Chương 5
Lâm Địch Nhi
21/03/2016
"Nghỉ phép?" Thanh âm của ông chủ lớn đến nỗi tất cả mọi người trong công ty đều chấn động.
Cô bình tĩnh nghênh đón ánh mắt tức giận của ông chủ, "Đúng vậy, tôi đã không nghỉ phép hai năm rồi."
Ông chủ cầm lấy bản thảo quảng cáo trên bàn, đó là thành quả ba đêm cô thức trắng. "Không phải là vấn đề này, mà là cô, cô có chắc cô muốn nghỉ vào lúc này? Cô có biết cô sẽ bỏ lỡ gì không?"
Cô kiên định gật đầu, "Tôi muốn chính là lúc này, cũng không chắc làm tốt hơn đây." Cô lướt nhanh qua bản thảo.
Cô không viết lan man dài dòng, lập luận cả bài ít ỏi có mấy lời: Tâm động sẽ phải hành động. Hành động, là phải đi ra ngoài, chứ không phải đứng ở trong phòng tưởng tượng, suy đoán.
"Cô vẫn rất tự tin!" Ông chủ vậy mà lại cười.
"Là tự mình biết mình." Cô thành thật thừa nhận.
"Nếu cô ở lại, trau chuốt bản thảo quảng cáo cho tốt hơn nữa, giành được hạng mục, tôi đưa cô đi thăm thị trấn nhỏ xinh đẹp nhất nước Anh." Ông chủ chăm chú nhìn vào mắt cô.
Kiến trúc gạch đỏ, cầu đá cổ xưa mài đến nhẵn bóng, có giáo đường với gác chuông trên đỉnh, trên hàng rào vây quanh hoa kim ngân nở đầy... Rất xinh đẹp, cô đã từng thấy giới thiệu nhiều trên tạp chí “Địa lý quốc gia”, nhưng trái tim cô không vươn xa đến thế.
Ông chủ ưu nhã dang rộng đôi tay, "Tôn trọng cô!" đầy phong độ thân sĩ.
Cô gật đầu, đóng cửa đi ra ngoài.
Trên hành lang vô cùng vô cùng tĩnh lặng. Bước vào phòng làm việc, từng người đều đang miệt mài bận rộn.
Cô ngồi xuống, thu dọn mặt bàn, kỳ nghỉ có hiệu lực từ hôm nay, một lát nữa, cô sẽ rời công ty.
Ngón tay có hơi run rẩy, cô gửi tin nhắn cho anh: Ngày mai nếu như đi ngắm biển, cần chuẩn bị những gì?
Một giây sau, tin nhắn phản hồi của anh đã tới: Mang theo chính mình và giấy tờ chứng nhận, một thứ cũng không được bỏ lại.
Cô nở nụ cười.
"Cô... Cái này gọi là chưa chiến đã lui? Cũng phải, chí ít thua sẽ không quá bẽ bàng, đã khôn ra rồi đấy." Thẩm Úy lành lạnh nói. "Đi chơi vui vẻ."
"Cảm ơn! Ngày mai phải tự mình rót cà phê rồi!" Cô xách túi đứng lên, tâm trạng phấn khởi trước nay chưa từng có. Ánh mắt lướt một vòng, có lẽ khi cô quay trở lại nơi này, chờ đợi cô là số mệnh "Lãnh cung", vậy thì làm sao?
Thang máy dừng ở tầng một, cô kiên nhẫn nhìn con số nhảy lên trên màn hình điện tử.
"Tôi có thể hỏi mấy câu ngoài lề không?"
Cô nghiêng đầu qua, ông chủ khoanh tay đứng sau lưng cô, tựa như đang đánh giá.
"Vâng!"
"Cô... không phải đi nghỉ phép một mình?" Mắt ông chủ sáng như đuốc.
"Đúng vậy!" Cô trả lời rất lớn tiếng.
"Bạn bè? Người thân? Hay là..."
"Ông chủ, năng lực của tôi vẫn chưa cao đến mức đối thủ của ông tới mua chuộc đâu. Là bạn bè!"
Ông chủ nhíu nhíu mày, "Bạn trai?"
Mặt cô đỏ bừng, "Không phải đâu!" Ít nhất bây giờ không phải, về sau... sẽ như thế nào, để sau hãy nói đi!
Cửa thang máy mở ra, cô mỉm cười chào tạm biệt.
