Chương 7
Lâm Địch Nhi
21/03/2016
Đối diện với khách sạn là cửa hàng thức ăn nhanh Yoshinoya.
Phục vụ cho cô mượn chiếc ô, cô giẫm lên bọt nước, vượt dòng xe cộ chạy qua.
Khay sơn màu đen, bát sứ hoa cỡ lớn, trên cơm trắng như tuyết, rưới lên thịt gà cà ri hấp dẫn, rất có thể làm cho người ta mở rộng khẩu vị.
Anh kể cho cô nghe một vụ rắc rối.
Có một ngày, anh từ trường quốc tế giảng bài xong đi ra ngoài, trời đã tối rồi, lúc ấy là mùa đông. Gió mùa đông Bắc Kinh sắc bén như dao, anh vừa lạnh vừa đói, xông thẳng tới Yoshinoya gần nhất, gọi món cơm trên biển hiệu cửa hàng — cơm thịt gà cà ri.
Ăn xong, lúc vẫy tay chuẩn bị tính tiền, thì choáng váng, anh đã quên mang ví.
Vậy làm sao bây giờ? Cô ở đầu kia màn hình quýnh đến nỗi kêu thành tiếng.
Anh vô cùng khó xử, tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh. Anh buộc lòng phải luôn miệng nói thật xin lỗi, cam đoan ngày mai quay lại trả tiền.
Họ có tin không, có bắt anh gán đàn guitar lại đấy không?
Anh mặt mũi đàng hoàng, đương nhiên là họ tin anh rồi!
Ngày hôm sau, anh đi hơn nửa vòng thành phố, quay trả lại tiền.
Cô từng âm thầm tưởng tượng ra hình dáng của anh, hẳn là có một mái tóc rậm rạp, giống như những tay ghi-ta trên truyền hình, theo tiết tấu âm nhạc, sợi tóc tung bay. Vóc dáng anh cao cao, có một đôi chân thon dài, thích mặc quần jean, áo T-shirt. Bờ vai rất rộng, người yêu thích du lịch như vậy, đương nhiên sẽ có một cơ thể cường tráng. Làn da màu lúa mì, cười lên là dịu dàng...
"Chào mừng quý khách!" Giọng điệu niềm nở của em gái trong cửa hàng kéo hồi ức của cô quay trở lại.
Tiến vào trước là một đôi chân dài mặc quần jean, ống quần thấm chút nước mưa, có nửa bên bị ướt. Khi cả người anh đứng ở trong cửa hàng, trái tim cô “thịch” ngừng mất nửa nhịp.
Phảng phất như bức chân dung cô vừa mới phác họa trong đầu đột nhiên biến thành người thực.
Nhưng người này không có sự thanh nhàn của người nghệ sĩ không phải nếm trải khói lửa nhân gian, mà giống một lữ khách đeo ba lô băng qua ngàn núi vạn sông hơn, ánh mặt trời, gió mưa, khiến gương mặt tuấn lãng của anh thêm chút tang thương.
Cô để ý thấy mép tóc bên tai anh có màu muối tiêu không hợp với tuổi, đó là do tẩy nhuộm hay là đa tình khiến cho anh sớm có tóc bạc?
Anh dường như nhận thấy cái nhìn chăm chú của cô, lia mắt nhìn qua.
Cô cuống quýt cúi đầu ăn cơm.
"Có thể dùng nhờ điện thoại không?" Anh hỏi cô thu ngân.
Cô thu ngân dùng tay làm động tác mời.
Điên thật rồi, ngay cả giọng nói cũng có chút tương tự.
Nhưng sao có thể là anh chứ!
Dư quang nơi khóe mắt cô tóm được một chuỗi các phản ứng của anh, nét mặt buồn bã, nôn nóng, âu lo, xen nhau chớp qua.
Cách bốn chiếc bàn ăn, cô như nghe được tiếng thở dài rất nhẹ của anh.
"Không có ai bắt máy sao?" Cô thu ngân quan tâm hỏi.
Anh cười cười, chọn một suất cơm thịt kho Đông Pha, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Cô không quá thích cà ri, ăn được mấy miếng liền buông đũa.
Gió giật mưa gào, nơi nào cũng không đi được, cô đành quay về khách sạn.
Kênh Điện ảnh đang chiếu “Đường Sơn đại địa chấn” của Phùng Tiểu Cương, trên mạng bình luận rằng người mau nước mắt không thể xem nổi bộ phim này. Cô vẫn chưa dám đi xem.
Anh nói, sau này anh sẽ cùng em đi xem, em muốn khóc thế nào cũng được, khóc xong rồi, anh sẽ làm cho em cười trở lại.
Hình ảnh trong phim cũng như bầu trời ngoài kia, là xám xịt, nét mặt các diễn viên đều mang vẻ ưu thương. Bởi vì không có anh bên cạnh, hay là vì cô không hề nhập tâm vào bộ phim, cho đến đoạn kết, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Xả nước ấm đầy một bồn tắm lớn, ngâm nửa giờ, cho đến khi toàn thân bủn rủn vô lực, ném mình lên giường, đêm nay, chỉ mong có một giấc ngủ ngon.
Trước khi đi ngủ, tìm thấy chiếc di động bỏ quên trong ngăn kéo, phía trên có một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn là công ty di động nhắc nhở thẻ của cô còn chưa tới 20 đồng, xin mau chóng đến chi nhánh kinh doanh tại địa phương nạp thêm phí. Cuộc gọi nhỡ là một số máy bàn của thành phố này.
Ở đây có ai quen cô đâu nhỉ? Không phải bấm nhầm số thì cũng là quảng cáo quấy rầy.
