Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi
Chương 1: Triều Thanh Diên
Đề Nha
23/06/2023
Triều Thanh Diên, là tên của ta.
Tên của ta không được phụ thân đích thân đặt, lúc ta chào đời nương thấy ta ốm yếu gầy gò.
Người đặt cho ta chữ "Diên", mong ta diên niên bình an.
Từ lúc hiểu chuyện, ta được biết mình là thứ nữ nhà tướng Triều gia. Nương ta họ Minh, gọi Minh di nương.
Bọn ta...bị lãng quên ở Dư Thi Các.
Nương ta rất hiền từ, chưa từng oán trách phụ thân đối với mẫu tử ta không tốt. Nghe nói lúc nương mang thai đã dập đầu rất lâu mới được phụ thân đồng ý cho nuôi dưỡng ta, nương nói chỉ cần có ta thì người có bị đối xử ra sao cũng được.
Ta ở cùng nương trong Dư Thi Các, người lớn lặng lẽ tồn tại, đứa trẻ chậm rãi lớn lên.
Lúc ta bảy tuổi, nương bắt đầu bệnh nặng. Mùa đông gió lớn năm đó không đủ than, nương ta vì thế mà suy yếu từng ngày.
Ta lén nhũ nương rời khỏi Dư Thi Các, lần đầu tiên gặp người gọi là phụ thân kia.
Phụ thân trông rất uy nghiêm, nhưng lúc bế nữ hài Triều Thanh Bích lại lộ ra dáng vẻ cưng chiều vô hạn.
Ta kỳ thực rất ghen tị.
Phu nhân ngồi bên cạnh ông ấy dáng vẻ cao ngạo quyền quý, chỉ nhìn vào trang phục ta cũng biết bà ta có thân phận gì. Khắp Triều phủ này, nữ nhân có bối phận lớn là bà ấy.
Phu nhân Triều gia, Trưng Bảo Lan.
Nữ hài bên bà ấy tầm bằng tuổi ta, trên người áo gấm lụa là, ăn ngon mặc đẹp. Ta tủi thân nép vào một góc, vò lấy vạc áo bị nhăn nhúm.
Ta cũng là nữ nhi Triều gia, đừng nói là ánh mắt cưng chiều, phụ thân chưa từng đến thăm ta lấy một lần.
Năm đó nương bệnh nặng không thể xuống giường, nếu không phải vì cứu nương, ta cũng chẳng đến cầu kiến ông ấy.
Nhưng ta quỳ ở chính đường cả buổi, chỉ có một lão thuộc hạ dắt tay ta về Dư Thi Các, căn dặn người giúp nương ta gọi đại phu.
Nghe nói phụ thân không muốn đến Dư Thi Các, sợ xui xẻo bị lây bệnh.
Một năm sau đó, nương ta qua đời.
Trước khi mất, nương vuốt tóc ta nói cả đời này chỉ mong ta được bình an sống tốt, đừng mang theo cừu hận.
Nương chết không nhắm mắt.
Hạ nhân Triều phủ đến, quấn nương ta vào một cái chiếu rách đem đi. Ta đuổi theo kéo họ lại thì bị đám hạ nhân hất ra. Nương dù sao cũng là thiếp nhân Triều gia, vì sao đến cả quan tài cũng không có?
Hạ nhân nói:"Nương ngươi xuất thân bần hàn, có thể được thiêu ở Triều phủ đã phúc bảy đời nhà ngươi."
Mãi đến sau này ta mới biết, vì nương ta qua đời đúng ngày phụ thân nạp tân thiếp. Trưng thị vì không muốn tang sự trùng hỷ sự nên mới đem nương ta quấn chiếu rách thiêu ở sau hậu viện, tránh bị âm khí ảnh hưởng.
Ta nhìn mồi lửa thiêu tách tách, nghĩ đến phận đời bạc bẽo của nương.
Ta lại nghe lão hạ nhân Triều phủ nói.
"Vốn dĩ nương ngươi không phải làm thiếp."
..............
Nương ta, Minh Cầm.
Vốn là nữ nhi Minh gia phú hộ, sau khi ngoại mẫu ngoại công qua đời. Nương ta theo hôn sự đã định thuở nhỏ, một mình gả đến Triều gia cùng số hồi môn kếch sù.
Triều gia lúc đó vẫn chưa quan chức, chỉ là một nhà địa chủ bình thường. Phụ thân ta tuổi trẻ chưa công trạng, nương ta vừa gả đến chưa bao lâu phu quân đã tòng quân đánh trận.