Có một đêm khuya, họ trò chuyện về tình yêu đã qua.
Anh từng có một người bạn gái, yêu đương trong sáu năm. Bốn tháng trước nhật thực toàn phần, họ đã chia tay trong hòa bình.
Bạn gái của anh, chính là Mod của "Thưởng Tâm Duyệt Nhĩ" [8] trong "Kiếm tìm".
Buổi tối hôm đó, anh qua thăm bạn gái cũ. Cô ấy cũng làm âm nhạc, thổi saxophone, đã từng ra hai đĩa.
"Danh tiếng của cô ấy lớn hơn anh nhiều. Ha, nào ngờ, lại gặp em!" Anh cười nói.
Về đoạn tình cảm đã qua, anh rất ít khi kể tới. Anh nói bất kể đối phương mang đến cho em cảm thụ gì, cũng không thể luận là dài hay ngắn, đó đều là hồi ức không thể thay thế. Không thể ở bên nhau, là duyên phận mỏng manh. Tôn trọng nó, quý trọng nó, mới có thể thực sự buông xuống, sau đó chờ đợi tình yêu tiếp theo xuất hiện.
Cô lẳng lặng nghe, thở nhè nhẹ.
Ngoài việc trong đại học từng thầm mến đội trưởng đội bóng rổ của trường, cô vẫn chưa từng yêu. Chuyện này cô không nói cho anh biết, sợ bẽ mặt. Đêm hôm đó, tâm trạng của anh có lẽ vì ảnh hưởng bởi chuyện cũ, từ rất sớm đã nói chúc ngủ ngon.
Trước khi tắt máy vi tính, anh vẫn như trước đây viết cho cô bức email, chỉ có một bài hát, tên là “Sao trời”.
Anh từng nói: Anh không thể mỗi ngày đều mang lại niềm vui cho em, nhưng mỗi ngày anh có thể tặng em một bài hát hay, hi vọng khi nghe nhạc, em sẽ vui vẻ.
Bài hát anh tặng, đặt riêng trong một folder, cho tới hôm nay cả thảy có 328 bài.
328 ngày kiên trì, 328 niềm vui, đủ để cô tin chắc rằng: Chuyến du lịch này sẽ vô cùng vô cùng tốt đẹp và khó quên.
Cô bình tĩnh nghênh đón ánh mắt tức giận của ông chủ, "Đúng vậy, tôi đã không nghỉ phép hai năm rồi."
Ông chủ cầm lấy bản thảo quảng cáo trên bàn, đó là thành quả ba đêm cô thức trắng. "Không phải là vấn đề này, mà là cô, cô có chắc cô muốn nghỉ vào lúc này? Cô có biết cô sẽ bỏ lỡ gì không?"
Cô kiên định gật đầu, "Tôi muốn chính là lúc này, cũng không chắc làm tốt hơn đây." Cô lướt nhanh qua bản thảo.
Cô không viết lan man dài dòng, lập luận cả bài ít ỏi có mấy lời: Tâm động sẽ phải hành động. Hành động, là phải đi ra ngoài, chứ không phải đứng ở trong phòng tưởng tượng, suy đoán.
"Cô vẫn rất tự tin!" Ông chủ vậy mà lại cười.
"Là tự mình biết mình." Cô thành thật thừa nhận.
"Nếu cô ở lại, trau chuốt bản thảo quảng cáo cho tốt hơn nữa, giành được hạng mục, tôi đưa cô đi thăm thị trấn nhỏ xinh đẹp nhất nước Anh." Ông chủ chăm chú nhìn vào mắt cô.
Kiến trúc gạch đỏ, cầu đá cổ xưa mài đến nhẵn bóng, có giáo đường với gác chuông trên đỉnh, trên hàng rào vây quanh hoa kim ngân nở đầy... Rất xinh đẹp, cô đã từng thấy giới thiệu nhiều trên tạp chí “Địa lý quốc gia”, nhưng trái tim cô không vươn xa đến thế.
Ông chủ ưu nhã dang rộng đôi tay, "Tôn trọng cô!" đầy phong độ thân sĩ.
Cô gật đầu, đóng cửa đi ra ngoài.
Trên hành lang vô cùng vô cùng tĩnh lặng. Bước vào phòng làm việc, từng người đều đang miệt mài bận rộn.
