Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Chương 93: Quyển 2 - Chương 32: Bồi bổn vương
Hoạn Phi Vãn Vãn
10/08/2018
Edit: Subo
Ngồi một mình ở trong phòng hồi lâu, có người tiến vào. Nàng có chút kinh ngạc là Tấn Huyền vương.
Sở Linh Tê dìu hắn ngồi xuống mép giường, rồi nàng ta xoay người lui xuống.
“Vương gia?” Nhìn thẳng hắn.
Hắn đưa gí đồ bằng giấy trong tay cho nàng, hắn cười mở miệng: “Nếm thử đi, hương vị rất ngon.”
Cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút ngạc nhiên, thì ra là mấy cái bánh bao. Toàn Cơ mới sực nhớ tới Sở Linh Tê nói Mạnh Trường Dạ đi ra ngoài mua bánh bao cho hắn. Hắn vẫn chằm chằm nhìn nàng như cũ, thấy nàng không nói lời nào cũng bất động, đặt đồ vật trong tay ở trên giường, khẽ hỏi: "Vết thương còn đau không? Có muốn bổn vương giúp ngươi nhìn một chút hay không?”
“Vương gia…” Đè tay hắn lại, để hắn nhìn thấy, thì có thay đổi được gì không?
Hắn lật tay cầm lấy tay nàng, tràn đầy áy náy: “Là bổn vương quản giáo không nghiêm, để các nàng làm ra chuyện như vậy. Ngươi yên tâm, bổn vương đã cho người đưa các nàng về đất phong, sau này, sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
Nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc, Toàn Cơ chỉ cảm thấy đáy lòng như là chậm rãi dâng lên một cảm giác khác lạ, cái loại này, là cảm giác nói không rõ. Mím môi, nàng mới cười nhẹ: “Đây là chuyện nên làm, Vương gia phải cho người ngoài nhìn làm như vậy là đủ rồi.”
Hắn ngẩn ra, cũng đi theo cười rộ lên: “Nếu ngươi còn cười được, xem ra vết thương này thật ra cũng không nghiêm trọng lắm ha.”
Sao lại không nghiêm trọng? Nếu không nghiêm trọng, nàng cũng sẽ không đau đến ngất xỉu. Chỉ là, đối với người trước mặt, nàng cũng không muốn làm ra vẻ. Liền nói: “Vui vẻ là bởi vì bị thương nằm trên giường, nô tỳ cũng không cần hầu hạ người.”
Hắn ngồi gần chút, nhợt nhạt cười: “Dù cho ngươi có thể xuống giường, cũng không cần phải hầu hạ người. Ít nhất ở chỗ này của bổn vương, không cần.”
“Vậy nô tỳ làm cái gì?”
“Cái gì cũng không phải làm, cứ bồi bổn vương.” Lúc nói chuyện, hắn nắm tay nàng thật chặt, thoạt nhìn hắn thực vui vẻ, duỗi tay lấy một cái bánh bao đưa cho nàng: “Nếm thử.”
“Nô tỳ... Tự mình lấy.” Nàng không thói quen, dùng sự ôn nhu của hắn, trái tim đang yên bình bỗng nhiên đập mạnh điên cuồng. Cứ như vậy, nàng biết đây chỉ là một tuồng kịch, chính là nàng cũng không thể chân chính thích ứng được.
Bánh bao "Xuân Nhớ”, nàng đã không phải lần đầu tiên nếm được. Khi đó, có thời gian ra cung, hắn sẽ mua, sau đó mượn cơ hội hiếu kính Tiên Hoàng hậu, cũng sẽ thuận đường kêu lên nàng cùng nhau ăn. Há mồm cắn xuống, nước canh bánh bao tiên nùng theo khe hở ngón tay chảy ra, nàng mới đột nhiên hoàn hồn nhưng thật ra lại quên bánh bao “Xuân nhớ” có đặc điểm nước canh nhiều.
Nước canh sớm đã dính lên đệm chăn, Tấn Huyền Vương cũng không một chút tức giận, từ ống tay áo lấy khăn ra, duỗi tay thay nàng lau nước canh trên tay. Toàn Cơ lại như là bị thứ gì đập vào, cả kinh lập tức rút tay về.