Nương ta một mình ở Triều phủ, gánh cả giang sơn nhà chồng.
Triều phủ to lớn mấy mươi người, đều dựa vào hồi môn của nương ta ăn sung mặc sướng. Đến khi phụ thân đạt được công trạng quay về, số hồi môn đó sớm đã tiêu sạch.
Nương nghĩ rằng cuối cùng cũng khổ tận cam lai, nhưng phụ thân được Trưng Viên hầu để ý. Muốn gả đích nữ duy nhất Trưng gia cho người.
Đích nữ quyền quý phủ hầu gia và thê tử thôn phụ ở quê nhà, không cần đặt lên bàn cân cũng biết trọng lượng thế nào.
Phụ thân lừa gạt nói đón nương và cả nhà đến Đại Kinh sinh sống, mấy tháng sau nương mới biết phụ thân sắp lấy nữ nhi hầu phủ, muốn nương ta chịu cảnh làm thiếp.
Từ thê thành thiếp, đây là muốn làm nhục ai đây?
Nương sống chết không chịu, nhưng đã muộn màng. Dù người không chịu, cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng.
"Vốn dĩ nương ngươi không phải làm thiếp."
Mãi đến sau này ta mới hiểu.
Ta nhẫn nhịn nỗi uất hận trong lòng, lăn lộn sinh tồn. Sau khi thành niên, ta nỗ lực ưu tú mong bản thân có ngày được tỏa sáng. Ta không tin xuất thân bần hàn thì cả đời không thể trở mình.
Lúc đó trẻ người non dạ, không nghĩ những chuyện mình làm là đang gây họa cho bản thân.
Ta càng ưu tú thì chính là càng che đi hào quang của Triều Thanh Bích, trở thành cái gai trong mắt mẫu tử Trưng Bảo Lan.
Mãi đến khi nhìn thấy sự ác ý trong mắt đích muội, ta mới thu liễm phần nào.
Cho đến ngày đó, ta gặp chàng trong hội hoa đăng. Nói là hội hoa đăng nhưng là nơi để thái tử gia gặp mặt các nữ nhi nhà quan lại, nghe nói thái tử điện hạ muốn nạp trắc phi.
Mẫu tử Trưng Bảo Lan rất coi trọng việc này, trang điểm cho Triều Thanh Bích một vẻ rực rỡ khuynh thành. Ta tự hỏi, thái tử gia kia rốt cuộc có tướng mạo thế nào?
Chu Chính Hàm, lúc đó chàng ấy vẫn là thái tử điện hạ.
Đến khi ta được theo cùng Triều Thanh Bích, diện kiến nam tử với vẻ cao ngạo vương giả kia. Ta mới hiểu ra vì sao đích muội của ta lại nhìn chàng si mê đến thế.
Hoa đăng hội nhiều vương gia thế tử, không tránh khỏi có kẻ âm mưu hạ sát. Thích khách tấn công vào hội đăng, khiến tình thế hỗn loạn.
Hạ nhân Triều gia chỉ che chở cho mẫu tử Trưng Bảo Lan, ta bị bỏ mặc đằng sau không ai bảo vệ. Một mình đứng giữa hỗn chiến, là Chu Chính Hàm thuận tay kéo ta đi.
Trong một khắc đó, ta đã rung động.
Hỗn chiến kết thúc, nghịch tặc bị bắt lại. Chu Chính Hàm đưa áo choàng cho ta, ánh mắt chàng hạ xuống:"Nữ nhi nhà nào?"
Thuộc hạ chàng nói:"Điện hạ, là thứ nữ của Triều gia tướng quân."
Chu Chính Hàm hơi thất thần. Chàng căn dặn thuộc hạ đưa ta hồi phủ rồi quay người rời đi.
Ta vốn định sẽ chôn vùi chuyện này sâu trong lòng. Vĩnh viễn không mơ tưởng tới.
Vốn là nữ nhi nhà tướng, từ nhỏ ta đã khác với tỷ muội xung quanh. Người ta thích thêu hoa vẽ tranh, ta lại cùng tam tứ đệ so tài cao thấp.
Ta cứ nghĩ lén lút tòng quân không ai biết, sau này có thể làm Chu Triều Hoa Mộc Lan thứ hai. Dựa vào công danh cho mẫu thân một linh vị.
Thái tử phủ đem sính lễ đến, muốn hỏi đích muội làm trắc phi. Chuyện này khiến cho mẫu tử Trưng Bảo Lan vui mừng đến mở tiệc, làm gì còn để ý đến một thứ nữ đang lặng lẽ thu dọn hành trang.
Nhưng ông trời không cho ta như ý nguyện.
Trước đêm rời đi, Chu Chính Hàm đến dự tiệc trong phủ. Chàng bị chuốc say, trong lúc không tỉnh táo đã xông vào khuê phòng ta. Cũng một lần đó, Triều gia đành gả ta thay cho đại tỷ.
Mẫu tử Trưng Bảo Lan hận ta vô kể, người của Triều gia mắng ta là tiện nhân đoạt phu của đích muội.
Ta nhìn hỷ phục trên người, đáy mắt bình lặng ảm đạm. Bên ngoài đầy tiếng xì xào giễu cợt, thứ nữ Triều phủ được gả làm trắc phi.
Không biết gọi là bay lên cành cao làm phượng hoàng, hay là ta đê tiện trèo cao.
Ta biết chàng không thích thứ nữ, sau khi nạp vào phủ làm trắc phi ta vẫn luôn nhẫn nhịn mà sống. Sợ bản thân gây họa sẽ bị chàng ghét bỏ.
Tiên đế băng hà, chàng thuận lợi kế vị. Vì muốn giữ vững Triều gia, ta được chàng phong làm An phi.
Có lẽ cái danh hào này chàng ban cho ta cũng là nhắc ta an phận thủ thường.
Chàng không biết, ta lại chỉ vì một lần chàng thuận tiện đưa tay giúp đỡ đó mà si tâm suốt nhiều năm, là thật lòng si tâm. Nhắm mắt lại, cảm thán thêm phận mình bạc nhược.
Thất sủng phi tử, chính là ta bấy giờ. Sủng hay không sủng, cũng chẳng quan trọng. Ta yêu chàng hay không, chỉ có ta biết.
Lá thư thứ mấy từ Triều gia gửi đến, đích mẫu muốn ta tiến cử Triều Thanh Bích vào cung làm phi. Dùng lời lẽ nặng nề, cho rằng ta năm đó dành lấy phần phúc của Thanh Bích mới có được ngày hôm nay. Bây giờ ta đã làm phi tử sống quyền quý cao sang, cũng nên trả lại cái phúc này cho đích muội.
Nàng ta lại không biết nơi cung cấm này, khủng khiếp đến nhường nào. Nhưng ta cũng không giúp được, đến cả Chu Chính Hàm ta còn chẳng thể gặp, làm sao tiến cử Triều Thanh Bích?
Ngày tháng đi qua, cung triều rúng động. Tiểu cung nữ bên cạnh ta hớt hải chạy vào, vừa run vừa khóc:"Nương nương, hoàng thượng, hoàng thượng đã..."
Băng hà.
Ta chạy đến Long Nguyên cung, nhìn thấy chàng nằm bất động dưới mũi kiếm của Chu Chính Hoành. Vương đệ chàng cấu kết cùng yêu phi Tương thị giết vua đoạt ngôi, đây là chuyện tày trời.
Sau khi chàng băng hà, ta như biến thành người khác.
Mượn cái xác của cung nữ đã chết trong chiến loạn, ta cải trang tẩu thoát khỏi hoàng cung. Rời hoàng cung phiêu bạt, ta mới biết được Triều gia ta cũng có phần trong cuộc tạo phản này.
Tạo phản, hah...phụ thân ta cả đời oai phong nhất chắc chỉ có lúc này. Nếu không nhờ vào Trưng Viên hầu, ông ta có mười cái gan cũng không dám nương theo.
Có lẽ giữa bọn họ đã có âm mưu từ trước. Sau khi Chu Chính Hoành thuận lợi kế vị, Triều gia liền đem Triều Thanh Bích tiến cung làm quý phi.
Ta phỉ nhổ một trận, uổng cho phụ thân từng quỳ dưới chân rồng thề lòng trung chinh báo quốc.
Ta ẩn náu ở Đại Kinh, gia nhập đoàn gián điệp của Kỵ Miên vương Chu Chính Thừa, bào đệ của chàng.
Chu Chính Thừa nhận ra ta ngay từ lần đầu gặp.
"Triều tẩu, chiến trận không giống hậu cung."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:"Vương gia, chàng đã chết trước mắt ta mà ta chẳng thể làm gì. Nếu như không báo thù, ta e rằng cả đời này mình chẳng còn lẽ sống."
Ta chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi, từ nhỏ đã bị ghẻ lạnh. Trên đời này ngoại trừ nương ta thì Chu Chính Hàm là người đầu tiên dang tay bảo vệ ta, dù chỉ là tiện tay cứu giúp.
Ta yêu chàng không? Yêu, từ sau lần ở hoa đăng hội đó ta đã đem lòng yêu chàng.
Chu Chính Thừa thấy không thể khuyên ta, hắn sai người dạy ta võ nghệ. Nói cho ta biết nơi này nay sống mai chết, dù thế nào cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
Hắn không biết, từ ngày chàng rời khỏi thế gian này, ta đã chết theo chàng.
Sáu năm ròng rã của ta trôi qua vô cùng mệt mỏi, binh quyền đủ lớn mạnh, Chu Chính Thừa và trung thần quyết định khởi binh.
Ngày Kỵ Miên vương khởi binh đánh vào Đại Kinh, ta cũng giáp phục khí thế đằng sau. Trong mắt ta lúc này, chỉ có báo thù, chỉ có lật đổ Chu Chính Hoành và loạn đảng.
Giáp mặt với ta không ai khác là phụ thân, Triều Thanh Nghị.
Ông ấy nhìn thấy ta như gặp quỷ, khóe mắt hơi run:"Ngươi, nghịch nữ nhà ngươi vẫn chưa chết!"
"Xem ra phụ thân thực sự muốn nhìn thấy ta chết giống như nương ta năm nào."
Hận? Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn ám ảnh cái chết của thân nương. Bọn ta vốn dĩ không phải sống cuộc đời như thế này. Triều gia, Trưng thị đều là những kẻ lòng lang dạ sói.
Triều Thanh Nghị đã lớn tuổi, sớm không đánh lại người hằng ngày khổ luyện như ta. Chỉ bằng hai chiêu, ông ấy đã đại bại dưới tay chính nữ nhi của mình.
Gươm của ta chĩa vào yết hầu ông ấy. Tiếng trống báo hiệu đại thắng, có lẽ Chu Chính Thừa đã lật đổ cẩu đế thành công. Ta nhìn Triều Thanh Nghị chật vật dưới chân, cuối cùng cũng không xuống tay.
Tội tạo phản của Triều gia, Chu Chính Thừa nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.
Ta leo lên chiến mã, tiến vào Đại Kinh. Chuyện đầu tiên muốn làm là tự tay giết chết Chu Chính Hoành, Chu Chính Hoành bị quân binh giữ lấy, đồng tử đỏ ngầu.
"Ngươi..."
"Không ngờ là ta phải không?"
Một tiểu phi tử không nằm trong trí nhớ của hắn, nay lại giáp phục bạch kim, gươm giáo oai hùng. Chu Chính Thừa không muốn ta ra tay, chủ động ngăn lại.
"Vương gia, ngươi sắp là tân đế, danh tiếng trước muôn dân thiên hạ rất quan trọng. Loại chuyện này cứ để thần phụ làm."
Ta tiến lại gần, Chu Chính Hoành sợ đến thở dốc, van xin ta đừng qua đây:"Ta chết rồi, Triều gia và quý phi cũng sẽ đồng quy vu tận. Ngươi cứu ta, ta có thể giúp ngươi giữ mạng Triều gia."
Ta cười nhạo báng, dùng cách thức năm đó hắn đoạt mạng phu quân ta trả thù. Một đao lấy mạng.
Chu Chính Hoành chết, yêu phi Tương thị năm đó giờ đã là hoàng quý phi cũng bị tuẫn táng theo. Thù đã trả xong, ta một mình đến hoàng lăng của Chu Chính Hàm.
Nhiều năm không ai quét tước, hoàng lăng bụi đóng một mảng dày. Ta ngồi phịch dưới chân mộ, vân vê bạch ngọc trong tay. Năm đó được phong phi, là chàng đã tặng ta.
"Chính Hàm..."
Ta nhận ra giọng mình đã khàn đục từ lúc nào, vết thương bên bả vai sớm rướm máu, có lẽ là bị thương lúc giao tranh với Triều Thanh Nghị.
Ta khẽ khép mắt lại, hồi tưởng lại lúc nương còn sống đến khi thành niên gặp chàng. Ta thở dài một trận, có lẽ độc dược uống trước đó đã phát tán.
Chính Hàm, nương thân...ta đến tìm hai người đây.
Tên của ta không được phụ thân đích thân đặt, lúc ta chào đời nương thấy ta ốm yếu gầy gò.
Người đặt cho ta chữ "Diên", mong ta diên niên bình an.
Từ lúc hiểu chuyện, ta được biết mình là thứ nữ nhà tướng Triều gia. Nương ta họ Minh, gọi Minh di nương.
Bọn ta...bị lãng quên ở Dư Thi Các.
Nương ta rất hiền từ, chưa từng oán trách phụ thân đối với mẫu tử ta không tốt. Nghe nói lúc nương mang thai đã dập đầu rất lâu mới được phụ thân đồng ý cho nuôi dưỡng ta, nương nói chỉ cần có ta thì người có bị đối xử ra sao cũng được.
Ta ở cùng nương trong Dư Thi Các, người lớn lặng lẽ tồn tại, đứa trẻ chậm rãi lớn lên.
Lúc ta bảy tuổi, nương bắt đầu bệnh nặng. Mùa đông gió lớn năm đó không đủ than, nương ta vì thế mà suy yếu từng ngày.
Ta lén nhũ nương rời khỏi Dư Thi Các, lần đầu tiên gặp người gọi là phụ thân kia.
Phụ thân trông rất uy nghiêm, nhưng lúc bế nữ hài Triều Thanh Bích lại lộ ra dáng vẻ cưng chiều vô hạn.
Ta kỳ thực rất ghen tị.
Phu nhân ngồi bên cạnh ông ấy dáng vẻ cao ngạo quyền quý, chỉ nhìn vào trang phục ta cũng biết bà ta có thân phận gì. Khắp Triều phủ này, nữ nhân có bối phận lớn là bà ấy.
Phu nhân Triều gia, Trưng Bảo Lan.
Nữ hài bên bà ấy tầm bằng tuổi ta, trên người áo gấm lụa là, ăn ngon mặc đẹp. Ta tủi thân nép vào một góc, vò lấy vạc áo bị nhăn nhúm.
Ta cũng là nữ nhi Triều gia, đừng nói là ánh mắt cưng chiều, phụ thân chưa từng đến thăm ta lấy một lần.
Năm đó nương bệnh nặng không thể xuống giường, nếu không phải vì cứu nương, ta cũng chẳng đến cầu kiến ông ấy.
Nhưng ta quỳ ở chính đường cả buổi, chỉ có một lão thuộc hạ dắt tay ta về Dư Thi Các, căn dặn người giúp nương ta gọi đại phu.
Nghe nói phụ thân không muốn đến Dư Thi Các, sợ xui xẻo bị lây bệnh.
Một năm sau đó, nương ta qua đời.
Trước khi mất, nương vuốt tóc ta nói cả đời này chỉ mong ta được bình an sống tốt, đừng mang theo cừu hận.
Nương chết không nhắm mắt.
Hạ nhân Triều phủ đến, quấn nương ta vào một cái chiếu rách đem đi. Ta đuổi theo kéo họ lại thì bị đám hạ nhân hất ra. Nương dù sao cũng là thiếp nhân Triều gia, vì sao đến cả quan tài cũng không có?
Hạ nhân nói:"Nương ngươi xuất thân bần hàn, có thể được thiêu ở Triều phủ đã phúc bảy đời nhà ngươi."
Mãi đến sau này ta mới biết, vì nương ta qua đời đúng ngày phụ thân nạp tân thiếp. Trưng thị vì không muốn tang sự trùng hỷ sự nên mới đem nương ta quấn chiếu rách thiêu ở sau hậu viện, tránh bị âm khí ảnh hưởng.
Ta nhìn mồi lửa thiêu tách tách, nghĩ đến phận đời bạc bẽo của nương.
Ta lại nghe lão hạ nhân Triều phủ nói.
"Vốn dĩ nương ngươi không phải làm thiếp."
..............
Nương ta, Minh Cầm.
Vốn là nữ nhi Minh gia phú hộ, sau khi ngoại mẫu ngoại công qua đời. Nương ta theo hôn sự đã định thuở nhỏ, một mình gả đến Triều gia cùng số hồi môn kếch sù.
Triều gia lúc đó vẫn chưa quan chức, chỉ là một nhà địa chủ bình thường. Phụ thân ta tuổi trẻ chưa công trạng, nương ta vừa gả đến chưa bao lâu phu quân đã tòng quân đánh trận.
Nương ta một mình ở Triều phủ, gánh cả giang sơn nhà chồng.
Triều phủ to lớn mấy mươi người, đều dựa vào hồi môn của nương ta ăn sung mặc sướng. Đến khi phụ thân đạt được công trạng quay về, số hồi môn đó sớm đã tiêu sạch.
Nương nghĩ rằng cuối cùng cũng khổ tận cam lai, nhưng phụ thân được Trưng Viên hầu để ý. Muốn gả đích nữ duy nhất Trưng gia cho người.
Đích nữ quyền quý phủ hầu gia và thê tử thôn phụ ở quê nhà, không cần đặt lên bàn cân cũng biết trọng lượng thế nào.
Phụ thân lừa gạt nói đón nương và cả nhà đến Đại Kinh sinh sống, mấy tháng sau nương mới biết phụ thân sắp lấy nữ nhi hầu phủ, muốn nương ta chịu cảnh làm thiếp.
Từ thê thành thiếp, đây là muốn làm nhục ai đây?
Nương sống chết không chịu, nhưng đã muộn màng. Dù người không chịu, cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng.
"Vốn dĩ nương ngươi không phải làm thiếp."
Mãi đến sau này ta mới hiểu.
Ta nhẫn nhịn nỗi uất hận trong lòng, lăn lộn sinh tồn. Sau khi thành niên, ta nỗ lực ưu tú mong bản thân có ngày được tỏa sáng. Ta không tin xuất thân bần hàn thì cả đời không thể trở mình.
Lúc đó trẻ người non dạ, không nghĩ những chuyện mình làm là đang gây họa cho bản thân.
Ta càng ưu tú thì chính là càng che đi hào quang của Triều Thanh Bích, trở thành cái gai trong mắt mẫu tử Trưng Bảo Lan.
Mãi đến khi nhìn thấy sự ác ý trong mắt đích muội, ta mới thu liễm phần nào.
Cho đến ngày đó, ta gặp chàng trong hội hoa đăng. Nói là hội hoa đăng nhưng là nơi để thái tử gia gặp mặt các nữ nhi nhà quan lại, nghe nói thái tử điện hạ muốn nạp trắc phi.
Mẫu tử Trưng Bảo Lan rất coi trọng việc này, trang điểm cho Triều Thanh Bích một vẻ rực rỡ khuynh thành. Ta tự hỏi, thái tử gia kia rốt cuộc có tướng mạo thế nào?
Chu Chính Hàm, lúc đó chàng ấy vẫn là thái tử điện hạ.
Đến khi ta được theo cùng Triều Thanh Bích, diện kiến nam tử với vẻ cao ngạo vương giả kia. Ta mới hiểu ra vì sao đích muội của ta lại nhìn chàng si mê đến thế.
Hoa đăng hội nhiều vương gia thế tử, không tránh khỏi có kẻ âm mưu hạ sát. Thích khách tấn công vào hội đăng, khiến tình thế hỗn loạn.
Hạ nhân Triều gia chỉ che chở cho mẫu tử Trưng Bảo Lan, ta bị bỏ mặc đằng sau không ai bảo vệ. Một mình đứng giữa hỗn chiến, là Chu Chính Hàm thuận tay kéo ta đi.
Trong một khắc đó, ta đã rung động.
Hỗn chiến kết thúc, nghịch tặc bị bắt lại. Chu Chính Hàm đưa áo choàng cho ta, ánh mắt chàng hạ xuống:"Nữ nhi nhà nào?"
Thuộc hạ chàng nói:"Điện hạ, là thứ nữ của Triều gia tướng quân."
Chu Chính Hàm hơi thất thần. Chàng căn dặn thuộc hạ đưa ta hồi phủ rồi quay người rời đi.
Ta vốn định sẽ chôn vùi chuyện này sâu trong lòng. Vĩnh viễn không mơ tưởng tới.
Vốn là nữ nhi nhà tướng, từ nhỏ ta đã khác với tỷ muội xung quanh. Người ta thích thêu hoa vẽ tranh, ta lại cùng tam tứ đệ so tài cao thấp.
Ta cứ nghĩ lén lút tòng quân không ai biết, sau này có thể làm Chu Triều Hoa Mộc Lan thứ hai. Dựa vào công danh cho mẫu thân một linh vị.
