Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ
Chương 42: Xuân tâm rạo rực
Hoạn Phi Vãn Vãn
05/02/2019
Vĩnh Thành năm thứ hai, đầu tháng ba, Dĩnh Kinh truyền ra tin Hoàng đế
bệnh tình nguy kịch, năm ngày sau, Hoàng đế hoàn toàn hồi phục. Mọi
người đều vô cùng kinh ngạc, nghe nói có một vị thần y xuất hiện mới
giúp Hoàng đế chuyển nguy thành an.
Lúc nghe tin này, Thiếu Huyên chỉ thoáng nhíu mày. Kỳ thật từ ngày Tĩnh Nhi rời khỏi biệt viện, y đã biết nữ nhi này sẽ không chịu thỏa hiệp. Bất đắc dĩ thời dài, y nhìn Hạ Ngọc, cười nhạo: "Trong kinh nói thần y chữa bệnh cho Hoàng Thượng, người khác không biết nhưng Yên Khương Vương không rõ sao?"
Hạ Ngọc cũng cười: "Có lẽ vương thượng đã sớm biết, ta còn sợ ngài ấy nghe những tin đồn này sao?"
Hai tay Thiếu Huyên bất giác siết chặt, sau một lúc lâu, y mới lên tiếng: "Ngươi đã không còn giống khi đó.
Ngày trước, trong mắt Hạ Ngọc, Yên Khương Vương mới là người quan trọng nhất, thậm chí lúc Toàn Nhi còn tại thế, giữa lựa chọn Toàn Nhi và Yên Khương Vương, Hạ Ngọc đều do dự. Nghĩ tới đây, Thiếu Huyên lại muốn cười, thì ra con người thật sự sẽ thay đổi, và thời gian chính là lưỡi dao sắc bén bất tri bất giác thay đổi con người.
Hạ Ngọc không đáp, chỉ nói: "Ngài thật sự để Hoàng Thượng liên hôn với Đông Việt sao?"
Nghe tới việc này, thần sắc Thiếu Huyên lập tức thay đổi. Mưu đồ của Đông Việt là chuyện phụ, nhưng Tĩnh Nhi căn bản không thể cưới vợ. Thiếu Huyên chỉ trả lời qua loa: "Việc này Tĩnh Nhi sẽ có cách giải quyết. Nếu chuyện của Tây Lương đã giao cho nó, ta đây cũng nên buông tay thôi." Trừ phi, hắn thu hồi tất cả quyền lực đó.
Nhưng trước mắt, nữ nhi tính tình ương ngạnh, nếu y ép nàng, nói không chừng sẽ để người khác hưởng lợi.
Nếu người làm phụ thân đã nói như vậy, Hạ Ngọc đương nhiên không còn gì để nói. Kỳ thật chuyện này hắn cũng không quá lo lắng, hắn duỗi tay bưng chén trà uống một ngụm. Trước đây chưa từng cùng nam tử trước mặt thưởng trà, hôm nay cũng coi như là cơ hội khó có được.
...................
Bên ngoài Ngự thư phòng, sắc trời hôm nay vô cùng tốt, Thừa tướng từ xa tới thấy Tôn Toàn đang đứng hầu bên ngoài. Sắc mặt ông ta khẽ thay đổi, vội hỏi: "Hoàng Thượng ở trong sao?"
Tôn Toàn gật đầu, Thừa tướng liền than: "Hoàng Thượng bệnh nặng mới khỏi, sao có thể lao lực?" Nói xong ông muốn tiến lên.
Tôn Toàn vừa định ngăn cản thì cánh cửa Ngự thư phòng đi ra, nam tử mặc áo màu lam ra ngoài. Nhìn hắn, ông không khỏi chấn động, cơ hồ không tin người trước mặt là Tô Doanh.
Mới sáng sớm, Tô Doanh sao lại ở đây?
Hơn nữa...
Còn chưa thay triều phục...
