Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ
Chương 61: Không cần ngươi giúp
Hoạn Phi Vãn Vãn
24/02/2019
Hắn rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn Tĩnh Hi quay mặt đi, hơi thở có chút dồn
dập. Đáy mắt Hoàn Nhan Vũ bao phủ một tầng nước, nhịn không được mà nói: "Hay lắm, chính mình thì được cưới thê, còn ta thì không cho cưới." Giờ phút này hắn thật muốn cầm dao mổ ngực của nàng, xem trái tim bên trong đen như thế nào, tại sao cứ hết lần này tới hết lượt khác tra tấn hắn?
Rõ ràng là hận nàng, nhưng tại sao không có cách nào hận tới thấu xương?
Biết nàng gặp nguy hiểm, hắn vẫn liều mạng chạy tới. Biết nàng vội vã trở về xử lý nội loạn, hắn lại không muốn để nàng một mình đi đối mặt.
Tĩnh Nhi biết mình lỡ lời, hai môi cắn chặt không nói lời nào.
Nàng biết hắn là Hoàng đế, bên cạnh sao có thể không có nữ nhân? Nhưng vì sao nghe tới chuyện hắn cưới thế, trong lòng nàng lại khó chịu như bị hàng vạn con kiến bò qua vậy?
Roi ngựa trong tay càng quất càng hăng, bánh xe không biết cán phải thứ gì, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, Hoàn Nhan Vũ không giữ chặt, trực tiếp lăn xuống đất.
Tĩnh Nhi hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội dừng xe ngựa lại, nhảy xuống: "Hoàn Nhan Vũ!"
Hắn đau đớn bắt lấy tay Tĩnh Nhi, nghiến răng nghiến lợi kêu: "Chỉ một câu cưới thê mà thôi, có cần trả thù ta nhanh vậy không? Khụ khụ..." Vừa mở miệng, tất cả bụi đất trong miệng đều phun ra. Trong thiên hạ này, có vị đế vương nào chật vật như hắn không?
Tĩnh Nhi sợ hãi tới bật khóc: "Ngươi sao rồi? Có đau lắm không?"
Nhìn bộ dạng của nàng, lửa giận trong lòng Hoàn Nhan Vũ như bị một chậu nước tạt qua dập tắt tất cả. Chần chờ một lát, cuối cùng hắn vươn tay lau nước mắt cho nàng, trong lòng dù đang cười thầm nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng: "Một đại nam nhi, khóc cái gì?"
Người đời đều nói nước mắt của nữ tử là độc dược, nhìn không được, chạm vào cũng không được. Nhưng vì sao tiểu tử thúi vừa khóc, trái tim hắn lại luống cuống như vậy?
Hắn tiếp tục mở miệng: "Ta không sao, một chút cũng không sao?" Nàng khóc khiến trái tim hắn cũng mềm ra, nơi nào có nửa phần trách cứ?
Tiểu tử thúi... Quả nhiên còn độc hơn nữ tử?
Trong khoảng thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tĩnh Nhi đều cố kiềm nén bản thân, giờ phút này vừa khóc liền nhịn không được, dù sao mặt mũi cũng ném đi rồi, hiện tại còn sợ cái gì? Nghĩ như vậy, nước mắt cứ thế cuồn cuộn rơi ra, từ một khắc hắn từ xe ngựa ngã xuống, nàng đã sợ tới tim muốn ngừng đập.
Hoàn Nhan Vũ không biết phải làm thế nào, chỉ đành nói: "Còn không lên đường?"
"Ta không dám..." Nàng sợ bản thân vừa lên xe liền nhịn không được mà tăng tốc, nhưng quá nhanh, hắn sẽ chịu không nổi.
Hoàn Nhan Vũ ngẩn, tiểu tử thúi từ khi nào còn có chuyện không dám thế hả? Vì hắn sao?
Khóe môi bất giác cong thành ý cười, hắn nhìn nàng, thấp giọng: "Không được khóc, nếu còn khóc ta sẽ hôn ngươi."
Một câu quả nhiên làm Tĩnh Nhi yên tĩnh lại. Nàng căng mắt nhìn hắn, thấy hắn đang cười, dung nhan tái nhợt phảng phất rực rỡ lấp lánh. Nàng lắp bắp: "ngươi... Ngươi biết thái!"
"Ừ." Hắn không phản bác, chỉ nhẹ giọng, "Ta biến thái đấy, còn mơ ngươi chủ động tới hôn ta, mơ thấy đôi môi mềm mại của ngươi." Hắn hào phóng nhìn nàng, cẩn thận quan sát phản ứng của nàng.
Tĩnh Nhi xấu hổ tới đỏ mặt, trong đầu lại nhớ tới cảnh đút hắn uống thuốc. Không khóc nữa, nàng cắn răng dìu hắn đứng dậy, hùng hồn nói: "Mơ tưởng."
