Cung Khuyết

Chương 124

Trịnh Lương Tiêu

05/01/2018

Mưa rơi xuống nhè nhẹ, tí tách tí tách làm người ta tâm hoảng ý loạn.

Hoàn toàn ngược lại, trường thi phía trước chỉ vội mà không loạn, ta nhìn thấy được bóng dáng nhị ca đi xuât hiện một cái rồi lại biến mất. Hắn rất tẫn trách, tuần tra kỹ lưỡng cả trong lẫn ngoài, dáng dấp của nhị ca vốn rất oai phong, cho dù biết hay không biết hắn thì chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của hắn, những người có ý định giúp cho các sĩ tử bên trong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu còn nghe đến uy danh trước kia của hắn trên chiến trường, càng không có người nào không ngoan ngoãn vâng lời.

Trước mắt, tiến hành kỳ thi mùa xuân một cách thuận lợi là việc quan trọng nhất.

Nhưng ta vẫn lo lắng, sợ rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện.

A Nam lẫn trong đám người, nàng cũng đang quan sát, đôi mắt nhạy bén dị thường.

Ta biết rõ A Nam sẽ không chờ lâu, nàng diễn vai Bạch Thược rất nghiêm túc. Một cung nữ cẩn thận dè dặt chắc chắn sẽ không nán lại lâu ở bên ngoài cung.

Nhưng kỳ lại là, ta không thấy có người của Lý phu nhân đến gần A Nam. Căn bản là không có ai đến gần A Nam.

Thân vệ của ta lên Phong Vũ Các, ngồi xuống đối diện Đặng Hương. Hai người nói qua nói lại, chắc chắn là Đặng Hương không biết đang xảy ra chuyện gì, lúc này vẫn đang mơ hồ.

Nhưng vào lúc này, một tiếng chiêng vang lên, một đội hộ vệ từ bên trong trường thi đi ra. Đám sĩ tử đang ngó nghiêng trước cửa trường thi lập tức bị đẩy tán loạn ra bên ngoài, lui tới mặt đường gần chỗ A Nam đang đứng, khiến A Nam bị lẫn vào trong đó. Trong nháy mắt A Nam biến mất khỏi tầm mắt ta.

Trong lòng ta hoảng hốt, gần như muốn nhảy ra khỏi kiệu. Nghe được tiếng Như Ý đang giả trang thành gã sai vặt ho khan hai tiếng, ta mới tạm thời nhịn xuống được. Ta đã sắp xếp rất nhiều hộ vệ, bọn họ sẽ giúp ta bảo vệ cho A Nam.

Hai vị chủ khảo Tưởng Tiệp và Võ Hiếu Giai lúc này đang đi ra. Bọn họ cung kính đứng thẳng ở bên cạnh cổng. Đã sắp đến giờ lành rồi, bọn họ là tới chờ để lấy ngọc bài có đề thi của ta. Theo lẽ thường, hai phiến ngọc này nên là do bộ Lễ đưa đến trường thi. Nhưng hôm nay đích thân ta đến đây, bọn Tưởng Tiệp tuyệt đối không ngờ đến.

Đi theo phía sau lưng bọn họ là nhị ca đang xách đao. Đôi mắt phía sau bộ râu quai nón của nhị ca lúc này đang quét khắp nơi, nhìn có vẻ rất hồi hộp. Kể từ một tháng trước, lúc ta giao chuyện giám sát kỳ thi mùa xuân năm nay cho nhị ca, hắn vẫn luôn rất cẩn trọng. Có hắn, thành Lạc Kinh an bình hơn rất nhiều.

Ở cửa trường thi có một sĩ tử hình như có chút vấn đề, hắn bị thủ hạ của nhị ca ngăn lại, không biết tại sao qua lại vài ba câu, hắn lại bắt đầu ồn ào.

