Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 71: Quyển 2 - Chương 10: Thị phi khắp nơi
Hoạn Phi Vãn Vãn
10/08/2018
Edit: Subo
Trên đường đi tới Càn Thừa cung, chợt nghe tiếng Mục Chước kêu nàng.
Toàn Cơ dừng bước, thấy Mục Chước cùng hai cung nữ đi bên cạnh lại đây, nàng ấy thấy nàng rất là cao hứng: “Toàn Cơ tỷ tỷ, muốn đến Tường Bình cung sao?” Nàng ấy vừa lúc cũng làm xong xuôi chuyện phải đi về.
Thấy nàng lắc đầu, Mục Chước có chút thất vọng, ngay sau đó lại cười: “Vậy ngươi có rảnh thì tới Tường Bình cung ngồi chút nha.” Đang nói chuyện, nàng ấy như là nhớ tới cái gì, tới gần nàng, nhỏ giọng hỏi: “Trong cung đều truyền, nói Thất Vương gia sẽ mang ngươi hồi đất phong, chính là thật sự?”
Chưa đợi Toàn Cơ mở miệng, Mục Chước tinh tế cau mày nói: “Tỷ tỷ nếu thật sự phải đi, trong cung này lại mất đi một người đối xử tốt với Chước nhi.” Âm thầm thở dài một tiếng, nếu không phải bởi vì Toàn Cơ, nàng ấy giờ phút này còn đang ở Hoán Y cục chịu khổ, nàng có ân với nàng ấy, nàng ấy sẽ cả đời sẽ ghi nhớ trong lòng. Chỉ là đáng tiếc, còn không có thời gian báo đáp nàng.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy đơn thuần, Toàn Cơ lại cố ý hay vô tình mà nhớ tới mình nhiều năm trước. Nàng còn thường nhớ tới Mục Chước từng nói, phải làm người tốt.
Nếu đây là Mục Chước chân thật, nàng đột nhiên không muốn làm nàng ấy thay đổi. Sẽ vẫn luôn là người thiện lương, chẳng phải tốt sao?
Khóe miệng khẽ nhúc nhích, nàng chỉ khẽ nói: “Nếu ngươi thật sự là muội muội ta thì tốt rồi.”
“Toàn Cơ tỷ tỷ, ngươi có muội muội hả?” Nàng ấy rất là kinh ngạc.
Toàn Cơ chỉ “Uh” một tiếng, cũng không cần nhiều lời, chỉ xoay người đi về phía trước.
Người phía sau người, cũng không gọi nàng nữa. Toàn Cơ hít vào một hơi, nàng còn cho rằng. Nếu người có thể vẫn luôn bảo trì một phần thiện lương lúc ban đầu, chỉ có một biện pháp, đó chính là rời khỏi hoàng cung cái nơi thị phi này.
Xa xa, đã nhìn thấy Đồng Dần đứng ở bên ngoài tẩm cung Hoàng đế. Toàn Cơ chân bước nhanh hơn lên bậc thang, tinh tế kêu một tiếng “Đồng công công”. Đang bước lên phía trước, nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Toàn Cơ ngoái đầu nhìn lại, thấy Hàn Thanh đang cúi người bước nhanh đi tới.
Thu người lại cúi đầu hành lễ với hắn: “Hàn Tướng quân.”
Hàn Thanh chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một cái, cũng không đáp lời, lập tức đi vào. Toàn Cơ chần chờ, đi theo vào.
Trong tẩm cung, điểm huân hương tốt nhất, chỉ ngửi hương này, khiến cho người ngồi luôn cảm thấy thoải mái.
Bạc Hề Hành ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, tùy ý uống trà, trên bàn trước mặt hắn, một chồng quyển sách thật dày, mới cũ đều có. Cái này, đều là danh sách đăng ký của cung nữ mấy năm gần đây tuyển vào cung. Mặt trên, ghi lại tên họ từng người vào cung, tuổi cùng quê quán.
Cho đến khi hai người tiến vào hành lễ xong, hắn mới ngước mắt nhìn lên. Như cũ nhẹ hớp miếng khẩu trà, liếc nhìn Toàn Cơ nói: “Còn nhớ rõ trẫm đã nói qua, muốn giúp ngươi tìm được muội muội ngươi, sau đó cho nàng ta tiến cung.”
“Vâng, nô tỳ nhớ rõ.”
Đặt chén trà xuống, cuối cùng nam tử là đứng lên. Đôi giày thêu màu minh hoàng trước mắt mình, hắn bỗng nhiên nói: “Năm nay ngươi, chắc mười sáu?”
Lúc vào cung, dùng thân phận người khác, nàng ta hiện tại mới mười sáu.
Lại lần nữa đáp lời. Bạc Hề Hành cười: “Trẫm còn nhớ rõ trẫm nói muốn giúp ngươi tìm muội muội, ngươi còn cảm tạ ân. Hiện giờ xem ra, ngươi thật ra cũng không hy vọng trẫm tìm được muội muội ngươi.”
“Hoàng thượng…” Có chút sợ hãi mà thân mình nàng quỳ thấp xuống: “Nô tỳ không dám.”
Duỗi tay, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên: “Toàn Cơ, ngươi còn có cái gì không dám?”
Ánh mắt, gian nan dời đi, nàng không muốn nhìn cặp mắt thâm thúy tràn ngập nguy hiểm kia. Tay hắn tay còn không có bỏ xuống, bám vào bên tai nàng, tăng thêm ngữ khí: “Đối với Thất đệ trẫm, ngươi sẽ không từ diễn biến thành thật chứ?”
Hắn trời sinh là người tính tình đa nghi, ý niệm này, kỳ thật đã sớm sinh ra. Chỉ là Toàn Cơ vẫn phủ nhận như cũ: “Nô tỳ không có.”
Hắn không để ý đến, chỉ nói tiếp: “Nghe nói muội muội của ngươi nhỏ hơn ngươi hai tuổi. Trẫm cũng vừa nhớ tới, cung nữ năm nay mới vừa vào, người ở độ tuổi này, nơi nên xuất hiện nhất, còn không phải là hoàng cung của trẫm sao?” Ánh mắt hắn vừa nhấc: “Hàn Thanh, tập hợp toàn bộ cung nữ mười bốn tuổi cho trẫm, tìm từng người một.”
Ngừng chút, hắn lại nói: “Tìm cung nữ sau gáy có bớt hình hoa!”
Trên đường đi tới Càn Thừa cung, chợt nghe tiếng Mục Chước kêu nàng.
Toàn Cơ dừng bước, thấy Mục Chước cùng hai cung nữ đi bên cạnh lại đây, nàng ấy thấy nàng rất là cao hứng: “Toàn Cơ tỷ tỷ, muốn đến Tường Bình cung sao?” Nàng ấy vừa lúc cũng làm xong xuôi chuyện phải đi về.
Thấy nàng lắc đầu, Mục Chước có chút thất vọng, ngay sau đó lại cười: “Vậy ngươi có rảnh thì tới Tường Bình cung ngồi chút nha.” Đang nói chuyện, nàng ấy như là nhớ tới cái gì, tới gần nàng, nhỏ giọng hỏi: “Trong cung đều truyền, nói Thất Vương gia sẽ mang ngươi hồi đất phong, chính là thật sự?”
Chưa đợi Toàn Cơ mở miệng, Mục Chước tinh tế cau mày nói: “Tỷ tỷ nếu thật sự phải đi, trong cung này lại mất đi một người đối xử tốt với Chước nhi.” Âm thầm thở dài một tiếng, nếu không phải bởi vì Toàn Cơ, nàng ấy giờ phút này còn đang ở Hoán Y cục chịu khổ, nàng có ân với nàng ấy, nàng ấy sẽ cả đời sẽ ghi nhớ trong lòng. Chỉ là đáng tiếc, còn không có thời gian báo đáp nàng.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy đơn thuần, Toàn Cơ lại cố ý hay vô tình mà nhớ tới mình nhiều năm trước. Nàng còn thường nhớ tới Mục Chước từng nói, phải làm người tốt.
Nếu đây là Mục Chước chân thật, nàng đột nhiên không muốn làm nàng ấy thay đổi. Sẽ vẫn luôn là người thiện lương, chẳng phải tốt sao?
Khóe miệng khẽ nhúc nhích, nàng chỉ khẽ nói: “Nếu ngươi thật sự là muội muội ta thì tốt rồi.”
