Chương 81
Trịnh Lương Tiêu
11/10/2017
Editor: Nguyễn2
Ánh mắt Đặng Vân nhìn A Nam có chút kì lạ, A Nam lại coi như không nhìn thấy.
Ta cầm một quyển tấu chương lên,"Trẫm đã quyết định để Tào Định nhậm chức Binh bộ Thượng thư. Thứ nhất trẫm nhận được rất nhiều tấu chương tiến cử hắn. Nơi này có hơn mười phân là đề cử Tào Định. Thứ hai, Tào Định từng hết sức tán dương Mính Hương tiên sinh rất có tài. Lần này trẫm phái người đi đón Sở Huyền, lại có kẻ gian muốn phá hư chuyện nam bắc hòa hợp. Nhờ có Mính Hương tiên sinh nên đã sớm nhổ cỏ tận gốc."
Những việc này, A Nam đã sớm biết, cho nên nàng nghe được cũng không giật mình.
Ta cười nhìn Đặng Vân, "Vân ca nên giúp trẫm khuyên nhị ca của ngươi làm quan."
Trên mặt Đặng Vân xẹt qua một tia đau buồn. Ta thấy được, nhưng giả bộ không thấy.
~~~~~~~~~~~
Giao thừa đã đến, là ngày lễ long trọng nhất trong năm.
Từ sáng sớm, cung nhân bắt đầu đốt pháo đánh thức mọi người dậy, cả hoàng cung náo nhiệt lên. Từ Phùng Yên Nhi trở xuống, tất cả phi tần, đều tới nơi ở của mẫu hậu thỉnh an. Mấy lão Thái phi, Thái phi có tuổi, thân phận tôn quý đều đến Khôn Ninh cung của mẫu hậu, chờ từng người trẻ tuổi dập đầu hành lễ. Rượu từ cửa được mang vào, Mẫu Hậu nhấp môi một chút, coi như đã uống. Những người tiểu bối đón lấy rượu từ Mẫu Hậu, vô luận có uống được hay không, đều uống một hớp.
Dập đầu xong, cung nhân cấp bậc thấp trở về nhà chuẩn bị bước sang năm mới. Chỉ để lại trong cung ít phi tần có cấp bậc đang đứng trước mặt để hầu hạ mẫu hậu.
Ta đến một lúc thì hai tiểu công chúa được ôm tới, bắt đầu dập đầu từ mẫu hậu. Trong cung mỗi người đều được ban thưởng riêng, hơn phân nửa cũng chỉ là mấy đồng tiền. Năm nay mẫu hậu ra tay cực lớn, chắc là nghĩ tới đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân, hi vọng hai vị công chúa có thể có thêm một đệ đệ, cho mỗi người một cái thắt lưng ngọc. Gần đây mẫu hậu quá coi trọng đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân. Hôm nay xem ra trong lòng lão nhân gia vẫn rất để ý.
Ta tặng hai đứa bé mỗi người một đôi ngọc Như Ý. Lúc này, khi nhìn hai đứa bé phấn điêu ngọc trác vẫn còn nhỏ tuổi, dáng điệu thơ ngây. Không biết sao, trong lòng ta lại nghĩ tới thảm của các nàng ở đời trước. Trong lòng đau xót, ôm hai đứa bé một cái. Lại cho mỗi đứa bé một nắm trái cây.
Phùng Yên Nhi cho một đôi vòng vàng. Khi hai đứa bé dập đầu thì Liễu Tu Viện ỷ vào thường ngày cùng Phùng Yên Nhi thân thiết, bảo đứa bé A Ô kêu Phùng Yên Nhi một tiếng "Mẫu thân". Đây là uốn mình theo ý tứ người khác, Phùng Yên Nhi cũng cười đáp.
Ai ngờ A Ô là một đứa bé gặp người chịu cười với nàng thì rất vui, không chút suy nghĩ, dập đầu xong, tránh thoát cánh tay ma ma phía sau, bước chân ngắn nhào tới trên đùi Phùng Yên Nhi.
Hôm nay Phùng Yên Nhi mặc một chiếc váy đỏ thẫm trăm đóa cẩm tú, phía trên thêu đầy hình vẽ mà ta không biết, mẫu hậu cũng đã sớm chú ý tới, khen nàng biết trang điểm. Ta đoán chiếc váy này rất quý giá. Phùng Yên Nhi không ngờ đứa bé lại đột nhiên nhào tới ôm lấy nàng, nhất thời sửng sốt.
Ma ma của A Ô nhanh tay, liền nhanh chóng ôm A Ô trở về. Nhưng nắm trái cây trong tay A Ô lại rơi xuống. Có mấy trái rơi vào váy Phùng Yên Nhi.
Phùng Yên Nhi ở hậu cung, cử chỉ luôn thỏa đáng. Ít nhất ban đầu ta thấy như vậy.
