Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ
Chương 29: Gặp lại
Hoạn Phi Vãn Vãn
09/11/2018
Màn che màu đỏ bị đá văng ra, Mạnh Ninh thật không ngờ Tĩnh Nhi sẽ xông vào bằng cách như vậy, nhất thời cả kinh nói không ra lời.
Tĩnh Nhi không thèm nhìn người bên cạnh Mạnh Ninh, một tay bắt lấy cổ tay nàng, kéo nhanh ra ngoài. Tay kia của Mạnh Ninh bị nam tử trên giường nắm chặt, ánh mắt hắn thẳng tắp dừng trên gương mặt người vừa xông tới.
Cứ yên lặng mà nhìn như vậy...
Khuôn mặt trong trí nhớ kia giống hệt dung nhan thiếu niên trước mặt, những lúc cười, những lúc nói chuyện, kể cả những lúc tức giận... Con ngươi hắn co chặt, ánh mắt không dời nửa bước.
"Hoàng Thượng, hắn..." Mạnh Ninh nhíu mày nhìn Tĩnh Nhi, cầu xin giúp đỡ.
Tĩnh Nhi xanh mặt, định lên tiếng mắng thì lúc quay đầu, hai cặp mắt bỗng nhiên dừng đối diện nhau. Hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đó yên tĩnh mềm mại như cơn sóng.
Bên tai tựa hồ truyền tới tiếng gọi "Tiểu tử thúi" quen thuộc, cánh tay Tĩnh Nhi nắm lấy Mạnh Ninh bất giác run lên.
"Hoàn Nhan Vũ... Nhan Vũ..." Nàng căng lớn đôi mắt, lẩm bẩm nhìn nam tử trước mặt. Đúng vậy, tại sao trước giờ nàng không nghĩ tới việc này chứ, tại sao không hề cảm thấy hai cái tên giống nhau như vậy?
Hoàn Nhan Vũ cuối cùng cũng buông tay, hắn bỗng dưng đứng dậy, ngơ ngác nhìn Tĩnh Nhi thật lâu, sau đó bật cười ha hả. Hắn còn tưởng nàng kém cỏi như vậy, ngay cả tuyết lở năm đó cũng tránh không khỏi. Hắn còn lo lắng cho nàng nên mới tìm Mạnh Ninh hỏi chuyện. Không ngờ nàng vẫn còn sống tốt, hơn nữa còn là hoàng đế Tây Lương.
Hoàng đế, thật khiến hắn khiếp sợ. Hắn còn nghĩ nếu được gặp lại, hắn nhất định sẽ làm nàng cả kinh, nhưng bây giờ xem ra, nàng cũng khiến hắn giật mình không nhỏ.
Trong lòng Hoàn Nhan Vũ không khỏi cao hứng, nhưng cao hứng đi qua, hắn lại trở về bình tĩnh, trầm giọng: "Tìm không thấy? Ngươi dám nói với ta tìm không thấy?" Người hắn muốn tìm rõ ràng là Bạc Hề Tĩnh, vậy mà nàng lại nói với hắn không tìm thấy người? Còn nói nàng đã tận lực?
Mạnh Ninh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng động môi mấy lần nhưng nhìn thần sắc Tĩnh Nhi kỳ quái, nàng dứt khoát im lặng.
Tĩnh Nhi cũng không ngờ hắn là hoàng đế Đông Việt, lúc này còn không nóng không lạnh hỏi chuyện tìm người. Kỳ thật, chẳng qua là vì bức họa kia bị nàng không cẩn thận làm ướt, nàng sao có thể ngờ sự tình lại trùng hợp như vậy?
Người hoàng đế Đông Việt muốn tìm là nàng?
Chỉ là...
Hai năm trôi qua, hắn đúng là chưa từng thay đổi. Hắn vẫn giống khi đó thích tìm phiền toái tới cho nàng. Ngữ khí bá đạo như vậy, hắn đang hỏi tội nàng sao?
Trước thì chiếm ranh giới của Tây Lương không nói, hắn còn muốn đem bào muội của mình gả cho nàng làm Hoàng hậu!
Hô hấp có chút khó khăn, Tĩnh Nhi đẩy nhẹ Mạnh Ninh ra, thấp giọng: "Ra ngoài chờ trẫm."
Mạnh Ninh kinh hãi, nhưng nhìn sắc mặt Tĩnh Nhi không tốt, nàng cũng không dám nói chuyện, chỉ đành gật đầu ra ngoài.
Cửa phòng lần nữa đóng lại, không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Tĩnh Nhi khẽ cười: "Tìm thấy hay không thì quan trọng hả? Ngươi chẳng phải đã sớm biết thân phận của ta sao?" Bằng không, tại sao hắn lại gửi bức họa tới nhờ nàng giúp đỡ tìm người? Tĩnh Nhi tin chắc Hoàn Nhan Vũ đã sớm biết nàng là hoàng đế Tây Lương, bức họa kia chính là muốn thị uy với nàng. Chỉ tiếc trời xui đất khiến để nàng không nhìn thấy, cho nên Hoàn Nhan Vũ mới bắt Mạnh Ninh.