Nghe xong, hắn khẽ cười.
Tiểu tử thúi đỏ mặt, trong lòng tiểu tử thúi có quỷ lại không dám nhận.
Quân y đã kể chén thuốc đó là nàng từng ngụm từng ngụm đút hắn. Hắn biết rõ tuyết liên Thiên Sơn quan trọng thế nào, nhưng nàng vẫn nguyện ý từ bỏ vì hắn.
"Yên tâm, ta sẽ không liên lụy tới ngươi đâu. Nhất Thịnh sẽ phái người tới đón ta ngay." Hắn thấp giọng. Chỉ cần tên lính kia trở về quân doanh, Từ Nhất Thịnh chắc chắn phái người tới đón. Chuyện hắn đi đường tắt, Từ Nhất Thịnh sẽ biết.
Tĩnh Nhi sửng sốt, nàng khi nào nói hắn liên lụy chứ? Nàng chỉ là cảm thấy có hắn bên cạnh, trong lòng hoảng loạn không thôi.
Dường như nàng đã quen với cảm giác có hắn bên cạnh.
Nhưng thói quen này lại khiến nàng sợ hãi.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, tốc lộ lần này quả nhiên chậm hẳn.
Hoàn Nhan Vũ khẽ cười: "Tiểu tử thúi, ta không vô dụng như vậy."
"Câm miệng." Tĩnh Nhi quát.
Hắn vẫn cười: "Vậy thì đúng rồi, đừng khóc nữa, bộ dáng đó giống hệt một tiểu cô nương."
Nàng nghẹn lời, hung hăng trừng mắt liếc hắn. Hắn lại cảm thấy vui vẻ, nhích người qua, nghiêm túc nhìn nàng: "Chỉ cần ngươi yêu cầu, ta sẽ giúp ngươi."
Lời hắn nói vô cùng nghiêm túc, đáy mắt không chút ý cười.
Trái tim Tĩnh Nhi hoảng loạn, giờ khắc này, nàng thật sự rất muốn gật đầu đồng ý. Làm Hoàng đế Tây Lương, có rất nhiều thời điểm nàng vô cùng mệt mỏi, bị đại thần ép hồn, còn cả thân phận nữ tử của mình. Mấy năm qua, sức khỏe phụ hoàng không tốt, một mình nàng gánh vác mọi chuyện, để y không cần lo lắng. Nàng cũng rất muốn có một bả vai để dựa vào, nhưng nàng đứng trên cao như vậy, có ai giúp được nàng sao? Có khả năng sao?
Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nàng mím môi: "Không cần."
Nàng sợ bản thân sẽ ỷ lại, sợ tương lai cần tới nam tử này.
Nàng rất muốn biết bản thân rốt cuộc bị sao, hiện tại với Hoàn Nhan Vũ, trái tim nàng bắt đầu không thể bình tĩnh được.
Nàng nói không cần, khuôn mặt của Hoàn Nhan Vũ liền lộ ra một tia thất vọng, hắn rũ mi mắt, ngồi im không nói.
Từ Nhất Thịnh quả nhiên hiểu hắn, bọn họ đi được một đoạn đã gặp người Từ Nhất Thịnh phái tới.
Tĩnh Nhi dùng xe ngựa đổi con ngựa của một thị vệ. Vừa nhảy lên ngựa, Hoàn Nhan Vũ đột nhiên lên tiếng: "Ngươi yên tâm đi đi, chuyện Đông Việt ta sẽ giải quyết."
Tĩnh Nhi vốn muốn nói gì đó, nhưng hiện tại phảng phất mọi thứ đều là dư thừa.
Con ngựa nhanh chóng lên đường, Hoàn Nhan Vũ dựa vào xe ngựa, ngơ ngác mà nhìn. Mãi tới thân ảnh kia biến mất, nghe thị vệ bên cạnh mở miệng, hắn mới hoàn hồn, gật đầu: "Đi thôi."
Từ Nhất Thịnh sớm đã duỗi dài cổ chờ, thấy xe ngựa vào quân doanh, hắn vội tiến tới, tự mình nhấc màn xe cho Hoàn Nhan Vũ. Vừa thấy người bên trong, cả khuôn mặt hắn lập tức thay đổi: "Hoàng Thượng!" Nghe binh lính nói trên đường gặp Hoàng Thượng, hắn còn lo lắng cho vết thương của ngài ấy! Giờ phút này lại nhìn gương mặt tái nhợt kia, trong lòng Từ Nhất Thịnh không khỏi sốt ruột.
Hoàn Nhan Vũ miễn cưỡng cười, để hắn đỡ mình xuống xe, nhẹ giọng hỏi: "Ngưng chiến chưa?"
Từ Nhất Thịnh không cam lòng: "Hoàng Thượng, người Tây Lương lòng lang dạ thú, ngài vì sao phải buông tha cho họ."
"Trẫm đã nói đó là hiểu lầm."
"Hoàng Thượng, hiểu lầm hay không hiện tại nói tới cũng đã muộn. Tây Lương nội loạn, sao chúng ta không nhân cơ hội..."
"Nhất Thịnh!" Hắn quát một tiếng, cảm xúc nhức thời kích động, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, một ngụm máu tươi phun ra.
Từ Nhất Thịnh kinh hãi: "Hoàng Thượng, là hắn hại ngài thành ra thế này!"
Hắn thở hổn hển: "Hắn chưa từng hại trẫm, còn ngươi lại muốn trẫm tức chết. Ngươi muốn trẫm... Làm kẻ không giữ lời sao?"
"Hoàng Thượng, thuộc hạ không dám!" Từ Nhất Thịnh vội quỳ xuống.
Hoàn Nhan Vũ cắn răng: "Còn không đứng dậy đỡ trẫm!" Hắn đã không còn sức lực, căn bản không tự đứng được.
Từ Nhất Thịnh cuống quít đứng dậy, nghe hắn thấp giọng: "Bẩm báo cho trẫm tình hình Tây Lương hiện tại, còn nữa, sai người bí mật về hoàng thành, giam lỏng Lệ Thục công chúa."
Từ Nhất Thịnh trợn mắt, hắn tựa hồ nhớ lại chuyện Bạc Hề Tĩnh từng nhắc tới Lệ Thục công chúa. Chẳng lẽ lời nàng nói là thật sao?
...................
"Chủ tử, Hoàng Thượng đã về." Tô Hạ kích động đi vào bẩm báo.
Thiếu Huyên chờ không được, lập tức ra khỏi doanh trướng.
Tĩnh Nhi từ lưng ngựa nhảy xuống, thấy y, nàng vội vàng chạy tới: "Phụ hoàng!"
Tĩnh Nhi vừa lên tiếng đã thấy Thiếu Huyên đưa tay, một chưởng đánh tới. Nàng sợ ngây người, dưới chân như bị rễ cây bám chặt, một chút cũng không động đậy.
Tô Hạ và Tôn Toàn thấy vậy, sợ hãi quỳ xuống: "Chủ tử bớt giận!"
Một canh giờ trước, tiền tuyến truyền về tin Đông Việt ngừng chiến. Thiếu Huyên đương nhiên biết Tĩnh Nhi tới quân doanh Đông Việt làm gì, nhưng so với chuyện ngừng chiến, y lo cho an nguy của nàng hơn!
Còn nàng thì hay rồi, không nghĩ không màng, nói đi là đi!
Cánh tay run lên, nàng lớn như vậy, một ngón tay y cũng luyến tiếc chạm vào, hiện tại cũng vậy.
Trên người nàng còn dính bụi đất, tóc tai hỗn loạn, bộ dáng phong trần mệt mỏi. Y nhìn thấy chỉ cảm thấy đau lòng.
Tĩnh Nhi lại tiến lên bắt lấy tay y đánh trên người mình: "Phụ hoàng đánh con đi!" Là nàng hành động không suy nghĩ, chưa từng suy xét tới cảm xúc của phụ hoàng, thậm chí ngay cả tuyết liên Thiên Sơn cũng không mang về được.
Đánh trên người nàng, nhưng đau trong lòng.
Thiếu Huyên nhíu mày: "Sao con không an phận chút vậy? Nếu xảy ra chuyện, con kêu phụ hoàng phải làm sao đây?"
"Tĩnh Nhi biết sai rồi!" Nàng thức thời quỳ xuống.
"Chủ tử bớt giận, Hoàng Thượng cũng là vì Tây Lương!"
"Đúng vậy, chủ tử, Hoàng Thượng không phải cố ý!"
Hai thái giám một trái một phải không ngừng khuyên.
Thiếu Huyên đương nhiên biết, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức giận. Con gái lớn rồi, chuyện gì cũng không nói với y, y biết nữ nhi không muốn mình lo lắng, nhưng người làm phụ thân như y sao có thể đặt hết gánh nặng lên người nữ nhi chứ?
Y cúi người đỡ nàng, lời nói lạnh như băng: "Lập tức về Dĩnh Kinh." Chiến sự với Đông Việt đã ngừng, nhưng hành động của đám người ở đất phong mỗi lúc một lớn, chỉ có Hoàng đế về kinh, bọn họ mới có thể từ bỏ ý định.
"Vậy còn người?"
"Con về trước đi, phụ hoàng về sau." Thiếu Huyên nhàn nhạt trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Hạ một cái. Hắn hiểu ý, lập tức lui xuống tìm Bạc Hề Li.
Tĩnh Nhi nào chịu, khăng khăng lắc đầu. Nàng biết phụ hoàng ở lại để che giấu tai mắt người ngoài, giúp nàng thuận lợi hồi kinh, nhưng nàng sao có thể nhẫn tâm để phụ hoàng vì mình mà mạo hiểm?
Bạc Hề Li nghe tin liền tới, đúng lúc nghe phụ tử bọn họ tranh chấp không ngừng. Hắn không màng lễ nghĩa, chỉ nói: "Hoàng Thượng còn không rõ sao? Đông Việt tung tin ngài bị ám sát, đám chư hầu mặc kệ ngài có chết hay chưa, nhưng ở địa giới của bọn họ, ngài đã băng hà!" Nếu không để bọn họ nhìn thấy Tĩnh Nhi, bọn họ đương nhiên có thể nói nàng đã chết! Cái gì gọi là mưu loạn, không phải là thời điểm này sao? Thứ những người đó nói chẳng qua là một cái cớ.
Tĩnh Nhi ngẩn ra, lúc về không thấy Bạc Hề Li, nàng còn tưởng hắn làm phản rồi, nhưng không ngờ...
"Phụ hoàng..."
"Lui xuống thay xiêm y, sau đó lập tức trở về."
Tôn Toàn thấy vậy, vội kéo Tĩnh Nhi đứng dậy, khuyên: "Hoàng Thượng đi thay y phục trước đi rồi nói."
Nhìn Tĩnh Nhi ra ngoài, sắc mặt Thiếu Huyên vẫn không tốt lên được. Bạc Hề Li thấp giọng: "Chỉ cần Hoàng Thượng hồi kinh, lời đồn kia sẽ tự động dập tắt, ngài không cần lo lắng như vậy."
Thiếu Huyên nhấp môi, xoay người: "Li Nhi, con phái tinh binh đi theo hộ tống nó."
"Vâng." Bạc Hề Li nhận lệnh lui ra.
Tô Hạ thấy Thái Thượng Hoàng chậm rãi ngồi xuống, hắn vội tiến lên rót trà, nhỏ giọng: "Nếu không phải năm đó chủ tử nhân từ, đám con cháu của Tương Hoàn Vương sao có thể có ngày hôm nay?" Hiện tại đám hài tử nhỏ tuổi năm đó đã mọc đủ cánh, thời gian gần đây âm thầm chiêu binh mãi mã, chờ cơ hội vùng dậy.
Thiếu Huyên cúi đầu uống một ngụm trà, lại cười chua xót. Y vạn phần không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn, nếu cho y thêm một cơ hội, y vẫn sẽ không ra tay đuổi cùng giết tận gia quyến của đại ca. Hiện tại con cháu huynh ấy có động tĩnh, vọng tưởng mưu phản, nhưng bên phía Trường Tuyên Vương và Tự Ninh Vương vẫn không có khác thường, bọn họ chẳng lẽ đang im lặng quan sát sao?
Tĩnh Nhi thay xong y phục, Bạc Hề Li liền tiến vào, nói tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ nàng hạ lệnh hồi kinh.
"Trẫm không đi, trẫm sẽ cùng các tướng sĩ cùng tiến cùng lui!"
Thấy nàng xanh mặt, Bạc Hề Li nhíu mày khuyên: "Lời này của Hoàng Thượng chỉ là tùy hứng mà nói. Cách nơi này hai mươi dặm là địa giới của Tương Quốc, một khi bọn họ khởi binh, chúng ta khó chắc chắn nhóm Vương gia khác sẽ không tham chiến. Trận nội chiến này một khi nổ ra nhất định sẽ gây tổn thất nghiêm trọng. Chỉ có ngài trở về kinh, bọn họ mới không dám động thủ."
Lời hắn nói quả thật rất có lý, nhưng Tĩnh Nhi vẫn quyết không nhân nhượng: "Nói ra thì dễ, năm đó Tương Hoàn Vương mưu loạn, đền tội dưới kiếm của phụ hoàng, con cháu của hắn sớm đã có dã tâm. Hiện tại, một khi có cơ hội bọn chúng chắc chắn sẽ không buông tha phụ hoàng. Còn cả thế tử ngươi, nếu bọn chúng biết ngươi đứng bên này còn không muốn lột da ngươi sao?"
Bạc Hề Li biết nàng đang nhắc tới chuyện Tương Hoàn Vương mưu phản, khi đó phụ vương mình cũng từng theo phe bên kia, cho nên sắc mặt lập tức trở nên khó coi, một câu cũng không đáp trả được.
Tĩnh Nhi lạnh giọng: "Ngươi lui xuống sắp xếp, để phụ hoàng hồi kinh trước, trẫm ở lại!"
"Hoàng Thượng..."
"Lui xuống!" Đáy mắt Tĩnh Nhi hiện lên lửa giận, thiên hạ thái bình đã nhiều năm, cho nên đám người đó không chịu tiếp tục an phận sao? Phụ hoàng tận tình tận nghĩa với huyết mạch của Tương Hoàn Vương, nếu bọn họ đã không muốn vậy, vậy đừng trách nàng không khách khí! Giết một người răn trăm người, đúng lúc cho đám vương gia ở nơi khác nhìn thấy!
Rõ ràng là hận nàng, nhưng tại sao không có cách nào hận tới thấu xương?
Biết nàng gặp nguy hiểm, hắn vẫn liều mạng chạy tới. Biết nàng vội vã trở về xử lý nội loạn, hắn lại không muốn để nàng một mình đi đối mặt.
Tĩnh Nhi biết mình lỡ lời, hai môi cắn chặt không nói lời nào.
Nàng biết hắn là Hoàng đế, bên cạnh sao có thể không có nữ nhân? Nhưng vì sao nghe tới chuyện hắn cưới thế, trong lòng nàng lại khó chịu như bị hàng vạn con kiến bò qua vậy?
Roi ngựa trong tay càng quất càng hăng, bánh xe không biết cán phải thứ gì, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, Hoàn Nhan Vũ không giữ chặt, trực tiếp lăn xuống đất.
Tĩnh Nhi hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội dừng xe ngựa lại, nhảy xuống: "Hoàn Nhan Vũ!"
Hắn đau đớn bắt lấy tay Tĩnh Nhi, nghiến răng nghiến lợi kêu: "Chỉ một câu cưới thê mà thôi, có cần trả thù ta nhanh vậy không? Khụ khụ..." Vừa mở miệng, tất cả bụi đất trong miệng đều phun ra. Trong thiên hạ này, có vị đế vương nào chật vật như hắn không?
Tĩnh Nhi sợ hãi tới bật khóc: "Ngươi sao rồi? Có đau lắm không?"
Nhìn bộ dạng của nàng, lửa giận trong lòng Hoàn Nhan Vũ như bị một chậu nước tạt qua dập tắt tất cả. Chần chờ một lát, cuối cùng hắn vươn tay lau nước mắt cho nàng, trong lòng dù đang cười thầm nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng: "Một đại nam nhi, khóc cái gì?"
Người đời đều nói nước mắt của nữ tử là độc dược, nhìn không được, chạm vào cũng không được. Nhưng vì sao tiểu tử thúi vừa khóc, trái tim hắn lại luống cuống như vậy?
Hắn tiếp tục mở miệng: "Ta không sao, một chút cũng không sao?" Nàng khóc khiến trái tim hắn cũng mềm ra, nơi nào có nửa phần trách cứ?
Tiểu tử thúi... Quả nhiên còn độc hơn nữ tử?
Trong khoảng thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tĩnh Nhi đều cố kiềm nén bản thân, giờ phút này vừa khóc liền nhịn không được, dù sao mặt mũi cũng ném đi rồi, hiện tại còn sợ cái gì? Nghĩ như vậy, nước mắt cứ thế cuồn cuộn rơi ra, từ một khắc hắn từ xe ngựa ngã xuống, nàng đã sợ tới tim muốn ngừng đập.
Hoàn Nhan Vũ không biết phải làm thế nào, chỉ đành nói: "Còn không lên đường?"
"Ta không dám..." Nàng sợ bản thân vừa lên xe liền nhịn không được mà tăng tốc, nhưng quá nhanh, hắn sẽ chịu không nổi.
Hoàn Nhan Vũ ngẩn, tiểu tử thúi từ khi nào còn có chuyện không dám thế hả? Vì hắn sao?
Khóe môi bất giác cong thành ý cười, hắn nhìn nàng, thấp giọng: "Không được khóc, nếu còn khóc ta sẽ hôn ngươi."
Một câu quả nhiên làm Tĩnh Nhi yên tĩnh lại. Nàng căng mắt nhìn hắn, thấy hắn đang cười, dung nhan tái nhợt phảng phất rực rỡ lấp lánh. Nàng lắp bắp: "ngươi... Ngươi biết thái!"
"Ừ." Hắn không phản bác, chỉ nhẹ giọng, "Ta biến thái đấy, còn mơ ngươi chủ động tới hôn ta, mơ thấy đôi môi mềm mại của ngươi." Hắn hào phóng nhìn nàng, cẩn thận quan sát phản ứng của nàng.
Tĩnh Nhi xấu hổ tới đỏ mặt, trong đầu lại nhớ tới cảnh đút hắn uống thuốc. Không khóc nữa, nàng cắn răng dìu hắn đứng dậy, hùng hồn nói: "Mơ tưởng."
Nghe xong, hắn khẽ cười.
Tiểu tử thúi đỏ mặt, trong lòng tiểu tử thúi có quỷ lại không dám nhận.
Quân y đã kể chén thuốc đó là nàng từng ngụm từng ngụm đút hắn. Hắn biết rõ tuyết liên Thiên Sơn quan trọng thế nào, nhưng nàng vẫn nguyện ý từ bỏ vì hắn.
"Yên tâm, ta sẽ không liên lụy tới ngươi đâu. Nhất Thịnh sẽ phái người tới đón ta ngay." Hắn thấp giọng. Chỉ cần tên lính kia trở về quân doanh, Từ Nhất Thịnh chắc chắn phái người tới đón. Chuyện hắn đi đường tắt, Từ Nhất Thịnh sẽ biết.
Tĩnh Nhi sửng sốt, nàng khi nào nói hắn liên lụy chứ? Nàng chỉ là cảm thấy có hắn bên cạnh, trong lòng hoảng loạn không thôi.
Dường như nàng đã quen với cảm giác có hắn bên cạnh.
Nhưng thói quen này lại khiến nàng sợ hãi.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, tốc lộ lần này quả nhiên chậm hẳn.
Hoàn Nhan Vũ khẽ cười: "Tiểu tử thúi, ta không vô dụng như vậy."
"Câm miệng." Tĩnh Nhi quát.
Hắn vẫn cười: "Vậy thì đúng rồi, đừng khóc nữa, bộ dáng đó giống hệt một tiểu cô nương."
Nàng nghẹn lời, hung hăng trừng mắt liếc hắn. Hắn lại cảm thấy vui vẻ, nhích người qua, nghiêm túc nhìn nàng: "Chỉ cần ngươi yêu cầu, ta sẽ giúp ngươi."
Lời hắn nói vô cùng nghiêm túc, đáy mắt không chút ý cười.
Trái tim Tĩnh Nhi hoảng loạn, giờ khắc này, nàng thật sự rất muốn gật đầu đồng ý. Làm Hoàng đế Tây Lương, có rất nhiều thời điểm nàng vô cùng mệt mỏi, bị đại thần ép hồn, còn cả thân phận nữ tử của mình. Mấy năm qua, sức khỏe phụ hoàng không tốt, một mình nàng gánh vác mọi chuyện, để y không cần lo lắng. Nàng cũng rất muốn có một bả vai để dựa vào, nhưng nàng đứng trên cao như vậy, có ai giúp được nàng sao? Có khả năng sao?
Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nàng mím môi: "Không cần."
Nàng sợ bản thân sẽ ỷ lại, sợ tương lai cần tới nam tử này.
Nàng rất muốn biết bản thân rốt cuộc bị sao, hiện tại với Hoàn Nhan Vũ, trái tim nàng bắt đầu không thể bình tĩnh được.
Nàng nói không cần, khuôn mặt của Hoàn Nhan Vũ liền lộ ra một tia thất vọng, hắn rũ mi mắt, ngồi im không nói.
Từ Nhất Thịnh quả nhiên hiểu hắn, bọn họ đi được một đoạn đã gặp người Từ Nhất Thịnh phái tới.
Tĩnh Nhi dùng xe ngựa đổi con ngựa của một thị vệ. Vừa nhảy lên ngựa, Hoàn Nhan Vũ đột nhiên lên tiếng: "Ngươi yên tâm đi đi, chuyện Đông Việt ta sẽ giải quyết."
Tĩnh Nhi vốn muốn nói gì đó, nhưng hiện tại phảng phất mọi thứ đều là dư thừa.
Con ngựa nhanh chóng lên đường, Hoàn Nhan Vũ dựa vào xe ngựa, ngơ ngác mà nhìn. Mãi tới thân ảnh kia biến mất, nghe thị vệ bên cạnh mở miệng, hắn mới hoàn hồn, gật đầu: "Đi thôi."
Từ Nhất Thịnh sớm đã duỗi dài cổ chờ, thấy xe ngựa vào quân doanh, hắn vội tiến tới, tự mình nhấc màn xe cho Hoàn Nhan Vũ. Vừa thấy người bên trong, cả khuôn mặt hắn lập tức thay đổi: "Hoàng Thượng!" Nghe binh lính nói trên đường gặp Hoàng Thượng, hắn còn lo lắng cho vết thương của ngài ấy! Giờ phút này lại nhìn gương mặt tái nhợt kia, trong lòng Từ Nhất Thịnh không khỏi sốt ruột.
Hoàn Nhan Vũ miễn cưỡng cười, để hắn đỡ mình xuống xe, nhẹ giọng hỏi: "Ngưng chiến chưa?"
Từ Nhất Thịnh không cam lòng: "Hoàng Thượng, người Tây Lương lòng lang dạ thú, ngài vì sao phải buông tha cho họ."
"Trẫm đã nói đó là hiểu lầm."
"Hoàng Thượng, hiểu lầm hay không hiện tại nói tới cũng đã muộn. Tây Lương nội loạn, sao chúng ta không nhân cơ hội..."
