Chương 12: Chap 12
Thúy Vy
13/07/2024
Cả ngày hôm sau Thất Noãn tự nhốt
mình trong phòng, bữa sáng cũng không ăn, cứ nằm suốt trên giường, không có chút sức sống nào, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ một giấc không bao
giờ tỉnh lại.
"Cạch!"
"Thiếu phu nhân, tôi có nấu cháo cho cô, hay là cô ăn một ít đi rồi ngủ tiếp?" Người hầu lo lắng giục cô dậy, ít nhất cũng phải ăn gì đó.
Nhưng một hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại, người hầu lại lên tiếng: "Thiếu phu nhân!"
Lúc này Thất Noãn mới nhẹ giọng: "Tôi không đói, cũng không muốn ăn."
Người hầu không thuyết phục được cô, không còn cách nào khác phải đem cháo ra ngoài.
"Cạch!"
Khi cánh cửa đóng lại, Thất Noãn lại chôn mặt trong chăn. Thật ra cô đã thức trắng cả đêm, không cách nào chợp mắt, cảm giác cứ mơ mơ hồ hồ như đang chìm nổi giữa biển khơi không nhìn thấy bờ, chỉ có bầu trời rộng lớn với mây đen giăng kín, một cơn giông bão sấp ập đến, chiếc thuyền của cô có lẽ cũng sắp không trụ nổi nữa, nó sắp lật rồi, cô sẽ lại rơi xuống đáy biển một lần nữa, từ từ chìm xuống, mặc cho dòng nước lạnh lẽo giày xéo .
...
Khi thấy người hầu đem cháo ra ngoài, quản gia đã lắc đầu thở dài: "Thiếu gia có phải là quá đáng quá rồi không? Sao có thể vì tiểu tam mà đối xử với thiếu phu nhân như vậy? Đúng là oan nghiệt, oan nghiệt!"
...
Tại Tống thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Được, tôi biết rồi, tạm thời cứ vậy đi." Anh ngắt máy của quản gia.
Lúc nãy quản gia vừa gọi điện đến báo với anh về tình hình của cô, chú ấy nói cô không khoẻ nên không thể phá bỏ cái thai ngay lúc này được, anh cũng đã đồng ý, tạm thời giữ lại đứa bé.
Chỉ là đầu óc anh có chút rối, anh ngả lưng về sau, day day trán, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy phân vân, do dự.
Từ trước đến nay anh chưa từng như vậy, không lẽ là vì lòng trắc ẩn? Không đúng, anh cũng không biết đó là gì, chỉ là hình ảnh cô khóc lóc mà anh rất ghét cứ hiện lên trong đầu anh, ánh mắt tuyệt vọng đó, nụ cười đau đớn đó đều khiến anh bận tâm, đặc biệt là câu "em ghét anh" càng khiến anh cảm thấy buồn bực. Mọi thứ đều quá thật, không một khe hở, nó khiến anh không biết rốt cuộc đâu là thật đâu là giả, trắng đen lẫn lộn. Rốt cuộc là do cô diễn quá giỏi hay là anh không thể nhìn ra được tấm lòng của cô đối với anh?
"Sao vậy?" Diệp Trung Chấn vừa ung dung vắt chéo chân ở sofa vừa hỏi, thật ra hôm nay anh ấy không có ca phẫu thuật nào nên rảnh rỗi đến chỗ của Tống Ngạo uống trà, trừ phi có cuộc gọi đột xuất thì mới phải đến bệnh viện.
Tống Ngạo thở dài: "Thất Noãn có thai rồi, cô ta nói đứa bé là của tôi."
Diệp Trung Chấn cau mày, anh ấy rất hiểu tính cách của Tống Ngạo, anh ấy biết anh đang có dự định gì trong đầu: "Cậu muốn bỏ đứa bé?"
Anh im lặng không đáp nhưng đó chính là câu trả lời.
Diệp Trung Chấn tức giận đặt tách trà xuống: "Tôi thấy cậu nên dừng lại rồi đấy. Dù gì thì đó cũng là một sinh mạng, cũng là con của cậu, cho dù cậu có ghét cô ấy đến đâu thì cũng không thể tự tay giết con của mình chứ."
"Vậy... còn Âu Nhã thì sao... cô ấy..."