Thái tử phủ đem sính lễ đến, muốn hỏi đích muội làm trắc phi. Chuyện này khiến cho mẫu tử Trưng Bảo Lan vui mừng đến mở tiệc, làm gì còn để ý đến một thứ nữ đang lặng lẽ thu dọn hành trang.
Nhưng ông trời không cho ta như ý nguyện.
Trước đêm rời đi, Chu Chính Hàm đến dự tiệc trong phủ. Chàng bị chuốc say, trong lúc không tỉnh táo đã xông vào khuê phòng ta. Cũng một lần đó, Triều gia đành gả ta thay cho đại tỷ.
Mẫu tử Trưng Bảo Lan hận ta vô kể, người của Triều gia mắng ta là tiện nhân đoạt phu của đích muội.
Ta nhìn hỷ phục trên người, đáy mắt bình lặng ảm đạm. Bên ngoài đầy tiếng xì xào giễu cợt, thứ nữ Triều phủ được gả làm trắc phi.
Không biết gọi là bay lên cành cao làm phượng hoàng, hay là ta đê tiện trèo cao.
Ta biết chàng không thích thứ nữ, sau khi nạp vào phủ làm trắc phi ta vẫn luôn nhẫn nhịn mà sống. Sợ bản thân gây họa sẽ bị chàng ghét bỏ.
Tiên đế băng hà, chàng thuận lợi kế vị. Vì muốn giữ vững Triều gia, ta được chàng phong làm An phi.
Có lẽ cái danh hào này chàng ban cho ta cũng là nhắc ta an phận thủ thường.
Chàng không biết, ta lại chỉ vì một lần chàng thuận tiện đưa tay giúp đỡ đó mà si tâm suốt nhiều năm, là thật lòng si tâm. Nhắm mắt lại, cảm thán thêm phận mình bạc nhược.
Thất sủng phi tử, chính là ta bấy giờ. Sủng hay không sủng, cũng chẳng quan trọng. Ta yêu chàng hay không, chỉ có ta biết.
Lá thư thứ mấy từ Triều gia gửi đến, đích mẫu muốn ta tiến cử Triều Thanh Bích vào cung làm phi. Dùng lời lẽ nặng nề, cho rằng ta năm đó dành lấy phần phúc của Thanh Bích mới có được ngày hôm nay. Bây giờ ta đã làm phi tử sống quyền quý cao sang, cũng nên trả lại cái phúc này cho đích muội.
Nàng ta lại không biết nơi cung cấm này, khủng khiếp đến nhường nào. Nhưng ta cũng không giúp được, đến cả Chu Chính Hàm ta còn chẳng thể gặp, làm sao tiến cử Triều Thanh Bích?
Ngày tháng đi qua, cung triều rúng động. Tiểu cung nữ bên cạnh ta hớt hải chạy vào, vừa run vừa khóc:"Nương nương, hoàng thượng, hoàng thượng đã..."
Băng hà.
Ta chạy đến Long Nguyên cung, nhìn thấy chàng nằm bất động dưới mũi kiếm của Chu Chính Hoành. Vương đệ chàng cấu kết cùng yêu phi Tương thị giết vua đoạt ngôi, đây là chuyện tày trời.
Sau khi chàng băng hà, ta như biến thành người khác.
Mượn cái xác của cung nữ đã chết trong chiến loạn, ta cải trang tẩu thoát khỏi hoàng cung. Rời hoàng cung phiêu bạt, ta mới biết được Triều gia ta cũng có phần trong cuộc tạo phản này.
Tạo phản, hah...phụ thân ta cả đời oai phong nhất chắc chỉ có lúc này. Nếu không nhờ vào Trưng Viên hầu, ông ta có mười cái gan cũng không dám nương theo.
Có lẽ giữa bọn họ đã có âm mưu từ trước. Sau khi Chu Chính Hoành thuận lợi kế vị, Triều gia liền đem Triều Thanh Bích tiến cung làm quý phi.
Ta phỉ nhổ một trận, uổng cho phụ thân từng quỳ dưới chân rồng thề lòng trung chinh báo quốc.
Ta ẩn náu ở Đại Kinh, gia nhập đoàn gián điệp của Kỵ Miên vương Chu Chính Thừa, bào đệ của chàng.
Chu Chính Thừa nhận ra ta ngay từ lần đầu gặp.
"Triều tẩu, chiến trận không giống hậu cung."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:"Vương gia, chàng đã chết trước mắt ta mà ta chẳng thể làm gì. Nếu như không báo thù, ta e rằng cả đời này mình chẳng còn lẽ sống."
