Chương 133: Cung Biến
Trương Hiểu Thần
07/05/2021
Chồng tấu chương trên bàn đã cao như núi, dưới ánh nến, ngón tay trắng nõn cầm bút, rồi lại ngưng lại vài lần, dường như đang vướng suy tư. Đêm đã thật khuya, không gian bốn phía tịch mịch không tiếng động, thi thoảng truyền đến những tiếng bước chân chậm rãi của Thái giám đang đi tuần cung. Đoan Nhược Hoa đặt bút trên giá, nhẹ xoa trán, rồi tựa lưng vào ghế, mắt khép hờ. Đã nhiều ngày nay nạn thiên tai vẫn chưa dứt, nàng thường xuyên thức đêm không ngủ.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, Thanh Sanh xếp lại văn kiện cùng giấy bút, rồi đem áo bào choàng lên vai Đoan Nhược Hoa, xong xuôi, đánh ngang bế nàng lên, đi về phía bên trong tẩm cung. Đoan Nhược Hoa từ khi nghe thấy bước chân Thanh Sanh tới cũng đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt lặng yên, mặc cho người kia bế mình lên, gục đầu bên ngực nàng, cảm nhận hương cỏ mát lạnh chậm rãi tản mát bao quanh, khiến cho nàng thư thái an tâm.
Thanh Sanh đặt nàng xuống giường, cởi ngoại bào cùng giày tất, rồi kéo chăn phủ trên người nàng. Đang muốn rời đi, bàn tay đột nhiên lại bị giữ lại, quay đầu, Đoan Nhược Hoa đã mở mắt, con ngươi đen nhánh trong ánh nến mờ ảo nhiễm vài phần mơ hồ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn nàng. Thanh Sanh ngồi xuống bên mép giường, đem bàn tay lạnh lẽo của nàng bao bọc trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ giọng, "Mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi nhiều rồi, ngủ sớm thôi", rồi thả tay Đoan Nhược Hoa vào trong chăn, muốn rút tay về, mà Đoan Nhược Hoa lại nhất nhất giữ chặt, lại không hề nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn nàng không muốn buông tay.
Thanh Sanh vốn đang cúi đầu, ngước mắt đối diện với ánh mắt của Đoan Nhược Hoa, ánh mắt bình đạm mà sâu như thể có thể hút cả người đối diện vào trong đó.
"Đã gần ba tháng rồi, ta rất nhớ ngươi...", Thái hậu trấn định quyết đoán trước bá quan văn võ, lúc này giọng nói lại có chút run rẩy.
Thanh Sanh không hồi đáp, ánh mắt tĩnh lặng lộ ra tia né tránh, nàng muốn nói gì đó, nhưng nơi yết hầu như bị chặn ngang, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn lại. Hốc mắt phiếm hồng nhìn Đoan Nhược Hoa, một loại trầm mặc bao phủ, cho tới khi người kia đành miễn cưỡng nở nụ cười ảm đạm rồi buông tay, ngữ khí lạnh xuống, "Ta mệt rồi, ngươi đi đi thôi...", nói rồi, nàng xoay người lùi vào trong góc, đưa lưng phía Thanh Sanh, cũng không nói thêm điều gì.
Bóng lưng cô quạnh tịch liêu này làm cho Thanh Sanh không kìm được đau lòng mà cúi đầu. Cuối cùng vẫn là cởi giày cùng ngoại bào, chui vào chăn gấm, kéo Đoan Nhược Hoa vào trong ngực, bao bọc bàn tay thon gầy của nàng trong lòng bàn tay, "Ngủ thôi, đã mấy ngày nàng chưa nghỉ ngơi rồi".
Đoan Nhược Hoa an ổn nằm trong vòng tay Thanh Sanh, hai mắt nhắm nghiền, để mặc cho hàng mi có chút ướt át chạm vào vạt áo trước cổ người kia, mà Thanh Sanh vẫn không thể nhắm mắt. Nàng lăng lăng nhìn lên trần gỗ cao rộng dưới lớp mái lưu ly, nước sơn đỏ thắm dường như óng lên dưới tầng ánh sáng mờ ảo, hắt thứ ánh sáng yếu ớt qua cửa sổ, quyện vào bóng đêm đen như mực. Trong không gian yên tĩnh, nàng không kìm được tiếng thở dài, rồi nhẹ nhàng khép lại đôi mi, ôm Đoan Nhược Hoa chặt hơn một chút.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vọng tới tiếng 'lách cách' của những mảnh ngói vỡ vụn, khiến cho hai mắt Thanh Sanh vốn đã khép hờ lại đột nhiên mở lớn. Nàng bật dậy, nhanh chóng khoác ngoại bào rồi dang tay che trước mép giường, nín thở nhìn quanh. Đoan Nhược Hoa cũng bị đánh thức, tóc đen còn tán loạn, không tránh được bị kinh hoảng, mà Thanh Sanh cũng không thể nói gì, chỉ có thể đưa tay che trước miệng, ý nói nàng chớ lên tiếng, yên lặng trốn sau lưng mình.
Vài mảnh ngói vỡ vụn rơi xuống, một bóng đen lao xuống từ trên lao xuống như một con chim ưng, trường kiếm trong tay mang theo sát ý lạnh lẽo lóe lên dưới ánh trăng thanh khiết, hướng thẳng Thanh Sanh mà đâm tới, không có chút lưu tình, dường như muốn lập tức lấy mạng nàng. Thanh Sanh lạnh mặt 'hừ' một tiếng, xoay người đẩy Đoan Nhược Hoa về phía sau mình, rồi rút mộc kiếm vẫn còn đang giắt theo đai lưng. Trong tẩm cung không thể mang theo Phượng Ngâm kiếm, nhưng nàng luôn mang bên mình mộc kiếm này.
Chân khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển tới tứ chi, truyền vào lưỡi kiếm, đón lấy thế tấn công của hắc y nhân. Trong lúc triền đấu Thanh Sanh để ý được dáng vóc người này nhỏ gầy, nàng cũng xác định được vài phần đây là nữ tử, mà khóe mắt dường như cũng in hằn nếp nhăn, có thể đã đứng tuổi.
"Là ngươi?", Đoan Nhược Hoa kinh hãi thảng thốt một tiếng.
Hắc y nhân có chút trì hoãn, nhưng tuyệt nhiên không hề mở miệng, chỉ là thế tấn công lại càng trở nên ác liệt, sát ý từ mũi kiếm cũng sắc bén hơn trước. Trong tay Thanh Sanh chỉ có mộc kiếm, nhưng nàng lại mười phần linh hoạt mười phần nhanh nhẹn, như một con xà tinh uốn lượn tránh hết những đòn hiểm từ đối phương, cho nên hai bên cũng khó phân cao thấp.
"Ngươi là ai, tại sao liên tiếp hành thích bổn cung? Từ Dưỡng Tâm điện tới Phượng Tê cung ngươi đều có thể xâm nhập, chắc chắn là người trong cung! To gan lớn mật!", Đoan Nhược Hoa quát lớn, nàng đã nhận ra người này chính là người lần đó muốn lấy mạng Thanh Sanh ở Dưỡng Tâm điện.
Người nọ hừ lạnh, thanh âm vào tai càng có thể chắc chắn đây là nữ tử, nhưng thế tấn công cũng trở nên càng hung hiểm hơn. Thanh Sanh vừa là đáp lời Đoan Nhược Hoa, vừa là nói với hắc y nhân, "Cho nên đây là lần cuối của ngươi, cũng không còn toàn mạng cho lần tiếp theo đâu!".
Mộc kiếm trong tay như du long, tìm kiếm sơ hở của hắc y nhân. Thân ảnh trường bào xanh thẫm khoác hờ tung bay vây lấy toàn bộ xung quanh hắc y nhân, rồi mộc kiếm chém lên cổ tay nàng một nhát, mộc kiếm nhìn thì tựa như vô hại mà lại mang theo một cỗ lực đạo vô cùng lớn, làm cho nàng ta không còn cách nào khác ngoài buông trường kiếm trong tay.
Thanh Sanh nghiêng người, đầu mộc kiếm gạt qua khăn đen trên mặt hắc y nhân. Khăn che mặt rơi xuống, lộ ra một gương mặt đứng tuổi, biểu tình không giấu được sự kinh ngạc cùng vẻ nhăn nhó dường như vừa bị đả kích nặng nề, như thể nàng không tin bản thân lại bại dưới tay Thanh Sanh. Khi ấy ở Dưỡng Tâm điện, nếu như không phải có Đoan Nhược Hoa liều mạng bảo vệ, hẳn nàng đã có thể sớm kết liễu người kia rồi.
"Ngưng Thu?", con ngươi Đoan Nhược Hoa kinh hãi đến không thể tưởng tượng nổi, sao có thể là nàng, sao có thể là cung nữ tâm phúc của Thái hoàng Thái hậu? Ánh mắt Ngưng Thu lạnh xuống, liếc nhìn Đoan Nhược Hoa cùng Thanh Sanh, thật lâu sau mới lên tiếng, "To gan, còn không mau buông kiếm?"
Biểu tình Thanh Sanh càng lạnh xuống, lưỡi mộc kiếm dù không quá sắc bén vẫn kề bên cổ Ngưng Thu, dưới nội lực mạnh mẽ vẫn đủ cứa da cắt thịt, trên cổ nàng hằn lên một vết hằn đỏ tươi như vết máu ứa ra.
"Thả nàng ra, Thanh Sanh", Đoan Nhược Hoa ép xuống kinh hoảng dưới đáy mắt, lấy lại biểu tình lạnh lẽo không hoảng, mở miệng nói, lúc này Thanh Sanh mới rời lưỡi kiếm khỏi cổ người kia.
"Ngưng Thu, vì cái gì phải làm như thế? Thái hoàng Thái hậu có ý chỉ?", dù là trong lòng nàng đã tự có đáp án, nàng vẫn không dám tin mà hỏi lại một lần.
"Đợi nương nương tới thôi, hẳn là...", Ngưng Thu vẫn giữ một bộ dạng trấn định tự nhiên, rồi đột nhiên huýt một tiếng sáo, một tiếng cao vút chói tai, vang vọng khắp Phượng Tê cung vốn đang yên tĩnh chìm trong đêm.
Lập tức, từ bên ngoài truyền vào những tiếng những bước chân dồn dập, tiếng giáp trụ cùng binh khí nặng trịch va vào nhau theo từng nhịp chạy. "Là ai cả gan tự ý dẫn binh vào Phượng Tê cung!", thị vệ trong cung đã nhanh chóng bị chế ngự, Vân Khuynh phi thân xuống từ mái hiên đằng xa, chạy tới chắn trước cửa. Nàng cực lực chống đỡ, nhưng một mình nàng cũng không đánh lại đội ngũ Cấm Vệ quân đã có chuẩn bị từ trước, cho nên chỉ một lát sau, Phượng Tê cung đã bị bao vây bởi lửa đuốc sáng trưng cùng hàng ngũ thị vệ gươm giáo tuốt trần.
Vài tên Hộ quân Thị vệ trong tay lăng lăng trường đao tiến tới kề lưỡi đao lên cổ Vân Khuynh, kéo nàng tới quỳ một bên. Phía sau, Thái hoàng Thái hậu từ xa đi tới, một thân hắc bào thêu chỉ vàng hoa văn long phượng vân vũ, búi tóc cao được cố định bởi ba tầng trâm vàng, mi tâm tỏa ra một loại khí thế uy nghiêm tôn quý, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Băng qua hàng Nội Thị vệ đao đuốc sáng trưng, một đường ung dung xuyên qua chính sảnh cùng đại điện, Thái hoàng Thái hậu bước vào tẩm cung Phượng Tê cung, nhìn thấy bộ dạng của Ngưng Thu, ánh mắt nàng lại thêm mấy phần lạnh lùng nghiêm nghị.