Ánh mắt Hoàn Nhan Vũ trầm xuống, hắn còn định hỏi Tĩnh Nhi rốt cuộc đang có ý gì, nhưng bây giờ thì hay rồi, hắn còn bị nàng cắn ngược lại. Nếu hắn biết hoàng đế Tây Lương là tiểu tử thúi năm đó, hắn còn rảnh đi lo sống chết của nàng sao? Hắn tức giận tiến lên một bước: "Ngươi có ý gì hả?" Hắn khi nào đã trở thành kẻ đê tiện như vậy?
Tĩnh Nhi cười nhạo một tiếng, liếc xéo hắn: "Muốn ta tin không phải, vậy ngươi lập tức mang muội muội của mình trở về Đông Việt đi!"
Hoàn Nhan Vũ trầm giọng: "Cứ như vậy mà trở về sao? Mặt mũi của ta có thể vứt đi nhưng Đông Việt thì không thể. Đến lúc đó liên hôn không thành, hai nước tiếp tục giao chiến, việc đó cả ta và ngươi đều không được."
Nghe hắn nói như vậy, Tĩnh Nhi càng thêm tức giận, lạnh lùng quát: "Muốn dùng chuyện hai nước giao chiến uy hiếp ta sao? Ngươi thật là ân oán phân minh đấy, dám đem cả chuyện quá khứ lôi ra!" Lúc đó bọn họ đều là những thiếu niên kinh cuồng, nói giận nói dỗi, nhưng lúc này liên quan tới quan hệ hai nước, bọn họ không thể tiếp tục khinh suất như trước được nữa.
.......................
Bên trong, tiếng khắc khẩu mỗi lúc một lớn, người đứng hầu bên ngoài đều nhăn mặt, không ai dám tiến vào khuyên. Mạnh Ninh sắc mặt trắng bệch đứng cạnh Tôn Toàn, nàng nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Tôn công công, Hoàng Thượng sẽ không sao chứ?" Nàng bắt đầu hối hận rồi, đáng lẽ lúc Hoàng Thượng kêu nàng ra nàng không nên nghe lời, hiện tại đứng ngoài này, nàng không thể lại vào trong nữa.
Sắc mặt Tôn Toàn ngưng trọng, hắn hầu hạ hoàng đế nhiều năm, tính tình của nàng hắn hiểu. Hắn chưa từng thấy nàng tức giận như thế, tục ngữ có nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, huống hồ đối phương lại là hoàng đế Đông Việt, Hoàng Thượng hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?
Từ Nhất Thịnh trước sau vẫn nắm chặt trường kiếm trong tay, thái dương ròng ròng mồ hôi. Dù sao nơi này cũng là hoàng thành Tây Lương, nếu thật sự nháo lớn, người bất lợi đương nhiên là bọn họ.
Mọi người vẫn lẳng lặng đứng chờ, đột nhiên "Bang" một tiếng, cửa phòng hung hăng bị đá văng ra. Sau đó, Tĩnh Nhi mang theo sắc mặt u ám lao thẳng ra ngoài, Tôn Toàn lên tiếng gọi nàng cũng không đáp.
Đám người Tôn Toàn lúc này chỉ đành đuổi theo.
Mạnh Ninh bất giác quay đầu, đã thấy Từ Nhất Thịnh nâng bước đi vào bên trong. Nàng thoáng chần chờ, cuối cùng cũng đành xong người rời đi.
Từ Nhất Thịnh vội vàng đi vào thấy Hoàn Nhan Vũ dùng sức đánh một quyền lên bàn, ngực phập phồng kịch liệt. Hắn tiến nhanh lên, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Chuyện gì?
A, Hoàn Nhan Vũ cảm thấy chính mình lúc này thật giống thằng hề, hắn vì lo lắng cho an nguy của Tĩnh Nhi mới vẽ tranh tìm nàng, không ngờ nàng lại cho rằng hắn sớm đã dựng mưu tính kế. Thậm chí chuyện biên giới, chuyện hòa thân, nàng đều cho rằng hắn một tay dựng lên kế hoạch để trả thù nàng đã từng chơi đùa hắn năm đó.
Hắn đường đường là một hoàng đế nhưng trong mắt nàng lại đê tiện tới thế sao?
Hai năm, hắn quả thật đã thay đổi không ít, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng thời điểm hắn ở cạnh nàng mới là khoảng thời gian sạch sẽ nhất đời này. Nhiều đêm, hắn cảm thấy hắn đã không còn là chính mình nữa, cứ lẳng lặng ngồi nhớ lại khoảng thời gian kia. Không tinh phong huyết vũ, không ngươi lừa ta gạt, khi ấy hắn vẫn là một hoàng tử nhàn tãn.
Nhưng hiện tại...
Hắn tự giễu mà cười, thì ra trong mắt nàng hắn chỉ là một tên chỉ biết rước tới phiền toái.
Hắn không nói lời nào, Từ Nhất Thịnh lại cẩn thận lên tiếng: "Hoàng Thượng, có phải vì chuyện hòa thân không?" Chuyện có thể khiến hoàng đế Tây Lương tức giận như vậy, ngoài việc đó ra, Từ Nhất Thịnh thật sự không nghĩ ra mặt khác.
Người phía sau chậm rãi ngồi xuống giường: "Nếu trẫm đã tới, chuyện hòa thân đương nhiên không do hắn quyết định!"
"Hoàng Thượng..."
Từ Nhất Thịnh còn chưa nói xong đã thấy Hoàn Nhan Vũ giơ tay ý bảo im lặng. Hắn trầm giọng: "Trẫm chính là muốn xem hắn không được thoải mái."
Không thể phủ nhận, khi biết hoàng đế Tây Lương chính là người hắn muốn tìm, hắn đã từng suy nghĩ có thể cùng nhau thương lượng. Nhưng hiện tại đã khác, nếu nàng đã coi hắn là người như vậy, vậy hắn sẽ khiến nàng sống không được yên.
Hậu vị Tây Lương, hắn nắm chắc rồi!
........................
Sau khi rời khỏi Hành cung, Tĩnh Nhi sai người đưa Mạnh Ninh về Mạnh phủ trước.
Mạnh Ninh cùng Tĩnh Nhi đi thẳng lên ngự giá, dọc đường, Mạnh Ninh vài lần định lên tiếng nói chuyện, nhưng nhìn thần sắc của hoàng đế, nàng chỉ đành im lặng. Nhớ lại bộ dáng Hoàng Thượng vọt vào Hành cung lúc nãy, còn cả thời điểm nói thích nàng...
Trái tim Mạnh Ninh vẫn không ngừng loạn nhịp, nàng lặng lẽ nhìn người bên cạnh, tuy gương mặt đó vẫn đang âm trầm lạnh lẽo nhưng trong lòng nàng lại có chút vui sướng.
"Hoàng Thượng, tới Mạnh phủ rồi."
Thanh âm của thái giám từ bên ngoài truyền tới, lúc này Tĩnh Nhi mới hoàn hồn, nhẹ giọng: "Trẫm chỉ đưa tới đây thôi, ngươi vào phủ đi, mấy ngày nữa không có việc thì đừng ra ngoài." Lúc nãy ở trong phòng Hoàn Nhan Vũ, hắn còn huyên náo nói nhất định phải mang Mạnh Ninh về Đông Việt. Chuyện này Tĩnh Nhi không biết giải quyết thế nào, nhưng cũng không thể nói với Mạnh Ninh, miễn để nàng lo lắng.
Mạnh Ninh chần chờ, chỉ đành gật đầu.
Nhảy xuống xe ngựa, đi về trước mấy bước, nàng đột nhiên quay đầu, vén màn lên hỏi: "Hoàng Thượng, chuyện ngài và hoàng đế Đông Việt cãi nhau... Quan trọng lắm sao?"
Việc này nói lớn không nói, nói nhỏ cũng không nhỏ, Tĩnh Nhi chỉ miễn cưỡng cười: "Việc này ngươi không cần quản, vào đi."
Mạnh Ninh vẫn không chịu rời đi, lấy hết dũng khí tiếp tục: "Nếu vì ta mà ngài khó xử, ta... Ta sẽ làm theo ý hắn." Cha mẹ luôn dặn nàng phải chia sẻ với Hoàng Thượng, nhưng hôm nay Hoàng Thượng lại vì nàng mà đắc tội hoàng đế Đông Việt, như vậy phải làm sao đây?
Tĩnh Nhi không ngờ nàng sẽ nói như thế, bất giác nhíu mi: "Lời này về sau không được nói bậy, trong lòng trẫm hiểu rõ." Mạnh gia là công thần của Tây Lương, nếu ngay cả ái nữ của Mạnh thúc thúc nàng cũng không bảo vệ được, vậy làm sao xứng đáng với lòng trung thành của Mạnh gia dành cho nàng?
Ngự giá quay đầu rời đi, Mạnh Ninh vẫn đứng yên đó. Mười ngón tay thoáng buộc chặt, tuy rằng nàng lo lắng cho Hoàng Thượng, nhưng càng vì những lời vừa rồi mà vui vẻ.
Ngự giá đã không còn trong tầm mắt nhưng Mạnh Ninh vẫn đứng bất động.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của Mạnh Uy: "Tỷ, ngự giá của Hoàng Thượng đã đi rồi, tỷ còn đứng đây nhìn cái gì nữa hả?"
Mạnh Ninh giật mình, quay đầu nhìn đệ đệ, đỏ mặt nói: "Nói bậy gì thế?"
Mạnh Uy không sợ, bật cười ra tiếng: "Tỷ xem tỷ xem, xấu hổ rồi kìa. Đệ đã sớm nhìn ra Hoàng Thượng rất thích tỷ mà. Bằng không sao nhiều năm như vậy ngài ấy không chịu nạp phi mà chỉ có mình tỷ tỷ mới được đứng bên cạnh Hoàng Thượng?"
Mặt Mạnh Ninh càng đỏ, vừa định mở miệng quát Mạnh Uy thì bên trong lại truyền tới giọng nói: "Nói bậy gì đó! Hoàng Thượng là người hai đứa có thể nghị luận sao?"
Tỷ đệ hai người quay đầu đã thấy Mạnh Trường Dạ đi ra, lời nói ẩn ẩn tức giận. Mạnh Uy im lặng, nhanh chóng vọt vào trong phủ. Mạnh Ninh cúi đầu, khẽ gọi một tiếng "Cha" rồi cũng muốn đi vào.
Mạnh Trường Dạ lại nói: "Ninh Nhi, Hoàng Thượng đối với con chỉ là... Tình cảm huynh muội."
Mạnh Ninh không khỏi kinh ngạc, từng này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên phụ thân nhắc tới chuyện tình cảm nam nữ với nàng. Nàng có chút kinh hãi, càng không hiểu phụ thân đang có ý tứ gì. Trong lòng Hoàng Thượng nghĩ thế nào, phụ thân biết sao?
Chẳng qua xưa nay nàng không dám ngỗ nghịch với phụ thân, giờ phút này cũng không dám nhiều lời, nhợt nhạt đáp vâng.
Mạnh Trường Dạ nhìn nữ nhi đi vào, cung mày vẫn chưa giãn ra. Trước giờ hắn không chú ý, nhưng xem ra điều Linh Tê lo lắng quả thật không sai. Thân phận của Hoàng Thượng không thể tùy tiện nói ra, biện pháp duy nhất lúc này chính là mau chóng tìm mối tốt gả nữ nhi ra ngoài.
................
Sau khi hồi cung, Tĩnh Nhi cho mọi người lui xuống, một mình ngồi trên long sàng.
Hôm nay huân hương đốt có hơi nồng, nhưng nàng cũng không ý kiến, trong đầu không ngừng suy nghĩ, trái tim theo đó mà loạn nhịp.
Nàng biết trên đường trở về Tôn Toàn rất muốn hỏi nàng chuyện ở Hành cung, nhưng cuối cùng một chữ cũng chưa từng hỏi. Tĩnh Nhi biết hắn thắc mắc cái gì, kỳ thật ngay cả nàng cũng không rõ vì sao lại lớn tiếng với Hoàn Nhan Vũ. Mặc kệ ai là hoàng đế Đông Việt hay khách quý của Tây Lương, cho dù đối phương không chiếm ba trăm ranh giới của Tây Lương thì nàng cũng không nên bất kính với hoàng đế của bọn họ như vậy. Nhưng không biết tại sao, nàng vừa nhìn thấy gương mặt của Hoàn Nhan Vũ thì liền giận sôi máu, phảng phất như trong tiềm thức hắn căn bản không phải hoàng đế Đông Việt, hắn chỉ là Nhan Vũ, là một con người hồ nháo.
Nghĩ tới đây, Tĩnh Nhi nhíu mày, duỗi tay xoa xoa thái dương. Thật kỳ lạ, sao nàng lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Nàng còn tưởng hắn vì cứu nàng mà chết trong trận tuyết lỡ hai năm trước, hiện giờ gặp lại, nàng không nên vui vẻ, không nên cảm ơn hắn sao? Tại sao nàng mới vào phòng đã không thèm suy nghĩ, giận dữ phẫn nộ như vậy chứ?
Đặc biệt là lúc hắn luôn mồm nói muốn nàng cưới vị Thanh Nhã công chúa kia, còn hắn thì mang Mạnh Ninh trở về Đông Việt, Tĩnh Nhi như nổi trận lôi đình, hận không thể cho hắn một đấm.
Hai năm trước một chút tiện nghi hắn cũng không chiếm được, nên hai năm sau hắn muốn đè đầu cưỡi cổ nàng sao?
"A... Hoàn Nhan Vũ!" Tĩnh Nhi đột nhiên đứng dậy, chờ, để nàng chờ xem!
...........
"Tiểu tử thúi..."
Nỉ non gọi ba từ đó, Hoàn Nhan Vũ bất giác mở mắt. Trên đầu là màn lụa màu đỏ, ánh nến gian ngoài vẫn lay động không ngừng. Hắn khẽ nhếch môi, thì ra chỉ là mơ thôi, nhưng tại sao vừa rồi hắn lại rõ ràng nghe thấy tiếng ai đó nghiến răng nghiến lợi gọi mình vậy chứ?
Bất giác xoa xoa hai tai, tiểu tử thúi kia phải cưới muội muội hắn, còn hắn sẽ mang người trong lòng của tiểu tử thúi đi.
Ha ha...