Ta chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi, từ nhỏ đã bị ghẻ lạnh. Trên đời này ngoại trừ nương ta thì Chu Chính Hàm là người đầu tiên dang tay bảo vệ ta, dù chỉ là tiện tay cứu giúp.
Ta yêu chàng không? Yêu, từ sau lần ở hoa đăng hội đó ta đã đem lòng yêu chàng.
Chu Chính Thừa thấy không thể khuyên ta, hắn sai người dạy ta võ nghệ. Nói cho ta biết nơi này nay sống mai chết, dù thế nào cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
Hắn không biết, từ ngày chàng rời khỏi thế gian này, ta đã chết theo chàng.
Sáu năm ròng rã của ta trôi qua vô cùng mệt mỏi, binh quyền đủ lớn mạnh, Chu Chính Thừa và trung thần quyết định khởi binh.
Ngày Kỵ Miên vương khởi binh đánh vào Đại Kinh, ta cũng giáp phục khí thế đằng sau. Trong mắt ta lúc này, chỉ có báo thù, chỉ có lật đổ Chu Chính Hoành và loạn đảng.
Giáp mặt với ta không ai khác là phụ thân, Triều Thanh Nghị.
Ông ấy nhìn thấy ta như gặp quỷ, khóe mắt hơi run:"Ngươi, nghịch nữ nhà ngươi vẫn chưa chết!"
"Xem ra phụ thân thực sự muốn nhìn thấy ta chết giống như nương ta năm nào."
Hận? Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn ám ảnh cái chết của thân nương. Bọn ta vốn dĩ không phải sống cuộc đời như thế này. Triều gia, Trưng thị đều là những kẻ lòng lang dạ sói.
Triều Thanh Nghị đã lớn tuổi, sớm không đánh lại người hằng ngày khổ luyện như ta. Chỉ bằng hai chiêu, ông ấy đã đại bại dưới tay chính nữ nhi của mình.
Gươm của ta chĩa vào yết hầu ông ấy. Tiếng trống báo hiệu đại thắng, có lẽ Chu Chính Thừa đã lật đổ cẩu đế thành công. Ta nhìn Triều Thanh Nghị chật vật dưới chân, cuối cùng cũng không xuống tay.
Tội tạo phản của Triều gia, Chu Chính Thừa nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.
Ta leo lên chiến mã, tiến vào Đại Kinh. Chuyện đầu tiên muốn làm là tự tay giết chết Chu Chính Hoành, Chu Chính Hoành bị quân binh giữ lấy, đồng tử đỏ ngầu.
"Ngươi..."
"Không ngờ là ta phải không?"
Một tiểu phi tử không nằm trong trí nhớ của hắn, nay lại giáp phục bạch kim, gươm giáo oai hùng. Chu Chính Thừa không muốn ta ra tay, chủ động ngăn lại.
"Vương gia, ngươi sắp là tân đế, danh tiếng trước muôn dân thiên hạ rất quan trọng. Loại chuyện này cứ để thần phụ làm."
Ta tiến lại gần, Chu Chính Hoành sợ đến thở dốc, van xin ta đừng qua đây:"Ta chết rồi, Triều gia và quý phi cũng sẽ đồng quy vu tận. Ngươi cứu ta, ta có thể giúp ngươi giữ mạng Triều gia."
Ta cười nhạo báng, dùng cách thức năm đó hắn đoạt mạng phu quân ta trả thù. Một đao lấy mạng.
Chu Chính Hoành chết, yêu phi Tương thị năm đó giờ đã là hoàng quý phi cũng bị tuẫn táng theo. Thù đã trả xong, ta một mình đến hoàng lăng của Chu Chính Hàm.
Nhiều năm không ai quét tước, hoàng lăng bụi đóng một mảng dày. Ta ngồi phịch dưới chân mộ, vân vê bạch ngọc trong tay. Năm đó được phong phi, là chàng đã tặng ta.
"Chính Hàm..."
Ta nhận ra giọng mình đã khàn đục từ lúc nào, vết thương bên bả vai sớm rướm máu, có lẽ là bị thương lúc giao tranh với Triều Thanh Nghị.
Ta khẽ khép mắt lại, hồi tưởng lại lúc nương còn sống đến khi thành niên gặp chàng. Ta thở dài một trận, có lẽ độc dược uống trước đó đã phát tán.
Chính Hàm, nương thân...ta đến tìm hai người đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.