Nhưng qua lần này, ta chú ý thấy nàng không chút suy nghĩ, liền đưa tay đẩy A Ô. Cũng may đứa bé đã bị ôm ra nên nàng không có đẩy được. Phùng Yên Nhi lấy tay phủi váy thật nhanh. Phủi mấy cái, chợt dừng lại. Cho rằng không ai chú ý, làm như không có chuyện gì xảy ra mà thả tay xuống.
Trong sảnh vốn nói chuyện náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.
Trong cung chính là như vậy, ai nấy đều mắt sáng như sao. Nếu ta còn sủng ái Phùng Yên Nhi thì giờ đã có người đến giải vây giúp Phùng Yên Nhi rồi. Nhưng bây giờ lại không như vậy, cho nên mọi người chỉ đứng nhìn.
Liễu Tu Viện đi lên, "Trời ạ! A Ô thật không có quy củ, làm bẩn váy của Thục phi."
Nàng đi đến gần, nhìn kỹ một chút.
Ta biết Liễu Tu Viện này, ca ca của nàng là Liễu An, người phụ trách ghi chép sử sách, là một hoạn quan, tính ra cũng là ngũ phẩm. Năm xưa nhà nàng vô cùng nghèo khổ. Nhờ ca ca của nàng tiến cử nàng vào tổ hợp xướng của giáo phường (là nơi quản lý âm nhạc thời xưa). Nàng không hát hay nhất, nhưng dáng dấp nàng không tệ, là người ngoan ngoãn, cẩn thận. Biết xem ánh mắt người khác, lại biết cúi đầu làm nhỏ. Một lần ta đại thắng, phụ hoàng thưởng cho ta mấy nữ ca, trong đó có nàng. Nàng vẫn thường hát cho Phùng Yên Nhi nghe, hát hơn mấy năm, ta mới chú ý đến. Ta thích nàng một chút, nàng và Phùng Yên Nhi không giống nhau, nàng không cần ta dỗ dành, ngược lại luôn uốn mình theo ý ta. Điều này làm ta thấy mới mẻ vài ngày. Đợi nàng sinh hạ A Ô, ca ca của nàng hát không khiến Phùng Yên Nhi hài lòng, ta liền rất vô tình ném nàng ra sau ót.
Nàng ở trong cung, ứng xử rất cẩn thận. Lúc này, ta cảm thấy được nàng thật sự lo lắng cho cái váy của Phùng Yên Nhi.
"Ai da, dính dầu mỡ rồi." Nàng có chút khẩn trương.
Phùng Yên Nhi cười một tiếng, đôi mắt chuyển động, thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng,
"Không có việc gì, bẩn thì kệ đi. Sắp sang năm mới rồi, khó tránh khỏi dầu mỡ. Ta đây là dính phúc khí của A Ô đấy."
Nàng nói xong lại làm như không có chuyện gì xảy ra, cười với Liễu Tu Viện một tiếng, "Ngươi kinh hoàng luống cuống như vậy sẽ hù dọa A Ô."
"Được rồi!" Mẫu hậu cười, "Thục phi rộng lượng sẽ không so đo. Hài tử cũng không phải là vật nuôi, ta để nhủ danh A Meo A Ô cho các nàng cũng chính là ý này. Cùng là hài tử nhà mình, để ý cái gì. Tiếp tục đi, bọn nhỏ còn phải dập đầu mấy chục cái nữa đấy."
Mẫu hậu đã nói như vậy, nên không ai nhìn Phùng Yên Nhi nữa. Chỉ có Liễu Phi liếc mắt nhìn váy của Phùng Yên Nhi, rồi cẩn thận lui xuống.
A Nam cho mỗi hài tử một cái khóa nhỏ. Cũng chỉ là vật ban thưởng thường lệ. Chẳng có gì lạ. Nhưng A Nam có lòng, lại tặng thêm mỗi vị công chúa một cái đèn lồng hình con thỏ được làm từ giấy Việt Châu tiến cống, trên bề mặt được khắc hình rồng trừ tà. Nói là phong tục phía Nam.
Chuyện tặng quà này, dù không ganh đua so sánh, nhưng phải phù hợp. Ngươi chịu phí tâm tư vì người khác, người khác sẽ hiểu. Lúc này, Liễu Phi đã hiểu tâm ý của A Nam. Nàng đứng ở phía xa cười với A Nam.
Lúc này hai nữ nhi của ta chưa được hai tuổi. Vừa mới biết đi. Hai đứa bé như hai cục bột, trắng trắng tròn tròn, bị lão ma ma ép buộc dập đầu, vốn không kiên nhẫn nhưng lúc này lại được tặng đồ chơi, đều không tránh khỏi phân tâm. Hai đứa bé cầm đồ chơi muốn đi ra ngoài chơi để khoe với mọi người, A Ô đã xách theo đèn thỏ trong phòng quay đi, trong miệng còn kêu thỏ thỏ thỏ thỏ. Mỗi lần dập đầu cũng phải phí tâm tóm nàng trở lại mới được.