Cô xóa từng cái một, lại bấm một cuộc điện thoại cho anh.
Không ai bắt máy!
Phục vụ cho cô mượn chiếc ô, cô giẫm lên bọt nước, vượt dòng xe cộ chạy qua.
Khay sơn màu đen, bát sứ hoa cỡ lớn, trên cơm trắng như tuyết, rưới lên thịt gà cà ri hấp dẫn, rất có thể làm cho người ta mở rộng khẩu vị.
Anh kể cho cô nghe một vụ rắc rối.
Có một ngày, anh từ trường quốc tế giảng bài xong đi ra ngoài, trời đã tối rồi, lúc ấy là mùa đông. Gió mùa đông Bắc Kinh sắc bén như dao, anh vừa lạnh vừa đói, xông thẳng tới Yoshinoya gần nhất, gọi món cơm trên biển hiệu cửa hàng — cơm thịt gà cà ri.
Ăn xong, lúc vẫy tay chuẩn bị tính tiền, thì choáng váng, anh đã quên mang ví.
Vậy làm sao bây giờ? Cô ở đầu kia màn hình quýnh đến nỗi kêu thành tiếng.
Anh vô cùng khó xử, tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh. Anh buộc lòng phải luôn miệng nói thật xin lỗi, cam đoan ngày mai quay lại trả tiền.
Họ có tin không, có bắt anh gán đàn guitar lại đấy không?
Anh mặt mũi đàng hoàng, đương nhiên là họ tin anh rồi!
Ngày hôm sau, anh đi hơn nửa vòng thành phố, quay trả lại tiền.
Cô từng âm thầm tưởng tượng ra hình dáng của anh, hẳn là có một mái tóc rậm rạp, giống như những tay ghi-ta trên truyền hình, theo tiết tấu âm nhạc, sợi tóc tung bay. Vóc dáng anh cao cao, có một đôi chân thon dài, thích mặc quần jean, áo T-shirt. Bờ vai rất rộng, người yêu thích du lịch như vậy, đương nhiên sẽ có một cơ thể cường tráng. Làn da màu lúa mì, cười lên là dịu dàng...
"Chào mừng quý khách!" Giọng điệu niềm nở của em gái trong cửa hàng kéo hồi ức của cô quay trở lại.
Tiến vào trước là một đôi chân dài mặc quần jean, ống quần thấm chút nước mưa, có nửa bên bị ướt. Khi cả người anh đứng ở trong cửa hàng, trái tim cô “thịch” ngừng mất nửa nhịp.
Phảng phất như bức chân dung cô vừa mới phác họa trong đầu đột nhiên biến thành người thực.
Nhưng người này không có sự thanh nhàn của người nghệ sĩ không phải nếm trải khói lửa nhân gian, mà giống một lữ khách đeo ba lô băng qua ngàn núi vạn sông hơn, ánh mặt trời, gió mưa, khiến gương mặt tuấn lãng của anh thêm chút tang thương.
Cô để ý thấy mép tóc bên tai anh có màu muối tiêu không hợp với tuổi, đó là do tẩy nhuộm hay là đa tình khiến cho anh sớm có tóc bạc?
Anh dường như nhận thấy cái nhìn chăm chú của cô, lia mắt nhìn qua.
Cô cuống quýt cúi đầu ăn cơm.
"Có thể dùng nhờ điện thoại không?" Anh hỏi cô thu ngân.
Cô thu ngân dùng tay làm động tác mời.
Điên thật rồi, ngay cả giọng nói cũng có chút tương tự.
Nhưng sao có thể là anh chứ!
Dư quang nơi khóe mắt cô tóm được một chuỗi các phản ứng của anh, nét mặt buồn bã, nôn nóng, âu lo, xen nhau chớp qua.
Cách bốn chiếc bàn ăn, cô như nghe được tiếng thở dài rất nhẹ của anh.
"Không có ai bắt máy sao?" Cô thu ngân quan tâm hỏi.
Anh cười cười, chọn một suất cơm thịt kho Đông Pha, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Cô không quá thích cà ri, ăn được mấy miếng liền buông đũa.
Gió giật mưa gào, nơi nào cũng không đi được, cô đành quay về khách sạn.
Kênh Điện ảnh đang chiếu “Đường Sơn đại địa chấn” của Phùng Tiểu Cương, trên mạng bình luận rằng người mau nước mắt không thể xem nổi bộ phim này. Cô vẫn chưa dám đi xem.
Anh nói, sau này anh sẽ cùng em đi xem, em muốn khóc thế nào cũng được, khóc xong rồi, anh sẽ làm cho em cười trở lại.
Hình ảnh trong phim cũng như bầu trời ngoài kia, là xám xịt, nét mặt các diễn viên đều mang vẻ ưu thương. Bởi vì không có anh bên cạnh, hay là vì cô không hề nhập tâm vào bộ phim, cho đến đoạn kết, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Xả nước ấm đầy một bồn tắm lớn, ngâm nửa giờ, cho đến khi toàn thân bủn rủn vô lực, ném mình lên giường, đêm nay, chỉ mong có một giấc ngủ ngon.
Trước khi đi ngủ, tìm thấy chiếc di động bỏ quên trong ngăn kéo, phía trên có một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn là công ty di động nhắc nhở thẻ của cô còn chưa tới 20 đồng, xin mau chóng đến chi nhánh kinh doanh tại địa phương nạp thêm phí. Cuộc gọi nhỡ là một số máy bàn của thành phố này.
Ở đây có ai quen cô đâu nhỉ? Không phải bấm nhầm số thì cũng là quảng cáo quấy rầy.
Cô xóa từng cái một, lại bấm một cuộc điện thoại cho anh.
Không ai bắt máy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.