Ta nhìn kỹ người nọ, là dáng vẻ thư sinh nho nhã yếu đuối, bộ đồ cũ trên người nhìn giống như học trò nghèo, lưng có chút gù do dựa vào bàn trong thời gian dài. Ta nhìn hắn không giống Lý Dật lắm, có lẽ là người do Lý Dật phái ra. Ta không khỏi cảnh giác.

Ta chỉ thất thần một giây ngắn ngủi, trên Phong Vũ Lâu lại có biến.

Một tiếng gào to hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn lên Phong Vũ Lâu. Lúc này trên Phong Vũ Lâu đã không còn gió êm sóng lặng nữa. Ở một góc cửa sổ, ta nhìn thấy được một người đang giương cung lắp tên, từ trên cao nhìn xuống, nhắm thẳng vào hai vị chủ khảo phía dưới lầu. Mặc dù người nọ che mặt nhưng vừa nhìn đã biết là kẻ luyện võ.

Thân vệ của ta vốn đang ngồi đối diện Đặng Hương, lúc ngày vươn người đứng dạy, chạy thẳng tới vị thích khách kia.

Mũi tên bay nhanh, nhắm thẳng Võ Hiếu Giai: "Nam man tử*!" Tên thích khách trên cửa sổ mắng một tiếng. Nhưng mũi tên của hắn lại bắn không trúng, ám vệ của ta trên Phong Vũ Lâu đã sớm ra tay, một phát được việc, người nọ không thể không rời khỏi cửa sổ.

*nam man tử: tên mọi rợ miền nam

Ta biết rõ, trên Phong Vũ Lâu chắc chắn xảy ra vấn đề. Chỉ là dưới góc nhìn của ta không nhìn ra được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng trên Phong Vũ Lâu ta cũng có sắp xếp, sẽ không để xảy ra chuyện lớn.

Quả nhiên, nghe được từ phía trên có âm thanh truyền đến.

Bóng dáng màu đỏ bên cửa sổ không nhúc nhích. Toàn bộ lực chú ý của Đặng Hương vẫn đặt ở dưới lầu, trên người A Nam.

Cửa sổ cái đó bóng dáng màu đỏ động cũng không động. Đặng Hương chú ý của lực, vẫn tất cả đều là lầu dưới, ở A Nam trên người.



Một chiếc lông chim bay sượt qua gò má hắn, nhè nhẹ rơi vào trong đám người dưới lầu.

"Đó không phải là Đặng Hương ở Nam Sở sao?" Dưới lầu có người kêu to. Chiếc kiệu nhỏ mới đến còn chưa dừng hắn, Phùng Mại mà ta vốn tưởng rằng sẽ không lộ diện đã nhảy vội ra ngoài. Hắn tới thật là đúng lúc!

"Mau! Bắt tên nghịch tặc mặc đang mặc bộ đồ đỏ đó cho ta." Phùng Mại giậm chân kêu lớn tiếng. Ta nhìn không ra hắn bị thương ở đâu.

Những gia đinh kia của Phùng gia cũng như sói như hổ bổ nhào lên Phong Vũ Lâu. Quả nhiên là vừa có kịch hay, quả nhiên là phái Phùng Mại tới gặp mặt. Bọn họ làm việc rất cẩn thận, đáng tiếc, ta căn bản không quan tâm bọn họ đang nghĩ cái gì.

Đặng Vân không biết từ đâu chui ra lập tức ngăn cản Phùng Mại: "Phùng huynh, làm cái gì vậy?"

Ta cảm thấy đôi mắt của ta đã không đủ dùng.

Bên kia vẫn chưa nhìn ra đầu mối từ chỗ A Nam, ta chỉ có thể nhìn thấy tán dù hoa của A Nam thỉnh thoảng lộ ra một góc trong đám người. Lại phát hiện ra bên kia còn loạn hơn, một đám thư sinh nhìn thấy quan chủ khảo bị thích khách ám sát, trong lúc nhất thời cũng tán loạn. Người đứng xem náo nhiệt có, người ôm đầu thử nhảy lên cũng có, còn có người muốn thừa dịp hỗn loạn mà lẩn vào bên trong.