Ta nghĩ hôm nay A Nam lại thắng Phùng Yên Nhi một ván.
Đứa bé đáng yêu, mọi người nhìn cũng vui vẻ, không ai chú ý tới Phùng Yên Nhi lặng lẽ đi ra ngoài.
Chưa qua một giây, Như Ý khom lưng đi ra ngoài rồi trở lại nói với ta, "Thục phi hồi cung rồi."
Ta gật đầu một cái, không lên tiếng.
Liễu Tu Viện chẳng biết tiến tới bên cạnh ta từ lúc nào, "Hoàng thượng, chắc là Thục phi hồi cung để thay váy." Nàng tha thiết mong chờ nhìn ta.
Còn không đợi ta nói gì, bên cạnh mẫu hậu đã cười chen lời: "Liễu Tu Viện yên tâm, Thục phi không phải người chanh chua, nàng cũng chỉ là yêu cái đẹp, để cho nàng trở về đi."
Còn nói: "Hai vị công chúa cũng bị gò bó khó chịu, các ngươi mang theo hai công chúa đi dạo các cung một chút, thuận tiện cho hai cái kẹo, chứ không đợi lát nửa hạ nhân đóng cửa cung mừng năm mới, thì lại phiền toái. Hôm nay trong cung có hai đứa bé, không thể đối đãi không tốt với các nàng."
Ta vội nói: "Trẫm cũng đi. Chờ một chút trẫm cho người mời nam đồng (những đứa bé trai chưa đến tuổi trưởng thành) vào cung để làm lễ xua đuổi tà ma dịch bệnh, trẫm mang hai vị tiểu công chúa đi xem náo nhiệt."
Ta không có nhi tử, tuổi cũng không còn nhỏ, mà đệ đệ còn nhỏ tuổi lại không ở Lạc Kinh, nên chuyện như vậy phải mời người từ bên ngoài vào. Trước kia, ta chưa bao giờ đi xem, hôm nay trong lòng ta có rất nhiều hi vọng. Thứ nhất bên Lâm mỹ nhân dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa là có kết quả (ý nói sắp sinh nên sẽ biết được là trai hay gái), thứ hai, hiện tại trong lòng ta hết sức trông đợi đầu năm nay A Nam sẽ sinh cho ta một đứa bé trai.
Mẫu hậu mỉm cười, "Nên như vậy!" lại cao giọng nói: "Các ngươi muốn đi xem lễ xua đuổi tà ma dịch bệnh, thì đi theo hoàng thượng đi, những lão bà chúng ta muốn sưởi ấm nói chút chuyện, không giữ các ngươi nữa."
Trong phòng không khí lập tức vui vẻ hẳn lên. Thật ra thì chỉ chốc lát nữa, những hoàng thân ở bên ngoài hoàng cung sẽ lục tục thỉnh an. Nghênh đón đưa tiễn là một đống lớn lễ tiết phức tạp, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội này giải sầu.
Đương nhiên A Nam cũng giống như vậy, vui mừng đi theo chúng ta ra ngoài.
Thời tiết thật ấm, ven đường tuyết đã bắt đầu tan, trở nên mỏng hơn. Gió thổi vào mặt còn mang theo mùi thơm của pháo buổi sáng. Dưới mái hiên các cung đều treo những đèn lồng đủ màu, màu sắc rực rỡ rất bắt mắt.
A Mễ cùng A Ô, mỗi người cầm một chiếc đèn lồng thỏ đi ở đằng trước. Mặc nhiều xiêm y, xem ra càng ngày càng tròn, đi những bước chân ngắn rất có tinh thần.
Liễu Phi cảm tạ A Nam về món đồ chơi.
A Nam cười: "Chờ mùa xuân đến, ta lại nhờ Đặng tướng quân mang chút đồ chơi bằng tre ở Giang Nam cho mấy đứa nhỏ chơi. Rổ chén nhỏ, bàn nhỏ ghế nhỏ, có thể cho các nàng dùng."
Liễu Phi cười, "Chuẩn bị nhiều thêm một chút, tỷ cũng sắp phải dùng tới rồi."
Có mấy người đi theo nàng hi hi ha ha phụ họa. Từ trước đến nay họ không dám cùng Phùng Yên Nhi cười đùa như này, bởi vì Phùng Yên Nhi đến bên cạnh ta sớm hơn các nàng, nhưng vẫn không sinh cho ta được đứa con nào. Thật ra thì trong lòng các nàng đã sớm cảm thấy Phùng Yên Nhi không biết sinh.
Kỳ lạ là tại sao đời trước ta cũng không nghĩ đến điều này, ta cùng Phùng Yên Nhi đã có rất nhiều cơ hội.
Hai đứa bé dẫn chúng ta tới cung Vinh An của Tiền Bảo Bảo. Nơi này cũng gần cung Khôn Ninh của mẫu hậu.
Tiền Bảo bảo mặt mày hớn hở dẫn chúng ta vào. Dung mạo của nàng hơi dữ, bình thường không có khả năng hấp dẫn hai đứa bé đến. Nàng gọi cung nhân cho mỗi đứa bé một ít kẹo, nàng lại không có gì hay cho hai đứa bé chơi, nên cho mỗi đứa bé một đóa hoa đội đầu. Chỉ tiếc hai đứa bé còn quá nhỏ nên không đội được.
Lúc này ta nghe bên ngoài có tiếng đứa bé nam cao hứng cười đùa, "Quỷ đi. . . . . . Phúc đến. . . . . .Bện dịch không lây lan. . . . . ."
Chúng ta không ngồi ở cung Vinh An lâu. Lại cùng hai đứa bé hiếu động đi về phía trước. Đèn hình con thỏ nhỏ thoáng cái sáng ngời, sáng đến Trích Tinh Các.
"Ah, sao lại đóng cửa?" A Nam kêu lên đầu tiên. Nàng vốn mặc áo choàng da lông thật dầy, đi giữa một đám người, không thu hút chút nào.
Cửa Trích Tinh Các đúng là đang đóng.
Liễu Tu Viện nói: "Vậy thôi, chúng ta đi nơi khác."
"Đừng!" A Nam không chịu, "Chúng ta đi lên gõ cửa. Gần sang năm mới rồi, Thục phi lại giấu đồ ăn ngon để ăn một mình!" A Nam đùa giỡn.
Từ lúc A Nam bị đánh lén, nàng ám chỉ với ta, nàng hoài nghi Phùng Yên Nhi. Chỉ vì ta không nói với nàng chuyện ta sống lại, nàng không nắm chắc, nên vẫn không nói thẳng chuyện này. A Nam rất thông minh, người khác diễn trò, nàng không phải không biết, chỉ là khinh thường không nói thôi. Nhưng bị người tính kế mà không so đo,với tính tình cương liệt của A Nam, tuyệt đối không thể nào làm được.
Lúc này A Nam có chút hoài nghi.
"Hỉ Nhạc, đi gõ cửa." A Nam sai tiểu hoạn quan bên người nàng.
Tuổi tiểu hoạn quan bên người nàng cùng Như Ý không sai biệt lắm, đi lên gõ cửa: “Thùng, thùng”.
Gõ một lúc lâu, rốt cuộc cửa Trích Tinh Các cũng mở ra, cung nữ Lục Kiều đứng ở bên cửa.
Bởi vì ta đứng ở xa xa sau đám người, cô nàng này hẳn là không nhìn thấy ta. Nàng ta nhìn chằm chằm hai tiểu công chúa xách lồng đèn con thỏ đứng ở bên chân, lại nhìn tiếp thấy A Nam đi tới trước mặt nàng ta, "Ơ, hẳn là Sở Hiền phi tới chơi, nô tỳ phải đi thông báo cho chủ nhân." Nói xong lại muốn đóng cửa lại.
A Nam thân hình cực kỳ linh hoạt, chân của nàng duỗi một cái, lập tức chắn cửa, "Thục phi tỷ tỷ bận rộn gì sao, mau gọi Thục phi ra đây! Hai vị tiểu công chúa tới chúc Tết, Mẫu hậu nói rồi, không được chậm trễ." A Nam cười hì hì, ta thấy lòng hiếu kỳ của nàng đã trỗi dậy rồi, muốn vào Trích Tinh Các dò xét đến cùng.
Lúc này, những đứa bé cách chỗ chúng ta không xa, vui sướng kêu to"Ác quỷ nhanh đi, ác quỷ nhanh đi." Gào thét lại chạy xa.
Lục Kiều chần chờ một chút, ngay sau đó cười, "Thục phi đang thay quần áo, xin chờ một chút." Nói xong nàng ta xoay người đi, vừa dẫn chúng vào bên trong, vừa cao giọng hướng vào bên trong kêu, "Các ngươi nhanh đi chuẩn bị hai hộp đường đến đây, không nhìn thấy tiểu công chúa tới chúc tết sao!"
Eo của nàng lắc lư, ở trước mặt mọi người uốn éo như con rắn.
Vốn A Ô đang đứng cạnh cửa, ngó đầu vào trong nhìn, lúc này đột nhiên mở to hai mắt, oa một tiếng khóc lên
"Gió!" Nàng gào to một tiếng, mất đèn thỏ, xoay người đâm đầu vào trong ngực Liễu Phi.
"Gió!"
Bốn phía yên tĩnh, nhánh cây cũng không chuyển động. Trừ trong không khí tràn ngập pháo mùi, cũng chỉ có nơi xa bọn nhỏ hô : "Bệnh dịch đi, ác quỷ đi.
Ánh mắt Đặng Vân nhìn A Nam có chút kì lạ, A Nam lại coi như không nhìn thấy.
Ta cầm một quyển tấu chương lên,"Trẫm đã quyết định để Tào Định nhậm chức Binh bộ Thượng thư. Thứ nhất trẫm nhận được rất nhiều tấu chương tiến cử hắn. Nơi này có hơn mười phân là đề cử Tào Định. Thứ hai, Tào Định từng hết sức tán dương Mính Hương tiên sinh rất có tài. Lần này trẫm phái người đi đón Sở Huyền, lại có kẻ gian muốn phá hư chuyện nam bắc hòa hợp. Nhờ có Mính Hương tiên sinh nên đã sớm nhổ cỏ tận gốc."
Những việc này, A Nam đã sớm biết, cho nên nàng nghe được cũng không giật mình.
Ta cười nhìn Đặng Vân, "Vân ca nên giúp trẫm khuyên nhị ca của ngươi làm quan."
Trên mặt Đặng Vân xẹt qua một tia đau buồn. Ta thấy được, nhưng giả bộ không thấy.
~~~~~~~~~~~
Giao thừa đã đến, là ngày lễ long trọng nhất trong năm.
Từ sáng sớm, cung nhân bắt đầu đốt pháo đánh thức mọi người dậy, cả hoàng cung náo nhiệt lên. Từ Phùng Yên Nhi trở xuống, tất cả phi tần, đều tới nơi ở của mẫu hậu thỉnh an. Mấy lão Thái phi, Thái phi có tuổi, thân phận tôn quý đều đến Khôn Ninh cung của mẫu hậu, chờ từng người trẻ tuổi dập đầu hành lễ. Rượu từ cửa được mang vào, Mẫu Hậu nhấp môi một chút, coi như đã uống. Những người tiểu bối đón lấy rượu từ Mẫu Hậu, vô luận có uống được hay không, đều uống một hớp.
Dập đầu xong, cung nhân cấp bậc thấp trở về nhà chuẩn bị bước sang năm mới. Chỉ để lại trong cung ít phi tần có cấp bậc đang đứng trước mặt để hầu hạ mẫu hậu.
Ta đến một lúc thì hai tiểu công chúa được ôm tới, bắt đầu dập đầu từ mẫu hậu. Trong cung mỗi người đều được ban thưởng riêng, hơn phân nửa cũng chỉ là mấy đồng tiền. Năm nay mẫu hậu ra tay cực lớn, chắc là nghĩ tới đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân, hi vọng hai vị công chúa có thể có thêm một đệ đệ, cho mỗi người một cái thắt lưng ngọc. Gần đây mẫu hậu quá coi trọng đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân. Hôm nay xem ra trong lòng lão nhân gia vẫn rất để ý.
Ta tặng hai đứa bé mỗi người một đôi ngọc Như Ý. Lúc này, khi nhìn hai đứa bé phấn điêu ngọc trác vẫn còn nhỏ tuổi, dáng điệu thơ ngây. Không biết sao, trong lòng ta lại nghĩ tới thảm của các nàng ở đời trước. Trong lòng đau xót, ôm hai đứa bé một cái. Lại cho mỗi đứa bé một nắm trái cây.
Phùng Yên Nhi cho một đôi vòng vàng. Khi hai đứa bé dập đầu thì Liễu Tu Viện ỷ vào thường ngày cùng Phùng Yên Nhi thân thiết, bảo đứa bé A Ô kêu Phùng Yên Nhi một tiếng "Mẫu thân". Đây là uốn mình theo ý tứ người khác, Phùng Yên Nhi cũng cười đáp.
Ai ngờ A Ô là một đứa bé gặp người chịu cười với nàng thì rất vui, không chút suy nghĩ, dập đầu xong, tránh thoát cánh tay ma ma phía sau, bước chân ngắn nhào tới trên đùi Phùng Yên Nhi.
Hôm nay Phùng Yên Nhi mặc một chiếc váy đỏ thẫm trăm đóa cẩm tú, phía trên thêu đầy hình vẽ mà ta không biết, mẫu hậu cũng đã sớm chú ý tới, khen nàng biết trang điểm. Ta đoán chiếc váy này rất quý giá. Phùng Yên Nhi không ngờ đứa bé lại đột nhiên nhào tới ôm lấy nàng, nhất thời sửng sốt.
Ma ma của A Ô nhanh tay, liền nhanh chóng ôm A Ô trở về. Nhưng nắm trái cây trong tay A Ô lại rơi xuống. Có mấy trái rơi vào váy Phùng Yên Nhi.
Phùng Yên Nhi ở hậu cung, cử chỉ luôn thỏa đáng. Ít nhất ban đầu ta thấy như vậy.
Nhưng qua lần này, ta chú ý thấy nàng không chút suy nghĩ, liền đưa tay đẩy A Ô. Cũng may đứa bé đã bị ôm ra nên nàng không có đẩy được. Phùng Yên Nhi lấy tay phủi váy thật nhanh. Phủi mấy cái, chợt dừng lại. Cho rằng không ai chú ý, làm như không có chuyện gì xảy ra mà thả tay xuống.
Trong sảnh vốn nói chuyện náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.
Trong cung chính là như vậy, ai nấy đều mắt sáng như sao. Nếu ta còn sủng ái Phùng Yên Nhi thì giờ đã có người đến giải vây giúp Phùng Yên Nhi rồi. Nhưng bây giờ lại không như vậy, cho nên mọi người chỉ đứng nhìn.
Liễu Tu Viện đi lên, "Trời ạ! A Ô thật không có quy củ, làm bẩn váy của Thục phi."
Nàng đi đến gần, nhìn kỹ một chút.
Ta biết Liễu Tu Viện này, ca ca của nàng là Liễu An, người phụ trách ghi chép sử sách, là một hoạn quan, tính ra cũng là ngũ phẩm. Năm xưa nhà nàng vô cùng nghèo khổ. Nhờ ca ca của nàng tiến cử nàng vào tổ hợp xướng của giáo phường (là nơi quản lý âm nhạc thời xưa). Nàng không hát hay nhất, nhưng dáng dấp nàng không tệ, là người ngoan ngoãn, cẩn thận. Biết xem ánh mắt người khác, lại biết cúi đầu làm nhỏ. Một lần ta đại thắng, phụ hoàng thưởng cho ta mấy nữ ca, trong đó có nàng. Nàng vẫn thường hát cho Phùng Yên Nhi nghe, hát hơn mấy năm, ta mới chú ý đến. Ta thích nàng một chút, nàng và Phùng Yên Nhi không giống nhau, nàng không cần ta dỗ dành, ngược lại luôn uốn mình theo ý ta. Điều này làm ta thấy mới mẻ vài ngày. Đợi nàng sinh hạ A Ô, ca ca của nàng hát không khiến Phùng Yên Nhi hài lòng, ta liền rất vô tình ném nàng ra sau ót.
Nàng ở trong cung, ứng xử rất cẩn thận. Lúc này, ta cảm thấy được nàng thật sự lo lắng cho cái váy của Phùng Yên Nhi.
"Ai da, dính dầu mỡ rồi." Nàng có chút khẩn trương.
Phùng Yên Nhi cười một tiếng, đôi mắt chuyển động, thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng,
"Không có việc gì, bẩn thì kệ đi. Sắp sang năm mới rồi, khó tránh khỏi dầu mỡ. Ta đây là dính phúc khí của A Ô đấy."
Nàng nói xong lại làm như không có chuyện gì xảy ra, cười với Liễu Tu Viện một tiếng, "Ngươi kinh hoàng luống cuống như vậy sẽ hù dọa A Ô."
"Được rồi!" Mẫu hậu cười, "Thục phi rộng lượng sẽ không so đo. Hài tử cũng không phải là vật nuôi, ta để nhủ danh A Meo A Ô cho các nàng cũng chính là ý này. Cùng là hài tử nhà mình, để ý cái gì. Tiếp tục đi, bọn nhỏ còn phải dập đầu mấy chục cái nữa đấy."
Mẫu hậu đã nói như vậy, nên không ai nhìn Phùng Yên Nhi nữa. Chỉ có Liễu Phi liếc mắt nhìn váy của Phùng Yên Nhi, rồi cẩn thận lui xuống.
A Nam cho mỗi hài tử một cái khóa nhỏ. Cũng chỉ là vật ban thưởng thường lệ. Chẳng có gì lạ. Nhưng A Nam có lòng, lại tặng thêm mỗi vị công chúa một cái đèn lồng hình con thỏ được làm từ giấy Việt Châu tiến cống, trên bề mặt được khắc hình rồng trừ tà. Nói là phong tục phía Nam.
Chuyện tặng quà này, dù không ganh đua so sánh, nhưng phải phù hợp. Ngươi chịu phí tâm tư vì người khác, người khác sẽ hiểu. Lúc này, Liễu Phi đã hiểu tâm ý của A Nam. Nàng đứng ở phía xa cười với A Nam.
Lúc này hai nữ nhi của ta chưa được hai tuổi. Vừa mới biết đi. Hai đứa bé như hai cục bột, trắng trắng tròn tròn, bị lão ma ma ép buộc dập đầu, vốn không kiên nhẫn nhưng lúc này lại được tặng đồ chơi, đều không tránh khỏi phân tâm. Hai đứa bé cầm đồ chơi muốn đi ra ngoài chơi để khoe với mọi người, A Ô đã xách theo đèn thỏ trong phòng quay đi, trong miệng còn kêu thỏ thỏ thỏ thỏ. Mỗi lần dập đầu cũng phải phí tâm tóm nàng trở lại mới được.
Ta nghĩ hôm nay A Nam lại thắng Phùng Yên Nhi một ván.
Đứa bé đáng yêu, mọi người nhìn cũng vui vẻ, không ai chú ý tới Phùng Yên Nhi lặng lẽ đi ra ngoài.
Chưa qua một giây, Như Ý khom lưng đi ra ngoài rồi trở lại nói với ta, "Thục phi hồi cung rồi."
Ta gật đầu một cái, không lên tiếng.
Liễu Tu Viện chẳng biết tiến tới bên cạnh ta từ lúc nào, "Hoàng thượng, chắc là Thục phi hồi cung để thay váy." Nàng tha thiết mong chờ nhìn ta.
Còn không đợi ta nói gì, bên cạnh mẫu hậu đã cười chen lời: "Liễu Tu Viện yên tâm, Thục phi không phải người chanh chua, nàng cũng chỉ là yêu cái đẹp, để cho nàng trở về đi."
Còn nói: "Hai vị công chúa cũng bị gò bó khó chịu, các ngươi mang theo hai công chúa đi dạo các cung một chút, thuận tiện cho hai cái kẹo, chứ không đợi lát nửa hạ nhân đóng cửa cung mừng năm mới, thì lại phiền toái. Hôm nay trong cung có hai đứa bé, không thể đối đãi không tốt với các nàng."
Ta vội nói: "Trẫm cũng đi. Chờ một chút trẫm cho người mời nam đồng (những đứa bé trai chưa đến tuổi trưởng thành) vào cung để làm lễ xua đuổi tà ma dịch bệnh, trẫm mang hai vị tiểu công chúa đi xem náo nhiệt."
Ta không có nhi tử, tuổi cũng không còn nhỏ, mà đệ đệ còn nhỏ tuổi lại không ở Lạc Kinh, nên chuyện như vậy phải mời người từ bên ngoài vào. Trước kia, ta chưa bao giờ đi xem, hôm nay trong lòng ta có rất nhiều hi vọng. Thứ nhất bên Lâm mỹ nhân dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa là có kết quả (ý nói sắp sinh nên sẽ biết được là trai hay gái), thứ hai, hiện tại trong lòng ta hết sức trông đợi đầu năm nay A Nam sẽ sinh cho ta một đứa bé trai.
Mẫu hậu mỉm cười, "Nên như vậy!" lại cao giọng nói: "Các ngươi muốn đi xem lễ xua đuổi tà ma dịch bệnh, thì đi theo hoàng thượng đi, những lão bà chúng ta muốn sưởi ấm nói chút chuyện, không giữ các ngươi nữa."
Trong phòng không khí lập tức vui vẻ hẳn lên. Thật ra thì chỉ chốc lát nữa, những hoàng thân ở bên ngoài hoàng cung sẽ lục tục thỉnh an. Nghênh đón đưa tiễn là một đống lớn lễ tiết phức tạp, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội này giải sầu.
Đương nhiên A Nam cũng giống như vậy, vui mừng đi theo chúng ta ra ngoài.
Thời tiết thật ấm, ven đường tuyết đã bắt đầu tan, trở nên mỏng hơn. Gió thổi vào mặt còn mang theo mùi thơm của pháo buổi sáng. Dưới mái hiên các cung đều treo những đèn lồng đủ màu, màu sắc rực rỡ rất bắt mắt.
A Mễ cùng A Ô, mỗi người cầm một chiếc đèn lồng thỏ đi ở đằng trước. Mặc nhiều xiêm y, xem ra càng ngày càng tròn, đi những bước chân ngắn rất có tinh thần.
Liễu Phi cảm tạ A Nam về món đồ chơi.
A Nam cười: "Chờ mùa xuân đến, ta lại nhờ Đặng tướng quân mang chút đồ chơi bằng tre ở Giang Nam cho mấy đứa nhỏ chơi. Rổ chén nhỏ, bàn nhỏ ghế nhỏ, có thể cho các nàng dùng."
Liễu Phi cười, "Chuẩn bị nhiều thêm một chút, tỷ cũng sắp phải dùng tới rồi."
Có mấy người đi theo nàng hi hi ha ha phụ họa. Từ trước đến nay họ không dám cùng Phùng Yên Nhi cười đùa như này, bởi vì Phùng Yên Nhi đến bên cạnh ta sớm hơn các nàng, nhưng vẫn không sinh cho ta được đứa con nào. Thật ra thì trong lòng các nàng đã sớm cảm thấy Phùng Yên Nhi không biết sinh.
Kỳ lạ là tại sao đời trước ta cũng không nghĩ đến điều này, ta cùng Phùng Yên Nhi đã có rất nhiều cơ hội.
Hai đứa bé dẫn chúng ta tới cung Vinh An của Tiền Bảo Bảo. Nơi này cũng gần cung Khôn Ninh của mẫu hậu.
Tiền Bảo bảo mặt mày hớn hở dẫn chúng ta vào. Dung mạo của nàng hơi dữ, bình thường không có khả năng hấp dẫn hai đứa bé đến. Nàng gọi cung nhân cho mỗi đứa bé một ít kẹo, nàng lại không có gì hay cho hai đứa bé chơi, nên cho mỗi đứa bé một đóa hoa đội đầu. Chỉ tiếc hai đứa bé còn quá nhỏ nên không đội được.
Lúc này ta nghe bên ngoài có tiếng đứa bé nam cao hứng cười đùa, "Quỷ đi. . . . . . Phúc đến. . . . . .Bện dịch không lây lan. . . . . ."
Chúng ta không ngồi ở cung Vinh An lâu. Lại cùng hai đứa bé hiếu động đi về phía trước. Đèn hình con thỏ nhỏ thoáng cái sáng ngời, sáng đến Trích Tinh Các.
"Ah, sao lại đóng cửa?" A Nam kêu lên đầu tiên. Nàng vốn mặc áo choàng da lông thật dầy, đi giữa một đám người, không thu hút chút nào.
Cửa Trích Tinh Các đúng là đang đóng.
Liễu Tu Viện nói: "Vậy thôi, chúng ta đi nơi khác."
"Đừng!" A Nam không chịu, "Chúng ta đi lên gõ cửa. Gần sang năm mới rồi, Thục phi lại giấu đồ ăn ngon để ăn một mình!" A Nam đùa giỡn.
Từ lúc A Nam bị đánh lén, nàng ám chỉ với ta, nàng hoài nghi Phùng Yên Nhi. Chỉ vì ta không nói với nàng chuyện ta sống lại, nàng không nắm chắc, nên vẫn không nói thẳng chuyện này. A Nam rất thông minh, người khác diễn trò, nàng không phải không biết, chỉ là khinh thường không nói thôi. Nhưng bị người tính kế mà không so đo,với tính tình cương liệt của A Nam, tuyệt đối không thể nào làm được.
Lúc này A Nam có chút hoài nghi.
"Hỉ Nhạc, đi gõ cửa." A Nam sai tiểu hoạn quan bên người nàng.
Tuổi tiểu hoạn quan bên người nàng cùng Như Ý không sai biệt lắm, đi lên gõ cửa: “Thùng, thùng”.
Gõ một lúc lâu, rốt cuộc cửa Trích Tinh Các cũng mở ra, cung nữ Lục Kiều đứng ở bên cửa.
Bởi vì ta đứng ở xa xa sau đám người, cô nàng này hẳn là không nhìn thấy ta. Nàng ta nhìn chằm chằm hai tiểu công chúa xách lồng đèn con thỏ đứng ở bên chân, lại nhìn tiếp thấy A Nam đi tới trước mặt nàng ta, "Ơ, hẳn là Sở Hiền phi tới chơi, nô tỳ phải đi thông báo cho chủ nhân." Nói xong lại muốn đóng cửa lại.
A Nam thân hình cực kỳ linh hoạt, chân của nàng duỗi một cái, lập tức chắn cửa, "Thục phi tỷ tỷ bận rộn gì sao, mau gọi Thục phi ra đây! Hai vị tiểu công chúa tới chúc Tết, Mẫu hậu nói rồi, không được chậm trễ." A Nam cười hì hì, ta thấy lòng hiếu kỳ của nàng đã trỗi dậy rồi, muốn vào Trích Tinh Các dò xét đến cùng.
Lúc này, những đứa bé cách chỗ chúng ta không xa, vui sướng kêu to"Ác quỷ nhanh đi, ác quỷ nhanh đi." Gào thét lại chạy xa.
Lục Kiều chần chờ một chút, ngay sau đó cười, "Thục phi đang thay quần áo, xin chờ một chút." Nói xong nàng ta xoay người đi, vừa dẫn chúng vào bên trong, vừa cao giọng hướng vào bên trong kêu, "Các ngươi nhanh đi chuẩn bị hai hộp đường đến đây, không nhìn thấy tiểu công chúa tới chúc tết sao!"
Eo của nàng lắc lư, ở trước mặt mọi người uốn éo như con rắn.
Vốn A Ô đang đứng cạnh cửa, ngó đầu vào trong nhìn, lúc này đột nhiên mở to hai mắt, oa một tiếng khóc lên
"Gió!" Nàng gào to một tiếng, mất đèn thỏ, xoay người đâm đầu vào trong ngực Liễu Phi.
"Gió!"
Bốn phía yên tĩnh, nhánh cây cũng không chuyển động. Trừ trong không khí tràn ngập pháo mùi, cũng chỉ có nơi xa bọn nhỏ hô : "Bệnh dịch đi, ác quỷ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.