Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 122: Phiên Ngoại: Cầm Thú (3)
Ngôn Chi Thâm Thâm
30/08/2021
Thật ra thì cũng không có gì. Chỉ là hôm nay là đêm trừ tịch, Lộ Chỉ nhớ đến lúc trước Tần Tư Hoán đã từng giúp mình, cho nên qua năm mới muốn chúc hắn một tiếng Chúc Mừng Năm Mới.
Nhưng mà bên kia điện thoại, giọng nói của Tần Tư Hoán thật sự không tốt lắm, giọng nói cũng khàn khàn, giống như là bị bệnh vậy.
Lộ Chỉ châm chước một chút, tiện tay mở đèn trên tủ đầu giường, hỏi: “Chú Tần, chú bị làm sao vậy? Bị cảm sao?”
Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó mới là tiếng của Tần Tư Hoán trầm thấp “Ừ” một tiếng.
“Vậy chú có chích thuốc chưa? Uống thuốc chưa?” Lộ Chỉ nghe hắn nói mình bị bệnh, trong lòng cũng cuốn lên, Tần Tư Hoán ngày thường rất có tinh thần, nếu mà bị bệnh nhất định là rất khó chịu, “Chú đỡ bệnh chưa? Có phải là cháu làm phiền chú nghỉ ngơi hay không?”
“Không có.”
“Vậy chú hiện tại như thế nào rồi? Còn khó chịu không?” Lộ Chỉ quan tâm hỏi.
Tần Tư Hoán cảm thấy hoang đường đến buồn cười.
Ba hắn cầm gậy đánh golf đánh hắn, đánh hắn đến mức vào viện, kết quả lúc hắn tỉnh lại chỉ nhìn thấy Vinh Tuệ Linh. Vinh Tuệ Linh ngồi ngây người một lát rồi rời đi, chỉ kêu hắn đi nghỉ ngơi.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn đều luôn như vậy. Tần Minh với Vinh Tuệ Linh đều không quan tâm đến hắn, sinh nhật của hắn cũng chỉ có một mình, bị bệnh thì cũng tự mình đi bệnh viện, sau đó lúc gây dựng sự nghiệp, gặp phải trắc trở khó khăn, cũng không có một người thật lòng quan tâm.
Nhắm chừng là do cô đơn lâu rồi, đột nhiên lại có người quan tâm hắn như vậy, hắn cảm thấy có hơi không quen lắm.wattpadtien161099
Giống như là một người trước đây đều bị mọi người xa lánh gây khó dễ, đột nhiên liền trở thành tâm điểm của mọi người, bắt đầu được tất cả mọi người quan tâm, ngược lại là người đó sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn cũng không biết là xuất phát từ loại tâm lý vặn vẹo gì, nói: “Chưa có khỏe lắm, vẫn còn hơi khó chịu.”
Nói xong, hắn giơ tay đè xuống khóe môi đang cười lên của mình, Lộ Chỉ sẽ tiếp tục quan tâm hắn chứ?
Quả nhiên ngay sau đó liền nghe nhóc con nói một tràng dài không ngừng: “Chú đang ở bệnh viện nào? Bác sĩ đâu hết rồi? Cháu nói cho chú biết, nếu chú chỉ bị cảm sốt thông thường thôi thì không cần đến bệnh viện lớn đâu, chỉ cần đến phòng khám chích một mũi là được rồi, chú đến bệnh viện lớn bác sĩ sẽ cho chú làm một đống kiểm tra, kiểm tra còn rất là mệt, hơn nữa còn rất mắc.” Cậu dừng một lát, lại nói: “Cho dù chú có tiền cũng không thể phung phí như thế, bệnh nhẹ chỉ cần đến phòng khám tư là được.”
Lộ Chỉ nghĩ thầm, Tần Tư Hoán chính là loại người có tiền liền thích hành hạ mình, ỷ vào mình có tiền, chỉ bị cảm sốt cũng tìm đến bác sĩ tốt nhất.
Lỡ đâu bác sĩ tốt nhất trị ra nhiều bệnh rồi sao, đối với mấy chịu chứng cảm sốt này chưa chắc có nhiều bác sĩ hiểu đâu
Tần Tư Hoán nằm trên giường bệnh, sườn mặt nằm trên gối, cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại thì đang truyền nước, nghe giọng nói của Lộ Chỉ, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chỉ.”
“?”Lộ Chỉ bị hắn gọi đến ngốc rồi, gọi cậu là tiểu chỉ giống như bạn cùng lứa tuổi vậy, ông bố cậu chỉ gọi cậu là ranh con không thì trực tiếp gọi Lộ Lộ, lúc vui vẻ thì gọi là con trai ngoan.
Lộ Chỉ biết Tần Tư Hoán ăn nói vụng về, nói chuyện cũng không êm tai. Người này có đôi khi gọi cậu là bạn nhỏ, có lúc thì gọi là Lộ Chỉ, còn có khi thì gọi giống như là kêu mấy con mèo nhỏ gọi là tiểu Lộ.
Nhưng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ gọi cậu là tiểu Chỉ.
Rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, nhưng mà bị Tần Tư Hoán gọi như vậy, hình như là nó có một loại cảm giác khác. Giọng nói của hắn vừa trầm thấp vừa khàn khàn, như là một sợi lông lướt nhẹ qua đầu quả tim của Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ cầm lấy chăn, trên mặt bỗng nhiên hơi nóng, như là mới chạy xong 1500 mét vậy, trái tim hình như là cũng đập nhanh hơn. Cậu vỗ vỗ mặt của mình, không biết tại sao mình lại như vậy.wattpadtien161099
“Sao vậy?” Lộ Chỉ cố ý thở nhanh, rất có khí phách của đàn ông mở miệng: “Chú có thể nói chuyện đàng hoàn lại được không?”
“Chú muốn nghe cháu hát.” Tần Tư Hoán cười một tiếng, trở lại vấn đề: “Không phải là chú đang nói chuyện rất đàng hoàn sao?”
Lộ Chỉ trả lời rất nhanh: “Không ca!”
Với trạng thái hiện tại của cậu không thích hợp để hát
Tim đập rất nhanh, mặt cũng rất nóng, hơn nữa cậu còn cảm thấy ở trong phòng rất bực bội! Quá nhỏ, không đủ không khí để cậu hít thở!
“Bảo bối tiểu Chỉ, hát cho chú nghe một bài, được không?” Tần Tư Hoán bị đánh trên lưng, đau đến mức trực tiếp ngất đi, lúc tỉnh lại trên người cũng có hơi nóng, còn phải thoa thuốc lên chỗ bị đánh. Lúc hắn nói chuyện đầu cũng làm biến suy nghĩ, nhưng mà trong ngực lại rất nóng, hắn nói: “Chú muốn nghe cháu hát một bài hát rất êm tai, chỉ hát cho một mình chú nghe.”
Lộ Chỉ nói trong lòng, hiện tại chỉ có một mình cậu nói chuyện điện thoại với Tần Tư Hoán, căn bản là không có người thứ hai. Cậu đi đâu để tìm người hát cho hắn nghe chứ!
“Bảo bối nhỏ, hát cho chú nghe một bài thôi.” Tần Tư Hoán nói.
Lộ Chỉ không biết hắn nói bảo bối nhỏ là đang nói về cái gì.
Chắc không phải là đang nói tên bài hát chứ, nhưng chỉ có bài hát tên là 《 bảo bối 》 thôi đó!
Tần Tư Hoán chắc là nói ——
《 bảo bối 》, hát cho chú nghe đi.
Được, còn không phải là ca một bài thôi sao, chuyện này đối với Lộ Chỉ là rất đơn giản. Giọng cậu rất hay, cho dù chưa có trải qua đào tạo bài bản, nhưng ca một bài thì cũng rất được nha.
Lộ Chỉ tự mình cũng rất thích bài hát 《 bảo bối 》 này, đây là một bài hát rất là hay nha.
Cậu thanh thanh giọng nói, “Cháu chỉ hát một lần, chỉ một lần thôi, hát xong liền đi ngủ, được không?”
Rõ ràng là không tình nguyện hát, nhưng mà lời cậu nói lại làm lòng hắn rất ấm áp.
Người đàn ông híp mắt, ở trên màn hình hôn một cái, giống như là đang hôn Lộ Chỉ vậy.
Hắn đã bắt đầu mơ tưởng không biết khi mình với Lộ Chỉ ở bên nhau thì sẽ có bộ dạng như thế nào, chắc chắn là mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào. Lộ Chỉ tính tình rất mềm mại, ôn nhu như là ánh trăng vậy.
Tần Tư Hoán lên tiếng: “Bảo bối hát.”
Lộ Chỉ duỗi tay sờ sờ trên hầu kết, hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại giai điệu, bắt đầu hát.
“…… Bảo bối bảo bối của em, cho anh một chút ngọt ngào, để đêm nay anh có giấc ngủ ngon; tiểu quỷ tiểu quỷ của em, thắp lên nụ cười trên môi anh, để cho anh thêm yêu thế giới này……”¹
Giọng hát gốc của bài này là giọng của nữ, giai rất mềm mại làm người yêu thích, Lộ Chỉ mỗi lần nghe bài hát này, đều cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Giọng hát của cậu rất dịu dàng, lúc hát lên cũng có chút cảm giác ôn nhu, bởi vì muốn dỗ cho Tần Tư Hoán vui vẻ, Lộ Chỉ hát giai điệu cũng hơi vui vẻ.
Nguyên bài hát chỉ vọn vẹn trong 25 giây, Lộ Chỉ tại vì hát không có nhạc đệm, bài hát hơn một phút cứ như vậy mà hát xong.
Lúc ngừng hát, cậu cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường uống một hơi, liền nghe được Tần Tư Hoán nói: “Dễ nghe.”
Lộ Chỉ thè lưỡi.
Cái này mà dễ nghe! Rõ ràng là rất dễ nghe! Lộ Dao còn chưa được nghe cậu hát bài này đâu, Tần Tư Hoán là người đầu tiên đó.
Lộ Chỉ cũng không biết tại sao mình lại phải hát cho Tần Tư Hoán nghe, nhưng mà cậu cũng hát rất vui vẻ, cậu nói: “Vậy chú mau nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai cháu lại gọi điện chúc tết cho chú, chú Tần, ngủ ngon.”
Cậu nói xong liền tính cúp điện thoại, không khí vừa lúc, Tần Tư Hoán không muốn kết thúc như vậy, hắn nói: “Tiểu Chỉ, chú bị người trong nhà đuổi đi rồi.”
Lộ Chỉ ngạc nhiên đến há miệng: “Cái gì?! Tại sao?!”
“Bởi vì người trong nhà chú không cần chú nữa.” Tần Tư Hoán cười khổ một tiếng, giọng điệu cũng hơi sầu.
“Này……”
Cái này không nằm trong hiểu biết của Lộ Chỉ.
Cậu chỉ là một đứa học sinh học cao trung, cậu còn phải nhờ vào trong nhà nuôi, cậu không hiểu Tần Tư Hoán nói không còn nhà là sao.
Nhưng mà ngay sao đó Tần Tư Hoán lại hỏi thêm: “Tiểu Chỉ, nếu như chú không có tiền, vừa nghèo vừa khổ, cháu còn cần chú không?”
“Này……”
Lộ Chỉ muốn nói, chuyện đó thì liên quan gì đến cậu!
Nhưng mà giọng điệu của Tần Tư Hoán quá đáng thương, Lộ Chỉ cũng không nhẫn tâm nói thẳng ra, cậu suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Nhưng không phải là chú có rất nhiều tiền sao?”
Mấy ngày trước còn mua một chiếc xe mấy ngàn vạn kìa.
Bàn về việc phá của, nhắm chừng không ai có thể so với Tần Tư Hoán! Ít nhất là Lộ Chỉ chưa có gặp một phú nhị đại nào mua siêu xe mấy ngàn vạn để chạy, mua một chiếc mấy trăm vạn là nhiều rồi, cho dù muốn mua chiếc mắc hơn, thì người lớn trong nhà chưa chắc đã đồng ý.
Tần Tư Hoán không nói chuyện.
Lát sau, Lộ Chỉ nghe được một tiếng nấc nhỏ.
Lộ Chỉ: “!”
Chú Tần khóc?!
Lộ Chỉ nghĩ đến khả năng này, lại mơ hồ nhớ đến giấc mơ kia của mình. Cậu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đầu nóng lên liền nói: “Nếu không chú đến ở nhà của cháu? Chú làm tài xế cho bố của cháu, bố cháu mỗi tháng sẽ trả tiền lương cho chú?”
Tần Tư Hoán vẫn là không lên tiếng..
Nhưng Lộ Chỉ hình như là nghe được tiếng nức nở lớn hơn.
Lộ Chỉ nóng nảy, chỉ sợ Tần Tư Hoán thật sự rất đau lòng
Cậu nhìn thấy bộ dáng mạnh mẽ của Tần Tư Hoán nhiều rồi, bộ dáng bá đạo không hề quan tâm đến ai, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ tưởng tượng bộ dáng vừa xinh đẹp vừa hung dữ của Tần Tư Hoán, rồi bộ dáng khóc thút thít của hắn, liền đau lòng không chịu được.
“Chú Tần?” Cậu cắn cắn môi, thử thăm dò hỏi: “Chú khóc hả?”
Lần này Tần Tư Hoán lên tiếng.
—— “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Từ trong lòng ngực hắn phát ra tiếng cười, hắn hoàn toàn thoải mái cười ra tiếng.
Giống như là đang cười hộ dáng ngu ngốc của Lộ Chỉ vậy.
Lộ Chỉ mím môi, có hơi không vui. Cậu có lòng an ủi hắn, Tần Tư Hoán lại đi cười nhạo cậu.
Cậu nhịn không được cuối cùng hỏi: “Chú hiện tại đang ở đâu?”
Tần Tư Hoán bị chọc cười, hoàn toàn không thể tin được có một bảo bối đáng yêu như thế lại còn đau lòng cho hắn, hắn che miệng, rốt cuộc không cười nữa, nói: “Ở bệnh viện trung tâm thành phố.”
“Vậy chú cười cái gì?” Lộ Chỉ hung dữ hỏi.
Nhưng mà ở trong tai Tần Tư Hoán, lại rất mềm mại.
Người đàn ông nói: “Cười cháu.”
Tần Tư Hoán nói xong, lại là —— “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Lộ Chỉ tức giận cúp luôn điện thoại!
Tần Tư Hoán đúng là có bệnh mà! Đầu óc có bệnh như thế đúng là bệnh nhân tâm thần!
Cúp điện thoại, Tần Tư Hoán che lại lòng ngực thở không ra hơi của mình, nhìn màn hình điện thoại đen thui, lại không nhịn được cười lên.
Ai u, bảo bối nhỏ, tại sao lại đáng yêu như thế!
Còn nói về nhà bảo bối nhỏ ở, làm tài xế cho bố cậu, cho bố cậu trả lương cho hắn!
Thật là quá đáng yêu.
Y tá đến rút dây vô nước biển đứng ở cửa chờ một lát, nghe bên trong truyền ra tiếng cười, lại nhớ đến thân phận của đối phương với nguyên nhân bệnh, nghĩ thầm không phải là bị đánh đến ngốc rồi?
Chờ thêm một lát, y tá nghĩ nếu không rút kim thì không được, cẩn thận gõ gõ cửa, không ai trả lời, cô vặn cửa bước vào, thăm dò hỏi: “Tần thiếu, ngài nên rút kim rồi.”
Tần Tư Hoán nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Vào đi.”
Vai y tá hơi run. Vị Tần thiếu hiện tại là cùng một người mới cười như kể ngốc đây sao?
Tần Tư Hoán cũng chưa nói cái gì, hắn nằm ở trên giường, lộ ra nửa gương mặt rất đẹp trai.
Y tá nhìn gương mặt này mà nuốt nước miếng, rất vất vả mới chuẩn bị tâm lý xong, rút xong kim, liền nghe được Tần thiếu từ từ hỏi: “Cô có thấy, tôi đẹp không?”
Y tá: “……”
Xong rồi xong rồi xong rồi!
Tần thiếu thật bị đánh ngốc luôn rồi!
Nhưng mà bên kia điện thoại, giọng nói của Tần Tư Hoán thật sự không tốt lắm, giọng nói cũng khàn khàn, giống như là bị bệnh vậy.
Lộ Chỉ châm chước một chút, tiện tay mở đèn trên tủ đầu giường, hỏi: “Chú Tần, chú bị làm sao vậy? Bị cảm sao?”
Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó mới là tiếng của Tần Tư Hoán trầm thấp “Ừ” một tiếng.
“Vậy chú có chích thuốc chưa? Uống thuốc chưa?” Lộ Chỉ nghe hắn nói mình bị bệnh, trong lòng cũng cuốn lên, Tần Tư Hoán ngày thường rất có tinh thần, nếu mà bị bệnh nhất định là rất khó chịu, “Chú đỡ bệnh chưa? Có phải là cháu làm phiền chú nghỉ ngơi hay không?”
“Không có.”
“Vậy chú hiện tại như thế nào rồi? Còn khó chịu không?” Lộ Chỉ quan tâm hỏi.
Tần Tư Hoán cảm thấy hoang đường đến buồn cười.
Ba hắn cầm gậy đánh golf đánh hắn, đánh hắn đến mức vào viện, kết quả lúc hắn tỉnh lại chỉ nhìn thấy Vinh Tuệ Linh. Vinh Tuệ Linh ngồi ngây người một lát rồi rời đi, chỉ kêu hắn đi nghỉ ngơi.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn đều luôn như vậy. Tần Minh với Vinh Tuệ Linh đều không quan tâm đến hắn, sinh nhật của hắn cũng chỉ có một mình, bị bệnh thì cũng tự mình đi bệnh viện, sau đó lúc gây dựng sự nghiệp, gặp phải trắc trở khó khăn, cũng không có một người thật lòng quan tâm.
Nhắm chừng là do cô đơn lâu rồi, đột nhiên lại có người quan tâm hắn như vậy, hắn cảm thấy có hơi không quen lắm.wattpadtien161099
Giống như là một người trước đây đều bị mọi người xa lánh gây khó dễ, đột nhiên liền trở thành tâm điểm của mọi người, bắt đầu được tất cả mọi người quan tâm, ngược lại là người đó sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn cũng không biết là xuất phát từ loại tâm lý vặn vẹo gì, nói: “Chưa có khỏe lắm, vẫn còn hơi khó chịu.”
Nói xong, hắn giơ tay đè xuống khóe môi đang cười lên của mình, Lộ Chỉ sẽ tiếp tục quan tâm hắn chứ?
Quả nhiên ngay sau đó liền nghe nhóc con nói một tràng dài không ngừng: “Chú đang ở bệnh viện nào? Bác sĩ đâu hết rồi? Cháu nói cho chú biết, nếu chú chỉ bị cảm sốt thông thường thôi thì không cần đến bệnh viện lớn đâu, chỉ cần đến phòng khám chích một mũi là được rồi, chú đến bệnh viện lớn bác sĩ sẽ cho chú làm một đống kiểm tra, kiểm tra còn rất là mệt, hơn nữa còn rất mắc.” Cậu dừng một lát, lại nói: “Cho dù chú có tiền cũng không thể phung phí như thế, bệnh nhẹ chỉ cần đến phòng khám tư là được.”
Lộ Chỉ nghĩ thầm, Tần Tư Hoán chính là loại người có tiền liền thích hành hạ mình, ỷ vào mình có tiền, chỉ bị cảm sốt cũng tìm đến bác sĩ tốt nhất.
Lỡ đâu bác sĩ tốt nhất trị ra nhiều bệnh rồi sao, đối với mấy chịu chứng cảm sốt này chưa chắc có nhiều bác sĩ hiểu đâu
Tần Tư Hoán nằm trên giường bệnh, sườn mặt nằm trên gối, cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại thì đang truyền nước, nghe giọng nói của Lộ Chỉ, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chỉ.”
“?”Lộ Chỉ bị hắn gọi đến ngốc rồi, gọi cậu là tiểu chỉ giống như bạn cùng lứa tuổi vậy, ông bố cậu chỉ gọi cậu là ranh con không thì trực tiếp gọi Lộ Lộ, lúc vui vẻ thì gọi là con trai ngoan.
Lộ Chỉ biết Tần Tư Hoán ăn nói vụng về, nói chuyện cũng không êm tai. Người này có đôi khi gọi cậu là bạn nhỏ, có lúc thì gọi là Lộ Chỉ, còn có khi thì gọi giống như là kêu mấy con mèo nhỏ gọi là tiểu Lộ.
Nhưng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ gọi cậu là tiểu Chỉ.
Rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, nhưng mà bị Tần Tư Hoán gọi như vậy, hình như là nó có một loại cảm giác khác. Giọng nói của hắn vừa trầm thấp vừa khàn khàn, như là một sợi lông lướt nhẹ qua đầu quả tim của Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ cầm lấy chăn, trên mặt bỗng nhiên hơi nóng, như là mới chạy xong 1500 mét vậy, trái tim hình như là cũng đập nhanh hơn. Cậu vỗ vỗ mặt của mình, không biết tại sao mình lại như vậy.wattpadtien161099
“Sao vậy?” Lộ Chỉ cố ý thở nhanh, rất có khí phách của đàn ông mở miệng: “Chú có thể nói chuyện đàng hoàn lại được không?”
“Chú muốn nghe cháu hát.” Tần Tư Hoán cười một tiếng, trở lại vấn đề: “Không phải là chú đang nói chuyện rất đàng hoàn sao?”
Lộ Chỉ trả lời rất nhanh: “Không ca!”
Với trạng thái hiện tại của cậu không thích hợp để hát
Tim đập rất nhanh, mặt cũng rất nóng, hơn nữa cậu còn cảm thấy ở trong phòng rất bực bội! Quá nhỏ, không đủ không khí để cậu hít thở!
“Bảo bối tiểu Chỉ, hát cho chú nghe một bài, được không?” Tần Tư Hoán bị đánh trên lưng, đau đến mức trực tiếp ngất đi, lúc tỉnh lại trên người cũng có hơi nóng, còn phải thoa thuốc lên chỗ bị đánh. Lúc hắn nói chuyện đầu cũng làm biến suy nghĩ, nhưng mà trong ngực lại rất nóng, hắn nói: “Chú muốn nghe cháu hát một bài hát rất êm tai, chỉ hát cho một mình chú nghe.”
Lộ Chỉ nói trong lòng, hiện tại chỉ có một mình cậu nói chuyện điện thoại với Tần Tư Hoán, căn bản là không có người thứ hai. Cậu đi đâu để tìm người hát cho hắn nghe chứ!
“Bảo bối nhỏ, hát cho chú nghe một bài thôi.” Tần Tư Hoán nói.
Lộ Chỉ không biết hắn nói bảo bối nhỏ là đang nói về cái gì.
Chắc không phải là đang nói tên bài hát chứ, nhưng chỉ có bài hát tên là 《 bảo bối 》 thôi đó!
Tần Tư Hoán chắc là nói ——
《 bảo bối 》, hát cho chú nghe đi.
Được, còn không phải là ca một bài thôi sao, chuyện này đối với Lộ Chỉ là rất đơn giản. Giọng cậu rất hay, cho dù chưa có trải qua đào tạo bài bản, nhưng ca một bài thì cũng rất được nha.
Lộ Chỉ tự mình cũng rất thích bài hát 《 bảo bối 》 này, đây là một bài hát rất là hay nha.
Cậu thanh thanh giọng nói, “Cháu chỉ hát một lần, chỉ một lần thôi, hát xong liền đi ngủ, được không?”
Rõ ràng là không tình nguyện hát, nhưng mà lời cậu nói lại làm lòng hắn rất ấm áp.
Người đàn ông híp mắt, ở trên màn hình hôn một cái, giống như là đang hôn Lộ Chỉ vậy.
Hắn đã bắt đầu mơ tưởng không biết khi mình với Lộ Chỉ ở bên nhau thì sẽ có bộ dạng như thế nào, chắc chắn là mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào. Lộ Chỉ tính tình rất mềm mại, ôn nhu như là ánh trăng vậy.
Tần Tư Hoán lên tiếng: “Bảo bối hát.”
Lộ Chỉ duỗi tay sờ sờ trên hầu kết, hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại giai điệu, bắt đầu hát.
“…… Bảo bối bảo bối của em, cho anh một chút ngọt ngào, để đêm nay anh có giấc ngủ ngon; tiểu quỷ tiểu quỷ của em, thắp lên nụ cười trên môi anh, để cho anh thêm yêu thế giới này……”¹
Giọng hát gốc của bài này là giọng của nữ, giai rất mềm mại làm người yêu thích, Lộ Chỉ mỗi lần nghe bài hát này, đều cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Giọng hát của cậu rất dịu dàng, lúc hát lên cũng có chút cảm giác ôn nhu, bởi vì muốn dỗ cho Tần Tư Hoán vui vẻ, Lộ Chỉ hát giai điệu cũng hơi vui vẻ.
Nguyên bài hát chỉ vọn vẹn trong 25 giây, Lộ Chỉ tại vì hát không có nhạc đệm, bài hát hơn một phút cứ như vậy mà hát xong.
Lúc ngừng hát, cậu cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường uống một hơi, liền nghe được Tần Tư Hoán nói: “Dễ nghe.”
Lộ Chỉ thè lưỡi.
Cái này mà dễ nghe! Rõ ràng là rất dễ nghe! Lộ Dao còn chưa được nghe cậu hát bài này đâu, Tần Tư Hoán là người đầu tiên đó.
Lộ Chỉ cũng không biết tại sao mình lại phải hát cho Tần Tư Hoán nghe, nhưng mà cậu cũng hát rất vui vẻ, cậu nói: “Vậy chú mau nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai cháu lại gọi điện chúc tết cho chú, chú Tần, ngủ ngon.”
Cậu nói xong liền tính cúp điện thoại, không khí vừa lúc, Tần Tư Hoán không muốn kết thúc như vậy, hắn nói: “Tiểu Chỉ, chú bị người trong nhà đuổi đi rồi.”
Lộ Chỉ ngạc nhiên đến há miệng: “Cái gì?! Tại sao?!”
“Bởi vì người trong nhà chú không cần chú nữa.” Tần Tư Hoán cười khổ một tiếng, giọng điệu cũng hơi sầu.
“Này……”
Cái này không nằm trong hiểu biết của Lộ Chỉ.
Cậu chỉ là một đứa học sinh học cao trung, cậu còn phải nhờ vào trong nhà nuôi, cậu không hiểu Tần Tư Hoán nói không còn nhà là sao.
Nhưng mà ngay sao đó Tần Tư Hoán lại hỏi thêm: “Tiểu Chỉ, nếu như chú không có tiền, vừa nghèo vừa khổ, cháu còn cần chú không?”
“Này……”
Lộ Chỉ muốn nói, chuyện đó thì liên quan gì đến cậu!
Nhưng mà giọng điệu của Tần Tư Hoán quá đáng thương, Lộ Chỉ cũng không nhẫn tâm nói thẳng ra, cậu suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Nhưng không phải là chú có rất nhiều tiền sao?”
Mấy ngày trước còn mua một chiếc xe mấy ngàn vạn kìa.
Bàn về việc phá của, nhắm chừng không ai có thể so với Tần Tư Hoán! Ít nhất là Lộ Chỉ chưa có gặp một phú nhị đại nào mua siêu xe mấy ngàn vạn để chạy, mua một chiếc mấy trăm vạn là nhiều rồi, cho dù muốn mua chiếc mắc hơn, thì người lớn trong nhà chưa chắc đã đồng ý.
Tần Tư Hoán không nói chuyện.
Lát sau, Lộ Chỉ nghe được một tiếng nấc nhỏ.
Lộ Chỉ: “!”
Chú Tần khóc?!
Lộ Chỉ nghĩ đến khả năng này, lại mơ hồ nhớ đến giấc mơ kia của mình. Cậu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đầu nóng lên liền nói: “Nếu không chú đến ở nhà của cháu? Chú làm tài xế cho bố của cháu, bố cháu mỗi tháng sẽ trả tiền lương cho chú?”
Tần Tư Hoán vẫn là không lên tiếng..
Nhưng Lộ Chỉ hình như là nghe được tiếng nức nở lớn hơn.
Lộ Chỉ nóng nảy, chỉ sợ Tần Tư Hoán thật sự rất đau lòng
Cậu nhìn thấy bộ dáng mạnh mẽ của Tần Tư Hoán nhiều rồi, bộ dáng bá đạo không hề quan tâm đến ai, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ tưởng tượng bộ dáng vừa xinh đẹp vừa hung dữ của Tần Tư Hoán, rồi bộ dáng khóc thút thít của hắn, liền đau lòng không chịu được.
“Chú Tần?” Cậu cắn cắn môi, thử thăm dò hỏi: “Chú khóc hả?”
Lần này Tần Tư Hoán lên tiếng.
—— “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Từ trong lòng ngực hắn phát ra tiếng cười, hắn hoàn toàn thoải mái cười ra tiếng.
Giống như là đang cười hộ dáng ngu ngốc của Lộ Chỉ vậy.
Lộ Chỉ mím môi, có hơi không vui. Cậu có lòng an ủi hắn, Tần Tư Hoán lại đi cười nhạo cậu.
Cậu nhịn không được cuối cùng hỏi: “Chú hiện tại đang ở đâu?”
Tần Tư Hoán bị chọc cười, hoàn toàn không thể tin được có một bảo bối đáng yêu như thế lại còn đau lòng cho hắn, hắn che miệng, rốt cuộc không cười nữa, nói: “Ở bệnh viện trung tâm thành phố.”
“Vậy chú cười cái gì?” Lộ Chỉ hung dữ hỏi.
Nhưng mà ở trong tai Tần Tư Hoán, lại rất mềm mại.
Người đàn ông nói: “Cười cháu.”
Tần Tư Hoán nói xong, lại là —— “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Lộ Chỉ tức giận cúp luôn điện thoại!
Tần Tư Hoán đúng là có bệnh mà! Đầu óc có bệnh như thế đúng là bệnh nhân tâm thần!
Cúp điện thoại, Tần Tư Hoán che lại lòng ngực thở không ra hơi của mình, nhìn màn hình điện thoại đen thui, lại không nhịn được cười lên.
Ai u, bảo bối nhỏ, tại sao lại đáng yêu như thế!
Còn nói về nhà bảo bối nhỏ ở, làm tài xế cho bố cậu, cho bố cậu trả lương cho hắn!
Thật là quá đáng yêu.
Y tá đến rút dây vô nước biển đứng ở cửa chờ một lát, nghe bên trong truyền ra tiếng cười, lại nhớ đến thân phận của đối phương với nguyên nhân bệnh, nghĩ thầm không phải là bị đánh đến ngốc rồi?
Chờ thêm một lát, y tá nghĩ nếu không rút kim thì không được, cẩn thận gõ gõ cửa, không ai trả lời, cô vặn cửa bước vào, thăm dò hỏi: “Tần thiếu, ngài nên rút kim rồi.”
Tần Tư Hoán nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Vào đi.”
Vai y tá hơi run. Vị Tần thiếu hiện tại là cùng một người mới cười như kể ngốc đây sao?
Tần Tư Hoán cũng chưa nói cái gì, hắn nằm ở trên giường, lộ ra nửa gương mặt rất đẹp trai.
Y tá nhìn gương mặt này mà nuốt nước miếng, rất vất vả mới chuẩn bị tâm lý xong, rút xong kim, liền nghe được Tần thiếu từ từ hỏi: “Cô có thấy, tôi đẹp không?”
Y tá: “……”
Xong rồi xong rồi xong rồi!
Tần thiếu thật bị đánh ngốc luôn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.