Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi
Chương 44: Hạ thủ trong cung
Đề Nha
03/03/2024
“Thanh Diên, lần này xuất cung, trẫm sẽ rất nhanh trở về với nàng. Nàng phải ngoan ngoãn.”
Nhìn thấy hoàng thượng ôn nhu vuốt ve mái tóc của Triều Thanh Diên, Thục quý phi ở đằng sau vỗ vai hắn:“Thiếp và tỷ tỷ sẽ đợi hoàng thượng trở về, hoàng thượng đừng lo lắng.”
Hoàng thượng gật đầu.
Trời sớm, người trong cung hộ tống hoàng thượng xuất cung. Thục quý phi tiễn người tận đại môn, đợi đến khi đoàn người khuất bóng mới trở về.
Gia Nguyên công chúa vừa khỏi phong hàn nên chuyến này không đi cùng hoàng thượng, nàng ta đến thăm Triều Thanh Diên một chút rồi rời đi, trước khi đi còn ghé qua chào hỏi Thục quý phi.
Thục quý phi ân cần hỏi han:“Công chúa sức khỏe không tốt. Chỗ bổn cung có tổ yến thượng hạng vừa được tiến cống, chút nữa công chúa đem về tẩm bổ thật tốt.”
Chu Chính Nghiên gật đầu, vui vẻ đáp:“Đa tạ Thục quý phi!”
Chu Chính Nghiên trò chuyện một hồi, cố ý nói chuyện gần đây cho Thục quý phi nghe.
“Từ sau chuyện của hoàng quý phi, không biết nương nương có nghe qua chuyện khác của Mạn gia chưa?”
Thục quý phi rót trà, tỏ vẻ ưu thương:“Bổn cung cùng nhà mẹ trở mặt, cũng may có hoàng thượng thương xót. Từ sau khi hoàng quý phi bị xử tội, bổn cung chỉ cho người hỏi han mẫu thân mà thôi.”
Chu Chính Nghiên nhếch môi:“May cho Mạn phu nhân đã phân nhà, nếu không sẽ bị bọn họ làm cho mất hết thể diện, nương nương sẽ bị vạ lây.”
Thục quý phi cố tình không hiểu.
“Mạn tam tiểu thư vừa bị đuổi khỏi nhà chồng.”
Sau sự kiện kia, Mạn lão gia nào dám để nàng ta ở lâu trong nhà, tìm một hôn sự triển khai gấp gáp.
Thục quý phi nhướng mày:“Còn có chuyện này?”
Gia Nguyên công chúa uống trà, bắt đầu kể chuyện.
Vì gả gấp nên Mạn lão gia chỉ có thể nhắm mắt gả Mạn Linh vào một môn hộ tầm thường. So với hai vị tỷ tỷ làm phi tử kia, đúng là một trời một vực.
Môn hộ tầm thường kia giàu thì chẳng giàu, nghèo cũng chẳng nghèo. Phu quân nàng ta bề ngoài tuấn tú đạo mạo, nhưng thực chất là kẻ thất phu. Ban đầu nàng ta coi thường nhà chồng vô cùng, phu quân đều nhường nhịn để nàng ta càn quấy.
Nhưng Mạn Linh càng lúc càng quá đáng, phu quân đạo mạo kia liền thẳng tay đấm chân đá. Có lẽ đánh nhiều thành nghiện, năm ba bữa Mạn Linh lại chịu đòn một trận. Là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, Mạn Linh không nuốt nổi cơn giận này mà bỏ về nhà mẹ rất nhiều lần.
Nhưng Mạn gia đâu còn như trước, đâu thể che chở cho nàng ta, bây giờ mà hòa ly thì còn ai chịu rước ả. Cứ như vậy, cho đến khi nàng ta bị phu quân lỡ tay đánh đến sảy thai.
Nghe đến hai từ “sảy thai”, ánh mắt Thục quý phi lập tức nhíu lại.
Gia Nguyên công chúa cảm khái một chút:“Số thật khổ, nhưng đều là tự mình chuốc lấy.”
Thục quý phi thở dài theo:“Nếu muội ấy đừng làm ra chuyện kia, bổn cung kỳ thực sẽ giúp muội ấy tìm một nhà tốt.”
Lời này là thật lòng.
Uống xong trà, Gia Nguyên công chúa trở về phủ. Thục quý phi ngồi lại bên tiểu đình rất lâu, đến khi Tiểu Ý nhắc nàng ta đã quá giờ thiện.
