Chương 137: Mộng Cảnh
Trương Hiểu Thần
07/05/2021
Vó ngựa dần chậm lại, thong thả tiến về phía rừng đào trong núi Ngô Trạch. Hơn một năm này không biết Thanh Sanh đã tới nơi đây bao nhiêu lần, ngay cả một tán cây cũng đã trở thành quen thuộc. Tiến vào sâu trong rừng đào cũng như thể đã lạc vào tiên cảnh, một tay nàng níu cương ngựa cho Hỏa Lân đi chậm lại, một tay đưa bình rượu tới bên miệng, thỉnh thoảng nhấp một hơi.
Núi xanh chập chùng bao quanh, rừng đào bát ngát mênh mông, đào hoa nở rộ trong gió xuân bao lấy nhân ảnh chập chờn.
Thanh Sanh ngửa đầu, chất lỏng trong suốt mát lạnh như tuyết chảy qua môi mỏng, làm nàng có phần thống khoái dễ chịu. Một vùng vắng lặng bát ngát không người, nàng nhẹ giọng ngân nga một giai điệu, giọng hát du dương nhưng chất chứa phiền muộn quanh quẩn trong không gian yên tĩnh, nghe vào tai cũng đủ hiểu được thế nào là thương hải tang điền, thế nào là sinh ly tử biệt, từng lời đều khiến lòng người chua xót.
Đợi, đợi người đã qua mấy xuân thu, chỉ mong ngày gặp lại, một bầu rượu trong, cười nói một đời
Bi, bi thương đã chảy ngược một dòng, chỉ mong có thể quên đi, quên đi chuyện đời ngang trái
Tóc đen đã pha sương, ánh mắt đã phủ bụi, duyên phận đã dứt, tơ tình chưa tan
Nhớ, nhớ sao cho vơi bớt nỗi tương tư
Nói, nói sao cho hết ưu phiền cõi trần thế.
Thấp giọng ngân nga cũng đủ bi thương, Hỏa Lân tựa như cũng hiểu, quay đầu đánh mũi mấy cái như muốn an ủi chủ nhân. Thanh Sanh vỗ vỗ đầu hỏa lân, con ngươi không biết vì men rượu hay vì phiền muộn mà đã đỏ bừng, trong lòng chợt nghĩ, bản thân mình đúng là vô dụng, luôn luôn không kiểm soát được tâm tình, chỉ còn thể mượn rượu mua say mới có thể quên đi muộn phiền.
Tiến vào sâu trong rừng đào, Hỏa Lân tìm tới chốn cũ vẫn hay lui tới, cúi đầu ăn gặm vài miếng cỏ xanh. Thanh Sanh ngồi dưới gốc cây đào, tựa lưng vào thân cây, để tán cây rộng lớn mà rực rỡ bao phủ phía trên, tay vẫn không ngừng đưa bình rượu lên bên miệng.
Dãy núi Ngô Trạch san sát nhau bao bọc một vùng rộng lớn, ấy là rừng đào nơi này. Lúc này đã chớm sang xuân, là thời điểm hoa đào nở rộ đẹp nhất, tươi mới mà rực rỡ, hoa nở thành từng chùm, đỏ hồng như son, vẻ diễm lệ có thể dễ dàng làm động lòng người.
Vài cánh hoa đào phiêu phiêu đáp trên vai áo thân ảnh đang ngồi phía dưới tán cây, để ngón tay thon dài mảnh khảnh của người cầm lên. Cánh hoa đào mỏng manh kiều diễm, mang theo hương thơm trong veo, hương thơm khiến cho lòng nàng lại bất giác nổi lên chua xót, cũng khiến cho nàng lại một lần nữa nhớ tới người kia.
Một cơn gió xuân thổi qua, hoa đào đồng loạt rơi xuống, cuốn theo chiều gió, như thể từ trên cao bỗng nhiên trút xuống một cơn mưa đào hoa, mang theo những cánh hoa đang điên cuồng bay lượn trong không trung, mang theo cả cỗ hương thơm ngát trong veo. Cảnh tượng này làm người ta cảm giác như thể đã lạc vào tiên giới, đẹp đẽ như ảo mộng, khiến người trầm luân không muốn thoát ra. Thanh Sanh nhìn xuống bầu rượu đã sắp thấy đáy, rồi lại ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt mơ hồ mông lung ngắm nhìn những cánh hoa đào vẫn đang nối nhau bay lượn trong không trung, tự hỏi, không biết lát nữa nên đi nơi nào.
