Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 113: Phiên Ngoại: Thấy Sắc (2)
Ngôn Chi Thâm Thâm
25/07/2021
#tien161099 đã beta
Chú đẹp trai?
Chú...... Đẹp trai???
Trong nhất thời Lộ Chỉ thật sự không thể nhớ được đây là ai? Lúc trước cậu với Tần Tư Hoán gặp nhau tổng cộng có hai lần, lúc đó cậu cũng mới có mười tuổi.
Trong quá trình trưởng thành thất sự có lúc sẽ quên rất nhiều thứ, năm nay Lộ Chỉ đã mười ba tuổi, nhắm chừng đã sớm quên luôn Tần Tư Hoán rồi.
Trời chạng vạng, trước cổng trường đậu rất nhiều xe, học sinh tan học cũng rất nhiều.
Lộ Chỉ vội về nhà, tay cậu cầm lấy quai đeo balo, lúc cậu nói chuyện với Tần Tư Hoán cả người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông: “Không nhớ rõ.”
Nói ra ba chữ nhẹ nhàn, giống như là một lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào ngực Tần Tư Hoán.
Hoa ra chỉ có mình hắn nhớ thương đứa nhỏ này, đâu ngờ rằng người ta đã sớm quên hắn rồi?!
Tần Tư Hoán nắm chặt tay, bực bội trong lòng liền dâng lên, móng tay hắn đâm sâu vào lòng bàn tay, ngực phập phồng, hít sâu, cố gắng kìm nén lại cảm xúc.
Được, muốn quên thì quên đi.
Hắn có rất nhiều cách để đứa nhỏ có thể nhớ hắn.wattpadtien161099
Tần Tư Hoán giơ tay, ngón tay xoa xoa mày, rũ mi. Lát sau, hắn nhìn về phía Lộ Chỉ, ánh mắt ôn hòa: “Lúc sinh nhật của cháu, còn cho chú Tần bánh kem mà.”
Lộ Chỉ nhướng mi, gương mặt cậu rất xinh đẹp, nhưng lại có hơi mệt mỏi, cả người đều hiện rõ tám chữ —— “Ông đây cái gì cũng không quan tâm.”
“Còn có, lúc cháu cãi nhau với bạn thân,” Tần Tư Hoán tiếp tục nói: “Cũng là chú Tần chở cháu về nhà.”
Lộ Chỉ lên tiếng: “…… Ờ.”
“Nhớ ra chưa?” Tần Tư Hoán mỉm cười hỏi Lộ Chỉ.
Nụ cười này của hắn rất giả tạo, gương mặt người đàn ông sắc bén, mắt đen lạnh lùng, không hề có bất kì cảm xúc nào, người này rất hung dữ. Cho nên lúc hắn cười lên, rất giống như một con sói, khoác lên tấm da người.
Lộ Chỉ hơi suy nghĩ, hình như có một người giống như thế.
Cậu quay đầu, liếc mắt nhìn Mạnh Thanh Giai, sau đó cong lưng, nghiêng người về phía trước hỏi Tần Tư Hoán: “Chào chú Tần, xin hỏi chú tìm cháu rốt cuộc có chuyện gì?”
Tần Tư Hoán không thích người khác gọi hắn là “chú” cho lắm. Nhưng mà dựa theo gia vế, Lộ Chỉ đúng là nên gọi hắn như thế.
Tần Tư Hoán bá đạo đã quen, hiện tại liền ra lệnh: “Lên xe, chú đưa cháu về nhà.”
“Cảm ơn chú.” Lộ Chỉ cong môi, rồi lại vừa lễ phép vừa từ chối: “Không cần, cháu với bạn ngồi xe buýt về là được.”
Người đàn ông nhăn mày, giống như là đang cố gắng kìm nén tính tình mình lại.
Mạnh Thanh Giai chạy ra giản hòa: “Chuyện là, anh trai của chị rất tốt, hay là để ảnh đưa hai em một đoạn nha?”
Lộ Chỉ cười: “Không cần.”
Mạnh Thanh Giai sợ tính tình Tần Tư Hoán lại bạo phát, sẽ đánh đứa nhỏ này chết mất, vội vàng nắm áo Lộ Chỉ: “Ai nha, đừng khách sáo, lên xe, rất nhanh là về tới nhà.”
