Chương 99
Trịnh Lương Tiêu
16/11/2017
Không đợi ta trả lời nhị ca, A Nam liền đi tới, con ngươi của nàng
chuyển động: "Chi bằng sắp xếp lại bàn ghế, huynh đệ hai người vừa ăn
vừa bàn bạc, có thể từ từ nói chuyện." Còn nói: "Hình như Tương Vương
điện hạ còn chưa đụng đến rượu."
Nhị ca khó xử, vội vàng uống hết ly rượu trước mặt.
Sau khi A Nam lên tiếng, đám cung nhân vội đi lên thu dọn bàn tiệc, lại bày ra rượu và món ăn mới. A Nam cũng không khách khí, ngồi xuống cuối bàn, rót đầy rượu cho chúng ta.
Nàng đã lĩnh hội ý tứ của mẫu hậu, đảm đương nhiệm vụ giám sát bọn ta uống rượu. Có nàng mời rượu, nhị ca không dám không uống, lập tức uống cạn mấy chén, khuôn mặt nhị ca đỏ lựng, rốt cuộc khôi phục nguyên trạng dáng vẻ năm xưa.
"Ta biết hoàng thượng muốn ta trở lại nhất định là bởi vì đã gặp phải vấn đề khó khăn." Nhị ca lắc lắc đầu: "Trước kia chinh chiến, hoàng thượng thích nhất là cùng ta phối hợp. Các huynh đệ khác đều không đáng tin cậy."
Ta cười, hắn nói như vậy cũng là nói thật, nhưng lại chỉ mới nói một nửa, năm đó hắn thích nhất cũng không phải là kết hợp với ta sao? Hắn không tìm ta, chẳng lẽ dám đi tìm Lão Cửu?
Lão Cửu kia, thích nhất chính là làm con rùa rụt đầu, gặp được kình địch liền nghĩ cách trốn tránh, một chút cũng không tin tưởng được. Ví dụ như ở Kim Lăng, hắn phái một thích khách đến giết ta, tại sao hắn lại không dám tự mình ra tay?
"Nói đi, là chuyện gì? Đánh Tây Nhung hay là đánh Đột Quyết*? Hoàng thượng chỉ cần tìm cho thần một con ngựa tốt, thần nhất định sẽ không màng sống chết mà cống hiến cho hoàng thượng."
*Đột Quyết: tên một dân tộc thiểu số thời cổ ở Trung Quốc, bị nhà Đường tiêu diệt
"Chuyện đánh giặc, về sau có lẽ sẽ phải trông cậy vào nhị ca, chỉ là..., hiện tại đệ đệ ta còn có chuyện phiền não khác." Ta cắt lời nhị ca.
"Hoàng thượng còn có thể có chuyện phiền não gì?" Nhị ca giương đôi mắt đã có chút đỏ lên nhìn ta, hắn không tin: "Hoàng thượng cũng đã là hoàng thượng, chuyện trong thiên hạ còn không phải đều do hoàng thượng định đoạt?"
Ta cười, nhìn ly rượu trước mặt nhị ca. Một khi hắn đã uống là sẽ không dừng lại được, hết chén này lại tới chén khác. Lúc mới bắt đầu, A Nam thấy ly rượu của hắn cạn thì liền lặng lẽ rót đầy cho hắn. Đến lúc này cũng không cần rót nữa, nhị ca sẽ ôm bình rượu tự rót.
"Chính là do trẫm định đoạt, cho nên mới càng phải cẩn thận." Ta nói: "Đại Triệu từ thuở khai quốc đến giờ đã ba mươi năm, trải qua ba đời Nguyên gia chúng ta, đến bây giờ đời sống dân chúng vẫn còn bần hàn, dân số, quốc khố, ngân sách đều không bằng một nửa tiền triều phồn thịnh lúc trước." Ta thở dài, lấy tay vân vê ly rượu. Kiếp trước, ta không để ý đến vấn đề này, gần đây nhìn thấy văn thư của tiền triều mới biết tân triều Đại Triệu quả thực là gánh nặng mà đường xa.
A Nam kéo tay áo ta ở dưới bàn, giật giật mấy cái. Ta ngẩn người, lúc này mới phát hiện ra mình đã bưng ly rượu lên đến khóe miệng, đành phải thoáng nhấp một hớp nhỏ rồi lại để xuống.
A Nam canh chừng ta rất chặt, thật sự là nghe lời mẫu hậu!
Cũng may nhị ca chỉ cúi thấp đầu uống rượu giải sầu, căn bản không nhìn chúng ta.
"Hiện tại xuất chinh thì có Phùng Đại Tư Mã." A Nam đột nhiên mở miệng, nàng vừa nhìn qua vừa cười: "Hoàng thượng coi trọng Tương Vương điện hạ không phải vì cái này."
""Phùng Đại Tư Mã? Cắt!" Nhị ca cười lạnh một tiếng: "Nếu hắn có thể đánh giặc thì thỏ cũng biết bay!" Một câu của nhị ca nói rõ hắn xem thường Phùng Ký. Hắn là người ngay thẳng, nói không chừng năm đó từng nói qua lời này, Phùng Ký biết được mới không chọn hắn làm con rể.
