Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 39: Bệnh trạng
Ngôn Chi Thâm Thâm
23/03/2021
Người đàn ông trên đôi mắt có một quần thăm đen, mặc dù trên làn da màu lúa mạch khó nhận biết. Nhưng Lộ Chỉ vẫn có thể nhìn thấy được, trái tim như bị dao đâm.
Chú Kiều Định nói, chú của cậu ngày nào cũng phải thức đêm tăng ca.
Tần Tư Hoán khẳng định là đã lâu rồi chưa được ngủ ngon đi.
Lộ Chỉ có một chút đau lòng.
Buổi tối lúc ngủ, Lộ Chỉ rất ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ rất ít khi cùng người khác ngủ chung, khi còn nhỏ cậu rất sợ sét đánh. Mỗi khi có sấm sét cậu sẽ chạy đi tìm Lộ Dao, hoặc là Sầm Tề Viễn để ngủ cùng.
Nhưng Sầm Tề Viễn chỉ cười ôn hòa rồi ngủ dưới đất
Mà Lộ Dao……
Lộ Dao, con nhỏ này cực kì ghét anh trai của mình.
Bọn họ đều không muốn ngủ chung với Lộ Chỉ.
Cho nên mấy lần Lộ Chỉ ngủ chung với người khác, toàn là ngủ cùng Tần Tư Hoán.
Cậu rất không có cảm giác an toàn, khi ngủ thường sẽ cuộn tròn người lại, mà Tần Tư Hoán so với cậu càng không có cảm giác an toàn hơn.
Tần Tư Hoán người cao chân dài, thoạt nhìn rất cao lớn, khi ngủ rất thích dựa sát vào cậu. Như là một con mèo lớn dính người, cần chủ nhân của mình an ủi.
Hắn thích ôm Lộ Chỉ từ sau lưng, đầu dựa sát vào cổ Lộ Chỉ, vừa cử động nhẹ, môi cũng sẽ cọ xác vào cổ Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ nghe người ta nói, lúc ngủ mà ôm chặt một món đồ nào đó, là vì sợ mất.
Ngày hôm sau Tần Tư Hoán bảo Kiều Định chuẩn bị tốt hết mọi thứ ở thành phố C.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu sáng trên sàn nhà, Lộ Chỉ cầm điên thoại gọi cho lão bố Lộ Mạnh Thịnh.
Nếu muốn cùng Tần Tư Hoán đi hưởng tuần trăng mật, cậu nhất thiết phải tìm một cái cớ để không về nhà.
Tần Tư Hoán đã đi làm, ở chung cư chỉ còn lại mình Lộ Chỉ.
Điện thoại được kết nối, giọng nói lớn của Lộ Mạnh Thịnh phát ra từ loa: “Nhóc con, chuyện gì?”
“Bố, Quốc Khánh con có việc, không thể về nhà được.” Lộ Chỉ lỗ tai muốn nổ tung, cậu đem điện thoại kéo ra xa, tránh trường hợp bị lão bố của cậu la điếc.
Quả nhiên, cậu vừa nói xong, bên kia Lộ Mạnh Thịnh liền cao giọng.
“Cái gì?! Con không về nhà, con đi đâu?! Bố với em gái mày ở nhà nhớ mày muốn chết, mày không phải ngix quốc khánh được 7 ngày sau, chuyện gì mà không về thăm nhà?!”
Thăm nhà dùng từ hơi sai đi……
Lộ Mạnh Thịnh lúc còn đi học không chịu nổ lực, điểm ngữ văn không được tốt cho lắm.
Lộ Chỉ nuốt nước miếng, đang tính tìm cớ giải thích.
“Ồ, mày hiện tại là sinh viên rồi, có tiền đồ, liền quên đi nguồn cọi phải không! Bố mày đập nồi bán sắt cho mày đi học đại học, mày lại tìm lý do không muốn trở về, Lộ Chỉ, mày nói xem? Mày không làm bố mày thất vọng đã nuôi mày mười mấy năm sau?”
Lộ Chỉ: “Bố bố bố bố bố, bố nghe con nói, không phải……”
Lộ Chỉ chưa nói xong đã bị cắt ngang: “Không phải chứ là cái gì? Mày còn không phải mê cái thành phố xa hoa bên ngoài không muốn về nhà? Được rồi, mày đừng diện lý do lý trấu nữa, tao đây cũng lười quản mày, Quốc Khánh tao phải dẫn Dao Dao ra ngoài chơi. Mày có trở về tao cũng không rảnh để quản mày.”
“Tại sao là bố cùng Lộ Dao? Con đâu! Con không phải người sao?” Lộ Chỉ phẫn nộ rồi, ngày hôm qua nghe Tần Tư Hoán nói lòng cậu liền đau, hiện tại lại nghe Lộ Mạnh Thịnh nói như vậy, Lộ Chỉ càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cậu cũng là đứa con bé bỏng vậy!
Dựa vào cái gì chỉ có mình Lộ Dao được lão bố dẫn ra ngoài chơi?!
“Dao Dao nhà chúng ta thất tìng, ca ca Sầm Tề Viễn của mày đưa Lộ Dao ra ngoài giải sầu, bố cũng thuận tiện đi, con không phải ghét Sầm Tề Viễn sao, chúng ta liền thương lượng không dẫn con theo, tránh cho hai bên không vui.” Lộ Mạnh Thịnh buồn bực: “Con nói Lộ Dao, cái con nhóc này mới bao lớn, mà bày đặc thất tình cái gì?!”
Lộ Chỉ nhớ lại lúc Sầm Tề Viễn mua kẹo nổ cho cậu, còn có mấy câu không thể nào hiểu được, nhóc con sinh khí rồi: “Mọi người sợ con thấy Sầm Tề Viễn liền phiền, vậy hai người cũng đừng ở chung với anh ta đi.”
Lộ Mạnh Thịnh “Ai ui” một tiếng: “Tổ tông ơi! Ngài ghét quá nhiều người rồi đi, như chú Tần lúc trước tới nhà mình, con không phải phiền hắn nhất sau, mỗi lần nhìn thấy hắn thì mặt đỏ như gan heo. Con nói xem, con không thích nhiều người như vậy, chẳng lẽ bố thấy ai cũng đều phải tránh?”
Lộ Chỉ nghe bố nói như vậy, mặt không có tiền đồ liền đỏ lên.
Cậu không phải không thích a!
Đó là ngượng ngùng, đó là khẩn trương!
Còn có, cậu nói với lão bói là cậu không thích Tần Tư Hoán?
“Được được, bản thân con tự đi chơi đi, đừng ăn xài phung phí, đừng tiêu tiền lung tung, nhà mình đã không còn như trước nữa rồi, biết không? Cúp đây, bói còn phải nấu canh cho Dao Dao!”
Lộ Chỉ chua.
Lộ Dao mới lên cấp 3, mà cả ngày được uống canh bổ não, lúc cậu thi đại hoc Lộ Mạnh Thịnh cũng không có tự xuống bếp nấu canh cho cậu đó có được không!
Lộ Chỉ nhìn màn hình tối đen không cam lòng mở ra, mở WeChat đang muốn nhắn tin cho Tuấn Thành Tần Tổng, liền thấy được tin nhắn của Khương Thời Ngạn.
- Khương Thời Ngạn: Tiểu Chỉ, buổi sáng lên lớp tôi có điểm danh giùm cậu.
- Khương Thời Ngạn: Nhưng lúc điểm danh Diệp Chu Ngạo…… Đứng lên nói với giáo sư là cậu không có đi học.
- Khương Thời Ngạn: Xin lỗi, cậu giống như là bị điểm danh vắng rồi, giáo sư muốn trừ điểm chuyên cần của cậu.
Lộ Chỉ nhíu mày lại, ngồi thẳng người trên sofa.
Lại là Diệp Chu Ngạo? Lần trước nói chuyện còn chưa rõ sao?
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Không có việc gì, cậu cũng hết sức giúp tôi rồi, cảm ơn / tim
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Còn có chuyện muốn làm phiền cậu, thứ hai cậu cũng giúp tôi điểm danh hộ với.
Khương Thời Ngạn không có trả lời, chắc bận việc gì rồi.
Lộ Chỉ cảm thấy Diệp Chu Ngạo rất phiền.
Tuy rằng không đi học là cậu không đúng, nhưng đại học loại chuyện điểm danh hộ cho bạn cùng phòng là hết sức bình thường, giống Diệp Chu Ngạo như vậy trực tiếp nói với giáo sư, là ngay thẳng, hay là không hài lòng với bạn cùng phòng.
Cậu cầm điện thoại chơi game để thả lỏng tâm tình, 11 giờ đúng, Tần Tư Hoán kiền về nhà.
Cửa chung cư mở ra, người đàn ông đứng im ngay cửa.
Cảnh tượng trong phòng khách thật sự quá ấm áp, giống một bức tranh ấm áp tràng ngập ánh mặt trời.
Cách trang trí chung cư chủ yếu là màu xám trắng, thiếu niên mặc âo ngủ hình mèo con, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sôfa, tóc mái mềm mại tung xõa trên tráng, thiếu niên chớp mắt nhìn ra cửa, đánh ngáp một cái, tiếng nhạc kết thúc game liền vang lên.
Tần Tư Hoán đem công văn để trên bàn, thay giày, hướng thiếu niên đi tới.
Ánh mặt trời phủ kín phòng, trong không khí lơ lửng những hạt bụi.
Lộ Chỉ mắt đào hoa cong lên nhìn hắn cười, không đứng đắn: “Ồ, Tần tổng tài đi làm về rồi sao?”
“Đói bụng không?” Tần Tư Hoán rũ mắt nhìn giao diện màu đỏ trên điện thoại cậu, nhướng mày: “Lại chết?”
Lộ Chỉ nhe răng với hắn, “Nhờ anh đấy!”
Còn trách hắn?
Tần Tư Hoán cầm lấy điện thoại cậu, nhìn bảng thành tích, hiển thị một loạt thua, làm cho tức cười: “Wow, mỗi trận đều thua? Cũng rất lợi hại.”
Lộ Chỉ: “……”
…… Hắn không có cảm thấy quá khó.
Người đàn ông đem điện thoại trả lại cho cậu, an ủi cậu: “Không có việc gì, trận sau có thể thắng.”
Lộ Chỉ cảm thấy càng buồn bực: “Không phải, trò chơi này em mới chơi, không thuận tay cho lắm.” Nói đến này, không biết xuất phát từ một loại tâm lý gì. Sợ Tần Tư Hoán xem thường mình.
“Chú.” Hắn click mở mười mấy trò chơi khác trên điện thoại, chỉ cho hắn xem: “Anh xem, trò này từ lúc chơi đến giờ em chỉ mới thua một ván. Còn có cái này, em cơ bản mỗi trận đều thắng. Cái này cái này, này ba cái này lúc đầu sẽ thua một hai trận, nhưng hiện tại em cũng đã là người chơi xuất xắc rồi.”
Tần Tư Hoán nhìn theo ngón tay của cậu.
Điện thoại nhóc con trừ mấy ứng dụng cần thiết, còn lại đều là game, cũng đủ hiểu cậu ghiềng game như thế nào.
Hắn nhìn Lộ Chỉ kiêu ngạo khoe khoang thành tích của mình, giống như con côbg đực khoe đuôi trong thời kì động dục, nhằm thu hút sự chú ý của người khác phái.
Chờ cậu triển lãm xong, Tần Tư Hoán tán thưởng hôn hôn mặt cậu, ôn nhu khen: “Bảo bảo thật là lợi hại, chơi trò gì cũng giỏi.”
Lộ Chỉ khóe miệng nhịn không được cong lên, vì che dấu tim mình đập quá nhanh, cậu nói với Tần Tư Hoán chuyện về bạn cùng phòng của mình.
Người đàn ông đem tay cậu đặt trong lòng bàn tay, nhéo nhéo ngón tay cậu, nghiêm túc nghe cậu nói.
Đây tuyệt đối là một người biết lắng nghe.
Lộ Chỉ mặt ngoài tuy kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng cậu thật sự rất thích nói nhảm. Trước kia khi còn nhỏ liền thích xoay quanh Sầm Tề Viễn nói nhảm, Lộ Dao cùng Lộ Mạnh Thịnh đều chán cậu nói nhiều, chỉ có Sầm Tề Viễn luôn luôn mỉm cười, giống như Lọi Chỉ nói cái gì, Sầm Tề Viễn đều thích nghe.
Bởi vì như vậy, Lộ Chỉ đã từng rất thích Sầm Tề Viễn.
Hiện tại Tần Tư Hoán cũng như vậy, Lộ Chỉ liền cảm thấy……
Giống như càng thích hắn!
Cậu bùm bùm nói không ngừng, nói đến chỗ tức giận nhịn không được đánh lên vai Tần Tư Hoán một cái, nói hôm nay Diệp Chu Ngạo ở trước mặt giáo sư nói xấu cậu, Lộ Chỉ càng tức: “Cậu ta rất là xấu, ở chung ký túc xá với tụi em cũng không tốt, còn nói là em đố kỵ cậu ta. Trời, em mới không thèm đói kỵ với cậu ta? Nhưng cậu ta giống y chan một con chó điên, chọc phải là cứ đuổi theo người ta mãi, thế nào cũng phải cắn được một cái.”
Tần Tư Hoán con ngươi sâu thẳm, giọng lạnh băng: “Cậu ta không phải ỷ vào mình thi biểu diễn được hạng hai sao? Vậy làm trường học đuổi học cậu ta. Cậu ta luôn lấy kỹ thuật biểu diễn của mình ra khoe, phong giết cậu ta lại, không cho bất kỳ đoàn phim nào mời cậu ta đóng phim.”
Người đàn ông cằm dưới căng ra, sắc mặt nghiêm túc như là bàn hợp đồng, nói xong nghiêng mắt nhìn về phía Lộ Chỉ, cười nói: “Như vậy có đủ hả giận chưa?”
Lộ Chỉ ngẩn người.
Cậu không ngờ Tần Tư Hoán còn có một mặt này, có một chút giống như những gì bố nói.
Lộ Mạnh Thịnh nói Tần Tư Hoán tàn nhẫn độc ác, ở trên thương trường vì ích lợi không từ thủ đoạn, không phải người lương thiện.
Lộ Chỉ căn bản không tin, bởi vì Tần Tư Hoán ở trước mặt cậu thật sự là quá dễ khi dễ, giống như là không biết giận, cậu có đánh tay hắn, hắn cũng không giận.
Cậu hình như không có chút gì sợ hắn.
Diệp Chu Ngạo tuy làm việc người ta ghét, nhưng cũng không cần phong giết, chặt đứt tương lai của cậu ta, phải không?
Lộ Chỉ mím môi, rút tay mình khỏi tay Tần Tư Hoán, không lên tiếng, cúi đầu cầm điện thoại chơi game.
Cậu rất không thích bộ dáng vừa rồi của Tần Tư Hoán, rất xa lạ, rất cao thượng, cũng rất tàn nhẫn.
Nếu đổi thành Tống Du nói, Lộ Chỉ chỉ biết thuận miệng trêu chọc vài câu, bởi vì cậu biết Tống Du chỉ là nói nói, mà không có năng lực đem những lời biến thành sự thật.
Hơn nữa cậu cũng biết Tống Du, gióing như cậu mạnh miệng nhưng mềm lòng, cho dù có cho Tống Du một ngàn lá gan, Tống Du cũng không đành lòng hủy hoại đi tuong lai của một người.
Nhưng hiện tại người nói chính là Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán có tiền có quyền, mỗi người đều ba phần kính bảy phần sợ hắn, hắn nói như vậy, cũng thật sự là có thể làm được.
Lộ Chỉ biết đều đó.
Phong giết chết một diễn viên đối với Tần Tư Hoán thật sự là không khó, thậm chí đuổi học một người ở khoa biểu diễn cũng như là trở bàn tay.
Tần Tư Hoán tựa hồ cũng ý thức được chính mình đã dọa cậu, hắn vươn tay muốn xoa xoa đầu cậu, nhưng bàn tay còn chưa có đụng tới Lộ Chỉ, thiếu niên liền nghiêng đầu tránh đi.
Tần Tư Hoán ánh mắt trầm xuống.
Hắn thần sắc không vui vươn tay, muốn ôm thiếu niên vào lòng, Lộ Chỉ nửa quỳ ngồi vào cách hắn xa một chút.
Lộ Chỉ như cũ cúi đầu, thực nghiêm túc chơi điện thoại, nhưng ngón tay lại run rẫy.
Cậu không muốn hắn chạm vào mình một chút nào.
Tâm trạng ngập tràng ánh nắng từ lúc bước vào cửa, bây giờ lại trở nên ảm đạm như vậy.
Có một sự lo lắng không thể kiểm xoát.
Hắn muốn làm cái gì để phát tiết cảm xúc, cùng người đánh nhau cũng tốt, hoặc là như lúc trước đập phá đồ đạc.
Chính là không được. Hắn sẽ dọa đến Lộ Chỉ.
Cậu bé rất ngây thơ lại chân thành, chỉ là nghe hắn nói vài thủ đoạn hay sử dụng, liền sợ hãi không dám cùng haesn nói chuyện.
Tần Tư Hoán nhắm mắt, tay nắm thành quyền để tại bên người, kìm nén cảm xúc xuống đáy lòng, tận lực ôn hòa nói: “Chú đi nấu cơm, muốn ăn cái gì?”
Lộ Chỉ nghe vậy từ trong trò chơi ngẩng đầu, cẩn thận liếc mắt nhìn hắn.
Vẻ ngoài đó thật ngoan ngoãn và rụt rè, giống như một chú mèo con mới sinh.
Tần Tư Hoán cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng cậu muốn nói, nhưng một lát sau, Lộ Chỉ lại lần nữa cúi đầu.
Cả buổi chiều, nhóc con đều cuộn tròn cả người lại, nằm trên sofa.
Đôi lúc chơi điện thoại, đa phần là chôn đầu vào khủy tay, len lén liếc mắt nhìn Tần Tư Hoán đang ngồi ở một bên xử lý công việc.
Cậu nhăn mày, có chút khó hiểu.
Tại sao Tần Tư Hoán có thể mói ra lời hủy hoại tiền đồ của một người, dễ như là ăn cơm uống nước vậy.
Người đàn ônglusc làm việc rất nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen hai bên được cạo ngắn.
Lục Chí phồng má, dùng ngón tay chọc vào má cậu từng chút một, trong miệng nhỏ phun ra một hơi.
Cậu rất là rầu.
Sau khi nhận ra bộ mặt thật của Tần Tư Hoán, Lộ Chỉ thật sự không thể nào ở chung với hắn được.
Một Tần Tư Hoán như vậy, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng ngoài sợ hãi, Lộ Chỉ lại có chút thương hại hắn không rõ ràng.
Không ai sinh ra đã là người xấu, lúc nhỏ cậu bị mẹ bỏ rơi nên lạnh nhạt, đối với người ngoài, trên mặt cậu viết rõ mấy chữ, 'muốn sống chớ lại gần.'
Nhưng nội tâm cậu vẫn là rất mềm mại, cậu rất quý những ai có thể đóii xử tốt với cậu, sau này cậu sẽ dốc hết sức để đền đáp lại.
Còn Tần Tư Hoán thì sau?
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, có chút mờ mịt.
Cậu đối với Tần Tư Hoán hiểu biết không nhiều lắm, cũng không biết đến tột cùng là vì cái gì, Tần Tư Hoán sao lại biến thành cái dạng này.
Lộ Chỉ cũng mơ hồ nhận thấy được, tình cảm Tần Tư Hoán đối với cậu có chút không bình thường, có chút giống như bị bệnh.
Cậu rất rõ ràng là cậu rất thích hắn, nhưng hiện tại chính là cậu không dám lại gần hắn. Rất đáng sợ a.
Tần Tư Hoán xử lý xong văn kiện trên máy tính, cầm lấy điện thoại gọi đi.
Giọng điệu rất bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc, lông mi lại rũ xuống, ngón tay siết điện thoại đến trắng bệch.
“Hoàng Khang, cậu lát nữa đến trường học, giúp Lộ Chỉ xin nghĩ phép.”
“……”
“Ư! Đến thứ hai tuần sau.”
“……”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Tần Tư Hoán để điện thoại trên bàn, sống lưng dựa vào trên sôfa, ngón trỏ cùng ngón cái nhéo nhéo huyệt Thái Dương.
*
Ngày hôm sau bọn họ liền xuất phát đi thành phố C.
Vé máy bay là Tần Tư Hoán mua, địa phương là Tần Tư Hoán định, ngay cả áo thun Lộ Chỉ mặc cũng là đồ đôi với Tần Tư Hoán. Lộ Chỉ cảm thấy, tính chiếm dục của hắn quá mạnh rồi đi.
Tuấn Thành ở thành phố C cũng có sản nghiệp, cho nên lúc máy bay hạ cánh đã có người đến đón.
Tần Tư Hoán tay kéo valy, chậm rì rì đi với Lộ Chỉ. Hắn vài lần muốn nắm lấy tay Lộ Chỉ, nhưng cậu đều né tránh.
Tần Tư Hoán sâc mặt đen thui cầm lấy chìa khóa của người đại diện công ty đưa tới, nhìn sắc mặt của Boss nhà mình, người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi run như cầy sấy, sợ mình lại làm sai cái gì.
Hắn đem hành lý đặt ở ghế sau, cửa sau mở ra Lọi Chỉ liền vào ngồi.
Tần Tư Hoán không có cách với cậu, chỉ có thể tự mình ngồi vào ghế lái. Đêm qua Lộ Chỉ không cho hắn chạm vào, huống chi là hiện tại.
Hắn ngầm bực chính mình không nên dọa đến cậu, lại càng không nên ở trước mặt cậu nói nói vậy.
Nhưng hắn khống chế không được.
Lộ Chỉ bị bạn cùng phòng khi dễ như vậy, hắn sao có thể để Diệp Chu Ngạo có trái ngọt mà ăn?
Chỉ là Diệp Chu Ngạo không giống với Trịnh Nguyên, Diệp Chu Ngạo với Lộ Chỉ là bạn học với bạn cùng phòng.
Tần Tư Hoán có một biệt thự nhỏ ở bên bờ biển. Kéo ra bức màn, nhìn từ cửa sổ sát đất có thể thấy được bờ biển, đôi khi còn có thể nhìn thấy đàn Hải Âu bay lượng.
Hắn cầm theo valy, mới đi đến cạnh cửa, cửa sắt biệt thự đã được người mở ra từ bên trong, một dì có khuôn mặt hiền lành liền hiện ra, “Tần tổng tới!”
Tần Tư Hoán gật gật đầu, giới thiệu nói: “Đây là Lộ Chỉ.”
Thiếu niên mặt mày giống như họa, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp tinh xảo, trên người còn mặc đồ gióing y đúc Tần Tư Hoán.
Dì cười đến nheo lại đôi mắt, “Ai ui, tiểu Chỉ cùng Tần tỏing đúng là trời sinh một đôi, hai người đứng chubg một chỗ như là tiên nhân hạ phàm!”
Tần Tư Hoán đem valy đưa cho một người đàn ông trung niên.
Lộ Chỉ tò mò đánh giá căn biệt thự này.
Biệt thự tỏing thể có màu trắng, có bảy tám chỗ ngồi giống y chan trong ký túc xá của cậu, ba tầng lâu cao, có sân rất rộng, trong sân trồng đầy hoa cỏ, xung quanh không còn gì khác nữa.
Người đàn ông duỗi tay nắm lấy tay cậu, mặt mày nhu hòa hỏi: “Đi xem biển?”
Lộ Chỉ không cho hắn dắt, cậu đi phía trước vài bước, cũng không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn cây cói xung quanh.
Dì Triệu một bên sợ đến ngây người!
Lần đầu tiên có người dám làm như vậy với Tần tổng!
Cũng là lần đầu tiên, bà nhìn thấy Tần Tư Hoán ôn hòa với người khác.
Hơn nữa Tần tổng còn không tức giận, tâm tình tóit còn cười, còn thẹn thùng sờ sờ mũi.
Dì Triệu:!!!
Trời ạ!
Tần tỏing bọn họ bị trúng tà!
Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán ở lầu hai, đối diện ánh mặt trời, ban công trước cửa sổ sát đất tầm nhìn rộng lớn, có thể thấy bờ cát cùng mặt biển.
Phòng hoàn toàn là dựa theo bố trí của phòng tân hôn.
Khăn trải giường màu đỏ rực, trên cửa sổ sát đất xòn dán chữ hỉ, Lộ Chỉ đi đến trên giường ngồi xuống, có chút thú vị, sờ sờ chăn.
Cầm được một tay long nhãn táo đỏ.
Cậu ngẩn ngơ, cần lên một viên táo đỏ bỏ vào trong miệng.
Màn hình điện thoại trên giường sáng lên.
Vấn đề ngày hôm qua cậu hỏi Kiwefu Định róit xuộc đã có câu trả lời.
Kiều Định đi theo bên người Tần Tư Hoán bảy năm, tuy rằng đến nay không thăm dò rõ ràng tính tình Tần Tư Hoán, nhưng lại là người duy nhất hiểu được tâm trạng Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ hỏi Kiều Định rốt cuộc Tần Tư Hoán dsax trải qua những gì, mới có thể giống như bây giờ, phương diện tình cảm luôn cảm thấy bất an, đối với người ngoài xa cách cực điểm.
Người quá khứ đắp nặn hắn hiện tại.
Lộ Chỉ vẫn luôn cảm thấy như vậy.
Cậu rũ mắt nhìn tin nhắn của Kiều Định, Kiều Định nói tất cả Tần Tư Hoán từ nhỏ đã trải qua những gì.
Tần Tư Hoán sinh ra là đã ở trong gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn đều đẹp trai, ưu tú, không ai dám chọc Boss.
Boss từ nhỏ đã bị dạy dỗ rất nghiêm túc, không cho Boss ăn kẹo, Tần Minh không cho phép Tần Tư Hoán không ưu tú, không cho phép Tần Tư Hoán cùng chơi chubg với con nít bằng tuổi.
Hắn rất nhỏ đã bị Tần Minh mang theo đi bàn chuyện làm ăn.
Đến lúc Boss trưởng thành, ngoài mấy người bạn lớn lên chung với nhau, ngoài ra không còn ai là bạn tóit nữa.
Boss lãnh đạm mà lễ phép,là một loại xa cách lễ phép cho có lệ.
Hai năm Boss Comeout rồi xuất ngoại, lúc trở về liền gặp Lộ Chỉ, sau đó kết hôn, có gia đình.
Lộ Chỉ tắt điện thoại, cậu liếc mắt nhìn táo đỏ đậu phộng trên giường, lại nhìn cửa kính được dán chữ hỉ.
Rốt cuộc không kiềm được hít hít cái mũi chua xót.
Tần Tư Hoán rất đáng thương a.
Từ nhỏ đã bị bắt lớn lên như vậy, ngay cả một người bạn thân cũng không có.
Nhìn tin nhắn Kiều Định nhắn tới, Lộ Chỉ tâm trạng rất rối.
Cậu khi còn nhỏ cũng chỉ trải qua chuyện mẹ bỏ đi, ngoài chuyện đó cũng không có trải qua chuyện gì nữa. Bố rất thương rất đau cậu, Sầm Tề Viễn cũng rất nhường nhịn, Lộ Dao ngoài miệng ghét bỏ anh trai, nhưng nếu có ai dám khi dễ Lộ Chỉ, Lộ Dao là người đầu tiên đứng ra liều mạng với người ta.
Cho nên Lộ Chỉ chưa từng trải qua những chuyện giống như Tần Tư Hoán.
Bởi vì chưa từng trải qua, nên rất thương hắn.
Hắn thích người, từ nhỏ đã tự lớn lên trong cô đơn, tuổi nhỏ cũng không được cho ăn kẹo ăn sẽ bị la, tất cả mọi người đều yêu cầu hắn thành người ưu tú. Sau này lớn lên, liền trở thành Tần Tổng giống như bây giờ.
Lạnh lùng, tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn.
Nhưng Tần Tổng lại rất thích cậu.
Đem cậu để ở trong lòng, rất đau cậu.
Lộ Chỉ liếm liếm môi, bóc một nhúm đậu phộng bỏ vào túi, đi xuống lầu tìm Tần Tư Hoán.
Mắt cậu có chút đỏ, lấy mu bàn lau lau khóe mắt đỏ lên của mình.
Trong túi cậu lúc nào cũng có kẹo, giờ phút này trong túi quần có táo đỏ, có nhãn, có đậu phộng, còn có hai cây kẹo.
Lộ Chỉ trong lòng một mảnh ôn nhu, lần đầu tiên đau một người như vậy.
Không có ai sinh ra đã trở nên máu lạnh.
Không có ai thích hắn, ai ai cũng sợ xa lánh hắn.
Nhưng Lộ Chỉ đau hắn, muốn đi học yêu hắn.
Người đàn ông đang đứng trong vườn, hắn dựa vào một thân cây, áo thun màu trắng trên người ộ ra vài phần trẻ trung, nhưng mà mặt mày vẫn lạnh băng, nghiêm nghị, miệng ngậm điếu thuốc.
Hắn sâc mặt bình thường, một tay bỏ trong túi, một cái tay khác cầm bật lửa.
Không còn sắc mặc ôn hòa khi đối diện với Lộ Chỉ, ngay cả trong ánh mắt cũng lạnh băng.
Lộ Chỉ chạy chậm qua.
Tác giả có lời muốn nói:
- ----------------*------------------
Edit: Mấy nay tui bị bệnh không edit chương mới thường xuyên được.
Truyện được edit bởi tiểu Miêu Miêu.
Bây giờ tạm thời một tuần một chương nha. Khi nào tui khỏe lại sẽ là một ngày một chương như lúc trước.
Chú Kiều Định nói, chú của cậu ngày nào cũng phải thức đêm tăng ca.
Tần Tư Hoán khẳng định là đã lâu rồi chưa được ngủ ngon đi.
Lộ Chỉ có một chút đau lòng.
Buổi tối lúc ngủ, Lộ Chỉ rất ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ rất ít khi cùng người khác ngủ chung, khi còn nhỏ cậu rất sợ sét đánh. Mỗi khi có sấm sét cậu sẽ chạy đi tìm Lộ Dao, hoặc là Sầm Tề Viễn để ngủ cùng.
Nhưng Sầm Tề Viễn chỉ cười ôn hòa rồi ngủ dưới đất
Mà Lộ Dao……
Lộ Dao, con nhỏ này cực kì ghét anh trai của mình.
Bọn họ đều không muốn ngủ chung với Lộ Chỉ.
Cho nên mấy lần Lộ Chỉ ngủ chung với người khác, toàn là ngủ cùng Tần Tư Hoán.
Cậu rất không có cảm giác an toàn, khi ngủ thường sẽ cuộn tròn người lại, mà Tần Tư Hoán so với cậu càng không có cảm giác an toàn hơn.
Tần Tư Hoán người cao chân dài, thoạt nhìn rất cao lớn, khi ngủ rất thích dựa sát vào cậu. Như là một con mèo lớn dính người, cần chủ nhân của mình an ủi.
Hắn thích ôm Lộ Chỉ từ sau lưng, đầu dựa sát vào cổ Lộ Chỉ, vừa cử động nhẹ, môi cũng sẽ cọ xác vào cổ Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ nghe người ta nói, lúc ngủ mà ôm chặt một món đồ nào đó, là vì sợ mất.
Ngày hôm sau Tần Tư Hoán bảo Kiều Định chuẩn bị tốt hết mọi thứ ở thành phố C.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu sáng trên sàn nhà, Lộ Chỉ cầm điên thoại gọi cho lão bố Lộ Mạnh Thịnh.
Nếu muốn cùng Tần Tư Hoán đi hưởng tuần trăng mật, cậu nhất thiết phải tìm một cái cớ để không về nhà.
Tần Tư Hoán đã đi làm, ở chung cư chỉ còn lại mình Lộ Chỉ.
Điện thoại được kết nối, giọng nói lớn của Lộ Mạnh Thịnh phát ra từ loa: “Nhóc con, chuyện gì?”
“Bố, Quốc Khánh con có việc, không thể về nhà được.” Lộ Chỉ lỗ tai muốn nổ tung, cậu đem điện thoại kéo ra xa, tránh trường hợp bị lão bố của cậu la điếc.
Quả nhiên, cậu vừa nói xong, bên kia Lộ Mạnh Thịnh liền cao giọng.
“Cái gì?! Con không về nhà, con đi đâu?! Bố với em gái mày ở nhà nhớ mày muốn chết, mày không phải ngix quốc khánh được 7 ngày sau, chuyện gì mà không về thăm nhà?!”
Thăm nhà dùng từ hơi sai đi……
Lộ Mạnh Thịnh lúc còn đi học không chịu nổ lực, điểm ngữ văn không được tốt cho lắm.
Lộ Chỉ nuốt nước miếng, đang tính tìm cớ giải thích.
“Ồ, mày hiện tại là sinh viên rồi, có tiền đồ, liền quên đi nguồn cọi phải không! Bố mày đập nồi bán sắt cho mày đi học đại học, mày lại tìm lý do không muốn trở về, Lộ Chỉ, mày nói xem? Mày không làm bố mày thất vọng đã nuôi mày mười mấy năm sau?”
Lộ Chỉ: “Bố bố bố bố bố, bố nghe con nói, không phải……”
Lộ Chỉ chưa nói xong đã bị cắt ngang: “Không phải chứ là cái gì? Mày còn không phải mê cái thành phố xa hoa bên ngoài không muốn về nhà? Được rồi, mày đừng diện lý do lý trấu nữa, tao đây cũng lười quản mày, Quốc Khánh tao phải dẫn Dao Dao ra ngoài chơi. Mày có trở về tao cũng không rảnh để quản mày.”
“Tại sao là bố cùng Lộ Dao? Con đâu! Con không phải người sao?” Lộ Chỉ phẫn nộ rồi, ngày hôm qua nghe Tần Tư Hoán nói lòng cậu liền đau, hiện tại lại nghe Lộ Mạnh Thịnh nói như vậy, Lộ Chỉ càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cậu cũng là đứa con bé bỏng vậy!
Dựa vào cái gì chỉ có mình Lộ Dao được lão bố dẫn ra ngoài chơi?!
“Dao Dao nhà chúng ta thất tìng, ca ca Sầm Tề Viễn của mày đưa Lộ Dao ra ngoài giải sầu, bố cũng thuận tiện đi, con không phải ghét Sầm Tề Viễn sao, chúng ta liền thương lượng không dẫn con theo, tránh cho hai bên không vui.” Lộ Mạnh Thịnh buồn bực: “Con nói Lộ Dao, cái con nhóc này mới bao lớn, mà bày đặc thất tình cái gì?!”
Lộ Chỉ nhớ lại lúc Sầm Tề Viễn mua kẹo nổ cho cậu, còn có mấy câu không thể nào hiểu được, nhóc con sinh khí rồi: “Mọi người sợ con thấy Sầm Tề Viễn liền phiền, vậy hai người cũng đừng ở chung với anh ta đi.”
Lộ Mạnh Thịnh “Ai ui” một tiếng: “Tổ tông ơi! Ngài ghét quá nhiều người rồi đi, như chú Tần lúc trước tới nhà mình, con không phải phiền hắn nhất sau, mỗi lần nhìn thấy hắn thì mặt đỏ như gan heo. Con nói xem, con không thích nhiều người như vậy, chẳng lẽ bố thấy ai cũng đều phải tránh?”
Lộ Chỉ nghe bố nói như vậy, mặt không có tiền đồ liền đỏ lên.
Cậu không phải không thích a!
Đó là ngượng ngùng, đó là khẩn trương!
Còn có, cậu nói với lão bói là cậu không thích Tần Tư Hoán?
“Được được, bản thân con tự đi chơi đi, đừng ăn xài phung phí, đừng tiêu tiền lung tung, nhà mình đã không còn như trước nữa rồi, biết không? Cúp đây, bói còn phải nấu canh cho Dao Dao!”
Lộ Chỉ chua.
Lộ Dao mới lên cấp 3, mà cả ngày được uống canh bổ não, lúc cậu thi đại hoc Lộ Mạnh Thịnh cũng không có tự xuống bếp nấu canh cho cậu đó có được không!
Lộ Chỉ nhìn màn hình tối đen không cam lòng mở ra, mở WeChat đang muốn nhắn tin cho Tuấn Thành Tần Tổng, liền thấy được tin nhắn của Khương Thời Ngạn.
- Khương Thời Ngạn: Tiểu Chỉ, buổi sáng lên lớp tôi có điểm danh giùm cậu.
- Khương Thời Ngạn: Nhưng lúc điểm danh Diệp Chu Ngạo…… Đứng lên nói với giáo sư là cậu không có đi học.
- Khương Thời Ngạn: Xin lỗi, cậu giống như là bị điểm danh vắng rồi, giáo sư muốn trừ điểm chuyên cần của cậu.
