Chương 22: Chap 22
Thúy Vy
13/07/2024
Khi Diệp Trung Chấn đến, anh ấy nhìn thấy dáng vẻ của Tống Ngạo không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, anh ấy cười khẩy: "Tống thiếu, cậu cũng có ngày này sao?"
Tống Ngạo gắng gượng ngồi dậy, anh hắng giọng: "Nếu cậu đến đây là vì muốn cười nhạo tôi thì bây giờ cậu có thể đi được rồi đấy."
"Hùng hổ đến vậy cơ à? Cậu không tự xem lại bộ dạng của cậu bây giờ đi, còn muốn ra oai với tôi." Diệp Trung Chấn bước đến, lấy nhiệt kế đưa cho anh: "'Chắc cậu biết làm nhỉ?"
Anh không nói không rằng, dứt khoát cầm lấy: "Không có cậu tôi cũng không chết được."
"Nhưng không có Thất Noãn cậu đã bệnh thành ra như vậy." Anh ta thản nhiên nói, không chút kiên dè, cứ như nhắc đến một người quen cũ.
Tống Ngạo im lặng, anh nhìn về phía góc tường, linh hồn của Thất Noãn đang đứng ở đó, lo lắng nhìn anh chằm chăm.
Diệp Trung Chấn: "Không nói gì là thừa nhận à?"
Tống Ngạo trầm giọng, nghiêm túc hỏi: "Ngay cả cậu cũng không nhìn thấy cô ấy sao?"
Anh ấy nghi hoặc nhìn anh: "Cậu bị điên à? Nhìn thấy cái gì?"
"Không có gì." Anh lấy nhiệt kế ra đưa cho Diệp Trung Chấn.
Diệp Trung Chấn: "'Chậc! 39°C? Bình thường cậu đâu có dễ bệnh như vậy? Để tôi kê thuốc cho cậu."
"Cạch!"
Khi Diệp Trung Chấn ra ngoài, anh liền quay sang nói chuyện cùng cô: "Thật sự chỉ có tôi mới nhìn thấy cô sao?"
"Có lẽ là vậy. Nhưng mà... anh không sợ em sao? Em là ma đó." Cô không hiểu tại sao anh có thể điềm nhiên với một hồn ma như vậy, còn cùng cô nói chuyện như người sống, thật sự... không đáng sợ chút nào sao?
Tống Ngạo phì cười: "Từ trước đến giờ tôi chưa biết sợ là gì. Người thì sao? Ma thì sao? Tôi không quan tâm."
"Cạch!"
Diệp Trung Chấn từ bên ngoài bước vào, anh ấy nghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó, cảm thấy có chút kì lạ, nghi ngờ hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ? Tôi thấy cậu có vẻ rất lạ, không giống như thường ngày. Bị sốt nên ngu người luôn rồi?"
Anh cau mày, bực dọc nói: "'Cậu chán sống rồi có phải không?"
Diệp Trung Chấn thở dài, anh đưa thuốc và một ly nước cho anh, thấy anh ngoan ngoãn uống hết, trong lòng có chút nhẹ nhõm, sau đó căn dặn: "Tạm thời cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng đến công ti nữa, xem như là để bản thân bình tâm lại."
Tổng Ngạo nghe ra hàm ý mà anh ấy muốn nói, giọng lạnh hẳn: "Có gì cứ nói thẳng, đừng nói cạnh nói khoé với tôi."
"Có phải cậu vẫn chưa chấp nhận được cái chết của Thất Noãn không? Có phải... cậu vẫn chưa buông xuống được? Tống Ngạo, người chết cũng đã chết rồi, cậu có hối hận, có hành hạ bản thân thì cô ấy cũng không thể sống lại, đứa bé cũng không thể trở về."
Nghe xong lời của Diệp Trung Chấn nói, Thất Noãn hoàn toàn không hiểu, vì anh ấy là bạn anh, đáng lẽ anh nên biết anh ghét cô ra sao, sao có thể vì cô mà khiến bản thân trông chật vật như vậy? Rõ ràng là không có khả năng đó.
Anh siết chặt tay thành nấm đấm, đôi mắt phượng rũ xuống, cõi lòng nặng trĩu: "Cậu đừng lúc nào cũng tự cho là cậu hiểu tôi. Tôi chưa bao giờ đau lòng vì cô ấy cả."
"Vậy ngày hôm đó ai là người lo lắng sốt vó chạy đến bệnh viện, ai là người đã đứng cạnh thi thể cô ấy một đêm?
Cậu cứ như vậy, cứ chạy trốn, cuối cùng thứ phải đối mặt vẫn là sự thật tàn khốc mà thôi. Tống Ngạo, trốn tránh được một lúc nhưng không thể trốn tránh được cả đời." Lòng Diệp Trung Chấn cảm thấy chua xót thay cho anh, anh ấy biết anh là một người vô cùng cứng đầu, cái tôi cũng rất lớn, đương nhiên không thể chấp nhận được trong lòng mình có hình bóng của cô. Chỉ là... sớm muộn gì anh cũng bị hòn đá đó đè bẹp, có thể sẽ đau gấp trắm ngàn lần so với ngày hôm nay.
Anh nhếch môi cười, một nụ cười chua chát, điên rồ: "Trốn tránh? Cậu nói tôi đang trốn tránh cái gì? Không lẽ tôi phải thừa nhận rằng tôi yêu cô ấy thì cũng mới vừa lòng? Nhưng mà Diệp Trung Chấn, tôi không hề yêu cô ấy, lúc trước không, sau này càng không có khả năng đó."
Linh hồn cô bất chợt run lên, cô cứ tưởng những lời nói này đã không còn khả năng làm cô đau nữa, vậy mà... tỉ lệ sát thương của nó cao đến bất ngờ. Cô ngoảnh mặt đi giả vờ như không nghe thấy, lằng lặng mỉm cười trong tan
nat.
Tống Ngạo lén lút nhìn về phía cô, bàn tay anh vẫn siết chặt, lòng dạ vẫn vô cùng vẫn vàng, nhưng thật sự là vậy sao?
Diệp Trung Chấn bất lực lắc đầu: "Không lẽ cậu vẫn yêu Âu Nhã? Cậu muốn cùng cô ta kết hôn?"
Tống Ngạo cười khẩy, giọng điệu đùa cợt: "Cho dù là vậy thì đã sao?"
"Được, vậy cứ xem như là tôi nhiều lời đi. Nhưng mà Tống thiếu, cậu nên tự hỏi bản thân mình xem, bao nhiêu năm qua, cậu thật sự chưa từng động lòng sao, hay là... cậu đã cố tình bỏ qua những rung cảm đó?" Nói xong, anh ấy dọn dẹp lại đồ của mình, chuẩn bị rời đi: "Cậu tự bảo trọng đi, bác sĩ như tôi đây không chữa được bệnh cứng đầu của cậu."
"Rầm!"
Bên trong căn phòng rộng rãi và yên tĩnh chỉ còn lại anh và cô, anh không nói gì mà cô cũng lặng thinh lơ lửng ở đó, cúi đầu không nhìn anh.
Chợt, cô nở nụ cười ngây ngô, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Anh không nói em còn tưởng rằng anh thật sự đang đau khổ vì em đó. Cũng may là không phải."
Anh không nhìn cô, ánh mắt hướng về chiếc gương ở bàn trang điểm, ở đó không hề có bóng dáng của cô, cô thật sự... đã chết rồi. Không hiểu sao lúc này trong lòng lại cuộn lên một ngọn sóng thần, nhấn chìm tất cả rào chắn và anh cất công dựng lên, đau đến nghẹt thở.