Một bàn thiện lớn, chỉ có mình nàng ta đơn độc.
.............
Chuyện hoàng hậu sắp giữ không được mình truyền đến tận đại lao đang giam giữ hoàng quý phi.
Hoàng quý phi có thân phận, được giam giữ riêng biệt tận cuối đại lao. Nghe cung nhân đưa cơm nói chuyện, hoàng quý phi cười lớn:“Không ngờ đến khi sắp chết, vẫn có người đi cùng với ta. Triều Thanh Diên, không ngờ a.”
Mạn Kỳ tháo bỏ trang sức, một thân áo trắng toát ra vẻ chật vật. Thị vệ cai ngục đi tới, giọng điệu hung hãn:“Mạn thị, có người đến gặp ngươi.”
Mạn Kỳ nheo mắt, nhìn về phía cửa đại lao. Nhìn thấy người đi vào, đi theo là cung nữ Tiểu Ý quen thuộc. Mạn Kỳ cười lạnh:“Đến xem ta chết thế nào sao?”
Thục quý phi ăn mặc đặc biệt đơn giản, y phục một đường bạch y, rõ ràng mang ý tứ đưa tiễn. Mạn Kỳ nhíu mày:“Sao trước kia ta không phát hiện tâm tư ngươi kín kẽ như thế?”
Thục quý phi nhoẻn miệng cười:“Nếu dễ dàng để trưởng tỷ phát hiện thì ta thật không có bản lĩnh. Không giấu gì trưởng tỷ, từ lúc ta bị tỷ hạ độc, ta đã cẩn thận che giấu chính mình.”
Mạn Kỳ ngửa đầu ra sau, dựa vào tường đá lạnh lẽo.
“Ngươi hận ta, muốn báo thù ta. Ngươi thắng rồi.”
Thục quý phi:“Ta không thắng, ta chỉ lấy lại những gì tỷ nợ ta.”
“Từ nhỏ phụ thân đã yêu thương tỷ, khiến tỷ kiêu ngạo thành tính, lời chỉ dạy của mẫu thân tỷ luôn để ngoài tai. Vì để gả cho hoàng thượng, tỷ không màng liêm sỉ cùng phụ thân hạ đối sách ép hôn trên triều, khiến chàng chán ghét Mạn thị. Tỷ vì muốn có một hài tử, không tiếc ra tay chuốc độc thân muội của mình. Nếu lúc đó tỷ đừng một lòng muốn giết ta, ta sẽ không đi đến nước này.”
Mạn Kỳ phát điên:“Ngươi đáng chết!”
Mi mắt Thục quý phi khẽ run:“Ta luôn đối tốt với tỷ, từ nhỏ đến lớn.”
Mạn Kỳ:“Mẫu thân thương ngươi hơn! Hoàng thượng cũng thương ngươi hơn! Ai cũng khen ngươi đoan trang dịu dàng, tri thư đạt lễ. Năm đó nếu không phải ta dốc lòng ngăn cản, ngươi suýt chút đã biến thành trắc phi của chàng!”
Thục quý phi trừng mắt.
Mạn Kỳ thê lương:“Ngươi dựa gì hơn ta? Ta là đích trưởng nữ! Ta cao quý hơn! Ta là lớn nhất! Ta là hoàng quý phi chưởng quản lục cung!”
“Đều tại lão già đó...” Mạn Kỳ nghiêng đầu, nước mắt theo đó chảy xuống:“Vinh quang Mạn gia, uy nghiêm thừa tướng, tiền đồ gia tộc...”
“Không có bản lĩnh ở triều, liền ép nữ nhi đi tranh sủng.”
Lời này là nói Mạn thừa tướng.
“Vì muốn củng cố gia tộc, đưa ngươi tiến cung tranh giành phu quân với ta. Một Triều thị, rồi đến Tiết thị, rồi đến ngươi! Ai cũng muốn tranh giành với ta!”
Thục quý phi im lặng, giây sau phì cười.
Mạn Kỳ gắt gỏng:“Ngươi cười cái gì?!”
“Tỷ tỷ, tỷ và phụ thân rất giống nhau.”
Đáy mắt Mạn Kỳ trầm xuống:“Mạn Sung, ngươi là tiện nhân! Ngươi vu oan ta, sớm muộn gì cũng gặp quả báo!