Ở phía xa, trong màn mưa đào hoa vẫn chưa dứt, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh trường bào giáng hồng, tay áo mang theo xuân phong mà phất lên, vài sợi tóc đen như mực rũ bên tai, nổi bật lên gương mặt trắng nõn. Phượng nhãn câu lên, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, dung nhan khiến người ta có thể trầm luân ngàn vạn, một thân kiêu ngạo như vậy, cao quý như vậy, quen thuộc biết bao nhiêu. Thân ảnh này đã không biết bao nhiêu lần xuất hiện nơi đây, xuất hiện trước mắt Thanh Sanh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mờ ảo vô thực, chỉ là mộng cảnh mà thôi.
Xuân phong một lần nữa phất qua, trăm hoa rơi rụng như sương, một trời rực rỡ, hoa đào như mưa như gió bát ngát khắp một vùng trời, bao phủ lên hết thảy vạn vật.
Trời đất mênh mông, ly nhân xa cách, đào hoa tung bay, một thân trường bào giáng hồng kia chậm rãi bước về phía Thanh Sanh, mang theo một loại khí tức nóng rực mãnh liệt, mỗi bước chân đều giẫm lên một lớp hoa đào mềm mại phủ kín trên đất, cũng là trực tiếp giẫm lên trái tim nàng, làm cho nó trở nên tê dại đông cứng.
Đào hoa đóa đóa, một trời mỹ lệ, cũng không bằng nét tao nhã giữa mi tâm người.
Xuân phong thịnh diễm, mười dặm rừng đào, cũng không bằng người, trở về.
Thân ảnh trường bào giáng hồng càng ngày càng tới gần, cỗ trầm hương pha với hương lan hoa quen thuộc cũng ngày càng rõ ràng trong không khí, khiến cho Thanh Sanh cảm thấy lại một lần nữa, nàng đang chìm trong mộng mà gặp lại cố nhân. Thiên ngôn vạn ngữ đều ngạnh lại nơi yết hầu, tim nàng cũng nhảy lên, tựa như không thể chịu đựng thêm nữa.
Thanh Sanh hoảng hốt đứng lên, vẫn thấy người kia chậm rãi tới gần, gót sen giẫm trên tầng hoa đào mềm mại. Nàng không dám phát ra một tiếng động, sợ rằng chỉ cần một thanh âm nhỏ bé cũng có thể làm mộng cảnh tiêu tan, có thể lập tức làm nàng tỉnh mộng. Nàng chỉ có thể cẩn cẩn dực dực chậm rãi vươn tay, chạm lên dung nhan người đang đứng trước mặt, đầu ngón tay khe khẽ lướt qua sườn mặt người kia.
Là nàng sao? Là nàng phải không? Mộng cảnh cũng tốt, nếu là mộng cảnh, ta chỉ cầu không cần phải tỉnh lại...
Dung nhan người nọ vẫn như trong trí nhớ, tuyệt thế vô song, lại chưa từng chân thật tới như thế. Sợi tóc nàng phất theo chiều gió, con ngươi hổ phách vẫn lãnh liệt nóng rực như xưa, nhưng đã xen lẫn một tầng ôn nhu ấm áp.
Chân thật tới thế, động lòng tới vậy, sao có thể không làm cho lòng người mê muội trầm luân.
Thanh Sanh không khỏi phát run rẩy, bàn tay cứ như vậy đưa ra trong không trung, run lên như lá rụng, nhưng lại không dám chạm vào. Nàng không dám, đã bao lần lạc vào mộng cảnh chân thật tới vậy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một hồi say mà thôi, rồi sẽ nhanh chóng hóa thành bọt nước. Dù có chạm tới bao nhiêu lần đi nữa, tới khi nàng giật mình tỉnh lại cũng sẽ vẫn chỉ có một mình nàng cùng với bốn bề hiu quạnh tịch mịch, cùng với bóng đêm hư không mà thôi. Cái gì là rừng đào mười dặm, cái gì mà tương phùng ly nhân, tất cả cũng chỉ là hư ảo huyễn hoặc.
"Mẫu thân!", từ phía xa truyền tới một tiếng gọi, thanh âm non nớt. Người trước mặt xoay đầu nhìn lại, bỏ lại bàn tay vẫn đang lơ lửng trên không trung của Thanh Sanh. Phía sau, Tô Mộ Hàn đang ngang nhiên đứng đó, một thân cẩm y ngọc quan, trên tay bế một tiểu cô nương thanh thuần khả ái, vừa gọi một tiếng mẫu thân. Bàn tay bé nhỏ quơ quơ trên không trung, ý muốn mẫu thân bế lên, mà ba người nhìn nhau, ý cười trong mắt, thân thuộc như người một nhà.