"Nhất Thịnh!" Hắn quát một tiếng, cảm xúc nhức thời kích động, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, một ngụm máu tươi phun ra.
Từ Nhất Thịnh kinh hãi: "Hoàng Thượng, là hắn hại ngài thành ra thế này!"
Hắn thở hổn hển: "Hắn chưa từng hại trẫm, còn ngươi lại muốn trẫm tức chết. Ngươi muốn trẫm... Làm kẻ không giữ lời sao?"
"Hoàng Thượng, thuộc hạ không dám!" Từ Nhất Thịnh vội quỳ xuống.
Hoàn Nhan Vũ cắn răng: "Còn không đứng dậy đỡ trẫm!" Hắn đã không còn sức lực, căn bản không tự đứng được.
Từ Nhất Thịnh cuống quít đứng dậy, nghe hắn thấp giọng: "Bẩm báo cho trẫm tình hình Tây Lương hiện tại, còn nữa, sai người bí mật về hoàng thành, giam lỏng Lệ Thục công chúa."
Từ Nhất Thịnh trợn mắt, hắn tựa hồ nhớ lại chuyện Bạc Hề Tĩnh từng nhắc tới Lệ Thục công chúa. Chẳng lẽ lời nàng nói là thật sao?
...................
"Chủ tử, Hoàng Thượng đã về." Tô Hạ kích động đi vào bẩm báo.
Thiếu Huyên chờ không được, lập tức ra khỏi doanh trướng.
Tĩnh Nhi từ lưng ngựa nhảy xuống, thấy y, nàng vội vàng chạy tới: "Phụ hoàng!"
Tĩnh Nhi vừa lên tiếng đã thấy Thiếu Huyên đưa tay, một chưởng đánh tới. Nàng sợ ngây người, dưới chân như bị rễ cây bám chặt, một chút cũng không động đậy.
Tô Hạ và Tôn Toàn thấy vậy, sợ hãi quỳ xuống: "Chủ tử bớt giận!"
Một canh giờ trước, tiền tuyến truyền về tin Đông Việt ngừng chiến. Thiếu Huyên đương nhiên biết Tĩnh Nhi tới quân doanh Đông Việt làm gì, nhưng so với chuyện ngừng chiến, y lo cho an nguy của nàng hơn!
Còn nàng thì hay rồi, không nghĩ không màng, nói đi là đi!
Cánh tay run lên, nàng lớn như vậy, một ngón tay y cũng luyến tiếc chạm vào, hiện tại cũng vậy.
Trên người nàng còn dính bụi đất, tóc tai hỗn loạn, bộ dáng phong trần mệt mỏi. Y nhìn thấy chỉ cảm thấy đau lòng.
Tĩnh Nhi lại tiến lên bắt lấy tay y đánh trên người mình: "Phụ hoàng đánh con đi!" Là nàng hành động không suy nghĩ, chưa từng suy xét tới cảm xúc của phụ hoàng, thậm chí ngay cả tuyết liên Thiên Sơn cũng không mang về được.
Đánh trên người nàng, nhưng đau trong lòng.
Thiếu Huyên nhíu mày: "Sao con không an phận chút vậy? Nếu xảy ra chuyện, con kêu phụ hoàng phải làm sao đây?"
"Tĩnh Nhi biết sai rồi!" Nàng thức thời quỳ xuống.
"Chủ tử bớt giận, Hoàng Thượng cũng là vì Tây Lương!"
"Đúng vậy, chủ tử, Hoàng Thượng không phải cố ý!"
Hai thái giám một trái một phải không ngừng khuyên.
Thiếu Huyên đương nhiên biết, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức giận. Con gái lớn rồi, chuyện gì cũng không nói với y, y biết nữ nhi không muốn mình lo lắng, nhưng người làm phụ thân như y sao có thể đặt hết gánh nặng lên người nữ nhi chứ?
Y cúi người đỡ nàng, lời nói lạnh như băng: "Lập tức về Dĩnh Kinh." Chiến sự với Đông Việt đã ngừng, nhưng hành động của đám người ở đất phong mỗi lúc một lớn, chỉ có Hoàng đế về kinh, bọn họ mới có thể từ bỏ ý định.
"Vậy còn người?"
"Con về trước đi, phụ hoàng về sau." Thiếu Huyên nhàn nhạt trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Hạ một cái. Hắn hiểu ý, lập tức lui xuống tìm Bạc Hề Li.
Tĩnh Nhi nào chịu, khăng khăng lắc đầu. Nàng biết phụ hoàng ở lại để che giấu tai mắt người ngoài, giúp nàng thuận lợi hồi kinh, nhưng nàng sao có thể nhẫn tâm để phụ hoàng vì mình mà mạo hiểm?