Cô hái này nhiệt tình như vậy, Lộ Chỉ cũng không nói ra được lời từ chối.
Tống Du cười tủm tỉm đồng ý: “Cảm ơn chú, cũng cảm ơn học tỷ.”
Lúc Mạnh Thanh Giai đang chuẩn bị kéo Lộ Chỉ vào ngồi ghế sau, Tần Tư Hoán vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Ngồi phía trước.”
Hắn không nói tên, nhưng mà mấy người ở đâu đều biết là hắn nói với Lộ Chỉ.
Tống Du nghĩ nghĩ, cái ông chú đẹp trai này tính tình cũng không tốt lắm.
Mạnh Thanh Giai cũng biết tính tình của Tần Tư Hoán, không thể đối đầu với hắn, tính tình hắn mà bạo phát, có thể trực tiếp giết người a.
Mạnh Thanh Giai buông ngón tay đang nắm vạt áo Lộ Chỉ, ngược lại đi kéo áo Tống Du: “Chúng ta ra phía sau ngồi.”
Tống Du nhìn thấy cô gái xinh đẹp là chân đi không nổi, “Được.”
Tống Du cũng đã lên xe Tần Tư Hoán rồi, Lộ Chỉ cũng không có lý do để từ chối, cậu mở cửa ghế phụ, ngồi vào, cài đai an toàn, liền đem balo để trên đùi, ngồi thẳng người, mắt nhìn về phía trước.
Cậu chỉ hơi có ấn tượng với Tần Tư Hoán, biết người này là trưởng bối, nên không dám nói bừa.
Tần Tư Hoán cũng không chủ động tìm đề tài nói chuyện, trước tiên hắn đưa Mạnh Thanh Giai về nhà, sau đó đưa Tống Du về, cuối cùng trong xe chỉ còn hắn với Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ nghiêm túc ngồi, tay vô ý mở khóa balo. Rõ ràng chỉ ít đi có hai người, nhưng không khí trong xe hình như không được ổn lắm. Lộ Chỉ mím môi, nhẹ giọng nói: “Chú đưa cháu đến ngã rẽ phía trước là được.”
Tần Tư Hoán yết hầu lăn lăn: “Ừ.”
Nhưng mà xe chưa chạy được bao xa, liền ngừng lại ở ven đường, cách ngã rẽ còn một khoảng xa.
Lộ Chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tư Hoán: “Sao chú dừng lại?”
“Thật sự không nhớ rõ chú?” Tần Tư Hoán tay đặt trên tay lái, ánh mắt không tin được nhìn Lộ Chỉ: “Trí nhớ của cháu không được tốt lắm nha.”
Giọng nói hắn như phát ra từ trong lòng ngực, giọng trầm thấp khàn khàn còn có vài phần áp bức người khác: “Lộ Chỉ.”
“Ta thật sự không nhớ rõ.” Lộ Chỉ giải thích, “Nhưng mà vừa rồi chú nhắc lại, đã nhớ ra rồi.”
Tần Tư Hoán bình tĩnh gật đầu, hắn híp mắt, vươn tay, dùng ngón trỏ cùng ngón cái rút một bức thư màu hồng ở bên ngoài balo ra.
“Đây là cái gì?” Giọng điệu hắn rất tò mò.wattpadtien161099
Lộ Chỉ giống như là đã quen rồi: “Chắc là bạn học đưa thư tình cho cháu.”
Tần Tư Hoán cầm thư tình trong tay dựa vào ghế: “Bạn học trong trường đưa thư tình?”
“Ừm.” Lộ Chỉ cũng không có ý dấu, bình tĩnh nói: “Lớn lên quá đẹp thì sẽ có người theo đuổi, cháu không có biện pháp.”
Tần Tư Hoán: “……”
Đây xem như là chấp nhận.
Tần Tư Hoán thở hắt ra, cở một cúc áo, đột nhiên hỏi: “Vậy cháu có bạn gái không?”
Lộ Chỉ giống như là hơi hoảng sợ, trợn mắt nhìn chằm chằm hắn: “Sao có thể! Bố cháu không cho cháu yêu đương với con gái.”
Tần Tư Hoán cong môi, nghe vậy giọng nói cũng ôn hòa hơn: “Tuổi cháu còn nhỏ, đúng là không thích hợp để yêu đương.”
