Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 44: Quyển 1 - Chương 42: Lòng mang khác nhau
Hoạn Phi Vãn Vãn
10/08/2018
Edit: Subo
Ngự giá đã tới gần, Tấn Huyền vương nâng bước đi tới.
Đồng Dần nhấc mành lên, nghênh Bạc Hề Hành bước ra.
Tấn Huyền Vương động môi, muốn hành lễ, lại nhìn thấy Hoàng đế đứng bên cạnh người mình, một thân ảnh mảnh khảnh. Hắn nhíu mi, hôm nay tới Hoàng lăng là để tế bái Tiên Hoàng hậu, sao hắn sao còn mang theo phi tần tới?
Nhìn lại một chút, bỗng nhiên mười ngón tay nắm chặt, sao lại là nàng?
Tim đột nhiên đập nhanh, trong nháy mắt có chút hỗn loạn, hắn nhanh chóng đã khôi phục bình tĩnh. Mấy năm nay, hắn đã học xong sóng gió không kinh hoảng, tính toán trong lòng không thể thừa nhận, trên mặt vĩnh viễn phải không để người khác nhận ra đến hậu tri hậu giác[1].
[1]hậu tri hậu giác: độ nhạy cảm đối với sự việc.
“Hoàng thượng.” Tiến lên một bước, hắn mở miệng. Ánh mắt kia, rất hào phóng đảo qua mặt Toàn Cơ, hắn không hỏi nhiều một câu.
Đồng Dần giơ tay cao che dù cho Bạc Hề Hành, duỗi một tay dìu hắn bước xuống. Hắn nhìn qua một cái, quả nhiên thấy cái mặt già nua kia của Tần Phái đang quỳ ở phía sau hắn (THV), ông cùng Tấn Huyền Vương và hai thị vệ đang quỳ xuống hành đại lễ. Lấy tay phất quần áo một cái, hắn cất bước đi qua, chớp mắt liếc cung nữ đi bên cạnh người một cái.
Trong lòng Toàn Cơ sáng tỏ, mí mắt khẽ rũ xuống, tiến lên, giơ tay, cầm lấy cái dù trong tay Tấn Huyền vương, nhỏ giọng: “Vương gia xin cho nô tỳ đi theo hầu.”
Hắn không trốn, có lẽ là không dự đoán được động tác của nàng.
Tay nàng, đụng phải tay hắn.
Ước chừng ở đây đã mưa lâu rồi, trên tay hắn, cảm giác không có một tia ấm áp, lạnh băng đến nỗi làm cho trái tim nàng run rẩy. Không biết vì sao, nàng cô đơn nhớ tới ngày ấy ở Ngự Hoa Viên, lúc hắn dùng chiết phiến nâng cằm nàng.
Cái loại cảm giác này, cũng là lạnh băng thấu xương.
Kỳ thật, thời điểm nhìn thấy Toàn Cơ, trong lòng Tấn Huyền Vương đã tính được. Đây cũng càng thêm làm hắn biết rõ, nhất cử nhất động của hắn ở Dĩnh Kinh đều ở trong phạm vi giám thị của Bạc Hề Hành.
Trên mặt, hắn lại cười, ôn nhu đáp lời: “Được.”
Ngay sau đó, buông lỏng tay.
Toàn Cơ lại ngẩn ra, nhìn thấy thân ảnh màu minh hoàng trước mặt kia đã rời đi, Tấn Huyền vương cũng xoay người, nàng vội vã đuổi kịp bước chân hắn.
Trước mặt, là con đường đi thông tới lăng mộ, Bạc Hề Hành không lập tức tiến lên. Mà đến trước người Tần Phái bước chân dừng lại, bước chân Tấn Huyền vương vừa động, đã thấy hắn khom lưng thân đỡ Tần Phái đứng dậy, lời nói tự nhiên lãnh đạm (lạnh nhạt): “Trẫm cũng đã thật lâu sau không thấy Tần công đưa ra kiến nghị, ngươi là nguyên lão hai triều, đây không phải trên triều đình, vậy thì không cần hành đại lễ.”
Tần Phái sợ hãi mà cảm tạ ân điển. Hoàng đế lại xua tay với ông đi về phía trước, lại nói: “Thấy Tần công, trẫm như lại nhớ đến thời điểm khi đó các Hoàng tử còn cùng nhau ở thượng thư phòng đọc sách.”
Hắn nói, làm tất cả mọi người trong lòng mang ý nghĩ khác nhau.
“Thất đệ.” Hắn quay đầu lại.
Tấn Huyền Vương vội bước tiến lên: “Có thần.” Toàn Cơ cũng chỉ có thể theo kịp bước chân hắn, Bạc Hề Hành quét mắt với nàng, tiện đà nhìn về phía Tấn Huyền vương, “Chờ lúc sau hồi cung, trẫm mở tiệc khoản đãi Tần công, trẫm đã nhiều năm chưa từng nghe được Tần công cao đàm khoát luận[2], ngươi nên sẽ không phản đối chứ?”