- --Hết chương 124---
Editor lảm nhảm: Hết binh biến tới cung biến, hết anh Đế phá game tới Thái hậu tới chia uyên ương. Tôi mợt quá, mợt quá, có cảm giác biên kịch là fan bự của má Vu T_T
Nếu ko phải vì tui yêu bộ này quá nhiều, vì văn phong tả cảnh tả tình tả hoàng cung hay, vì nhân vật hợp ý, chắc tui cũng mợt mà drop ời...
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, Thanh Sanh xếp lại văn kiện cùng giấy bút, rồi đem áo bào choàng lên vai Đoan Nhược Hoa, xong xuôi, đánh ngang bế nàng lên, đi về phía bên trong tẩm cung. Đoan Nhược Hoa từ khi nghe thấy bước chân Thanh Sanh tới cũng đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt lặng yên, mặc cho người kia bế mình lên, gục đầu bên ngực nàng, cảm nhận hương cỏ mát lạnh chậm rãi tản mát bao quanh, khiến cho nàng thư thái an tâm.
Thanh Sanh đặt nàng xuống giường, cởi ngoại bào cùng giày tất, rồi kéo chăn phủ trên người nàng. Đang muốn rời đi, bàn tay đột nhiên lại bị giữ lại, quay đầu, Đoan Nhược Hoa đã mở mắt, con ngươi đen nhánh trong ánh nến mờ ảo nhiễm vài phần mơ hồ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn nàng. Thanh Sanh ngồi xuống bên mép giường, đem bàn tay lạnh lẽo của nàng bao bọc trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ giọng, "Mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi nhiều rồi, ngủ sớm thôi", rồi thả tay Đoan Nhược Hoa vào trong chăn, muốn rút tay về, mà Đoan Nhược Hoa lại nhất nhất giữ chặt, lại không hề nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn nàng không muốn buông tay.
Thanh Sanh vốn đang cúi đầu, ngước mắt đối diện với ánh mắt của Đoan Nhược Hoa, ánh mắt bình đạm mà sâu như thể có thể hút cả người đối diện vào trong đó.
"Đã gần ba tháng rồi, ta rất nhớ ngươi...", Thái hậu trấn định quyết đoán trước bá quan văn võ, lúc này giọng nói lại có chút run rẩy.
Thanh Sanh không hồi đáp, ánh mắt tĩnh lặng lộ ra tia né tránh, nàng muốn nói gì đó, nhưng nơi yết hầu như bị chặn ngang, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn lại. Hốc mắt phiếm hồng nhìn Đoan Nhược Hoa, một loại trầm mặc bao phủ, cho tới khi người kia đành miễn cưỡng nở nụ cười ảm đạm rồi buông tay, ngữ khí lạnh xuống, "Ta mệt rồi, ngươi đi đi thôi...", nói rồi, nàng xoay người lùi vào trong góc, đưa lưng phía Thanh Sanh, cũng không nói thêm điều gì.
Bóng lưng cô quạnh tịch liêu này làm cho Thanh Sanh không kìm được đau lòng mà cúi đầu. Cuối cùng vẫn là cởi giày cùng ngoại bào, chui vào chăn gấm, kéo Đoan Nhược Hoa vào trong ngực, bao bọc bàn tay thon gầy của nàng trong lòng bàn tay, "Ngủ thôi, đã mấy ngày nàng chưa nghỉ ngơi rồi".
Đoan Nhược Hoa an ổn nằm trong vòng tay Thanh Sanh, hai mắt nhắm nghiền, để mặc cho hàng mi có chút ướt át chạm vào vạt áo trước cổ người kia, mà Thanh Sanh vẫn không thể nhắm mắt. Nàng lăng lăng nhìn lên trần gỗ cao rộng dưới lớp mái lưu ly, nước sơn đỏ thắm dường như óng lên dưới tầng ánh sáng mờ ảo, hắt thứ ánh sáng yếu ớt qua cửa sổ, quyện vào bóng đêm đen như mực. Trong không gian yên tĩnh, nàng không kìm được tiếng thở dài, rồi nhẹ nhàng khép lại đôi mi, ôm Đoan Nhược Hoa chặt hơn một chút.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vọng tới tiếng 'lách cách' của những mảnh ngói vỡ vụn, khiến cho hai mắt Thanh Sanh vốn đã khép hờ lại đột nhiên mở lớn. Nàng bật dậy, nhanh chóng khoác ngoại bào rồi dang tay che trước mép giường, nín thở nhìn quanh. Đoan Nhược Hoa cũng bị đánh thức, tóc đen còn tán loạn, không tránh được bị kinh hoảng, mà Thanh Sanh cũng không thể nói gì, chỉ có thể đưa tay che trước miệng, ý nói nàng chớ lên tiếng, yên lặng trốn sau lưng mình.