“Toàn Cơ tỷ tỷ, ngươi có muội muội hả?” Nàng ấy rất là kinh ngạc.
Toàn Cơ chỉ “Uh” một tiếng, cũng không cần nhiều lời, chỉ xoay người đi về phía trước.
Người phía sau người, cũng không gọi nàng nữa. Toàn Cơ hít vào một hơi, nàng còn cho rằng. Nếu người có thể vẫn luôn bảo trì một phần thiện lương lúc ban đầu, chỉ có một biện pháp, đó chính là rời khỏi hoàng cung cái nơi thị phi này.
Xa xa, đã nhìn thấy Đồng Dần đứng ở bên ngoài tẩm cung Hoàng đế. Toàn Cơ chân bước nhanh hơn lên bậc thang, tinh tế kêu một tiếng “Đồng công công”. Đang bước lên phía trước, nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Toàn Cơ ngoái đầu nhìn lại, thấy Hàn Thanh đang cúi người bước nhanh đi tới.
Thu người lại cúi đầu hành lễ với hắn: “Hàn Tướng quân.”
Hàn Thanh chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một cái, cũng không đáp lời, lập tức đi vào. Toàn Cơ chần chờ, đi theo vào.
Trong tẩm cung, điểm huân hương tốt nhất, chỉ ngửi hương này, khiến cho người ngồi luôn cảm thấy thoải mái.
Bạc Hề Hành ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, tùy ý uống trà, trên bàn trước mặt hắn, một chồng quyển sách thật dày, mới cũ đều có. Cái này, đều là danh sách đăng ký của cung nữ mấy năm gần đây tuyển vào cung. Mặt trên, ghi lại tên họ từng người vào cung, tuổi cùng quê quán.
Cho đến khi hai người tiến vào hành lễ xong, hắn mới ngước mắt nhìn lên. Như cũ nhẹ hớp miếng khẩu trà, liếc nhìn Toàn Cơ nói: “Còn nhớ rõ trẫm đã nói qua, muốn giúp ngươi tìm được muội muội ngươi, sau đó cho nàng ta tiến cung.”
“Vâng, nô tỳ nhớ rõ.”
Đặt chén trà xuống, cuối cùng nam tử là đứng lên. Đôi giày thêu màu minh hoàng trước mắt mình, hắn bỗng nhiên nói: “Năm nay ngươi, chắc mười sáu?”
Lúc vào cung, dùng thân phận người khác, nàng ta hiện tại mới mười sáu.
Lại lần nữa đáp lời. Bạc Hề Hành cười: “Trẫm còn nhớ rõ trẫm nói muốn giúp ngươi tìm muội muội, ngươi còn cảm tạ ân. Hiện giờ xem ra, ngươi thật ra cũng không hy vọng trẫm tìm được muội muội ngươi.”
“Hoàng thượng…” Có chút sợ hãi mà thân mình nàng quỳ thấp xuống: “Nô tỳ không dám.”
Duỗi tay, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên: “Toàn Cơ, ngươi còn có cái gì không dám?”
Ánh mắt, gian nan dời đi, nàng không muốn nhìn cặp mắt thâm thúy tràn ngập nguy hiểm kia. Tay hắn tay còn không có bỏ xuống, bám vào bên tai nàng, tăng thêm ngữ khí: “Đối với Thất đệ trẫm, ngươi sẽ không từ diễn biến thành thật chứ?”
Hắn trời sinh là người tính tình đa nghi, ý niệm này, kỳ thật đã sớm sinh ra. Chỉ là Toàn Cơ vẫn phủ nhận như cũ: “Nô tỳ không có.”
Hắn không để ý đến, chỉ nói tiếp: “Nghe nói muội muội của ngươi nhỏ hơn ngươi hai tuổi. Trẫm cũng vừa nhớ tới, cung nữ năm nay mới vừa vào, người ở độ tuổi này, nơi nên xuất hiện nhất, còn không phải là hoàng cung của trẫm sao?” Ánh mắt hắn vừa nhấc: “Hàn Thanh, tập hợp toàn bộ cung nữ mười bốn tuổi cho trẫm, tìm từng người một.”
Ngừng chút, hắn lại nói: “Tìm cung nữ sau gáy có bớt hình hoa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.