Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 84: Quyển 2 - Chương 23: Hắn lo lắng cho nàng
Hoạn Phi Vãn Vãn
10/08/2018
Edit: Subo
“Ngài vì cái gì?” Thanh âm có chút run rẩy nhưng nàng vẫn là hỏi ra.
Nàng nhớ tới lần trước Ánh Phi từ Tuệ Ngọc cung trở về liền hung hăng truy vấn nàng, kỳ thật Toàn Cơ nên sớm nghĩ đến Huệ phi theo dõi chính mình. Chính là, nàng nghĩ không ra là vì cái gì?
Hiện tại, nàng ta đánh chết nàng, thì đối với bản thân Huệ phi có chỗ gì tốt? Nàng không tin Huệ phi là người hồ đồ, sẽ không thấy rõ Bạc Hề Hành muốn ban nàng cho Tấn Huyền vương, vậy là vì cái gì.
Cách làm của Huệ phi, giải thích duy nhất, đó là không quen nhìn mình, ỷ vào Bạc Hề Hành sủng ái, tại hậu cung đường hoàng ương ngạnh, tùy ý làm bậy. Nhưng, nàng ta biết Huệ phi, là cái dạng người này sao?
Từ trên lưng áo có máu lộ ra, Lam nhi hít một hơi thật sâu, dây mây trong tay như cũ quất đánh đi xuống. Nàng ta cũng vẫn là lần đầu tiên hành hình với người khác, khó tránh khỏi có chút tay run, chỉ là, một lần lại một lần quất xuống, lực đạo này ai cũng không cảm giác được.
Huống chi, giờ phút này Toàn Cơ trừ đau, đã không có tinh lực lại chú ý các mặt khác.
Tiếng gió của dây mây vừa tới, một tiếng “Dừng tay” từ bên ngoài nặng nề truyền đến.
Lam nhi ngẩn ra, Huệ phi đã ngước mắt nhìn lại. Ngoài cửa, cung nữ cúi đầu nói: “Nương nương, bọn nô tỳ ngăn không được…”
Âm thanh cung nữ chưa nói xong, Tấn Huyền Vương đã đẩy tay Mục Chước ra cất bước đi vào. Một thân cẩm hoa y phục che chở, búi tóc dài đen nhánh hỗn loạn phía sau, nếu không phải vội vàng đi, hắn nhất định sẽ không như vậy. Nữ tử trên mặt đất hơi thở yếu ớt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy những giọt mồ hôi to như hột đậu, một khắc kia không biết vì sao, tâm hắn đột nhiên chấn động đau đớn.
Cố gắng bắt buộc bản thân mình thu hồi ánh mắt, nhìn Huệ phi ngồi ngay ngắn ở trước mặt, hắn mở miệng: “Nương nương đang làm gì vậy?”
Huệ phi không nghĩ tới Tấn Huyền vương lại đột nhiên tới, không khỏi đứng lên, sắc mặt kinh ngạc chậm rãi tan đi, nàng ta lại khôi phục trấn định. Cũng không giải thích, nàng ta chỉ nhắc nhở hắn: “Nơi này cũng không phải là nơi mà Vương gia có thể tới.” Nói đến cùng, hắn cũng chỉ là một Vương gia, không thể đi loạn trong hậu cung.
Hắn lại cúi người, kéo Toàn Cơ tới, không có đứng vững, bước chân lảo đảo một cái, Toàn Cơ vội duỗi tay chống đỡ hắn. Theo bản năng ôm lấy nữ tử trước mặt, chạm đến vết thương của nàng, Toàn Cơ đau đến nỗi hút một ngụm khí lạnh.
“Toàn nhi.” Hắn thấp giọng kêu nàng, hắn cũng biết hắn không nên duỗi tay ra đụng chạm đến vết thương phía sau lưng nàng, chỉ là, tất cả đều quá đột nhiên. Hắn không khống chế được.
“Nô tỳ… Không có việc gì…” Thanh âm nàng có chút run rẩy nhưng vẫn như cũ nhìn hắn cười. May mắn là hắn tới, nếu không sợ là Huệ phi thật sự muốn đánh chết nàng.
“Nương nương.” Lam nhi đi đến bên cạnh người Huệ phi, khẽ gọi nàng ta.
Đáy mắt Huệ phi hình như có lửa giận, lại nói: “Bổn cung giáo huấn cung nữ không tuân thủ quy củ, Vương gia dường như có chút chuyện bé xé ra to.”
Hắn nhìn nàng ta, khẽ đáp: “Nàng là nữ nhân của bổn vương, phải quản giáo cũng là bổn vương tự mình quản giáo, không nhọc nương nương. Chước nhi!” Thanh âm hắn chợt cao.
Mục Chước đang ở bên ngoài nghe tiếng, vội tiến vào. Nàng ta mới vừa rồi đứng ở bên ngoài khẩn trương muốn chết. Chính là Tấn Huyền Vương nói, hắn không lên tiếng, nàng ta không thể đi vào.
“Vương gia…” Lam nhi tiến lên một bước, lại bị Huệ phi kéo lại.
Mục Chước cẩn thận đỡ Toàn Cơ: “Tỷ tỷ, ta đỡ ngươi ra ngoài.”
Toàn Cơ ngẩn ra, lại cầm tay Tấn Huyền vương: “Vương gia…”
“Đi trước.” Hắn chỉ khẽ nói một câu.
Mục Chước đỡ nàng ra cửa, nôn nóng hỏi nàng sao rồi. Bản thân nàng chính là đại phu, vết thương trên người đều là bị thương ngoài da, thật ra không ngại. Chỉ là…
Vừa rồi lúc nàng chống đỡ thân thể hắn liền biết, kỳ thật hắn không đứng được, chính là giờ phút này, hắn lại đẩy tay nàng ra. Trong cung này, trừ nàng, hắn không tin được ai, huống chi đây là Tuệ Ngọc cung?
Giờ khắc này, trong lòng Toàn Cơ là có lo lắng.
“Ngài vì cái gì?” Thanh âm có chút run rẩy nhưng nàng vẫn là hỏi ra.
Nàng nhớ tới lần trước Ánh Phi từ Tuệ Ngọc cung trở về liền hung hăng truy vấn nàng, kỳ thật Toàn Cơ nên sớm nghĩ đến Huệ phi theo dõi chính mình. Chính là, nàng nghĩ không ra là vì cái gì?
Hiện tại, nàng ta đánh chết nàng, thì đối với bản thân Huệ phi có chỗ gì tốt? Nàng không tin Huệ phi là người hồ đồ, sẽ không thấy rõ Bạc Hề Hành muốn ban nàng cho Tấn Huyền vương, vậy là vì cái gì.
Cách làm của Huệ phi, giải thích duy nhất, đó là không quen nhìn mình, ỷ vào Bạc Hề Hành sủng ái, tại hậu cung đường hoàng ương ngạnh, tùy ý làm bậy. Nhưng, nàng ta biết Huệ phi, là cái dạng người này sao?
Từ trên lưng áo có máu lộ ra, Lam nhi hít một hơi thật sâu, dây mây trong tay như cũ quất đánh đi xuống. Nàng ta cũng vẫn là lần đầu tiên hành hình với người khác, khó tránh khỏi có chút tay run, chỉ là, một lần lại một lần quất xuống, lực đạo này ai cũng không cảm giác được.
Huống chi, giờ phút này Toàn Cơ trừ đau, đã không có tinh lực lại chú ý các mặt khác.
Tiếng gió của dây mây vừa tới, một tiếng “Dừng tay” từ bên ngoài nặng nề truyền đến.
Lam nhi ngẩn ra, Huệ phi đã ngước mắt nhìn lại. Ngoài cửa, cung nữ cúi đầu nói: “Nương nương, bọn nô tỳ ngăn không được…”
Âm thanh cung nữ chưa nói xong, Tấn Huyền Vương đã đẩy tay Mục Chước ra cất bước đi vào. Một thân cẩm hoa y phục che chở, búi tóc dài đen nhánh hỗn loạn phía sau, nếu không phải vội vàng đi, hắn nhất định sẽ không như vậy. Nữ tử trên mặt đất hơi thở yếu ớt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy những giọt mồ hôi to như hột đậu, một khắc kia không biết vì sao, tâm hắn đột nhiên chấn động đau đớn.
Cố gắng bắt buộc bản thân mình thu hồi ánh mắt, nhìn Huệ phi ngồi ngay ngắn ở trước mặt, hắn mở miệng: “Nương nương đang làm gì vậy?”
Huệ phi không nghĩ tới Tấn Huyền vương lại đột nhiên tới, không khỏi đứng lên, sắc mặt kinh ngạc chậm rãi tan đi, nàng ta lại khôi phục trấn định. Cũng không giải thích, nàng ta chỉ nhắc nhở hắn: “Nơi này cũng không phải là nơi mà Vương gia có thể tới.” Nói đến cùng, hắn cũng chỉ là một Vương gia, không thể đi loạn trong hậu cung.
Hắn lại cúi người, kéo Toàn Cơ tới, không có đứng vững, bước chân lảo đảo một cái, Toàn Cơ vội duỗi tay chống đỡ hắn. Theo bản năng ôm lấy nữ tử trước mặt, chạm đến vết thương của nàng, Toàn Cơ đau đến nỗi hút một ngụm khí lạnh.
“Toàn nhi.” Hắn thấp giọng kêu nàng, hắn cũng biết hắn không nên duỗi tay ra đụng chạm đến vết thương phía sau lưng nàng, chỉ là, tất cả đều quá đột nhiên. Hắn không khống chế được.
“Nô tỳ… Không có việc gì…” Thanh âm nàng có chút run rẩy nhưng vẫn như cũ nhìn hắn cười. May mắn là hắn tới, nếu không sợ là Huệ phi thật sự muốn đánh chết nàng.
“Nương nương.” Lam nhi đi đến bên cạnh người Huệ phi, khẽ gọi nàng ta.
Đáy mắt Huệ phi hình như có lửa giận, lại nói: “Bổn cung giáo huấn cung nữ không tuân thủ quy củ, Vương gia dường như có chút chuyện bé xé ra to.”
Hắn nhìn nàng ta, khẽ đáp: “Nàng là nữ nhân của bổn vương, phải quản giáo cũng là bổn vương tự mình quản giáo, không nhọc nương nương. Chước nhi!” Thanh âm hắn chợt cao.
Mục Chước đang ở bên ngoài nghe tiếng, vội tiến vào. Nàng ta mới vừa rồi đứng ở bên ngoài khẩn trương muốn chết. Chính là Tấn Huyền Vương nói, hắn không lên tiếng, nàng ta không thể đi vào.
“Vương gia…” Lam nhi tiến lên một bước, lại bị Huệ phi kéo lại.
Mục Chước cẩn thận đỡ Toàn Cơ: “Tỷ tỷ, ta đỡ ngươi ra ngoài.”
Toàn Cơ ngẩn ra, lại cầm tay Tấn Huyền vương: “Vương gia…”
“Đi trước.” Hắn chỉ khẽ nói một câu.
Mục Chước đỡ nàng ra cửa, nôn nóng hỏi nàng sao rồi. Bản thân nàng chính là đại phu, vết thương trên người đều là bị thương ngoài da, thật ra không ngại. Chỉ là…
Vừa rồi lúc nàng chống đỡ thân thể hắn liền biết, kỳ thật hắn không đứng được, chính là giờ phút này, hắn lại đẩy tay nàng ra. Trong cung này, trừ nàng, hắn không tin được ai, huống chi đây là Tuệ Ngọc cung?
Giờ khắc này, trong lòng Toàn Cơ là có lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.