Hắn nói xong, xòe tay về phía Lộ Chỉ: “Mở balo ra cho chú kiểm tra, xem còn có thư tình hay không.”
Lộ Chỉ nghi hoặc đưa balo cho hắn.
Trong balo cậu rất đơn giản, chỉ có một quyển sách với một cây bút, còn có một cái bình giữ ấm màu đen, có hơi cổ hủ, nhìn giống như cho người già dùng, nhưng chức năng giữ nhiệt rất tốt.
Tần Tư Hoán tìm một lúc cũng không có bức thư tình nào nữa, “Trả cháu.”
Hắn lơ đãng nhìn qua nét chữ của cậu, nét chữ tuy qua loa, nhưng lại rất sắc bén, rất có chí khí.
Lộ Chỉ cầm lấy bali, nghĩ thầm, chú này đúng là hung dữ mà.
*
Chiều hôm sau, Tần Tư Hoán giải quyết xong việc ở công ty, Kiều Định đi vào đưa hồ sơ, hắn thuận miệng hỏi: “Sơ trung khi nào thì tan học?”
Kiều Định nói: “Boss, lúc tôi học sơ trung thì bốn giờ rưỡi chiều tan học.”
Tần Tư Hoán liếc nhìn thời gian ngay góc máy tính, vừa đúng bốn giờ rưỡi chiều.
Vừa đúng lúc.
Hắn cười khẽ một tiếng, đóng tập tài liệu lại, “Tôi đi trước, nhớ đem hồ sơ cuộc hộp sáng hôm nay chỉnh sửa lại.”
Đôi mắt Kiều Định hơi dại ra, hắn tăng ca đã quen luôn rồi, cũng không quen với việc Tần Tư Hoán tan làm sớm cho lắm, hắn nhịn không được hỏi: “Boss, anh đi đâu?”
Tần Tư Hoán đang mặc áo khoác âu phục, “Đi đón đứa nhỏ tan học.”
Kiều Định: “???”
Từ lúc nào Boss có đứa nhỏ?
Còn học Sơ trung, Nhất trung, thành phố L.
Tần Tư Hoán đến vừa đúng 17 giờ, hắn nhắn một tin nhắn hỏi lớp của Lộ Chỉ, liền đi vào trường.
Lộ Chỉ học ở lớp 1, lầu hai, phòng thứ nhất, bên trái.
Học sinh sơ trung còn chưa có tan học, lúc Tần Tư Hoán đi vào khu dạy học, còn có thể nghe được giọng thầy giáo đang giảng bài.
Sắc trời hoàng hôn buông xuống, Tần Tư Hoán dừng bước trước cửa lớp 1.
Bên trong là thầy toán đang giảng bài.
Tần Tư Hoán lúc đi học thành tích rất tốt, nhưng hắn lại không phải là người sẽ nghe thầy giáo dạy từng bước một, đa số chương trình học của hắn là học theo chương trình học của thầy giáo.
Hiện tại hắn nhìn mấy đứa nhỏ đang học nhóm bên trong, giống như là chớp mắt một cái trở về quá khứ.
Ánh mắt hắn từ cửa sổ nhìn vào trong lớp, liếc mắt một vòng, không nhìn thấy Lộ Chỉ. Tần Tư Hoán nhướng mày, đứa nhỏ dám trốn học?
Đúng lúc vào lúc này, thầy giáo trên bục giảng ném xuống một viên phấn, chính xác rơi vào đầu của một bạn học.
Đồng phục của người đó rất chỉnh tề, hô hấp đều đều.
Bị viên phấn rơi trúng, bạn học kia từ từ ngồi dậy, vén tay áo đồng phục lên, cặp mắt còn buồn ngủ nhìn về phía bản đen.
Mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt của cậu còn mờ hơi sương, giống như là có một tầng nước mắt, khóe mắt hơi ươn ướt, trên mặt còn hơi đỏ.
Tần Tư Hoán siết chặt tay.
Hắn đứng ở trong góc, đúng lúc được che bởi cây cột, mấy học sinh trong lớp cũng không có để ý đến hắn.
Thầy giáo vỗ bản đen, gọi Lộ Chỉ lên trả lời câu hỏi.
Đứa nhỏ giơ tay xoa xoa mắt, sau đó chậm rì rì đứng lên, mắt nhìn bảng đen, bình tĩnh đọc đáp án.
Thầy giáo tức giận đến quăng giáo án, sau đó tức giận bắt đầu la Lộ Chỉ.
“Tại sao không nghe giảng? Ha? Lộ Chỉ, trò xem bài giảng của tôi là cái gì?!”
“Xin lỗi, thầy.” Cậu tính tình tốt nói.
“Còn có trò! Tống Du! Có phải trò lén nói đáp án cho Lộ Chỉ hay không?!”
Lộ Chỉ nói: “Thầy, không liên quan đến Tống Du, là vấn đề của em, em nghe thầy giảng cả tiết, nhưng mà bài giảng của thầy giống như là trong sách vậy, em nghe một hồi, liền ngủ quên.”
Cả lớp cười vang.
Thầy giáo giảng y như trong sách nghe mà đỏ mặt.
Tần Tư Hoán tự nhiên có hơi vui, khóe môi liền cong lên.
Hắn cũng không biết mình đang cười cái gì, nhưng mà thật sự rất muốn cười, thậm chí còn muốn đem bạn học không chịu nghe giảng, còn nói lý với thầy giáo ra đây mà nhéo nhéo một cái.
Tốt nhất là nhéo đứa nhỏ đến khóc luôn càng tốt.
“Tần thiếu?!”
Tần Tư Hoán liếc mắt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, có hơi béo, nhìn rất hung dữ. Tuy rằng không biết người này là ai, nhưng Tần Tư Hoán vẫn bình tĩnh tự nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Người đàn ông trung niên hơi kích động, muốn vội lấy lòng Tần Tư Hoán.
“Tôi là thầy chủ nhiệm của lớp 1, Tần thiếu lúc trước có đầu tư cho chúng tôi, tôi đã từng gặp ngài, nhưng mà chắc ngài không nhớ tôi đâu.”
Tần Tư Hoán gật gật đầu, cong môi nói: “Chào ngài.”
Chủ nhiệm bài tỏ lòng cảm kích với Tần Tư Hoán, cuối cùng mời Tần Tư Hoán làm giám khảo cho văn nghệ trường: “Văn nghệ trường lần này là buổi thi đấu của trường chúng tôi với Sơ nhị, mỗi lớp đều có người tham gia, còn có học sinh ưu tú sẽ tặng hoa cho giám khảo! Tần thiếu ngài nhất định phải đến.”
Tần Tư Hoán trả lời có lệ vài câu, không đồng ý.
Chủ nhiệm lại nói: “Tần thiếu là người đầy hứa hẹn, đến lúc đó góp ý cho bọn nhỏ, có thể chia sẽ một chút về gây dựng sự nghiệp, để mấy đứa nhỏ có thể cố gắng, chăm chỉ học tập hơn!”
“Ngài quá khen.” Tần Tư Hoán nói: “Tôi chỉ là có vận khí hơi tốt thôi, chưa đủ khả năng đâu.”
17 giờ 25 phút, lớp 1 tan học.
Lộ Chỉ vừa đi ra là đã nhìn thấy Tần Tư Hoán đang dựa vào cây cột, chân người đàn ông vừa cao vừa dài, lại mặc âu phục, vừa đẹp trai vừa cấm dục a.
Lộ Chỉ đeo balo, lúc đi đến bên cạnh hắn, ngoan ngoãn lên tiến: “Chào chú Tần.”
Cậu chào xong liền chuẩn bị đi, Tần Tư Hoán duỗi tay, kéo dây balo của cậu, giọng điệu không đứng đắn: “Này, nhóc con, chú đến đón cháu, cháu liền bỏ chú lại đây?”
Lộ Chỉ: “Chú đến đón cháu?”
“Ừ.”
“Không cần.” Lộ Chỉ nói: “Cháu đi chung với bạn.”
Tần Tư Hoán cong lưng, nhìn Lộ Chỉ, đôi mắt hẹp dài hơi câu người, con ngươi phản chiếu ánh sáng mặt trời, bỗng nhiên cong môi cười: “Anh bạn nhỏ, sao lại trốn tránh chú?”
Tác giả có lời muốn nói: Chào cả nhà, tôi tên là chó Tần, hôm nay xin được ra mắt.
“Sao cháu lại trốn tránh chú?”
Lộ bảo bảo: “…… Chúng ta gặp nhau mới có vài lần, cháu trốn chú hồi nào?”
Chú đẹp trai?
Chú...... Đẹp trai???
Trong nhất thời Lộ Chỉ thật sự không thể nhớ được đây là ai? Lúc trước cậu với Tần Tư Hoán gặp nhau tổng cộng có hai lần, lúc đó cậu cũng mới có mười tuổi.
Trong quá trình trưởng thành thất sự có lúc sẽ quên rất nhiều thứ, năm nay Lộ Chỉ đã mười ba tuổi, nhắm chừng đã sớm quên luôn Tần Tư Hoán rồi.
Trời chạng vạng, trước cổng trường đậu rất nhiều xe, học sinh tan học cũng rất nhiều.
Lộ Chỉ vội về nhà, tay cậu cầm lấy quai đeo balo, lúc cậu nói chuyện với Tần Tư Hoán cả người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông: “Không nhớ rõ.”
Nói ra ba chữ nhẹ nhàn, giống như là một lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào ngực Tần Tư Hoán.
Hoa ra chỉ có mình hắn nhớ thương đứa nhỏ này, đâu ngờ rằng người ta đã sớm quên hắn rồi?!
Tần Tư Hoán nắm chặt tay, bực bội trong lòng liền dâng lên, móng tay hắn đâm sâu vào lòng bàn tay, ngực phập phồng, hít sâu, cố gắng kìm nén lại cảm xúc.
Được, muốn quên thì quên đi.
Hắn có rất nhiều cách để đứa nhỏ có thể nhớ hắn.wattpadtien161099
Tần Tư Hoán giơ tay, ngón tay xoa xoa mày, rũ mi. Lát sau, hắn nhìn về phía Lộ Chỉ, ánh mắt ôn hòa: “Lúc sinh nhật của cháu, còn cho chú Tần bánh kem mà.”
Lộ Chỉ nhướng mi, gương mặt cậu rất xinh đẹp, nhưng lại có hơi mệt mỏi, cả người đều hiện rõ tám chữ —— “Ông đây cái gì cũng không quan tâm.”
“Còn có, lúc cháu cãi nhau với bạn thân,” Tần Tư Hoán tiếp tục nói: “Cũng là chú Tần chở cháu về nhà.”
Lộ Chỉ lên tiếng: “…… Ờ.”
“Nhớ ra chưa?” Tần Tư Hoán mỉm cười hỏi Lộ Chỉ.
Nụ cười này của hắn rất giả tạo, gương mặt người đàn ông sắc bén, mắt đen lạnh lùng, không hề có bất kì cảm xúc nào, người này rất hung dữ. Cho nên lúc hắn cười lên, rất giống như một con sói, khoác lên tấm da người.
Lộ Chỉ hơi suy nghĩ, hình như có một người giống như thế.
Cậu quay đầu, liếc mắt nhìn Mạnh Thanh Giai, sau đó cong lưng, nghiêng người về phía trước hỏi Tần Tư Hoán: “Chào chú Tần, xin hỏi chú tìm cháu rốt cuộc có chuyện gì?”
Tần Tư Hoán không thích người khác gọi hắn là “chú” cho lắm. Nhưng mà dựa theo gia vế, Lộ Chỉ đúng là nên gọi hắn như thế.
Tần Tư Hoán bá đạo đã quen, hiện tại liền ra lệnh: “Lên xe, chú đưa cháu về nhà.”
“Cảm ơn chú.” Lộ Chỉ cong môi, rồi lại vừa lễ phép vừa từ chối: “Không cần, cháu với bạn ngồi xe buýt về là được.”
Người đàn ông nhăn mày, giống như là đang cố gắng kìm nén tính tình mình lại.
Mạnh Thanh Giai chạy ra giản hòa: “Chuyện là, anh trai của chị rất tốt, hay là để ảnh đưa hai em một đoạn nha?”
Lộ Chỉ cười: “Không cần.”
Mạnh Thanh Giai sợ tính tình Tần Tư Hoán lại bạo phát, sẽ đánh đứa nhỏ này chết mất, vội vàng nắm áo Lộ Chỉ: “Ai nha, đừng khách sáo, lên xe, rất nhanh là về tới nhà.”
Cô hái này nhiệt tình như vậy, Lộ Chỉ cũng không nói ra được lời từ chối.