Lộ Chỉ nhíu mày lại, ngồi thẳng người trên sofa.
Lại là Diệp Chu Ngạo? Lần trước nói chuyện còn chưa rõ sao?
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Không có việc gì, cậu cũng hết sức giúp tôi rồi, cảm ơn / tim
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Còn có chuyện muốn làm phiền cậu, thứ hai cậu cũng giúp tôi điểm danh hộ với.
Khương Thời Ngạn không có trả lời, chắc bận việc gì rồi.
Lộ Chỉ cảm thấy Diệp Chu Ngạo rất phiền.
Tuy rằng không đi học là cậu không đúng, nhưng đại học loại chuyện điểm danh hộ cho bạn cùng phòng là hết sức bình thường, giống Diệp Chu Ngạo như vậy trực tiếp nói với giáo sư, là ngay thẳng, hay là không hài lòng với bạn cùng phòng.
Cậu cầm điện thoại chơi game để thả lỏng tâm tình, 11 giờ đúng, Tần Tư Hoán kiền về nhà.
Cửa chung cư mở ra, người đàn ông đứng im ngay cửa.
Cảnh tượng trong phòng khách thật sự quá ấm áp, giống một bức tranh ấm áp tràng ngập ánh mặt trời.
Cách trang trí chung cư chủ yếu là màu xám trắng, thiếu niên mặc âo ngủ hình mèo con, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sôfa, tóc mái mềm mại tung xõa trên tráng, thiếu niên chớp mắt nhìn ra cửa, đánh ngáp một cái, tiếng nhạc kết thúc game liền vang lên.
Tần Tư Hoán đem công văn để trên bàn, thay giày, hướng thiếu niên đi tới.
Ánh mặt trời phủ kín phòng, trong không khí lơ lửng những hạt bụi.
Lộ Chỉ mắt đào hoa cong lên nhìn hắn cười, không đứng đắn: “Ồ, Tần tổng tài đi làm về rồi sao?”
“Đói bụng không?” Tần Tư Hoán rũ mắt nhìn giao diện màu đỏ trên điện thoại cậu, nhướng mày: “Lại chết?”
Lộ Chỉ nhe răng với hắn, “Nhờ anh đấy!”
Còn trách hắn?
Tần Tư Hoán cầm lấy điện thoại cậu, nhìn bảng thành tích, hiển thị một loạt thua, làm cho tức cười: “Wow, mỗi trận đều thua? Cũng rất lợi hại.”
Lộ Chỉ: “……”
…… Hắn không có cảm thấy quá khó.
Người đàn ông đem điện thoại trả lại cho cậu, an ủi cậu: “Không có việc gì, trận sau có thể thắng.”
Lộ Chỉ cảm thấy càng buồn bực: “Không phải, trò chơi này em mới chơi, không thuận tay cho lắm.” Nói đến này, không biết xuất phát từ một loại tâm lý gì. Sợ Tần Tư Hoán xem thường mình.
“Chú.” Hắn click mở mười mấy trò chơi khác trên điện thoại, chỉ cho hắn xem: “Anh xem, trò này từ lúc chơi đến giờ em chỉ mới thua một ván. Còn có cái này, em cơ bản mỗi trận đều thắng. Cái này cái này, này ba cái này lúc đầu sẽ thua một hai trận, nhưng hiện tại em cũng đã là người chơi xuất xắc rồi.”
Tần Tư Hoán nhìn theo ngón tay của cậu.
Điện thoại nhóc con trừ mấy ứng dụng cần thiết, còn lại đều là game, cũng đủ hiểu cậu ghiềng game như thế nào.
Hắn nhìn Lộ Chỉ kiêu ngạo khoe khoang thành tích của mình, giống như con côbg đực khoe đuôi trong thời kì động dục, nhằm thu hút sự chú ý của người khác phái.
Chờ cậu triển lãm xong, Tần Tư Hoán tán thưởng hôn hôn mặt cậu, ôn nhu khen: “Bảo bảo thật là lợi hại, chơi trò gì cũng giỏi.”
Lộ Chỉ khóe miệng nhịn không được cong lên, vì che dấu tim mình đập quá nhanh, cậu nói với Tần Tư Hoán chuyện về bạn cùng phòng của mình.
Người đàn ông đem tay cậu đặt trong lòng bàn tay, nhéo nhéo ngón tay cậu, nghiêm túc nghe cậu nói.
Đây tuyệt đối là một người biết lắng nghe.
Lộ Chỉ mặt ngoài tuy kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng cậu thật sự rất thích nói nhảm. Trước kia khi còn nhỏ liền thích xoay quanh Sầm Tề Viễn nói nhảm, Lộ Dao cùng Lộ Mạnh Thịnh đều chán cậu nói nhiều, chỉ có Sầm Tề Viễn luôn luôn mỉm cười, giống như Lọi Chỉ nói cái gì, Sầm Tề Viễn đều thích nghe.
Bởi vì như vậy, Lộ Chỉ đã từng rất thích Sầm Tề Viễn.
Hiện tại Tần Tư Hoán cũng như vậy, Lộ Chỉ liền cảm thấy……
Giống như càng thích hắn!
Cậu bùm bùm nói không ngừng, nói đến chỗ tức giận nhịn không được đánh lên vai Tần Tư Hoán một cái, nói hôm nay Diệp Chu Ngạo ở trước mặt giáo sư nói xấu cậu, Lộ Chỉ càng tức: “Cậu ta rất là xấu, ở chung ký túc xá với tụi em cũng không tốt, còn nói là em đố kỵ cậu ta. Trời, em mới không thèm đói kỵ với cậu ta? Nhưng cậu ta giống y chan một con chó điên, chọc phải là cứ đuổi theo người ta mãi, thế nào cũng phải cắn được một cái.”
Tần Tư Hoán con ngươi sâu thẳm, giọng lạnh băng: “Cậu ta không phải ỷ vào mình thi biểu diễn được hạng hai sao? Vậy làm trường học đuổi học cậu ta. Cậu ta luôn lấy kỹ thuật biểu diễn của mình ra khoe, phong giết cậu ta lại, không cho bất kỳ đoàn phim nào mời cậu ta đóng phim.”
Người đàn ông cằm dưới căng ra, sắc mặt nghiêm túc như là bàn hợp đồng, nói xong nghiêng mắt nhìn về phía Lộ Chỉ, cười nói: “Như vậy có đủ hả giận chưa?”
Lộ Chỉ ngẩn người.
Cậu không ngờ Tần Tư Hoán còn có một mặt này, có một chút giống như những gì bố nói.
Lộ Mạnh Thịnh nói Tần Tư Hoán tàn nhẫn độc ác, ở trên thương trường vì ích lợi không từ thủ đoạn, không phải người lương thiện.
Lộ Chỉ căn bản không tin, bởi vì Tần Tư Hoán ở trước mặt cậu thật sự là quá dễ khi dễ, giống như là không biết giận, cậu có đánh tay hắn, hắn cũng không giận.
Cậu hình như không có chút gì sợ hắn.
Diệp Chu Ngạo tuy làm việc người ta ghét, nhưng cũng không cần phong giết, chặt đứt tương lai của cậu ta, phải không?
Lộ Chỉ mím môi, rút tay mình khỏi tay Tần Tư Hoán, không lên tiếng, cúi đầu cầm điện thoại chơi game.
Cậu rất không thích bộ dáng vừa rồi của Tần Tư Hoán, rất xa lạ, rất cao thượng, cũng rất tàn nhẫn.
Nếu đổi thành Tống Du nói, Lộ Chỉ chỉ biết thuận miệng trêu chọc vài câu, bởi vì cậu biết Tống Du chỉ là nói nói, mà không có năng lực đem những lời biến thành sự thật.
Hơn nữa cậu cũng biết Tống Du, gióing như cậu mạnh miệng nhưng mềm lòng, cho dù có cho Tống Du một ngàn lá gan, Tống Du cũng không đành lòng hủy hoại đi tuong lai của một người.
Nhưng hiện tại người nói chính là Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán có tiền có quyền, mỗi người đều ba phần kính bảy phần sợ hắn, hắn nói như vậy, cũng thật sự là có thể làm được.
Lộ Chỉ biết đều đó.
Phong giết chết một diễn viên đối với Tần Tư Hoán thật sự là không khó, thậm chí đuổi học một người ở khoa biểu diễn cũng như là trở bàn tay.
Tần Tư Hoán tựa hồ cũng ý thức được chính mình đã dọa cậu, hắn vươn tay muốn xoa xoa đầu cậu, nhưng bàn tay còn chưa có đụng tới Lộ Chỉ, thiếu niên liền nghiêng đầu tránh đi.
Tần Tư Hoán ánh mắt trầm xuống.
Hắn thần sắc không vui vươn tay, muốn ôm thiếu niên vào lòng, Lộ Chỉ nửa quỳ ngồi vào cách hắn xa một chút.
Lộ Chỉ như cũ cúi đầu, thực nghiêm túc chơi điện thoại, nhưng ngón tay lại run rẫy.
Cậu không muốn hắn chạm vào mình một chút nào.
Tâm trạng ngập tràng ánh nắng từ lúc bước vào cửa, bây giờ lại trở nên ảm đạm như vậy.
Có một sự lo lắng không thể kiểm xoát.
Hắn muốn làm cái gì để phát tiết cảm xúc, cùng người đánh nhau cũng tốt, hoặc là như lúc trước đập phá đồ đạc.
Chính là không được. Hắn sẽ dọa đến Lộ Chỉ.
Cậu bé rất ngây thơ lại chân thành, chỉ là nghe hắn nói vài thủ đoạn hay sử dụng, liền sợ hãi không dám cùng haesn nói chuyện.
Tần Tư Hoán nhắm mắt, tay nắm thành quyền để tại bên người, kìm nén cảm xúc xuống đáy lòng, tận lực ôn hòa nói: “Chú đi nấu cơm, muốn ăn cái gì?”
Lộ Chỉ nghe vậy từ trong trò chơi ngẩng đầu, cẩn thận liếc mắt nhìn hắn.
Vẻ ngoài đó thật ngoan ngoãn và rụt rè, giống như một chú mèo con mới sinh.
Tần Tư Hoán cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng cậu muốn nói, nhưng một lát sau, Lộ Chỉ lại lần nữa cúi đầu.
Cả buổi chiều, nhóc con đều cuộn tròn cả người lại, nằm trên sofa.
Đôi lúc chơi điện thoại, đa phần là chôn đầu vào khủy tay, len lén liếc mắt nhìn Tần Tư Hoán đang ngồi ở một bên xử lý công việc.
Cậu nhăn mày, có chút khó hiểu.
Tại sao Tần Tư Hoán có thể mói ra lời hủy hoại tiền đồ của một người, dễ như là ăn cơm uống nước vậy.
Người đàn ônglusc làm việc rất nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen hai bên được cạo ngắn.
Lục Chí phồng má, dùng ngón tay chọc vào má cậu từng chút một, trong miệng nhỏ phun ra một hơi.
Cậu rất là rầu.
Sau khi nhận ra bộ mặt thật của Tần Tư Hoán, Lộ Chỉ thật sự không thể nào ở chung với hắn được.
Một Tần Tư Hoán như vậy, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng ngoài sợ hãi, Lộ Chỉ lại có chút thương hại hắn không rõ ràng.
Không ai sinh ra đã là người xấu, lúc nhỏ cậu bị mẹ bỏ rơi nên lạnh nhạt, đối với người ngoài, trên mặt cậu viết rõ mấy chữ, 'muốn sống chớ lại gần.'
Nhưng nội tâm cậu vẫn là rất mềm mại, cậu rất quý những ai có thể đóii xử tốt với cậu, sau này cậu sẽ dốc hết sức để đền đáp lại.
Còn Tần Tư Hoán thì sau?
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, có chút mờ mịt.
Cậu đối với Tần Tư Hoán hiểu biết không nhiều lắm, cũng không biết đến tột cùng là vì cái gì, Tần Tư Hoán sao lại biến thành cái dạng này.
Lộ Chỉ cũng mơ hồ nhận thấy được, tình cảm Tần Tư Hoán đối với cậu có chút không bình thường, có chút giống như bị bệnh.
Cậu rất rõ ràng là cậu rất thích hắn, nhưng hiện tại chính là cậu không dám lại gần hắn. Rất đáng sợ a.
Tần Tư Hoán xử lý xong văn kiện trên máy tính, cầm lấy điện thoại gọi đi.
Giọng điệu rất bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc, lông mi lại rũ xuống, ngón tay siết điện thoại đến trắng bệch.
“Hoàng Khang, cậu lát nữa đến trường học, giúp Lộ Chỉ xin nghĩ phép.”
“……”
“Ư! Đến thứ hai tuần sau.”
“……”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Tần Tư Hoán để điện thoại trên bàn, sống lưng dựa vào trên sôfa, ngón trỏ cùng ngón cái nhéo nhéo huyệt Thái Dương.
*
Ngày hôm sau bọn họ liền xuất phát đi thành phố C.
Vé máy bay là Tần Tư Hoán mua, địa phương là Tần Tư Hoán định, ngay cả áo thun Lộ Chỉ mặc cũng là đồ đôi với Tần Tư Hoán. Lộ Chỉ cảm thấy, tính chiếm dục của hắn quá mạnh rồi đi.
Tuấn Thành ở thành phố C cũng có sản nghiệp, cho nên lúc máy bay hạ cánh đã có người đến đón.
Tần Tư Hoán tay kéo valy, chậm rì rì đi với Lộ Chỉ. Hắn vài lần muốn nắm lấy tay Lộ Chỉ, nhưng cậu đều né tránh.
Tần Tư Hoán sâc mặt đen thui cầm lấy chìa khóa của người đại diện công ty đưa tới, nhìn sắc mặt của Boss nhà mình, người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi run như cầy sấy, sợ mình lại làm sai cái gì.
Hắn đem hành lý đặt ở ghế sau, cửa sau mở ra Lọi Chỉ liền vào ngồi.
Tần Tư Hoán không có cách với cậu, chỉ có thể tự mình ngồi vào ghế lái. Đêm qua Lộ Chỉ không cho hắn chạm vào, huống chi là hiện tại.
Hắn ngầm bực chính mình không nên dọa đến cậu, lại càng không nên ở trước mặt cậu nói nói vậy.
Nhưng hắn khống chế không được.
Lộ Chỉ bị bạn cùng phòng khi dễ như vậy, hắn sao có thể để Diệp Chu Ngạo có trái ngọt mà ăn?
Chỉ là Diệp Chu Ngạo không giống với Trịnh Nguyên, Diệp Chu Ngạo với Lộ Chỉ là bạn học với bạn cùng phòng.
Tần Tư Hoán có một biệt thự nhỏ ở bên bờ biển. Kéo ra bức màn, nhìn từ cửa sổ sát đất có thể thấy được bờ biển, đôi khi còn có thể nhìn thấy đàn Hải Âu bay lượng.
Hắn cầm theo valy, mới đi đến cạnh cửa, cửa sắt biệt thự đã được người mở ra từ bên trong, một dì có khuôn mặt hiền lành liền hiện ra, “Tần tổng tới!”
Tần Tư Hoán gật gật đầu, giới thiệu nói: “Đây là Lộ Chỉ.”
Thiếu niên mặt mày giống như họa, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp tinh xảo, trên người còn mặc đồ gióing y đúc Tần Tư Hoán.
Dì cười đến nheo lại đôi mắt, “Ai ui, tiểu Chỉ cùng Tần tỏing đúng là trời sinh một đôi, hai người đứng chubg một chỗ như là tiên nhân hạ phàm!”
Tần Tư Hoán đem valy đưa cho một người đàn ông trung niên.
Lộ Chỉ tò mò đánh giá căn biệt thự này.
Biệt thự tỏing thể có màu trắng, có bảy tám chỗ ngồi giống y chan trong ký túc xá của cậu, ba tầng lâu cao, có sân rất rộng, trong sân trồng đầy hoa cỏ, xung quanh không còn gì khác nữa.
Người đàn ông duỗi tay nắm lấy tay cậu, mặt mày nhu hòa hỏi: “Đi xem biển?”
Lộ Chỉ không cho hắn dắt, cậu đi phía trước vài bước, cũng không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn cây cói xung quanh.
Dì Triệu một bên sợ đến ngây người!
Lần đầu tiên có người dám làm như vậy với Tần tổng!
Cũng là lần đầu tiên, bà nhìn thấy Tần Tư Hoán ôn hòa với người khác.
Hơn nữa Tần tổng còn không tức giận, tâm tình tóit còn cười, còn thẹn thùng sờ sờ mũi.
Dì Triệu:!!!
Trời ạ!
Tần tỏing bọn họ bị trúng tà!
Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán ở lầu hai, đối diện ánh mặt trời, ban công trước cửa sổ sát đất tầm nhìn rộng lớn, có thể thấy bờ cát cùng mặt biển.
Phòng hoàn toàn là dựa theo bố trí của phòng tân hôn.
Khăn trải giường màu đỏ rực, trên cửa sổ sát đất xòn dán chữ hỉ, Lộ Chỉ đi đến trên giường ngồi xuống, có chút thú vị, sờ sờ chăn.
Cầm được một tay long nhãn táo đỏ.
Cậu ngẩn ngơ, cần lên một viên táo đỏ bỏ vào trong miệng.
Màn hình điện thoại trên giường sáng lên.
Vấn đề ngày hôm qua cậu hỏi Kiwefu Định róit xuộc đã có câu trả lời.
Kiều Định đi theo bên người Tần Tư Hoán bảy năm, tuy rằng đến nay không thăm dò rõ ràng tính tình Tần Tư Hoán, nhưng lại là người duy nhất hiểu được tâm trạng Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ hỏi Kiều Định rốt cuộc Tần Tư Hoán dsax trải qua những gì, mới có thể giống như bây giờ, phương diện tình cảm luôn cảm thấy bất an, đối với người ngoài xa cách cực điểm.
Người quá khứ đắp nặn hắn hiện tại.
Lộ Chỉ vẫn luôn cảm thấy như vậy.
Cậu rũ mắt nhìn tin nhắn của Kiều Định, Kiều Định nói tất cả Tần Tư Hoán từ nhỏ đã trải qua những gì.
Tần Tư Hoán sinh ra là đã ở trong gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn đều đẹp trai, ưu tú, không ai dám chọc Boss.
Boss từ nhỏ đã bị dạy dỗ rất nghiêm túc, không cho Boss ăn kẹo, Tần Minh không cho phép Tần Tư Hoán không ưu tú, không cho phép Tần Tư Hoán cùng chơi chubg với con nít bằng tuổi.
Hắn rất nhỏ đã bị Tần Minh mang theo đi bàn chuyện làm ăn.
Đến lúc Boss trưởng thành, ngoài mấy người bạn lớn lên chung với nhau, ngoài ra không còn ai là bạn tóit nữa.
Boss lãnh đạm mà lễ phép,là một loại xa cách lễ phép cho có lệ.
Hai năm Boss Comeout rồi xuất ngoại, lúc trở về liền gặp Lộ Chỉ, sau đó kết hôn, có gia đình.
Lộ Chỉ tắt điện thoại, cậu liếc mắt nhìn táo đỏ đậu phộng trên giường, lại nhìn cửa kính được dán chữ hỉ.
Rốt cuộc không kiềm được hít hít cái mũi chua xót.
Tần Tư Hoán rất đáng thương a.
Từ nhỏ đã bị bắt lớn lên như vậy, ngay cả một người bạn thân cũng không có.
Nhìn tin nhắn Kiều Định nhắn tới, Lộ Chỉ tâm trạng rất rối.
Cậu khi còn nhỏ cũng chỉ trải qua chuyện mẹ bỏ đi, ngoài chuyện đó cũng không có trải qua chuyện gì nữa. Bố rất thương rất đau cậu, Sầm Tề Viễn cũng rất nhường nhịn, Lộ Dao ngoài miệng ghét bỏ anh trai, nhưng nếu có ai dám khi dễ Lộ Chỉ, Lộ Dao là người đầu tiên đứng ra liều mạng với người ta.
Cho nên Lộ Chỉ chưa từng trải qua những chuyện giống như Tần Tư Hoán.
Bởi vì chưa từng trải qua, nên rất thương hắn.
Hắn thích người, từ nhỏ đã tự lớn lên trong cô đơn, tuổi nhỏ cũng không được cho ăn kẹo ăn sẽ bị la, tất cả mọi người đều yêu cầu hắn thành người ưu tú. Sau này lớn lên, liền trở thành Tần Tổng giống như bây giờ.
Lạnh lùng, tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn.
Nhưng Tần Tổng lại rất thích cậu.
Đem cậu để ở trong lòng, rất đau cậu.
Lộ Chỉ liếm liếm môi, bóc một nhúm đậu phộng bỏ vào túi, đi xuống lầu tìm Tần Tư Hoán.
Mắt cậu có chút đỏ, lấy mu bàn lau lau khóe mắt đỏ lên của mình.
Trong túi cậu lúc nào cũng có kẹo, giờ phút này trong túi quần có táo đỏ, có nhãn, có đậu phộng, còn có hai cây kẹo.
Lộ Chỉ trong lòng một mảnh ôn nhu, lần đầu tiên đau một người như vậy.
Không có ai sinh ra đã trở nên máu lạnh.
Không có ai thích hắn, ai ai cũng sợ xa lánh hắn.
Nhưng Lộ Chỉ đau hắn, muốn đi học yêu hắn.
Người đàn ông đang đứng trong vườn, hắn dựa vào một thân cây, áo thun màu trắng trên người ộ ra vài phần trẻ trung, nhưng mà mặt mày vẫn lạnh băng, nghiêm nghị, miệng ngậm điếu thuốc.
Hắn sâc mặt bình thường, một tay bỏ trong túi, một cái tay khác cầm bật lửa.
Không còn sắc mặc ôn hòa khi đối diện với Lộ Chỉ, ngay cả trong ánh mắt cũng lạnh băng.
Lộ Chỉ chạy chậm qua.
Tác giả có lời muốn nói:
- ----------------*------------------
Edit: Mấy nay tui bị bệnh không edit chương mới thường xuyên được.
Truyện được edit bởi tiểu Miêu Miêu.
Bây giờ tạm thời một tuần một chương nha. Khi nào tui khỏe lại sẽ là một ngày một chương như lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.