Tô Doanh cũng không ngờ người đứng bên ngoài là tổ phụ của mình, hắn ngẩn ra, lúc hoàn hồn liền tiến lên chào hỏi. Thừa tướng có chút ngượng ngùng, vừa định mở miệng hỏi Tô Doanh sao lại ở đây thì nghe tiếng Tĩnh Nhi từ trong truyền tới: "Sao Thừa tướng lại tới đây?" Thấy ánh mắt Thừa tướng vẫn nhìn chằm chằm Tô Doanh, nàng lại cười, "À, trẫm chẳng qua muốn hỏi Tô ái khanh vài chuyện."
Nếu Hoàng đế đã nói thế, Thừa tướng đương nhiên không dám nói gì, chỉ đành cười nói: "Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đừng để long thể mệt mỏi." Lần này trong cung truyền ra tin Hoàng Thượng bệnh nặng, Thừa tướng cũng bị dọa tới hoảng sợ, hơn nữa cấm vệ quân lại đột nhiên bị điều động khiến trái tim ông nặng trĩu. Hôm qua nghe nói Hoàng Thượng khỏi bệnh, ông vẫn không tin, sau đó lại thấy Hạ Ngọc, giờ phút này thấy Hoàng đế an khang, ông mới yên tâm thật sự.
Chỉ là, nghĩ tới tôn tử Tô Doanh, Thừa tướng không khỏi lo lắng. Những tin đồn về Hoàng Thượng và Tô Doanh, ông không phải chưa từng nghe thấy.
Tĩnh Nhi không màng sắc mặt của Thừa tướng, chỉ cất bước ra ngoài: "Trẫm không sao, vừa lúc muốn cùng Tô ái khanh tới hành cung một chuyện, nếu Thừa tướng không có việc gì thì có thể về trước." Cũng không biết tại sao, công lao "chữa bệnh" toàn bộ đều quy cho Hạ Ngọc, xem ra Hạ Ngọc ở Tây Lương cũng coi như được thanh danh với bên ngoài. Nàng cũng không định giải thích quá nhiều, bọn họ muốn nghĩ sao thì cứ nghĩ đi.
Bên ngoài lại truyền tới tiếng của Tôn Toàn: "Hoàng Thượng, đều đã chuẩn bị ổn thỏa."
Tô Doanh nhìn Thừa tướng một cái, sau đó vội đuổi theo Tĩnh Nhi. Bọn họ đi được một đoạn, hắn mới thấp giọng hỏi: "Sao Hoàng Thượng vẫn dám tới Hành quán chứ?"
Tĩnh Nhi híp mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén, đột nhiên bật cười: "Tô ái khanh chưa từng nghe qua câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?" Ở Hành quán, Thanh Nhã công chúa sẽ không dám làm gì. Nếu không nàng ta cũng không tốt nhiều công sức để dụ Hoàn Nhân Vũ xuất thành như vậy.
Tô Doanh nhấp môi, nhưng lại im lặng.
Tĩnh Nhi thoáng đưa mắt nhìn hắn, khóe miệng lộ lên ý cười nhàn nhạt. Hôm nay truyền hắn tới, nàng chẳng qua là sợ việc này liên lụy tới hắn, chỉ là xem ra, vận khí của bọn họ đều không tồi, Tô Doanh vẫn bình an vô sự.
Xe ngựa đã chờ ngoài cửa cung, lúc Tôn Toàn dìu Tĩnh Nhi lên, đúng lúc thấy Mạnh Trường Dạ và phó tướng thủ thành nói chuyện. Mạnh Trường Dạ thấy Tĩnh Nhi, vội tiến lên hành lễ, thuận đường hỏi: "Hoàng Thượng muốn ra ngoài sao?"
Tĩnh Nhi "Ừ" một tiếng, rồi cười nói: "Trẫm tới Hành cung một chuyến, Mạnh thúc thúc cũng thật bận rộn."
Mạnh Trường Dạ vẫn giữ bộ dáng nghiêm trang, thanh âm đè thấp nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng: "Thuộc hạ sao có thể bận rộn như Hoàng Thượng. Nhắc tới việc này, mấy ngày nay Tô đại nhân cũng không được nhàn rỗi." Nói xong, hắn lui sang một bên, "Thuộc hạ không quấy rầy Hoàng Thượng nữa."