[2]Cao đàm khoát luận: bàn luận thanh cao, thú vị, không có nội dung thật sự.
Tấn Huyền vương trong lòng hơi trầm xuống, lại như cũ mà cười: “Tiên sinh cũng là tiên sinh của Hoàng thượng, thần không dám có hai lời.”
Tần Phái cũng cười rộ lên: “Là Hoàng Thượng nâng đỡ lão thần.”
Đứng phía sau sắc mặt Mạnh Trường Dạ trở nên khó coi, mọi người lại lần nữa bước tiến lên, hắn cùng Sở Linh Tê muốn cùng theo vào, lại nghe Bạc Hề Hành mở miệng: “Hàn Thanh, truyền lệnh đi xuống, mọi người dỡ xuống binh khí, chỉ để một đội tinh binh đi vào, ngươi cùng mọi người khác đứng đây, đều chờ tại đây đi.”
“Hoàng thượng……” Hàn Thanh có chút bất an nhìn về phía hai thị vệ của Tấn Huyền vương liếc mắt một cái, lại thấy Bạc Hề Hành cho một ánh mắt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Tấn Huyền Vương quay đầu lại, thanh âm lãnh đạm: “Hai người các ngươi cũng không cần theo vào.”
“Vương gia!” Mạnh Trường Dạ cả kinh đứng lên.
Sắc mặt của hắn chợt biến đổi: “Làm càn! Đây là Hoàng lăng, không chấp nhận được ngươi tới giương oai! Lui ra!”
“Vương gia thứ tội!” Sở Linh Tê cuống quít kéo ống tay áo Mạnh Trường Dạ lại, không hề để cho hắn tiến lên.
Tấn Huyền vương không nhìn lại, chỉ nâng bước đuổi theo Hoàng đế. Toàn Cơ như cũ ở hắn bên cạnh cầm ô, bên cạnh người người so nàng cao hơn rất nhiều, nàng phải cố gắng giơ dù cao lên mới có thể. Tay có chút mỏi, chính là nàng không thể nói.
Ánh mắt, dừng ở sườn mặt nam tử, hắn thoạt nhìn thực bình tĩnh, chỉ là Toàn Cơ có chút lo lắng.
Bọn họ, đều lưu tâm phúc tại cửa hoàng lăng, đây là đang tính một hồi đánh cuộc sao?
Ngự giá đã tới gần, Tấn Huyền vương nâng bước đi tới.
Đồng Dần nhấc mành lên, nghênh Bạc Hề Hành bước ra.
Tấn Huyền Vương động môi, muốn hành lễ, lại nhìn thấy Hoàng đế đứng bên cạnh người mình, một thân ảnh mảnh khảnh. Hắn nhíu mi, hôm nay tới Hoàng lăng là để tế bái Tiên Hoàng hậu, sao hắn sao còn mang theo phi tần tới?
Nhìn lại một chút, bỗng nhiên mười ngón tay nắm chặt, sao lại là nàng?
Tim đột nhiên đập nhanh, trong nháy mắt có chút hỗn loạn, hắn nhanh chóng đã khôi phục bình tĩnh. Mấy năm nay, hắn đã học xong sóng gió không kinh hoảng, tính toán trong lòng không thể thừa nhận, trên mặt vĩnh viễn phải không để người khác nhận ra đến hậu tri hậu giác[1].
[1]hậu tri hậu giác: độ nhạy cảm đối với sự việc.
“Hoàng thượng.” Tiến lên một bước, hắn mở miệng. Ánh mắt kia, rất hào phóng đảo qua mặt Toàn Cơ, hắn không hỏi nhiều một câu.
Đồng Dần giơ tay cao che dù cho Bạc Hề Hành, duỗi một tay dìu hắn bước xuống. Hắn nhìn qua một cái, quả nhiên thấy cái mặt già nua kia của Tần Phái đang quỳ ở phía sau hắn (THV), ông cùng Tấn Huyền Vương và hai thị vệ đang quỳ xuống hành đại lễ. Lấy tay phất quần áo một cái, hắn cất bước đi qua, chớp mắt liếc cung nữ đi bên cạnh người một cái.
Trong lòng Toàn Cơ sáng tỏ, mí mắt khẽ rũ xuống, tiến lên, giơ tay, cầm lấy cái dù trong tay Tấn Huyền vương, nhỏ giọng: “Vương gia xin cho nô tỳ đi theo hầu.”
Hắn không trốn, có lẽ là không dự đoán được động tác của nàng.
Tay nàng, đụng phải tay hắn.