Tống Du cười tủm tỉm đồng ý: “Cảm ơn chú, cũng cảm ơn học tỷ.”
Lúc Mạnh Thanh Giai đang chuẩn bị kéo Lộ Chỉ vào ngồi ghế sau, Tần Tư Hoán vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Ngồi phía trước.”
Hắn không nói tên, nhưng mà mấy người ở đâu đều biết là hắn nói với Lộ Chỉ.
Tống Du nghĩ nghĩ, cái ông chú đẹp trai này tính tình cũng không tốt lắm.
Mạnh Thanh Giai cũng biết tính tình của Tần Tư Hoán, không thể đối đầu với hắn, tính tình hắn mà bạo phát, có thể trực tiếp giết người a.
Mạnh Thanh Giai buông ngón tay đang nắm vạt áo Lộ Chỉ, ngược lại đi kéo áo Tống Du: “Chúng ta ra phía sau ngồi.”
Tống Du nhìn thấy cô gái xinh đẹp là chân đi không nổi, “Được.”
Tống Du cũng đã lên xe Tần Tư Hoán rồi, Lộ Chỉ cũng không có lý do để từ chối, cậu mở cửa ghế phụ, ngồi vào, cài đai an toàn, liền đem balo để trên đùi, ngồi thẳng người, mắt nhìn về phía trước.
Cậu chỉ hơi có ấn tượng với Tần Tư Hoán, biết người này là trưởng bối, nên không dám nói bừa.
Tần Tư Hoán cũng không chủ động tìm đề tài nói chuyện, trước tiên hắn đưa Mạnh Thanh Giai về nhà, sau đó đưa Tống Du về, cuối cùng trong xe chỉ còn hắn với Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ nghiêm túc ngồi, tay vô ý mở khóa balo. Rõ ràng chỉ ít đi có hai người, nhưng không khí trong xe hình như không được ổn lắm. Lộ Chỉ mím môi, nhẹ giọng nói: “Chú đưa cháu đến ngã rẽ phía trước là được.”
Tần Tư Hoán yết hầu lăn lăn: “Ừ.”
Nhưng mà xe chưa chạy được bao xa, liền ngừng lại ở ven đường, cách ngã rẽ còn một khoảng xa.
Lộ Chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tư Hoán: “Sao chú dừng lại?”
“Thật sự không nhớ rõ chú?” Tần Tư Hoán tay đặt trên tay lái, ánh mắt không tin được nhìn Lộ Chỉ: “Trí nhớ của cháu không được tốt lắm nha.”
Giọng nói hắn như phát ra từ trong lòng ngực, giọng trầm thấp khàn khàn còn có vài phần áp bức người khác: “Lộ Chỉ.”
“Ta thật sự không nhớ rõ.” Lộ Chỉ giải thích, “Nhưng mà vừa rồi chú nhắc lại, đã nhớ ra rồi.”
Tần Tư Hoán bình tĩnh gật đầu, hắn híp mắt, vươn tay, dùng ngón trỏ cùng ngón cái rút một bức thư màu hồng ở bên ngoài balo ra.
“Đây là cái gì?” Giọng điệu hắn rất tò mò.wattpadtien161099
Lộ Chỉ giống như là đã quen rồi: “Chắc là bạn học đưa thư tình cho cháu.”
Tần Tư Hoán cầm thư tình trong tay dựa vào ghế: “Bạn học trong trường đưa thư tình?”
“Ừm.” Lộ Chỉ cũng không có ý dấu, bình tĩnh nói: “Lớn lên quá đẹp thì sẽ có người theo đuổi, cháu không có biện pháp.”
Tần Tư Hoán: “……”
Đây xem như là chấp nhận.
Tần Tư Hoán thở hắt ra, cở một cúc áo, đột nhiên hỏi: “Vậy cháu có bạn gái không?”
Lộ Chỉ giống như là hơi hoảng sợ, trợn mắt nhìn chằm chằm hắn: “Sao có thể! Bố cháu không cho cháu yêu đương với con gái.”
Tần Tư Hoán cong môi, nghe vậy giọng nói cũng ôn hòa hơn: “Tuổi cháu còn nhỏ, đúng là không thích hợp để yêu đương.”
Hắn nói xong, xòe tay về phía Lộ Chỉ: “Mở balo ra cho chú kiểm tra, xem còn có thư tình hay không.”
Lộ Chỉ nghi hoặc đưa balo cho hắn.
Trong balo cậu rất đơn giản, chỉ có một quyển sách với một cây bút, còn có một cái bình giữ ấm màu đen, có hơi cổ hủ, nhìn giống như cho người già dùng, nhưng chức năng giữ nhiệt rất tốt.
Tần Tư Hoán tìm một lúc cũng không có bức thư tình nào nữa, “Trả cháu.”
Hắn lơ đãng nhìn qua nét chữ của cậu, nét chữ tuy qua loa, nhưng lại rất sắc bén, rất có chí khí.
Lộ Chỉ cầm lấy bali, nghĩ thầm, chú này đúng là hung dữ mà.
*
Chiều hôm sau, Tần Tư Hoán giải quyết xong việc ở công ty, Kiều Định đi vào đưa hồ sơ, hắn thuận miệng hỏi: “Sơ trung khi nào thì tan học?”
Kiều Định nói: “Boss, lúc tôi học sơ trung thì bốn giờ rưỡi chiều tan học.”
Tần Tư Hoán liếc nhìn thời gian ngay góc máy tính, vừa đúng bốn giờ rưỡi chiều.
Vừa đúng lúc.
Hắn cười khẽ một tiếng, đóng tập tài liệu lại, “Tôi đi trước, nhớ đem hồ sơ cuộc hộp sáng hôm nay chỉnh sửa lại.”
Đôi mắt Kiều Định hơi dại ra, hắn tăng ca đã quen luôn rồi, cũng không quen với việc Tần Tư Hoán tan làm sớm cho lắm, hắn nhịn không được hỏi: “Boss, anh đi đâu?”
Tần Tư Hoán đang mặc áo khoác âu phục, “Đi đón đứa nhỏ tan học.”
Kiều Định: “???”
Từ lúc nào Boss có đứa nhỏ?
Còn học Sơ trung, Nhất trung, thành phố L.
Tần Tư Hoán đến vừa đúng 17 giờ, hắn nhắn một tin nhắn hỏi lớp của Lộ Chỉ, liền đi vào trường.
Lộ Chỉ học ở lớp 1, lầu hai, phòng thứ nhất, bên trái.
Học sinh sơ trung còn chưa có tan học, lúc Tần Tư Hoán đi vào khu dạy học, còn có thể nghe được giọng thầy giáo đang giảng bài.
Sắc trời hoàng hôn buông xuống, Tần Tư Hoán dừng bước trước cửa lớp 1.
Bên trong là thầy toán đang giảng bài.
Tần Tư Hoán lúc đi học thành tích rất tốt, nhưng hắn lại không phải là người sẽ nghe thầy giáo dạy từng bước một, đa số chương trình học của hắn là học theo chương trình học của thầy giáo.
Hiện tại hắn nhìn mấy đứa nhỏ đang học nhóm bên trong, giống như là chớp mắt một cái trở về quá khứ.
Ánh mắt hắn từ cửa sổ nhìn vào trong lớp, liếc mắt một vòng, không nhìn thấy Lộ Chỉ. Tần Tư Hoán nhướng mày, đứa nhỏ dám trốn học?
Đúng lúc vào lúc này, thầy giáo trên bục giảng ném xuống một viên phấn, chính xác rơi vào đầu của một bạn học.
Đồng phục của người đó rất chỉnh tề, hô hấp đều đều.
Bị viên phấn rơi trúng, bạn học kia từ từ ngồi dậy, vén tay áo đồng phục lên, cặp mắt còn buồn ngủ nhìn về phía bản đen.
Mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt của cậu còn mờ hơi sương, giống như là có một tầng nước mắt, khóe mắt hơi ươn ướt, trên mặt còn hơi đỏ.
Tần Tư Hoán siết chặt tay.
Hắn đứng ở trong góc, đúng lúc được che bởi cây cột, mấy học sinh trong lớp cũng không có để ý đến hắn.
Thầy giáo vỗ bản đen, gọi Lộ Chỉ lên trả lời câu hỏi.
Đứa nhỏ giơ tay xoa xoa mắt, sau đó chậm rì rì đứng lên, mắt nhìn bảng đen, bình tĩnh đọc đáp án.
Thầy giáo tức giận đến quăng giáo án, sau đó tức giận bắt đầu la Lộ Chỉ.
“Tại sao không nghe giảng? Ha? Lộ Chỉ, trò xem bài giảng của tôi là cái gì?!”
“Xin lỗi, thầy.” Cậu tính tình tốt nói.
“Còn có trò! Tống Du! Có phải trò lén nói đáp án cho Lộ Chỉ hay không?!”
Lộ Chỉ nói: “Thầy, không liên quan đến Tống Du, là vấn đề của em, em nghe thầy giảng cả tiết, nhưng mà bài giảng của thầy giống như là trong sách vậy, em nghe một hồi, liền ngủ quên.”
Cả lớp cười vang.
Thầy giáo giảng y như trong sách nghe mà đỏ mặt.
Tần Tư Hoán tự nhiên có hơi vui, khóe môi liền cong lên.
Hắn cũng không biết mình đang cười cái gì, nhưng mà thật sự rất muốn cười, thậm chí còn muốn đem bạn học không chịu nghe giảng, còn nói lý với thầy giáo ra đây mà nhéo nhéo một cái.
Tốt nhất là nhéo đứa nhỏ đến khóc luôn càng tốt.
“Tần thiếu?!”
Tần Tư Hoán liếc mắt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, có hơi béo, nhìn rất hung dữ. Tuy rằng không biết người này là ai, nhưng Tần Tư Hoán vẫn bình tĩnh tự nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Người đàn ông trung niên hơi kích động, muốn vội lấy lòng Tần Tư Hoán.
“Tôi là thầy chủ nhiệm của lớp 1, Tần thiếu lúc trước có đầu tư cho chúng tôi, tôi đã từng gặp ngài, nhưng mà chắc ngài không nhớ tôi đâu.”
Tần Tư Hoán gật gật đầu, cong môi nói: “Chào ngài.”
Chủ nhiệm bài tỏ lòng cảm kích với Tần Tư Hoán, cuối cùng mời Tần Tư Hoán làm giám khảo cho văn nghệ trường: “Văn nghệ trường lần này là buổi thi đấu của trường chúng tôi với Sơ nhị, mỗi lớp đều có người tham gia, còn có học sinh ưu tú sẽ tặng hoa cho giám khảo! Tần thiếu ngài nhất định phải đến.”
Tần Tư Hoán trả lời có lệ vài câu, không đồng ý.
Chủ nhiệm lại nói: “Tần thiếu là người đầy hứa hẹn, đến lúc đó góp ý cho bọn nhỏ, có thể chia sẽ một chút về gây dựng sự nghiệp, để mấy đứa nhỏ có thể cố gắng, chăm chỉ học tập hơn!”
“Ngài quá khen.” Tần Tư Hoán nói: “Tôi chỉ là có vận khí hơi tốt thôi, chưa đủ khả năng đâu.”
17 giờ 25 phút, lớp 1 tan học.
Lộ Chỉ vừa đi ra là đã nhìn thấy Tần Tư Hoán đang dựa vào cây cột, chân người đàn ông vừa cao vừa dài, lại mặc âu phục, vừa đẹp trai vừa cấm dục a.
Lộ Chỉ đeo balo, lúc đi đến bên cạnh hắn, ngoan ngoãn lên tiến: “Chào chú Tần.”
Cậu chào xong liền chuẩn bị đi, Tần Tư Hoán duỗi tay, kéo dây balo của cậu, giọng điệu không đứng đắn: “Này, nhóc con, chú đến đón cháu, cháu liền bỏ chú lại đây?”
Lộ Chỉ: “Chú đến đón cháu?”
“Ừ.”
“Không cần.” Lộ Chỉ nói: “Cháu đi chung với bạn.”
Tần Tư Hoán cong lưng, nhìn Lộ Chỉ, đôi mắt hẹp dài hơi câu người, con ngươi phản chiếu ánh sáng mặt trời, bỗng nhiên cong môi cười: “Anh bạn nhỏ, sao lại trốn tránh chú?”
Tác giả có lời muốn nói: Chào cả nhà, tôi tên là chó Tần, hôm nay xin được ra mắt.
“Sao cháu lại trốn tránh chú?”
Lộ bảo bảo: “…… Chúng ta gặp nhau mới có vài lần, cháu trốn chú hồi nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.