Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 120: Dụ rắn ra khỏi hang

Hoạn Phi Vãn Vãn

09/11/2018

Edit: Subo

"Toàn Cơ." Hắn đột nhiên gọi.

"Có nô tỳ." Toàn Cơ cúi đầu tiến lên, trong lòng không ngừng tính toán lý do cự tuyệt, lại không ngờ hắn chỉ nói: "Hoa phi, cung nữ này của nàng thật sự rất tốt. Lúc nãy, nàng ấy còn nhắc nhở trẫm lâu ngày chưa ghé Tường Bình cung thăm nàng."

Lời này làm Hoa phi ngẩn ra, hắn lại cười nói: "Trung tâm như thế, sao trẫm có thể đoạt người nàng thích chứ?"

Hoa phi lặng yên ngước mắt nhìn Toàn Cơ, cũng không nói gì. Toàn Cơ rũ mí mắt xuống nhìn đôi chân, đáy lòng nhớ lại lúc nãy gặp ở hành làng gấp khúc, hắn đã nói qua lời đó.

Nàng đột nhiên muốn cười lớn, lời nam tử này nói, rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả vậy?

Chén trà nhỏ đã uống xong, Hoa phi định gọi người tiến lên pha tiếp, Bạc Hề Hành đã đứng dậy, nói muốn qua thăm Trưởng hoàng tử. Hoa phi tiễn hắn đến cửa cung, cho đến khi ngự giá biến mất ở chỗ ngoặt, nét cười trên mặt Hoa phi mới thu hồi.

Toàn Cơ nhẹ đỡ nàng ta vào trong, cái ly hắn vừa dùng vẫn còn đặt trên bàn, Hoa phi không gọi người tới thu dọn, trong lòng Toàn Cơ biết nàng ta vì Hoàng đế không ở lại mà tức giận. Suy nghĩ một lát, Toàn Cơ mới mở miệng: "Trong lòng Hoàng thượng có nương nương."

Nghe nàng đã mở miệng, Hoa phi mới cười, đột nhiên hỏi: "Hôm nay sang Tuệ Ngọc cung, nhìn tiểu Hoàng tử, ngươi cảm thấy thế nào?"

Toàn Cơ chỉ nói dối: "Việc này, nô tỳ muốn chờ thời cơ tốt".

Ngước mắt nhìn cung nữ một cái, thấy vẻ mặt Toàn Cơ trấn định, cuối cùng Hoa phi cũng yên tâm. Nàng ta nắm chiếc khăn trong tay đứng dậy, tới bên cửa sổ đứng thật lâu. Đột nhiên nàng ta xoay người, cầm tay Toàn Cơ, vỗ nhẹ: "Ngày khác, bổn cung sẽ ở trước mặt Hoàng Thượng sẽ nói tốt cho ngươi."

Bị Hoa phi nắm tay có chút không tự nhiên, Toàn Cơ khẽ hỏi: "Nương nương muốn nói giúp nô tỳ cái gì?"

Nữ tử nhu mị cười: "Còn có thể nói gì? Bổn cung thấy Hoàng Thượng cũng thích ngươi, để ngươi làm chủ tử vẫn tốt hơn là làm nô tỳ."

Đáy lòng nàng đột nhiên run lên, đầu ngón tay như chạm vào cỗ băng lạnh, nàng cuống quýt quỳ xuống: "Nương nương, nô tỳ tuyệt không có ý nghĩ không an phận. Hôm nay Hoàng Thượng chẳng qua chỉ nói vài câu vui đùa, sao ngài có thể nghĩ đó là sự thật chứ?"

Lại không ngờ đáy mắt Hoa phi lúc này lại không có chút tức giận, nàng ta khom người nâng Toàn Cơ đứng dậy, cười nói: "Nhìn ngươi khẩn trương chưa kìa? Bổn cung cũng chưa nói ngươi làm sai cái gì, là Hoàng thượng thích ngươi, có gì không tốt sao?" Lời nói của nữ tử vô cùng nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối đều mang ngữ khí cười. Toàn Cơ lại nhớ tới ngày đó nàng ta còn sợ mình câu dẫn Hoàng đế, thế mà hiện tại thái độ lại hoàn toàn trái ngược, khiến trong lòng không khỏi có khúc mắc.