Sắc mặt Thanh Sanh tích tắc đã biến trắng bệch, ánh mắt nguội lạnh cũng khó che giấu được cảm xúc kịch liệt, bi thương tuyệt vọng. Nàng như thể bị điện giật, cả người lập tức phát run, bầu rượu cũng tuột khỏi bàn tay mà rơi trên đất, vỡ thành từng mảnh. Chất lỏng trong veo chảy ra, hương rượu thoang thoảng quyện vào hương đào bát ngát, tỏa ra hương thơm làm say lòng người. Đã bao lần trầm mình trong mộng cảnh, nhưng lần này quả thực quá sức chân thật, quá sức tàn nhẫn.
Nàng choáng váng, như thể vượt ngoài sức chịu đựng của mình. Đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt chuyển thành xanh trắng đối nghịch với màu rực rỡ của hoa đào. Miễn cưỡng di chuyển bước chân, nhưng thân hình lại chếnh choáng mà xụi lơ, vô lực quỵ trên mặt đất. Bàn tay chống trên mảnh sứ vỡ ra từ bình rượu truyền lên đại não nàng một cảm xúc đau đớn, nàng liền minh bạch, đây không phải mộng, cũng không hề là do nàng say.
Tóc đen toán loạn, mấy sợi rũ xuống trước mắt, che đi ánh mắt yếu ớt. Thanh sam đã có chút bạc màu giờ đây nhiễm cả bùn đất, lại càng tăng lên vẻ chật vật miễn cưỡng.
Người trước mặt quay lại, thấy Thanh Sanh đang chật vật trên đất, tay áo cũng bị rượu thấm ướt, trên mặt liền thu lại ý cười, nhíu mày, con ngươi hổ phách lóe lên một tia lửa chớp động, nàng lạnh lùng mở miệng,
"Nhìn xem ngươi thành dạng gì thế này", ngữ khí trách cứ lộ ra tia tức giận, còn có sự không đành lòng.
"Tình cảm hao mòn... tình cảm hao mòn rồi, ta cũng không miễn cưỡng", Thanh Sanh thì thầm, bàn tay run rẩy rờ trên đai lưng, rồi chợt nhớ ra bầu rượu kia còn đang treo trên lưng ngựa.
"Nàng mang hỏa lân đi thôi, nó vốn không thuộc về ta", cũng giống như nàng, trước nay đều không thuộc về ta, Thanh Sanh cố gắng trấn định, cực lực giữ cho thần sắc được tự nhiên, ánh mắt cụp xuống che đi mất mát trong lòng.
Nàng đứng dậy, thanh sam nhiễm bùn đất cùng chất lỏng trong veo kia nhìn vào có chút không vừa mắt, rồi cảm giác chuếnh choáng lại đánh úp tới, khiến cho nàng lảo đảo. Nàng xoay người bước đi, mà mỗi bước chân đều nặng nề như bị gông cùm, giẫm nát những cánh hoa đào mỏng manh phủ đầy đất, cũng như tưởng niệm của nàng, lúc này đã vỡ tan.
Hóa ra đáng sợ nhất không phải là không thể gặp lại ly nhân, mà là tới khi gặp lại, tình cảm đã hao mòn.
Bóng lưng tịch mịch cô quạnh không hề có sinh khí, như thể trong nháy mắt đã bị rút đi hồn phách. Hoảng như nhân sinh vừa gặp gỡ lần đầu, nhưng tóc đen nay đã nhiễm khói sương, trong mái tóc đen tuyền ẩn ẩn vài sợi trắng xóa.
Nếu có kiếp sau, chỉ cầu không hề gặp gỡ. Không gặp gỡ cũng sẽ không yêu, vậy là tốt rồi.
Ngày đó thề non hẹn biển, rơi lệ chia ly, từng lời như đao khắc kiếm mài lên trái tim.
Bây giờ hết thảy cũng chỉ như đêm dài đằng đẵng, như nước chảy năm xưa.
- --Hết chương 128---
Editor lảm nhảm:
"Đào hoa đóa đóa, một trời mỹ lệ, cũng không bằng nét tao nhã giữa mi tâm người.