Vì vậy A Nam quay đầu lại nhìn ta.
Trên mặt ta cũng không nở hoa, có cái gì mà nhìn!
Thật ra thì, ta cũng biết rõ Phùng Ký không thể đánh giặc, lúc phụ hoàng còn sống, hắn thăng chức chậm chạp cũng đủ để nói rõ vấn đề. Khi đó, việc thăng chức đều dựa vào công trận. Phụ hoàng nhìn rõ mọi việc, sao có thể để cho hắn mưu lợi.
"Nếu bàn về đánh giặc, trong thiên hạ không ai có thể sánh được với nhị ca." Ta nâng ly rượu của mình lên ra hiệu với nhị ca. Điều này cả thiên hạ đều biết rõ, muốn không phục cũng không được: " Nhưng lần này mời nhị ca trở lại, thật sự không phải vì chinh chiến."
Nhị ca mở đôi mắt đã say lờ đờ nhìn ta, có chút khó hiểu: "Không phải vì đánh giặc?"
"Không phải vì đánh giặc." Ta nói chắc nịch.
Nhị ca rốt cuộc cũng nhìn thấy ta giơ cao ly rượu, vội vội vàng vàng uống cạn ly rượu trước mặt mình.
Ta chỉ nhấp một hớp liền buông ly rượu xuống: "Lúc này mời nhị ca trở lại là muốn mượn uy danh của nhị ca một chút." Ta nói: "Chuyện lớn liên quan đến cơ nghiệp ngàn năm của Đại Triệu."
Vẻ mặt nhị ca trở nên nghiêm túc như thể có điều gì đáng mong đợi. Ta sợ ta sẽ làm hắn phải thất vọng.
"Lúc nhị ca tới Lạc Kinh có đi qua cửa Y Khuyết?" Ta hỏi nhị ca.
Nhị ca lắc đầu: "Ta là từ Tuyên Thành mà qua sông, cho nên đi đường chính ở phía đông."
"Nhị ca thật sự nên đi xem qua cửa Y Khuyết." Ta nói: "Dọc theo đường thủy vào Lạc Kinh, Y Thủy ở bên bờ vùng ven sông Lập Thạch, trên vách núi có khắc chữ viết từ đời trước và tượng Phật cao mấy trượng, ngẩng nhìn lên như thể chọc trời. Nhị ca nên nhìn thật kĩ."
Nhị ca và A Nam đều ngây người nhìn ta.
Ta là thiên tử, lúc nói chuyện chỉ cần không lộ sắc mặt sẽ dễ dàng khiến người ta cho rằng ta có thâm ý khác. Lúc này chắc hẳn nhị ca cũng nghĩ như thế, cho nên hắn bắt đầu khẩn trương, nâng ly rượu lên che khuất mặt, lại uống thêm không ít rượu.
"Ta muốn học theo công đức của phụ hoàng." Ta nói thẳng, thấy ánh mắt của hai người đối diện cũng trở nên không hiểu.
Nhị ca thì không nói, ngay cả A Nam cũng không nghĩ tới sao. Nàng cho là ta gọi nhị ca tới để làm gì?
"Tựa như tiền triều đã từng làm, nhị ca chắc chắn đã từng nghe nói qua về hang động Tân Dương. Chính là như vậy! Trẫm muốn vì phụ hoàng mà đắp một tượng Phật, giao cho nhị ca toàn quyền giám sát. Nếu so với hang Tân Dương thì phải lớn hơn một chút. Trẫm trái lo phải nghĩ, hiện nay lòng dân bất ổn, các thế lực công kích lẫn nhau, nam bắc không hợp, trên dưới không đồng lòng. Tạo một cái hang thờ Phật như vậy có lợi cho việc thống nhất lòng người. Hơn nữa ta và ngươi đều là con trai của phụ hoàng, đây vốn là tấm lòng hiếu thảo mà bậc làm con nên có. Lại nói lúc phụ hoàng qua đời, nhị ca cũng không về chịu tang. Cứ như vậy, cũng coi như là ý nguyện của nhị ca. Trẫm cảm thấy đây là một chuyện tốt. Nhị ca thấy thế nào?"
Thật ra thì chính ta cũng không thành kính lễ Phật như mẫu hậu. Nhưng ta là từ trên người mẫu hậu mà lấy được gợi ý. Lễ Phật là một loại ký thác, cũng là công đức. Việc này có lợi cho thống nhất lòng người, thành lập uy tín quốc gia. Vương triều Đại Triệu, tên gọi này vốn có từ "thiện chi triệu luận"*, ý là vạn vật bắt đầu, khai thiên lập địa. Đây vốn là duyên phận cho ta hướng về phía Phật.
*thiện chi triệu luận: bắt nguồn của mọi tư tưởng đều là từ việc ngồi thiền
Cửa Y Khuyết ở phía nam Lạc Kinh, hai bên là núi đá sừng sững, ở giữa là dòng Y Thủy lững lờ. Trăm năm trước, có người ở trên vách núi khắc chữ và dựng tượng Phật, dựa vào núi sông hùng vĩ, sơn thủy hữu tình, non xanh nước biếc, tuyệt đối thích hợp nhất cho hang Tân Dương. Ta từng đi thuyền qua đó mấy lần, mỗi lần đều cảm thấy vô cùng rung động, tâm trạng thoải mái."Lúc này Đại Triệu cần mua chuộc lòng người, vứt bỏ vũ khí mà thay bằng ngọc ngà tơ lụa, hướng lòng người đến cái thiện." Ta nói với nhị ca.
Nhị ca gật đầu liên tục, hết sức đồng tình. Trước kia lúc chúng ta còn dưới quyền phụ hoàng đã từng vô số lần đi xem Đại Phật, hắn chắc chắn vẫn còn nhớ rõ.
"Nhưng..." Nhị ca định nói lại thôi. Hình như hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không phải là hết sức thất vọng. Hắn vốn cho rằng ta gọi hắn về lãnh binh đánh giặc, không ngờ ta để cho hắn phụ trách xây dựng Đại Phật. Hắn nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên lại bật cười: "Đây chính là chuyện lớn, chỉ không biết ta có thể làm tốt chuyện này hay không. Ta vốn tưởng rằng ta về đây chỉ có thể đánh giặc." Nhị ca nói. Lúc này hắn nói chuyện đã có chút lớn tiếng, nhưng thần trí ngược lại đã tỉnh táo hơn lúc nãy.
Từ lúc bắt đầu ta vốn không có ý định để cho nhị ca thay ta lãnh binh, loại chuyện này là chuyện sống còn của Đại Triệu, làm sao ta có thể đặt vào tay người khác.
Nhưng nhị ca cũng tuyệt đối không nghĩ rằng ta lại muốn hắn làm chuyện công đức này.
"Trẫm đã nghĩ qua, chỉ có nhị ca thích hợp đảm đương chức vụ này." Ta đã nói rõ, thứ ta muốn chẳng qua là uy danh của nhị ca. Cho dù là ta để cho hắn làm cái gì, ta cũng là muốn để cho người đời đều nhìn thấy rằng hắn đứng về phía ta. Dĩ nhiên, mục đích cuối cùng của ta vẫn là tạo uy danh của chính ta. Bất luận là trong quân đội hay là trong lòng dân chúng.
Công đức cũng làm, chuyện tốt bên ngoài cũng chiếm. Có phải ta có chút tiểu nhân hay không?
Ánh mắt A Nam lại xoay chuyển. Hiển nhiên là nàng không tin ta bỗng dưng nảy sinh lòng thành kính.
Nàng rót đầy ly rượu cho ta và nhị ca, mỉm cười chúc mừng: "Huynh đệ hòa thuận, dĩ hòa vi quý."
Ta và nhị ca đều uống cạn rượu trong chén.
Thật ra thì, đúc tượng Phật cũng không phải mục đích thật sự ta gọi nhị ca trở về, ta muốn hắn tới Lạc Kinh còn có chuyện khác cần nhờ cậy hắn, chỉ là không biết nhị ca có làm được chuyện kia hay không.
"Hai ngày nữa, ta đưa nhị ca đến cửa Y Khuyết xem một chuyến, sau khi xem, nhị ca sẽ hiểu tâm tư của trẫm." Ta nói. Trong lòng ta vẫn đang suy nghĩ, nhị ca vốn ngay thẳng, tốt nhất là đừng biết đến tâm tư của ta.
Dưới Giao Vũ Các đã có thể nghe thấy tiếng động ồn ào huyên náo, chắc hẳn là dân chúng đang tham gia hội rước đèn phía dưới.
Thỉnh thoảng có ánh lửa bay lên ngoài cửa sổ, có lẽ là nhân sư phun lửa trong lúc múa rồng. Hôm nay là Nguyên tiêu, là ngày dân chúng vui vẻ nhất năm.
Lúc này ta và nhị ca cũng tỉnh táo lại, cũng biết là cuộc gặp này, chúng ta coi như đã qua được cửa đầu tiên. Nhị ca bắt đầu ra sức uống rượu, trong đôi mắt dần dần nổi lên một tầng sương mù.
Hắn đột nhiên hỏi ta: "Ngươi có biết tại sao phụ hoàng lại truyền ngôi cho ngươi không?"
Ta đang dùng ngón tay thấm rượu vẽ vòng tròn trên mặt bàn, có chút nhàm chán nhìn cảnh đèn đóm của Lạc Kinh ở bên ngoài cửa sổ. Nghe hắn hỏi như vậy, ta không khỏi quay đầu lại nhìn hắn.
Vấn đề này ta cũng đã hỏi đi hỏi lại chính mình rất nhiều lần nhưng vẫn không có đáp án. Ta vẫn cảm thấy, trong chúng huynh đệ thì ta không phải người xuất sắc nhất, phụ hoàng cũng chưa bao giờ ưu ái ta, vậy thì vì sao cuối cùng lại truyền ngôi cho ta?
"Bởi vì ngươi nhân hậu!" Nhị ca chỉ một đầu ngón tay về phía ta: "Phụ hoàng từng hỏi ta, nếu truyền ngôi cho ta, ta có thể tha cho Lão Cửu hay không." Nhị ca nuốt một ngụm rượu: "Ta thuận miệng nói có thể tha. Kết quả phụ hoàng cười lạnh một tiếng, nói ‘Ngươi có thể tha? Ta thấy ngươi bây giờ đã muốn giết hắn rồi! Ngươi đâu có hiểu được cái gì gọi là nhượng bộ vì việc lớn. Một chút chuyện nhỏ đã khiến ngươi xù lông giết người, huống chi là Lão Cửu mà ngươi đã thù hận từ lâu.’"
Ta ngơ ngác nghe nhị ca nói, cảm thấy lời này có chút quen tai. Lúc ta đồng ý cưới A Nam, phụ hoàng cũng từng nói như vậy, người nói ta có lòng nhân hậu. Nhưng lời này cũng không đúng lắm. Ta chỉ khác nhị ca ở chỗ tính khí không quá nôn nóng mà thôi. Ta đối với A Nam cũng không tốt, luôn luôn phụ lòng A Nam. Ta cũng không phải là khoan dung độ lượng.
Ta hết sức chột dạ, lén nhìn sang A Nam, quả nhiên, bảo bối này lộ ra vẻ mặt nghe được chuyện cười tiếu lâm lịch sử, nhìn ta cười toe toét. Nhìn thấy ta đang nhìn, nàng còn cong ngón tay chà hai cái lên mặt mình, giống như đang hỏi ta có cảm thấy thẹn thùng hay không.
Ta không nhịn được, ở ngay trước mặt nhị ca, dùng đầu ngón tay vảy chút rượu lên mặt nàng, buộc nàng phải thu hồi ý định vạch trần sắc mặt ta.
A Nam trách ta một tiếng, vừa lấy tay lau sạch rượu trên mặt vừa thò một cánh tay bên dưới bàn, nhéo một cái lên đùi ta.
Ta đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhị ca cũng không ngẩng đầu: "Ngươi cưới Nam Hương công chúa." Nhị ca nói, dường như biết ta và A Nam đang làm gì: "Phụ hoàng lại đi dạy dỗ cửu đệ, nói rằng cửu đệ chỉ biết nhìn ngắm ngọc nữ phương nam, chỉ tính toán lợi lộc, không có thành ý, không tính là thật sự thông minh. Còn nói rằng nếu hắn lên ngôi sẽ chỉ biết bóc lột, cuối cùng chúng huynh đệ mười người cũng không còn một ai." Suy nghĩ một chút lại nói: "Công chúa năm đó lừa tất cả bọn ta!"
Nói xong, hắn cũng không ngẩng đầu, dường như thật sự không dám nhìn A Nam.
A Nam cười hì hì, lặng lẽ ngồi sát cạnh ta.
Ta định ôm chầm lấy A Nam, kẹp nàng ở dưới nách, có chút khoe khoang: "Trẫm năm đó cũng bị A Nam lừa, chỉ là... Cũng may tất cả đều còn kịp."
Trên chân của ta lại chịu một hồi đau đớn kịch liệt, A Nam lại xuống tay với ta.
"Ta chỉ nhớ rõ năm đó nhị điện hạ cũng là một nhân vật phong lưu ngỗ ngược." A Nam cười, nói với nhị ca.
"Hiền phi chớ nói ra!" Nhị ca hoảng hốt. Nghĩ một hồi lại nói: "Nói đi nói lại, chúng ta đều là mắt mù. Đến lúc này, thần cũng nhiều tuổi rồi, mới hiểu cái gì gọi là kính sợ. Vốn tự cho mình là đúng, lại sớm đã là chuyện cười. Hiền phi chớ nói ra: " Lại nói thêm: "Lão Cửu không có chết, đã là ân điển của hoàng thượng. Trong lòng thần hiểu rất rõ ràng."
Thì ra là nhị ca muốn nói tới chuyện này. Hắn cho là ta có thể dễ dàng bắt cửu đệ là bởi vì thế lực của ta mạnh. Rồi ta không để cửu đệ phải chết là bởi vì ta cố ý tha thứ. Hắn không biết, ta có thể bắt cửu đệ lại là nhờ A Nam có dũng khí. Ta có thể tha chết cho cửu đệ là bởi vì học A Nam lấy đức báo oán. Đời này của ta là bởi vì A Nam mà thay đổi, chịu ảnh hưởng của A Nam mới có ngày hôm nay.
Nhị ca ở bên ngoài làm phiên vương hai năm nay, dường như suy nghĩ mọi chuyện đều thấu đáo hơn. Chỉ là hắn vẫn không nghĩ đến trọng điểm.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng động ồn ào bên ngoài cửa sổ đột nhiên biến đổi, ban đầu là âm thanh vui mừng của mọi người, bây giờ lại xen lẫn với âm thanh kỳ quái. Ta không khỏi vểnh tai lắng nghe, nhưng vẫn không nghe ra là cái gì.
Sắc mặt A Nam thay đổi, nàng đứng lên. Ta muốn kéo nàng lại thì đã không kịp nữa rồi.
Ta đi theo sau lưng A Nam đến cạnh cửa sổ, liếc nhìn xuống bên dưới không xa chỗ chúng ta, trên con đường náo nhiệt nhất, người nhà của Hà Kỳ Nhất đang quỳ ở đó. Phu nhân của hắn mang theo ba vị tiểu thiếp của hắn, còn có hai đứa con còn rất nhỏ. Tất cả đều khoác áo tang.
Lần này rốt cuộc ta đã nghe rõ: "Hôn quân." Từng tiếng chửi mắng truyền ra.
Nhị ca khó xử, vội vàng uống hết ly rượu trước mặt.
Sau khi A Nam lên tiếng, đám cung nhân vội đi lên thu dọn bàn tiệc, lại bày ra rượu và món ăn mới. A Nam cũng không khách khí, ngồi xuống cuối bàn, rót đầy rượu cho chúng ta.
Nàng đã lĩnh hội ý tứ của mẫu hậu, đảm đương nhiệm vụ giám sát bọn ta uống rượu. Có nàng mời rượu, nhị ca không dám không uống, lập tức uống cạn mấy chén, khuôn mặt nhị ca đỏ lựng, rốt cuộc khôi phục nguyên trạng dáng vẻ năm xưa.
"Ta biết hoàng thượng muốn ta trở lại nhất định là bởi vì đã gặp phải vấn đề khó khăn." Nhị ca lắc lắc đầu: "Trước kia chinh chiến, hoàng thượng thích nhất là cùng ta phối hợp. Các huynh đệ khác đều không đáng tin cậy."
Ta cười, hắn nói như vậy cũng là nói thật, nhưng lại chỉ mới nói một nửa, năm đó hắn thích nhất cũng không phải là kết hợp với ta sao? Hắn không tìm ta, chẳng lẽ dám đi tìm Lão Cửu?
Lão Cửu kia, thích nhất chính là làm con rùa rụt đầu, gặp được kình địch liền nghĩ cách trốn tránh, một chút cũng không tin tưởng được. Ví dụ như ở Kim Lăng, hắn phái một thích khách đến giết ta, tại sao hắn lại không dám tự mình ra tay?
"Nói đi, là chuyện gì? Đánh Tây Nhung hay là đánh Đột Quyết*? Hoàng thượng chỉ cần tìm cho thần một con ngựa tốt, thần nhất định sẽ không màng sống chết mà cống hiến cho hoàng thượng."
*Đột Quyết: tên một dân tộc thiểu số thời cổ ở Trung Quốc, bị nhà Đường tiêu diệt
"Chuyện đánh giặc, về sau có lẽ sẽ phải trông cậy vào nhị ca, chỉ là..., hiện tại đệ đệ ta còn có chuyện phiền não khác." Ta cắt lời nhị ca.
"Hoàng thượng còn có thể có chuyện phiền não gì?" Nhị ca giương đôi mắt đã có chút đỏ lên nhìn ta, hắn không tin: "Hoàng thượng cũng đã là hoàng thượng, chuyện trong thiên hạ còn không phải đều do hoàng thượng định đoạt?"
Ta cười, nhìn ly rượu trước mặt nhị ca. Một khi hắn đã uống là sẽ không dừng lại được, hết chén này lại tới chén khác. Lúc mới bắt đầu, A Nam thấy ly rượu của hắn cạn thì liền lặng lẽ rót đầy cho hắn. Đến lúc này cũng không cần rót nữa, nhị ca sẽ ôm bình rượu tự rót.
"Chính là do trẫm định đoạt, cho nên mới càng phải cẩn thận." Ta nói: "Đại Triệu từ thuở khai quốc đến giờ đã ba mươi năm, trải qua ba đời Nguyên gia chúng ta, đến bây giờ đời sống dân chúng vẫn còn bần hàn, dân số, quốc khố, ngân sách đều không bằng một nửa tiền triều phồn thịnh lúc trước." Ta thở dài, lấy tay vân vê ly rượu. Kiếp trước, ta không để ý đến vấn đề này, gần đây nhìn thấy văn thư của tiền triều mới biết tân triều Đại Triệu quả thực là gánh nặng mà đường xa.
A Nam kéo tay áo ta ở dưới bàn, giật giật mấy cái. Ta ngẩn người, lúc này mới phát hiện ra mình đã bưng ly rượu lên đến khóe miệng, đành phải thoáng nhấp một hớp nhỏ rồi lại để xuống.
A Nam canh chừng ta rất chặt, thật sự là nghe lời mẫu hậu!
Cũng may nhị ca chỉ cúi thấp đầu uống rượu giải sầu, căn bản không nhìn chúng ta.
"Hiện tại xuất chinh thì có Phùng Đại Tư Mã." A Nam đột nhiên mở miệng, nàng vừa nhìn qua vừa cười: "Hoàng thượng coi trọng Tương Vương điện hạ không phải vì cái này."
""Phùng Đại Tư Mã? Cắt!" Nhị ca cười lạnh một tiếng: "Nếu hắn có thể đánh giặc thì thỏ cũng biết bay!" Một câu của nhị ca nói rõ hắn xem thường Phùng Ký. Hắn là người ngay thẳng, nói không chừng năm đó từng nói qua lời này, Phùng Ký biết được mới không chọn hắn làm con rể.
Vì vậy A Nam quay đầu lại nhìn ta.
Trên mặt ta cũng không nở hoa, có cái gì mà nhìn!
Thật ra thì, ta cũng biết rõ Phùng Ký không thể đánh giặc, lúc phụ hoàng còn sống, hắn thăng chức chậm chạp cũng đủ để nói rõ vấn đề. Khi đó, việc thăng chức đều dựa vào công trận. Phụ hoàng nhìn rõ mọi việc, sao có thể để cho hắn mưu lợi.
"Nếu bàn về đánh giặc, trong thiên hạ không ai có thể sánh được với nhị ca." Ta nâng ly rượu của mình lên ra hiệu với nhị ca. Điều này cả thiên hạ đều biết rõ, muốn không phục cũng không được: " Nhưng lần này mời nhị ca trở lại, thật sự không phải vì chinh chiến."
Nhị ca mở đôi mắt đã say lờ đờ nhìn ta, có chút khó hiểu: "Không phải vì đánh giặc?"
"Không phải vì đánh giặc." Ta nói chắc nịch.
Nhị ca rốt cuộc cũng nhìn thấy ta giơ cao ly rượu, vội vội vàng vàng uống cạn ly rượu trước mặt mình.
Ta chỉ nhấp một hớp liền buông ly rượu xuống: "Lúc này mời nhị ca trở lại là muốn mượn uy danh của nhị ca một chút." Ta nói: "Chuyện lớn liên quan đến cơ nghiệp ngàn năm của Đại Triệu."
Vẻ mặt nhị ca trở nên nghiêm túc như thể có điều gì đáng mong đợi. Ta sợ ta sẽ làm hắn phải thất vọng.
"Lúc nhị ca tới Lạc Kinh có đi qua cửa Y Khuyết?" Ta hỏi nhị ca.
Nhị ca lắc đầu: "Ta là từ Tuyên Thành mà qua sông, cho nên đi đường chính ở phía đông."
"Nhị ca thật sự nên đi xem qua cửa Y Khuyết." Ta nói: "Dọc theo đường thủy vào Lạc Kinh, Y Thủy ở bên bờ vùng ven sông Lập Thạch, trên vách núi có khắc chữ viết từ đời trước và tượng Phật cao mấy trượng, ngẩng nhìn lên như thể chọc trời. Nhị ca nên nhìn thật kĩ."
Nhị ca và A Nam đều ngây người nhìn ta.
Ta là thiên tử, lúc nói chuyện chỉ cần không lộ sắc mặt sẽ dễ dàng khiến người ta cho rằng ta có thâm ý khác. Lúc này chắc hẳn nhị ca cũng nghĩ như thế, cho nên hắn bắt đầu khẩn trương, nâng ly rượu lên che khuất mặt, lại uống thêm không ít rượu.
"Ta muốn học theo công đức của phụ hoàng." Ta nói thẳng, thấy ánh mắt của hai người đối diện cũng trở nên không hiểu.
Nhị ca thì không nói, ngay cả A Nam cũng không nghĩ tới sao. Nàng cho là ta gọi nhị ca tới để làm gì?
"Tựa như tiền triều đã từng làm, nhị ca chắc chắn đã từng nghe nói qua về hang động Tân Dương. Chính là như vậy! Trẫm muốn vì phụ hoàng mà đắp một tượng Phật, giao cho nhị ca toàn quyền giám sát. Nếu so với hang Tân Dương thì phải lớn hơn một chút. Trẫm trái lo phải nghĩ, hiện nay lòng dân bất ổn, các thế lực công kích lẫn nhau, nam bắc không hợp, trên dưới không đồng lòng. Tạo một cái hang thờ Phật như vậy có lợi cho việc thống nhất lòng người. Hơn nữa ta và ngươi đều là con trai của phụ hoàng, đây vốn là tấm lòng hiếu thảo mà bậc làm con nên có. Lại nói lúc phụ hoàng qua đời, nhị ca cũng không về chịu tang. Cứ như vậy, cũng coi như là ý nguyện của nhị ca. Trẫm cảm thấy đây là một chuyện tốt. Nhị ca thấy thế nào?"
Thật ra thì chính ta cũng không thành kính lễ Phật như mẫu hậu. Nhưng ta là từ trên người mẫu hậu mà lấy được gợi ý. Lễ Phật là một loại ký thác, cũng là công đức. Việc này có lợi cho thống nhất lòng người, thành lập uy tín quốc gia. Vương triều Đại Triệu, tên gọi này vốn có từ "thiện chi triệu luận"*, ý là vạn vật bắt đầu, khai thiên lập địa. Đây vốn là duyên phận cho ta hướng về phía Phật.
*thiện chi triệu luận: bắt nguồn của mọi tư tưởng đều là từ việc ngồi thiền
Cửa Y Khuyết ở phía nam Lạc Kinh, hai bên là núi đá sừng sững, ở giữa là dòng Y Thủy lững lờ. Trăm năm trước, có người ở trên vách núi khắc chữ và dựng tượng Phật, dựa vào núi sông hùng vĩ, sơn thủy hữu tình, non xanh nước biếc, tuyệt đối thích hợp nhất cho hang Tân Dương. Ta từng đi thuyền qua đó mấy lần, mỗi lần đều cảm thấy vô cùng rung động, tâm trạng thoải mái."Lúc này Đại Triệu cần mua chuộc lòng người, vứt bỏ vũ khí mà thay bằng ngọc ngà tơ lụa, hướng lòng người đến cái thiện." Ta nói với nhị ca.
Nhị ca gật đầu liên tục, hết sức đồng tình. Trước kia lúc chúng ta còn dưới quyền phụ hoàng đã từng vô số lần đi xem Đại Phật, hắn chắc chắn vẫn còn nhớ rõ.
"Nhưng..." Nhị ca định nói lại thôi. Hình như hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không phải là hết sức thất vọng. Hắn vốn cho rằng ta gọi hắn về lãnh binh đánh giặc, không ngờ ta để cho hắn phụ trách xây dựng Đại Phật. Hắn nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên lại bật cười: "Đây chính là chuyện lớn, chỉ không biết ta có thể làm tốt chuyện này hay không. Ta vốn tưởng rằng ta về đây chỉ có thể đánh giặc." Nhị ca nói. Lúc này hắn nói chuyện đã có chút lớn tiếng, nhưng thần trí ngược lại đã tỉnh táo hơn lúc nãy.
Từ lúc bắt đầu ta vốn không có ý định để cho nhị ca thay ta lãnh binh, loại chuyện này là chuyện sống còn của Đại Triệu, làm sao ta có thể đặt vào tay người khác.
Nhưng nhị ca cũng tuyệt đối không nghĩ rằng ta lại muốn hắn làm chuyện công đức này.
"Trẫm đã nghĩ qua, chỉ có nhị ca thích hợp đảm đương chức vụ này." Ta đã nói rõ, thứ ta muốn chẳng qua là uy danh của nhị ca. Cho dù là ta để cho hắn làm cái gì, ta cũng là muốn để cho người đời đều nhìn thấy rằng hắn đứng về phía ta. Dĩ nhiên, mục đích cuối cùng của ta vẫn là tạo uy danh của chính ta. Bất luận là trong quân đội hay là trong lòng dân chúng.
Công đức cũng làm, chuyện tốt bên ngoài cũng chiếm. Có phải ta có chút tiểu nhân hay không?
Ánh mắt A Nam lại xoay chuyển. Hiển nhiên là nàng không tin ta bỗng dưng nảy sinh lòng thành kính.
Nàng rót đầy ly rượu cho ta và nhị ca, mỉm cười chúc mừng: "Huynh đệ hòa thuận, dĩ hòa vi quý."
Ta và nhị ca đều uống cạn rượu trong chén.
Thật ra thì, đúc tượng Phật cũng không phải mục đích thật sự ta gọi nhị ca trở về, ta muốn hắn tới Lạc Kinh còn có chuyện khác cần nhờ cậy hắn, chỉ là không biết nhị ca có làm được chuyện kia hay không.
"Hai ngày nữa, ta đưa nhị ca đến cửa Y Khuyết xem một chuyến, sau khi xem, nhị ca sẽ hiểu tâm tư của trẫm." Ta nói. Trong lòng ta vẫn đang suy nghĩ, nhị ca vốn ngay thẳng, tốt nhất là đừng biết đến tâm tư của ta.
Dưới Giao Vũ Các đã có thể nghe thấy tiếng động ồn ào huyên náo, chắc hẳn là dân chúng đang tham gia hội rước đèn phía dưới.
Thỉnh thoảng có ánh lửa bay lên ngoài cửa sổ, có lẽ là nhân sư phun lửa trong lúc múa rồng. Hôm nay là Nguyên tiêu, là ngày dân chúng vui vẻ nhất năm.
Lúc này ta và nhị ca cũng tỉnh táo lại, cũng biết là cuộc gặp này, chúng ta coi như đã qua được cửa đầu tiên. Nhị ca bắt đầu ra sức uống rượu, trong đôi mắt dần dần nổi lên một tầng sương mù.
Hắn đột nhiên hỏi ta: "Ngươi có biết tại sao phụ hoàng lại truyền ngôi cho ngươi không?"
Ta đang dùng ngón tay thấm rượu vẽ vòng tròn trên mặt bàn, có chút nhàm chán nhìn cảnh đèn đóm của Lạc Kinh ở bên ngoài cửa sổ. Nghe hắn hỏi như vậy, ta không khỏi quay đầu lại nhìn hắn.
Vấn đề này ta cũng đã hỏi đi hỏi lại chính mình rất nhiều lần nhưng vẫn không có đáp án. Ta vẫn cảm thấy, trong chúng huynh đệ thì ta không phải người xuất sắc nhất, phụ hoàng cũng chưa bao giờ ưu ái ta, vậy thì vì sao cuối cùng lại truyền ngôi cho ta?
"Bởi vì ngươi nhân hậu!" Nhị ca chỉ một đầu ngón tay về phía ta: "Phụ hoàng từng hỏi ta, nếu truyền ngôi cho ta, ta có thể tha cho Lão Cửu hay không." Nhị ca nuốt một ngụm rượu: "Ta thuận miệng nói có thể tha. Kết quả phụ hoàng cười lạnh một tiếng, nói ‘Ngươi có thể tha? Ta thấy ngươi bây giờ đã muốn giết hắn rồi! Ngươi đâu có hiểu được cái gì gọi là nhượng bộ vì việc lớn. Một chút chuyện nhỏ đã khiến ngươi xù lông giết người, huống chi là Lão Cửu mà ngươi đã thù hận từ lâu.’"
Ta ngơ ngác nghe nhị ca nói, cảm thấy lời này có chút quen tai. Lúc ta đồng ý cưới A Nam, phụ hoàng cũng từng nói như vậy, người nói ta có lòng nhân hậu. Nhưng lời này cũng không đúng lắm. Ta chỉ khác nhị ca ở chỗ tính khí không quá nôn nóng mà thôi. Ta đối với A Nam cũng không tốt, luôn luôn phụ lòng A Nam. Ta cũng không phải là khoan dung độ lượng.
Ta hết sức chột dạ, lén nhìn sang A Nam, quả nhiên, bảo bối này lộ ra vẻ mặt nghe được chuyện cười tiếu lâm lịch sử, nhìn ta cười toe toét. Nhìn thấy ta đang nhìn, nàng còn cong ngón tay chà hai cái lên mặt mình, giống như đang hỏi ta có cảm thấy thẹn thùng hay không.
Ta không nhịn được, ở ngay trước mặt nhị ca, dùng đầu ngón tay vảy chút rượu lên mặt nàng, buộc nàng phải thu hồi ý định vạch trần sắc mặt ta.
A Nam trách ta một tiếng, vừa lấy tay lau sạch rượu trên mặt vừa thò một cánh tay bên dưới bàn, nhéo một cái lên đùi ta.
Ta đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhị ca cũng không ngẩng đầu: "Ngươi cưới Nam Hương công chúa." Nhị ca nói, dường như biết ta và A Nam đang làm gì: "Phụ hoàng lại đi dạy dỗ cửu đệ, nói rằng cửu đệ chỉ biết nhìn ngắm ngọc nữ phương nam, chỉ tính toán lợi lộc, không có thành ý, không tính là thật sự thông minh. Còn nói rằng nếu hắn lên ngôi sẽ chỉ biết bóc lột, cuối cùng chúng huynh đệ mười người cũng không còn một ai." Suy nghĩ một chút lại nói: "Công chúa năm đó lừa tất cả bọn ta!"
Nói xong, hắn cũng không ngẩng đầu, dường như thật sự không dám nhìn A Nam.
A Nam cười hì hì, lặng lẽ ngồi sát cạnh ta.
Ta định ôm chầm lấy A Nam, kẹp nàng ở dưới nách, có chút khoe khoang: "Trẫm năm đó cũng bị A Nam lừa, chỉ là... Cũng may tất cả đều còn kịp."
Trên chân của ta lại chịu một hồi đau đớn kịch liệt, A Nam lại xuống tay với ta.
"Ta chỉ nhớ rõ năm đó nhị điện hạ cũng là một nhân vật phong lưu ngỗ ngược." A Nam cười, nói với nhị ca.
"Hiền phi chớ nói ra!" Nhị ca hoảng hốt. Nghĩ một hồi lại nói: "Nói đi nói lại, chúng ta đều là mắt mù. Đến lúc này, thần cũng nhiều tuổi rồi, mới hiểu cái gì gọi là kính sợ. Vốn tự cho mình là đúng, lại sớm đã là chuyện cười. Hiền phi chớ nói ra: " Lại nói thêm: "Lão Cửu không có chết, đã là ân điển của hoàng thượng. Trong lòng thần hiểu rất rõ ràng."
Thì ra là nhị ca muốn nói tới chuyện này. Hắn cho là ta có thể dễ dàng bắt cửu đệ là bởi vì thế lực của ta mạnh. Rồi ta không để cửu đệ phải chết là bởi vì ta cố ý tha thứ. Hắn không biết, ta có thể bắt cửu đệ lại là nhờ A Nam có dũng khí. Ta có thể tha chết cho cửu đệ là bởi vì học A Nam lấy đức báo oán. Đời này của ta là bởi vì A Nam mà thay đổi, chịu ảnh hưởng của A Nam mới có ngày hôm nay.
Nhị ca ở bên ngoài làm phiên vương hai năm nay, dường như suy nghĩ mọi chuyện đều thấu đáo hơn. Chỉ là hắn vẫn không nghĩ đến trọng điểm.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng động ồn ào bên ngoài cửa sổ đột nhiên biến đổi, ban đầu là âm thanh vui mừng của mọi người, bây giờ lại xen lẫn với âm thanh kỳ quái. Ta không khỏi vểnh tai lắng nghe, nhưng vẫn không nghe ra là cái gì.
Sắc mặt A Nam thay đổi, nàng đứng lên. Ta muốn kéo nàng lại thì đã không kịp nữa rồi.
Ta đi theo sau lưng A Nam đến cạnh cửa sổ, liếc nhìn xuống bên dưới không xa chỗ chúng ta, trên con đường náo nhiệt nhất, người nhà của Hà Kỳ Nhất đang quỳ ở đó. Phu nhân của hắn mang theo ba vị tiểu thiếp của hắn, còn có hai đứa con còn rất nhỏ. Tất cả đều khoác áo tang.
Lần này rốt cuộc ta đã nghe rõ: "Hôn quân." Từng tiếng chửi mắng truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.