Hoa phi đương nhiên có tính toán của mình, hiện tại nàng ta đang mang thai, không thể thị tẩm. Hoàng đế tuổi còn trẻ, vốn dĩ cũng chỉ là một nam nhân bình thường, thay vì nhường tiện nghi cho những nữ nhân khác trong cung, chi bằng đẩy Toàn Cơ ra. Nàng ấy tốt xấu gì cũng là người của mình, chỉ cần chuyện của tiểu Hoàng tử đã định, nàng ta cũng không sợ Toàn Cơ phản bội mình. Đến lúc đó, chỉ cần động chút tay chân để nàng ấy không thể mang thai, nàng ta còn sợ người khác uy hiếp vị trí của mình sao?

Trước khi rời khỏi nội thất, câu cuối Hoa phi nói với nàng: "Coi như là bổn cung ban thưởng cho việc ngươi ngươi giúp bổn cung diệt trừ chướng ngại vật kia." Khóe miệng cong cong, chủ ý này của Hoa phi thật hiểm, dùng việc diệt trừ Trưởng Hoàng tử để ban thưởng cho nàng, chẳng qua chỉ là kiềm chế mà thôi. Hoa phi không tin trong cung này có người không nghĩ tới việc bay lên cao làm phượng hoàng, chỉ tiếc Toàn Cơ nàng ngàn dặm tới đây không phải vì việc này.

Đời này, chuyện được hắn ôm ấp, nàng không chút hứng thú.

May mắn, trước khi trưởng Hoàng tử xảy ra chuyện gì, nàng sẽ không nói chuyện này cho Bạc Hề Hành. Tô Phi kêu nàng không cần nhúng tay vào, vậy thì chuyện duy nhất nàng cần làm, là chờ đợi.

Nhặt hòn đá dưới chân tùy ý ném xuống hồ, nhìn gợn sóng nhộn nhạo, nàng bỗng nhiên nhớ tới việc Tây Lương muốn cùng Yên Khương liên hôn. Việc này trong cung bảo mật đến cực điểm, hậu cung phi tần ngươi lừa ta gạt, chỉ mong sớm có ngày ngồi vào vị trí trung cung, thật không hiểu thời điểm công chúa Yên Khương tới, một đám các nàng sẽ có sắc mặt như thế nào?

Còn có Tô Phi, nàng sớm có dự cảm hậu vị không phải là thứ nàng ấy muốn. Nếu thật sự có một ngày vị trí trung cung có người, nàng ấy còn có thể bình tĩnh như hiện tại không? Không khỏi cười nhạo một tiếng, vì sao nàng phải để ý tới Tô Phi?

Tô Phi giúp nàng, chẳng qua chỉ vì nàng ta còn nợ Tấn Huyền vương một ân tình, như vậy việc này qua đi, nàng ấy cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của nàng. Kỳ thật như vậy cũng tốt, đoạn tuyệt sạch sẽ, nàng cũng không còn nhiều vướng bận.

Bỗng nhiên lại nhớ tới Mục Chước, nàng ấy đi Tấn Quốc, nhất định sẽ sống tốt hơn trong cung này, chỉ là bản thân nàng không thể rời hoàng cung này được. Từ ngày gặp Hoa phi ở lãnh cung, từ việc nàng dùng mùi hương giúp Hoa phi tranh sủng, tất cả đã chú định.

Nàng cho dù muốn chạy khỏi, cũng sẽ có người liều mạng trói chặt nàng lại.

Nàng cười chua sót, gợn sóng dần tan đi, mặt hồ lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh. Nhìn xuống mặt nước, dường như nơi đó xuất hiện dung nhan của nam tử kia, còn có khóe miệng khi cười quen thuộc. Đáy lòng Toàn Cơ cả kinh, dường như theo bản năng ném thêm một viên đá xuống.

Nàng che ngực lại, bản thân mình làm sao vậy? Đang êm đẹp sao lại thấy Tấn Huyền vương?



Toàn Cơ bỗng dưng nhớ tới câu nói kia của Tô Phi nói với nàng, nàng từng nói... "Vương gia, đừng đi."

Nhắm hai mắt lại, nàng âm thầm cảnh cáo chính mình, đây không phải sự thật, nhất định không phải sự thật.

........

Cách giao giới của Tây Lương và Yên Khương năm trăm dặm, đội ngũ đưa thân từ trạm kiểm soát mênh mông chạy một đường dài mấy chục trượng. Tướng quân dẫn đầu một thân áo giáp đen tuyền, trên mặt không hề thấy một tia ý cười. Phía sau hắn, một cỗ xe hoa lệ theo sát, màn xe cẩm tú rủ xuống theo gió mà hơi hơi phiêu động, ngưng mắt nhìn lại cũng không thể thấy thân ảnh của Yên Khương công chúa, cho dù là một góc váy.

Màn đêm buông xuống, tướng quân hạ lệnh dựng trại.

Từng cơn gió thổi qua vẫn cảm thấy ấm áp mười phần, đột nhiên lại hỗn loạn kiếm khí. Tướng quân Yên khương đột nhiên căng thẳng nắm chặt bội kiếm trong tay, trầm thấp nói: "Có biến! Bảo vệ Công chúa!"

Thanh âm hắn vừa dứt, từ hai bên phía bìa rừng đã xuất hiện vô số hắc y nhân bịt mặt, trong phút chốc, một trận la hét vang lên, nơi nơi đao quang kiếm ảnh, còn có tiếng binh khí va nhau nghe chói tai.

Ra sức công phá vòng vây, hai kẻ bịt mặt xông tới giết thị vệ bên cạnh xe ngựa, nhảy lên, dùng sức đâm một kiếm vào trong. Nhấc màn xe nhìn vào bên trong, đôi mắt của hắc y nhân căng tròn, hắn như ý thức được chuyện không hay, xoay người kêu to: "Rút!"

Trong nhất thời, tất cả bịt mặt đều lui sâu vào rừng.

Thị vệ Yên Khương muốn đuổi theo, lại nghe tướng quân kia nâng tay: "Không cần đuổi theo!"

Phó tướng bên cạnh hắn vẻ mặt khẩn trương: "Tướng quân, xe ngựa... bị bọn họ thấy được, việc này..."

Tướng quân lại lạnh lùng cười: "Việc này không cần chúng ta lo lắng, đi trông chừng xe ngựa, thu nhặt tàn cục."

"Chuyện này...." Thấy vẻ mặt Phó tướng kiên định, hắn chỉ có thể làm theo.

Đám người bịt mặt rút lui nhanh chóng, thời điểm cách đội đưa gả của Yên Khương hơn năm dặm mới phát hiện tất cả ngựa ban đầu ở đây đều không cánh mà bay.

Cũng không biết ai hô lên một câu "Không hay", xung quanh bọn họ đột nhiên lao ra vô số binh lính, bao vây đám người bịt mặt.

.............

Phủ đệ Khánh Lăng vương.

Thanh âm rên rỉ yêu kiều của nữ tử từ phòng ngủ truyền tới, nam tử ôm chặt nữ tử trắng ngần, hai thân thể trần truồng gắt gao triền miên bên nhau. Hắn thấp tiếng thở phì phò, một lần lại thêm lần nữa muốn nghiền nát nữ tử bên dưới.

Đột nhiên có tiếng vang từ ngoài truyền tới, tiếp theo, "Bang" một tiếng, một kẻ phá nát cửa sổ, lăn xuống mặt đất.

Cả người Khánh Lăng Vương sớm đã cảnh giác, xoay người đứng lên. Nữ tử dưới thân hắn kêu lên một tiếng sợ hãi, cuống quýt lấy tấm chăn mỏng che thân thể của mình.

Lấy quần áo trên giá khoác vào, Khánh Lăng vương bước nhanh ra ngoài, hắc y nhân bên ngoài tấm bình phong cả người như tắm máu, thấy Vương gia bước ra, hắn gian nan ngẩng đầu, mở miệng: "Vương... Vương gia, chúng ta trúng mai phục."

"Cái gì?" Đáy mắt Khánh Lăng vương hiện lên một tia lệ khí, hắn bước nhanh qua, bắt lấy cổ áo hắc y nhân, ý đồ muốn nghe rõ hơn.

Người nọ cố gắng lấy lại ý thức: "Xe ngựa của Yên Khương Công chúa là... là trống không..." Ánh mắt Khánh Lăng vương cả kinh, chỉ nghe hắn lại nói: "Thời điểm chúng ta rút về, gặp mai... mai phục.... tám trăm thiết kỵ... Tất cả đều là... Cấm vệ quân. Vương gia...." Hắn còn muốn nói thêm, lại không còn sức lực, gục xuống mà bỏ mình.

Bên tai Khánh Lăng vương chỉ nghe được "Tám trăm thiết kỵ", "Cấm vệ quân"....

Hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, Bạc Hề Hành đã biết toàn bộ kế hoạch, vậy tại sao lại để người của hắn phá vòng vây tới mật báo? Trong lòng căng thẳng, hắn kêu to "Không tốt", nữ tử trên giường đã mặc xong quần áo, vòng ra ôm lấy cánh tay hắn, hờn dỗi khóc: "Vương gia, hắn là ai vậy? Có phải thích khách hay không? Vương gia, thiếp thân sợ quá..."

Ánh mắt thoáng nhìn bảo kiếm treo trên tường, hắn rút trường kiếm ra, hung hăng một kiếm đâm thẳng vào bụng nữ tử. Đi nhanh ra ngoài, hắn định gọi người, đã thấy quản gia của vương phủ vội vàng chạy tới, thấy trường kiếm trong tay Vương gia nhiễm máu, hắn giật mình, nói: "Vương gia, không xong rồi, vương phủ đã bị người ta bao vây!"



Sắc mặt Khánh Lăng vương trắng bệch. Quả nhiên...

.....

Tin tức này truyền đến kinh thành đã là năm ngày sau, Bạc Hề Hành nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, thật lâu sau mới lạnh lùng cười. Tin tức hòa thân hắn chưa công bố ra ngoài, hắn tin những người huynh đệ đó ai nấy cũng thần thông quảng đại, có thể tìm hiểu sự việc này nhưng lại không ngờ lại có kẻ ngốc như vậy.

Hàn Thanh tiến lên một bước, báo: "Lúc này đã bắt được cả người lẫn tang vật. Hoàng thượng cũng không cần lo lắng những Vương gia khác hai lời. Người cũng đã áp giải hồi kinh, đã bảy tám ngày, chắc cũng nên tới rồi."

"Vẫn là Hoàng Thượng anh minh." Thừa tướng cười nhẹ.

Hoàng đế chỉ xoay người: "Yên Khương công chúa thế nào rồi?"

Hàn Thanh vội đáp: "Hoàng thượng yên tâm, Công chúa hẳn chỉ bị kinh hách, cũng không có gì đáng ngại. Sáng sớm hôm sau đội ngũ đưa thân đã theo lẽ thường lên đường."

Bạc Hề Hành gật đầu, như thế thì tốt. Chuyện thích khách cũng chỉ có thể chờ bọn họ hồi kinh để giải thích.

Lúc Toàn Cơ từ Nội Vụ Phủ trở về, từ xa đã nhìn thân ảnh của Hàn Thanh cùng Thừa tướng trên hành lang dài. Bọn họ không nhanh chóng rời đi, dường như đang nói chuyện gì đó. Nếu không phải chuyện đại sự, Hàn Thanh và Thừa tướng sẽ không cùng nhau vào cung. Toàn Cơ khẽ nhíu mi, chẳng lẽ liên quan đến chuyện liên hôn với Yên Khương? Thời gian lâu như vậy cũng không có động tĩnh, đội ngũ hòa thân có lẽ cũng nên tới rồi.

"Toàn Cơ tỷ tỷ." Cung nữ phía sau thấy nàng dừng chân, khẽ gọi một tiếng.

Toàn Cơ lấy lại tinh thần, cười cười, cùng cung nữ trở về cung.

Đã nhiều ngày trôi qua, Hoa phi bắt đầu nôn nóng, thúc giục hỏi Toàn Cơ chuyện kia khi nào mới có thể giải quyết. Không có lý do tốt, nàng cũng không thể đến Tuệ Ngọc cung hỏi phải làm sao bây giờ. Chuyện nàng có thể làm, cũng chỉ là mượn cơ hội lần này mà hoãn lại.

.........

Tháng năm, sau giờ Ngọ rất oi bức.

Hoa phi bị chuyện của Trưởng Hoàng tử làm cho bối rối, khó chịu lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Nàng ta biết việc này cần phải chuẩn bị cẩn thận, chỉ là thấy Toàn Cơ chậm chạp động thủ, nàng ta thật không thể nhịn được.

Gọi Toàn Cơ vào, Hoa phi định hỏi, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Đồng Dần: "Hoàng thượng giá lâm."

Lời nói đến cổ họng cuối cùng cũng phải nuốt xuống, Hoa phi vội chỉnh trang dung đứng dậy. Toàn Cơ tiến lên đỡ nàng ta ra ngoài, đã thấy Bạc Hề Hành nhanh chóng tiến vào, ngăn không cho Hoa phi hành lễ, nhíu mi nói: "Trẫm nghe nói gần đây nàng không ăn gì cả, trẫm không yên tâm nên liền qua thăm."

Ánh mắt phiền muộn tạm thời che dấu đi, Hoa phi ôn nhu cười: "Thần thiếp đang trong thời kỳ thai nghén, nên không ăn uống được, đã khiến Hoàng thượng lo lắng."

Hắn đỡ nàng ta ngồi xuống, Toàn Cơ theo đó lui sang một bên. Hoa phi lại nói: "Hoàng thượng gần đây công vụ bận rộn, ngài phải cố gắng bảo trọng long thể."

Hắn liếc nhìn nàng ta, Hoa phi ý thức được mình nhiều lời, nữ tử hậu cung không được tham gia vào chính sự, nàng vội giải thích: "Thần thiếp vài lần muốn mời Hoàng thượng qua Tường Bình cung, cung nhân đều báo lại nói ngài ở Ngự Thư Phòng, cho nên thần thiếp mới..."

Hoàng đế không cho là đúng, hắn cầm tay nàng, cười: "Khẩn trương cái gì, trẫm cũng chưa nói gì mà. Toàn Cơ, kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị chút thức ăn, trẫm muốn cùng Hoa phi dùng một chút."

Trong lòng Hoa phi vui mừng, vội hỏi: "Hoàng thượng cũng chưa ăn gì sao?"

Hắn "Ừ" một tiếng: "Vừa rồi có chút chuyện...."

Toàn Cơ lui ra ngoài, Đồng Dần đang đứng hầu ngoài cửa, thấy nàng đi ra, vội hỏi: "Toàn Cơ cô nương sao lại ra đây?"

"À, Hoàng thượng muốn dùng thiện."

Đồng Dần vừa nghe, vội vàng xoay người, mới vừa bước xuống bậc thang đã có một thái giám từ bên ngoài chạy lại, lôi kéo hắn thì thầm vài câu. Sắc mặt Đồng Dần đại biến, lập tức quay trở về. Toàn Cơ vốn dĩ định xoay người đi vào, thấy hắn quay lại, không khỏi hỏi: "Công công, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook