Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 82: Quyển 2 - Chương 21: Thỉnh chỉ xuất cung
Hoạn Phi Vãn Vãn
10/08/2018
Edit: Subo
Tấn Huyền vương lại khẽ cười: “Bổn vương cũng không bản lĩnh lớn như vậy.”
Toàn Cơ có chút kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: “Không phải Vương gia sao?” Nàng cho rằng tin tức này nhất định chính là do Tấn Huyền vương thả ra nhưng thật ra lại không nghĩ, không ngờ đã đoán sai?
Hắn không để ý, chỉ mở miệng: “Thích khách tại Hoàng lăng không phải bổn vương cũng không phải Hoàng thượng. Là do kẻ thứ ba nhúng tay, việc này nhất định sẽ nháo lên.” Mà hiện giờ hắn đang ở Dĩnh Kinh, còn sợ Bạc Hề Hành giám thị không đủ sao? Hắn làm sao lại để chính mình chọc phải phiền toái.
Toàn Cơ chưa mở miệng, lại nghe hắn nói: “Chút nữa lại nói cùng Hoàng thượng một tiếng, cứ nói vết thương của bổn vương không còn đáng ngại, muốn thỉnh chỉ xuất cung.”
Nàng khẽ lắp bắp kinh hãi: “Nhóm người vương gia đều sẽ ở tại dịch quán. Hiện nay ngài đi ra ngoài, không sợ Hoàng thượng nghĩ nhiều sao?”
Hắn cười nhạo: “Nhiều người như vậy, bổn vương còn sợ cái gì.”
Toàn Cơ đến Ngự Thư phòng, nghe nói các vị Vương gia đều ở bên trong, nàng không thể tùy tiện đi vào. Khi xoay người, nhìn thấy Mục Chước cầm khay từ bên trong ra tới. Thấy nàng, vui sướng kêu lên: “Tỷ tỷ!”
Dừng bước chân lại, đầu tiên kéo nàng ta lại, nhỏ giọng nói: “Ngoài Ngự Thư phòng, có thể để cho ngươi hô to gọi nhỏ sao?”
Tuy là trách cứ nhưng trong tai Mục Chước nghe được lại là cao hứng. Che miệng, nhẹ giọng nói: “Đã biết. Thấy tỷ tỷ nên cao hứng. Đúng rồi, sao ngươi tới nơi này?”
“Uh, Vương gia muốn xuất cung, để cho ta tới hồi bẩm cùng Hoàng thượng một tiếng. Lại không ngờ, lúc này nhóm Vương gia còn ở bên trong.” Ánh mắt khẽ liếc về phía cửa lớn đang đóng chặt, nàng hỏi: “Bên trong như thế nào?”
Mục Chước không rõ nguyên do, nhẹ nhàng mà đáp: “Rất tốt, Hoàng thượng và các vị Vương gia đã lâu không gặp, nên thật sự rất cao hứng.”
Phải không?
Trong lòng Toàn Cơ mỉm cười, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, sau lưng lại không hợp, bọn họ chung quy cũng có khoảng cách quân thần. Chẳng qua các nam nhân đấu tranh, nàng sẽ không tham dự. Nàng cũng nên học theo Tấn Huyền vương, hiện tại một lần tại đây, trong khi giao chiến ngồi xem hổ đấu.
Mục Chước thấy nàng không nói lời nào, vội hỏi nàng: “Tỷ tỷ ở chỗ này chờ, hay là muốn đi về trước? Chút nữa nhóm Vương gia sẽ ra, ta lại cho người đi kêu ngươi tới.”
Nàng cười khẽ: “Không được, ta chạy tới chạy lui lại phải phiền toái, đi ra bên ngoài một chút.”
“Ta cũng đi.” Nàng ta giao đồ vật trong tay cho cung nữ đứng bên cạnh, nhấc làn váy đi xuống bậc thang. Vừa lúc giờ phút này nàng ta không cần phải đi vào hầu hạ, có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi một chút.
Đoán chắc nàng ta sẽ đi theo xuống dưới, Toàn Cơ thực tự nhiên hỏi: “Ở bên người Hoàng thượng đã quen chưa?”
Nặng nề mà gật đầu: “Đã quen, việc bên người Hoàng thượng cũng không nhiều lắm, thực nhẹ nhàng. Đúng rồi, Hoàng thượng còn hỏi về tỷ tỷ đó?”
Trong lòng vừa động, nàng như cũ bất động thanh sắc hỏi: “Hỏi ta cái gì?”
“Hỏi chuyện tỷ tỷ trước kia.”
“Ngươi nói như thế nào?”
“Ta nói, ta cũng là hôm kia mới cùng tỷ tỷ nhận nhau, chuyện của tỷ tỷ trước kia, ta cũng không biết.”
Hai người đang nói chuyện, phía xa xa, nhìn thấy đỉnh đầu loan kiệu từ trước mặt đi tới, bức màn bị người nhấc lên, người bên trong đưa mặt ra tới, là Huệ phi. Toàn Cơ ngoái đầu nhìn lại một chút, phương hướng kia, không phải Ngự Thư phòng sao? Lúc này, nàng ta tới nơi này làm gì?
“Nương nương, là Toàn Cơ.” Đi một bên Lam nhi đã thấy người bên này. Huệ phi ngẩn ra, lúc này mới hoàn hồn, Toàn Cơ…… Nàng khẽ cười, ý bảo loan kiệu cứ đi qua.
Toàn Cơ có chút giật mình, chỉ là, chủ tử đang đến đây, nàng không thể quay đầu đi. Vậy thì đón nhận, cùng Mục Chước hành lễ.
Huệ phi chỉ hỏi: “Sao không ở Hoàng Tử sở hầu hạ Thất Vương gia?”
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ là tới thay Vương gia thỉnh chỉ xuất cung.”
Lam nhi đã đỡ nàng ta xuống kiệu, nàng ta hơi hơi nhíu mi: “Nhanh như vậy?”
Tấn Huyền vương lại khẽ cười: “Bổn vương cũng không bản lĩnh lớn như vậy.”
Toàn Cơ có chút kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: “Không phải Vương gia sao?” Nàng cho rằng tin tức này nhất định chính là do Tấn Huyền vương thả ra nhưng thật ra lại không nghĩ, không ngờ đã đoán sai?
Hắn không để ý, chỉ mở miệng: “Thích khách tại Hoàng lăng không phải bổn vương cũng không phải Hoàng thượng. Là do kẻ thứ ba nhúng tay, việc này nhất định sẽ nháo lên.” Mà hiện giờ hắn đang ở Dĩnh Kinh, còn sợ Bạc Hề Hành giám thị không đủ sao? Hắn làm sao lại để chính mình chọc phải phiền toái.
Toàn Cơ chưa mở miệng, lại nghe hắn nói: “Chút nữa lại nói cùng Hoàng thượng một tiếng, cứ nói vết thương của bổn vương không còn đáng ngại, muốn thỉnh chỉ xuất cung.”
Nàng khẽ lắp bắp kinh hãi: “Nhóm người vương gia đều sẽ ở tại dịch quán. Hiện nay ngài đi ra ngoài, không sợ Hoàng thượng nghĩ nhiều sao?”
Hắn cười nhạo: “Nhiều người như vậy, bổn vương còn sợ cái gì.”
Toàn Cơ đến Ngự Thư phòng, nghe nói các vị Vương gia đều ở bên trong, nàng không thể tùy tiện đi vào. Khi xoay người, nhìn thấy Mục Chước cầm khay từ bên trong ra tới. Thấy nàng, vui sướng kêu lên: “Tỷ tỷ!”
Dừng bước chân lại, đầu tiên kéo nàng ta lại, nhỏ giọng nói: “Ngoài Ngự Thư phòng, có thể để cho ngươi hô to gọi nhỏ sao?”