Vài mảnh ngói vỡ vụn rơi xuống, một bóng đen lao xuống từ trên lao xuống như một con chim ưng, trường kiếm trong tay mang theo sát ý lạnh lẽo lóe lên dưới ánh trăng thanh khiết, hướng thẳng Thanh Sanh mà đâm tới, không có chút lưu tình, dường như muốn lập tức lấy mạng nàng. Thanh Sanh lạnh mặt 'hừ' một tiếng, xoay người đẩy Đoan Nhược Hoa về phía sau mình, rồi rút mộc kiếm vẫn còn đang giắt theo đai lưng. Trong tẩm cung không thể mang theo Phượng Ngâm kiếm, nhưng nàng luôn mang bên mình mộc kiếm này.
Chân khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển tới tứ chi, truyền vào lưỡi kiếm, đón lấy thế tấn công của hắc y nhân. Trong lúc triền đấu Thanh Sanh để ý được dáng vóc người này nhỏ gầy, nàng cũng xác định được vài phần đây là nữ tử, mà khóe mắt dường như cũng in hằn nếp nhăn, có thể đã đứng tuổi.
"Là ngươi?", Đoan Nhược Hoa kinh hãi thảng thốt một tiếng.
Hắc y nhân có chút trì hoãn, nhưng tuyệt nhiên không hề mở miệng, chỉ là thế tấn công lại càng trở nên ác liệt, sát ý từ mũi kiếm cũng sắc bén hơn trước. Trong tay Thanh Sanh chỉ có mộc kiếm, nhưng nàng lại mười phần linh hoạt mười phần nhanh nhẹn, như một con xà tinh uốn lượn tránh hết những đòn hiểm từ đối phương, cho nên hai bên cũng khó phân cao thấp.
"Ngươi là ai, tại sao liên tiếp hành thích bổn cung? Từ Dưỡng Tâm điện tới Phượng Tê cung ngươi đều có thể xâm nhập, chắc chắn là người trong cung! To gan lớn mật!", Đoan Nhược Hoa quát lớn, nàng đã nhận ra người này chính là người lần đó muốn lấy mạng Thanh Sanh ở Dưỡng Tâm điện.
Người nọ hừ lạnh, thanh âm vào tai càng có thể chắc chắn đây là nữ tử, nhưng thế tấn công cũng trở nên càng hung hiểm hơn. Thanh Sanh vừa là đáp lời Đoan Nhược Hoa, vừa là nói với hắc y nhân, "Cho nên đây là lần cuối của ngươi, cũng không còn toàn mạng cho lần tiếp theo đâu!".
Mộc kiếm trong tay như du long, tìm kiếm sơ hở của hắc y nhân. Thân ảnh trường bào xanh thẫm khoác hờ tung bay vây lấy toàn bộ xung quanh hắc y nhân, rồi mộc kiếm chém lên cổ tay nàng một nhát, mộc kiếm nhìn thì tựa như vô hại mà lại mang theo một cỗ lực đạo vô cùng lớn, làm cho nàng ta không còn cách nào khác ngoài buông trường kiếm trong tay.
Thanh Sanh nghiêng người, đầu mộc kiếm gạt qua khăn đen trên mặt hắc y nhân. Khăn che mặt rơi xuống, lộ ra một gương mặt đứng tuổi, biểu tình không giấu được sự kinh ngạc cùng vẻ nhăn nhó dường như vừa bị đả kích nặng nề, như thể nàng không tin bản thân lại bại dưới tay Thanh Sanh. Khi ấy ở Dưỡng Tâm điện, nếu như không phải có Đoan Nhược Hoa liều mạng bảo vệ, hẳn nàng đã có thể sớm kết liễu người kia rồi.