Xuân phong thịnh diễm, mười dặm rừng đào, cũng không bằng người, trở về." . Tiên Hiệp Hay
Đối với một đứa nghiện văn phong như tui thì tui dám nói rằng văn phong chương này có thể lọt top đó, quá cực phẩm, vừa edit vừa chấm nước mắt T_T Edit chậm thiệt chậm để cảm được mạch của biên kịch đại nhân, đáng mà T_T
Vote đuê, vote mừng Mộc về đuê *v* Và đây là chương ngược cuối cùng của Thanh Mộc cp nha, từ tập sau tới hết là ngập đường rồi:v
Núi xanh chập chùng bao quanh, rừng đào bát ngát mênh mông, đào hoa nở rộ trong gió xuân bao lấy nhân ảnh chập chờn.
Thanh Sanh ngửa đầu, chất lỏng trong suốt mát lạnh như tuyết chảy qua môi mỏng, làm nàng có phần thống khoái dễ chịu. Một vùng vắng lặng bát ngát không người, nàng nhẹ giọng ngân nga một giai điệu, giọng hát du dương nhưng chất chứa phiền muộn quanh quẩn trong không gian yên tĩnh, nghe vào tai cũng đủ hiểu được thế nào là thương hải tang điền, thế nào là sinh ly tử biệt, từng lời đều khiến lòng người chua xót.
Đợi, đợi người đã qua mấy xuân thu, chỉ mong ngày gặp lại, một bầu rượu trong, cười nói một đời
Bi, bi thương đã chảy ngược một dòng, chỉ mong có thể quên đi, quên đi chuyện đời ngang trái
Tóc đen đã pha sương, ánh mắt đã phủ bụi, duyên phận đã dứt, tơ tình chưa tan
Nhớ, nhớ sao cho vơi bớt nỗi tương tư
Nói, nói sao cho hết ưu phiền cõi trần thế.
Thấp giọng ngân nga cũng đủ bi thương, Hỏa Lân tựa như cũng hiểu, quay đầu đánh mũi mấy cái như muốn an ủi chủ nhân. Thanh Sanh vỗ vỗ đầu hỏa lân, con ngươi không biết vì men rượu hay vì phiền muộn mà đã đỏ bừng, trong lòng chợt nghĩ, bản thân mình đúng là vô dụng, luôn luôn không kiểm soát được tâm tình, chỉ còn thể mượn rượu mua say mới có thể quên đi muộn phiền.
Tiến vào sâu trong rừng đào, Hỏa Lân tìm tới chốn cũ vẫn hay lui tới, cúi đầu ăn gặm vài miếng cỏ xanh. Thanh Sanh ngồi dưới gốc cây đào, tựa lưng vào thân cây, để tán cây rộng lớn mà rực rỡ bao phủ phía trên, tay vẫn không ngừng đưa bình rượu lên bên miệng.
Dãy núi Ngô Trạch san sát nhau bao bọc một vùng rộng lớn, ấy là rừng đào nơi này. Lúc này đã chớm sang xuân, là thời điểm hoa đào nở rộ đẹp nhất, tươi mới mà rực rỡ, hoa nở thành từng chùm, đỏ hồng như son, vẻ diễm lệ có thể dễ dàng làm động lòng người.
Vài cánh hoa đào phiêu phiêu đáp trên vai áo thân ảnh đang ngồi phía dưới tán cây, để ngón tay thon dài mảnh khảnh của người cầm lên. Cánh hoa đào mỏng manh kiều diễm, mang theo hương thơm trong veo, hương thơm khiến cho lòng nàng lại bất giác nổi lên chua xót, cũng khiến cho nàng lại một lần nữa nhớ tới người kia.
Một cơn gió xuân thổi qua, hoa đào đồng loạt rơi xuống, cuốn theo chiều gió, như thể từ trên cao bỗng nhiên trút xuống một cơn mưa đào hoa, mang theo những cánh hoa đang điên cuồng bay lượn trong không trung, mang theo cả cỗ hương thơm ngát trong veo. Cảnh tượng này làm người ta cảm giác như thể đã lạc vào tiên giới, đẹp đẽ như ảo mộng, khiến người trầm luân không muốn thoát ra. Thanh Sanh nhìn xuống bầu rượu đã sắp thấy đáy, rồi lại ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt mơ hồ mông lung ngắm nhìn những cánh hoa đào vẫn đang nối nhau bay lượn trong không trung, tự hỏi, không biết lát nữa nên đi nơi nào.