Thục quý phi thấy nàng ta bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, vô cùng đắc ý đáp:“Tỷ tỷ đừng lo, quả báo của muội chưa đến nhưng của tỷ thì đã đến rồi. Hình bộ vừa công bố công văn của tỷ, ba ngày sau sẽ tiến hành xử tử.”
Hai mắt Mạn Kỳ ửng đỏ, hận không thể cào nát mặt Thục quý phi.
Thục quý phi cung kính hành lễ:“Tỷ tỷ, hoàng tuyền lạnh lẽo, muội muội chúc tỷ ra đi thanh thản. Nếu có kiếp sau, muội muội lại xin bồi tỷ.”
“Tỷ tỷ, bảo trọng.”
Thục quý phi vịn tay Tiểu Ý, quay lưng rời đi. Mạn Kỳ nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ kia, cười càng lúc càng lớn, lúc mắng tiện nhân lúc mắng lão thừa tướng Mạn phủ.
Đều tại bọn họ, đều tại họ nên cuộc đời nàng ta mới thê thảm như bây giờ!
Tuy Hình bộ nói ba ngày mới khai án, nhưng ngày hôm sau hoàng quý phi đã đâm đầu vào tường tự vẫn. Thục quý phi vô cùng thương tiếc, nể tình tỷ muội thâm giao, an táng hoàng quý phi thật tốt.
Người đời đều cảm thấy Thục quý phi nhân đức trượng nghĩa, tâm tư thiện lương. Nhưng chỉ có bản thân nàng ta biết, hoàng quý phi sau khi chết bị nàng ta sai người ph/anh th/ây xẻ cốt, không toàn vẹn trong mộ huyệt.
Hoàng quý phi qua đời trong đại lao, trong cung tựa như chẳng có gì biến đổi. Thục quý phi rất nhớ Vĩnh Dư nhưng không thể triệu mẫu tử Đức phi hồi cung sớm nên chỉ có thể chơi cùng hai hoàng tử.
Nhìn hai hoàng tử bụ bẫm ngoan ngoãn, nàng ta thỏa mãn trong lòng.
Không được sủng ái cũng không sao, chỉ cần nàng nuôi dưỡng hai hài tử này thật tốt. Tương lai có thể làm hoàng quý phi, xa hơn thái tử đăng cơ, sẽ vì nàng là dưỡng mẫu mà được tôn làm thái hậu.
Cuộc đời nàng, sẽ khác!
..............
Phùng thái y thở dài, để gọn tay của hoàng hậu vào bên trong. Sau khi an bài ổn thỏa mới ra ngoài trình tấu với Thục quý phi:“Nương nương, mạch tượng của hoàng hậu nương nương ngày càng suy yếu, e rằng sẽ không giữ lâu. Vi thần nghĩ nên cho người bẩm báo với hoàng thượng biết, để ngài kịp hồi kinh nhìn hoàng hậu nương nương lần cuối.”
Thục quý phi dừng lại, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Hoàng hậu không thể cứu được sao?”
Phùng Điệt quỳ xuống:“Xin nương nương bớt đau thương.”
Thục quý phi che khăn, giọng nói nghẹn ngào:“Bổn cung hiểu rồi. Mau lui hết đi.”
Phùng Điệt cáo lui, cung nhân bên cạnh Triều Thanh Diên và hai người tâm phúc của nàng đồng loạt nhỏ giọng khóc. Thục quý phi nhìn vào bên trong tẩm điện, tiếp tục ưu thương:“Tỷ tỷ số khổ.”
An bài xong mọi thứ.
Thục quý phi vén rèm, đi đến bên cạnh giường. Tựa như muốn xác nhận rằng hơi thở của hoàng hậu yếu như lời thái y nói, nàng ta cẩn thận đặt tay lên mũi Triều Thanh Diên.
Chốc chốc, nàng ta thở dài.
Thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Nghênh Cung khắp nơi đều là người của nàng ta, Hà Tịnh và Thiềm Ninh đã bị nàng giục đi nghỉ từ trước. Thục quý phi đắp chăn ngay ngắn lại, nhỏ giọng gọi:“Hoàng hậu tỷ tỷ.”
Dứt lời, khóe môi Thục quý phi câu lên, nụ cười vạn phần đắc ý.
“Tỷ yên tâm. Hoắc Hoàng và Hoắc Hiên ở chỗ ta rất ngoan ngoãn, tương lai ta sẽ nuôi dạy hai đứa nó thật tốt. Nhất định dạy dỗ Hoắc Hoàng thành một minh quân, Hoắc Hiên kiệt xuất anh tài.”
Thục quý phi mỉm cười, câu nói vừa rồi từ nàng ta lại chẳng giống một lời an ủi. Nàng vỗ nhẹ lên bàn tay của Triều Thanh Diên:“Tỷ, tỷ đừng trách ta. Nếu ta không phản kháng, cả đời này của ta sẽ lênh đênh như con thuyền nhỏ, không có điểm dừng. Ta phải trả thù, phải giành giật. Không giống như tỷ, được hoàng thượng hai tay dâng lên cho.”
“Kỳ thực, ta rất ngưỡng mộ tỷ.”
Triều Thanh Diên giống như vầng sáng nhỏ, cả người tỏa ra sức sống mạnh mẽ. Lúc hoàng thượng và nàng bên nhau, xứng đôi vừa lứa khiến người ta ghen tỵ không thôi.
Nhớ đến dáng vẻ của Chu Chính Hàm, nụ cười của Thục quý phi thêm mềm mại:“Nhưng nếu tỷ không ch/ết, ta sẽ không có cơ hội nào để ở bên chàng. Ta sẽ chăm sóc chàng ấy thật tốt, thay tỷ chiếu cố hai hài tử.”
“Tỷ c/hết rồi, dù chàng ấy không yêu ta, ở hậu cung này ta vẫn có vị trí riêng. Địa vị, quyền lực sẽ giúp ta dành về mọi thứ. Tỷ đừng cố chấp giữ hơi tàn nữa, đi ch/ết đi.”
Ý tứ mềm mại của Thục quý phi biến chất, lộ ra con ngươi thâm tàng.
Thục quý phi dùng tấm khăn dày đã chuẩn bị từ trước, từ từ phủ lên mặt Triều Thanh Diên. Vẻ mặt bình thường ôn hòa, nay lại vô cùng ngoan độc.
Đột nhiên bàn tay Thục quý phi bị nắm lại, người ở trên giường lười biếng cất tiếng:“Thục quý phi nóng vội quá đấy. Ngươi không sợ sau khi gi.ết bổn cung, sẽ bị người ngoài nghi ngờ sao?”
Nhìn thấy hoàng thượng ôn nhu vuốt ve mái tóc của Triều Thanh Diên, Thục quý phi ở đằng sau vỗ vai hắn:“Thiếp và tỷ tỷ sẽ đợi hoàng thượng trở về, hoàng thượng đừng lo lắng.”
Hoàng thượng gật đầu.
Trời sớm, người trong cung hộ tống hoàng thượng xuất cung. Thục quý phi tiễn người tận đại môn, đợi đến khi đoàn người khuất bóng mới trở về.
Gia Nguyên công chúa vừa khỏi phong hàn nên chuyến này không đi cùng hoàng thượng, nàng ta đến thăm Triều Thanh Diên một chút rồi rời đi, trước khi đi còn ghé qua chào hỏi Thục quý phi.
Thục quý phi ân cần hỏi han:“Công chúa sức khỏe không tốt. Chỗ bổn cung có tổ yến thượng hạng vừa được tiến cống, chút nữa công chúa đem về tẩm bổ thật tốt.”
Chu Chính Nghiên gật đầu, vui vẻ đáp:“Đa tạ Thục quý phi!”
Chu Chính Nghiên trò chuyện một hồi, cố ý nói chuyện gần đây cho Thục quý phi nghe.
“Từ sau chuyện của hoàng quý phi, không biết nương nương có nghe qua chuyện khác của Mạn gia chưa?”
Thục quý phi rót trà, tỏ vẻ ưu thương:“Bổn cung cùng nhà mẹ trở mặt, cũng may có hoàng thượng thương xót. Từ sau khi hoàng quý phi bị xử tội, bổn cung chỉ cho người hỏi han mẫu thân mà thôi.”
Chu Chính Nghiên nhếch môi:“May cho Mạn phu nhân đã phân nhà, nếu không sẽ bị bọn họ làm cho mất hết thể diện, nương nương sẽ bị vạ lây.”
Thục quý phi cố tình không hiểu.
“Mạn tam tiểu thư vừa bị đuổi khỏi nhà chồng.”
Sau sự kiện kia, Mạn lão gia nào dám để nàng ta ở lâu trong nhà, tìm một hôn sự triển khai gấp gáp.
Thục quý phi nhướng mày:“Còn có chuyện này?”
Gia Nguyên công chúa uống trà, bắt đầu kể chuyện.
Vì gả gấp nên Mạn lão gia chỉ có thể nhắm mắt gả Mạn Linh vào một môn hộ tầm thường. So với hai vị tỷ tỷ làm phi tử kia, đúng là một trời một vực.
Môn hộ tầm thường kia giàu thì chẳng giàu, nghèo cũng chẳng nghèo. Phu quân nàng ta bề ngoài tuấn tú đạo mạo, nhưng thực chất là kẻ thất phu. Ban đầu nàng ta coi thường nhà chồng vô cùng, phu quân đều nhường nhịn để nàng ta càn quấy.
Nhưng Mạn Linh càng lúc càng quá đáng, phu quân đạo mạo kia liền thẳng tay đấm chân đá. Có lẽ đánh nhiều thành nghiện, năm ba bữa Mạn Linh lại chịu đòn một trận. Là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, Mạn Linh không nuốt nổi cơn giận này mà bỏ về nhà mẹ rất nhiều lần.
Nhưng Mạn gia đâu còn như trước, đâu thể che chở cho nàng ta, bây giờ mà hòa ly thì còn ai chịu rước ả. Cứ như vậy, cho đến khi nàng ta bị phu quân lỡ tay đánh đến sảy thai.
Nghe đến hai từ “sảy thai”, ánh mắt Thục quý phi lập tức nhíu lại.
Gia Nguyên công chúa cảm khái một chút:“Số thật khổ, nhưng đều là tự mình chuốc lấy.”
Thục quý phi thở dài theo:“Nếu muội ấy đừng làm ra chuyện kia, bổn cung kỳ thực sẽ giúp muội ấy tìm một nhà tốt.”
Lời này là thật lòng.
Uống xong trà, Gia Nguyên công chúa trở về phủ. Thục quý phi ngồi lại bên tiểu đình rất lâu, đến khi Tiểu Ý nhắc nàng ta đã quá giờ thiện.
Một bàn thiện lớn, chỉ có mình nàng ta đơn độc.
.............
Chuyện hoàng hậu sắp giữ không được mình truyền đến tận đại lao đang giam giữ hoàng quý phi.
Hoàng quý phi có thân phận, được giam giữ riêng biệt tận cuối đại lao. Nghe cung nhân đưa cơm nói chuyện, hoàng quý phi cười lớn:“Không ngờ đến khi sắp chết, vẫn có người đi cùng với ta. Triều Thanh Diên, không ngờ a.”
Mạn Kỳ tháo bỏ trang sức, một thân áo trắng toát ra vẻ chật vật. Thị vệ cai ngục đi tới, giọng điệu hung hãn:“Mạn thị, có người đến gặp ngươi.”
Mạn Kỳ nheo mắt, nhìn về phía cửa đại lao. Nhìn thấy người đi vào, đi theo là cung nữ Tiểu Ý quen thuộc. Mạn Kỳ cười lạnh:“Đến xem ta chết thế nào sao?”
Thục quý phi ăn mặc đặc biệt đơn giản, y phục một đường bạch y, rõ ràng mang ý tứ đưa tiễn. Mạn Kỳ nhíu mày:“Sao trước kia ta không phát hiện tâm tư ngươi kín kẽ như thế?”
Thục quý phi nhoẻn miệng cười:“Nếu dễ dàng để trưởng tỷ phát hiện thì ta thật không có bản lĩnh. Không giấu gì trưởng tỷ, từ lúc ta bị tỷ hạ độc, ta đã cẩn thận che giấu chính mình.”
Mạn Kỳ ngửa đầu ra sau, dựa vào tường đá lạnh lẽo.
“Ngươi hận ta, muốn báo thù ta. Ngươi thắng rồi.”
Thục quý phi:“Ta không thắng, ta chỉ lấy lại những gì tỷ nợ ta.”
“Từ nhỏ phụ thân đã yêu thương tỷ, khiến tỷ kiêu ngạo thành tính, lời chỉ dạy của mẫu thân tỷ luôn để ngoài tai. Vì để gả cho hoàng thượng, tỷ không màng liêm sỉ cùng phụ thân hạ đối sách ép hôn trên triều, khiến chàng chán ghét Mạn thị. Tỷ vì muốn có một hài tử, không tiếc ra tay chuốc độc thân muội của mình. Nếu lúc đó tỷ đừng một lòng muốn giết ta, ta sẽ không đi đến nước này.”
Mạn Kỳ phát điên:“Ngươi đáng chết!”
Mi mắt Thục quý phi khẽ run:“Ta luôn đối tốt với tỷ, từ nhỏ đến lớn.”
Mạn Kỳ:“Mẫu thân thương ngươi hơn! Hoàng thượng cũng thương ngươi hơn! Ai cũng khen ngươi đoan trang dịu dàng, tri thư đạt lễ. Năm đó nếu không phải ta dốc lòng ngăn cản, ngươi suýt chút đã biến thành trắc phi của chàng!”
Thục quý phi trừng mắt.
Mạn Kỳ thê lương:“Ngươi dựa gì hơn ta? Ta là đích trưởng nữ! Ta cao quý hơn! Ta là lớn nhất! Ta là hoàng quý phi chưởng quản lục cung!”
“Đều tại lão già đó...” Mạn Kỳ nghiêng đầu, nước mắt theo đó chảy xuống:“Vinh quang Mạn gia, uy nghiêm thừa tướng, tiền đồ gia tộc...”
“Không có bản lĩnh ở triều, liền ép nữ nhi đi tranh sủng.”
Lời này là nói Mạn thừa tướng.
“Vì muốn củng cố gia tộc, đưa ngươi tiến cung tranh giành phu quân với ta. Một Triều thị, rồi đến Tiết thị, rồi đến ngươi! Ai cũng muốn tranh giành với ta!”
Thục quý phi im lặng, giây sau phì cười.
Mạn Kỳ gắt gỏng:“Ngươi cười cái gì?!”
“Tỷ tỷ, tỷ và phụ thân rất giống nhau.”
Đáy mắt Mạn Kỳ trầm xuống:“Mạn Sung, ngươi là tiện nhân! Ngươi vu oan ta, sớm muộn gì cũng gặp quả báo!
Thục quý phi thấy nàng ta bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, vô cùng đắc ý đáp:“Tỷ tỷ đừng lo, quả báo của muội chưa đến nhưng của tỷ thì đã đến rồi. Hình bộ vừa công bố công văn của tỷ, ba ngày sau sẽ tiến hành xử tử.”
Hai mắt Mạn Kỳ ửng đỏ, hận không thể cào nát mặt Thục quý phi.
Thục quý phi cung kính hành lễ:“Tỷ tỷ, hoàng tuyền lạnh lẽo, muội muội chúc tỷ ra đi thanh thản. Nếu có kiếp sau, muội muội lại xin bồi tỷ.”
“Tỷ tỷ, bảo trọng.”
Thục quý phi vịn tay Tiểu Ý, quay lưng rời đi. Mạn Kỳ nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ kia, cười càng lúc càng lớn, lúc mắng tiện nhân lúc mắng lão thừa tướng Mạn phủ.
Đều tại bọn họ, đều tại họ nên cuộc đời nàng ta mới thê thảm như bây giờ!
Tuy Hình bộ nói ba ngày mới khai án, nhưng ngày hôm sau hoàng quý phi đã đâm đầu vào tường tự vẫn. Thục quý phi vô cùng thương tiếc, nể tình tỷ muội thâm giao, an táng hoàng quý phi thật tốt.
Người đời đều cảm thấy Thục quý phi nhân đức trượng nghĩa, tâm tư thiện lương. Nhưng chỉ có bản thân nàng ta biết, hoàng quý phi sau khi chết bị nàng ta sai người ph/anh th/ây xẻ cốt, không toàn vẹn trong mộ huyệt.
Hoàng quý phi qua đời trong đại lao, trong cung tựa như chẳng có gì biến đổi. Thục quý phi rất nhớ Vĩnh Dư nhưng không thể triệu mẫu tử Đức phi hồi cung sớm nên chỉ có thể chơi cùng hai hoàng tử.
Nhìn hai hoàng tử bụ bẫm ngoan ngoãn, nàng ta thỏa mãn trong lòng.
Không được sủng ái cũng không sao, chỉ cần nàng nuôi dưỡng hai hài tử này thật tốt. Tương lai có thể làm hoàng quý phi, xa hơn thái tử đăng cơ, sẽ vì nàng là dưỡng mẫu mà được tôn làm thái hậu.
Cuộc đời nàng, sẽ khác!
..............
Phùng thái y thở dài, để gọn tay của hoàng hậu vào bên trong. Sau khi an bài ổn thỏa mới ra ngoài trình tấu với Thục quý phi:“Nương nương, mạch tượng của hoàng hậu nương nương ngày càng suy yếu, e rằng sẽ không giữ lâu. Vi thần nghĩ nên cho người bẩm báo với hoàng thượng biết, để ngài kịp hồi kinh nhìn hoàng hậu nương nương lần cuối.”
Thục quý phi dừng lại, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Hoàng hậu không thể cứu được sao?”
Phùng Điệt quỳ xuống:“Xin nương nương bớt đau thương.”
Thục quý phi che khăn, giọng nói nghẹn ngào:“Bổn cung hiểu rồi. Mau lui hết đi.”
Phùng Điệt cáo lui, cung nhân bên cạnh Triều Thanh Diên và hai người tâm phúc của nàng đồng loạt nhỏ giọng khóc. Thục quý phi nhìn vào bên trong tẩm điện, tiếp tục ưu thương:“Tỷ tỷ số khổ.”
An bài xong mọi thứ.
Thục quý phi vén rèm, đi đến bên cạnh giường. Tựa như muốn xác nhận rằng hơi thở của hoàng hậu yếu như lời thái y nói, nàng ta cẩn thận đặt tay lên mũi Triều Thanh Diên.
Chốc chốc, nàng ta thở dài.
Thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Nghênh Cung khắp nơi đều là người của nàng ta, Hà Tịnh và Thiềm Ninh đã bị nàng giục đi nghỉ từ trước. Thục quý phi đắp chăn ngay ngắn lại, nhỏ giọng gọi:“Hoàng hậu tỷ tỷ.”
Dứt lời, khóe môi Thục quý phi câu lên, nụ cười vạn phần đắc ý.
“Tỷ yên tâm. Hoắc Hoàng và Hoắc Hiên ở chỗ ta rất ngoan ngoãn, tương lai ta sẽ nuôi dạy hai đứa nó thật tốt. Nhất định dạy dỗ Hoắc Hoàng thành một minh quân, Hoắc Hiên kiệt xuất anh tài.”
Thục quý phi mỉm cười, câu nói vừa rồi từ nàng ta lại chẳng giống một lời an ủi. Nàng vỗ nhẹ lên bàn tay của Triều Thanh Diên:“Tỷ, tỷ đừng trách ta. Nếu ta không phản kháng, cả đời này của ta sẽ lênh đênh như con thuyền nhỏ, không có điểm dừng. Ta phải trả thù, phải giành giật. Không giống như tỷ, được hoàng thượng hai tay dâng lên cho.”
“Kỳ thực, ta rất ngưỡng mộ tỷ.”
Triều Thanh Diên giống như vầng sáng nhỏ, cả người tỏa ra sức sống mạnh mẽ. Lúc hoàng thượng và nàng bên nhau, xứng đôi vừa lứa khiến người ta ghen tỵ không thôi.
Nhớ đến dáng vẻ của Chu Chính Hàm, nụ cười của Thục quý phi thêm mềm mại:“Nhưng nếu tỷ không ch/ết, ta sẽ không có cơ hội nào để ở bên chàng. Ta sẽ chăm sóc chàng ấy thật tốt, thay tỷ chiếu cố hai hài tử.”
“Tỷ c/hết rồi, dù chàng ấy không yêu ta, ở hậu cung này ta vẫn có vị trí riêng. Địa vị, quyền lực sẽ giúp ta dành về mọi thứ. Tỷ đừng cố chấp giữ hơi tàn nữa, đi ch/ết đi.”
Ý tứ mềm mại của Thục quý phi biến chất, lộ ra con ngươi thâm tàng.
Thục quý phi dùng tấm khăn dày đã chuẩn bị từ trước, từ từ phủ lên mặt Triều Thanh Diên. Vẻ mặt bình thường ôn hòa, nay lại vô cùng ngoan độc.
Đột nhiên bàn tay Thục quý phi bị nắm lại, người ở trên giường lười biếng cất tiếng:“Thục quý phi nóng vội quá đấy. Ngươi không sợ sau khi gi.ết bổn cung, sẽ bị người ngoài nghi ngờ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.