Chương 38: [Gặp mặt]
Lục Manh Tinh
28/05/2024
Tưởng Kinh Hi không biết tại sao xe của Chu Hi Ngạn lại đột ngột xuất hiện ngay sau lưng mình, cũng không biết làm thế nào anh lại biết được cô đang ở đây.
Để chủ tịch Hoắc đích thân xuống đón?
Tưởng Kinh Hi hoàn toàn không có cái gan này.
Cảm giác tội lỗi khi ban chiều không nghe điện thoại của anh đột nhiên dâng trào, cộng thêm cả giọng điệu mơ hồ không rõ của người đàn ông, làm cho bầu không khí càng trở nên nguy hiểm.
Mặc dù chẳng hiểu sao anh lại có thái độ như vậy, nhưng Tưởng Kinh Hi cũng không dám lề mề. Cô từ chối lời mời của Trần Gia Minh, đợi đến khi anh ấy rời đi, cô mới nhanh chóng chạy về phía Chu Hi Ngạn.
Vì sợ bị người khác nhìn thấy, Tưởng Kinh Hi dùng tốc độ nhanh như chớp để mở cửa rồi bước lên xe.
Mặc dù bây giờ cô đã hủy hôn ước, xóa bỏ mọi ràng buộc với Tưởng Gia Trạch, nhưng nếu bị đồng nghiệp hoặc người khác nhìn thấy cô lên xe của Chu Hi Ngạn thì có cả trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích rõ.
Tưởng Kinh Hi vẫn còn đang thở gấp vì mệt, vô thức nuốt ực một cái.
“Sao anh Hoắc lại ở đây?”
Chu Hi Ngạn mặt không đổi sắc đáp: “Tiện đường.”
Nghe vậy, tài xế và Bồ Xuyên đang ngồi ghế trước biết điều im lặng, cố gắng quên đi chuyện bọn họ đã đứng đợi ở đây từ bốn mươi phút trước.
Nhận được câu trả lời này, Tưởng Kinh Hi cảm thấy hơi nghi ngờ trong lòng.
Tiện đường? Rồi nhân tiện nhìn thấy cô đang ngồi trong quán cà phê?
Nhưng dựa theo cuộc điện thoại ban nãy, sở dĩ thái độ của anh như vậy hẳn là do đã nhìn thấy cô đi cùng Trần Gia Minh.
Vậy là anh….đang ghen?
Không thể nào.
Tưởng Kinh Hi cảm thấy khả năng cao là mình đã nghĩ quá nhiều rồi. Vậy nên cô nhanh chóng xóa sạch đáp án này.
Cô không biết Chu Hi Ngạn gọi mình lên xe để làm gì, nhưng giờ cô đang có chuyện muốn nói với anh.
Tưởng Kinh Hi cụp mắt, nhẹ nhàng nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc: “Tôi đã nhận và gửi lại hợp đồng đấu giá. Đồng nghiệp của tôi đang trong quá trình chuẩn bị kế hoạch tuyên truyền, khả năng là sau này cô ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm chính về các công việc liên quan.”
Nói xong, cô dừng lại, cứ thế nhìn thẳng vào anh.
“Không biết anh Hoắc còn việc gì nữa không?”
Cô hỏi câu này tựa như chẳng có tí quen biết gì với anh.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt người đàn ông đã trầm xuống, hai hàng lông mày hơi cau lại.
Lúc này, Tưởng Kinh Hi lại hít sâu một hơi, lấy hết can đảm tỏ rõ thái độ: “Chủ tịch Hoắc vẫn luôn muốn gì được nấy. Mỗi lần anh vui vẻ, muốn làm gì thì làm, mua gì thì mua, chơi gì thì chơi, còn tôi chẳng có cách nào khác ngoài việc chạy đến tìm anh.”
Giọng nói của cô hơi run run: “Muốn tôi chứng kiến cảnh chồng chưa cưới của mình lên giường với tình nhân, tôi thực sự đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó rồi.”
Nghe vậy, đôi mắt Chu Hi Ngạn bỗng chốc đờ đẫn, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc hiếm thấy.
Đôi môi mỏng của anh hơi khẽ nhếch: “Thế thì?”
Giọng Tưởng Kinh Hi hơi khàn đi, cố gắng nói nốt câu cuối cùng: “Tôi chỉ là một đấu giá viên nhỏ bé, không đáng để anh Hoắc hao tâm tổn sức.”
Đêm đó cô đã thử anh, để xem mục đích cuối cùng của người đàn ông này có phải là chiếm được thân thể cô hay không.
Câu trả lời là không phải. Nếu thực sự là như thế, vậy người đàn ông này muốn chiếm được trái tim cô? Muốn cô thật lòng thật dạ thích anh? Rõ ràng là anh không hề thiếu một vài cái “thích” này của cô, nhưng hiện giờ cô chỉ còn có trái tim chân thành này là đáng giá.
Tưởng Kinh Hi mím môi, kìm nén sự chua xót đang trào dâng trong lòng.
Cô nhướng mi nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ anh Hoắc nên đến sòng bạc.”
“Ở đó có người thích all-in, chơi tất tay trong một lần cược, cũng có người luôn tự chừa đường lui cho mình, dù chơi thua thì vẫn có nước thoát thân…Tôi thuộc nhóm người thứ nhất.”
Thế nhưng lần này cô không dám bỏ tất cả trứng vào một giỏ, bám víu lấy sự yêu thích nhất thời của anh.
Lời nói vừa kết thúc, bầu không khí trong xe một lần nữa rơi vào yên tĩnh, thời gian tựa như dừng trôi, gần như có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở.
Đôi mắt của cô gái trong veo sáng ngời, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Đôi mắt ấy phản chiếu rõ ràng hình bóng của người đàn ông phía đối diện.
Chu Hi Ngạn mím môi, yên lặng không nói gì.
Hiện giờ cô đang vô cùng lý trí, lý trí đến nỗi anh không bao giờ có thể ngờ tới được.
Thậm chí sự tỉnh táo đến mức cực đoan này khiến anh như nhìn thấy chính mình.
Đây là cơ chế tự bảo vệ bản thân tương tự như một người vừa trải qua tổn thương tâm lý. Ngay cả khi thứ mà mình yêu thích đang ở ngay trước mặt, họ cũng sẽ lựa chọn bảo vệ bản thân mình, cố gắng kiềm chế sự kích động đang bùng nổ trong trái tim.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú một lúc rất lâu khiến cho cô không thể đoán được cảm xúc lúc này của anh là gì.
Nhưng nếu anh thực sự khăng khăng với ý định của mình, sẽ có rất nhiều cách để ép buộc cô.
Hai người lẳng lặng đối đầu nhau, không ai chịu nhường ai nửa bước.
Tưởng Kinh Hi nín thở, cố gắng kìm chế sự chua xót sắp trào ra nơi đáy mắt, bình tĩnh hỏi.
“Tôi có thể đi trước được không?”
Người đàn ông vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Dừng xe.”
Vẻ mặt của anh không có biểu cảm gì, khiến người ta chẳng nắm bắt nổi cảm xúc, thế nhưng áp suất không khí xung quanh cực thấp.
Tài xế nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng tìm đến điểm dừng xe gần nhất ở phía trước.
Anh đồng ý để cô rời đi, đây là điều mà Tưởng Kinh Hi vẫn luôn mong đợi.
Anh có sự kiêu ngạo của bản thân mình, hay nói cách khác, cái gì anh cũng có.
Với thân phận và địa vị như thế kia, anh không nên và cũng chẳng cần phải cúi đầu trước bất kì ai, cũng chẳng cần phải giữ cô lại.
Hơn nữa, cô cũng đã nói chuyện vô cùng rõ ràng và dứt khoát.
Người cao ngạo như anh phải luôn như vầng trăng sáng, treo lơ lửng ở nơi ngoài tầm với của thế gian.
Tưởng Kinh Hi xuống xe chẳng chút do dự, nhanh chóng rời đi, không hề ngoảnh lại.
Mãi cho đến khi đã đi được một đoạn rất xa, cô mới cảm thấy trên mặt mình có thứ gì đó ươn ướt. Cô đưa tay lên, cứ thế lau khô như không có chuyện gì.
Không sao, ít ra cô cũng đã thành công đi đến bước này rồi.
Trong tuần tiếp theo, Tưởng Kinh Hi vẫn tiếp tục sống, làm việc và tìm cách vay tiền như bình thường.
Đôi khi về đến nhà, cô sẽ không thể kiềm chế được mà mở ngăn kéo ra, ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đó.
Thực tế thì, chỉ cần bán chiếc nhẫn này đi, mọi khó khăn mà cô đang gặp phải đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng tại sao cô lại không muốn bán nó đi?
Tưởng Kinh Hi cũng chẳng thể giải thích được tại sao lại như vậy.
Sau lần gặp mặt ở trên chiếc xe kia, cô có tình cờ gặp phải Chu Hi Ngạn thêm một lần nữa.
Lần này là ở một phòng triển lãm do phòng đấu giá khác tổ chức, nằm ở một trung tâm triển lãm mới được xây dựng, là một trong những sản nghiệp dưới tay tập đoàn Hoắc thị.
Chắc hẳn là anh tới đây để kiểm tra gì đó. Tưởng Kinh Hi nhìn thấy rất nhiều giám đốc điều hành mặc vest đeo cà vạt chỉn chu đi theo anh báo cáo tình hình.
Khí chất người đàn ông dẫn đầu rất mạnh mẽ, chỉnh tề uy nghiêm. Anh mặc bộ âu phục màu xanh đậm có kèm cà vạt, nét mặt thâm sâu không rõ, cả người toát ra vẻ xa cách bề trên, không thể nào chạm tới.
Tưởng Kinh Hi đứng ở một góc rất xa, nhìn anh một lúc sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Thế nên, cô không biết sau khi mình quay người lại, ánh mắt sâu thẳm đó đã nhắm thẳng vào nơi cô vừa đứng.
Trên đại sảnh ở tầng hai, nhận thấy người đàn ông đang chăm chú nhìn vào một hướng nào đó, vị giám đốc đang báo cáo tưởng rằng có chuyện gì không ổn, cất giọng lo lắng hỏi: “Chủ tịch Hoắc, có vấn đề gì sao?”
Chu Hi Ngạn dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Cứ tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Tưởng Kinh Hi không gặp lại Chu Hi Ngạn kể từ lần cô đứng nhìn từ xa đó nữa. Hóa ra nếu như anh không chủ động, cô thực sự sẽ không thể gặp lại anh lần thứ hai.
Suy nghĩ này cứ đeo bám khiến cô cảm thấy vô cũng khổ não, cuối cùng chỉ có thể cố gắng thuyết phục bản thân mình hết lần này tới lần khác là không sao cả, cuộc sống như bây giờ vẫn ổn.
Chắc hẳn là do chưa từng được đối xử dịu dàng, vậy nên chút hơi ấm này cứ làm cô vương vấn không quên.
