi tới nơi này rồi sao? Lam nhi vốn muốn khuyên nàng ấy đừng tới. Hiện tại Ánh Phi có thai, nàng ta không phải được nước mà vênh váo sao?
Tô Phi như vừa hoàn hồn, bộ diêu trên mái tóc đong đưa, nàng quay đầu lại, khách khí đối đãi với đám cung nhân đi qua, xem như câu nói vừa rồi chưa từng nghe thấy. Biết Ánh Phi chưa tỉnh, nàng nói muốn đi vào thăm một chút rồi trở về, đối mặt với sủng phi của Hoàng đế. Người bên dưới cũng không dám ngăn cản, lại không ngờ bản thân nghe được những điều này.
Ngón tay nắm lấy rèm châu, Tô Phi chần chờ một chút, rốt cuộc cũng đi vào.
Thanh âm bức rèm châu phía vẫn còn khẽ va chạm chưa dứt, trước mắt nàng đã thấy tấm bình phong như ngọc, mùi huân hương từ trong kim lũ theo gió tản mùi thuần hậu khắp nơi quanh quẩn trong phòng. Nàng đi thêm vài bước thấy Toàn Cơ đang nằm sấp trên giường Ánh Phi.
Là nàng ta.
Đôi mắt Tô Phi hơi đổi, chiếc khăn đang cầm trong tay hốt hoảng siết chặt, mười ngón tay kiều diễm đan vào nhau.
Bàn tay trắng nõn của Toàn Cơ bám chặt vào tấm trải giường, trong cơn hôn mê nàng vẫn chưa tỉnh lại, cứ lẩn quẩn quanh cơn ác mộng. Lam nhi nhìn chủ tử nhà mình một cái, lại thấy Tô Phi ung dung lại gần, nửa ngồi xuống, ánh mắt chăm chú tìm tòi nghiên cứu nữ tử trước mặt.
Nàng ta, rốt cuộc là ai?
Cái tên kia, nàng ta cũng chỉ nghe thấy một lần, mà cung nữ này tại sao lại biết?
Hay là... quan hệ giữa Hoàng đế cùng nàng ta đã thân cận đến vậy, hắn mới có thể cho phép nàng gọi cái tên đó?
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, không.... không phải.
Tô Phi quả quyết phủ nhận suy đoán này, nàng ta không giải thích được nguyên nhân nhưng chỉ là cảm giác không đúng.
"A..." Âm thanh nữ tử nỉ non khẽ rên một tiếng, thật là khó chịu, đầu cũng đau, tay cũng đau, cả người cũng đau quá. Tay nắm chăn mỏng càng chặt, Toàn Cơ rõ ràng đã không còn bao nhiêu sức lực, chỉ là nội tâm của mình nói cho nàng biết, phải bắt lấy, nhất định phải bắt lấy. Dưới chân chính là vực sâu vạn trượng, tay không bắt được chỉ có thể ngã xuống, ngã xuống...
Toàn Cơ hoảng hốt, dường như có bàn tay ai tựa như phủ lên mu tay nàng, bàn tay to rộng truyền đến cho nàng ấm áp vô tận. Nàng khó khăn ngước mắt, nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của nam tử, nàng bỗng nhiên oà khóc.
Sao hắn lại ở đây?
Hắn không nên nắm lấy tay mình, điều hắn nên làm là trực tiếp đá thêm cho nàng một cước xuống Huyền Nhai.
Nhưng hắn lại không buông bỏ, bên tai vọng lên câu nói "Sao ngươi biết bổn vương không thể bảo vệ ngươi?". Cả người run lên, nàng bật thốt: "Vương gia, nhanh.... Buông tay..."
Mười ngón tay lại lần nữa siết chặt, Tô Phi lắp bắp kinh hãi, thấy nữ tử gắt gao nắm lấy tay mình. Nàng ta thấy nữ tử nắm thật chặt tấm chăn mỏng trên người Ánh Phi, sợ nàng dùng lực mạnh sẽ kéo nàng ta xuống. Tô Phi vừa duỗi tay qua, chạm đến tay nữ tử, lại không ngờ nàng ấy lại có động tác như vậy.
"Tiểu thư..."
Lam nhi hoảng sợ tiến lên, định giật tay Toàn Cơ ra, lại thấy Tô Phi ngước mắt nhìn nàng ta. Đáy mắt tựa như giận dữ, cung nữ sửng sốt, bước chân dừng lại.
Đôi tay đan chéo vào nhau, Tô Phi bỗng nhiên si ngốc sững sờ đứng đó, cảm giác bàn tay nắm chặt này, nàng ta chỉ nhớ tới người kia của nhiều năm trước. Người đó, Tô Phi đã từng cho rằng có thể vĩnh viễn làm bạn với người đó.
Mười ngón tay của Toàn Cơ nắm chặt tay Tô Phi, cung mày cau lại, lúc này Tô Phi mới cảm thấy điều khác thường trên người nàng ấy. Chăm chú nhìn lại, thấy trên trán nữ tử toát mồ hôi, mu bàn tay nàng ta khẽ chạm, không khỏi kinh ngạc, thì ra là đang phát sốt.
Tô Phi nhớ tới thời điểm thấy Toàn Cơ tới Tuệ Ngọc cung, cả người nàng ướt đẫm, có lẽ lúc tới không che dù.
Chỉ là, vừa rồi nàng gọi một tiếng "Vương gia", là gọi Tấn Huyền vương sao? Ánh mắt nghi hoặc khó chịu dừng trên khuôn mặt nữ tử, đáy lòng Tô Phi dâng lên cảm giác không yên, nàng ta cùng Tấn Huyền vương, rốt cuộc có quan hệ gì?
............
Lặng lẽ rời khỏi nội thất, Tô Phi gặp Thái y từ Thái Y Viện vội vàng chạy vào. Thái y thấy nàng, không khỏi sửng sốt, cuống quít hành lễ: "Sắc trời đã tối, Tô Phi nương nương không nên tới nơi này."
Dạo này trong cung thay đổi quá nhiều, Tô Phi tuy mới khôi phục thánh sủng nhưng phân vị lại chưa khôi phục. Hậu cung lại truyền ra tin tức Ánh Phi mang thai, không thể nghi ngờ Tô Phi nên tránh hiềm khích.
Ánh mắt xẹt qua khuôn mặt bình tĩnh của Thái y, nàng khẽ cười một tiếng: "Chẳng qua bổn cung chỉ tới thăm mà thôi. Thẩm Thái y đã nói với Hoàng thượng thai nhi trong bụng muội ấy không gì đáng ngại, cho dù bổn cung có ở chỗ này ngây ngốc đến hừng đông thì có lợi ích gì?
Vẻ mặt Thẩm Thái y ngưng trọng, đôi môi mấp máy chưa kịp mở miệng, thân ảnh nhỏ bé của nữ tử trước mặt đã rời khỏi điện.
Tô Phi không ngồi loan kiệu, tối nay ánh trăng sáng tỏ, trời đêm lanh lãnh, không khí vẫn còn ẩm ướt sau trận mưa, phiến đá dưới chân vẫn ướt át như cũ. Hôm nay không giống bữa tiệc tại Hành Đài, ngày ấy nhóm người vương gia rời cung, trời đêm đen nhánh, không chút ánh sáng, chỉ có ánh đèn mông lung.
Chỉ là trong lòng Tô phi càng thêm mơ hồ.
Toàn Cơ.
Đáy lòng lại gọi khẽ lên hai chữ này lần nữa, nàng thậm chí còn cảm thấy, quan hệ rối rắm giữa bốn người bọn họ, sau buổi tối hôm nay lại càng thêm khó hiểu.
............
Thân mình nàng khó chịu như không thể nắm được đồ vật trong tay, nàng khẽ động, đầu đụng phải mép giường, đau nhức khiến Toàn Cơ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra chỉ là giấc mộng!
Nàng thở phì phò, mu bàn tay chạm vào thái dương, trán mình quả thật rất nóng. Thần trí của nàng vẫn còn thanh tỉnh, hai chân tê rần như chết lặng, nàng thử cử động người, trên vai có thứ gì đó rơi xuống.
Nàng ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại, dưới mặt đất là chiếc áo ngoài thêu hoa mẫu đơn của Ánh Phi treo trên giá áo. Nàng duỗi tay kéo áo vào, trong hơi thở, tất cả đều là hương Bách Hoa. Toàn Cơ như nhớ tới điều gì đó, cắn răng khẽ động thân mình, bên ngoài rèm châu, cung nữ thấy nàng đi ra, vội chạy tới chào, khẩn trương hỏi: "Nương nương có chuyện gì sao?"
Thẩm Thái y canh giữ bên ngoài cũng bước tới, vẻ mặt ưu sầu nhìn Toàn Cơ.
Nàng nói nhỏ: "Không có việc gì." Cung nữ cùng Thái y mới nhẹ nhàng thở ra. Thấy cung nữ xoay người muốn đi, nàng vội vàng gọi lại, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi có người đi vào sao?"
Cung nữ ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu, một lúc sau tựa như nhớ tới điều gì đó, thấp giọng: "Tô Phi nương nương của Tuệ Ngọc cung có tới."
"Tô Phi nương nương?" Toàn Cơ ngạc nhiên, ngược lại nhớ tới áo khoác trên người nàng, tâm tình đang bình tĩnh trong nháy mắt ẩn chứa bất an. Nàng như có loại cảm giác rất mãnh liệt, trận ác mộng hỗn loạn vừa rồi như muốn khẳng định điều gì đó.
Nhớ tới ngày đó, Tấn Huyền vương nắm chặt tay nàng mê sảng, cánh tay giấu trong ống áo bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Cung nữ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, duỗi tay đỡ nàng, lúc này mới "A" lên một tiếng, nói nhỏ: "Ngươi phát sốt rồi! Quần áo ẩm ướt vẫn còn chưa thay, như thế làm sao mà tốt được?" Lúc nãy Hoàng đế tới, mọi người trong Tường Bình cung đều sợ hãi, còn ai quản được việc Toàn Cơ dãi nắng dầm mưa chứ?
Đầu óc Toàn Cơ vẫn còn suy nghĩ đến chuyện của Tô Phi, giờ phút này trong mắt không chút động tĩnh, chỉ nói lung tung một câu: "Không sao" rồi xoay người đi vào. Bàn chân bước lảo đảo, cung nữ vội đỡ lấy thân mình nàng: "Ngươi như thế này làm sao mà tốt lên được?"
Thái y nghe vậy, vội tiến lên nhìn thoáng quá, sắc mặt hắn trầm xuống, vội nói: "Đổi người tới hầu hạ nương nương đi. Nương nương vừa mới hạ sốt, đừng để bị nhiễm lại." Hắn nhìn cung nữ: "Ngươi đỡ cô ấy về phòng, người tới theo ta vào trong."
Sớm đã có cung nữ cùng thái giám tiến lên, theo Thái y đi vào. Toàn Cơ biết hắn không yên tâm, muốn đích thân vào trong khám lại. Khi nàng ở trong, chẳng qua chỉ ghé vào trước giường Ánh Phi ngủ một giấc, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ là giờ phút này, cả người nàng đều khó chịu, nửa câu cũng không muốn nhiều lời, liền để cung nữ dìu mình về phòng.
Nằm trên giường, mí mắt không thể mở ra, nàng nhắm mắt nhưng lại không thể ngủ được. Nàng cắn môi, những chỗ ửng đỏ trên mặt đã dần tan đi, khuôn mặt tái nhợt không giống người sống.
Nàng nhớ lại, trong mộng, thời điểm Bạc Hề Hành đẩy nàng xuống vực, nàng dùng hết sức lực hô to "Vân Khanh, đừng". Nàng đã hô, nhất định đã hô lên.
Tô Phi, đã nghe thấy sao?
Hai mắt lại mở to, hiện tại nàng chỉ có thể cầu nguyện Tô Phi không biết "Vân Khanh" là ai. Ngày ấy trên Hành Đài, nàng thậm chí còn bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Bạc Hề Hành nhìn Tô Phi. Nếu hắn không thật sự sủng ái nàng ấy, nhất định sẽ không nói cho nàng ta biết cái tên "Vân Khanh", đúng không?
Đáy lòng một mảnh hỗn loạn. Giải thích không rõ, đau quá....
Suốt một đêm, nàng không thể nào ngủ được.
Nay Ánh Phi đã hoài long thai, Hoàng đế mặt rồng vui vẻ. Hôm sau liền hạ đạo thánh chỉ, sắc phong làm nhất phẩm Hoa phi, còn ban thêm một đôi ngọc như ý, ngọc bội trân châu vô số, gắm vóc tốt nhất...
Khắp cả Tường Bình cung đều nhận long ân to lớn, từ nay về sau, hậu cung Tây Lương chỉ có Hoa phi là tôn quý nhất. Bất quá chỉ một đêm ngắn ngủi, trong cung bốn phía đều nổi lên lời đồn, cung nhân các nơi len lén truyền nhau, tương lai ngôi vị trung cung, sợ là sẽ đổi chủ.
Toàn Cơ nằm trên giường, mơ mơ màng màng nghe được thanh âm từ trong viện truyền vào, mặc dù không rõ ràng nhưng nàng cũng hiểu rõ vài phần. Hoa phi hoài long thai, nhất định phong quang vô hạn.
Toàn Cơ ngước mắt, ánh mặt trời từ khe cửa lọt vào, trên chiếc bàn gỗ loang lổ bóng hình màu đỏ sậm của cửa sổ, nhánh cây đung đưa, hình như gió rất lớn. Biết nàng bị bệnh, người ở tẩm cung gọi nàng qua hầu hạ, Toàn Cơ vẫn nằm như cũ, không phải vì chuyện long thai của Hoa phi. Nàng đơn giản chỉ nghĩ, chuyện đêm qua, nếu Tô Phi thật sự đã nghe hết, nàng ấy nói việc này cho Bạc Hề Hành, nàng nên giải thích thế nào đây?
Nói rằng Tấn Huyền vương kể cho nàng nghe, nên nàng mới biết chuyện này sao?
Vậy vì sao Tấn Huyền vương lại nói với nàng chuyện này.
Toàn Cơ cười lạnh một tiếng, nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc vẫn giải thích không thông! Lý do miễn cưỡng như vậy, sợ rằng diễn kịch chưa xong, Hoàng đế nhìn một cái đã hiểu rõ.
Nàng ngồi dậy, cơn sốt đã đi qua, chỉ là đầu vẫn đau như cũ. Thuốc đều dành cho Hoa phi, nàng ấy không lên tiếng, ai cũng không dám cho một cung nữ như nàng dùng, không bằng tự mình cầm tiền, đến Thái Y Viện một chuyến.
Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, ngẫu nhiên đọng lại một vài vũng nước nhỏ chiếu rọi thân ảnh của người đi tới. Trong không khí nhè nhẹ thanh hàn, hôm nay nhiệt độ tựa hồ ấm hơn hôm qua, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chói mắt. Toàn bộ cung nhân bên trong Tường Bình cung cũng không nhiều nhưng ra ngoài nhất định sẽ đụng mặt.