Anh mỉm cười che giấu sự hụt hẫng trong đáy mắt, khẽ ừm một tiếng: "Cô hiểu là tốt. Đã chết rồi thì đừng nên tham lam muốn bước vào trái tim tôi."
Tống Ngạo gắng gượng ngồi dậy, anh hắng giọng: "Nếu cậu đến đây là vì muốn cười nhạo tôi thì bây giờ cậu có thể đi được rồi đấy."
"Hùng hổ đến vậy cơ à? Cậu không tự xem lại bộ dạng của cậu bây giờ đi, còn muốn ra oai với tôi." Diệp Trung Chấn bước đến, lấy nhiệt kế đưa cho anh: "'Chắc cậu biết làm nhỉ?"
Anh không nói không rằng, dứt khoát cầm lấy: "Không có cậu tôi cũng không chết được."
"Nhưng không có Thất Noãn cậu đã bệnh thành ra như vậy." Anh ta thản nhiên nói, không chút kiên dè, cứ như nhắc đến một người quen cũ.
Tống Ngạo im lặng, anh nhìn về phía góc tường, linh hồn của Thất Noãn đang đứng ở đó, lo lắng nhìn anh chằm chăm.
Diệp Trung Chấn: "Không nói gì là thừa nhận à?"
Tống Ngạo trầm giọng, nghiêm túc hỏi: "Ngay cả cậu cũng không nhìn thấy cô ấy sao?"
Anh ấy nghi hoặc nhìn anh: "Cậu bị điên à? Nhìn thấy cái gì?"
"Không có gì." Anh lấy nhiệt kế ra đưa cho Diệp Trung Chấn.
Diệp Trung Chấn: "'Chậc! 39°C? Bình thường cậu đâu có dễ bệnh như vậy? Để tôi kê thuốc cho cậu."
"Cạch!"
Khi Diệp Trung Chấn ra ngoài, anh liền quay sang nói chuyện cùng cô: "Thật sự chỉ có tôi mới nhìn thấy cô sao?"
"Có lẽ là vậy. Nhưng mà... anh không sợ em sao? Em là ma đó." Cô không hiểu tại sao anh có thể điềm nhiên với một hồn ma như vậy, còn cùng cô nói chuyện như người sống, thật sự... không đáng sợ chút nào sao?
Tống Ngạo phì cười: "Từ trước đến giờ tôi chưa biết sợ là gì. Người thì sao? Ma thì sao? Tôi không quan tâm."
"Cạch!"
Diệp Trung Chấn từ bên ngoài bước vào, anh ấy nghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó, cảm thấy có chút kì lạ, nghi ngờ hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ? Tôi thấy cậu có vẻ rất lạ, không giống như thường ngày. Bị sốt nên ngu người luôn rồi?"
Anh cau mày, bực dọc nói: "'Cậu chán sống rồi có phải không?"
Diệp Trung Chấn thở dài, anh đưa thuốc và một ly nước cho anh, thấy anh ngoan ngoãn uống hết, trong lòng có chút nhẹ nhõm, sau đó căn dặn: "Tạm thời cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng đến công ti nữa, xem như là để bản thân bình tâm lại."
Tổng Ngạo nghe ra hàm ý mà anh ấy muốn nói, giọng lạnh hẳn: "Có gì cứ nói thẳng, đừng nói cạnh nói khoé với tôi."
"Có phải cậu vẫn chưa chấp nhận được cái chết của Thất Noãn không? Có phải... cậu vẫn chưa buông xuống được? Tống Ngạo, người chết cũng đã chết rồi, cậu có hối hận, có hành hạ bản thân thì cô ấy cũng không thể sống lại, đứa bé cũng không thể trở về."
Nghe xong lời của Diệp Trung Chấn nói, Thất Noãn hoàn toàn không hiểu, vì anh ấy là bạn anh, đáng lẽ anh nên biết anh ghét cô ra sao, sao có thể vì cô mà khiến bản thân trông chật vật như vậy? Rõ ràng là không có khả năng đó.
Anh siết chặt tay thành nấm đấm, đôi mắt phượng rũ xuống, cõi lòng nặng trĩu: "Cậu đừng lúc nào cũng tự cho là cậu hiểu tôi. Tôi chưa bao giờ đau lòng vì cô ấy cả."
"Vậy ngày hôm đó ai là người lo lắng sốt vó chạy đến bệnh viện, ai là người đã đứng cạnh thi thể cô ấy một đêm?
Cậu cứ như vậy, cứ chạy trốn, cuối cùng thứ phải đối mặt vẫn là sự thật tàn khốc mà thôi. Tống Ngạo, trốn tránh được một lúc nhưng không thể trốn tránh được cả đời." Lòng Diệp Trung Chấn cảm thấy chua xót thay cho anh, anh ấy biết anh là một người vô cùng cứng đầu, cái tôi cũng rất lớn, đương nhiên không thể chấp nhận được trong lòng mình có hình bóng của cô. Chỉ là... sớm muộn gì anh cũng bị hòn đá đó đè bẹp, có thể sẽ đau gấp trắm ngàn lần so với ngày hôm nay.
Anh nhếch môi cười, một nụ cười chua chát, điên rồ: "Trốn tránh? Cậu nói tôi đang trốn tránh cái gì? Không lẽ tôi phải thừa nhận rằng tôi yêu cô ấy thì cũng mới vừa lòng? Nhưng mà Diệp Trung Chấn, tôi không hề yêu cô ấy, lúc trước không, sau này càng không có khả năng đó."
Linh hồn cô bất chợt run lên, cô cứ tưởng những lời nói này đã không còn khả năng làm cô đau nữa, vậy mà... tỉ lệ sát thương của nó cao đến bất ngờ. Cô ngoảnh mặt đi giả vờ như không nghe thấy, lằng lặng mỉm cười trong tan
nat.
Tống Ngạo lén lút nhìn về phía cô, bàn tay anh vẫn siết chặt, lòng dạ vẫn vô cùng vẫn vàng, nhưng thật sự là vậy sao?
Diệp Trung Chấn bất lực lắc đầu: "Không lẽ cậu vẫn yêu Âu Nhã? Cậu muốn cùng cô ta kết hôn?"
Tống Ngạo cười khẩy, giọng điệu đùa cợt: "Cho dù là vậy thì đã sao?"
"Được, vậy cứ xem như là tôi nhiều lời đi. Nhưng mà Tống thiếu, cậu nên tự hỏi bản thân mình xem, bao nhiêu năm qua, cậu thật sự chưa từng động lòng sao, hay là... cậu đã cố tình bỏ qua những rung cảm đó?" Nói xong, anh ấy dọn dẹp lại đồ của mình, chuẩn bị rời đi: "Cậu tự bảo trọng đi, bác sĩ như tôi đây không chữa được bệnh cứng đầu của cậu."
"Rầm!"
Bên trong căn phòng rộng rãi và yên tĩnh chỉ còn lại anh và cô, anh không nói gì mà cô cũng lặng thinh lơ lửng ở đó, cúi đầu không nhìn anh.
Chợt, cô nở nụ cười ngây ngô, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Anh không nói em còn tưởng rằng anh thật sự đang đau khổ vì em đó. Cũng may là không phải."
Anh không nhìn cô, ánh mắt hướng về chiếc gương ở bàn trang điểm, ở đó không hề có bóng dáng của cô, cô thật sự... đã chết rồi. Không hiểu sao lúc này trong lòng lại cuộn lên một ngọn sóng thần, nhấn chìm tất cả rào chắn và anh cất công dựng lên, đau đến nghẹt thở.
Anh mỉm cười che giấu sự hụt hẫng trong đáy mắt, khẽ ừm một tiếng: "Cô hiểu là tốt. Đã chết rồi thì đừng nên tham lam muốn bước vào trái tim tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.