Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 7: Bảo bối
Ngôn Chi Thâm Thâm
23/03/2021
Tần Tư Hoán nhướng mày, trái tim như là bị một đôi tay vô hình nắm chặt, vừa mềm mại vừa đau đớn. Lộ Chỉ nâng mặt nhìn hắn chằm chằm, bũi môi, một đôi mắt ướt át, đôi mắt trong veo, vừa mê người lại ngây thơ.
Hắn hít một hơi thật sâu, đem tình dục ở nơi đáy mắt kìm xuống, tiếng nói nghẹn ngào, kêu tên hắn, giọng nói giống như cát chạy qua xa mạc: “Lộ Chỉ, em uống say.”
“Chú.” Lộ Chỉ nghiên đầu, đầu lưỡi vô ý thức liếm liếm môi, nhếch môi cười cười, “Chú lớn lên thật đẹp nha.”
Thao.*
Một sợi dây nào đó trong đầu anh như bị cắt đứt, hắn buông cổ tay Lộ Chỉ ra, cúi người lướt qua sườn vai Lộ Chỉ, cầm lấy ly rượu vang đang uống dở trên bàn, giơ tay quơ quơ, rũ mắt hỏi Lộ Chỉ: “Còn muốn uống sao?”
Rượu đựng trong chai màu nâu sẫm có màu đỏ tươi như mã nảo đỏ, khi lắc sẽ để lại một đường vân nông trên thành chai, phản chiếu ánh nắng mờ ảo.
“Ừ!” Lộ Chỉ nghiên đầu, thanh âm lanh lảnh.
Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm môi cậu lúc mở lúc đóng, ý tứ không rõ thấp giọng hỏi: “Nhưng cháu ngày mai còn muốn đi học, nếu không dậy được thì làm sao bây giờ?”
Thiếu niên chậm chạp chớp chớp mắt, nước mắt trong mắt như tràn ra, ngoan ngoãn nói: “Không có liên quan đến chú, cháu trước đây cũng rất ít lên lớp.”
Nói thẳng thắng, cư sử đúng mực như vậy, Tần Tư Hoán bị khẩu khí của cậu làm cho cười.
“Không thể không đi học.” Hắn cười cười, trên gương mặt có hai lúm đồng tiền sâu ngoáy, giơ tay, đầu ngón tay chỉ chỉ sườn mặt cậu, giọng điệu không có ý tốt: “Cháu hôn chú một cái, chú liền cho cháu uống.”
Lộ Chỉ nâng khủy tay, gác ở trên lưng ghế, tay chống cằm, cắn môi, không nhúc nhích.
“Vừa rồi không phải còn nói chú lớn lên rất đẹp?” Tần Tư Hoán lắc đầu, khom lưng để sát vào cậu, chọc chọc mặt phồng lên của thiếu niên, cố ý xụ mặt xuống, không cao hứng nói: “Cậu nhóc, cháu như thế nào nói dối gạt người, Sẽ làm cho chú mất hứng? Hửm?”
Thiếu niên mím môi, miệng mấp máy, Tần Tư Hoán chưa kịp chuẩn bị đã bị hôn một cái vào mặt.
Cảm xúc ấm áp, mềm mại.
Ánh mắt Tần Tư Hoán tối sầm lại, mắt đen không tiếng động nhìn chằm chằm Lộ Chỉ, giống một con báo bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, tùy thời mà động, ánh mắt hung ác, lại mang theo điểm nhu tình.
Thiếu niên dùng tay bưng kín miệng, sắc mặt lập tức dần dần biến đỏ, đôi mắt mở tròn xoe, giống như một con mèo ăn trộm bị bắt.
“Chú.” Cạu nhắc nhở Tần Tư Hoán: “Hôn.”
“Hả?” Nam nhân kéo dài giọng điệu, ra vẻ khó hiểu.
“Hôn.” Thiếu niên nghiêm túc nói: “Tôi hôn chú.”
Trái tim trong lòng ngực bỗng chốc đập nhanh, mất quy luật, giống muốn từ trong lòng ngực nhảy ra. Tần Tư Hoán hầu kết lăn lộn lên xuống, bên môi không ngăn nỗi ý cười, hắn sờ sờ cằm, thản nhiên nói: “Hửm, hôn a?”
Thiếu niên với nai con giống nhau cặp mắt đào hoa trong suốt nhìn chằm chằm hắn, che miệng, trên trán còn mang theo mồ hôi nhỏ vụn.
“Uống đi.”
Tần Tư Hoán rốt cuộc đại phát từ bi đem ly rượu trong tay cho Lộ Chỉ, thiếu niên nhận lấy, hắn cười: “Cháu vẫn là con nít quỷ.”
Lộ Chỉ ngửa đầu uống mấy ngụm, rượu từ miệng cậu chảyvra, dọc theo cằm lăn xuống, xẹt qua hầu kết ngây ngô, không đến được xương quai xanh, cuối cùng biến mất ở lớp áo sơ mi mỏng của cậu, tạo thành một đóm màu đỏ.
Tần Tư Hoán ôm cánh tay, nhìn cậu rót rượu như uống nước. Uống đến hơn một nữa, hắn lấy đi bình rượu, mu bàn tay chạm chạm đến gương mặt nóng bỏng của thiếu niên, “Này, thích uống rượu như vậy?”
Lộ Chỉ mờ mịt nháy đôi mắt, ánh mắt ẩm ướt, trên mi có mấy hạt đứt quảng.
Tần Tư Hoán sửa sửa cổ áo, bình tĩnh nói: “Chú đỡ cháu lên lầu.”
Nói là đỡ, nhưng giây tiếp theo hắnliền cong lưng, một cánh tay bắt chéo chân thiếu niên, cánh tay kia ôm lấy vai cậu, đem Lộ Chỉ chặn ngang ôm lên.
Cánh tay người đàn ông cơ bắp rắn chắc, ôm cậu cũng không cảm thấy nặng, còn giơ tay nâng nâng, nhíu mày hỏi cậu: “Cháu như thế nào lại nhẹ như vậy? Bố cháu không cho cháu ăn cơm?”
Gương mặt Lộ Chỉ cọ cọ vai cậu, trên âu phục cao cấp cọ sạch khóe miệng dính rượu, ngoan ngoãn nói: “Chú, cháu hát cho chú nghe.”
“Cháu còn biết hát?” Tần Tư Hoán ôm cậu đi lên lầu hai, nghe vậy nhướng lên một bên mi.
Lộ Chỉ ý thức mông lung, nghe không hiểu hắn nói cái gì, tay đặt trước ngực hắn, gân cổ lên ca: “Hồ lô oa, hồ lô oa, một cây nở ra bảy đóa hoa! La! la! la! la! la!” **
Tần Tư Hoán: “……”
Phòng đầu tiên ở tầng hai là phòng của hắn, sau khi vào cửa, liền lấy chân đá cửa đóng lại, ôm lấy eo thiếu niên, đem cậu đè lên cửa.
Hắn thở dốc mang theo hơi rượu, như là thuốc kích thích tốt nhất, Tần Tư Hoán giương mắt, không cố sức, đi về phía trước một bước, dùng thân thể đem thiếu niên chế trụ trong lòng ngực.
Hai người thân hình gần bằng nhau, khi đến gần hơn, hắn có thể thấy rõ cặp mặt ngây thơ của Lộ Chỉ, hắn cười rộ lên, đem cằm chôn ở bên gáy Lộ Chỉ, tay kéo kéo vạt áo, di chuyển theo vòng eo của cậu.
Lộ Chỉ giãy dụa, mềm mại nói: “Chú, ngứa.”
Tần Tư Hoán cắn một lớp thịt mỏng trên xương quai xanh tinh xảo của cậu, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, đầu lưỡi mơn trớn, hắn nói không tỉ mỉ nói: “Đợi lát nữa liền không ngứa.”
Lộ Chỉ giơ tay đẩy hắn.
Nam nhân một tay đem hai tay cậu chồng lên nhau, ấn lên đỉnh đầu, giọng nói trầm thấp mỉm cười: “Bảo bối, ngoan.”
“Một lát nữa liền thoải mái.”
…….........
(Cua đồng bò ngang qua ~~~~ H xong rồi đó các bạn.)
Mặt trời giữa mùa hè leo lên rèm cửa, ánh sáng và bóng tối bị cắt bởi những lá cây tươi tốt, dừng ở bên rèm cửa tạo thành những đốm sáng nhỏ.
Lộ Chỉ vô ý thức đem người dựa vào phía trước, tóc mái mềm mại dính vào trên ngực người nam nhân. Mùi mồ hôi cộng với mùi sữa tắm xộc vào mũi cậu
Lộ Chỉ bỗng nhiên mở mắt ra.
Đầu óc quay quay khoảng chừng một phút, tất cả các giác quan trên cơ thể đều tập trung ở trên eo và một số địa phương không thể miêu tả.
Một đôi tay nóng rực đặt lên eo cậu, còn mang theo cảm giác trấn an nhẹ nhàng xoa xoa, thật thoải mái.
Lộ Chỉ nuốt một ngụm nước miếng, đầu tiên nhìn đến cơ ngực màu lúa mạch, nhìn xuống, là sáu khối cơ bụng hoàn mỹ, không có một chút mỡ thừa ở trên eo, xuống chút nữa……
“Tôi thao!”***
Lộ Chỉ chửi ầm lên, mới vừa động, tại địa phương nào đó truyền đến cơn đau không thể miêu tả.
“Rất đau?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trên đỉnh đầu quan tâm hỏi.
Lộ Chỉ cả người cứng đờ, mắt nâng lên, nhìn về phía người đàn ông tay nâng nâng cằm: “…… Tần Tư Hoán?!”
Ký ức tối hôm qua giống như thủy triều tràn vào trong đầu.
Lộ Chỉ tuy rằng không phải luyến ái, chính là nam sinh ở tuổi này, hoặc nhiều hoặc ít có xem qua phim, ngày thường cũng nói qua vài cậu chuyện thô tục.
Cậu tuy rằng không có hứng thú với con trai, nhưng đối với cái giới này cũng có hiểu biết.
Cậu, cậu, cậu, cậu cư nhiên cùng Tần Tư Hoán làm?!
Hơn nữa cậu bị làm, Ở! Mặt!! Kia!
Cậu bị Tần Tư Hoán đè, thao!!
…… Hơn nữa mặt sau của cậu giống như bị hắn đụng đến???
Lộ Chỉ cắn chặt răng căn, nâng lên cánh tay, run run rẩy rẩy muốn đi sờ vào bộ vị đó.
Tay vừa nhấc lên, mặt trên đã bị phủ đầy dấu xanh tím. Cậu nhìn xuống thân thể của mình, siết chặt nắm tay.
Trên người cậu cơ hồ bị dấu cắn che kín.
Này mẹ nó Tần Tư Hoán không phải thượng / hắn, mà là trực tiếp đem cậu ăn tươi nuốt sống!
Lòng bàn tay nóng rực của nam nhân xoa nhẹ eo cậu, thanh âm ôn nhu: “Bảo bối, lần sau anh sẽ nhẹ nhàn?”
Còn mẹ nó có lần sau?!
Ai muốn cùng hắn có lần sau!
Lộ Chỉ liếc liếc mắt nhìn phía dưới hắn, hít hà một hơi.
Chú, ngài đừng ra tay hại người khi đã lớn như vậy, sẽ hại chết cậu!
Lộ Chỉ ngồi quỳ ở trên giường, vừa động, bắp đùi liền đau, đôi tay cậu nắm thành quyền, làm lơ cánh tay đang ở trên người, cậu nện một quyền ở trên bụng Tần Tư Hoán: “Chú có phải hay không có bệnh a! Tần Tư Hoán, chú, chú tại sao lại làm như vậy! Chú chính là vương bát đản**** đồ dê con!”
Cánh tay thiếu niên nổi lên gân xanh, kịch liệt nảy lên, nhưng lại bị lăn lộn cả đêm nên không còn sức lực.
Tần Tư Hoán ôm lấy vai ậy, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, cằm cọ cọ trên đầu cậu, giọng ôn hòa: “Đúng!, anh có bệnh, anh là vương bát dê con.”
Lộ Chỉ há mồm liền cắn lên cổ hắn, giống như là muốn cắn rớt miếng thịt trên cổ, cậu trên cổ gân xanh đều nổi lên, mơ hồ không rõ mắng hắn: “Nhìn tôi giống người nằm dưới sao? Đồ vương bát đản, phải cho tôi làm lại!”
Tần Tư Hoán thở dài, tay vuốt vuốt đỉnh đầu cậu, hỏi: “Như thế nào làm lại?”
Lộ Chỉ cắn cổ hắn như muốn rớt da, buông ra hàm răng bên kia còn dính máu, cậu trừng mắt hắn, giống như bị người ta đoạt đồ ăn: “Cho tôi thao!”
Thiếu niên ngây thơ, không rành thế sự, tức giận đến chính mình cũng không bình tĩnh! Thao! Cái kia.
Tần Tư Hoán a một tiếng, che lại cổ, chỉ chỉ phía dưới cậu, mỉm cười hỏi: “Còn có sức lực?”
Lộ Chỉ thân thể bị đau đến phát run, tay run rẩy tát trên mặt hắn một cái, cắn răng: “Ngươi xem thường lão tử?!”*****
Tần Tư Hoán bắt lấy cổ tay cậu, oqr lòng bàn tay cậu hôn hôn, “Bảo bối, chú không phải xem thường cháu, chính là sợ cháu mệt.”
Lộ Chỉ giống như là bị điện giật, cuống quít thu hồi tay, nhào lên đi muốn cùng hắn đánh lộn.
Tần Tư Hoán cầm chắc cổ tay cậu, đẩy lên đỉnh đầu, quỳ gối cạnh người cậu, nhướng mi hỏi: “Còn muốn?”
Lộ Chỉ phía dưới hắn nâng mi mắt, chậm rãi ngẩng đầu.
Lộ Chỉ: “Muốn cái rắm! Chú mới phải bị / thao!”
Tần Tư Hoán ở trên má cậu hôn hôn, ngón tay cuốn lấy tóc mái mềm mại của cậu, nói: “Tối hôm qua có đau hay không? Thích động tác nào?”
Lộ Chỉ nhắm mắt lại không nhìn hắn, nghiến răng ken két.
Tần Tư Hoán nhỏ giọng nói: “Bảo bối?”
Bên tai Lộ Chỉ bằng mắt thường có thể thấy được sau một giây phiếm hồng, mở mắt ra, mang theo một tầng hồng nhạt: “Chú, người cho tôi thao lại, tôi liền coi chuyện này như chưa phát sinh, về sau chúng ta sẽ giống như trước kia vậy.”
“Như trước kia?”
Tần Tư Hoán khàn khàn cười, hôn lỗ tai cậu, “Tiểu Chỉ, anh trước kia cùng em là cái dạng gì?”
Lộ Chỉ nói: “Trước kia ngài là chú của tôi, tôi với Lộ Dao cũng như vậy.”
“Kia chú với Lộ Dao như thế nào?”
Lộ Chỉ thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó phát hiện chính mình…… Nghĩ không ra.
Tần Tư Hoán tựa hồ cũng không cùng Lộ Dao nói với nhau cái gì, ngược lại là mỗi lần thấy hắn, đều sẽ vô tình hay cố ý tạo ra một vài tình huống hắn không thích.
“Đừng nói cháu không nhìn ra chú đối với cháu như thế nào.” đầu ngón tay Tần Tư Hoán, vuốt khóe môi cậu, bên môi còn mang ý cười: “Lão tử thích cháu. Còn có nhớ hay không?”
—— chú, người vì cái gì cùng tôi kết hôn?
—— Anh thích em.
—— lão tử thích cháu được chưa?
Mấy câu nói đó đột nhiên tràn vào trong đầu Lộ Chỉ, cậu trợn to mắt, không thể tin được nhìn nam nhân gần trong gang tất, ngón tay bị chọc vào trong miệng cũng không phát hiện.
- ----------------*------------------
Edit: Cua đồng bò ngang qua ~~~~~~~
Chú Tần của chúng ta đã lộ đuôi rồi đó mọi người ạ....
Tiểu Hoán: Em muốn đè anh à ~~~ còn lâu nhá..........
Tiểu Chỉ: "..................."
* từ này chắc ai cũng hiểu rồi hén có cần mình dịch ra không.
** tui dịch theo bản raw nói thật tui cũng không biết Lộ Chỉ hát cái gì.
*** Tôi đ*
**** mình để nguyên văn cho nó hay.
Hắn hít một hơi thật sâu, đem tình dục ở nơi đáy mắt kìm xuống, tiếng nói nghẹn ngào, kêu tên hắn, giọng nói giống như cát chạy qua xa mạc: “Lộ Chỉ, em uống say.”
“Chú.” Lộ Chỉ nghiên đầu, đầu lưỡi vô ý thức liếm liếm môi, nhếch môi cười cười, “Chú lớn lên thật đẹp nha.”
Thao.*
Một sợi dây nào đó trong đầu anh như bị cắt đứt, hắn buông cổ tay Lộ Chỉ ra, cúi người lướt qua sườn vai Lộ Chỉ, cầm lấy ly rượu vang đang uống dở trên bàn, giơ tay quơ quơ, rũ mắt hỏi Lộ Chỉ: “Còn muốn uống sao?”
Rượu đựng trong chai màu nâu sẫm có màu đỏ tươi như mã nảo đỏ, khi lắc sẽ để lại một đường vân nông trên thành chai, phản chiếu ánh nắng mờ ảo.
“Ừ!” Lộ Chỉ nghiên đầu, thanh âm lanh lảnh.
Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm môi cậu lúc mở lúc đóng, ý tứ không rõ thấp giọng hỏi: “Nhưng cháu ngày mai còn muốn đi học, nếu không dậy được thì làm sao bây giờ?”
Thiếu niên chậm chạp chớp chớp mắt, nước mắt trong mắt như tràn ra, ngoan ngoãn nói: “Không có liên quan đến chú, cháu trước đây cũng rất ít lên lớp.”
Nói thẳng thắng, cư sử đúng mực như vậy, Tần Tư Hoán bị khẩu khí của cậu làm cho cười.
“Không thể không đi học.” Hắn cười cười, trên gương mặt có hai lúm đồng tiền sâu ngoáy, giơ tay, đầu ngón tay chỉ chỉ sườn mặt cậu, giọng điệu không có ý tốt: “Cháu hôn chú một cái, chú liền cho cháu uống.”
Lộ Chỉ nâng khủy tay, gác ở trên lưng ghế, tay chống cằm, cắn môi, không nhúc nhích.
“Vừa rồi không phải còn nói chú lớn lên rất đẹp?” Tần Tư Hoán lắc đầu, khom lưng để sát vào cậu, chọc chọc mặt phồng lên của thiếu niên, cố ý xụ mặt xuống, không cao hứng nói: “Cậu nhóc, cháu như thế nào nói dối gạt người, Sẽ làm cho chú mất hứng? Hửm?”
Thiếu niên mím môi, miệng mấp máy, Tần Tư Hoán chưa kịp chuẩn bị đã bị hôn một cái vào mặt.
Cảm xúc ấm áp, mềm mại.
Ánh mắt Tần Tư Hoán tối sầm lại, mắt đen không tiếng động nhìn chằm chằm Lộ Chỉ, giống một con báo bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, tùy thời mà động, ánh mắt hung ác, lại mang theo điểm nhu tình.
Thiếu niên dùng tay bưng kín miệng, sắc mặt lập tức dần dần biến đỏ, đôi mắt mở tròn xoe, giống như một con mèo ăn trộm bị bắt.
“Chú.” Cạu nhắc nhở Tần Tư Hoán: “Hôn.”
“Hả?” Nam nhân kéo dài giọng điệu, ra vẻ khó hiểu.
“Hôn.” Thiếu niên nghiêm túc nói: “Tôi hôn chú.”
Trái tim trong lòng ngực bỗng chốc đập nhanh, mất quy luật, giống muốn từ trong lòng ngực nhảy ra. Tần Tư Hoán hầu kết lăn lộn lên xuống, bên môi không ngăn nỗi ý cười, hắn sờ sờ cằm, thản nhiên nói: “Hửm, hôn a?”
Thiếu niên với nai con giống nhau cặp mắt đào hoa trong suốt nhìn chằm chằm hắn, che miệng, trên trán còn mang theo mồ hôi nhỏ vụn.
“Uống đi.”
Tần Tư Hoán rốt cuộc đại phát từ bi đem ly rượu trong tay cho Lộ Chỉ, thiếu niên nhận lấy, hắn cười: “Cháu vẫn là con nít quỷ.”
Lộ Chỉ ngửa đầu uống mấy ngụm, rượu từ miệng cậu chảyvra, dọc theo cằm lăn xuống, xẹt qua hầu kết ngây ngô, không đến được xương quai xanh, cuối cùng biến mất ở lớp áo sơ mi mỏng của cậu, tạo thành một đóm màu đỏ.
Tần Tư Hoán ôm cánh tay, nhìn cậu rót rượu như uống nước. Uống đến hơn một nữa, hắn lấy đi bình rượu, mu bàn tay chạm chạm đến gương mặt nóng bỏng của thiếu niên, “Này, thích uống rượu như vậy?”
Lộ Chỉ mờ mịt nháy đôi mắt, ánh mắt ẩm ướt, trên mi có mấy hạt đứt quảng.
Tần Tư Hoán sửa sửa cổ áo, bình tĩnh nói: “Chú đỡ cháu lên lầu.”
Nói là đỡ, nhưng giây tiếp theo hắnliền cong lưng, một cánh tay bắt chéo chân thiếu niên, cánh tay kia ôm lấy vai cậu, đem Lộ Chỉ chặn ngang ôm lên.
Cánh tay người đàn ông cơ bắp rắn chắc, ôm cậu cũng không cảm thấy nặng, còn giơ tay nâng nâng, nhíu mày hỏi cậu: “Cháu như thế nào lại nhẹ như vậy? Bố cháu không cho cháu ăn cơm?”
Gương mặt Lộ Chỉ cọ cọ vai cậu, trên âu phục cao cấp cọ sạch khóe miệng dính rượu, ngoan ngoãn nói: “Chú, cháu hát cho chú nghe.”
“Cháu còn biết hát?” Tần Tư Hoán ôm cậu đi lên lầu hai, nghe vậy nhướng lên một bên mi.
Lộ Chỉ ý thức mông lung, nghe không hiểu hắn nói cái gì, tay đặt trước ngực hắn, gân cổ lên ca: “Hồ lô oa, hồ lô oa, một cây nở ra bảy đóa hoa! La! la! la! la! la!” **
Tần Tư Hoán: “……”
Phòng đầu tiên ở tầng hai là phòng của hắn, sau khi vào cửa, liền lấy chân đá cửa đóng lại, ôm lấy eo thiếu niên, đem cậu đè lên cửa.
Hắn thở dốc mang theo hơi rượu, như là thuốc kích thích tốt nhất, Tần Tư Hoán giương mắt, không cố sức, đi về phía trước một bước, dùng thân thể đem thiếu niên chế trụ trong lòng ngực.
Hai người thân hình gần bằng nhau, khi đến gần hơn, hắn có thể thấy rõ cặp mặt ngây thơ của Lộ Chỉ, hắn cười rộ lên, đem cằm chôn ở bên gáy Lộ Chỉ, tay kéo kéo vạt áo, di chuyển theo vòng eo của cậu.
Lộ Chỉ giãy dụa, mềm mại nói: “Chú, ngứa.”
Tần Tư Hoán cắn một lớp thịt mỏng trên xương quai xanh tinh xảo của cậu, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, đầu lưỡi mơn trớn, hắn nói không tỉ mỉ nói: “Đợi lát nữa liền không ngứa.”
Lộ Chỉ giơ tay đẩy hắn.
Nam nhân một tay đem hai tay cậu chồng lên nhau, ấn lên đỉnh đầu, giọng nói trầm thấp mỉm cười: “Bảo bối, ngoan.”
“Một lát nữa liền thoải mái.”
…….........
(Cua đồng bò ngang qua ~~~~ H xong rồi đó các bạn.)
Mặt trời giữa mùa hè leo lên rèm cửa, ánh sáng và bóng tối bị cắt bởi những lá cây tươi tốt, dừng ở bên rèm cửa tạo thành những đốm sáng nhỏ.
Lộ Chỉ vô ý thức đem người dựa vào phía trước, tóc mái mềm mại dính vào trên ngực người nam nhân. Mùi mồ hôi cộng với mùi sữa tắm xộc vào mũi cậu
Lộ Chỉ bỗng nhiên mở mắt ra.
Đầu óc quay quay khoảng chừng một phút, tất cả các giác quan trên cơ thể đều tập trung ở trên eo và một số địa phương không thể miêu tả.
Một đôi tay nóng rực đặt lên eo cậu, còn mang theo cảm giác trấn an nhẹ nhàng xoa xoa, thật thoải mái.
Lộ Chỉ nuốt một ngụm nước miếng, đầu tiên nhìn đến cơ ngực màu lúa mạch, nhìn xuống, là sáu khối cơ bụng hoàn mỹ, không có một chút mỡ thừa ở trên eo, xuống chút nữa……
“Tôi thao!”***
Lộ Chỉ chửi ầm lên, mới vừa động, tại địa phương nào đó truyền đến cơn đau không thể miêu tả.
“Rất đau?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trên đỉnh đầu quan tâm hỏi.
Lộ Chỉ cả người cứng đờ, mắt nâng lên, nhìn về phía người đàn ông tay nâng nâng cằm: “…… Tần Tư Hoán?!”
Ký ức tối hôm qua giống như thủy triều tràn vào trong đầu.
Lộ Chỉ tuy rằng không phải luyến ái, chính là nam sinh ở tuổi này, hoặc nhiều hoặc ít có xem qua phim, ngày thường cũng nói qua vài cậu chuyện thô tục.
Cậu tuy rằng không có hứng thú với con trai, nhưng đối với cái giới này cũng có hiểu biết.
Cậu, cậu, cậu, cậu cư nhiên cùng Tần Tư Hoán làm?!
Hơn nữa cậu bị làm, Ở! Mặt!! Kia!
Cậu bị Tần Tư Hoán đè, thao!!
…… Hơn nữa mặt sau của cậu giống như bị hắn đụng đến???
Lộ Chỉ cắn chặt răng căn, nâng lên cánh tay, run run rẩy rẩy muốn đi sờ vào bộ vị đó.
Tay vừa nhấc lên, mặt trên đã bị phủ đầy dấu xanh tím. Cậu nhìn xuống thân thể của mình, siết chặt nắm tay.
Trên người cậu cơ hồ bị dấu cắn che kín.
Này mẹ nó Tần Tư Hoán không phải thượng / hắn, mà là trực tiếp đem cậu ăn tươi nuốt sống!
Lòng bàn tay nóng rực của nam nhân xoa nhẹ eo cậu, thanh âm ôn nhu: “Bảo bối, lần sau anh sẽ nhẹ nhàn?”
Còn mẹ nó có lần sau?!
Ai muốn cùng hắn có lần sau!
Lộ Chỉ liếc liếc mắt nhìn phía dưới hắn, hít hà một hơi.
Chú, ngài đừng ra tay hại người khi đã lớn như vậy, sẽ hại chết cậu!
Lộ Chỉ ngồi quỳ ở trên giường, vừa động, bắp đùi liền đau, đôi tay cậu nắm thành quyền, làm lơ cánh tay đang ở trên người, cậu nện một quyền ở trên bụng Tần Tư Hoán: “Chú có phải hay không có bệnh a! Tần Tư Hoán, chú, chú tại sao lại làm như vậy! Chú chính là vương bát đản**** đồ dê con!”
Cánh tay thiếu niên nổi lên gân xanh, kịch liệt nảy lên, nhưng lại bị lăn lộn cả đêm nên không còn sức lực.
Tần Tư Hoán ôm lấy vai ậy, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, cằm cọ cọ trên đầu cậu, giọng ôn hòa: “Đúng!, anh có bệnh, anh là vương bát dê con.”
Lộ Chỉ há mồm liền cắn lên cổ hắn, giống như là muốn cắn rớt miếng thịt trên cổ, cậu trên cổ gân xanh đều nổi lên, mơ hồ không rõ mắng hắn: “Nhìn tôi giống người nằm dưới sao? Đồ vương bát đản, phải cho tôi làm lại!”
Tần Tư Hoán thở dài, tay vuốt vuốt đỉnh đầu cậu, hỏi: “Như thế nào làm lại?”
Lộ Chỉ cắn cổ hắn như muốn rớt da, buông ra hàm răng bên kia còn dính máu, cậu trừng mắt hắn, giống như bị người ta đoạt đồ ăn: “Cho tôi thao!”
Thiếu niên ngây thơ, không rành thế sự, tức giận đến chính mình cũng không bình tĩnh! Thao! Cái kia.
Tần Tư Hoán a một tiếng, che lại cổ, chỉ chỉ phía dưới cậu, mỉm cười hỏi: “Còn có sức lực?”
Lộ Chỉ thân thể bị đau đến phát run, tay run rẩy tát trên mặt hắn một cái, cắn răng: “Ngươi xem thường lão tử?!”*****
Tần Tư Hoán bắt lấy cổ tay cậu, oqr lòng bàn tay cậu hôn hôn, “Bảo bối, chú không phải xem thường cháu, chính là sợ cháu mệt.”
Lộ Chỉ giống như là bị điện giật, cuống quít thu hồi tay, nhào lên đi muốn cùng hắn đánh lộn.
Tần Tư Hoán cầm chắc cổ tay cậu, đẩy lên đỉnh đầu, quỳ gối cạnh người cậu, nhướng mi hỏi: “Còn muốn?”
Lộ Chỉ phía dưới hắn nâng mi mắt, chậm rãi ngẩng đầu.
Lộ Chỉ: “Muốn cái rắm! Chú mới phải bị / thao!”
Tần Tư Hoán ở trên má cậu hôn hôn, ngón tay cuốn lấy tóc mái mềm mại của cậu, nói: “Tối hôm qua có đau hay không? Thích động tác nào?”
Lộ Chỉ nhắm mắt lại không nhìn hắn, nghiến răng ken két.
Tần Tư Hoán nhỏ giọng nói: “Bảo bối?”
Bên tai Lộ Chỉ bằng mắt thường có thể thấy được sau một giây phiếm hồng, mở mắt ra, mang theo một tầng hồng nhạt: “Chú, người cho tôi thao lại, tôi liền coi chuyện này như chưa phát sinh, về sau chúng ta sẽ giống như trước kia vậy.”
“Như trước kia?”
Tần Tư Hoán khàn khàn cười, hôn lỗ tai cậu, “Tiểu Chỉ, anh trước kia cùng em là cái dạng gì?”
Lộ Chỉ nói: “Trước kia ngài là chú của tôi, tôi với Lộ Dao cũng như vậy.”
“Kia chú với Lộ Dao như thế nào?”
Lộ Chỉ thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó phát hiện chính mình…… Nghĩ không ra.
Tần Tư Hoán tựa hồ cũng không cùng Lộ Dao nói với nhau cái gì, ngược lại là mỗi lần thấy hắn, đều sẽ vô tình hay cố ý tạo ra một vài tình huống hắn không thích.
“Đừng nói cháu không nhìn ra chú đối với cháu như thế nào.” đầu ngón tay Tần Tư Hoán, vuốt khóe môi cậu, bên môi còn mang ý cười: “Lão tử thích cháu. Còn có nhớ hay không?”
—— chú, người vì cái gì cùng tôi kết hôn?
—— Anh thích em.
—— lão tử thích cháu được chưa?
Mấy câu nói đó đột nhiên tràn vào trong đầu Lộ Chỉ, cậu trợn to mắt, không thể tin được nhìn nam nhân gần trong gang tất, ngón tay bị chọc vào trong miệng cũng không phát hiện.
- ----------------*------------------
Edit: Cua đồng bò ngang qua ~~~~~~~
Chú Tần của chúng ta đã lộ đuôi rồi đó mọi người ạ....
Tiểu Hoán: Em muốn đè anh à ~~~ còn lâu nhá..........
Tiểu Chỉ: "..................."
* từ này chắc ai cũng hiểu rồi hén có cần mình dịch ra không.
** tui dịch theo bản raw nói thật tui cũng không biết Lộ Chỉ hát cái gì.
*** Tôi đ*
**** mình để nguyên văn cho nó hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.