Tuy là trách cứ nhưng trong tai Mục Chước nghe được lại là cao hứng. Che miệng, nhẹ giọng nói: “Đã biết. Thấy tỷ tỷ nên cao hứng. Đúng rồi, sao ngươi tới nơi này?”
“Uh, Vương gia muốn xuất cung, để cho ta tới hồi bẩm cùng Hoàng thượng một tiếng. Lại không ngờ, lúc này nhóm Vương gia còn ở bên trong.” Ánh mắt khẽ liếc về phía cửa lớn đang đóng chặt, nàng hỏi: “Bên trong như thế nào?”
Mục Chước không rõ nguyên do, nhẹ nhàng mà đáp: “Rất tốt, Hoàng thượng và các vị Vương gia đã lâu không gặp, nên thật sự rất cao hứng.”
Phải không?
Trong lòng Toàn Cơ mỉm cười, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, sau lưng lại không hợp, bọn họ chung quy cũng có khoảng cách quân thần. Chẳng qua các nam nhân đấu tranh, nàng sẽ không tham dự. Nàng cũng nên học theo Tấn Huyền vương, hiện tại một lần tại đây, trong khi giao chiến ngồi xem hổ đấu.
Mục Chước thấy nàng không nói lời nào, vội hỏi nàng: “Tỷ tỷ ở chỗ này chờ, hay là muốn đi về trước? Chút nữa nhóm Vương gia sẽ ra, ta lại cho người đi kêu ngươi tới.”
Nàng cười khẽ: “Không được, ta chạy tới chạy lui lại phải phiền toái, đi ra bên ngoài một chút.”
“Ta cũng đi.” Nàng ta giao đồ vật trong tay cho cung nữ đứng bên cạnh, nhấc làn váy đi xuống bậc thang. Vừa lúc giờ phút này nàng ta không cần phải đi vào hầu hạ, có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi một chút.
Đoán chắc nàng ta sẽ đi theo xuống dưới, Toàn Cơ thực tự nhiên hỏi: “Ở bên người Hoàng thượng đã quen chưa?”
Nặng nề mà gật đầu: “Đã quen, việc bên người Hoàng thượng cũng không nhiều lắm, thực nhẹ nhàng. Đúng rồi, Hoàng thượng còn hỏi về tỷ tỷ đó?”
Trong lòng vừa động, nàng như cũ bất động thanh sắc hỏi: “Hỏi ta cái gì?”
“Hỏi chuyện tỷ tỷ trước kia.”
“Ngươi nói như thế nào?”
“Ta nói, ta cũng là hôm kia mới cùng tỷ tỷ nhận nhau, chuyện của tỷ tỷ trước kia, ta cũng không biết.”
Hai người đang nói chuyện, phía xa xa, nhìn thấy đỉnh đầu loan kiệu từ trước mặt đi tới, bức màn bị người nhấc lên, người bên trong đưa mặt ra tới, là Huệ phi. Toàn Cơ ngoái đầu nhìn lại một chút, phương hướng kia, không phải Ngự Thư phòng sao? Lúc này, nàng ta tới nơi này làm gì?
“Nương nương, là Toàn Cơ.” Đi một bên Lam nhi đã thấy người bên này. Huệ phi ngẩn ra, lúc này mới hoàn hồn, Toàn Cơ…… Nàng khẽ cười, ý bảo loan kiệu cứ đi qua.
Toàn Cơ có chút giật mình, chỉ là, chủ tử đang đến đây, nàng không thể quay đầu đi. Vậy thì đón nhận, cùng Mục Chước hành lễ.
Huệ phi chỉ hỏi: “Sao không ở Hoàng Tử sở hầu hạ Thất Vương gia?”
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ là tới thay Vương gia thỉnh chỉ xuất cung.”
Lam nhi đã đỡ nàng ta xuống kiệu, nàng ta hơi hơi nhíu mi: “Nhanh như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.