Bánh xe bắt đầu lăn bánh, đi được một đoạn, Tĩnh Nhi nhịn không được mà nhấc màn xe. Nhìn Tô Doanh sầu thảm cưỡi ngựa bên bên ngoài, nàng nhịn không được mà cười hỏi: "Tô ái khanh đang buồn chuyện gì thế?"
Tô Doanh hoàn hồn, tay nắm cương ngựa bất giác siết chặt, cẩn thận đáp: "Hoàng Thượng, Mạnh tướng quân biết rồi."
Tô Doanh không nói rõ nhưng Tĩnh Nhi biết hắn đang ám chỉ việc gì. Xem ra Mạnh Trường Dạ cũng không vụng về như phụ hoàng nói, chuyện Mạnh Ninh trộm lệnh bài ông ta biết, chuyện Mạnh Ninh đưa lệnh bài cho Tô Doanh ông ta của biết, chỉ là... Ông ta vì sao lại không ngăn cản?
Mạnh Trường Dạ không phải một lòng với phụ hoàng sao?
Tĩnh Nhi còn đang trầm mặc suy nghĩ, nhưng nhìn bộ dáng như chất chứa tâm sự của Tô Doanh, nàng nhịn không được mà bật cười ra tiếng.
"Sao Hoàng Thượng còn cười được?"
Tĩnh Nhi đơn giản chỉ là muốn cười, xét tới cùng, chuyện lần này, nàng vẫn phải cảm ơn Mạnh Trường Dạ.
Vậy... Tìm một mối hôn sự thật tốt cho Mạnh Ninh đi!
Ánh mắt nhìn Tô Doanh bỗng trở nên sắc bén, người được chọn... Tô Doanh quả thật không tồi.
Tô Doanh bị nàng nhìn tới mức tim đập nhanh hơn, hắn ấp úng hỏi: "Hoàng... Hoàng Thượng sao lại nhìn vi thần như vậy?"
"À, trẫm thấy mùa xuân cũng tới rồi, không biết trong lòng Tô ái khanh đã có chút xuân tâm chưa?"
Tô Doanh không khỏi chấn động, chỉ biết trơ mắt nhìn vị đế vương trước mặt...
Lúc nghe tin này, Thiếu Huyên chỉ thoáng nhíu mày. Kỳ thật từ ngày Tĩnh Nhi rời khỏi biệt viện, y đã biết nữ nhi này sẽ không chịu thỏa hiệp. Bất đắc dĩ thời dài, y nhìn Hạ Ngọc, cười nhạo: "Trong kinh nói thần y chữa bệnh cho Hoàng Thượng, người khác không biết nhưng Yên Khương Vương không rõ sao?"
Hạ Ngọc cũng cười: "Có lẽ vương thượng đã sớm biết, ta còn sợ ngài ấy nghe những tin đồn này sao?"
Hai tay Thiếu Huyên bất giác siết chặt, sau một lúc lâu, y mới lên tiếng: "Ngươi đã không còn giống khi đó.
Ngày trước, trong mắt Hạ Ngọc, Yên Khương Vương mới là người quan trọng nhất, thậm chí lúc Toàn Nhi còn tại thế, giữa lựa chọn Toàn Nhi và Yên Khương Vương, Hạ Ngọc đều do dự. Nghĩ tới đây, Thiếu Huyên lại muốn cười, thì ra con người thật sự sẽ thay đổi, và thời gian chính là lưỡi dao sắc bén bất tri bất giác thay đổi con người.
Hạ Ngọc không đáp, chỉ nói: "Ngài thật sự để Hoàng Thượng liên hôn với Đông Việt sao?"
Nghe tới việc này, thần sắc Thiếu Huyên lập tức thay đổi. Mưu đồ của Đông Việt là chuyện phụ, nhưng Tĩnh Nhi căn bản không thể cưới vợ. Thiếu Huyên chỉ trả lời qua loa: "Việc này Tĩnh Nhi sẽ có cách giải quyết. Nếu chuyện của Tây Lương đã giao cho nó, ta đây cũng nên buông tay thôi." Trừ phi, hắn thu hồi tất cả quyền lực đó.
Nhưng trước mắt, nữ nhi tính tình ương ngạnh, nếu y ép nàng, nói không chừng sẽ để người khác hưởng lợi.
Nếu người làm phụ thân đã nói như vậy, Hạ Ngọc đương nhiên không còn gì để nói. Kỳ thật chuyện này hắn cũng không quá lo lắng, hắn duỗi tay bưng chén trà uống một ngụm. Trước đây chưa từng cùng nam tử trước mặt thưởng trà, hôm nay cũng coi như là cơ hội khó có được.
...................
Bên ngoài Ngự thư phòng, sắc trời hôm nay vô cùng tốt, Thừa tướng từ xa tới thấy Tôn Toàn đang đứng hầu bên ngoài. Sắc mặt ông ta khẽ thay đổi, vội hỏi: "Hoàng Thượng ở trong sao?"
Tôn Toàn gật đầu, Thừa tướng liền than: "Hoàng Thượng bệnh nặng mới khỏi, sao có thể lao lực?" Nói xong ông muốn tiến lên.
Tôn Toàn vừa định ngăn cản thì cánh cửa Ngự thư phòng đi ra, nam tử mặc áo màu lam ra ngoài. Nhìn hắn, ông không khỏi chấn động, cơ hồ không tin người trước mặt là Tô Doanh.
Mới sáng sớm, Tô Doanh sao lại ở đây?
Hơn nữa...
Còn chưa thay triều phục...
Tô Doanh cũng không ngờ người đứng bên ngoài là tổ phụ của mình, hắn ngẩn ra, lúc hoàn hồn liền tiến lên chào hỏi. Thừa tướng có chút ngượng ngùng, vừa định mở miệng hỏi Tô Doanh sao lại ở đây thì nghe tiếng Tĩnh Nhi từ trong truyền tới: "Sao Thừa tướng lại tới đây?" Thấy ánh mắt Thừa tướng vẫn nhìn chằm chằm Tô Doanh, nàng lại cười, "À, trẫm chẳng qua muốn hỏi Tô ái khanh vài chuyện."
Nếu Hoàng đế đã nói thế, Thừa tướng đương nhiên không dám nói gì, chỉ đành cười nói: "Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đừng để long thể mệt mỏi." Lần này trong cung truyền ra tin Hoàng Thượng bệnh nặng, Thừa tướng cũng bị dọa tới hoảng sợ, hơn nữa cấm vệ quân lại đột nhiên bị điều động khiến trái tim ông nặng trĩu. Hôm qua nghe nói Hoàng Thượng khỏi bệnh, ông vẫn không tin, sau đó lại thấy Hạ Ngọc, giờ phút này thấy Hoàng đế an khang, ông mới yên tâm thật sự.
Chỉ là, nghĩ tới tôn tử Tô Doanh, Thừa tướng không khỏi lo lắng. Những tin đồn về Hoàng Thượng và Tô Doanh, ông không phải chưa từng nghe thấy.
Tĩnh Nhi không màng sắc mặt của Thừa tướng, chỉ cất bước ra ngoài: "Trẫm không sao, vừa lúc muốn cùng Tô ái khanh tới hành cung một chuyện, nếu Thừa tướng không có việc gì thì có thể về trước." Cũng không biết tại sao, công lao "chữa bệnh" toàn bộ đều quy cho Hạ Ngọc, xem ra Hạ Ngọc ở Tây Lương cũng coi như được thanh danh với bên ngoài. Nàng cũng không định giải thích quá nhiều, bọn họ muốn nghĩ sao thì cứ nghĩ đi.
Bên ngoài lại truyền tới tiếng của Tôn Toàn: "Hoàng Thượng, đều đã chuẩn bị ổn thỏa."
Tô Doanh nhìn Thừa tướng một cái, sau đó vội đuổi theo Tĩnh Nhi. Bọn họ đi được một đoạn, hắn mới thấp giọng hỏi: "Sao Hoàng Thượng vẫn dám tới Hành quán chứ?"
Tĩnh Nhi híp mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén, đột nhiên bật cười: "Tô ái khanh chưa từng nghe qua câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?" Ở Hành quán, Thanh Nhã công chúa sẽ không dám làm gì. Nếu không nàng ta cũng không tốt nhiều công sức để dụ Hoàn Nhân Vũ xuất thành như vậy.
Tô Doanh nhấp môi, nhưng lại im lặng.
Tĩnh Nhi thoáng đưa mắt nhìn hắn, khóe miệng lộ lên ý cười nhàn nhạt. Hôm nay truyền hắn tới, nàng chẳng qua là sợ việc này liên lụy tới hắn, chỉ là xem ra, vận khí của bọn họ đều không tồi, Tô Doanh vẫn bình an vô sự.
Xe ngựa đã chờ ngoài cửa cung, lúc Tôn Toàn dìu Tĩnh Nhi lên, đúng lúc thấy Mạnh Trường Dạ và phó tướng thủ thành nói chuyện. Mạnh Trường Dạ thấy Tĩnh Nhi, vội tiến lên hành lễ, thuận đường hỏi: "Hoàng Thượng muốn ra ngoài sao?"
Tĩnh Nhi "Ừ" một tiếng, rồi cười nói: "Trẫm tới Hành cung một chuyến, Mạnh thúc thúc cũng thật bận rộn."
Mạnh Trường Dạ vẫn giữ bộ dáng nghiêm trang, thanh âm đè thấp nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng: "Thuộc hạ sao có thể bận rộn như Hoàng Thượng. Nhắc tới việc này, mấy ngày nay Tô đại nhân cũng không được nhàn rỗi." Nói xong, hắn lui sang một bên, "Thuộc hạ không quấy rầy Hoàng Thượng nữa."
Bánh xe bắt đầu lăn bánh, đi được một đoạn, Tĩnh Nhi nhịn không được mà nhấc màn xe. Nhìn Tô Doanh sầu thảm cưỡi ngựa bên bên ngoài, nàng nhịn không được mà cười hỏi: "Tô ái khanh đang buồn chuyện gì thế?"
Tô Doanh hoàn hồn, tay nắm cương ngựa bất giác siết chặt, cẩn thận đáp: "Hoàng Thượng, Mạnh tướng quân biết rồi."
Tô Doanh không nói rõ nhưng Tĩnh Nhi biết hắn đang ám chỉ việc gì. Xem ra Mạnh Trường Dạ cũng không vụng về như phụ hoàng nói, chuyện Mạnh Ninh trộm lệnh bài ông ta biết, chuyện Mạnh Ninh đưa lệnh bài cho Tô Doanh ông ta của biết, chỉ là... Ông ta vì sao lại không ngăn cản?
Mạnh Trường Dạ không phải một lòng với phụ hoàng sao?
Tĩnh Nhi còn đang trầm mặc suy nghĩ, nhưng nhìn bộ dáng như chất chứa tâm sự của Tô Doanh, nàng nhịn không được mà bật cười ra tiếng.
"Sao Hoàng Thượng còn cười được?"
Tĩnh Nhi đơn giản chỉ là muốn cười, xét tới cùng, chuyện lần này, nàng vẫn phải cảm ơn Mạnh Trường Dạ.
Vậy... Tìm một mối hôn sự thật tốt cho Mạnh Ninh đi!
Ánh mắt nhìn Tô Doanh bỗng trở nên sắc bén, người được chọn... Tô Doanh quả thật không tồi.
Tô Doanh bị nàng nhìn tới mức tim đập nhanh hơn, hắn ấp úng hỏi: "Hoàng... Hoàng Thượng sao lại nhìn vi thần như vậy?"
"À, trẫm thấy mùa xuân cũng tới rồi, không biết trong lòng Tô ái khanh đã có chút xuân tâm chưa?"
Tô Doanh không khỏi chấn động, chỉ biết trơ mắt nhìn vị đế vương trước mặt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.