Tống Ngạo còn chưa dứt lời anh ấy đã cọc cằn gào lên: "Cậu suốt ngày cứ Âu Nhã, Âu Nhã, cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của vợ cậu chưa? Người ta cũng là phụ nữ, cũng cần được bảo vệ, nâng niu, nếu là tôi tôi sẽ không cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cậu ba năm đâu, như vậy cũng đủ hiểu là cô ấy yêu cậu đến đâu rồi. Cậu bị dở hơi chứ có bị mù đâu mà không thấy?"
Anh trầm mặc, bàn tay siết thành nắm đấm không nói lời nào.
Diệp Trung Chấn hít vào một hơi thật sâu, lại tiếp tục nói: "Sự thật mất lòng, nhưng tôi phải nói với cậu. Âu Nhã có thật sự yêu cậu không hay là cô ta muốn núp sau cái bóng của cậu để che nắng cho bản thân?"
"Diệp Trung Chấn! Cẩn thận lời nói của cậu " Tống Ngạo gầm gừ, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Diệp Trung Chấn vốn dĩ không sợ, anh ấy phì cười: "Ha! Cậu có tức giận với tôi cũng vô ích, sáng nay tôi vừa thấy cô ta đến khoa sản, cậu đoán xem cô ta đến đó làm gì?"
Tống Ngạo nhíu mày, mắt nheo lại nghi hoặc nhìn Diệp Trung Chấn.
Anh ấy hừ lạnh: "Phá thai, là phá thai đó! Cậu nói thử xem, nếu đó là con của cậu cô ta cần gì lén lút như vậy? Bản thân cậu từ lâu đã bị cô ta lợi dụng mà cũng không biết, còn người bên cạnh hết lòng với cậu mà cậu lại không hay."
"Âu Nhã... cô ấy... Tôi chưa từng động vào cô ấy... sao có thể có thai?" Anh không tin vào những gì mình nghe được, ngờ nghệch hỏi Diệp Trung Chấn.
Diệp Trung Chấn: "Tôi thấy cậu đúng là hết thuốc chữa."
Nhưng điều kì lạ là, tại sao anh lại không cảm thấy tức giận khi bị Âu Nhã phản bội mà chỉ có chút ngạc nhiên, có chút hụt hẫng? Hoá ra giữa anh và cô ta vốn đã không còn như lúc trước, từ lâu đã nhạt nhòa, mặc nhiên thừa nhận.
"Cạch!"
"Thiếu phu nhân, tôi có nấu cháo cho cô, hay là cô ăn một ít đi rồi ngủ tiếp?" Người hầu lo lắng giục cô dậy, ít nhất cũng phải ăn gì đó.
Nhưng một hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại, người hầu lại lên tiếng: "Thiếu phu nhân!"
Lúc này Thất Noãn mới nhẹ giọng: "Tôi không đói, cũng không muốn ăn."
Người hầu không thuyết phục được cô, không còn cách nào khác phải đem cháo ra ngoài.
"Cạch!"
Khi cánh cửa đóng lại, Thất Noãn lại chôn mặt trong chăn. Thật ra cô đã thức trắng cả đêm, không cách nào chợp mắt, cảm giác cứ mơ mơ hồ hồ như đang chìm nổi giữa biển khơi không nhìn thấy bờ, chỉ có bầu trời rộng lớn với mây đen giăng kín, một cơn giông bão sấp ập đến, chiếc thuyền của cô có lẽ cũng sắp không trụ nổi nữa, nó sắp lật rồi, cô sẽ lại rơi xuống đáy biển một lần nữa, từ từ chìm xuống, mặc cho dòng nước lạnh lẽo giày xéo .
...
Khi thấy người hầu đem cháo ra ngoài, quản gia đã lắc đầu thở dài: "Thiếu gia có phải là quá đáng quá rồi không? Sao có thể vì tiểu tam mà đối xử với thiếu phu nhân như vậy? Đúng là oan nghiệt, oan nghiệt!"
...
Tại Tống thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Được, tôi biết rồi, tạm thời cứ vậy đi." Anh ngắt máy của quản gia.
Lúc nãy quản gia vừa gọi điện đến báo với anh về tình hình của cô, chú ấy nói cô không khoẻ nên không thể phá bỏ cái thai ngay lúc này được, anh cũng đã đồng ý, tạm thời giữ lại đứa bé.
Chỉ là đầu óc anh có chút rối, anh ngả lưng về sau, day day trán, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy phân vân, do dự.