Toàn Cơ không kịp nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn mau tới Thái Y viện, nếu Bạc Hề Hành qua Tường Bình cung, tất nhiên sẽ kêu nàng tới trước điện hầu hạ. May mắn là giờ phút này, lâm triều vẫn chưa kết thúc.
Cây cối xanh um che cánh cửa của Thái Y viện, rất xa có thể nhìn thấy cung nhân thỉnh thoảng đi vào.
Nàng đi vào, tiểu thái giám cũng không mời Thái y ra, chỉ xách một bao thuốc ném cho nàng. Lúc nàng xoay người, trùng hợp bắt gặp Lam nhi tiến vào.
Lam nhi không ngờ lại gặp Toàn Cơ ở chỗ này, ngây ngẩn cả người, thấy nàng ấy sắc mặt tái nhợt, hơi hừ một tiếng. Hành động đêm qua của Tô phi nàng không rõ, trước đó không lâu chủ tử còn muốn mượn cớ đánh chết nàng ấy, nhưng hôm qua lại...
Lam nhi lấy lại bình tĩnh, nghe được người bên trong gọi nàng một tiếng: "Lam nhi cô nương", nàng mới vội nâng bước, tiện đà nói: "Ta tới lấy thuốc cho nương nương của chúng ta."
............
Sâu trong hành lang gấp khúc, cây tử đằng treo đầy che đậy ánh nắng, trên lá nhỏ giọt, cũng không biết là giọt mưa hôm qua hay là thần lộ[1] sáng sớm. Chim chóc khắp nơi đậu trên lan can, lông chim run rẩy, ríu rít kêu lên.
[1] Thần lộ: giọt sương.
Đáy lòng Toàn Cơ có chút tối tăm, mới vừa rồi thấy ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Lam nhi, nàng lại càng thêm cảm thấy bất an.
Cảnh tượng trước mắt có chút mơ hồ, nàng lắc đầu, bước chân phù phiếm dừng lại. Nàng thở dài một tiếng, cảm thấy cô độc.
Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới Tấn Huyền vương, nhớ tới những ngày bọn họ ở Hành Quán. Loại cảm giác kề vai chiến đấu đó, ngày sau sợ rằng sẽ không còn nữa. Nàng biết y cũng từng muốn cho nàng tự do, chỉ là nàng đã cự tuyệt.
Một câu đi cùng y, trong cơn ác mộng đêm khuya nàng đột nhiên nhớ tới, cảm thấy kinh hoảng. May mà, người đi cùng y không phải nàng, mà là Mục Chước.
Nếu một ngày nào đó y biết thân phận của nàng, nàng không có cách nào tưởng tượng đó sẽ là kết cục như thế nào.
Có lẽ, không nói gì, mới là tốt nhất.
Tử đằng rủ xuống hành lang gấp khúc cũng trở nên mơ hồ, Toàn Cơ dùng sức chớp mắt, tại lối rẽ, nàng hình như nhìn thấy một thân minh hoàng. Nàng hoảng hốt, tránh không kịp, liền đụng phải ngực Hoàng đế.
Thân hình cao lớn đứng lại, Toàn Cơ bị đụng lập tức ngã xuống đất, thuốc trong tay cũng văng qua một bên. Nàng vội vàng bò dậy, quỳ gối: "Nô tỳ vụng về, xin Hoàng thượng thứ tội."
Bạc Hề Hành vừa mới hạ triều, trong lòng nhớ tới Hoa phi, vốn dĩ muốn qua Tường Bình cung, lại không ngờ gặp được Toàn Cơ ở chỗ này. Tuấn mi hắn đen đặc nhíu lại, thấy có người tiến lại, hắn chỉ dừng chân lại thôi, không ngờ cung nữ này lại mảnh mai như thế, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Thoáng nhìn qua bao thuốc đằng sau người nàng, cung mày của hắn nhăn càng sâu.
Nữ tử vẫn cúi đầu quỳ, sàn nhà tựa hồ cũng bắt đầu xoay tròn, nàng dứt khoát nhắm mắt. Hoàng cung to như vậy nhưng kỳ thật lại rất nhỏ, không ngờ trên đường hồi cung lại bắt gặp con người nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Lạnh lùng nói một câu: "Đứng lên", trong nháy mắt nàng hồi phục suy nghĩ, tay căng một phen nhưng lại không thể đứng vững, nàng lảo đảo vài cái, may mà không ngã xuống đất. Bàn tay to kia giữ thân hình mảnh khảnh của nàng lại, máu cả người như ngừng lại, nàng hoảng loạn cúi đầu: "Nô tỳ đáng chết!"
Nam tử liếc mắt một cái, Đồng Dần sớm đã nhặt bao thuốc trên mặt đất lên.
"Bị bệnh sao?" Hoàng đế lại thấp giọng hỏi.
Toàn Cơ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng mũi chân của mình, lại dường như không thấy rõ ràng. Cánh tay của nam tử đã thu lại, nâng bước đi qua người nàng, chúng cung nhân thấy vậy vội vàng đuổi theo, Toàn Cơ cũng vội đi tới.
Lời nói của Hoàng đế truyền tới, không nặng không nhẹ: "Nếu để Thất đệ của trẫm nhìn thấy, nhất định sẽ trách trẫm khắc nghiệt với ngươi."
"Nô tỳ không dám." Nàng thấp đầu đáp lời.
Bạc Hề Hành cười lạnh, cũng không nói nữa. Trước mắt như hiện lên cảnh tượng ở Hành Đài ngày ấy, biểu tình thiếu chút nữa kháng chỉ của Tấn Huyền vương. Y trước sau cũng không lên tiếng, Toàn Cơ cũng không nói lời nào, nếu y thật sự kháng chỉ, hắn sẽ cho y tới một nơi thanh tĩnh, mà không phải giữ đến bây giờ, lại là tầng tầng phòng bị. Chỉ là một lần kia, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ Tấn Huyền vương có bao nhiêu để ý cung nữ phía sau này.
Hô hấp trước ngực dần đều lại, lấy giang sơn làm trọng, thật đáng tiếc. Tấn Huyền vương y mãi mãi cũng không thể hiểu rõ, hai năm trước cũng vậy, hai năm sau cũng thế.
.............
Phía sau bình phong bạch ngọc, cung nữ đỡ Hoa phi ngồi dậy uống thuốc. Thấy người bên cạnh không phải Toàn Cơ, Hoa phi lắp bắp kinh hãi, lúc này mới biết, thì ra Toàn Cơ bị bệnh.
Hoàng đế đi vào, cung nữ bưng chén đứng dậy. Hoa phi định hành lễ, nửa ngồi dậy đã bị cánh tay của nam tử đè lại. Hắn quay đầu kêu Thái y tiến vào, hỏi thăm kỹ càng.
Thái y nghiêm túc trả lời, nói cơn sốt của Hoa phi đã lui, cơ thể cũng dần hòa hoãn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều ngày trong phòng, thai nhi cùng mẫu tử sẽ được bình an.
Bạc Hề Hành nghe xong, yên tâm gật đầu.
Nặng nề ngủ một đêm, giờ phút này Hoa phi cảm thấy tinh thần đã tốt lên, lại nghĩ tới bản thân đang hoài long thai, trong lòng vui sướng nói không nên lời. Nhớ tới người ở Tuệ Ngọc cung kia, lại nghĩ tới lời nói cùng Toàn Cơ trong cơn mưa hôm qua, nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười.
"Cười gì vậy?" Hắn nhíu mi nhìn nữ tử trong tiêu trướng mỏng.
Nàng lôi kéo tay hắn, thấp giọng cười: "Là thần thiếp vui vẻ, chẳng lẽ Hoàng Thượng không vui vẻ sao?"
"Trẫm đương nhiên cũng vui vẻ." Ánh mắt trầm thấp chợt lóe lên, hắn phủ lên mu bàn tay nàng, cười khẽ: "Vậy hãy sinh cho trẫm một tiểu Hoàng tử."
Hắn nói nhẹ nhàng, lại làm đáy lòng Hoa phi rung động.
Hoàng tử....
Nàng suy nghĩ sâu xa, Bạc Hề Hành đăng cơ đã hai năm, trong cung chỉ có một trai một gái. Mẹ đẻ của Trưởng hoàng tử Lưu Chiêu nghi khó sinh mà chết, mẹ đẻ của đế cơ[3] Lệnh Thục nghi tuy rằng vẫn còn, nhưng dù gì cũng chỉ là một đế cơ. Nếu một nàng nào đó nàng có thể sinh được con trai, trong hậu cung này không phải nàng sẽ trở thành độc tôn sao?
[3]Đế cơ: công chúa, con gái vua.
Nghĩ như thế, trong lòng càng thêm thoải mái thêm, nàng thẹn thùng cúi đầu, thấp giọng nói: "Thần thiếp tuân chỉ."
Bên ngoài, cung nữ nhẹ chân lại gần, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, Tô Phi nương nương tới."
Hoa phi sớm đã thu hồi suy nghĩ, nội tâm đè nén xuống dưới, bàn tay mềm mại vẫn nắm lấy hắn, thấp giọng mà cười: "Nghe nói hôm qua Hoàng Thượng ở chỗ của biểu tỷ, người trong cung của thần thiếp lại mời ngài qua đây, không biết biểu tỷ có nổi giận không?"
Hoàng đế khẽ cười, nói: "Nói bậy gì vậy, Tô Phi sao có thể nhỏ mọn như thế?" Hắn khẽ nâng mắt: "Truyền."
Cẩm y hoa phục màu xanh non, cùng thần sắc mệt mỏi của nữ tử càng thêm chọc người, nàng từ rèm châu đi vào, bên cạnh không có cung nữ hầu hạ, trước sau chỉ có một mình. Tô Phi tiến bước lại gần, hành lễ với Hoàng đế, ánh mắt dừng trên chỗ nắm tay của hai người, khẽ cứng lại. Khóe môi nàng khẽ nhếch, nhẹ giọng: "Hôm qua thần thiếp đã muốn qua chúc mừng nương nương, lại không ngờ ngài ngủ sớm như thế. Hôm nay không ngờ lại khéo như vậy, Hoàng thượng cũng ở đây." Tô Phi thật tự nhiên sửa lại cách xưng hô, phân vị giữa hai người đã đổi, trên mặt không thể nhìn ra một tia không vui.
Cung nữ tiến lại, dọn ghế cho nàng ngồi. Nàng cũng không làm ra vẻ, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, che mặt ho khan vài tiếng.
Hoa phi cũng cười: "Vô ý mắc mưa mà thôi, thân thể biểu tỷ yếu đuối, vốn không nên tới đây."
Mấy người bên trong trò chuyện, liền nghe cung nữ vào nói bên ngoài có vài vị chủ tử đứng chờ, đếu muốn vào thăm hỏi Hoa phi. Tô Phi quay đầu lại, cách tấm rèm châu mơ hồ nhìn thấy góc áo của cung nữ. Nàng đột nhiên cười: "Trong cung đã lâu lắm rồi chưa từng có hỷ sự lớn như vậy, bọn tỷ muội ấy nhất định cũng đang cao hứng."
Sườn mặt Hoa phi dựa vào lồng ngực Hoàng đế, mắt phượng nheo lại, cười như không cười.
Hoàng đế duỗi tay kéo tấm chăn mỏng lên, thấp giọng mở miệng: "Chờ nàng khỏe một chút rồi lại kêu các nàng ấy tới tụ họp, hôm nay không cần vào thăm."
Cung nữ bên ngoài nghe vậy, vội xoay người lui xuống. Cung nữ ra ngoài truyền lời cho chúng phi tần, gương mặt ai nấy đều lộ ra biểu tình uể oải. Lúc Tiết Chiêu nghi xoay người, thấy Lệnh Thục nghi vịn tay cung nữ tiến vào, nàng vội cười tiến lên: "Không cần vào nữa, Hoàng Thượng đang ở bên trong."
Lệnh Thục nghi ngẩn người, cung mày lá liễu cong lại, gật đầu cười: "Sớm nên nghĩ tới chuyện Hoàng thượng đang ở đây." Nàng cũng không nói nhiều, dứt khoát xoay người ra ngoài.
Tiết Chiêu nghi hoàn hồn, đã thấy thân ảnh uyển chuyển kia đắm chìm trong ánh mặt trời, châu thoa trên tóc mai của nữ tử rực rỡ lấp lánh. Nếu không phải xuất thân thấp hèn, lại không được Hoàng đế sủng ái thì theo lý thuyết, mẹ đẻ của Đế cơ sớm nên phong phi, nàng ta lại chỉ là từ tam phẩm Tiệp dư thăng lên nhị phẩm Thục nghi.
Ngày xưa, bởi vì mẹ đẻ của Trưởng hoàng tử mất sớm, Tô phi lại vì thân thể suy nhược mà không thể sinh con, Lệnh Thục nghi dường như luôn hi vọng sẽ có một ngày chuyển mình nhưng hôm nay, tình hình đã không còn giống trước. Tiết Chiêu nghi không tin nàng ta có thể thật sự bình tĩnh như vậy.
"Thục Nghi muội muội." Tiết Chiêu nghi nâng bước đuổi theo. Lệnh Thục nghi ngoái đầu, thấy đã tới gần, nàng đè thấp thanh âm: "Muội muội thật sự một chút cũng không chút lo lắng sao?"
Đáy mắt Lệnh Thục nghi hiện lên một tia kinh ngạc, nói: "Không biết tỷ tỷ muốn nói điều gì?"
"Còn có thể nói gì chứ?" Lời nói của Tiết Chiêu nghi có chút không vui, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, hà tất gì phải nói rõ lời này? Ngày xưa nàng cùng Phó Thừa huy và Tô Phi qua lại thân thiết, vốn muốn tìm một nơi vững chắc để dựa vào. Thứ nhất, bởi vì Tô Phi thánh sủng không suy. Thứ hai, Tô Phi không có khả năng sinh con nối dõi.
Nhưng hôm nay thì tốt rồi, Phó Thừa huy bị Hoàng đế cấm túc, Tô Phi thất thế, một người nhảy ra từ lãnh cung lại dành hết mọi ân sủng. Cố tình trước đây Hoa Tô hai phi từng có xích mích, Tiết Chiêu nghi thật sự không chắc Hoa phi có chèn ép nàng ta giống như Huệ phi ngày trước đã làm không? Hôm nay vốn muốn thăm Hoa phi để xem xét tình hình, lại không khéo có Hoàng đế đang ở bên trong.
Tâm Tiết Chiêu nghi giờ phút này loạn như ma, hoàn toàn không biết nên dựa vào hướng nào.
Sắc mặt Lệnh Thục nghi cũng không tốt hơn mấy, kỳ thật đáy lòng nàng ta hiểu rõ nhưng lại không muốn nói toạc ra, vẫn giả ngốc như cũ: "Muội muội vụng về, nghe không ra ý tứ trong lời nói của tỷ tỷ. À, đúng rồi, muội muội dạo gần đây không có thời gian qua thăm Đế cơ, hiện giờ muốn qua Hoàng tử sở để thăm nó, xin lỗi không thể tiếp được." Nói xong cũng không nhìn Tiết Chiêu nghi, nàng ta chỉ vịn tay cung nữ rời đi.
Trong cung ban đầu vốn không có Hoàng tử sở, nữ nhân tiền triều đều được nuôi nấng đứa con mình sinh ra. Phi tần sinh hạ Hoàng tử đều hi vọng nhi tử của mình xưng đế, cho nên từ nhỏ đã dạy dỗ bọn họ phải đoạt quyền như thế nào. Vị Hoàng đế cuối cùng của tiền triều nghe nói là giết cha sát huynh mới có thể lên ngôi Hoàng đế. Sau này gia tộc Bạc Hề cầm quyền, thái tổ liền ra lệnh trong cung xây dựng Hoàng tử sở, chính là vì phòng ngừa thảm kịch của tiền triều.
Mà khoảng thời gian trước, vừa lúc Tấn Huyền vương dưỡng thương ở Hoàng tử sở, để tránh dị nghị, Lệnh Thục nghi cũng không dám tự tiện qua thăm Đế cơ. Chỉ khi ma ma rãnh rỗi mới ôm Đế cơ đến cung của nàng đoàn tụ. Hiện tại lấy lý do thăm Đế cơ để từ chối, cũng tránh cho người khác bàn tán sau lưng.
Thân ảnh của nữ tử sớm đã đi xa, chỉ còn lại vẻ mặt tối tăm của Tiết Chiêu nghi.
Cánh tay giấu trong ống tay áo khẽ nắm chặt, trong cung này, không có chỗ dựa, không có con nối dõi, nàng thật sự rất nhanh sẽ không còn gì nữa.
.......................
Toàn Cơ trở về phòng, chỉ cảm thấy cả người cũng không còn sức lực.
"Nếu để Thất đệ của trẫm nhìn thấy, nhất định sẽ trách trẫm khắc nghiệt với ngươi".
Lời hắn nói, giờ phút này nàng nhớ lại, đáy lòng lại vô cùng chua xót. Lúc hắn đẩy nàng xuống vách núi Tây Bích Nhai, mọi sự tín nhiệm của nàng dành cho hắn đều đã theo gió tan đi.
Bỗng dưng che mặt ho khan, hai bên thái dương của nàng càng thêm đau nhức. Toàn Cơ ngã người xuống mép giường, trong một khắc kia như mang theo chút tùy hứng nhỏ nhỏ, cái gì cũng không muốn động vào, thuốc cũng không sắc uống, nàng chỉ lẳng lặng nằm đó.
Nàng từng cho rằng nữ tử của Tuệ Ngọc cung kia mới là người trong tim của hắn. Nàng từng cho rằng nữ tử đó có dung nhan giống nàng, làm nàng cho rằng bản thân là thế thân của nàng ấy nhưng hiện tại, nàng đã hiểu rõ.
Nàng không phải là người hắn yêu nhất, Tô Phi cũng không phải, Hoa phi lại càng không phải.
Hắn chỉ yêu giang sơn, ngôi vị Hoàng đế của hắn.
Mười ngón tay thoáng siết chặt, hiện tại Hoa phi đã có thai, hắn cũng không còn lo lắng chuyện người thừa kế. Hoàng tử, từ trước đến nay đều liên quan đến hưng suy của triều đại. Trong lòng hơi chấn động, nàng mở to hai mắt, sương mù trong ánh nhìn trong phút chốc tan đi.
"Ưm" một tiếng, đột nhiên cơn đau làm nàng thanh tỉnh vài phần, con trẻ vô tội, thì ra nàng vẫn còn nhớ rõ.
Bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, "kẹt" một tiếng, cánh cửa bị người khác đẩy ra. Ánh sáng tươi đẹp theo cùng bước chân của người đó tiếng vào, trong khoảnh khác làm Toàn Cơ nheo mắt lại.
Chưa kịp rõ người tới là ai, nàng đã ngửi thấy được mùi thuốc nồng đậm.
Tưởng Hoa phi sai người qua đây, nàng chống tay ngồi dậy, thình lình thấy người đứng trước mặt nàng lại là Lam nhi.
Nàng ngơ ngẩn, Lam Nhi đã tiến lên, đem chén thuốc trong tay đưa qua. Toàn Cơ không duỗi tay nhận, cười hỏi: "Tô Phi nương nương có ý gì?" Trong lòng đột nhiên nhớ tới ác mộng đêm đó, nàng càng thêm chắc chắn Tô Phi đã nghe được gì đó.
Ánh mắt dừng trên chén thuốc đang đong đưa, Toàn Cơ không thể xác định đây có phải thuốc độc hay không.
Lam nhi cũng không muốn nhiều lời, Toàn Cơ không nhận, nàng ta trực tiếp đặt chén thuốc lên bàn, vứt lại một câu: "Bị bệnh thì uống thuốc đi, hiện tại Tường Bình cung này còn có ai rảnh rỗi mà nghĩ đến ngươi nữa chứ?
Cánh cửa lần nữa bị đẩy ra, Toàn Cơ thật lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần lại. Nàng lại gần nhìn chén thuốc đặt trên bàn, vươn đầu lưỡi nếm thử, không có độc. Trong lòng Toàn Cơ nghi hoặc, Tô Phi rốt cuộc là vì cái gì mà làm như vậy?
Nàng ta đối xử tốt với nàng sao?
Toàn Cơ cười trừ một tiếng, nàng thì có tài đức gì chứ?
Nghĩ mãi không ra, nàng uống cạn chén thuốc. Lam nhi nói rất đúng, lúc này Tường Bình cung cũng không ai quản nàng có tốt hay không? Như vậy nàng hà tất gì phải đày đọa bản thân chứ?
Trước điện, nhìn thấy chủ tử các cung đều đã ra ngoài, cung nữ xoay người, lần nữa đi vào bên trong hầu hạ.
Nội thất chỉ truyền ra âm thanh trò chuyện vụn vặt của mấy người, cung nữ đóng chặt tai lại, chuyện của chủ tử, nàng không nên biết nhiều.
Tô Phi khom người đứng lên, mềm giọng nói: "Thần thiếp cũng xin về trước."
Hoa phi liếc nhìn nàng ta, chưa mở miệng, đã nghe nam tử bên cạnh lên tiếng: "Hiện giờ lục cung không có ai đứng đầu, trẫm bộn bề chính sự tiền triều, cũng không thể quản lý toàn bộ việc của hậu cung."
Dứt lời, con ngươi của Hoa phi sáng lên, đáy mắt tựa nhiễm ý cười, chỉ chờ Hoàng đế nói cho nàng ta chấp chưởng kim ấn của Hoàng hậu. Tô Phi buông mí mắt xuống, phảng phất như việc này không liên quan đến mình.
Trong mắt Hoàng đế có một tia lưu quang, hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, lời nói ôn nhu: "Hoa phi đang có thai nên thân thể yếu đuối, trẫm sợ sự vụ lục cung nặng nề, lại phiền nàng nghỉ ngơi. Chuyện này trẫm suy nghĩ, không bằng giao cho Tô Phi tạm thời xử lý. Hoa phi nghĩ sao?"
Vốn đang lẳng lặng nghe, Tô Phi đột nhiên chấn động, áo gấm dưới tay run nhẹ, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn khuôn mặt nam tử, thần sắc kinh ngạc bọc lộ ra ngoài.
Hoàng đế tựa cố ý không quay đầu lại, thấy sắc mặt Hoa phi lộ vẻ tái nhợt, rốt cuộc nàng ta cũng cười nhẹ, hào phóng nói: "Như vậy thật tốt, vẫn là Hoàng Thượng chu toàn."
Hắn vừa lòng cười, đỡ Hoa phi nằm xuống, dặn dò: "Nàng an tâm mà nghỉ ngơi, bây giờ trẫm qua Ngự Thư phòng, sau lại trở về thăm nàng." Hắn đứng lên, khẽ nhìn nữ tử nhỏ yếu, nhẹ giọng nói: "Tô Phi cũng ra ngoài đi."
"Vâng." Nàng thuận theo đi cùng hắn rời khỏi, nhìn thấy Lam nhi đã đứng đợi bên ngoài tẩm cung. Bước chân Tô phi nhanh chút theo sau, vừa định mở miệng đã thấy nam tử quay đầu lại: "Không còn việc gì, đừng chạy lung tung bên ngoài nữa."
Thâm ý trong lời nói, Tô Phi đương nhiên hiểu được, nàng thấp đầu nói: "Hoa phi nương nương mang thai đứa con nối dõi của Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp tràn đầy cao hứng."
Hắn lúc này mới cười, sủng nịnh thổi mạnh vào chóp mũi của nàng: "Ghen sao?"
Nàng bỗng nhiên dừng bước chân lại, ngóng nhìn hắn: "Trong lòng Hoàng thượng đã rõ, cần gì phải hỏi thần thiếp?" Nàng thấp đầu thở dài: "Thần thiếp sợ là vô năng, không thể vì hoàng gia mà khai chi tán diệp."
"Đồng nhi." Cung mày Hoàng đế khẽ nhăn lại.
Tô phi chỉ thoải mái cười, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt hắn: "Thần thiếp có một chuyện muốn cầu xin Hoàng thượng."
"Chuyện gì?"
"Ngày trước Hoàng thượng nói Hoàng trưởng tử còn nhỏ, nên để ma ma ở Hoàng Tử sở chăm sóc. Hiện giờ Hoàng Trưởng tử đã hơn một tuổi, thần thiếp muốn làm mẫu phi của nó."
Bạc Hề Hành nhìn thẳng nữ tử bên dưới, nàng vẫn cuối đầu, chờ đợi quyết định của hắn. Mà hắn, bỗng nhiên chậm rãi cười, những lời này hắn đã đợi rất lâu, hiện tại, rốt cuộc cũng chờ được nàng chủ động mở lời. Nàng muốn hài tử, đơn giản là vì tranh sủng. Hắn không sợ nàng tranh, chỉ sợ nàng không thèm tranh mà thôi.
Nữ tử chịu tranh sủng tại hậu cung này, ít nhất thể hiện tâm các nàng nằm trên người hắn, không phải sao?
Xem ra lúc này mất đi phân vị Huệ phi, thật sự đã làm nàng nghĩ thông suốt.
Hắn như rất cao hứng, cái loại cảm giác này không nói nên lời, đã lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận qua.
Tự mình đỡ nàng đứng dậy, hắn mở miệng hỏi: "Nàng thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Vâng, thần thiếp nghĩ kỹ rồi." Nàng kiên định đáp.
Hắn rốt cuộc lên tiếng: "Tốt."
Một chữ "Tốt" này làm tâm đang buộc chặt của Tô Phi buông xuống.
Ngự giá đã đi xa, Lam nhi mới tiến lên đỡ chủ tử nhà mình, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng đồng ý rồi sao?" Thấp Tô phi gật đầu, nàng mới cười: "Tiểu thư sớm nên làm như thế."
Nét cười trên mặt Tô Phi càng đậm, đứa bé kia, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng kỳ thật cũng không muốn nhận. Nàng chỉ không ngờ Hoa phi lại hoài thai nhanh như vậy. Thấp giọng ho một tiếng, nàng chỉ hỏi: "Thuốc đã đưa qua chưa?"
"Dạ rồi."
"Nàng ta uống rồi sao?"
Lam nhi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu. Thấy Tô phi hài lòng, nàng mở miệng nhắc nhở một câu: "Tiểu thư, đó là người của Hoa phi."
Nữ tử cười mỉa mai một tiếng: "Thật nhanh thôi sẽ không phải nữa."
Cung nữ cả kinh, lại nghe nàng nói: "Đi thôi, qua Hoàng Tử sở thăm tiểu Hoàng tử."
..................
Chuyện Trưởng Hoàng tử nhận Tô Phi làm mẫu phi, tới chạng vạng Toàn Cơ mới biết, nặng nề ngủ một giấc, cơn đau đầu cũng tan đi. Cả người ngoại trừ đó, tinh thần đã tốt hơn nhiều. Thật là có thể nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Ăn qua một chút, thấy thái giam cung nữ lui tới ngoài gian, nàng muốn tiến lên dò hỏi, chợt nghe tiếng vang của đồ sứ, sau đó lại truyền đến thanh âm phẫn nộ của Hoa phi: "Cút".
Cung nữ khóc lóc rời khỏi, trong tay còn cầm khối sứ vỡ nát.
Toàn Cơ cũng không cảm thấy sợ hãi, phất mở rèm châu đi vào bên trong, mái tóc đen của nữ tử tán loạn hai bên vai, ngực bởi vì phẫn nộ mà phập phồng không ngừng. Nàng phóng nhẹ bước chân tiến lên, thuận tay nhặt mảnh sứ nhỏ quăng trên một đất, một mặt hỏi: "Chuyện gì đã làm nương nương tức giận như vậy?"
Thân mình Hoa phi run lên, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Toàn Cơ. Cơn giận trong lòng cố gắng áp chế, nàng chỉ cắn răng nói: "Bổn cung mang thai, nàng ta thì tốt rồi, vừa mở miệng là muốn nhận nuôi Hoàng trưởng tử."
Nhặt mảnh sứ nhỏ gác qua một bên, Toàn Cơ đi đến trước giường Hoa phi, thay nàng chỉnh lại góc chăn, mới nói: "Thì ra là việc này, thai nhi trong bụng nương nương biết đâu cũng là Hoàng tử thì sao?"
"Ha ha, Hoàng tử thì như thế nào? Rốt cuộc thì nàng ta cũng nhanh hơn bổn cung một bước."
Toàn Cơ vẫn nhàn nhạt mà đáp: "Thân phận của Hoàng trưởng tử tuy rằng đặc biệt nhưng rốt cuộc ai là con của Hoàng hậu vẫn còn chưa định."
Đáy mắt Hoa phi lóe lên một tia sáng, cầm tay Toàn Cơ: "Ý ngươi là..."
Toàn Cơ mím môi cười, lại không hề mở miệng. Trong lòng Hoa phi hiểu rõ, cơn tức giận đang kiềm chế vừa rồi trong khoảnh khắc liền tan đi, lòng bàn tay cẩn thận đặt trên bụng mình, nàng phảng phất như nếm được tư vị chiến thắng. Là Tô Phi nàng ta không màng tình nghĩa tỷ muội trước, cũng là nàng ta hại mình vào lãnh cung hơn một năm, con nuôi tất nhiên không bằng con ruột.
Toàn Cơ duỗi tay đỡ Hoa phi nằm xuống. Kỳ thực vị trí trung cung, Bạc Hề Hành căn bản chưa từng có ý giữ cho các nàng nhưng chuyện này, nàng tạm thời không muốn nói cho Hoa phi biết.
Thân mình vừa dựa vào gối, Hoa phi đột nhiên nhớ tới chuyện gì, yên lặng nhìn Toàn Cơ, nói: "Ngươi cũng biết chuyện Hoàng thượng lại giao kim ấn của Hoàng hậu cho Tô Phi chứ?"
Động tác trên tay cứng lại, việc này thật sự Toàn Cơ không biết.
Hoa phi cười lạnh: "Lấy chuyện bổn cung mang thai không tiện mà từ chối, ai biết được Tô Phi có ở bên tai Hoàng thượng nói bóng nói gió gì không?"
Có lẽ, đó chính là ý của bản thân Bạc Hề Hành. Toàn Cơ hít vào một hơi: "Chờ nương nương sinh hạ Hoàng tử, còn gì có thể khiến ngài sợ nữa chứ?" Dứt lời, nàng nhìn không được, xoay đầu ho khan vài tiếng.
Hoa phi lúc này mới nhớ tới chuyện nàng cũng lâm bệnh, dặn dò vài câu, lại bị nàng cướp lời: "Thuốc của nương nương còn nhiều không?"
Nghe Toàn Cơ nhắc, Hoa phi mới sực nhớ: "Quả thật không còn nhiều lắm, nhiều cũng trụ được vài ngày nữa, việc này không vội. Ngươi trở về nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, bổn cung nơi này đã có người hầu hạ."
Toàn Cơ hành lễ lui ra, cung nhân bên ngoài thấy Hoa phi đã bình tĩnh trở lại, mỗi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Sau lại nghe nói Bạc Hề Hành lại qua Tường Bình cung, Toàn Cơ vẫn nằm trong phòng mình, không bước ra ngoài. Nhớ tới hắn, những lời nói dữ tợn kia cứ quanh quẩn bên tai, chọc nàng không thể sống yên ổn.
................
Từ ngoài cung trở về sau cơn mưa, trước sau lại không một bóng người. Toàn Cơ ném một đồng bạc qua Ngự Hoa Viên, nói là thu thập sương sớm, kỳ thật là muốn lấy nguyên liệu làm Ngưng Hương hoàn.
Trên đường ngẫu nhiên có cung nhân nhìn thấy nàng, thái độ so với ngày trước đã nhiệt tình hơn nhiều. Ai lại không biết hiện giờ chủ tử Tường Bình cung đang chiếm hết nổi bật của hậu cung chứ?
Rất xa nhìn thấy Lưu ma ma của Hoán Y Cục ngày xưa, bà ta thấy Toàn Cơ như thấy quỷ, cuống quýt từ một ngã khác của hành lang gấp khúc mà trốn đi. Toàn Cơ cũng không để ý, chỉ xoay người đi vào đường nhỏ bên cạnh.
Lúc này, Ngự Hoa viên đắm chìm trong ướt át, sâu kín như lộ ra một cỗ lạnh lẽ. Nàng cúi người, trực tiếp dùng miệng bình hứng từng giọt thần lộ, lơ đãng ngước mắt, thấy nơi vốn trồng lan hồ điệp kia nay đã thay bằng hoa diên vỹ màu xanh.
Nàng không khỏi giật mình, lúc này mới nhớ tới chuyện Tấn Huyền vương nói muốn đem lan hồ điệp về đất phong.
Nói không rõ vì sao, trong lòng lại có cảm giác không thể buông xuống.
Nàng chậm rãi tiến lên, từng giọt sương trong suốt từ cánh hoa diên vỹ nhỏ xuống, nàng không hứng, chỉ duỗi tay chậm rãi phất qua đóa hoa màu lam trước mặt. Một mảnh màu làm, tựa hồ biến thành màu tím của lan hồ điệp, đầu ngón tay nàng run lên, trong lúc hoảng hốt lại cảm nhận được cánh quạt lạnh băng vỗ sau lưng nàng.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền tới, cánh tay nàng nắm lấy đóa hoa diên vỹ run lên.
Nhiều cảnh tượng quen thuộc...
Theo bản năng quay đầu, người khiến nàng kinh ngạc, lại là Phó Thừa huy. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng xém chút đã quên Phó Thừa huy bị cấm túc trong tẩm cung. Tính thời gian, xem ra cũng không sai biệt mấy.
Phó Thừa huy xa xa nhìn thấy cung nữ này ngồi xổm, bởi vì nơi đó từng trồng lan hồ điệp, nên ký ức đối với nàng vẫn còn mới mẻ. Trong lòng nàng có chút tức giận, lúc này đây người nàng nhìn thấy lại là Toàn Cơ, vốn gương mặt đang vênh váo tự đắc bỗng trở nên giận dữ không nguôi. Nếu không phải tại cung nữ này, nàng sao có thể rơi vào hoàn cảnh như hôm nay?
Toàn Cơ căng thẳng, hướng Phó Thừa huy quỳ xuống, hai mắt khép nhẹ, nàng bỗng nhiên cảm khái, thì ra thiếu nợ người ta, chung quy sẽ có một ngày phải trả. Chuyện Phó Thừa huy bị cấm túc, xác thật là do nàng gây ra. Bây giờ lại gặp nhau ở chỗ cũ, với tính tình đó, Phó Thừa huy sẽ bỏ qua cho nàng sao?
Toàn Cơ cúi đầu, nói: "Nô tỳ chúc mừng nương nương."
Phó Thừa huy cười khẩy: "Ngươi cho rằng chỉ cần chúc mừng là bổn cung sẽ quên tội của ngươi sao? Người đâu, giải nàng ta qua Tuệ Ngọc cung." Hiện tại chỉ còn một chuyện khiến nàng yên tâm, đó chính là kim ấn của Hoàng hậu không nằm trong tay Hoa phi. Nếu không, đối với Toàn Cơ, Hoa phi nhất định sẽ bao che, mà Tô Phi không giống như vậy, nàng ấy nhất định cũng giống mình, căm hận người của Hoa phi.
............
Phía sau bình phong lưu vân màu đen truyền đến tiếng nói bập bẹ của hài tử. Trên mặt ma ma lộ ra nụ cười, ngước mắt nhìn người trước mặt: "Nương nương ngài xem, điện hạ hình như muốn nói chuyện với ngài đó!"
Lòng bàn tay xoa xoa khuôn mặt bụ bẫm của hài tử, Tô Phi ôn hòa cười: "Còn nhỏ như vậy, sao có thể nói chuyện?" Đúng lúc quay người, nàng phảng phất nghe thấy tiếng rên rỉ thấp kém của nữ tử trong phòng sinh. Nhìn trên giường một màu đỏ thẳm, cùng mùi máu tươi phiêu phù trong không khí.....
Nụ cười nhu tình trong phút chốc tan đi, móng tay cắm chật vào khăn lụa, lúc ngước mắt đúng lúc thấy Lam nhi phất rèm châu đi vào, hướng nàng hành lễ, nói: "Tiểu thư, bên ngoài, Thừa huy nương nương tới."
Cung mày nhăn lại, nàng thật không ngờ lệnh cấm túc của Phó Thừa huy vừa dứt, nàng ta lại tới Tuệ Ngọc cung của nàng.
Quay đầu nhìn hài tử trong lòng của ma ma, nàng rốt cuộc cũng không chần chờ, xoay người ra ngoài.
Toàn Cơ bị bắt quỳ trên mặt đất, đóa hoa diên vỹ bị nàng không cẩn thận hái xuống, giờ phút này đã bị cung nữ cẩn thận đặt trên bàn. Phó Thừa huy liếc mắt một cái, phảng phất như chính mình đúng lúc thu được chứng cứ.
Cung nữ của Tuệ Ngọc cung tiến lên pha trà, Phó Thừa huy không uống, trong lòng chỉ tràn đầy nghĩ xem Toàn Cơ sẽ bị phạt như thế nào.
Mơ hồ thấy hai thân ảnh đi ra, Phó Thừa huy ngước mắt, liền thấy Lam nhi đỡ tay Tô phi đi vào. Nàng vội đứng lên, cung kính hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an nương nương."
Tô Phi chuyển mắt, tầm nhìn rơi vào trên người cung nữ đang quỳ dưới đất, đáy lòng kinh hãi, Toàn Cơ?
Dưới chân khẽ nhúc nhích, Phó Thừa huy lặng yên tiến lên, chỉ vào Toàn Cơ, nói: "Nương nương, cung nữ này ngắt hoa ở Ngự Hoa viên, vừa lúc bị tần thiếp bắt gặp. Hôm nay nhân chứng cùng vật chứng đầy đủ, nàng ta cũng không thể giảo biện được."
Thấy sắc mặt Tô phi khẽ biến, Phó Thừa huy tiếp tục nói: "Nô tỳ này làm chuyện đó cũng không phải lần đầu, lần trước nô tỳ nhìn thấy, nàng ta còn liều chết không chịu nhận." Lần này chứng cứ vô cùng xác thực, nàng dứt khoát đem chuyện lần trước tính luôn một thể.
Nhiều tội, so với một cái vẫn tốt hơn.
Tô phi nhàn nhạt "À" một tiếng, ý vị sâu xa đánh giá Toàn Cơ lần nữa. Lam nhi đỡ Tô Phi tiến lên, dựa vào ghế ngồi xuống. Nàng nhàn nhạt cười, cảnh tượng lúc này thật giống với thời điểm lần đầu gặp Toàn Cơ.
Chỉ là, vừa rồi Phó Thừa huy nói, không phải lần đầu....
Nàng như nghĩ tới vận mệnh đã chú định điều gì, khóe miệng nhịn không được nở một nụ cười như có như không.
Phó Thừa huy thấy Tô phi như vậy, trong lòng tràn đầy hưng phấn, vội nói: "Nương nương, tần thiếp nghe nói nàng ta là tâm phúc của Hoa phi nương nương đó."
Lòng bàn tay khẽ vuốt qua hoa văn khắc trên tay vịn, Tô phi thiển thanh nói: "Tâm phúc của Hoa phi..."
"Còn không phải sao? Nương nương, ngài tốt nhất là nên trị tội nàng ta thật nặng. Thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, huống chi nàng ta cùng lắm chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi mà thôi." Sắc mặt Phó Thừa huy nhăn lại, lời nói sắc bén từ răng bật ra.
Ánh mắt Tô Phi vẫn như cũ thẳng tắp dừng trên lưng Toàn Cơ, từ đầu đến cuối nàng ấy vẫn chưa nói câu nào, cho dù là giải thích.
Phó Thừa huy như chờ không kịp, lại định mở miệng, chợt nghe Tô phi hỏi: "Lời Phó Thừa huy nói là sự thật?"
Thời khắc bắt đầu vào Tuệ Ngọc cung, trong lòng Toàn Cơ đã có chút hoảng loạn, giờ phút này lại nghe Tô Phi hỏi thế, nàng không khỏi giật mình. Nếu Tô Phi thật sự muốn trị tội, cho dù nàng có ra sức phủ nhận cũng vô dụng, mà hiện tại, nàng cũng không thể thể thừa nhận. Hít vào một hơi, nàng thấp giọng đáp: "Hồi nương nương, nô tỳ không phải cố ý, chỉ là Thừa huy nương nương đột nhiên xuất hiện sau lưng nô tỳ, nô tỳ cả kinh mới vô ý lỡ tay."
"Làm càn. Ngươi nói như vậy, ý chỉ Phó Thừa huy không phải sao?" Cung mày Tô Phi nhăn lại, lời nói nghiêm khắc.
"Nô tỳ không dám." Toàn Cơ cúi người.
Trong lòng Phó Thừa huy đắc ý, chờ mong mà nhìn Tô phi, lại nghe nàng nói: "Đã biết sai thì tốt, tin rằng Phó Thừa huy cũng không phải là người nhỏ mọn." Lời nói của nàng bình tĩnh, lúc ngước mắt, khóe môi nở ra nụ cười nhẹ.
Đôi mắt Phó Thừa Huy căng lớn, không cam lòng hỏi: "Nương nương thật sự không muốn trị tội sao? Nàng ta là..."
"Muội muội cũng nói cung nữ này là tâm phúc của Hoa phi nương nương, nếu ngày sau nàng ấy biết muội động vào cung nữ của nàng, muội muội cho rằng Hoa phi nương nương sẽ đối với muội thế nào?" Tô Phi đứng lên, không nặng không nhẹ trả lời. Phó Thừa huy vừa rồi còn mừng rõ nay biểu tình đã hóa tro tàn, nửa lời cũng không thể nói ra.
Trong viện lay động bóng dáng của cây cổ thụ, thời điểm Phó Thừa huy đi ra, vẻ mặt hậm hực nhưng nghĩ tới Hoa phi hiện tại, trong lòng rốt cuộc cũng kiêng kị.
Tô Phi cho mọi người lui xuống, cũng kêu Lam nhi ra ngoài canh giữ.
Nàng cúi đầu, bước chân chậm rãi tới gần. Mười ngón tay dưới ống tay áo của Toàn Cơ sớm đã nắm chặt. Tô Phi đột nhiên xoay người, đánh giá đóa hoa diên vĩ trên bàn, nhẹ giọng nói: "Bổn cung thấy, cho dù không có Phó Thừa huy, ngươi cũng sẽ ngắt bông hoa này xuống đúng không?"
Trong lòng chấn động, Toàn Cơ cố gắng bình tĩnh hơi thở: "Nô tỳ ngu dốt, không biết ý tứ trong lời của nương nương."
Móng tay sơn đỏ ôm lấy khuôn mặt thanh tú của nàng, khiến nàng ngẩng đầu nhìn mình, Tô phi cười cười: "Bổn cung muốn biết ngươi dùng cái này để làm gì."
Một câu đơn giản, rốt cuộc Toàn Cơ cũng không thể che dấu một tia kinh hoảng trong đáy mắt. Tô Phi hiện tại, xem ra so với thời điểm "Huệ phi" trước kia càng khó hiểu.
Ánh mắt nhu tình của nữ tử phảng phất truyền đạt ý tứ nào đó, ở Toàn Cơ như nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
Lòng bàn tay xoa nắn đóa hoa diên vĩ, cánh hoa màu lam dần chuyển thành thâm tím, ngón tay thoáng dùng lực một chút, nước bên trong liền chảy ra, nhỏ giọt trên vạt áo của Toàn Cơ. Tô Phi hừ lạnh một tiếng: "Hay cho một thân trời sinh kỳ hương."
Huyết sắc trên mặt nữ tử đã không còn, Tô Phi lại cười nói: "Ngươi không cần khẩn trương như vậy, nàng ta cùng bổn cung là biểu tỷ muội, nàng ta có phải kỳ hương trời sinh hay không bổn cung còn không biết sao?" Mà nàng không biết, việc này cư nhiên xuất phát từ Toàn Cơ.
"Chỉ là nương nương không nói cho Hoàng thượng." Tô Phi không nói, chắc chắn có lý do riêng, Toàn Cơ cũng không định hỏi. Hiện tại nàng chỉ đang nghĩ, bản thân nên làm gì để toàn thân thoát ra.
Ngón tay thon dài của nam tử lướt qua bờ môi nàng, bỗng nhiên nói: "Gọi trẫm là Vân Khanh." Hắn nhìn nàng, cẩn thận như ngắm nhìn một món đồ trân bảo.
Khi đó, nàng còn không biết hắn có một cái tên như vậy, nàng chần chờ trong phút chốc, trong miệng gian nan phun ra hai từ.
"Vân Khanh".
Hoàng đế đột nhiên ngây ngẩn cả người, đôi mắt nhìn nàng, tựa như sâu kín nhìn thành người khác. Nàng ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, gương mặt tuấn lãng kia chợt rời khỏi, nàng ta chỉ kịp đứng dậy, nhìn về phương hướng đó nhưng nơi nào còn một thân ảnh minh hoàng kia? Nhưng ngay khắc đấy, nàng ta hiểu rõ, đáy mắt Bạc Hề Hành nhìn người khác không phải mình.
"Vân Khanh."
Nữ tử lại lần nữa nhỏ giọng gọi, rèm châu trước mặt nàng vì không có gió mà im lìm bất động, đèn lưu ly trên giá cắm nến hiện lên bóng hình như ẩn như hiện.
"Tiểu thư..." Lam nhi tới gần Tô Phi, nhỏ giọng gọi. Nàng ta không biết tại sao chủ tử nhà mình lại dừng bước chân, chẳng lẽ đã hối hận khi tới nơi này rồi sao? Lam nhi vốn muốn khuyên nàng ấy đừng tới. Hiện tại Ánh Phi có thai, nàng ta không phải được nước mà vênh váo sao?
Tô Phi như vừa hoàn hồn, bộ diêu trên mái tóc đong đưa, nàng quay đầu lại, khách khí đối đãi với đám cung nhân đi qua, xem như câu nói vừa rồi chưa từng nghe thấy. Biết Ánh Phi chưa tỉnh, nàng nói muốn đi vào thăm một chút rồi trở về, đối mặt với sủng phi của Hoàng đế. Người bên dưới cũng không dám ngăn cản, lại không ngờ bản thân nghe được những điều này.
Ngón tay nắm lấy rèm châu, Tô Phi chần chờ một chút, rốt cuộc cũng đi vào.
Thanh âm bức rèm châu phía vẫn còn khẽ va chạm chưa dứt, trước mắt nàng đã thấy tấm bình phong như ngọc, mùi huân hương từ trong kim lũ theo gió tản mùi thuần hậu khắp nơi quanh quẩn trong phòng. Nàng đi thêm vài bước thấy Toàn Cơ đang nằm sấp trên giường Ánh Phi.
Là nàng ta.
Đôi mắt Tô Phi hơi đổi, chiếc khăn đang cầm trong tay hốt hoảng siết chặt, mười ngón tay kiều diễm đan vào nhau.
Bàn tay trắng nõn của Toàn Cơ bám chặt vào tấm trải giường, trong cơn hôn mê nàng vẫn chưa tỉnh lại, cứ lẩn quẩn quanh cơn ác mộng. Lam nhi nhìn chủ tử nhà mình một cái, lại thấy Tô Phi ung dung lại gần, nửa ngồi xuống, ánh mắt chăm chú tìm tòi nghiên cứu nữ tử trước mặt.
Nàng ta, rốt cuộc là ai?
Cái tên kia, nàng ta cũng chỉ nghe thấy một lần, mà cung nữ này tại sao lại biết?
Hay là... quan hệ giữa Hoàng đế cùng nàng ta đã thân cận đến vậy, hắn mới có thể cho phép nàng gọi cái tên đó?
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, không.... không phải.
Tô Phi quả quyết phủ nhận suy đoán này, nàng ta không giải thích được nguyên nhân nhưng chỉ là cảm giác không đúng.
"A..." Âm thanh nữ tử nỉ non khẽ rên một tiếng, thật là khó chịu, đầu cũng đau, tay cũng đau, cả người cũng đau quá. Tay nắm chăn mỏng càng chặt, Toàn Cơ rõ ràng đã không còn bao nhiêu sức lực, chỉ là nội tâm của mình nói cho nàng biết, phải bắt lấy, nhất định phải bắt lấy. Dưới chân chính là vực sâu vạn trượng, tay không bắt được chỉ có thể ngã xuống, ngã xuống...
Toàn Cơ hoảng hốt, dường như có bàn tay ai tựa như phủ lên mu tay nàng, bàn tay to rộng truyền đến cho nàng ấm áp vô tận. Nàng khó khăn ngước mắt, nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của nam tử, nàng bỗng nhiên oà khóc.
Sao hắn lại ở đây?
Hắn không nên nắm lấy tay mình, điều hắn nên làm là trực tiếp đá thêm cho nàng một cước xuống Huyền Nhai.
Nhưng hắn lại không buông bỏ, bên tai vọng lên câu nói "Sao ngươi biết bổn vương không thể bảo vệ ngươi?". Cả người run lên, nàng bật thốt: "Vương gia, nhanh.... Buông tay..."
Mười ngón tay lại lần nữa siết chặt, Tô Phi lắp bắp kinh hãi, thấy nữ tử gắt gao nắm lấy tay mình. Nàng ta thấy nữ tử nắm thật chặt tấm chăn mỏng trên người Ánh Phi, sợ nàng dùng lực mạnh sẽ kéo nàng ta xuống. Tô Phi vừa duỗi tay qua, chạm đến tay nữ tử, lại không ngờ nàng ấy lại có động tác như vậy.
"Tiểu thư..."
Lam nhi hoảng sợ tiến lên, định giật tay Toàn Cơ ra, lại thấy Tô Phi ngước mắt nhìn nàng ta. Đáy mắt tựa như giận dữ, cung nữ sửng sốt, bước chân dừng lại.
Đôi tay đan chéo vào nhau, Tô Phi bỗng nhiên si ngốc sững sờ đứng đó, cảm giác bàn tay nắm chặt này, nàng ta chỉ nhớ tới người kia của nhiều năm trước. Người đó, Tô Phi đã từng cho rằng có thể vĩnh viễn làm bạn với người đó.
Mười ngón tay của Toàn Cơ nắm chặt tay Tô Phi, cung mày cau lại, lúc này Tô Phi mới cảm thấy điều khác thường trên người nàng ấy. Chăm chú nhìn lại, thấy trên trán nữ tử toát mồ hôi, mu bàn tay nàng ta khẽ chạm, không khỏi kinh ngạc, thì ra là đang phát sốt.
Tô Phi nhớ tới thời điểm thấy Toàn Cơ tới Tuệ Ngọc cung, cả người nàng ướt đẫm, có lẽ lúc tới không che dù.
Chỉ là, vừa rồi nàng gọi một tiếng "Vương gia", là gọi Tấn Huyền vương sao? Ánh mắt nghi hoặc khó chịu dừng trên khuôn mặt nữ tử, đáy lòng Tô Phi dâng lên cảm giác không yên, nàng ta cùng Tấn Huyền vương, rốt cuộc có quan hệ gì?
............
Lặng lẽ rời khỏi nội thất, Tô Phi gặp Thái y từ Thái Y Viện vội vàng chạy vào. Thái y thấy nàng, không khỏi sửng sốt, cuống quít hành lễ: "Sắc trời đã tối, Tô Phi nương nương không nên tới nơi này."
Dạo này trong cung thay đổi quá nhiều, Tô Phi tuy mới khôi phục thánh sủng nhưng phân vị lại chưa khôi phục. Hậu cung lại truyền ra tin tức Ánh Phi mang thai, không thể nghi ngờ Tô Phi nên tránh hiềm khích.
Ánh mắt xẹt qua khuôn mặt bình tĩnh của Thái y, nàng khẽ cười một tiếng: "Chẳng qua bổn cung chỉ tới thăm mà thôi. Thẩm Thái y đã nói với Hoàng thượng thai nhi trong bụng muội ấy không gì đáng ngại, cho dù bổn cung có ở chỗ này ngây ngốc đến hừng đông thì có lợi ích gì?
Vẻ mặt Thẩm Thái y ngưng trọng, đôi môi mấp máy chưa kịp mở miệng, thân ảnh nhỏ bé của nữ tử trước mặt đã rời khỏi điện.
Tô Phi không ngồi loan kiệu, tối nay ánh trăng sáng tỏ, trời đêm lanh lãnh, không khí vẫn còn ẩm ướt sau trận mưa, phiến đá dưới chân vẫn ướt át như cũ. Hôm nay không giống bữa tiệc tại Hành Đài, ngày ấy nhóm người vương gia rời cung, trời đêm đen nhánh, không chút ánh sáng, chỉ có ánh đèn mông lung.
Chỉ là trong lòng Tô phi càng thêm mơ hồ.
Toàn Cơ.
Đáy lòng lại gọi khẽ lên hai chữ này lần nữa, nàng thậm chí còn cảm thấy, quan hệ rối rắm giữa bốn người bọn họ, sau buổi tối hôm nay lại càng thêm khó hiểu.
............
Thân mình nàng khó chịu như không thể nắm được đồ vật trong tay, nàng khẽ động, đầu đụng phải mép giường, đau nhức khiến Toàn Cơ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra chỉ là giấc mộng!
Nàng thở phì phò, mu bàn tay chạm vào thái dương, trán mình quả thật rất nóng. Thần trí của nàng vẫn còn thanh tỉnh, hai chân tê rần như chết lặng, nàng thử cử động người, trên vai có thứ gì đó rơi xuống.
Nàng ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại, dưới mặt đất là chiếc áo ngoài thêu hoa mẫu đơn của Ánh Phi treo trên giá áo. Nàng duỗi tay kéo áo vào, trong hơi thở, tất cả đều là hương Bách Hoa. Toàn Cơ như nhớ tới điều gì đó, cắn răng khẽ động thân mình, bên ngoài rèm châu, cung nữ thấy nàng đi ra, vội chạy tới chào, khẩn trương hỏi: "Nương nương có chuyện gì sao?"
Thẩm Thái y canh giữ bên ngoài cũng bước tới, vẻ mặt ưu sầu nhìn Toàn Cơ.
Nàng nói nhỏ: "Không có việc gì." Cung nữ cùng Thái y mới nhẹ nhàng thở ra. Thấy cung nữ xoay người muốn đi, nàng vội vàng gọi lại, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi có người đi vào sao?"
Cung nữ ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu, một lúc sau tựa như nhớ tới điều gì đó, thấp giọng: "Tô Phi nương nương của Tuệ Ngọc cung có tới."
"Tô Phi nương nương?" Toàn Cơ ngạc nhiên, ngược lại nhớ tới áo khoác trên người nàng, tâm tình đang bình tĩnh trong nháy mắt ẩn chứa bất an. Nàng như có loại cảm giác rất mãnh liệt, trận ác mộng hỗn loạn vừa rồi như muốn khẳng định điều gì đó.
Nhớ tới ngày đó, Tấn Huyền vương nắm chặt tay nàng mê sảng, cánh tay giấu trong ống áo bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Cung nữ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, duỗi tay đỡ nàng, lúc này mới "A" lên một tiếng, nói nhỏ: "Ngươi phát sốt rồi! Quần áo ẩm ướt vẫn còn chưa thay, như thế làm sao mà tốt được?" Lúc nãy Hoàng đế tới, mọi người trong Tường Bình cung đều sợ hãi, còn ai quản được việc Toàn Cơ dãi nắng dầm mưa chứ?
Đầu óc Toàn Cơ vẫn còn suy nghĩ đến chuyện của Tô Phi, giờ phút này trong mắt không chút động tĩnh, chỉ nói lung tung một câu: "Không sao" rồi xoay người đi vào. Bàn chân bước lảo đảo, cung nữ vội đỡ lấy thân mình nàng: "Ngươi như thế này làm sao mà tốt lên được?"
Thái y nghe vậy, vội tiến lên nhìn thoáng quá, sắc mặt hắn trầm xuống, vội nói: "Đổi người tới hầu hạ nương nương đi. Nương nương vừa mới hạ sốt, đừng để bị nhiễm lại." Hắn nhìn cung nữ: "Ngươi đỡ cô ấy về phòng, người tới theo ta vào trong."
Sớm đã có cung nữ cùng thái giám tiến lên, theo Thái y đi vào. Toàn Cơ biết hắn không yên tâm, muốn đích thân vào trong khám lại. Khi nàng ở trong, chẳng qua chỉ ghé vào trước giường Ánh Phi ngủ một giấc, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ là giờ phút này, cả người nàng đều khó chịu, nửa câu cũng không muốn nhiều lời, liền để cung nữ dìu mình về phòng.
Nằm trên giường, mí mắt không thể mở ra, nàng nhắm mắt nhưng lại không thể ngủ được. Nàng cắn môi, những chỗ ửng đỏ trên mặt đã dần tan đi, khuôn mặt tái nhợt không giống người sống.
Nàng nhớ lại, trong mộng, thời điểm Bạc Hề Hành đẩy nàng xuống vực, nàng dùng hết sức lực hô to "Vân Khanh, đừng". Nàng đã hô, nhất định đã hô lên.
Tô Phi, đã nghe thấy sao?
Hai mắt lại mở to, hiện tại nàng chỉ có thể cầu nguyện Tô Phi không biết "Vân Khanh" là ai. Ngày ấy trên Hành Đài, nàng thậm chí còn bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Bạc Hề Hành nhìn Tô Phi. Nếu hắn không thật sự sủng ái nàng ấy, nhất định sẽ không nói cho nàng ta biết cái tên "Vân Khanh", đúng không?
Đáy lòng một mảnh hỗn loạn. Giải thích không rõ, đau quá....
Suốt một đêm, nàng không thể nào ngủ được.
Nay Ánh Phi đã hoài long thai, Hoàng đế mặt rồng vui vẻ. Hôm sau liền hạ đạo thánh chỉ, sắc phong làm nhất phẩm Hoa phi, còn ban thêm một đôi ngọc như ý, ngọc bội trân châu vô số, gắm vóc tốt nhất...
Khắp cả Tường Bình cung đều nhận long ân to lớn, từ nay về sau, hậu cung Tây Lương chỉ có Hoa phi là tôn quý nhất. Bất quá chỉ một đêm ngắn ngủi, trong cung bốn phía đều nổi lên lời đồn, cung nhân các nơi len lén truyền nhau, tương lai ngôi vị trung cung, sợ là sẽ đổi chủ.
Toàn Cơ nằm trên giường, mơ mơ màng màng nghe được thanh âm từ trong viện truyền vào, mặc dù không rõ ràng nhưng nàng cũng hiểu rõ vài phần. Hoa phi hoài long thai, nhất định phong quang vô hạn.
Toàn Cơ ngước mắt, ánh mặt trời từ khe cửa lọt vào, trên chiếc bàn gỗ loang lổ bóng hình màu đỏ sậm của cửa sổ, nhánh cây đung đưa, hình như gió rất lớn. Biết nàng bị bệnh, người ở tẩm cung gọi nàng qua hầu hạ, Toàn Cơ vẫn nằm như cũ, không phải vì chuyện long thai của Hoa phi. Nàng đơn giản chỉ nghĩ, chuyện đêm qua, nếu Tô Phi thật sự đã nghe hết, nàng ấy nói việc này cho Bạc Hề Hành, nàng nên giải thích thế nào đây?
Nói rằng Tấn Huyền vương kể cho nàng nghe, nên nàng mới biết chuyện này sao?
Vậy vì sao Tấn Huyền vương lại nói với nàng chuyện này.
Toàn Cơ cười lạnh một tiếng, nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc vẫn giải thích không thông! Lý do miễn cưỡng như vậy, sợ rằng diễn kịch chưa xong, Hoàng đế nhìn một cái đã hiểu rõ.
Nàng ngồi dậy, cơn sốt đã đi qua, chỉ là đầu vẫn đau như cũ. Thuốc đều dành cho Hoa phi, nàng ấy không lên tiếng, ai cũng không dám cho một cung nữ như nàng dùng, không bằng tự mình cầm tiền, đến Thái Y Viện một chuyến.
Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, ngẫu nhiên đọng lại một vài vũng nước nhỏ chiếu rọi thân ảnh của người đi tới. Trong không khí nhè nhẹ thanh hàn, hôm nay nhiệt độ tựa hồ ấm hơn hôm qua, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chói mắt. Toàn bộ cung nhân bên trong Tường Bình cung cũng không nhiều nhưng ra ngoài nhất định sẽ đụng mặt.
Toàn Cơ không kịp nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn mau tới Thái Y viện, nếu Bạc Hề Hành qua Tường Bình cung, tất nhiên sẽ kêu nàng tới trước điện hầu hạ. May mắn là giờ phút này, lâm triều vẫn chưa kết thúc.
Cây cối xanh um che cánh cửa của Thái Y viện, rất xa có thể nhìn thấy cung nhân thỉnh thoảng đi vào.
Nàng đi vào, tiểu thái giám cũng không mời Thái y ra, chỉ xách một bao thuốc ném cho nàng. Lúc nàng xoay người, trùng hợp bắt gặp Lam nhi tiến vào.
Lam nhi không ngờ lại gặp Toàn Cơ ở chỗ này, ngây ngẩn cả người, thấy nàng ấy sắc mặt tái nhợt, hơi hừ một tiếng. Hành động đêm qua của Tô phi nàng không rõ, trước đó không lâu chủ tử còn muốn mượn cớ đánh chết nàng ấy, nhưng hôm qua lại...
Lam nhi lấy lại bình tĩnh, nghe được người bên trong gọi nàng một tiếng: "Lam nhi cô nương", nàng mới vội nâng bước, tiện đà nói: "Ta tới lấy thuốc cho nương nương của chúng ta."
............
Sâu trong hành lang gấp khúc, cây tử đằng treo đầy che đậy ánh nắng, trên lá nhỏ giọt, cũng không biết là giọt mưa hôm qua hay là thần lộ[1] sáng sớm. Chim chóc khắp nơi đậu trên lan can, lông chim run rẩy, ríu rít kêu lên.
[1] Thần lộ: giọt sương.
Đáy lòng Toàn Cơ có chút tối tăm, mới vừa rồi thấy ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Lam nhi, nàng lại càng thêm cảm thấy bất an.
Cảnh tượng trước mắt có chút mơ hồ, nàng lắc đầu, bước chân phù phiếm dừng lại. Nàng thở dài một tiếng, cảm thấy cô độc.
Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới Tấn Huyền vương, nhớ tới những ngày bọn họ ở Hành Quán. Loại cảm giác kề vai chiến đấu đó, ngày sau sợ rằng sẽ không còn nữa. Nàng biết y cũng từng muốn cho nàng tự do, chỉ là nàng đã cự tuyệt.
Một câu đi cùng y, trong cơn ác mộng đêm khuya nàng đột nhiên nhớ tới, cảm thấy kinh hoảng. May mà, người đi cùng y không phải nàng, mà là Mục Chước.
Nếu một ngày nào đó y biết thân phận của nàng, nàng không có cách nào tưởng tượng đó sẽ là kết cục như thế nào.
Có lẽ, không nói gì, mới là tốt nhất.
Tử đằng rủ xuống hành lang gấp khúc cũng trở nên mơ hồ, Toàn Cơ dùng sức chớp mắt, tại lối rẽ, nàng hình như nhìn thấy một thân minh hoàng. Nàng hoảng hốt, tránh không kịp, liền đụng phải ngực Hoàng đế.
Thân hình cao lớn đứng lại, Toàn Cơ bị đụng lập tức ngã xuống đất, thuốc trong tay cũng văng qua một bên. Nàng vội vàng bò dậy, quỳ gối: "Nô tỳ vụng về, xin Hoàng thượng thứ tội."
Bạc Hề Hành vừa mới hạ triều, trong lòng nhớ tới Hoa phi, vốn dĩ muốn qua Tường Bình cung, lại không ngờ gặp được Toàn Cơ ở chỗ này. Tuấn mi hắn đen đặc nhíu lại, thấy có người tiến lại, hắn chỉ dừng chân lại thôi, không ngờ cung nữ này lại mảnh mai như thế, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Thoáng nhìn qua bao thuốc đằng sau người nàng, cung mày của hắn nhăn càng sâu.
Nữ tử vẫn cúi đầu quỳ, sàn nhà tựa hồ cũng bắt đầu xoay tròn, nàng dứt khoát nhắm mắt. Hoàng cung to như vậy nhưng kỳ thật lại rất nhỏ, không ngờ trên đường hồi cung lại bắt gặp con người nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Lạnh lùng nói một câu: "Đứng lên", trong nháy mắt nàng hồi phục suy nghĩ, tay căng một phen nhưng lại không thể đứng vững, nàng lảo đảo vài cái, may mà không ngã xuống đất. Bàn tay to kia giữ thân hình mảnh khảnh của nàng lại, máu cả người như ngừng lại, nàng hoảng loạn cúi đầu: "Nô tỳ đáng chết!"
Nam tử liếc mắt một cái, Đồng Dần sớm đã nhặt bao thuốc trên mặt đất lên.
"Bị bệnh sao?" Hoàng đế lại thấp giọng hỏi.
Toàn Cơ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng mũi chân của mình, lại dường như không thấy rõ ràng. Cánh tay của nam tử đã thu lại, nâng bước đi qua người nàng, chúng cung nhân thấy vậy vội vàng đuổi theo, Toàn Cơ cũng vội đi tới.
Lời nói của Hoàng đế truyền tới, không nặng không nhẹ: "Nếu để Thất đệ của trẫm nhìn thấy, nhất định sẽ trách trẫm khắc nghiệt với ngươi."
"Nô tỳ không dám." Nàng thấp đầu đáp lời.
Bạc Hề Hành cười lạnh, cũng không nói nữa. Trước mắt như hiện lên cảnh tượng ở Hành Đài ngày ấy, biểu tình thiếu chút nữa kháng chỉ của Tấn Huyền vương. Y trước sau cũng không lên tiếng, Toàn Cơ cũng không nói lời nào, nếu y thật sự kháng chỉ, hắn sẽ cho y tới một nơi thanh tĩnh, mà không phải giữ đến bây giờ, lại là tầng tầng phòng bị. Chỉ là một lần kia, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ Tấn Huyền vương có bao nhiêu để ý cung nữ phía sau này.
Hô hấp trước ngực dần đều lại, lấy giang sơn làm trọng, thật đáng tiếc. Tấn Huyền vương y mãi mãi cũng không thể hiểu rõ, hai năm trước cũng vậy, hai năm sau cũng thế.
.............
Phía sau bình phong bạch ngọc, cung nữ đỡ Hoa phi ngồi dậy uống thuốc. Thấy người bên cạnh không phải Toàn Cơ, Hoa phi lắp bắp kinh hãi, lúc này mới biết, thì ra Toàn Cơ bị bệnh.
Hoàng đế đi vào, cung nữ bưng chén đứng dậy. Hoa phi định hành lễ, nửa ngồi dậy đã bị cánh tay của nam tử đè lại. Hắn quay đầu kêu Thái y tiến vào, hỏi thăm kỹ càng.
Thái y nghiêm túc trả lời, nói cơn sốt của Hoa phi đã lui, cơ thể cũng dần hòa hoãn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều ngày trong phòng, thai nhi cùng mẫu tử sẽ được bình an.
Bạc Hề Hành nghe xong, yên tâm gật đầu.
Nặng nề ngủ một đêm, giờ phút này Hoa phi cảm thấy tinh thần đã tốt lên, lại nghĩ tới bản thân đang hoài long thai, trong lòng vui sướng nói không nên lời. Nhớ tới người ở Tuệ Ngọc cung kia, lại nghĩ tới lời nói cùng Toàn Cơ trong cơn mưa hôm qua, nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười.
"Cười gì vậy?" Hắn nhíu mi nhìn nữ tử trong tiêu trướng mỏng.
Nàng lôi kéo tay hắn, thấp giọng cười: "Là thần thiếp vui vẻ, chẳng lẽ Hoàng Thượng không vui vẻ sao?"
"Trẫm đương nhiên cũng vui vẻ." Ánh mắt trầm thấp chợt lóe lên, hắn phủ lên mu bàn tay nàng, cười khẽ: "Vậy hãy sinh cho trẫm một tiểu Hoàng tử."
Hắn nói nhẹ nhàng, lại làm đáy lòng Hoa phi rung động.
Hoàng tử....
Nàng suy nghĩ sâu xa, Bạc Hề Hành đăng cơ đã hai năm, trong cung chỉ có một trai một gái. Mẹ đẻ của Trưởng hoàng tử Lưu Chiêu nghi khó sinh mà chết, mẹ đẻ của đế cơ[3] Lệnh Thục nghi tuy rằng vẫn còn, nhưng dù gì cũng chỉ là một đế cơ. Nếu một nàng nào đó nàng có thể sinh được con trai, trong hậu cung này không phải nàng sẽ trở thành độc tôn sao?
[3]Đế cơ: công chúa, con gái vua.
Nghĩ như thế, trong lòng càng thêm thoải mái thêm, nàng thẹn thùng cúi đầu, thấp giọng nói: "Thần thiếp tuân chỉ."
Bên ngoài, cung nữ nhẹ chân lại gần, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, Tô Phi nương nương tới."
Hoa phi sớm đã thu hồi suy nghĩ, nội tâm đè nén xuống dưới, bàn tay mềm mại vẫn nắm lấy hắn, thấp giọng mà cười: "Nghe nói hôm qua Hoàng Thượng ở chỗ của biểu tỷ, người trong cung của thần thiếp lại mời ngài qua đây, không biết biểu tỷ có nổi giận không?"
Hoàng đế khẽ cười, nói: "Nói bậy gì vậy, Tô Phi sao có thể nhỏ mọn như thế?" Hắn khẽ nâng mắt: "Truyền."
Cẩm y hoa phục màu xanh non, cùng thần sắc mệt mỏi của nữ tử càng thêm chọc người, nàng từ rèm châu đi vào, bên cạnh không có cung nữ hầu hạ, trước sau chỉ có một mình. Tô Phi tiến bước lại gần, hành lễ với Hoàng đế, ánh mắt dừng trên chỗ nắm tay của hai người, khẽ cứng lại. Khóe môi nàng khẽ nhếch, nhẹ giọng: "Hôm qua thần thiếp đã muốn qua chúc mừng nương nương, lại không ngờ ngài ngủ sớm như thế. Hôm nay không ngờ lại khéo như vậy, Hoàng thượng cũng ở đây." Tô Phi thật tự nhiên sửa lại cách xưng hô, phân vị giữa hai người đã đổi, trên mặt không thể nhìn ra một tia không vui.
Cung nữ tiến lại, dọn ghế cho nàng ngồi. Nàng cũng không làm ra vẻ, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, che mặt ho khan vài tiếng.
Hoa phi cũng cười: "Vô ý mắc mưa mà thôi, thân thể biểu tỷ yếu đuối, vốn không nên tới đây."
Mấy người bên trong trò chuyện, liền nghe cung nữ vào nói bên ngoài có vài vị chủ tử đứng chờ, đếu muốn vào thăm hỏi Hoa phi. Tô Phi quay đầu lại, cách tấm rèm châu mơ hồ nhìn thấy góc áo của cung nữ. Nàng đột nhiên cười: "Trong cung đã lâu lắm rồi chưa từng có hỷ sự lớn như vậy, bọn tỷ muội ấy nhất định cũng đang cao hứng."
Sườn mặt Hoa phi dựa vào lồng ngực Hoàng đế, mắt phượng nheo lại, cười như không cười.
Hoàng đế duỗi tay kéo tấm chăn mỏng lên, thấp giọng mở miệng: "Chờ nàng khỏe một chút rồi lại kêu các nàng ấy tới tụ họp, hôm nay không cần vào thăm."
Cung nữ bên ngoài nghe vậy, vội xoay người lui xuống. Cung nữ ra ngoài truyền lời cho chúng phi tần, gương mặt ai nấy đều lộ ra biểu tình uể oải. Lúc Tiết Chiêu nghi xoay người, thấy Lệnh Thục nghi vịn tay cung nữ tiến vào, nàng vội cười tiến lên: "Không cần vào nữa, Hoàng Thượng đang ở bên trong."
Lệnh Thục nghi ngẩn người, cung mày lá liễu cong lại, gật đầu cười: "Sớm nên nghĩ tới chuyện Hoàng thượng đang ở đây." Nàng cũng không nói nhiều, dứt khoát xoay người ra ngoài.
Tiết Chiêu nghi hoàn hồn, đã thấy thân ảnh uyển chuyển kia đắm chìm trong ánh mặt trời, châu thoa trên tóc mai của nữ tử rực rỡ lấp lánh. Nếu không phải xuất thân thấp hèn, lại không được Hoàng đế sủng ái thì theo lý thuyết, mẹ đẻ của Đế cơ sớm nên phong phi, nàng ta lại chỉ là từ tam phẩm Tiệp dư thăng lên nhị phẩm Thục nghi.
Ngày xưa, bởi vì mẹ đẻ của Trưởng hoàng tử mất sớm, Tô phi lại vì thân thể suy nhược mà không thể sinh con, Lệnh Thục nghi dường như luôn hi vọng sẽ có một ngày chuyển mình nhưng hôm nay, tình hình đã không còn giống trước. Tiết Chiêu nghi không tin nàng ta có thể thật sự bình tĩnh như vậy.
"Thục Nghi muội muội." Tiết Chiêu nghi nâng bước đuổi theo. Lệnh Thục nghi ngoái đầu, thấy đã tới gần, nàng đè thấp thanh âm: "Muội muội thật sự một chút cũng không chút lo lắng sao?"
Đáy mắt Lệnh Thục nghi hiện lên một tia kinh ngạc, nói: "Không biết tỷ tỷ muốn nói điều gì?"
"Còn có thể nói gì chứ?" Lời nói của Tiết Chiêu nghi có chút không vui, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, hà tất gì phải nói rõ lời này? Ngày xưa nàng cùng Phó Thừa huy và Tô Phi qua lại thân thiết, vốn muốn tìm một nơi vững chắc để dựa vào. Thứ nhất, bởi vì Tô Phi thánh sủng không suy. Thứ hai, Tô Phi không có khả năng sinh con nối dõi.
Nhưng hôm nay thì tốt rồi, Phó Thừa huy bị Hoàng đế cấm túc, Tô Phi thất thế, một người nhảy ra từ lãnh cung lại dành hết mọi ân sủng. Cố tình trước đây Hoa Tô hai phi từng có xích mích, Tiết Chiêu nghi thật sự không chắc Hoa phi có chèn ép nàng ta giống như Huệ phi ngày trước đã làm không? Hôm nay vốn muốn thăm Hoa phi để xem xét tình hình, lại không khéo có Hoàng đế đang ở bên trong.
Tâm Tiết Chiêu nghi giờ phút này loạn như ma, hoàn toàn không biết nên dựa vào hướng nào.
Sắc mặt Lệnh Thục nghi cũng không tốt hơn mấy, kỳ thật đáy lòng nàng ta hiểu rõ nhưng lại không muốn nói toạc ra, vẫn giả ngốc như cũ: "Muội muội vụng về, nghe không ra ý tứ trong lời nói của tỷ tỷ. À, đúng rồi, muội muội dạo gần đây không có thời gian qua thăm Đế cơ, hiện giờ muốn qua Hoàng tử sở để thăm nó, xin lỗi không thể tiếp được." Nói xong cũng không nhìn Tiết Chiêu nghi, nàng ta chỉ vịn tay cung nữ rời đi.
Trong cung ban đầu vốn không có Hoàng tử sở, nữ nhân tiền triều đều được nuôi nấng đứa con mình sinh ra. Phi tần sinh hạ Hoàng tử đều hi vọng nhi tử của mình xưng đế, cho nên từ nhỏ đã dạy dỗ bọn họ phải đoạt quyền như thế nào. Vị Hoàng đế cuối cùng của tiền triều nghe nói là giết cha sát huynh mới có thể lên ngôi Hoàng đế. Sau này gia tộc Bạc Hề cầm quyền, thái tổ liền ra lệnh trong cung xây dựng Hoàng tử sở, chính là vì phòng ngừa thảm kịch của tiền triều.
Mà khoảng thời gian trước, vừa lúc Tấn Huyền vương dưỡng thương ở Hoàng tử sở, để tránh dị nghị, Lệnh Thục nghi cũng không dám tự tiện qua thăm Đế cơ. Chỉ khi ma ma rãnh rỗi mới ôm Đế cơ đến cung của nàng đoàn tụ. Hiện tại lấy lý do thăm Đế cơ để từ chối, cũng tránh cho người khác bàn tán sau lưng.
Thân ảnh của nữ tử sớm đã đi xa, chỉ còn lại vẻ mặt tối tăm của Tiết Chiêu nghi.
Cánh tay giấu trong ống tay áo khẽ nắm chặt, trong cung này, không có chỗ dựa, không có con nối dõi, nàng thật sự rất nhanh sẽ không còn gì nữa.
.......................
Toàn Cơ trở về phòng, chỉ cảm thấy cả người cũng không còn sức lực.
"Nếu để Thất đệ của trẫm nhìn thấy, nhất định sẽ trách trẫm khắc nghiệt với ngươi".
Lời hắn nói, giờ phút này nàng nhớ lại, đáy lòng lại vô cùng chua xót. Lúc hắn đẩy nàng xuống vách núi Tây Bích Nhai, mọi sự tín nhiệm của nàng dành cho hắn đều đã theo gió tan đi.
Bỗng dưng che mặt ho khan, hai bên thái dương của nàng càng thêm đau nhức. Toàn Cơ ngã người xuống mép giường, trong một khắc kia như mang theo chút tùy hứng nhỏ nhỏ, cái gì cũng không muốn động vào, thuốc cũng không sắc uống, nàng chỉ lẳng lặng nằm đó.
Nàng từng cho rằng nữ tử của Tuệ Ngọc cung kia mới là người trong tim của hắn. Nàng từng cho rằng nữ tử đó có dung nhan giống nàng, làm nàng cho rằng bản thân là thế thân của nàng ấy nhưng hiện tại, nàng đã hiểu rõ.
Nàng không phải là người hắn yêu nhất, Tô Phi cũng không phải, Hoa phi lại càng không phải.
Hắn chỉ yêu giang sơn, ngôi vị Hoàng đế của hắn.
Mười ngón tay thoáng siết chặt, hiện tại Hoa phi đã có thai, hắn cũng không còn lo lắng chuyện người thừa kế. Hoàng tử, từ trước đến nay đều liên quan đến hưng suy của triều đại. Trong lòng hơi chấn động, nàng mở to hai mắt, sương mù trong ánh nhìn trong phút chốc tan đi.
"Ưm" một tiếng, đột nhiên cơn đau làm nàng thanh tỉnh vài phần, con trẻ vô tội, thì ra nàng vẫn còn nhớ rõ.
Bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, "kẹt" một tiếng, cánh cửa bị người khác đẩy ra. Ánh sáng tươi đẹp theo cùng bước chân của người đó tiếng vào, trong khoảnh khác làm Toàn Cơ nheo mắt lại.
Chưa kịp rõ người tới là ai, nàng đã ngửi thấy được mùi thuốc nồng đậm.
Tưởng Hoa phi sai người qua đây, nàng chống tay ngồi dậy, thình lình thấy người đứng trước mặt nàng lại là Lam nhi.
Nàng ngơ ngẩn, Lam Nhi đã tiến lên, đem chén thuốc trong tay đưa qua. Toàn Cơ không duỗi tay nhận, cười hỏi: "Tô Phi nương nương có ý gì?" Trong lòng đột nhiên nhớ tới ác mộng đêm đó, nàng càng thêm chắc chắn Tô Phi đã nghe được gì đó.
Ánh mắt dừng trên chén thuốc đang đong đưa, Toàn Cơ không thể xác định đây có phải thuốc độc hay không.
Lam nhi cũng không muốn nhiều lời, Toàn Cơ không nhận, nàng ta trực tiếp đặt chén thuốc lên bàn, vứt lại một câu: "Bị bệnh thì uống thuốc đi, hiện tại Tường Bình cung này còn có ai rảnh rỗi mà nghĩ đến ngươi nữa chứ?
Cánh cửa lần nữa bị đẩy ra, Toàn Cơ thật lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần lại. Nàng lại gần nhìn chén thuốc đặt trên bàn, vươn đầu lưỡi nếm thử, không có độc. Trong lòng Toàn Cơ nghi hoặc, Tô Phi rốt cuộc là vì cái gì mà làm như vậy?
Nàng ta đối xử tốt với nàng sao?
Toàn Cơ cười trừ một tiếng, nàng thì có tài đức gì chứ?
Nghĩ mãi không ra, nàng uống cạn chén thuốc. Lam nhi nói rất đúng, lúc này Tường Bình cung cũng không ai quản nàng có tốt hay không? Như vậy nàng hà tất gì phải đày đọa bản thân chứ?
Trước điện, nhìn thấy chủ tử các cung đều đã ra ngoài, cung nữ xoay người, lần nữa đi vào bên trong hầu hạ.
Nội thất chỉ truyền ra âm thanh trò chuyện vụn vặt của mấy người, cung nữ đóng chặt tai lại, chuyện của chủ tử, nàng không nên biết nhiều.
Tô Phi khom người đứng lên, mềm giọng nói: "Thần thiếp cũng xin về trước."
Hoa phi liếc nhìn nàng ta, chưa mở miệng, đã nghe nam tử bên cạnh lên tiếng: "Hiện giờ lục cung không có ai đứng đầu, trẫm bộn bề chính sự tiền triều, cũng không thể quản lý toàn bộ việc của hậu cung."
Dứt lời, con ngươi của Hoa phi sáng lên, đáy mắt tựa nhiễm ý cười, chỉ chờ Hoàng đế nói cho nàng ta chấp chưởng kim ấn của Hoàng hậu. Tô Phi buông mí mắt xuống, phảng phất như việc này không liên quan đến mình.
Trong mắt Hoàng đế có một tia lưu quang, hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, lời nói ôn nhu: "Hoa phi đang có thai nên thân thể yếu đuối, trẫm sợ sự vụ lục cung nặng nề, lại phiền nàng nghỉ ngơi. Chuyện này trẫm suy nghĩ, không bằng giao cho Tô Phi tạm thời xử lý. Hoa phi nghĩ sao?"
Vốn đang lẳng lặng nghe, Tô Phi đột nhiên chấn động, áo gấm dưới tay run nhẹ, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn khuôn mặt nam tử, thần sắc kinh ngạc bọc lộ ra ngoài.
Hoàng đế tựa cố ý không quay đầu lại, thấy sắc mặt Hoa phi lộ vẻ tái nhợt, rốt cuộc nàng ta cũng cười nhẹ, hào phóng nói: "Như vậy thật tốt, vẫn là Hoàng Thượng chu toàn."
Hắn vừa lòng cười, đỡ Hoa phi nằm xuống, dặn dò: "Nàng an tâm mà nghỉ ngơi, bây giờ trẫm qua Ngự Thư phòng, sau lại trở về thăm nàng." Hắn đứng lên, khẽ nhìn nữ tử nhỏ yếu, nhẹ giọng nói: "Tô Phi cũng ra ngoài đi."
"Vâng." Nàng thuận theo đi cùng hắn rời khỏi, nhìn thấy Lam nhi đã đứng đợi bên ngoài tẩm cung. Bước chân Tô phi nhanh chút theo sau, vừa định mở miệng đã thấy nam tử quay đầu lại: "Không còn việc gì, đừng chạy lung tung bên ngoài nữa."
Thâm ý trong lời nói, Tô Phi đương nhiên hiểu được, nàng thấp đầu nói: "Hoa phi nương nương mang thai đứa con nối dõi của Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp tràn đầy cao hứng."
Hắn lúc này mới cười, sủng nịnh thổi mạnh vào chóp mũi của nàng: "Ghen sao?"
Nàng bỗng nhiên dừng bước chân lại, ngóng nhìn hắn: "Trong lòng Hoàng thượng đã rõ, cần gì phải hỏi thần thiếp?" Nàng thấp đầu thở dài: "Thần thiếp sợ là vô năng, không thể vì hoàng gia mà khai chi tán diệp."
"Đồng nhi." Cung mày Hoàng đế khẽ nhăn lại.
Tô phi chỉ thoải mái cười, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt hắn: "Thần thiếp có một chuyện muốn cầu xin Hoàng thượng."
"Chuyện gì?"
"Ngày trước Hoàng thượng nói Hoàng trưởng tử còn nhỏ, nên để ma ma ở Hoàng Tử sở chăm sóc. Hiện giờ Hoàng Trưởng tử đã hơn một tuổi, thần thiếp muốn làm mẫu phi của nó."
Bạc Hề Hành nhìn thẳng nữ tử bên dưới, nàng vẫn cuối đầu, chờ đợi quyết định của hắn. Mà hắn, bỗng nhiên chậm rãi cười, những lời này hắn đã đợi rất lâu, hiện tại, rốt cuộc cũng chờ được nàng chủ động mở lời. Nàng muốn hài tử, đơn giản là vì tranh sủng. Hắn không sợ nàng tranh, chỉ sợ nàng không thèm tranh mà thôi.
Nữ tử chịu tranh sủng tại hậu cung này, ít nhất thể hiện tâm các nàng nằm trên người hắn, không phải sao?
Xem ra lúc này mất đi phân vị Huệ phi, thật sự đã làm nàng nghĩ thông suốt.
Hắn như rất cao hứng, cái loại cảm giác này không nói nên lời, đã lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận qua.
Tự mình đỡ nàng đứng dậy, hắn mở miệng hỏi: "Nàng thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Vâng, thần thiếp nghĩ kỹ rồi." Nàng kiên định đáp.
Hắn rốt cuộc lên tiếng: "Tốt."
Một chữ "Tốt" này làm tâm đang buộc chặt của Tô Phi buông xuống.
Ngự giá đã đi xa, Lam nhi mới tiến lên đỡ chủ tử nhà mình, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng đồng ý rồi sao?" Thấp Tô phi gật đầu, nàng mới cười: "Tiểu thư sớm nên làm như thế."
Nét cười trên mặt Tô Phi càng đậm, đứa bé kia, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng kỳ thật cũng không muốn nhận. Nàng chỉ không ngờ Hoa phi lại hoài thai nhanh như vậy. Thấp giọng ho một tiếng, nàng chỉ hỏi: "Thuốc đã đưa qua chưa?"
"Dạ rồi."
"Nàng ta uống rồi sao?"
Lam nhi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu. Thấy Tô phi hài lòng, nàng mở miệng nhắc nhở một câu: "Tiểu thư, đó là người của Hoa phi."
Nữ tử cười mỉa mai một tiếng: "Thật nhanh thôi sẽ không phải nữa."
Cung nữ cả kinh, lại nghe nàng nói: "Đi thôi, qua Hoàng Tử sở thăm tiểu Hoàng tử."
..................
Chuyện Trưởng Hoàng tử nhận Tô Phi làm mẫu phi, tới chạng vạng Toàn Cơ mới biết, nặng nề ngủ một giấc, cơn đau đầu cũng tan đi. Cả người ngoại trừ đó, tinh thần đã tốt hơn nhiều. Thật là có thể nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Ăn qua một chút, thấy thái giam cung nữ lui tới ngoài gian, nàng muốn tiến lên dò hỏi, chợt nghe tiếng vang của đồ sứ, sau đó lại truyền đến thanh âm phẫn nộ của Hoa phi: "Cút".
Cung nữ khóc lóc rời khỏi, trong tay còn cầm khối sứ vỡ nát.
Toàn Cơ cũng không cảm thấy sợ hãi, phất mở rèm châu đi vào bên trong, mái tóc đen của nữ tử tán loạn hai bên vai, ngực bởi vì phẫn nộ mà phập phồng không ngừng. Nàng phóng nhẹ bước chân tiến lên, thuận tay nhặt mảnh sứ nhỏ quăng trên một đất, một mặt hỏi: "Chuyện gì đã làm nương nương tức giận như vậy?"
Thân mình Hoa phi run lên, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Toàn Cơ. Cơn giận trong lòng cố gắng áp chế, nàng chỉ cắn răng nói: "Bổn cung mang thai, nàng ta thì tốt rồi, vừa mở miệng là muốn nhận nuôi Hoàng trưởng tử."
Nhặt mảnh sứ nhỏ gác qua một bên, Toàn Cơ đi đến trước giường Hoa phi, thay nàng chỉnh lại góc chăn, mới nói: "Thì ra là việc này, thai nhi trong bụng nương nương biết đâu cũng là Hoàng tử thì sao?"
"Ha ha, Hoàng tử thì như thế nào? Rốt cuộc thì nàng ta cũng nhanh hơn bổn cung một bước."
Toàn Cơ vẫn nhàn nhạt mà đáp: "Thân phận của Hoàng trưởng tử tuy rằng đặc biệt nhưng rốt cuộc ai là con của Hoàng hậu vẫn còn chưa định."
Đáy mắt Hoa phi lóe lên một tia sáng, cầm tay Toàn Cơ: "Ý ngươi là..."
Toàn Cơ mím môi cười, lại không hề mở miệng. Trong lòng Hoa phi hiểu rõ, cơn tức giận đang kiềm chế vừa rồi trong khoảnh khắc liền tan đi, lòng bàn tay cẩn thận đặt trên bụng mình, nàng phảng phất như nếm được tư vị chiến thắng. Là Tô Phi nàng ta không màng tình nghĩa tỷ muội trước, cũng là nàng ta hại mình vào lãnh cung hơn một năm, con nuôi tất nhiên không bằng con ruột.
Toàn Cơ duỗi tay đỡ Hoa phi nằm xuống. Kỳ thực vị trí trung cung, Bạc Hề Hành căn bản chưa từng có ý giữ cho các nàng nhưng chuyện này, nàng tạm thời không muốn nói cho Hoa phi biết.
Thân mình vừa dựa vào gối, Hoa phi đột nhiên nhớ tới chuyện gì, yên lặng nhìn Toàn Cơ, nói: "Ngươi cũng biết chuyện Hoàng thượng lại giao kim ấn của Hoàng hậu cho Tô Phi chứ?"
Động tác trên tay cứng lại, việc này thật sự Toàn Cơ không biết.
Hoa phi cười lạnh: "Lấy chuyện bổn cung mang thai không tiện mà từ chối, ai biết được Tô Phi có ở bên tai Hoàng thượng nói bóng nói gió gì không?"
Có lẽ, đó chính là ý của bản thân Bạc Hề Hành. Toàn Cơ hít vào một hơi: "Chờ nương nương sinh hạ Hoàng tử, còn gì có thể khiến ngài sợ nữa chứ?" Dứt lời, nàng nhìn không được, xoay đầu ho khan vài tiếng.
Hoa phi lúc này mới nhớ tới chuyện nàng cũng lâm bệnh, dặn dò vài câu, lại bị nàng cướp lời: "Thuốc của nương nương còn nhiều không?"
Nghe Toàn Cơ nhắc, Hoa phi mới sực nhớ: "Quả thật không còn nhiều lắm, nhiều cũng trụ được vài ngày nữa, việc này không vội. Ngươi trở về nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, bổn cung nơi này đã có người hầu hạ."
Toàn Cơ hành lễ lui ra, cung nhân bên ngoài thấy Hoa phi đã bình tĩnh trở lại, mỗi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Sau lại nghe nói Bạc Hề Hành lại qua Tường Bình cung, Toàn Cơ vẫn nằm trong phòng mình, không bước ra ngoài. Nhớ tới hắn, những lời nói dữ tợn kia cứ quanh quẩn bên tai, chọc nàng không thể sống yên ổn.
................
Từ ngoài cung trở về sau cơn mưa, trước sau lại không một bóng người. Toàn Cơ ném một đồng bạc qua Ngự Hoa Viên, nói là thu thập sương sớm, kỳ thật là muốn lấy nguyên liệu làm Ngưng Hương hoàn.
Trên đường ngẫu nhiên có cung nhân nhìn thấy nàng, thái độ so với ngày trước đã nhiệt tình hơn nhiều. Ai lại không biết hiện giờ chủ tử Tường Bình cung đang chiếm hết nổi bật của hậu cung chứ?
Rất xa nhìn thấy Lưu ma ma của Hoán Y Cục ngày xưa, bà ta thấy Toàn Cơ như thấy quỷ, cuống quýt từ một ngã khác của hành lang gấp khúc mà trốn đi. Toàn Cơ cũng không để ý, chỉ xoay người đi vào đường nhỏ bên cạnh.
Lúc này, Ngự Hoa viên đắm chìm trong ướt át, sâu kín như lộ ra một cỗ lạnh lẽ. Nàng cúi người, trực tiếp dùng miệng bình hứng từng giọt thần lộ, lơ đãng ngước mắt, thấy nơi vốn trồng lan hồ điệp kia nay đã thay bằng hoa diên vỹ màu xanh.
Nàng không khỏi giật mình, lúc này mới nhớ tới chuyện Tấn Huyền vương nói muốn đem lan hồ điệp về đất phong.
Nói không rõ vì sao, trong lòng lại có cảm giác không thể buông xuống.
Nàng chậm rãi tiến lên, từng giọt sương trong suốt từ cánh hoa diên vỹ nhỏ xuống, nàng không hứng, chỉ duỗi tay chậm rãi phất qua đóa hoa màu lam trước mặt. Một mảnh màu làm, tựa hồ biến thành màu tím của lan hồ điệp, đầu ngón tay nàng run lên, trong lúc hoảng hốt lại cảm nhận được cánh quạt lạnh băng vỗ sau lưng nàng.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền tới, cánh tay nàng nắm lấy đóa hoa diên vỹ run lên.
Nhiều cảnh tượng quen thuộc...
Theo bản năng quay đầu, người khiến nàng kinh ngạc, lại là Phó Thừa huy. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng xém chút đã quên Phó Thừa huy bị cấm túc trong tẩm cung. Tính thời gian, xem ra cũng không sai biệt mấy.
Phó Thừa huy xa xa nhìn thấy cung nữ này ngồi xổm, bởi vì nơi đó từng trồng lan hồ điệp, nên ký ức đối với nàng vẫn còn mới mẻ. Trong lòng nàng có chút tức giận, lúc này đây người nàng nhìn thấy lại là Toàn Cơ, vốn gương mặt đang vênh váo tự đắc bỗng trở nên giận dữ không nguôi. Nếu không phải tại cung nữ này, nàng sao có thể rơi vào hoàn cảnh như hôm nay?
Toàn Cơ căng thẳng, hướng Phó Thừa huy quỳ xuống, hai mắt khép nhẹ, nàng bỗng nhiên cảm khái, thì ra thiếu nợ người ta, chung quy sẽ có một ngày phải trả. Chuyện Phó Thừa huy bị cấm túc, xác thật là do nàng gây ra. Bây giờ lại gặp nhau ở chỗ cũ, với tính tình đó, Phó Thừa huy sẽ bỏ qua cho nàng sao?
Toàn Cơ cúi đầu, nói: "Nô tỳ chúc mừng nương nương."
Phó Thừa huy cười khẩy: "Ngươi cho rằng chỉ cần chúc mừng là bổn cung sẽ quên tội của ngươi sao? Người đâu, giải nàng ta qua Tuệ Ngọc cung." Hiện tại chỉ còn một chuyện khiến nàng yên tâm, đó chính là kim ấn của Hoàng hậu không nằm trong tay Hoa phi. Nếu không, đối với Toàn Cơ, Hoa phi nhất định sẽ bao che, mà Tô Phi không giống như vậy, nàng ấy nhất định cũng giống mình, căm hận người của Hoa phi.
............
Phía sau bình phong lưu vân màu đen truyền đến tiếng nói bập bẹ của hài tử. Trên mặt ma ma lộ ra nụ cười, ngước mắt nhìn người trước mặt: "Nương nương ngài xem, điện hạ hình như muốn nói chuyện với ngài đó!"
Lòng bàn tay xoa xoa khuôn mặt bụ bẫm của hài tử, Tô Phi ôn hòa cười: "Còn nhỏ như vậy, sao có thể nói chuyện?" Đúng lúc quay người, nàng phảng phất nghe thấy tiếng rên rỉ thấp kém của nữ tử trong phòng sinh. Nhìn trên giường một màu đỏ thẳm, cùng mùi máu tươi phiêu phù trong không khí.....
Nụ cười nhu tình trong phút chốc tan đi, móng tay cắm chật vào khăn lụa, lúc ngước mắt đúng lúc thấy Lam nhi phất rèm châu đi vào, hướng nàng hành lễ, nói: "Tiểu thư, bên ngoài, Thừa huy nương nương tới."
Cung mày nhăn lại, nàng thật không ngờ lệnh cấm túc của Phó Thừa huy vừa dứt, nàng ta lại tới Tuệ Ngọc cung của nàng.
Quay đầu nhìn hài tử trong lòng của ma ma, nàng rốt cuộc cũng không chần chờ, xoay người ra ngoài.
Toàn Cơ bị bắt quỳ trên mặt đất, đóa hoa diên vỹ bị nàng không cẩn thận hái xuống, giờ phút này đã bị cung nữ cẩn thận đặt trên bàn. Phó Thừa huy liếc mắt một cái, phảng phất như chính mình đúng lúc thu được chứng cứ.
Cung nữ của Tuệ Ngọc cung tiến lên pha trà, Phó Thừa huy không uống, trong lòng chỉ tràn đầy nghĩ xem Toàn Cơ sẽ bị phạt như thế nào.
Mơ hồ thấy hai thân ảnh đi ra, Phó Thừa huy ngước mắt, liền thấy Lam nhi đỡ tay Tô phi đi vào. Nàng vội đứng lên, cung kính hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an nương nương."
Tô Phi chuyển mắt, tầm nhìn rơi vào trên người cung nữ đang quỳ dưới đất, đáy lòng kinh hãi, Toàn Cơ?
Dưới chân khẽ nhúc nhích, Phó Thừa huy lặng yên tiến lên, chỉ vào Toàn Cơ, nói: "Nương nương, cung nữ này ngắt hoa ở Ngự Hoa viên, vừa lúc bị tần thiếp bắt gặp. Hôm nay nhân chứng cùng vật chứng đầy đủ, nàng ta cũng không thể giảo biện được."
Thấy sắc mặt Tô phi khẽ biến, Phó Thừa huy tiếp tục nói: "Nô tỳ này làm chuyện đó cũng không phải lần đầu, lần trước nô tỳ nhìn thấy, nàng ta còn liều chết không chịu nhận." Lần này chứng cứ vô cùng xác thực, nàng dứt khoát đem chuyện lần trước tính luôn một thể.
Nhiều tội, so với một cái vẫn tốt hơn.
Tô phi nhàn nhạt "À" một tiếng, ý vị sâu xa đánh giá Toàn Cơ lần nữa. Lam nhi đỡ Tô Phi tiến lên, dựa vào ghế ngồi xuống. Nàng nhàn nhạt cười, cảnh tượng lúc này thật giống với thời điểm lần đầu gặp Toàn Cơ.
Chỉ là, vừa rồi Phó Thừa huy nói, không phải lần đầu....
Nàng như nghĩ tới vận mệnh đã chú định điều gì, khóe miệng nhịn không được nở một nụ cười như có như không.
Phó Thừa huy thấy Tô phi như vậy, trong lòng tràn đầy hưng phấn, vội nói: "Nương nương, tần thiếp nghe nói nàng ta là tâm phúc của Hoa phi nương nương đó."
Lòng bàn tay khẽ vuốt qua hoa văn khắc trên tay vịn, Tô phi thiển thanh nói: "Tâm phúc của Hoa phi..."
"Còn không phải sao? Nương nương, ngài tốt nhất là nên trị tội nàng ta thật nặng. Thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, huống chi nàng ta cùng lắm chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi mà thôi." Sắc mặt Phó Thừa huy nhăn lại, lời nói sắc bén từ răng bật ra.
Ánh mắt Tô Phi vẫn như cũ thẳng tắp dừng trên lưng Toàn Cơ, từ đầu đến cuối nàng ấy vẫn chưa nói câu nào, cho dù là giải thích.
Phó Thừa huy như chờ không kịp, lại định mở miệng, chợt nghe Tô phi hỏi: "Lời Phó Thừa huy nói là sự thật?"
Thời khắc bắt đầu vào Tuệ Ngọc cung, trong lòng Toàn Cơ đã có chút hoảng loạn, giờ phút này lại nghe Tô Phi hỏi thế, nàng không khỏi giật mình. Nếu Tô Phi thật sự muốn trị tội, cho dù nàng có ra sức phủ nhận cũng vô dụng, mà hiện tại, nàng cũng không thể thể thừa nhận. Hít vào một hơi, nàng thấp giọng đáp: "Hồi nương nương, nô tỳ không phải cố ý, chỉ là Thừa huy nương nương đột nhiên xuất hiện sau lưng nô tỳ, nô tỳ cả kinh mới vô ý lỡ tay."
"Làm càn. Ngươi nói như vậy, ý chỉ Phó Thừa huy không phải sao?" Cung mày Tô Phi nhăn lại, lời nói nghiêm khắc.
"Nô tỳ không dám." Toàn Cơ cúi người.
Trong lòng Phó Thừa huy đắc ý, chờ mong mà nhìn Tô phi, lại nghe nàng nói: "Đã biết sai thì tốt, tin rằng Phó Thừa huy cũng không phải là người nhỏ mọn." Lời nói của nàng bình tĩnh, lúc ngước mắt, khóe môi nở ra nụ cười nhẹ.
Đôi mắt Phó Thừa Huy căng lớn, không cam lòng hỏi: "Nương nương thật sự không muốn trị tội sao? Nàng ta là..."
"Muội muội cũng nói cung nữ này là tâm phúc của Hoa phi nương nương, nếu ngày sau nàng ấy biết muội động vào cung nữ của nàng, muội muội cho rằng Hoa phi nương nương sẽ đối với muội thế nào?" Tô Phi đứng lên, không nặng không nhẹ trả lời. Phó Thừa huy vừa rồi còn mừng rõ nay biểu tình đã hóa tro tàn, nửa lời cũng không thể nói ra.
Trong viện lay động bóng dáng của cây cổ thụ, thời điểm Phó Thừa huy đi ra, vẻ mặt hậm hực nhưng nghĩ tới Hoa phi hiện tại, trong lòng rốt cuộc cũng kiêng kị.
Tô Phi cho mọi người lui xuống, cũng kêu Lam nhi ra ngoài canh giữ.
Nàng cúi đầu, bước chân chậm rãi tới gần. Mười ngón tay dưới ống tay áo của Toàn Cơ sớm đã nắm chặt. Tô Phi đột nhiên xoay người, đánh giá đóa hoa diên vĩ trên bàn, nhẹ giọng nói: "Bổn cung thấy, cho dù không có Phó Thừa huy, ngươi cũng sẽ ngắt bông hoa này xuống đúng không?"
Trong lòng chấn động, Toàn Cơ cố gắng bình tĩnh hơi thở: "Nô tỳ ngu dốt, không biết ý tứ trong lời của nương nương."
Móng tay sơn đỏ ôm lấy khuôn mặt thanh tú của nàng, khiến nàng ngẩng đầu nhìn mình, Tô phi cười cười: "Bổn cung muốn biết ngươi dùng cái này để làm gì."
Một câu đơn giản, rốt cuộc Toàn Cơ cũng không thể che dấu một tia kinh hoảng trong đáy mắt. Tô Phi hiện tại, xem ra so với thời điểm "Huệ phi" trước kia càng khó hiểu.
Ánh mắt nhu tình của nữ tử phảng phất truyền đạt ý tứ nào đó, ở Toàn Cơ như nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
Lòng bàn tay xoa nắn đóa hoa diên vĩ, cánh hoa màu lam dần chuyển thành thâm tím, ngón tay thoáng dùng lực một chút, nước bên trong liền chảy ra, nhỏ giọt trên vạt áo của Toàn Cơ. Tô Phi hừ lạnh một tiếng: "Hay cho một thân trời sinh kỳ hương."
Huyết sắc trên mặt nữ tử đã không còn, Tô Phi lại cười nói: "Ngươi không cần khẩn trương như vậy, nàng ta cùng bổn cung là biểu tỷ muội, nàng ta có phải kỳ hương trời sinh hay không bổn cung còn không biết sao?" Mà nàng không biết, việc này cư nhiên xuất phát từ Toàn Cơ.
"Chỉ là nương nương không nói cho Hoàng thượng." Tô Phi không nói, chắc chắn có lý do riêng, Toàn Cơ cũng không định hỏi. Hiện tại nàng chỉ đang nghĩ, bản thân nên làm gì để toàn thân thoát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.