Nhưng tán dù hoa của A Nam vẫn lù lù bất động, không còn di chuyển theo đám người nữa. Nàng giống như là Định hải thần châm* giữa sóng lớn, có nàng ở đây, ta luôn có thể tìm được phương hướng. Điều này khiến ta yên tâm hơn không ít. Chỉ là tình cảnh trước mắt quá loạn, nếu còn tiếp tục như vậy, không biết chừng còn có thể quấy rối kỳ thi mùa xuân năm nay của ta. Nếu quả thật là như vậy, ta cũng không cần làm hoàng đế nữa.

*Định hải thần châm: Cây gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không

Rất may là vào lúc này, nhị ca đứng dậy, hắn quát một tiếng: "Người nào còn lộn xộn nữa thì liền chặt đầu người đó!" Tiếng nói như sư tử gầm, dường như ngay cả mưa bụi cũng run sợ.

Tất cả mọi người bình tĩnh lại, ngay cả Phùng Mại đang dây dưa với Đặng Vân cũng kinh ngạc nhìn nhị ca, hắn ngay cả động đậy cũng không dám nữa rồi.

Dáng vẻ nhị ca thô kệch, trải qua sát khí trên chiến trường gió tanh mưa máu, đối với mấy vị công tử như hắn mà nói thì rất có sức uy hiếp.

Lúc này tiếng đánh nhau trên Phong Vũ Lâu cũng yên tĩnh trở lại, có binh lính kéo một người tới cửa sổ, cũng đẩy đầu hắn ra bên ngoài cửa sổ.

Nhị ca liếc mắt nhìn, gật đầu một cái: "Áp giải xuống đây, đừng để cho hắn tự vẫn."

Ta cũng nhìn sang, không phải là Lý Dật!

Nhưng vào lúc này, Đặng Hương vốn vẫn hững hờ không thèm đếm xỉa đến tình hình đột nhiên từ bên cửa sổ đứng lên, trong lúc ta còn chưa nhìn rõ, một thân áo đỏ kia đã phi xuống từ cửa sổ. Bóng dáng kia bay vọt vào giữa đám người.

Ta cả kinh, ánh mắt lại cuống quýt tìm kiếm A Nam, lần này, ta phát hiện ra không thấy A Nam đâu!

Bởi vì tiếng rống to kia của nhị ca nên trước cửa trường thi đều khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đám người hỗn loạn dần dần tản ra, chỗ A Nam vốn đang đứng lại trở thành trống không.

Nơi đó không có dù hoa cũng không thấy bông thược dược trắng. Thậm chí ngay cả bóng dáng đỏ rực vừa nhảy xuống kia cũng không còn tung tích.

Ta lập tức hốt hoảng, căn bản không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, vén màn kiệu lên liền xông ra ngoài.

Trên cõi đời này, chuyện gì cũng không đáng sợ bằng chuyện ta bị mất A Nam.

Ta đã quên thân phận của ta, cũng quên mất hoàn cảnh lúc này. Ta chỉ một lòng lo lắng A Nam có thể gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Ta giống như bị điên rồi, xông vào giữa đám người, muốn tìm ra bóng dáng gầy mảnh của A Nam trong đó.



Lúc này một đóa thược dược trắng rơi xuống giữa vũng bùn, vẻ thuần khiết đọng lại trong đất cặn.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Dưới sự chỉ dẫn của nhị ca cùng Tưởng Tiệp và Võ Hiếu Giai, tiếng hô vạn tuế không ngừng vang lên bên tai. Đám người trước mặt lục tục quỳ xuống đầy đất.

Bây giờ ta mới ý thức tới việc ta là hoàng đế, vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây lúc này.

Ta đứng ngây người giữa mưa.

Mưa tí tách rơi xuống đất, ta không thể không nghiêm mặt, tỏ ra vẻ uy nghiêm mà bậc đế vương nên có.

