Chương 24: Chap 24
Thúy Vy
13/07/2024
Không ngờ một người như Tống Ngạo cũng có ngày phải tìm đến rượu để giải sầu, đã vậy còn kéo Diệp Trung Chấn theo anh để uống cùng.
"Cậu tưởng tôi rảnh lắm à? Tôi là bác sĩ đó, bận trăm công ngàn việc, vậy mà lại phải ngồi đây cùng cậu, đã vậy cậu còn không chịu mở miệng nói chuyện. Đây là trò chơi của người câm à, giao tiếp bằng mắt?" Diệp Trung Chấn thật sự cảm thấy tức giận với con người này, lúc nóng lúc lạnh, bây giờ thì lặng như tờ, ra vẻ cho ai xem?
Tổng Ngạo không vội đáp lời anh ấy, chậm rãi nhâm nhi ly rượu trong tay, đôi mắt chứa sầu bi: "Tôi có cảm giác như bản thân mình không thể tỉnh táo được nữa."
Diệp Trung Chấn hừ lạnh: "Đúng vậy, cậu uống bao nhiêu rồi, không say mới lạ đó."
Anh lắc đầu, môi mỏng giương lên, nở nụ cười khó coi: "Tôi không nói đến rượu, cái tôi đang nói là tâm trí của mình, hình như... tôi bị bệnh rồi."
Anh ấy không hiểu lời mà Tổng Ngạo nói cho lắm, nheo mắt hỏi lại: "Bệnh? Tôi thấy cậu đúng là có bệnh, là bệnh tự cao tự đại đó cậu có hiểu không? Nếu tôi không phải là bạn của cậu, tôi chắc chắn không có cách nào chịu nổi tính khí này của cậu. Vừa cứng đầu lại không chịu nghe lời người khác khuyên, cậu nói xem, cậu là cục đá hay là khúc gỗ vậy?"
Tống Ngạo uống cạn ly rượu, không có chút phản ứng nào, cũng không tức giận, cau có, khiến Diệp Trung Chấn có chút kinh ngạc, xém nữa thì không nhận ra đây là Tống Ngạo mà anh quen biết.
Diệp Trung Chần không nói lời châm chọc nữa, anh ấy nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì? Là hối hận hay là cảm thấy tự trách? Có phải cậu cũng đã nhận ra, cậu thật sự rất quá đáng?"
Tống Ngạo đặt ly rượu xuống, dựa lưng vào ghế, mệt mỏi thở dài: "Tôi nghĩ mình... có vẻ như... Tôi cũng không biết nữa. Nhưng nói thật lòng, tôi không muốn cô ấy chết, không phải là vì đứa bé, mà tôi thật sự... quan tâm đến cô ấy. Từ trước đến giờ, có thể là tôi lạnh nhạt với cô ấy, có thể... đôi khi tôi thật sự đã ra tay thô bạo với cô ấy, nhục mạ cô ấy... nhưng tôi cũng chỉ muốn cô ấy biết rõ tôi và cô ấy mãi mãi cũng không thể có kết cục tốt đẹp.