"Ngưng Thu?", con ngươi Đoan Nhược Hoa kinh hãi đến không thể tưởng tượng nổi, sao có thể là nàng, sao có thể là cung nữ tâm phúc của Thái hoàng Thái hậu? Ánh mắt Ngưng Thu lạnh xuống, liếc nhìn Đoan Nhược Hoa cùng Thanh Sanh, thật lâu sau mới lên tiếng, "To gan, còn không mau buông kiếm?"
Biểu tình Thanh Sanh càng lạnh xuống, lưỡi mộc kiếm dù không quá sắc bén vẫn kề bên cổ Ngưng Thu, dưới nội lực mạnh mẽ vẫn đủ cứa da cắt thịt, trên cổ nàng hằn lên một vết hằn đỏ tươi như vết máu ứa ra.
"Thả nàng ra, Thanh Sanh", Đoan Nhược Hoa ép xuống kinh hoảng dưới đáy mắt, lấy lại biểu tình lạnh lẽo không hoảng, mở miệng nói, lúc này Thanh Sanh mới rời lưỡi kiếm khỏi cổ người kia.
"Ngưng Thu, vì cái gì phải làm như thế? Thái hoàng Thái hậu có ý chỉ?", dù là trong lòng nàng đã tự có đáp án, nàng vẫn không dám tin mà hỏi lại một lần.
"Đợi nương nương tới thôi, hẳn là...", Ngưng Thu vẫn giữ một bộ dạng trấn định tự nhiên, rồi đột nhiên huýt một tiếng sáo, một tiếng cao vút chói tai, vang vọng khắp Phượng Tê cung vốn đang yên tĩnh chìm trong đêm.
Lập tức, từ bên ngoài truyền vào những tiếng những bước chân dồn dập, tiếng giáp trụ cùng binh khí nặng trịch va vào nhau theo từng nhịp chạy. "Là ai cả gan tự ý dẫn binh vào Phượng Tê cung!", thị vệ trong cung đã nhanh chóng bị chế ngự, Vân Khuynh phi thân xuống từ mái hiên đằng xa, chạy tới chắn trước cửa. Nàng cực lực chống đỡ, nhưng một mình nàng cũng không đánh lại đội ngũ Cấm Vệ quân đã có chuẩn bị từ trước, cho nên chỉ một lát sau, Phượng Tê cung đã bị bao vây bởi lửa đuốc sáng trưng cùng hàng ngũ thị vệ gươm giáo tuốt trần.
Vài tên Hộ quân Thị vệ trong tay lăng lăng trường đao tiến tới kề lưỡi đao lên cổ Vân Khuynh, kéo nàng tới quỳ một bên. Phía sau, Thái hoàng Thái hậu từ xa đi tới, một thân hắc bào thêu chỉ vàng hoa văn long phượng vân vũ, búi tóc cao được cố định bởi ba tầng trâm vàng, mi tâm tỏa ra một loại khí thế uy nghiêm tôn quý, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Băng qua hàng Nội Thị vệ đao đuốc sáng trưng, một đường ung dung xuyên qua chính sảnh cùng đại điện, Thái hoàng Thái hậu bước vào tẩm cung Phượng Tê cung, nhìn thấy bộ dạng của Ngưng Thu, ánh mắt nàng lại thêm mấy phần lạnh lùng nghiêm nghị.
- --Hết chương 124---
Editor lảm nhảm: Hết binh biến tới cung biến, hết anh Đế phá game tới Thái hậu tới chia uyên ương. Tôi mợt quá, mợt quá, có cảm giác biên kịch là fan bự của má Vu T_T
Nếu ko phải vì tui yêu bộ này quá nhiều, vì văn phong tả cảnh tả tình tả hoàng cung hay, vì nhân vật hợp ý, chắc tui cũng mợt mà drop ời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.