Khoảng cách giữa anh với cô rất xa, chỉ cần cả hai không gặp lại, cô sẽ nhanh chóng quên chuyện này thôi.
Cuộc vay mượn từ ngân hàng không hề suôn sẻ. Ngày hôm kia Tưởng Kinh Hi đã gặp mặt giám đốc ngân hàng một lần nữa, nhưng rõ ràng ông ta không có ý định làm việc nghiêm túc, cứ hai hôm ba bữa lại gửi tin nhắn quấy rối cô.
Tưởng Kinh Hi vô cùng khó chịu, thế nhưng cô không thể trực tiếp xé rách mặt của ông ta, chỉ có thể lạnh lùng không đáp lại.
Buổi tối sau khi tan làm, Tưởng Kinh Hi đi ăn tối với một vài đồng nghiệp cùng làm việc ở phòng đấu giá. Ô Na và Nhiếp Giai cảm thấy mấy ngày gần đây cô có vẻ rất mệt mỏi, đoán là do áp lực công việc quá lớn, bèn gọi cho cô vài cốc cocktail ít cồn để giải tỏa căng thẳng.
Sau khi uống vài ly rượu, lúc Tưởng Kinh Hi trở về nhà thì cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt.
Phòng khách tối đen như mực khiến cô nhớ đến sự cố mất điện ngày hôm đó.
Cảm xúc trống rỗng trong lòng được phóng đại lên vô số lần, tựa như một cơn gió trống trải thổi qua, chỉ để lại tiếng gió rít gào.
Chiếc nhẫn vẫn nằm lặng lẽ trên bàn trà. Tưởng Kinh Hi không bật đèn, để bản thân chìm vào trong bóng tối. Dường như rượu chẳng hề có tác dụng làm tê liệt thần kinh như người ta đồn đại, trái tim cô vẫn đang đau thành từng cơn.
Ngay lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tầm này tối qua, vị giám đốc ngân hàng khốn nạn kia đã gọi điện làm phiền cô.
Tưởng Kinh Hi mở mắt từ trong bóng tối, tất cả những cảm xúc tiêu cực tích tụ suốt mấy ngày qua dường như đã bị cuộc điện thoại này kích nổ.
Cô còn chẳng để ý đến dãy số đang nhảy nhót trên màn hình đã ấn nút nghe, sau đó tuôn ra một tràng mắng mỏ: “Tên khốn, dở hơi, bi3n thái, nếu anh còn dám gọi tôi thêm một lần nào nữa, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát rồi kiện anh vì tội quấy rối tình d*c!”
Có lẽ cơn say khiến người ta có thêm can đảm. Cô chửi người ta bằng tiếng Quảng Đông trầy trật, vô cùng thoải mái.
Mãi cho đến khi cuộc điện thoại rơi vào một sự im lặng kì lạ.
Cô sửng sốt một lúc, phát hiện có điều gì đó không ổn, từ từ đưa điện thoại ra xa tai, cẩn thận xác định lại số điện thoại trên màn hình.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng, đồng tử Tưởng Kinh Hi co rút lại, cô sợ đến nỗi suýt chút nữa ném luôn điện thoại đi.
Sao lại là Chu Hi Ngạn???
Từ đã, anh chủ động gọi điện thoại cho cô.
Tại sao anh lại chủ động gọi điện thoại cho cô? Hôm đó ở trên xe đã nói chuyện rõ ràng rồi cơ mà, anh cũng không cố níu kéo cô lại.
Vô số ý nghĩ lộn xộn dồn dập chen vào trong não khiến Tưởng Kinh Hi không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lí.
Có lẽ đây là lần đầu tiên người đàn ông ở đầu dây bên kia bị mắng tơi tả đến như vậy, bất ngờ khựng lại vài giây.
Một lúc sau, người đàn ông hoàn hồn lại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao không tiếp tục?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, rõ ràng là chỉ mới xa nhau có một tuần mà cô cứ mơ hồ như vong nhập, vô số cảm xúc khó khăn lắm mới đè nén được lại lục tục dâng lên.
Những lời còn chưa kịp nói ra lập tức bị chặn trong cổ họng, khí thế chửi rủa vừa rồi đã sớm biến mất chẳng còn thấy tăm hơi, tựa như một quả bóng bị chọc thủng.
Tưởng Kinh Hi mím môi, mở lời với giọng nói nghẹn ngào: “Tôi cứ nghĩ là người khác…tôi xin lỗi.”
Nhưng anh không hề để ý, vẫn là vẻ thản nhiên: “Sao ngay cả mắng chửi cũng không biết thế này.”
Giọng điệu của người đàn ông rất tự nhiên, như thể mọi chuyện ở trên xe ngày hôm đó chưa từng xảy ra.
Tưởng Kinh Hi nghẹn lời, buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ anh Hoắc biết?”
Cô không tin một người tao nhã cao quý như anh lại có thể thốt ra những lời tục tĩu như vậy.
Một lát sau, Chu Hi Ngạn thấp giọng trả lời: “Cần tôi dạy em không?”
Giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, ẩn chứa một loại xúc cảm nào đó, không hề lạnh lùng xa cách như ngày thường.
Quyến rũ đến kì lạ.
Cổ họng Tưởng Kinh Hi khô khốc, cố gắng nuốt nước bọt xuống. Cô nghe thấy một vài giọng nói ồn ào ở đầu dây bên kia, xen lẫn cả tiếng Anh, có vẻ như anh đang ở nước ngoài.
Điều này đã gợi sự tò mò trong cô.
Cô vô thức hỏi anh: “Anh Hoắc đang ở đâu vậy?”
Người đàn ông cũng chẳng hề giấu diếm: “Một sòng bạc ở Las Vegas.”
Ba ngày trước, Chu Hi Ngạn có việc phải bay sang Hoa Kì. Sau khi giải quyết xong công việc, anh không vội trở về nước mà đi đến sòng bạc.
Anh không phải là một người thích chơi bài bạc. Sinh ra và lớn lên ở nơi toàn những âm mưu và thủ đoạn, trải qua biết bao thăng trầm, anh chỉ chấp nhận một tình huống thắng chắc, muốn mọi thứ phải đi theo kế hoạch của mình, anh thích cảm giác thao túng và kiểm soát tất cả chứ không phải đặt mình vào thế được ăn cả ngã về không như thế này.
Nhưng ngày hôm đó, những lời cô nói trong xe như thể có ma lực, luôn thôi thúc anh làm điều đó. Có những thứ đáng để thử một lần trong đời.
Vì thế nên bây giờ người đàn ông đang ngồi ở đây, ngay cả anh cũng chẳng thể giải thích nổi tại sao mình lại làm như vậy.
Chu Hi Ngạn nhìn chằm chằm vào núi chip* đang ở ngay trước mặt, trong đôi mắt bình tĩnh cuối cùng cũng hiện lên từng gợn sóng. Bàn tay thon dài đang cầm chiếc điện thoại màu đen bỗng chốc khựng lại, anh đột nhiên cất lời.
“Tôi đang học.”
(*Chip: dùng để thay thế tiền trong sòng bạc.)
Học để biết thế nào là All-in, học cách chấp nhận rủi ro, chấp nhận những điều không nằm trong tầm kiểm soát,…và học cả cách trao đi sự chân thành.
Thương trường như chiến trường, dù cho có lên kế hoạch cẩn thận như thế nào cũng không thể nào tránh khỏi những việc nằm ngoài dự tính.
Nếu không thể chắc chắn hoàn toàn, vậy thì cứ thả lỏng đi.
Anh chậm rãi thì thầm qua điện thoại: “Bởi vì tôi phát hiện, tôi không thể kiểm soát tất cả mọi thứ.”
Từng lời nói như búa bổ vào tim làm trái tim Tưởng Kinh Hi như thắt lại. Cô nghe thấy rõ ràng âm thanh lanh lảnh của những con chip được xếp chồng lên nhau đang rơi vãi ở đầu dây bên kia.
Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng khung cảnh xa hoa, trụy lạc ở đó sẽ trông như thế nào.
Hóa ra đây là mặt khác của anh mà mọi người không hề hay biết.
Không còn sự gò bó, mà thay vào đó là sự buông thả đến tột độ.
Tưởng Kinh Hi không khỏi thắc mắc, không biết chiếc cà vạt trên người anh có còn chỉn chu nguyên vẹn không? Liệu anh có còn cao quý lạnh lùng như thường ngày? Hay đã chìm vào cuộc chơi chẳng khác gì mấy con bạc kia?
Hay là anh, sẽ giống như lần đứng ngoài ban công đêm đó, tuy đôi mắt đã không thể kìm chế được mà tối sầm lại nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo đến lạ thường.
Cô bất giác bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơi thở phả ra cũng dần dần trở nên nóng bỏng.
Cho đến khi nghe thấy anh đột nhiên dùng giọng điệu thoải mái và bình tĩnh để hỏi ý kiến cô: “Nếu all-in, liệu vòng này có thắng được không?”
Cô sững người một lúc.
Anh đang hỏi về trò chơi trước mặt hay đang ngầm ám chỉ một điều gì khác?
Tưởng Kinh Hi không biết.
Cô chỉ biết bản thân đã nói cho anh biết điều mà cô vẫn luôn không dám làm, vậy nên bây giờ anh đang đích thân thị phạm cho cô.
Vừa tỉnh táo cũng vừa chìm đắm, là anh tình nguyện trở nên như vậy.
Nhưng cô không dám trả lời câu hỏi này.
Bởi vì đây là một canh bạc lớn, mà cô thì sẽ chẳng thể nào trả nổi cái giá nếu như thua cuộc.
Tưởng Kinh Hi nín thở, không muốn bỏ lỡ bất kì tiếng động nào đến từ phía bên kia điện thoại.
Cô cảm thấy tim mình đang đập ngày càng nhanh, cả người cũng cảm thấy càng ngày càng nóng, không biết là do tác dụng của rượu hay là do một thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch làm cho nhiệt độ cơ thể tăng lên.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng tráo bài vang lên vô cùng rõ ràng, tiếng ma sát do người chơi lật bài lên hòa cùng với hơi thở của anh dường như có thể dệt thành một tấm lưới vô cùng lớn, quấn chặt lấy cô ở bên trong đó.
Có phải anh đang lật bài?
Dùng bàn tay đẹp đến mê người đã từng giúp cô buộc dây váy để lật quân bài poker trên bàn cược?
Vượt qua cả ngàn ki lô mét, mọi âm thanh đều có thể lọt vào tai cô một cách rõ ràng, đến nỗi tim cô gần như ngừng đập.
Không gian yên tĩnh tựa như đang chờ đợi một phán quyết thầm lặng nào đó, hoặc cũng có thể là đang chờ đợi một câu trả lời.
Không biết đã qua bao lâu, Tưởng Kinh Hi thận trọng hỏi: “Anh thắng rồi?”
Đợi đến khi giọng nói trầm thấp phía bên kia vang lên lần nữa, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, tựa như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Anh trả lời: “Thắng rồi.”
Để chủ tịch Hoắc đích thân xuống đón?
Tưởng Kinh Hi hoàn toàn không có cái gan này.
Cảm giác tội lỗi khi ban chiều không nghe điện thoại của anh đột nhiên dâng trào, cộng thêm cả giọng điệu mơ hồ không rõ của người đàn ông, làm cho bầu không khí càng trở nên nguy hiểm.
Mặc dù chẳng hiểu sao anh lại có thái độ như vậy, nhưng Tưởng Kinh Hi cũng không dám lề mề. Cô từ chối lời mời của Trần Gia Minh, đợi đến khi anh ấy rời đi, cô mới nhanh chóng chạy về phía Chu Hi Ngạn.
Vì sợ bị người khác nhìn thấy, Tưởng Kinh Hi dùng tốc độ nhanh như chớp để mở cửa rồi bước lên xe.
Mặc dù bây giờ cô đã hủy hôn ước, xóa bỏ mọi ràng buộc với Tưởng Gia Trạch, nhưng nếu bị đồng nghiệp hoặc người khác nhìn thấy cô lên xe của Chu Hi Ngạn thì có cả trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích rõ.
Tưởng Kinh Hi vẫn còn đang thở gấp vì mệt, vô thức nuốt ực một cái.
“Sao anh Hoắc lại ở đây?”
Chu Hi Ngạn mặt không đổi sắc đáp: “Tiện đường.”
Nghe vậy, tài xế và Bồ Xuyên đang ngồi ghế trước biết điều im lặng, cố gắng quên đi chuyện bọn họ đã đứng đợi ở đây từ bốn mươi phút trước.
Nhận được câu trả lời này, Tưởng Kinh Hi cảm thấy hơi nghi ngờ trong lòng.
Tiện đường? Rồi nhân tiện nhìn thấy cô đang ngồi trong quán cà phê?
Nhưng dựa theo cuộc điện thoại ban nãy, sở dĩ thái độ của anh như vậy hẳn là do đã nhìn thấy cô đi cùng Trần Gia Minh.
Vậy là anh….đang ghen?
Không thể nào.
Tưởng Kinh Hi cảm thấy khả năng cao là mình đã nghĩ quá nhiều rồi. Vậy nên cô nhanh chóng xóa sạch đáp án này.
Cô không biết Chu Hi Ngạn gọi mình lên xe để làm gì, nhưng giờ cô đang có chuyện muốn nói với anh.
Tưởng Kinh Hi cụp mắt, nhẹ nhàng nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc: “Tôi đã nhận và gửi lại hợp đồng đấu giá. Đồng nghiệp của tôi đang trong quá trình chuẩn bị kế hoạch tuyên truyền, khả năng là sau này cô ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm chính về các công việc liên quan.”
Nói xong, cô dừng lại, cứ thế nhìn thẳng vào anh.
“Không biết anh Hoắc còn việc gì nữa không?”
Cô hỏi câu này tựa như chẳng có tí quen biết gì với anh.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt người đàn ông đã trầm xuống, hai hàng lông mày hơi cau lại.
Lúc này, Tưởng Kinh Hi lại hít sâu một hơi, lấy hết can đảm tỏ rõ thái độ: “Chủ tịch Hoắc vẫn luôn muốn gì được nấy. Mỗi lần anh vui vẻ, muốn làm gì thì làm, mua gì thì mua, chơi gì thì chơi, còn tôi chẳng có cách nào khác ngoài việc chạy đến tìm anh.”
Giọng nói của cô hơi run run: “Muốn tôi chứng kiến cảnh chồng chưa cưới của mình lên giường với tình nhân, tôi thực sự đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó rồi.”
Nghe vậy, đôi mắt Chu Hi Ngạn bỗng chốc đờ đẫn, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc hiếm thấy.
Đôi môi mỏng của anh hơi khẽ nhếch: “Thế thì?”
Giọng Tưởng Kinh Hi hơi khàn đi, cố gắng nói nốt câu cuối cùng: “Tôi chỉ là một đấu giá viên nhỏ bé, không đáng để anh Hoắc hao tâm tổn sức.”
Đêm đó cô đã thử anh, để xem mục đích cuối cùng của người đàn ông này có phải là chiếm được thân thể cô hay không.
Câu trả lời là không phải. Nếu thực sự là như thế, vậy người đàn ông này muốn chiếm được trái tim cô? Muốn cô thật lòng thật dạ thích anh? Rõ ràng là anh không hề thiếu một vài cái “thích” này của cô, nhưng hiện giờ cô chỉ còn có trái tim chân thành này là đáng giá.
Tưởng Kinh Hi mím môi, kìm nén sự chua xót đang trào dâng trong lòng.
Cô nhướng mi nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ anh Hoắc nên đến sòng bạc.”
“Ở đó có người thích all-in, chơi tất tay trong một lần cược, cũng có người luôn tự chừa đường lui cho mình, dù chơi thua thì vẫn có nước thoát thân…Tôi thuộc nhóm người thứ nhất.”
Thế nhưng lần này cô không dám bỏ tất cả trứng vào một giỏ, bám víu lấy sự yêu thích nhất thời của anh.
Lời nói vừa kết thúc, bầu không khí trong xe một lần nữa rơi vào yên tĩnh, thời gian tựa như dừng trôi, gần như có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở.
Đôi mắt của cô gái trong veo sáng ngời, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Đôi mắt ấy phản chiếu rõ ràng hình bóng của người đàn ông phía đối diện.
Chu Hi Ngạn mím môi, yên lặng không nói gì.
Hiện giờ cô đang vô cùng lý trí, lý trí đến nỗi anh không bao giờ có thể ngờ tới được.
Thậm chí sự tỉnh táo đến mức cực đoan này khiến anh như nhìn thấy chính mình.
Đây là cơ chế tự bảo vệ bản thân tương tự như một người vừa trải qua tổn thương tâm lý. Ngay cả khi thứ mà mình yêu thích đang ở ngay trước mặt, họ cũng sẽ lựa chọn bảo vệ bản thân mình, cố gắng kiềm chế sự kích động đang bùng nổ trong trái tim.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú một lúc rất lâu khiến cho cô không thể đoán được cảm xúc lúc này của anh là gì.
Nhưng nếu anh thực sự khăng khăng với ý định của mình, sẽ có rất nhiều cách để ép buộc cô.
Hai người lẳng lặng đối đầu nhau, không ai chịu nhường ai nửa bước.
Tưởng Kinh Hi nín thở, cố gắng kìm chế sự chua xót sắp trào ra nơi đáy mắt, bình tĩnh hỏi.
“Tôi có thể đi trước được không?”
Người đàn ông vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Dừng xe.”
Vẻ mặt của anh không có biểu cảm gì, khiến người ta chẳng nắm bắt nổi cảm xúc, thế nhưng áp suất không khí xung quanh cực thấp.
Tài xế nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng tìm đến điểm dừng xe gần nhất ở phía trước.
Anh đồng ý để cô rời đi, đây là điều mà Tưởng Kinh Hi vẫn luôn mong đợi.
Anh có sự kiêu ngạo của bản thân mình, hay nói cách khác, cái gì anh cũng có.
Với thân phận và địa vị như thế kia, anh không nên và cũng chẳng cần phải cúi đầu trước bất kì ai, cũng chẳng cần phải giữ cô lại.
Hơn nữa, cô cũng đã nói chuyện vô cùng rõ ràng và dứt khoát.
Người cao ngạo như anh phải luôn như vầng trăng sáng, treo lơ lửng ở nơi ngoài tầm với của thế gian.
Tưởng Kinh Hi xuống xe chẳng chút do dự, nhanh chóng rời đi, không hề ngoảnh lại.
Mãi cho đến khi đã đi được một đoạn rất xa, cô mới cảm thấy trên mặt mình có thứ gì đó ươn ướt. Cô đưa tay lên, cứ thế lau khô như không có chuyện gì.
Không sao, ít ra cô cũng đã thành công đi đến bước này rồi.
Trong tuần tiếp theo, Tưởng Kinh Hi vẫn tiếp tục sống, làm việc và tìm cách vay tiền như bình thường.
Đôi khi về đến nhà, cô sẽ không thể kiềm chế được mà mở ngăn kéo ra, ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đó.
Thực tế thì, chỉ cần bán chiếc nhẫn này đi, mọi khó khăn mà cô đang gặp phải đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng tại sao cô lại không muốn bán nó đi?
Tưởng Kinh Hi cũng chẳng thể giải thích được tại sao lại như vậy.
Sau lần gặp mặt ở trên chiếc xe kia, cô có tình cờ gặp phải Chu Hi Ngạn thêm một lần nữa.
Lần này là ở một phòng triển lãm do phòng đấu giá khác tổ chức, nằm ở một trung tâm triển lãm mới được xây dựng, là một trong những sản nghiệp dưới tay tập đoàn Hoắc thị.
Chắc hẳn là anh tới đây để kiểm tra gì đó. Tưởng Kinh Hi nhìn thấy rất nhiều giám đốc điều hành mặc vest đeo cà vạt chỉn chu đi theo anh báo cáo tình hình.
Khí chất người đàn ông dẫn đầu rất mạnh mẽ, chỉnh tề uy nghiêm. Anh mặc bộ âu phục màu xanh đậm có kèm cà vạt, nét mặt thâm sâu không rõ, cả người toát ra vẻ xa cách bề trên, không thể nào chạm tới.
Tưởng Kinh Hi đứng ở một góc rất xa, nhìn anh một lúc sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Thế nên, cô không biết sau khi mình quay người lại, ánh mắt sâu thẳm đó đã nhắm thẳng vào nơi cô vừa đứng.
Trên đại sảnh ở tầng hai, nhận thấy người đàn ông đang chăm chú nhìn vào một hướng nào đó, vị giám đốc đang báo cáo tưởng rằng có chuyện gì không ổn, cất giọng lo lắng hỏi: “Chủ tịch Hoắc, có vấn đề gì sao?”
Chu Hi Ngạn dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Cứ tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Tưởng Kinh Hi không gặp lại Chu Hi Ngạn kể từ lần cô đứng nhìn từ xa đó nữa. Hóa ra nếu như anh không chủ động, cô thực sự sẽ không thể gặp lại anh lần thứ hai.
Suy nghĩ này cứ đeo bám khiến cô cảm thấy vô cũng khổ não, cuối cùng chỉ có thể cố gắng thuyết phục bản thân mình hết lần này tới lần khác là không sao cả, cuộc sống như bây giờ vẫn ổn.
Chắc hẳn là do chưa từng được đối xử dịu dàng, vậy nên chút hơi ấm này cứ làm cô vương vấn không quên.
Khoảng cách giữa anh với cô rất xa, chỉ cần cả hai không gặp lại, cô sẽ nhanh chóng quên chuyện này thôi.
Cuộc vay mượn từ ngân hàng không hề suôn sẻ. Ngày hôm kia Tưởng Kinh Hi đã gặp mặt giám đốc ngân hàng một lần nữa, nhưng rõ ràng ông ta không có ý định làm việc nghiêm túc, cứ hai hôm ba bữa lại gửi tin nhắn quấy rối cô.
Tưởng Kinh Hi vô cùng khó chịu, thế nhưng cô không thể trực tiếp xé rách mặt của ông ta, chỉ có thể lạnh lùng không đáp lại.
Buổi tối sau khi tan làm, Tưởng Kinh Hi đi ăn tối với một vài đồng nghiệp cùng làm việc ở phòng đấu giá. Ô Na và Nhiếp Giai cảm thấy mấy ngày gần đây cô có vẻ rất mệt mỏi, đoán là do áp lực công việc quá lớn, bèn gọi cho cô vài cốc cocktail ít cồn để giải tỏa căng thẳng.
Sau khi uống vài ly rượu, lúc Tưởng Kinh Hi trở về nhà thì cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt.
Phòng khách tối đen như mực khiến cô nhớ đến sự cố mất điện ngày hôm đó.
Cảm xúc trống rỗng trong lòng được phóng đại lên vô số lần, tựa như một cơn gió trống trải thổi qua, chỉ để lại tiếng gió rít gào.
Chiếc nhẫn vẫn nằm lặng lẽ trên bàn trà. Tưởng Kinh Hi không bật đèn, để bản thân chìm vào trong bóng tối. Dường như rượu chẳng hề có tác dụng làm tê liệt thần kinh như người ta đồn đại, trái tim cô vẫn đang đau thành từng cơn.
Ngay lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tầm này tối qua, vị giám đốc ngân hàng khốn nạn kia đã gọi điện làm phiền cô.
Tưởng Kinh Hi mở mắt từ trong bóng tối, tất cả những cảm xúc tiêu cực tích tụ suốt mấy ngày qua dường như đã bị cuộc điện thoại này kích nổ.
Cô còn chẳng để ý đến dãy số đang nhảy nhót trên màn hình đã ấn nút nghe, sau đó tuôn ra một tràng mắng mỏ: “Tên khốn, dở hơi, bi3n thái, nếu anh còn dám gọi tôi thêm một lần nào nữa, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát rồi kiện anh vì tội quấy rối tình d*c!”
Có lẽ cơn say khiến người ta có thêm can đảm. Cô chửi người ta bằng tiếng Quảng Đông trầy trật, vô cùng thoải mái.
Mãi cho đến khi cuộc điện thoại rơi vào một sự im lặng kì lạ.
Cô sửng sốt một lúc, phát hiện có điều gì đó không ổn, từ từ đưa điện thoại ra xa tai, cẩn thận xác định lại số điện thoại trên màn hình.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng, đồng tử Tưởng Kinh Hi co rút lại, cô sợ đến nỗi suýt chút nữa ném luôn điện thoại đi.
Sao lại là Chu Hi Ngạn???
Từ đã, anh chủ động gọi điện thoại cho cô.
Tại sao anh lại chủ động gọi điện thoại cho cô? Hôm đó ở trên xe đã nói chuyện rõ ràng rồi cơ mà, anh cũng không cố níu kéo cô lại.
Vô số ý nghĩ lộn xộn dồn dập chen vào trong não khiến Tưởng Kinh Hi không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lí.
Có lẽ đây là lần đầu tiên người đàn ông ở đầu dây bên kia bị mắng tơi tả đến như vậy, bất ngờ khựng lại vài giây.
Một lúc sau, người đàn ông hoàn hồn lại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao không tiếp tục?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, rõ ràng là chỉ mới xa nhau có một tuần mà cô cứ mơ hồ như vong nhập, vô số cảm xúc khó khăn lắm mới đè nén được lại lục tục dâng lên.
Những lời còn chưa kịp nói ra lập tức bị chặn trong cổ họng, khí thế chửi rủa vừa rồi đã sớm biến mất chẳng còn thấy tăm hơi, tựa như một quả bóng bị chọc thủng.
Tưởng Kinh Hi mím môi, mở lời với giọng nói nghẹn ngào: “Tôi cứ nghĩ là người khác…tôi xin lỗi.”
Nhưng anh không hề để ý, vẫn là vẻ thản nhiên: “Sao ngay cả mắng chửi cũng không biết thế này.”
Giọng điệu của người đàn ông rất tự nhiên, như thể mọi chuyện ở trên xe ngày hôm đó chưa từng xảy ra.
Tưởng Kinh Hi nghẹn lời, buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ anh Hoắc biết?”
Cô không tin một người tao nhã cao quý như anh lại có thể thốt ra những lời tục tĩu như vậy.
Một lát sau, Chu Hi Ngạn thấp giọng trả lời: “Cần tôi dạy em không?”
Giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, ẩn chứa một loại xúc cảm nào đó, không hề lạnh lùng xa cách như ngày thường.
Quyến rũ đến kì lạ.
Cổ họng Tưởng Kinh Hi khô khốc, cố gắng nuốt nước bọt xuống. Cô nghe thấy một vài giọng nói ồn ào ở đầu dây bên kia, xen lẫn cả tiếng Anh, có vẻ như anh đang ở nước ngoài.
Điều này đã gợi sự tò mò trong cô.
Cô vô thức hỏi anh: “Anh Hoắc đang ở đâu vậy?”
Người đàn ông cũng chẳng hề giấu diếm: “Một sòng bạc ở Las Vegas.”
Ba ngày trước, Chu Hi Ngạn có việc phải bay sang Hoa Kì. Sau khi giải quyết xong công việc, anh không vội trở về nước mà đi đến sòng bạc.
Anh không phải là một người thích chơi bài bạc. Sinh ra và lớn lên ở nơi toàn những âm mưu và thủ đoạn, trải qua biết bao thăng trầm, anh chỉ chấp nhận một tình huống thắng chắc, muốn mọi thứ phải đi theo kế hoạch của mình, anh thích cảm giác thao túng và kiểm soát tất cả chứ không phải đặt mình vào thế được ăn cả ngã về không như thế này.
Nhưng ngày hôm đó, những lời cô nói trong xe như thể có ma lực, luôn thôi thúc anh làm điều đó. Có những thứ đáng để thử một lần trong đời.
Vì thế nên bây giờ người đàn ông đang ngồi ở đây, ngay cả anh cũng chẳng thể giải thích nổi tại sao mình lại làm như vậy.
Chu Hi Ngạn nhìn chằm chằm vào núi chip* đang ở ngay trước mặt, trong đôi mắt bình tĩnh cuối cùng cũng hiện lên từng gợn sóng. Bàn tay thon dài đang cầm chiếc điện thoại màu đen bỗng chốc khựng lại, anh đột nhiên cất lời.
“Tôi đang học.”
(*Chip: dùng để thay thế tiền trong sòng bạc.)
Học để biết thế nào là All-in, học cách chấp nhận rủi ro, chấp nhận những điều không nằm trong tầm kiểm soát,…và học cả cách trao đi sự chân thành.
Thương trường như chiến trường, dù cho có lên kế hoạch cẩn thận như thế nào cũng không thể nào tránh khỏi những việc nằm ngoài dự tính.
Nếu không thể chắc chắn hoàn toàn, vậy thì cứ thả lỏng đi.
Anh chậm rãi thì thầm qua điện thoại: “Bởi vì tôi phát hiện, tôi không thể kiểm soát tất cả mọi thứ.”
Từng lời nói như búa bổ vào tim làm trái tim Tưởng Kinh Hi như thắt lại. Cô nghe thấy rõ ràng âm thanh lanh lảnh của những con chip được xếp chồng lên nhau đang rơi vãi ở đầu dây bên kia.
Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng khung cảnh xa hoa, trụy lạc ở đó sẽ trông như thế nào.
Hóa ra đây là mặt khác của anh mà mọi người không hề hay biết.
Không còn sự gò bó, mà thay vào đó là sự buông thả đến tột độ.
Tưởng Kinh Hi không khỏi thắc mắc, không biết chiếc cà vạt trên người anh có còn chỉn chu nguyên vẹn không? Liệu anh có còn cao quý lạnh lùng như thường ngày? Hay đã chìm vào cuộc chơi chẳng khác gì mấy con bạc kia?
Hay là anh, sẽ giống như lần đứng ngoài ban công đêm đó, tuy đôi mắt đã không thể kìm chế được mà tối sầm lại nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo đến lạ thường.
Cô bất giác bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơi thở phả ra cũng dần dần trở nên nóng bỏng.
Cho đến khi nghe thấy anh đột nhiên dùng giọng điệu thoải mái và bình tĩnh để hỏi ý kiến cô: “Nếu all-in, liệu vòng này có thắng được không?”
Cô sững người một lúc.
Anh đang hỏi về trò chơi trước mặt hay đang ngầm ám chỉ một điều gì khác?
Tưởng Kinh Hi không biết.
Cô chỉ biết bản thân đã nói cho anh biết điều mà cô vẫn luôn không dám làm, vậy nên bây giờ anh đang đích thân thị phạm cho cô.
Vừa tỉnh táo cũng vừa chìm đắm, là anh tình nguyện trở nên như vậy.
Nhưng cô không dám trả lời câu hỏi này.
Bởi vì đây là một canh bạc lớn, mà cô thì sẽ chẳng thể nào trả nổi cái giá nếu như thua cuộc.
Tưởng Kinh Hi nín thở, không muốn bỏ lỡ bất kì tiếng động nào đến từ phía bên kia điện thoại.
Cô cảm thấy tim mình đang đập ngày càng nhanh, cả người cũng cảm thấy càng ngày càng nóng, không biết là do tác dụng của rượu hay là do một thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch làm cho nhiệt độ cơ thể tăng lên.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng tráo bài vang lên vô cùng rõ ràng, tiếng ma sát do người chơi lật bài lên hòa cùng với hơi thở của anh dường như có thể dệt thành một tấm lưới vô cùng lớn, quấn chặt lấy cô ở bên trong đó.
Có phải anh đang lật bài?
Dùng bàn tay đẹp đến mê người đã từng giúp cô buộc dây váy để lật quân bài poker trên bàn cược?
Vượt qua cả ngàn ki lô mét, mọi âm thanh đều có thể lọt vào tai cô một cách rõ ràng, đến nỗi tim cô gần như ngừng đập.
Không gian yên tĩnh tựa như đang chờ đợi một phán quyết thầm lặng nào đó, hoặc cũng có thể là đang chờ đợi một câu trả lời.
Không biết đã qua bao lâu, Tưởng Kinh Hi thận trọng hỏi: “Anh thắng rồi?”
Đợi đến khi giọng nói trầm thấp phía bên kia vang lên lần nữa, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, tựa như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Anh trả lời: “Thắng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.