Ước chừng ở đây đã mưa lâu rồi, trên tay hắn, cảm giác không có một tia ấm áp, lạnh băng đến nỗi làm cho trái tim nàng run rẩy. Không biết vì sao, nàng cô đơn nhớ tới ngày ấy ở Ngự Hoa Viên, lúc hắn dùng chiết phiến nâng cằm nàng.
Cái loại cảm giác này, cũng là lạnh băng thấu xương.
Kỳ thật, thời điểm nhìn thấy Toàn Cơ, trong lòng Tấn Huyền Vương đã tính được. Đây cũng càng thêm làm hắn biết rõ, nhất cử nhất động của hắn ở Dĩnh Kinh đều ở trong phạm vi giám thị của Bạc Hề Hành.
Trên mặt, hắn lại cười, ôn nhu đáp lời: “Được.”
Ngay sau đó, buông lỏng tay.
Toàn Cơ lại ngẩn ra, nhìn thấy thân ảnh màu minh hoàng trước mặt kia đã rời đi, Tấn Huyền vương cũng xoay người, nàng vội vã đuổi kịp bước chân hắn.
Trước mặt, là con đường đi thông tới lăng mộ, Bạc Hề Hành không lập tức tiến lên. Mà đến trước người Tần Phái bước chân dừng lại, bước chân Tấn Huyền vương vừa động, đã thấy hắn khom lưng thân đỡ Tần Phái đứng dậy, lời nói tự nhiên lãnh đạm (lạnh nhạt): “Trẫm cũng đã thật lâu sau không thấy Tần công đưa ra kiến nghị, ngươi là nguyên lão hai triều, đây không phải trên triều đình, vậy thì không cần hành đại lễ.”
Tần Phái sợ hãi mà cảm tạ ân điển. Hoàng đế lại xua tay với ông đi về phía trước, lại nói: “Thấy Tần công, trẫm như lại nhớ đến thời điểm khi đó các Hoàng tử còn cùng nhau ở thượng thư phòng đọc sách.”
Hắn nói, làm tất cả mọi người trong lòng mang ý nghĩ khác nhau.
“Thất đệ.” Hắn quay đầu lại.
Tấn Huyền Vương vội bước tiến lên: “Có thần.” Toàn Cơ cũng chỉ có thể theo kịp bước chân hắn, Bạc Hề Hành quét mắt với nàng, tiện đà nhìn về phía Tấn Huyền vương, “Chờ lúc sau hồi cung, trẫm mở tiệc khoản đãi Tần công, trẫm đã nhiều năm chưa từng nghe được Tần công cao đàm khoát luận[2], ngươi nên sẽ không phản đối chứ?”
[2]Cao đàm khoát luận: bàn luận thanh cao, thú vị, không có nội dung thật sự.
Tấn Huyền vương trong lòng hơi trầm xuống, lại như cũ mà cười: “Tiên sinh cũng là tiên sinh của Hoàng thượng, thần không dám có hai lời.”
Tần Phái cũng cười rộ lên: “Là Hoàng Thượng nâng đỡ lão thần.”
Đứng phía sau sắc mặt Mạnh Trường Dạ trở nên khó coi, mọi người lại lần nữa bước tiến lên, hắn cùng Sở Linh Tê muốn cùng theo vào, lại nghe Bạc Hề Hành mở miệng: “Hàn Thanh, truyền lệnh đi xuống, mọi người dỡ xuống binh khí, chỉ để một đội tinh binh đi vào, ngươi cùng mọi người khác đứng đây, đều chờ tại đây đi.”
“Hoàng thượng……” Hàn Thanh có chút bất an nhìn về phía hai thị vệ của Tấn Huyền vương liếc mắt một cái, lại thấy Bạc Hề Hành cho một ánh mắt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Tấn Huyền Vương quay đầu lại, thanh âm lãnh đạm: “Hai người các ngươi cũng không cần theo vào.”
“Vương gia!” Mạnh Trường Dạ cả kinh đứng lên.
Sắc mặt của hắn chợt biến đổi: “Làm càn! Đây là Hoàng lăng, không chấp nhận được ngươi tới giương oai! Lui ra!”
“Vương gia thứ tội!” Sở Linh Tê cuống quít kéo ống tay áo Mạnh Trường Dạ lại, không hề để cho hắn tiến lên.
Tấn Huyền vương không nhìn lại, chỉ nâng bước đuổi theo Hoàng đế. Toàn Cơ như cũ ở hắn bên cạnh cầm ô, bên cạnh người người so nàng cao hơn rất nhiều, nàng phải cố gắng giơ dù cao lên mới có thể. Tay có chút mỏi, chính là nàng không thể nói.
Ánh mắt, dừng ở sườn mặt nam tử, hắn thoạt nhìn thực bình tĩnh, chỉ là Toàn Cơ có chút lo lắng.
Bọn họ, đều lưu tâm phúc tại cửa hoàng lăng, đây là đang tính một hồi đánh cuộc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.