Từ trước đến nay anh chưa từng như vậy, không lẽ là vì lòng trắc ẩn? Không đúng, anh cũng không biết đó là gì, chỉ là hình ảnh cô khóc lóc mà anh rất ghét cứ hiện lên trong đầu anh, ánh mắt tuyệt vọng đó, nụ cười đau đớn đó đều khiến anh bận tâm, đặc biệt là câu "em ghét anh" càng khiến anh cảm thấy buồn bực. Mọi thứ đều quá thật, không một khe hở, nó khiến anh không biết rốt cuộc đâu là thật đâu là giả, trắng đen lẫn lộn. Rốt cuộc là do cô diễn quá giỏi hay là anh không thể nhìn ra được tấm lòng của cô đối với anh?
"Sao vậy?" Diệp Trung Chấn vừa ung dung vắt chéo chân ở sofa vừa hỏi, thật ra hôm nay anh ấy không có ca phẫu thuật nào nên rảnh rỗi đến chỗ của Tống Ngạo uống trà, trừ phi có cuộc gọi đột xuất thì mới phải đến bệnh viện.
Tống Ngạo thở dài: "Thất Noãn có thai rồi, cô ta nói đứa bé là của tôi."
Diệp Trung Chấn cau mày, anh ấy rất hiểu tính cách của Tống Ngạo, anh ấy biết anh đang có dự định gì trong đầu: "Cậu muốn bỏ đứa bé?"
Anh im lặng không đáp nhưng đó chính là câu trả lời.
Diệp Trung Chấn tức giận đặt tách trà xuống: "Tôi thấy cậu nên dừng lại rồi đấy. Dù gì thì đó cũng là một sinh mạng, cũng là con của cậu, cho dù cậu có ghét cô ấy đến đâu thì cũng không thể tự tay giết con của mình chứ."
"Vậy... còn Âu Nhã thì sao... cô ấy..."
Tống Ngạo còn chưa dứt lời anh ấy đã cọc cằn gào lên: "Cậu suốt ngày cứ Âu Nhã, Âu Nhã, cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của vợ cậu chưa? Người ta cũng là phụ nữ, cũng cần được bảo vệ, nâng niu, nếu là tôi tôi sẽ không cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cậu ba năm đâu, như vậy cũng đủ hiểu là cô ấy yêu cậu đến đâu rồi. Cậu bị dở hơi chứ có bị mù đâu mà không thấy?"
Anh trầm mặc, bàn tay siết thành nắm đấm không nói lời nào.
Diệp Trung Chấn hít vào một hơi thật sâu, lại tiếp tục nói: "Sự thật mất lòng, nhưng tôi phải nói với cậu. Âu Nhã có thật sự yêu cậu không hay là cô ta muốn núp sau cái bóng của cậu để che nắng cho bản thân?"
"Diệp Trung Chấn! Cẩn thận lời nói của cậu " Tống Ngạo gầm gừ, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Diệp Trung Chấn vốn dĩ không sợ, anh ấy phì cười: "Ha! Cậu có tức giận với tôi cũng vô ích, sáng nay tôi vừa thấy cô ta đến khoa sản, cậu đoán xem cô ta đến đó làm gì?"
Tống Ngạo nhíu mày, mắt nheo lại nghi hoặc nhìn Diệp Trung Chấn.
Anh ấy hừ lạnh: "Phá thai, là phá thai đó! Cậu nói thử xem, nếu đó là con của cậu cô ta cần gì lén lút như vậy? Bản thân cậu từ lâu đã bị cô ta lợi dụng mà cũng không biết, còn người bên cạnh hết lòng với cậu mà cậu lại không hay."
"Âu Nhã... cô ấy... Tôi chưa từng động vào cô ấy... sao có thể có thai?" Anh không tin vào những gì mình nghe được, ngờ nghệch hỏi Diệp Trung Chấn.
Diệp Trung Chấn: "Tôi thấy cậu đúng là hết thuốc chữa."
Nhưng điều kì lạ là, tại sao anh lại không cảm thấy tức giận khi bị Âu Nhã phản bội mà chỉ có chút ngạc nhiên, có chút hụt hẫng? Hoá ra giữa anh và cô ta vốn đã không còn như lúc trước, từ lâu đã nhạt nhòa, mặc nhiên thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.