Như Ý thông minh dùng mâm vàng bưng hai phiến ngọc, chầm chậm chạy đến bên người ta: "Nguyên Quân Thịnh, Tưởng Tiệp, Võ Hiếu Giai, nghe chỉ!" Hắn lớn tiếng nói.

Ta bị mất A Nam, cảm giác giống như mất đi tim của mình.

Với sự hợp tác của Như Ý, phiến ngọc có đề thi được phát xuống. Sau khi vái lạy rồi dập đầu, bọn Tưởng Tiệp cung kính đón lấy phiến ngọc đưa vào trường thi.

Ở cửa trường thi đã khôi phục lại trật tự, các sĩ tử lại đi vào trường thi như thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Bên cạnh ta lúc này là Phùng Mại và Đặng Vân. Hai người đứng trước mặt ta giả mù sa mưa biểu diễn vở kịch bắt tay nói chuyện vui vẻ.

Nhị ca vẫn xách cây đao đi đi lại lại như cũ.

Bọn họ đều giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Không có ai chú ý tới trên đường thiếu mất một người.

Có lẽ chỉ có ta hiểu ta vừa bị mất cái gì.

Hiện tại ta gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Đặng Hương, trong mắt tiểu tử này chỉ có A Nam, có lẽ hắn biết A Nam đi đến nơi nào.

Phùng Mại nhận ra Đặng Hương, cũng có nghĩa là việc làm ngày hôm qua của ta đã bị bại lộ, cho dù lúc này Lý phu nhân và Lý Dật không có mặt ở hiện trường cũng sẽ nhanh chóng biết được người đến phường Trường Xuân ngày hôm qua không phải là Đặng Hương, nói không chừng bọn họ còn có thể lập tức đoán ra người đó là ta.

Bọn họ nhất định sẽ cảnh giác hơn, chỉ mong rằng sẽ không vì vậy mà mang đến phiền toái cho A Nam. Nếu như bọn họ nhận ra A Nam, A Nam sẽ lập tức gặp nguy hiểm.

Trên người ta đổ mồ hôi lạnh, cộng thêm đứng giữa mưa, chỉ chốc lát đã ướt hết y phục, ta cảm thấy cả người đều không thoải mái.

"Hoàng thượng nên trở về cung rồi chứ?" Đặng Vân hỏi, thật ra thì hắn cũng có chút lo lắng, biểu hiện còn rõ ràng hơn cả ta. Nhưng hắn nhìn đến một đám cung nhân đang xúm lại bên cạnh ta, cũng biết là ta nên trở về cung rồi. Có lúc ta chính là thân bất do dĩ, lúc này trong đầu đều hết sức mơ hồ.

"Phùng huynh thì sao? Đây là có ý muốn kết quả cuối cùng của cuộc thi sao?" Đặng Vân lại hỏi Phùng Mại.

Trên mặt Phùng Mại lập tức hiện ra vẻ đau đớn: "Ta vốn định gắng sức dự thi, chỉ bất đắc dĩ là trên người bị thương nặng..."

"Mại Nhi mau trở về nghỉ ngơi đi." Ta lập tức nói: "Đã bị thương, cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân."

Đặng Vân lập tức tiếp lời: "Ta còn có chút chuyện." Hắn cười: "Không thể đi theo hoàng thượng làm tùy tùng, cũng không thể uống rượu cùng Phùng nhị công tử." Đầu của hắn đã quay ngược quay xuôi: "Ta còn phải đi tìm người."

Ta cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng xuống: "Vân ca cũng mau đi đi, các ngươi cũng nên làm việc mình định làm đi. Đúng rồi, mấy ngày nay Vân ca đừng quên chạy đến quân Kiến Chương nhiều một chút, ta thấy người vừa rồi trên Phong Vũ Lâu có chút quen mặt."

Ta nói xong liền xoay người rời đi, cố gắng che giấu nỗi thấp thỏm trong lòng. Như thế này không được! Ta phải lập tức đi tìm A Nam. Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, ta cũng không thể để mặc cho người khác chăm sóc A Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cung Khuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook