Chương 47: Chương 47.1
Trịnh Lương Tiêu
06/02/2016
Ta bình tĩnh lại lần
nữa. Ánh mắt A Nam bình tĩnh như nước, nàng cũng bắt đầu chậm rãi mặc
quần áo, so với ta trầm ổn hơn nhiều. "Không bằng trước tiên Hoàng
Thượng đi xem động tĩnh bên phía Phùng gia, nhìn xem Phùng đại nhân có
biết việc này hay không đã", nói xong lại thở dài một tiếng, "Phùng Thục phi đang bị bệnh, không nên quấy rầy, bằng không có thể hỏi phiền toái
nàng đi hỏi người trong nhà một chút".
Nàng nói mềm mại, không dấu vết.
Ta nghĩ một chút, "Việc này cũng không cần phiền toái đến Thục phi, trẫm có thể tự mình đi hỏi Phùng đại nhân".
"Hoàng Thượng muốn xuất cung sao".
"Ừ, nhưng sẽ không đi xa, chỉ đi đến Phùng gia mà thôi". Ta cũng không tính ra khỏi thành đi đến Kiến Chương Doanh. A Nam nói rất đúng, nơi đó không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta không thể tùy tiện lấy thân mạo hiểm.
Lúc này, A Nam đã mặc xong áo lót, choàng một cái áo lông cừu rồi xuống giường. Nàng đi đến trước cửa sổ, vén rèm cửa sổ màu đỏ nhạt lên trước mặt ta, "Hoàng Thượng xem, lúc này không trăng không sao, đêm đã khuya, bên ngoài hắc nguyệt phong cao, nếu Hoàng Thượng muốn xuất cung, xin hãy dẫn nhiều nhân mã đi". Thân ảnh gầy gầy nhỏ bé, linh linh đứng trước cửa sổ, đúng là tiên tư phiêu dật.
Ta có chút hoảng hốt, lại một lần nữa cảm thấy hôm nay thực đáng tiếc, bằng không ta có thể đã bắt được vị tiên tử này, từ nay về sau không bao giờ để nàng bay đi nữa.
"Hoàng Thượng?", A Nam cảm nhận được ta đang thất thần.
"A Nam không cần lo lắng, đương nhiên ta sẽ mang theo thân vệ tinh nhuệ đi theo ta. Hơn nữa, bất quá ta đi Phùng gia tìm huynh đệ Phùng gia chơi cờ. Đây là bên trong kinh thành sẽ không xảy ra chuyện gì đâu". Ta đã cân nhắc kĩ, ta đến Phùng gia, lấy huynh đệ Phùng gia làm lá chắn, để cho Phùng Ký đi xử lý vụ Kiến Chương Doanh bất ngờ làm phản. Như vậy ít nhất có thể đem sự việc kéo dài tới hừng đông, sau đó lại triệu tập quân thần thương nghị. Trong tình huống không rõ này, ta không thể khinh động.
Mà chỉ cần ta nhìn chằm chằm vào huynh đệ Phùng gia, tin tưởng Phùng Ký cũng không dám vọng động.
"Thiếp nghĩ, hẳn cũng sẽ không có đại sự gì", A Nam an ủi ta, "Kiến Chương Doanh vẫn là binh lính tinh nhuệ của tiên đế, hiện tại rất khó có ai có thể làm dao động căn cơ".
A Nam nói đạo lý không sai, nhưng cũng là gặp chuyện không may, dù sao cũng có tổn hại nhất định. Dù sao cũng có liên quan đến chuyện làm phản, chung quy đối với ta không có chỗ gì tốt. Trong lòng ta hiểu được.
Lúc này, Như Ý đã thu thập thỏa đáng cho ta, ta phải đi.
Ta quyến luyến nhìn A Nam, "A Nam nên nhớ kỹ hôm nay, không có việc gì thì phải nhớ đến trẫm, lần tới chúng ta tiếp tục", ta nói xong tiến lên ôm lấy A Nam, ở trên mặt nàng thực vang dội hôn một ngụm.
Vệt hồng trên mặt A Nam mới nhạt đi giờ lại trở lại.
"A Nam nàng đi ngủ đi, bây giờ vẫn là nửa đêm, nàng không cần lo cho ta", ta nói, "Sáng mai nàng cũng không cần dậy sớm".
A Nam lắc lắc đầu, "Hôm nay thiếp cũng ngủ không được, sáng mai, còn phải tổ chức tiểu yến. Hiện tại cần phải chuẩn bị một chút".
Ta không rõ, nhướng mi nhìn A Nam.
"Nếu thiếp không làm, ngày mai, Phùng Thục phi trong người còn đang mang bệnh mà phải xử lý, thiếp không đành lòng", A Nam cười.
Bây giờ ta mới nhớ tới, nữ nhân trong hậu cung, hơn phân nửa xuất thân từ quan gia, bên ngoài vừa động, nội bộ tất có dị thường. A Nam phòng ngừa chu đáo, có ý tứ giúp ta ổn định hậu cung. Một lần nữa ta lại cảm thấy hối hận trong lòng, sớm biết như vậy, lúc trước không nên nạp nhiều nữ nhân như vậy. Hoặc là nói, lúc trước ta trọng dụng nhân tài không thích hợp. Không có hiền tài thì có thể tuyển, có thể tìm, mà không phải là đi trọng dụng ngoại thích.
A Nam chu đáo, ta ôm chặt A Nam một lân nữa nhưng lần này buông ra rất nhanh. Sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc gần đi, trong lúc vô ý nhìn thấy, trong cung sở dưỡng mấy chỉ bạch hạc nhưng lại đều ngủ ở A Nam dược huề dưới (câu này k hiểu mấy. Trường Tín cung của A Nam, quả nhiên có khác.
Một đêm gian nan, người ta thì ở Phùng phủ, nhưng tâm lại ở trong cung. Phùng gia thấy ta mang theo nhiều nhân mã như vậy, ngay từ đầu cũng bị chút kinh hách. Nhưng bọn hắn giả trang rất tốt, dường như hoàn toàn không biết chuyện ở Kiến Chương Doanh. Phùng Ký, lão dối trá kia thậm chí còn hô lớn ở trước mặt ta, "Làm sao có thể?".
Ta giả ngu, chỉ lệnh cho Phùng Ký một mình ra khỏi thành xem xét thực hư, chính mình cùng Hộ bộ thị lang Phùng Tiến chơi cờ. Kỳ nghệ của Phùng Tiến rất tốt, nhưng hắn lại cố ý đánh thua, một ván cũng không thắng. Phùng Mại đứng ở một bên, từ đầu tới cuối không nói một câu.
Ta biết, để cho Phùng Ký đi xử lý việc này cũng không phải kế sách tốt nhất, nhưng việc đã đến nước này, ta chỉ có thể quyết tâm lưỡng bại câu thương. Nhất định phải để cho Phùng gia thủ đến hừng đông.
Tới khi lâm triều, Phùng Ký chạy tới Lưỡng Nghi điện.
Phùng Ký đến muộn, liền vội vã lướt qua văn võ quần thần đứng vào hàng. "Kiến Chương Doanh xảy ra chuyện, thần đã tra qua", âm thanh của hắn rất lớn, lấn áp mọi nghị luận của người khác.
Trong nháy mắt, đại điện đã an tĩnh lại.
Ta nhướn người về phía trước, làm ra bộ dạng nóng lòng muốn biết: "Phùng ái khanh nói nhanh lên, Kiến Chương Doanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ta đoán, sự việc từ tối hôm qua cho đến bây giờ, tin tức Kiến Chương Doanh gặp chuyện không may ước chừng đã truyền đến tai các quần thần. Bằng không vì sao hôm nay không một quan viên nào xin nghỉ?
"Đúng là có việc quan binh bất ngờ làm phản, nhưng thần đã vì Hoàng Thượng đàn áp xuống". Phùng Ký có chút kiêu căng nâng cằm lên, "Người cầm đầu là một giáo úy lục phẩm, tên là Quách Hưng An. Thần mang theo nhân mã đến, phản quân bị bất ngờ nên sợ hãi sau đó chạy tán loạn. Quách Hưng An cưỡi ngựa đào tẩu. Còn lại loạn binh, hoặc đã bị giết hoặc bị bắt. Hoàng Thượng có cần đích thân thẩm tra không?", khi hắn nói, ánh mắt kia hung ác nham đảo qua ta, làm cho ta lạnh cả người.
Nàng nói mềm mại, không dấu vết.
Ta nghĩ một chút, "Việc này cũng không cần phiền toái đến Thục phi, trẫm có thể tự mình đi hỏi Phùng đại nhân".
"Hoàng Thượng muốn xuất cung sao".
"Ừ, nhưng sẽ không đi xa, chỉ đi đến Phùng gia mà thôi". Ta cũng không tính ra khỏi thành đi đến Kiến Chương Doanh. A Nam nói rất đúng, nơi đó không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta không thể tùy tiện lấy thân mạo hiểm.
Lúc này, A Nam đã mặc xong áo lót, choàng một cái áo lông cừu rồi xuống giường. Nàng đi đến trước cửa sổ, vén rèm cửa sổ màu đỏ nhạt lên trước mặt ta, "Hoàng Thượng xem, lúc này không trăng không sao, đêm đã khuya, bên ngoài hắc nguyệt phong cao, nếu Hoàng Thượng muốn xuất cung, xin hãy dẫn nhiều nhân mã đi". Thân ảnh gầy gầy nhỏ bé, linh linh đứng trước cửa sổ, đúng là tiên tư phiêu dật.
Ta có chút hoảng hốt, lại một lần nữa cảm thấy hôm nay thực đáng tiếc, bằng không ta có thể đã bắt được vị tiên tử này, từ nay về sau không bao giờ để nàng bay đi nữa.
"Hoàng Thượng?", A Nam cảm nhận được ta đang thất thần.
"A Nam không cần lo lắng, đương nhiên ta sẽ mang theo thân vệ tinh nhuệ đi theo ta. Hơn nữa, bất quá ta đi Phùng gia tìm huynh đệ Phùng gia chơi cờ. Đây là bên trong kinh thành sẽ không xảy ra chuyện gì đâu". Ta đã cân nhắc kĩ, ta đến Phùng gia, lấy huynh đệ Phùng gia làm lá chắn, để cho Phùng Ký đi xử lý vụ Kiến Chương Doanh bất ngờ làm phản. Như vậy ít nhất có thể đem sự việc kéo dài tới hừng đông, sau đó lại triệu tập quân thần thương nghị. Trong tình huống không rõ này, ta không thể khinh động.
Mà chỉ cần ta nhìn chằm chằm vào huynh đệ Phùng gia, tin tưởng Phùng Ký cũng không dám vọng động.
"Thiếp nghĩ, hẳn cũng sẽ không có đại sự gì", A Nam an ủi ta, "Kiến Chương Doanh vẫn là binh lính tinh nhuệ của tiên đế, hiện tại rất khó có ai có thể làm dao động căn cơ".
A Nam nói đạo lý không sai, nhưng cũng là gặp chuyện không may, dù sao cũng có tổn hại nhất định. Dù sao cũng có liên quan đến chuyện làm phản, chung quy đối với ta không có chỗ gì tốt. Trong lòng ta hiểu được.
Lúc này, Như Ý đã thu thập thỏa đáng cho ta, ta phải đi.
Ta quyến luyến nhìn A Nam, "A Nam nên nhớ kỹ hôm nay, không có việc gì thì phải nhớ đến trẫm, lần tới chúng ta tiếp tục", ta nói xong tiến lên ôm lấy A Nam, ở trên mặt nàng thực vang dội hôn một ngụm.
Vệt hồng trên mặt A Nam mới nhạt đi giờ lại trở lại.
"A Nam nàng đi ngủ đi, bây giờ vẫn là nửa đêm, nàng không cần lo cho ta", ta nói, "Sáng mai nàng cũng không cần dậy sớm".
A Nam lắc lắc đầu, "Hôm nay thiếp cũng ngủ không được, sáng mai, còn phải tổ chức tiểu yến. Hiện tại cần phải chuẩn bị một chút".
Ta không rõ, nhướng mi nhìn A Nam.
"Nếu thiếp không làm, ngày mai, Phùng Thục phi trong người còn đang mang bệnh mà phải xử lý, thiếp không đành lòng", A Nam cười.
Bây giờ ta mới nhớ tới, nữ nhân trong hậu cung, hơn phân nửa xuất thân từ quan gia, bên ngoài vừa động, nội bộ tất có dị thường. A Nam phòng ngừa chu đáo, có ý tứ giúp ta ổn định hậu cung. Một lần nữa ta lại cảm thấy hối hận trong lòng, sớm biết như vậy, lúc trước không nên nạp nhiều nữ nhân như vậy. Hoặc là nói, lúc trước ta trọng dụng nhân tài không thích hợp. Không có hiền tài thì có thể tuyển, có thể tìm, mà không phải là đi trọng dụng ngoại thích.
A Nam chu đáo, ta ôm chặt A Nam một lân nữa nhưng lần này buông ra rất nhanh. Sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc gần đi, trong lúc vô ý nhìn thấy, trong cung sở dưỡng mấy chỉ bạch hạc nhưng lại đều ngủ ở A Nam dược huề dưới (câu này k hiểu mấy. Trường Tín cung của A Nam, quả nhiên có khác.
Một đêm gian nan, người ta thì ở Phùng phủ, nhưng tâm lại ở trong cung. Phùng gia thấy ta mang theo nhiều nhân mã như vậy, ngay từ đầu cũng bị chút kinh hách. Nhưng bọn hắn giả trang rất tốt, dường như hoàn toàn không biết chuyện ở Kiến Chương Doanh. Phùng Ký, lão dối trá kia thậm chí còn hô lớn ở trước mặt ta, "Làm sao có thể?".
Ta giả ngu, chỉ lệnh cho Phùng Ký một mình ra khỏi thành xem xét thực hư, chính mình cùng Hộ bộ thị lang Phùng Tiến chơi cờ. Kỳ nghệ của Phùng Tiến rất tốt, nhưng hắn lại cố ý đánh thua, một ván cũng không thắng. Phùng Mại đứng ở một bên, từ đầu tới cuối không nói một câu.
Ta biết, để cho Phùng Ký đi xử lý việc này cũng không phải kế sách tốt nhất, nhưng việc đã đến nước này, ta chỉ có thể quyết tâm lưỡng bại câu thương. Nhất định phải để cho Phùng gia thủ đến hừng đông.
Tới khi lâm triều, Phùng Ký chạy tới Lưỡng Nghi điện.
Phùng Ký đến muộn, liền vội vã lướt qua văn võ quần thần đứng vào hàng. "Kiến Chương Doanh xảy ra chuyện, thần đã tra qua", âm thanh của hắn rất lớn, lấn áp mọi nghị luận của người khác.
Trong nháy mắt, đại điện đã an tĩnh lại.
Ta nhướn người về phía trước, làm ra bộ dạng nóng lòng muốn biết: "Phùng ái khanh nói nhanh lên, Kiến Chương Doanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ta đoán, sự việc từ tối hôm qua cho đến bây giờ, tin tức Kiến Chương Doanh gặp chuyện không may ước chừng đã truyền đến tai các quần thần. Bằng không vì sao hôm nay không một quan viên nào xin nghỉ?
"Đúng là có việc quan binh bất ngờ làm phản, nhưng thần đã vì Hoàng Thượng đàn áp xuống". Phùng Ký có chút kiêu căng nâng cằm lên, "Người cầm đầu là một giáo úy lục phẩm, tên là Quách Hưng An. Thần mang theo nhân mã đến, phản quân bị bất ngờ nên sợ hãi sau đó chạy tán loạn. Quách Hưng An cưỡi ngựa đào tẩu. Còn lại loạn binh, hoặc đã bị giết hoặc bị bắt. Hoàng Thượng có cần đích thân thẩm tra không?", khi hắn nói, ánh mắt kia hung ác nham đảo qua ta, làm cho ta lạnh cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.