Cô ngồi xuống, thu dọn mặt bàn, kỳ nghỉ có hiệu lực từ hôm nay, một lát nữa, cô sẽ rời công ty.
Ngón tay có hơi run rẩy, cô gửi tin nhắn cho anh: Ngày mai nếu như đi ngắm biển, cần chuẩn bị những gì?
Một giây sau, tin nhắn phản hồi của anh đã tới: Mang theo chính mình và giấy tờ chứng nhận, một thứ cũng không được bỏ lại.
Cô nở nụ cười.
"Cô... Cái này gọi là chưa chiến đã lui? Cũng phải, chí ít thua sẽ không quá bẽ bàng, đã khôn ra rồi đấy." Thẩm Úy lành lạnh nói. "Đi chơi vui vẻ."
"Cảm ơn! Ngày mai phải tự mình rót cà phê rồi!" Cô xách túi đứng lên, tâm trạng phấn khởi trước nay chưa từng có. Ánh mắt lướt một vòng, có lẽ khi cô quay trở lại nơi này, chờ đợi cô là số mệnh "Lãnh cung", vậy thì làm sao?
Thang máy dừng ở tầng một, cô kiên nhẫn nhìn con số nhảy lên trên màn hình điện tử.
"Tôi có thể hỏi mấy câu ngoài lề không?"
Cô nghiêng đầu qua, ông chủ khoanh tay đứng sau lưng cô, tựa như đang đánh giá.
"Vâng!"
"Cô... không phải đi nghỉ phép một mình?" Mắt ông chủ sáng như đuốc.
"Đúng vậy!" Cô trả lời rất lớn tiếng.
"Bạn bè? Người thân? Hay là..."
"Ông chủ, năng lực của tôi vẫn chưa cao đến mức đối thủ của ông tới mua chuộc đâu. Là bạn bè!"
Ông chủ nhíu nhíu mày, "Bạn trai?"
Mặt cô đỏ bừng, "Không phải đâu!" Ít nhất bây giờ không phải, về sau... sẽ như thế nào, để sau hãy nói đi!
Cửa thang máy mở ra, cô mỉm cười chào tạm biệt.
Có một đêm khuya, họ trò chuyện về tình yêu đã qua.
Anh từng có một người bạn gái, yêu đương trong sáu năm. Bốn tháng trước nhật thực toàn phần, họ đã chia tay trong hòa bình.
Bạn gái của anh, chính là Mod của "Thưởng Tâm Duyệt Nhĩ" [8] trong "Kiếm tìm".
Buổi tối hôm đó, anh qua thăm bạn gái cũ. Cô ấy cũng làm âm nhạc, thổi saxophone, đã từng ra hai đĩa.
"Danh tiếng của cô ấy lớn hơn anh nhiều. Ha, nào ngờ, lại gặp em!" Anh cười nói.
Về đoạn tình cảm đã qua, anh rất ít khi kể tới. Anh nói bất kể đối phương mang đến cho em cảm thụ gì, cũng không thể luận là dài hay ngắn, đó đều là hồi ức không thể thay thế. Không thể ở bên nhau, là duyên phận mỏng manh. Tôn trọng nó, quý trọng nó, mới có thể thực sự buông xuống, sau đó chờ đợi tình yêu tiếp theo xuất hiện.
Cô lẳng lặng nghe, thở nhè nhẹ.
Ngoài việc trong đại học từng thầm mến đội trưởng đội bóng rổ của trường, cô vẫn chưa từng yêu. Chuyện này cô không nói cho anh biết, sợ bẽ mặt. Đêm hôm đó, tâm trạng của anh có lẽ vì ảnh hưởng bởi chuyện cũ, từ rất sớm đã nói chúc ngủ ngon.
Trước khi tắt máy vi tính, anh vẫn như trước đây viết cho cô bức email, chỉ có một bài hát, tên là “Sao trời”.
Anh từng nói: Anh không thể mỗi ngày đều mang lại niềm vui cho em, nhưng mỗi ngày anh có thể tặng em một bài hát hay, hi vọng khi nghe nhạc, em sẽ vui vẻ.
Bài hát anh tặng, đặt riêng trong một folder, cho tới hôm nay cả thảy có 328 bài.
328 ngày kiên trì, 328 niềm vui, đủ để cô tin chắc rằng: Chuyến du lịch này sẽ vô cùng vô cùng tốt đẹp và khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.