Nghĩ tới đây, Hoàn Nhan Vũ nhịn không được mà bật cười.
Tiểu tử thúi kia chắc là đang tức điên rồi.
Tĩnh Nhi không thèm nhìn người bên cạnh Mạnh Ninh, một tay bắt lấy cổ tay nàng, kéo nhanh ra ngoài. Tay kia của Mạnh Ninh bị nam tử trên giường nắm chặt, ánh mắt hắn thẳng tắp dừng trên gương mặt người vừa xông tới.
Cứ yên lặng mà nhìn như vậy...
Khuôn mặt trong trí nhớ kia giống hệt dung nhan thiếu niên trước mặt, những lúc cười, những lúc nói chuyện, kể cả những lúc tức giận... Con ngươi hắn co chặt, ánh mắt không dời nửa bước.
"Hoàng Thượng, hắn..." Mạnh Ninh nhíu mày nhìn Tĩnh Nhi, cầu xin giúp đỡ.
Tĩnh Nhi xanh mặt, định lên tiếng mắng thì lúc quay đầu, hai cặp mắt bỗng nhiên dừng đối diện nhau. Hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đó yên tĩnh mềm mại như cơn sóng.
Bên tai tựa hồ truyền tới tiếng gọi "Tiểu tử thúi" quen thuộc, cánh tay Tĩnh Nhi nắm lấy Mạnh Ninh bất giác run lên.
"Hoàn Nhan Vũ... Nhan Vũ..." Nàng căng lớn đôi mắt, lẩm bẩm nhìn nam tử trước mặt. Đúng vậy, tại sao trước giờ nàng không nghĩ tới việc này chứ, tại sao không hề cảm thấy hai cái tên giống nhau như vậy?
Hoàn Nhan Vũ cuối cùng cũng buông tay, hắn bỗng dưng đứng dậy, ngơ ngác nhìn Tĩnh Nhi thật lâu, sau đó bật cười ha hả. Hắn còn tưởng nàng kém cỏi như vậy, ngay cả tuyết lở năm đó cũng tránh không khỏi. Hắn còn lo lắng cho nàng nên mới tìm Mạnh Ninh hỏi chuyện. Không ngờ nàng vẫn còn sống tốt, hơn nữa còn là hoàng đế Tây Lương.
Hoàng đế, thật khiến hắn khiếp sợ. Hắn còn nghĩ nếu được gặp lại, hắn nhất định sẽ làm nàng cả kinh, nhưng bây giờ xem ra, nàng cũng khiến hắn giật mình không nhỏ.
Trong lòng Hoàn Nhan Vũ không khỏi cao hứng, nhưng cao hứng đi qua, hắn lại trở về bình tĩnh, trầm giọng: "Tìm không thấy? Ngươi dám nói với ta tìm không thấy?" Người hắn muốn tìm rõ ràng là Bạc Hề Tĩnh, vậy mà nàng lại nói với hắn không tìm thấy người? Còn nói nàng đã tận lực?
Mạnh Ninh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng động môi mấy lần nhưng nhìn thần sắc Tĩnh Nhi kỳ quái, nàng dứt khoát im lặng.
Tĩnh Nhi cũng không ngờ hắn là hoàng đế Đông Việt, lúc này còn không nóng không lạnh hỏi chuyện tìm người. Kỳ thật, chẳng qua là vì bức họa kia bị nàng không cẩn thận làm ướt, nàng sao có thể ngờ sự tình lại trùng hợp như vậy?
Người hoàng đế Đông Việt muốn tìm là nàng?
Chỉ là...
Hai năm trôi qua, hắn đúng là chưa từng thay đổi. Hắn vẫn giống khi đó thích tìm phiền toái tới cho nàng. Ngữ khí bá đạo như vậy, hắn đang hỏi tội nàng sao?
Trước thì chiếm ranh giới của Tây Lương không nói, hắn còn muốn đem bào muội của mình gả cho nàng làm Hoàng hậu!
Hô hấp có chút khó khăn, Tĩnh Nhi đẩy nhẹ Mạnh Ninh ra, thấp giọng: "Ra ngoài chờ trẫm."
Mạnh Ninh kinh hãi, nhưng nhìn sắc mặt Tĩnh Nhi không tốt, nàng cũng không dám nói chuyện, chỉ đành gật đầu ra ngoài.
Cửa phòng lần nữa đóng lại, không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Tĩnh Nhi khẽ cười: "Tìm thấy hay không thì quan trọng hả? Ngươi chẳng phải đã sớm biết thân phận của ta sao?" Bằng không, tại sao hắn lại gửi bức họa tới nhờ nàng giúp đỡ tìm người? Tĩnh Nhi tin chắc Hoàn Nhan Vũ đã sớm biết nàng là hoàng đế Tây Lương, bức họa kia chính là muốn thị uy với nàng. Chỉ tiếc trời xui đất khiến để nàng không nhìn thấy, cho nên Hoàn Nhan Vũ mới bắt Mạnh Ninh.
Ánh mắt Hoàn Nhan Vũ trầm xuống, hắn còn định hỏi Tĩnh Nhi rốt cuộc đang có ý gì, nhưng bây giờ thì hay rồi, hắn còn bị nàng cắn ngược lại. Nếu hắn biết hoàng đế Tây Lương là tiểu tử thúi năm đó, hắn còn rảnh đi lo sống chết của nàng sao? Hắn tức giận tiến lên một bước: "Ngươi có ý gì hả?" Hắn khi nào đã trở thành kẻ đê tiện như vậy?
Tĩnh Nhi cười nhạo một tiếng, liếc xéo hắn: "Muốn ta tin không phải, vậy ngươi lập tức mang muội muội của mình trở về Đông Việt đi!"
Hoàn Nhan Vũ trầm giọng: "Cứ như vậy mà trở về sao? Mặt mũi của ta có thể vứt đi nhưng Đông Việt thì không thể. Đến lúc đó liên hôn không thành, hai nước tiếp tục giao chiến, việc đó cả ta và ngươi đều không được."
Nghe hắn nói như vậy, Tĩnh Nhi càng thêm tức giận, lạnh lùng quát: "Muốn dùng chuyện hai nước giao chiến uy hiếp ta sao? Ngươi thật là ân oán phân minh đấy, dám đem cả chuyện quá khứ lôi ra!" Lúc đó bọn họ đều là những thiếu niên kinh cuồng, nói giận nói dỗi, nhưng lúc này liên quan tới quan hệ hai nước, bọn họ không thể tiếp tục khinh suất như trước được nữa.
.......................
Bên trong, tiếng khắc khẩu mỗi lúc một lớn, người đứng hầu bên ngoài đều nhăn mặt, không ai dám tiến vào khuyên. Mạnh Ninh sắc mặt trắng bệch đứng cạnh Tôn Toàn, nàng nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Tôn công công, Hoàng Thượng sẽ không sao chứ?" Nàng bắt đầu hối hận rồi, đáng lẽ lúc Hoàng Thượng kêu nàng ra nàng không nên nghe lời, hiện tại đứng ngoài này, nàng không thể lại vào trong nữa.
Sắc mặt Tôn Toàn ngưng trọng, hắn hầu hạ hoàng đế nhiều năm, tính tình của nàng hắn hiểu. Hắn chưa từng thấy nàng tức giận như thế, tục ngữ có nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, huống hồ đối phương lại là hoàng đế Đông Việt, Hoàng Thượng hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?
Từ Nhất Thịnh trước sau vẫn nắm chặt trường kiếm trong tay, thái dương ròng ròng mồ hôi. Dù sao nơi này cũng là hoàng thành Tây Lương, nếu thật sự nháo lớn, người bất lợi đương nhiên là bọn họ.
Mọi người vẫn lẳng lặng đứng chờ, đột nhiên "Bang" một tiếng, cửa phòng hung hăng bị đá văng ra. Sau đó, Tĩnh Nhi mang theo sắc mặt u ám lao thẳng ra ngoài, Tôn Toàn lên tiếng gọi nàng cũng không đáp.
Đám người Tôn Toàn lúc này chỉ đành đuổi theo.
Mạnh Ninh bất giác quay đầu, đã thấy Từ Nhất Thịnh nâng bước đi vào bên trong. Nàng thoáng chần chờ, cuối cùng cũng đành xong người rời đi.
Từ Nhất Thịnh vội vàng đi vào thấy Hoàn Nhan Vũ dùng sức đánh một quyền lên bàn, ngực phập phồng kịch liệt. Hắn tiến nhanh lên, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Chuyện gì?
A, Hoàn Nhan Vũ cảm thấy chính mình lúc này thật giống thằng hề, hắn vì lo lắng cho an nguy của Tĩnh Nhi mới vẽ tranh tìm nàng, không ngờ nàng lại cho rằng hắn sớm đã dựng mưu tính kế. Thậm chí chuyện biên giới, chuyện hòa thân, nàng đều cho rằng hắn một tay dựng lên kế hoạch để trả thù nàng đã từng chơi đùa hắn năm đó.
Hắn đường đường là một hoàng đế nhưng trong mắt nàng lại đê tiện tới thế sao?
Hai năm, hắn quả thật đã thay đổi không ít, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng thời điểm hắn ở cạnh nàng mới là khoảng thời gian sạch sẽ nhất đời này. Nhiều đêm, hắn cảm thấy hắn đã không còn là chính mình nữa, cứ lẳng lặng ngồi nhớ lại khoảng thời gian kia. Không tinh phong huyết vũ, không ngươi lừa ta gạt, khi ấy hắn vẫn là một hoàng tử nhàn tãn.
Nhưng hiện tại...
Hắn tự giễu mà cười, thì ra trong mắt nàng hắn chỉ là một tên chỉ biết rước tới phiền toái.
Hắn không nói lời nào, Từ Nhất Thịnh lại cẩn thận lên tiếng: "Hoàng Thượng, có phải vì chuyện hòa thân không?" Chuyện có thể khiến hoàng đế Tây Lương tức giận như vậy, ngoài việc đó ra, Từ Nhất Thịnh thật sự không nghĩ ra mặt khác.
Người phía sau chậm rãi ngồi xuống giường: "Nếu trẫm đã tới, chuyện hòa thân đương nhiên không do hắn quyết định!"
"Hoàng Thượng..."
Từ Nhất Thịnh còn chưa nói xong đã thấy Hoàn Nhan Vũ giơ tay ý bảo im lặng. Hắn trầm giọng: "Trẫm chính là muốn xem hắn không được thoải mái."
Không thể phủ nhận, khi biết hoàng đế Tây Lương chính là người hắn muốn tìm, hắn đã từng suy nghĩ có thể cùng nhau thương lượng. Nhưng hiện tại đã khác, nếu nàng đã coi hắn là người như vậy, vậy hắn sẽ khiến nàng sống không được yên.
Hậu vị Tây Lương, hắn nắm chắc rồi!
........................
Sau khi rời khỏi Hành cung, Tĩnh Nhi sai người đưa Mạnh Ninh về Mạnh phủ trước.
Mạnh Ninh cùng Tĩnh Nhi đi thẳng lên ngự giá, dọc đường, Mạnh Ninh vài lần định lên tiếng nói chuyện, nhưng nhìn thần sắc của hoàng đế, nàng chỉ đành im lặng. Nhớ lại bộ dáng Hoàng Thượng vọt vào Hành cung lúc nãy, còn cả thời điểm nói thích nàng...
Trái tim Mạnh Ninh vẫn không ngừng loạn nhịp, nàng lặng lẽ nhìn người bên cạnh, tuy gương mặt đó vẫn đang âm trầm lạnh lẽo nhưng trong lòng nàng lại có chút vui sướng.
"Hoàng Thượng, tới Mạnh phủ rồi."
Thanh âm của thái giám từ bên ngoài truyền tới, lúc này Tĩnh Nhi mới hoàn hồn, nhẹ giọng: "Trẫm chỉ đưa tới đây thôi, ngươi vào phủ đi, mấy ngày nữa không có việc thì đừng ra ngoài." Lúc nãy ở trong phòng Hoàn Nhan Vũ, hắn còn huyên náo nói nhất định phải mang Mạnh Ninh về Đông Việt. Chuyện này Tĩnh Nhi không biết giải quyết thế nào, nhưng cũng không thể nói với Mạnh Ninh, miễn để nàng lo lắng.
Mạnh Ninh chần chờ, chỉ đành gật đầu.
Nhảy xuống xe ngựa, đi về trước mấy bước, nàng đột nhiên quay đầu, vén màn lên hỏi: "Hoàng Thượng, chuyện ngài và hoàng đế Đông Việt cãi nhau... Quan trọng lắm sao?"
Việc này nói lớn không nói, nói nhỏ cũng không nhỏ, Tĩnh Nhi chỉ miễn cưỡng cười: "Việc này ngươi không cần quản, vào đi."
Mạnh Ninh vẫn không chịu rời đi, lấy hết dũng khí tiếp tục: "Nếu vì ta mà ngài khó xử, ta... Ta sẽ làm theo ý hắn." Cha mẹ luôn dặn nàng phải chia sẻ với Hoàng Thượng, nhưng hôm nay Hoàng Thượng lại vì nàng mà đắc tội hoàng đế Đông Việt, như vậy phải làm sao đây?
Tĩnh Nhi không ngờ nàng sẽ nói như thế, bất giác nhíu mi: "Lời này về sau không được nói bậy, trong lòng trẫm hiểu rõ." Mạnh gia là công thần của Tây Lương, nếu ngay cả ái nữ của Mạnh thúc thúc nàng cũng không bảo vệ được, vậy làm sao xứng đáng với lòng trung thành của Mạnh gia dành cho nàng?
Ngự giá quay đầu rời đi, Mạnh Ninh vẫn đứng yên đó. Mười ngón tay thoáng buộc chặt, tuy rằng nàng lo lắng cho Hoàng Thượng, nhưng càng vì những lời vừa rồi mà vui vẻ.
Ngự giá đã không còn trong tầm mắt nhưng Mạnh Ninh vẫn đứng bất động.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của Mạnh Uy: "Tỷ, ngự giá của Hoàng Thượng đã đi rồi, tỷ còn đứng đây nhìn cái gì nữa hả?"
Mạnh Ninh giật mình, quay đầu nhìn đệ đệ, đỏ mặt nói: "Nói bậy gì thế?"
Mạnh Uy không sợ, bật cười ra tiếng: "Tỷ xem tỷ xem, xấu hổ rồi kìa. Đệ đã sớm nhìn ra Hoàng Thượng rất thích tỷ mà. Bằng không sao nhiều năm như vậy ngài ấy không chịu nạp phi mà chỉ có mình tỷ tỷ mới được đứng bên cạnh Hoàng Thượng?"
Mặt Mạnh Ninh càng đỏ, vừa định mở miệng quát Mạnh Uy thì bên trong lại truyền tới giọng nói: "Nói bậy gì đó! Hoàng Thượng là người hai đứa có thể nghị luận sao?"
Tỷ đệ hai người quay đầu đã thấy Mạnh Trường Dạ đi ra, lời nói ẩn ẩn tức giận. Mạnh Uy im lặng, nhanh chóng vọt vào trong phủ. Mạnh Ninh cúi đầu, khẽ gọi một tiếng "Cha" rồi cũng muốn đi vào.
Mạnh Trường Dạ lại nói: "Ninh Nhi, Hoàng Thượng đối với con chỉ là... Tình cảm huynh muội."
Mạnh Ninh không khỏi kinh ngạc, từng này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên phụ thân nhắc tới chuyện tình cảm nam nữ với nàng. Nàng có chút kinh hãi, càng không hiểu phụ thân đang có ý tứ gì. Trong lòng Hoàng Thượng nghĩ thế nào, phụ thân biết sao?
Chẳng qua xưa nay nàng không dám ngỗ nghịch với phụ thân, giờ phút này cũng không dám nhiều lời, nhợt nhạt đáp vâng.
Mạnh Trường Dạ nhìn nữ nhi đi vào, cung mày vẫn chưa giãn ra. Trước giờ hắn không chú ý, nhưng xem ra điều Linh Tê lo lắng quả thật không sai. Thân phận của Hoàng Thượng không thể tùy tiện nói ra, biện pháp duy nhất lúc này chính là mau chóng tìm mối tốt gả nữ nhi ra ngoài.
................
Sau khi hồi cung, Tĩnh Nhi cho mọi người lui xuống, một mình ngồi trên long sàng.
Hôm nay huân hương đốt có hơi nồng, nhưng nàng cũng không ý kiến, trong đầu không ngừng suy nghĩ, trái tim theo đó mà loạn nhịp.
Nàng biết trên đường trở về Tôn Toàn rất muốn hỏi nàng chuyện ở Hành cung, nhưng cuối cùng một chữ cũng chưa từng hỏi. Tĩnh Nhi biết hắn thắc mắc cái gì, kỳ thật ngay cả nàng cũng không rõ vì sao lại lớn tiếng với Hoàn Nhan Vũ. Mặc kệ ai là hoàng đế Đông Việt hay khách quý của Tây Lương, cho dù đối phương không chiếm ba trăm ranh giới của Tây Lương thì nàng cũng không nên bất kính với hoàng đế của bọn họ như vậy. Nhưng không biết tại sao, nàng vừa nhìn thấy gương mặt của Hoàn Nhan Vũ thì liền giận sôi máu, phảng phất như trong tiềm thức hắn căn bản không phải hoàng đế Đông Việt, hắn chỉ là Nhan Vũ, là một con người hồ nháo.
Nghĩ tới đây, Tĩnh Nhi nhíu mày, duỗi tay xoa xoa thái dương. Thật kỳ lạ, sao nàng lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Nàng còn tưởng hắn vì cứu nàng mà chết trong trận tuyết lỡ hai năm trước, hiện giờ gặp lại, nàng không nên vui vẻ, không nên cảm ơn hắn sao? Tại sao nàng mới vào phòng đã không thèm suy nghĩ, giận dữ phẫn nộ như vậy chứ?
Đặc biệt là lúc hắn luôn mồm nói muốn nàng cưới vị Thanh Nhã công chúa kia, còn hắn thì mang Mạnh Ninh trở về Đông Việt, Tĩnh Nhi như nổi trận lôi đình, hận không thể cho hắn một đấm.
Hai năm trước một chút tiện nghi hắn cũng không chiếm được, nên hai năm sau hắn muốn đè đầu cưỡi cổ nàng sao?
"A... Hoàn Nhan Vũ!" Tĩnh Nhi đột nhiên đứng dậy, chờ, để nàng chờ xem!
...........
"Tiểu tử thúi..."
Nỉ non gọi ba từ đó, Hoàn Nhan Vũ bất giác mở mắt. Trên đầu là màn lụa màu đỏ, ánh nến gian ngoài vẫn lay động không ngừng. Hắn khẽ nhếch môi, thì ra chỉ là mơ thôi, nhưng tại sao vừa rồi hắn lại rõ ràng nghe thấy tiếng ai đó nghiến răng nghiến lợi gọi mình vậy chứ?
Bất giác xoa xoa hai tai, tiểu tử thúi kia phải cưới muội muội hắn, còn hắn sẽ mang người trong lòng của tiểu tử thúi đi.
Ha ha...
Nghĩ tới đây, Hoàn Nhan Vũ nhịn không được mà bật cười.
Tiểu tử thúi kia chắc là đang tức điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.