Khăn nắm trong tay rũ ở trước mặt nàng, đáy mắt Tấn Huyền Vương hiện lên một tia kinh ngạc. Chỉ trong chốc lát, hắn có chút miễn cưỡng cười: “Toàn Nhi, có thể đừng giống như vậy hay không?”
Nàng nhớ rõ người kia lần đầu tiên đưa bánh bao “Xuân nhớ” cho nàng ăn. Hắn cố ý không nói cho nàng trong bánh bao có nhiều nước, nàng cũng là như thế này một miếng liền cắn xuống đến váy khi trên áo đều là nước canh. Hắn cười lớn dùng khăn tay của mình thay nàng lau tay. Cái loại dáng vẻ này kinh hoảng thất thố, nàng sẽ không quên. Nàng dường như không muốn để cho hắn đụng tới dù chỉ một chút. Sau đó, chỉ còn lại có một câu “Vương gia thứ tội”, lại nhìn, thân ảnh nữ tử mảnh khảnh sớm đã biến mất ở cửa…
Hôm nay, hắn xác thật là quên nói cho Toàn Cơ biết trong bánh bao có nhiều nước, hắn có chút thói quen không nói chuyện, cũng không phải cố ý.
Hắn là một câu “có thể đừng giống như vậy hay không?”, làm tâm Toàn Cơ tâm đau xót.
Nhét nốt cái bánh bao còn dư lại nhét vào trong miệng, nuốt xuống, nàng mới cười: “Giống cái gì?”
“Giống… Một nữ nhân.”
Lần này, Toàn Cơ không hề cười, nàng yên lặng nhìn hắn, lấy hết can đảm hỏi: “Vương gia sẽ coi nô tỳ trở thành nàng sao?”
Một câu này, làm trái tim hắn run rẩy, ngay sau đó đột nhiên đứng lên, một tay chống lên bàn, hắn mới lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại nàng: “Nếu bắt bổn vương coi ngươi là nàng, chắc chắn sẽ giết ngươi!”
..........
Subo: Ta đang xem người tình kim cương, vừa xem vừa edit. Dù sao vẫn thấy Birain vẫn quá đẹp trai, đóng phim lại hay nữa. Tinh thần mê trai lại nổi lên.
Ngồi một mình ở trong phòng hồi lâu, có người tiến vào. Nàng có chút kinh ngạc là Tấn Huyền vương.
Sở Linh Tê dìu hắn ngồi xuống mép giường, rồi nàng ta xoay người lui xuống.
“Vương gia?” Nhìn thẳng hắn.
Hắn đưa gí đồ bằng giấy trong tay cho nàng, hắn cười mở miệng: “Nếm thử đi, hương vị rất ngon.”
Cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút ngạc nhiên, thì ra là mấy cái bánh bao. Toàn Cơ mới sực nhớ tới Sở Linh Tê nói Mạnh Trường Dạ đi ra ngoài mua bánh bao cho hắn. Hắn vẫn chằm chằm nhìn nàng như cũ, thấy nàng không nói lời nào cũng bất động, đặt đồ vật trong tay ở trên giường, khẽ hỏi: "Vết thương còn đau không? Có muốn bổn vương giúp ngươi nhìn một chút hay không?”
“Vương gia…” Đè tay hắn lại, để hắn nhìn thấy, thì có thay đổi được gì không?
Hắn lật tay cầm lấy tay nàng, tràn đầy áy náy: “Là bổn vương quản giáo không nghiêm, để các nàng làm ra chuyện như vậy. Ngươi yên tâm, bổn vương đã cho người đưa các nàng về đất phong, sau này, sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
Nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc, Toàn Cơ chỉ cảm thấy đáy lòng như là chậm rãi dâng lên một cảm giác khác lạ, cái loại này, là cảm giác nói không rõ. Mím môi, nàng mới cười nhẹ: “Đây là chuyện nên làm, Vương gia phải cho người ngoài nhìn làm như vậy là đủ rồi.”
Hắn ngẩn ra, cũng đi theo cười rộ lên: “Nếu ngươi còn cười được, xem ra vết thương này thật ra cũng không nghiêm trọng lắm ha.”