Bạc Hề Li nghe tin liền tới, đúng lúc nghe phụ tử bọn họ tranh chấp không ngừng. Hắn không màng lễ nghĩa, chỉ nói: "Hoàng Thượng còn không rõ sao? Đông Việt tung tin ngài bị ám sát, đám chư hầu mặc kệ ngài có chết hay chưa, nhưng ở địa giới của bọn họ, ngài đã băng hà!" Nếu không để bọn họ nhìn thấy Tĩnh Nhi, bọn họ đương nhiên có thể nói nàng đã chết! Cái gì gọi là mưu loạn, không phải là thời điểm này sao? Thứ những người đó nói chẳng qua là một cái cớ.
Tĩnh Nhi ngẩn ra, lúc về không thấy Bạc Hề Li, nàng còn tưởng hắn làm phản rồi, nhưng không ngờ...
"Phụ hoàng..."
"Lui xuống thay xiêm y, sau đó lập tức trở về."
Tôn Toàn thấy vậy, vội kéo Tĩnh Nhi đứng dậy, khuyên: "Hoàng Thượng đi thay y phục trước đi rồi nói."
Nhìn Tĩnh Nhi ra ngoài, sắc mặt Thiếu Huyên vẫn không tốt lên được. Bạc Hề Li thấp giọng: "Chỉ cần Hoàng Thượng hồi kinh, lời đồn kia sẽ tự động dập tắt, ngài không cần lo lắng như vậy."
Thiếu Huyên nhấp môi, xoay người: "Li Nhi, con phái tinh binh đi theo hộ tống nó."
"Vâng." Bạc Hề Li nhận lệnh lui ra.
Tô Hạ thấy Thái Thượng Hoàng chậm rãi ngồi xuống, hắn vội tiến lên rót trà, nhỏ giọng: "Nếu không phải năm đó chủ tử nhân từ, đám con cháu của Tương Hoàn Vương sao có thể có ngày hôm nay?" Hiện tại đám hài tử nhỏ tuổi năm đó đã mọc đủ cánh, thời gian gần đây âm thầm chiêu binh mãi mã, chờ cơ hội vùng dậy.
Thiếu Huyên cúi đầu uống một ngụm trà, lại cười chua xót. Y vạn phần không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn, nếu cho y thêm một cơ hội, y vẫn sẽ không ra tay đuổi cùng giết tận gia quyến của đại ca. Hiện tại con cháu huynh ấy có động tĩnh, vọng tưởng mưu phản, nhưng bên phía Trường Tuyên Vương và Tự Ninh Vương vẫn không có khác thường, bọn họ chẳng lẽ đang im lặng quan sát sao?
Tĩnh Nhi thay xong y phục, Bạc Hề Li liền tiến vào, nói tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ nàng hạ lệnh hồi kinh.
"Trẫm không đi, trẫm sẽ cùng các tướng sĩ cùng tiến cùng lui!"
Thấy nàng xanh mặt, Bạc Hề Li nhíu mày khuyên: "Lời này của Hoàng Thượng chỉ là tùy hứng mà nói. Cách nơi này hai mươi dặm là địa giới của Tương Quốc, một khi bọn họ khởi binh, chúng ta khó chắc chắn nhóm Vương gia khác sẽ không tham chiến. Trận nội chiến này một khi nổ ra nhất định sẽ gây tổn thất nghiêm trọng. Chỉ có ngài trở về kinh, bọn họ mới không dám động thủ."
Lời hắn nói quả thật rất có lý, nhưng Tĩnh Nhi vẫn quyết không nhân nhượng: "Nói ra thì dễ, năm đó Tương Hoàn Vương mưu loạn, đền tội dưới kiếm của phụ hoàng, con cháu của hắn sớm đã có dã tâm. Hiện tại, một khi có cơ hội bọn chúng chắc chắn sẽ không buông tha phụ hoàng. Còn cả thế tử ngươi, nếu bọn chúng biết ngươi đứng bên này còn không muốn lột da ngươi sao?"
Bạc Hề Li biết nàng đang nhắc tới chuyện Tương Hoàn Vương mưu phản, khi đó phụ vương mình cũng từng theo phe bên kia, cho nên sắc mặt lập tức trở nên khó coi, một câu cũng không đáp trả được.
Tĩnh Nhi lạnh giọng: "Ngươi lui xuống sắp xếp, để phụ hoàng hồi kinh trước, trẫm ở lại!"
"Hoàng Thượng..."
"Lui xuống!" Đáy mắt Tĩnh Nhi hiện lên lửa giận, thiên hạ thái bình đã nhiều năm, cho nên đám người đó không chịu tiếp tục an phận sao? Phụ hoàng tận tình tận nghĩa với huyết mạch của Tương Hoàn Vương, nếu bọn họ đã không muốn vậy, vậy đừng trách nàng không khách khí! Giết một người răn trăm người, đúng lúc cho đám vương gia ở nơi khác nhìn thấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.