Bởi vù lúc đó tôi cho rằng bản thân có tình cảm với Âu Nhã, hơn nữa con người tôi vốn dĩ không thích gò bó, ép buộc, ba mẹ muốn tôi đối tốt với cô gái ngốc? Tôi càng không muốn làm vậy. Cơ mà... tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ chết, cũng chưa từng cho rằng cô ấy thật lòng yêu tôi sâu đậm đến mức đó. Tôi cảm thấy con người của cô gái ngốc đó... không tốt được ở điểm nào cả, chỉ biết giả vờ trước mặt tôi, chỉ biết tỏ ra đáng thương để tôi mềm lòng. Nhưng đến bây giờ tôi mới chợt nhận ra, tám năm, không ai có thể diễn một vai diễn lâu như vậy, hơn nữa, cũng không có ai ngu ngốc như cô ấy, bỏ ra cả thanh xuân của mình, chấp nhận đánh cược vào một người đàn ông, tuy đã biết trước là không có kết quả. Chỉ là tôi nhận ra điều đó quá muộn, đến khi nghe tin cô ấy bị tai nạn, một xác hai mạng người, đến khi trái tim tôi đau đến quặn thắt, kí ức của nhiều năm trước ùa về tôi mới vô thức phát giác ra được một điều, thì ra bao nhiều năm nay người luôn ở bên cạnh tôi, chờ đợi tôi là Thất Noãn chứ không phải Âu Nhã. Tất cả là do tôi... chưa từng ngoảnh đầu lại, cũng chưa từng thừa nhận những gì mà cô ấy làm cho mình. Ngẫm lại thì, những lần tôi nổi cơn thịnh nộ, những lần tôi vô thức trở về tìm cô ấy để phát tiết, khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, không phải là vì tôi tức giận muốn trút lên người cô ấy, mà là... tôi biết cô ấy sẽ không bao giờ từ chối tôi, ánh mắt dịu dàng và sự nhẫn nại đó làm cho tôi có cảm giác bình yên và ấm áp mà tôi chủ có thể tìm ở chỗ của cô ấy chứ không phải là Âu Nhã. Nếu nói rằng tôi chưa từng rung động.... e là... tôi phải giá rất đắt cho lời nói dối này.
Diệp Trung Chấn hiểu được sự hốt hoảng trong lòng anh, từ yêu hoa hận đó là chuyện vô cùng bình thường, nhưng từ sự căm phẫn là hóá thành loại tình cảm đã cắm rễ thật sâu vào trái tim, bất tri bất giác quen thuộc với nó mà ngay bản thân mình cũng không thể nhận ra thì đó quả thật mà một điều khó có thể chấp nhận.
Cũng như định kiến của xã hội về người phụ nữ, rõ ràng vẫn có nhiều thành phần không thể nào tán dương với lối sống của những người phụ nữ hiện đại. Vậy nên đã gọi là định kiến thì rất khó để xoá bỏ, mà đối với một người lí trí như anh lại càng gian nan hơn bao giờ hết.
"Nhưng Tống Ngạo, Thất Noãn đã ra đi rồi, cô ấy đã chết và không bao giờ trở lại." Diệp Trung Chấn cảm thấy nhói đau thay cho anh, có nhiều người đến khi mất đi mới nhận ra được giá trị thật sự của nó. Chỉ là không phải ai cũng may mắn có cơ hội làm lại từ đầu, có cơ hội sửa chữa cho lỗi lầm của mình. Suy cho cùng... vẫn là sự thức tỉnh quá muộn màng.
Nhưng Tống Ngạo không đồng ý với Diệp Trung Chấn, anh phì cười, có chút bi thương: "Cậu không hiểu, cô ấy thật ra vẫn ở bên cạnh tôi, chưa từng rời xa."
Diệp Trung Chấn nhất thời bị lời nói của anh làm cho rùng mình, ngơ ngác nhìn anh, sau đó anh ấy sợ hãi cau mày, giọng nghiêm túc mắng anh: "Tổng Ngạo, cậu tỉnh táo lại cho tôi. Tôi biết bây giờ cậu đang rất khó chịu, rất đau lòng, nhưng Tống Ngạo, người chết không thể sống lại."
Anh uống cạn ly rượu: "Cô ấy vẫn đang ở nhà chờ tôi, chỉ là cậu không thể nhìn thấy được mà thôi."
Diệp Trung Chấn hùng hổ nắm lấy cổ áo anh, tuy anh ấy rất vui khi anh đã nhận ra lòng mình, không chạy trốn sự thật nữa, nhưng anh ấy lại không muốn anh tiếp sa đoạ vào một cạm bẫy khác, trốn tránh sự thật rằng cô đã chết:
"Tống Ngạo, cậu bớt nói mấy lời nhảm nhí đó đi!"
Tống Ngạo lạnh lẽo nhìn anh Diệp Trung Chấn sau đó hất anh ấy sang một bên, giọng trầm thấp chứa đầy sát khí như muốn ra tay đánh người: "Diệp Trung Chấn, tôi không muốn nghe cậu nói rằng cô ấy đã chết thêm một lần
กลือ ทนล, ทอัน khong diing trach toi khong khach sao voi cau."
"Cậu tưởng tôi rảnh lắm à? Tôi là bác sĩ đó, bận trăm công ngàn việc, vậy mà lại phải ngồi đây cùng cậu, đã vậy cậu còn không chịu mở miệng nói chuyện. Đây là trò chơi của người câm à, giao tiếp bằng mắt?" Diệp Trung Chấn thật sự cảm thấy tức giận với con người này, lúc nóng lúc lạnh, bây giờ thì lặng như tờ, ra vẻ cho ai xem?
Tổng Ngạo không vội đáp lời anh ấy, chậm rãi nhâm nhi ly rượu trong tay, đôi mắt chứa sầu bi: "Tôi có cảm giác như bản thân mình không thể tỉnh táo được nữa."
Diệp Trung Chấn hừ lạnh: "Đúng vậy, cậu uống bao nhiêu rồi, không say mới lạ đó."
Anh lắc đầu, môi mỏng giương lên, nở nụ cười khó coi: "Tôi không nói đến rượu, cái tôi đang nói là tâm trí của mình, hình như... tôi bị bệnh rồi."
Anh ấy không hiểu lời mà Tổng Ngạo nói cho lắm, nheo mắt hỏi lại: "Bệnh? Tôi thấy cậu đúng là có bệnh, là bệnh tự cao tự đại đó cậu có hiểu không? Nếu tôi không phải là bạn của cậu, tôi chắc chắn không có cách nào chịu nổi tính khí này của cậu. Vừa cứng đầu lại không chịu nghe lời người khác khuyên, cậu nói xem, cậu là cục đá hay là khúc gỗ vậy?"
Tống Ngạo uống cạn ly rượu, không có chút phản ứng nào, cũng không tức giận, cau có, khiến Diệp Trung Chấn có chút kinh ngạc, xém nữa thì không nhận ra đây là Tống Ngạo mà anh quen biết.
Diệp Trung Chần không nói lời châm chọc nữa, anh ấy nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì? Là hối hận hay là cảm thấy tự trách? Có phải cậu cũng đã nhận ra, cậu thật sự rất quá đáng?"
Tống Ngạo đặt ly rượu xuống, dựa lưng vào ghế, mệt mỏi thở dài: "Tôi nghĩ mình... có vẻ như... Tôi cũng không biết nữa. Nhưng nói thật lòng, tôi không muốn cô ấy chết, không phải là vì đứa bé, mà tôi thật sự... quan tâm đến cô ấy. Từ trước đến giờ, có thể là tôi lạnh nhạt với cô ấy, có thể... đôi khi tôi thật sự đã ra tay thô bạo với cô ấy, nhục mạ cô ấy... nhưng tôi cũng chỉ muốn cô ấy biết rõ tôi và cô ấy mãi mãi cũng không thể có kết cục tốt đẹp.
Bởi vù lúc đó tôi cho rằng bản thân có tình cảm với Âu Nhã, hơn nữa con người tôi vốn dĩ không thích gò bó, ép buộc, ba mẹ muốn tôi đối tốt với cô gái ngốc? Tôi càng không muốn làm vậy. Cơ mà... tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ chết, cũng chưa từng cho rằng cô ấy thật lòng yêu tôi sâu đậm đến mức đó. Tôi cảm thấy con người của cô gái ngốc đó... không tốt được ở điểm nào cả, chỉ biết giả vờ trước mặt tôi, chỉ biết tỏ ra đáng thương để tôi mềm lòng. Nhưng đến bây giờ tôi mới chợt nhận ra, tám năm, không ai có thể diễn một vai diễn lâu như vậy, hơn nữa, cũng không có ai ngu ngốc như cô ấy, bỏ ra cả thanh xuân của mình, chấp nhận đánh cược vào một người đàn ông, tuy đã biết trước là không có kết quả. Chỉ là tôi nhận ra điều đó quá muộn, đến khi nghe tin cô ấy bị tai nạn, một xác hai mạng người, đến khi trái tim tôi đau đến quặn thắt, kí ức của nhiều năm trước ùa về tôi mới vô thức phát giác ra được một điều, thì ra bao nhiều năm nay người luôn ở bên cạnh tôi, chờ đợi tôi là Thất Noãn chứ không phải Âu Nhã. Tất cả là do tôi... chưa từng ngoảnh đầu lại, cũng chưa từng thừa nhận những gì mà cô ấy làm cho mình. Ngẫm lại thì, những lần tôi nổi cơn thịnh nộ, những lần tôi vô thức trở về tìm cô ấy để phát tiết, khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, không phải là vì tôi tức giận muốn trút lên người cô ấy, mà là... tôi biết cô ấy sẽ không bao giờ từ chối tôi, ánh mắt dịu dàng và sự nhẫn nại đó làm cho tôi có cảm giác bình yên và ấm áp mà tôi chủ có thể tìm ở chỗ của cô ấy chứ không phải là Âu Nhã. Nếu nói rằng tôi chưa từng rung động.... e là... tôi phải giá rất đắt cho lời nói dối này.
Diệp Trung Chấn hiểu được sự hốt hoảng trong lòng anh, từ yêu hoa hận đó là chuyện vô cùng bình thường, nhưng từ sự căm phẫn là hóá thành loại tình cảm đã cắm rễ thật sâu vào trái tim, bất tri bất giác quen thuộc với nó mà ngay bản thân mình cũng không thể nhận ra thì đó quả thật mà một điều khó có thể chấp nhận.
Cũng như định kiến của xã hội về người phụ nữ, rõ ràng vẫn có nhiều thành phần không thể nào tán dương với lối sống của những người phụ nữ hiện đại. Vậy nên đã gọi là định kiến thì rất khó để xoá bỏ, mà đối với một người lí trí như anh lại càng gian nan hơn bao giờ hết.
"Nhưng Tống Ngạo, Thất Noãn đã ra đi rồi, cô ấy đã chết và không bao giờ trở lại." Diệp Trung Chấn cảm thấy nhói đau thay cho anh, có nhiều người đến khi mất đi mới nhận ra được giá trị thật sự của nó. Chỉ là không phải ai cũng may mắn có cơ hội làm lại từ đầu, có cơ hội sửa chữa cho lỗi lầm của mình. Suy cho cùng... vẫn là sự thức tỉnh quá muộn màng.
Nhưng Tống Ngạo không đồng ý với Diệp Trung Chấn, anh phì cười, có chút bi thương: "Cậu không hiểu, cô ấy thật ra vẫn ở bên cạnh tôi, chưa từng rời xa."
Diệp Trung Chấn nhất thời bị lời nói của anh làm cho rùng mình, ngơ ngác nhìn anh, sau đó anh ấy sợ hãi cau mày, giọng nghiêm túc mắng anh: "Tổng Ngạo, cậu tỉnh táo lại cho tôi. Tôi biết bây giờ cậu đang rất khó chịu, rất đau lòng, nhưng Tống Ngạo, người chết không thể sống lại."
Anh uống cạn ly rượu: "Cô ấy vẫn đang ở nhà chờ tôi, chỉ là cậu không thể nhìn thấy được mà thôi."
Diệp Trung Chấn hùng hổ nắm lấy cổ áo anh, tuy anh ấy rất vui khi anh đã nhận ra lòng mình, không chạy trốn sự thật nữa, nhưng anh ấy lại không muốn anh tiếp sa đoạ vào một cạm bẫy khác, trốn tránh sự thật rằng cô đã chết:
"Tống Ngạo, cậu bớt nói mấy lời nhảm nhí đó đi!"
Tống Ngạo lạnh lẽo nhìn anh Diệp Trung Chấn sau đó hất anh ấy sang một bên, giọng trầm thấp chứa đầy sát khí như muốn ra tay đánh người: "Diệp Trung Chấn, tôi không muốn nghe cậu nói rằng cô ấy đã chết thêm một lần
กลือ ทนล, ทอัน khong diing trach toi khong khach sao voi cau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.