Sao lại không nghiêm trọng? Nếu không nghiêm trọng, nàng cũng sẽ không đau đến ngất xỉu. Chỉ là, đối với người trước mặt, nàng cũng không muốn làm ra vẻ. Liền nói: “Vui vẻ là bởi vì bị thương nằm trên giường, nô tỳ cũng không cần hầu hạ người.”
Hắn ngồi gần chút, nhợt nhạt cười: “Dù cho ngươi có thể xuống giường, cũng không cần phải hầu hạ người. Ít nhất ở chỗ này của bổn vương, không cần.”
“Vậy nô tỳ làm cái gì?”
“Cái gì cũng không phải làm, cứ bồi bổn vương.” Lúc nói chuyện, hắn nắm tay nàng thật chặt, thoạt nhìn hắn thực vui vẻ, duỗi tay lấy một cái bánh bao đưa cho nàng: “Nếm thử.”
“Nô tỳ... Tự mình lấy.” Nàng không thói quen, dùng sự ôn nhu của hắn, trái tim đang yên bình bỗng nhiên đập mạnh điên cuồng. Cứ như vậy, nàng biết đây chỉ là một tuồng kịch, chính là nàng cũng không thể chân chính thích ứng được.
Bánh bao "Xuân Nhớ”, nàng đã không phải lần đầu tiên nếm được. Khi đó, có thời gian ra cung, hắn sẽ mua, sau đó mượn cơ hội hiếu kính Tiên Hoàng hậu, cũng sẽ thuận đường kêu lên nàng cùng nhau ăn. Há mồm cắn xuống, nước canh bánh bao tiên nùng theo khe hở ngón tay chảy ra, nàng mới đột nhiên hoàn hồn nhưng thật ra lại quên bánh bao “Xuân nhớ” có đặc điểm nước canh nhiều.
Nước canh sớm đã dính lên đệm chăn, Tấn Huyền Vương cũng không một chút tức giận, từ ống tay áo lấy khăn ra, duỗi tay thay nàng lau nước canh trên tay. Toàn Cơ lại như là bị thứ gì đập vào, cả kinh lập tức rút tay về.
Khăn nắm trong tay rũ ở trước mặt nàng, đáy mắt Tấn Huyền Vương hiện lên một tia kinh ngạc. Chỉ trong chốc lát, hắn có chút miễn cưỡng cười: “Toàn Nhi, có thể đừng giống như vậy hay không?”
Nàng nhớ rõ người kia lần đầu tiên đưa bánh bao “Xuân nhớ” cho nàng ăn. Hắn cố ý không nói cho nàng trong bánh bao có nhiều nước, nàng cũng là như thế này một miếng liền cắn xuống đến váy khi trên áo đều là nước canh. Hắn cười lớn dùng khăn tay của mình thay nàng lau tay. Cái loại dáng vẻ này kinh hoảng thất thố, nàng sẽ không quên. Nàng dường như không muốn để cho hắn đụng tới dù chỉ một chút. Sau đó, chỉ còn lại có một câu “Vương gia thứ tội”, lại nhìn, thân ảnh nữ tử mảnh khảnh sớm đã biến mất ở cửa…
Hôm nay, hắn xác thật là quên nói cho Toàn Cơ biết trong bánh bao có nhiều nước, hắn có chút thói quen không nói chuyện, cũng không phải cố ý.
Hắn là một câu “có thể đừng giống như vậy hay không?”, làm tâm Toàn Cơ tâm đau xót.
Nhét nốt cái bánh bao còn dư lại nhét vào trong miệng, nuốt xuống, nàng mới cười: “Giống cái gì?”
“Giống… Một nữ nhân.”
Lần này, Toàn Cơ không hề cười, nàng yên lặng nhìn hắn, lấy hết can đảm hỏi: “Vương gia sẽ coi nô tỳ trở thành nàng sao?”
Một câu này, làm trái tim hắn run rẩy, ngay sau đó đột nhiên đứng lên, một tay chống lên bàn, hắn mới lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại nàng: “Nếu bắt bổn vương coi ngươi là nàng, chắc chắn sẽ giết ngươi!”
..........
Subo: Ta đang xem người tình kim cương, vừa xem vừa edit. Dù sao vẫn thấy Birain vẫn quá đẹp trai, đóng phim lại hay nữa. Tinh thần mê trai lại nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.