Ở phía xa, trong màn mưa đào hoa vẫn chưa dứt, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh trường bào giáng hồng, tay áo mang theo xuân phong mà phất lên, vài sợi tóc đen như mực rũ bên tai, nổi bật lên gương mặt trắng nõn. Phượng nhãn câu lên, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, dung nhan khiến người ta có thể trầm luân ngàn vạn, một thân kiêu ngạo như vậy, cao quý như vậy, quen thuộc biết bao nhiêu. Thân ảnh này đã không biết bao nhiêu lần xuất hiện nơi đây, xuất hiện trước mắt Thanh Sanh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mờ ảo vô thực, chỉ là mộng cảnh mà thôi.
Xuân phong một lần nữa phất qua, trăm hoa rơi rụng như sương, một trời rực rỡ, hoa đào như mưa như gió bát ngát khắp một vùng trời, bao phủ lên hết thảy vạn vật.
Trời đất mênh mông, ly nhân xa cách, đào hoa tung bay, một thân trường bào giáng hồng kia chậm rãi bước về phía Thanh Sanh, mang theo một loại khí tức nóng rực mãnh liệt, mỗi bước chân đều giẫm lên một lớp hoa đào mềm mại phủ kín trên đất, cũng là trực tiếp giẫm lên trái tim nàng, làm cho nó trở nên tê dại đông cứng.
Đào hoa đóa đóa, một trời mỹ lệ, cũng không bằng nét tao nhã giữa mi tâm người.
Xuân phong thịnh diễm, mười dặm rừng đào, cũng không bằng người, trở về.
Thân ảnh trường bào giáng hồng càng ngày càng tới gần, cỗ trầm hương pha với hương lan hoa quen thuộc cũng ngày càng rõ ràng trong không khí, khiến cho Thanh Sanh cảm thấy lại một lần nữa, nàng đang chìm trong mộng mà gặp lại cố nhân. Thiên ngôn vạn ngữ đều ngạnh lại nơi yết hầu, tim nàng cũng nhảy lên, tựa như không thể chịu đựng thêm nữa.
Thanh Sanh hoảng hốt đứng lên, vẫn thấy người kia chậm rãi tới gần, gót sen giẫm trên tầng hoa đào mềm mại. Nàng không dám phát ra một tiếng động, sợ rằng chỉ cần một thanh âm nhỏ bé cũng có thể làm mộng cảnh tiêu tan, có thể lập tức làm nàng tỉnh mộng. Nàng chỉ có thể cẩn cẩn dực dực chậm rãi vươn tay, chạm lên dung nhan người đang đứng trước mặt, đầu ngón tay khe khẽ lướt qua sườn mặt người kia.
Là nàng sao? Là nàng phải không? Mộng cảnh cũng tốt, nếu là mộng cảnh, ta chỉ cầu không cần phải tỉnh lại...
Dung nhan người nọ vẫn như trong trí nhớ, tuyệt thế vô song, lại chưa từng chân thật tới như thế. Sợi tóc nàng phất theo chiều gió, con ngươi hổ phách vẫn lãnh liệt nóng rực như xưa, nhưng đã xen lẫn một tầng ôn nhu ấm áp.
Chân thật tới thế, động lòng tới vậy, sao có thể không làm cho lòng người mê muội trầm luân.
Thanh Sanh không khỏi phát run rẩy, bàn tay cứ như vậy đưa ra trong không trung, run lên như lá rụng, nhưng lại không dám chạm vào. Nàng không dám, đã bao lần lạc vào mộng cảnh chân thật tới vậy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một hồi say mà thôi, rồi sẽ nhanh chóng hóa thành bọt nước. Dù có chạm tới bao nhiêu lần đi nữa, tới khi nàng giật mình tỉnh lại cũng sẽ vẫn chỉ có một mình nàng cùng với bốn bề hiu quạnh tịch mịch, cùng với bóng đêm hư không mà thôi. Cái gì là rừng đào mười dặm, cái gì mà tương phùng ly nhân, tất cả cũng chỉ là hư ảo huyễn hoặc.
"Mẫu thân!", từ phía xa truyền tới một tiếng gọi, thanh âm non nớt. Người trước mặt xoay đầu nhìn lại, bỏ lại bàn tay vẫn đang lơ lửng trên không trung của Thanh Sanh. Phía sau, Tô Mộ Hàn đang ngang nhiên đứng đó, một thân cẩm y ngọc quan, trên tay bế một tiểu cô nương thanh thuần khả ái, vừa gọi một tiếng mẫu thân. Bàn tay bé nhỏ quơ quơ trên không trung, ý muốn mẫu thân bế lên, mà ba người nhìn nhau, ý cười trong mắt, thân thuộc như người một nhà.
Sắc mặt Thanh Sanh tích tắc đã biến trắng bệch, ánh mắt nguội lạnh cũng khó che giấu được cảm xúc kịch liệt, bi thương tuyệt vọng. Nàng như thể bị điện giật, cả người lập tức phát run, bầu rượu cũng tuột khỏi bàn tay mà rơi trên đất, vỡ thành từng mảnh. Chất lỏng trong veo chảy ra, hương rượu thoang thoảng quyện vào hương đào bát ngát, tỏa ra hương thơm làm say lòng người. Đã bao lần trầm mình trong mộng cảnh, nhưng lần này quả thực quá sức chân thật, quá sức tàn nhẫn.
Nàng choáng váng, như thể vượt ngoài sức chịu đựng của mình. Đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt chuyển thành xanh trắng đối nghịch với màu rực rỡ của hoa đào. Miễn cưỡng di chuyển bước chân, nhưng thân hình lại chếnh choáng mà xụi lơ, vô lực quỵ trên mặt đất. Bàn tay chống trên mảnh sứ vỡ ra từ bình rượu truyền lên đại não nàng một cảm xúc đau đớn, nàng liền minh bạch, đây không phải mộng, cũng không hề là do nàng say.
Tóc đen toán loạn, mấy sợi rũ xuống trước mắt, che đi ánh mắt yếu ớt. Thanh sam đã có chút bạc màu giờ đây nhiễm cả bùn đất, lại càng tăng lên vẻ chật vật miễn cưỡng.
Người trước mặt quay lại, thấy Thanh Sanh đang chật vật trên đất, tay áo cũng bị rượu thấm ướt, trên mặt liền thu lại ý cười, nhíu mày, con ngươi hổ phách lóe lên một tia lửa chớp động, nàng lạnh lùng mở miệng,
"Nhìn xem ngươi thành dạng gì thế này", ngữ khí trách cứ lộ ra tia tức giận, còn có sự không đành lòng.
"Tình cảm hao mòn... tình cảm hao mòn rồi, ta cũng không miễn cưỡng", Thanh Sanh thì thầm, bàn tay run rẩy rờ trên đai lưng, rồi chợt nhớ ra bầu rượu kia còn đang treo trên lưng ngựa.
"Nàng mang hỏa lân đi thôi, nó vốn không thuộc về ta", cũng giống như nàng, trước nay đều không thuộc về ta, Thanh Sanh cố gắng trấn định, cực lực giữ cho thần sắc được tự nhiên, ánh mắt cụp xuống che đi mất mát trong lòng.
Nàng đứng dậy, thanh sam nhiễm bùn đất cùng chất lỏng trong veo kia nhìn vào có chút không vừa mắt, rồi cảm giác chuếnh choáng lại đánh úp tới, khiến cho nàng lảo đảo. Nàng xoay người bước đi, mà mỗi bước chân đều nặng nề như bị gông cùm, giẫm nát những cánh hoa đào mỏng manh phủ đầy đất, cũng như tưởng niệm của nàng, lúc này đã vỡ tan.
Hóa ra đáng sợ nhất không phải là không thể gặp lại ly nhân, mà là tới khi gặp lại, tình cảm đã hao mòn.
Bóng lưng tịch mịch cô quạnh không hề có sinh khí, như thể trong nháy mắt đã bị rút đi hồn phách. Hoảng như nhân sinh vừa gặp gỡ lần đầu, nhưng tóc đen nay đã nhiễm khói sương, trong mái tóc đen tuyền ẩn ẩn vài sợi trắng xóa.
Nếu có kiếp sau, chỉ cầu không hề gặp gỡ. Không gặp gỡ cũng sẽ không yêu, vậy là tốt rồi.
Ngày đó thề non hẹn biển, rơi lệ chia ly, từng lời như đao khắc kiếm mài lên trái tim.
Bây giờ hết thảy cũng chỉ như đêm dài đằng đẵng, như nước chảy năm xưa.
- --Hết chương 128---
Editor lảm nhảm:
"Đào hoa đóa đóa, một trời mỹ lệ, cũng không bằng nét tao nhã giữa mi tâm người.
Xuân phong thịnh diễm, mười dặm rừng đào, cũng không bằng người, trở về." . Tiên Hiệp Hay
Đối với một đứa nghiện văn phong như tui thì tui dám nói rằng văn phong chương này có thể lọt top đó, quá cực phẩm, vừa edit vừa chấm nước mắt T_T Edit chậm thiệt chậm để cảm được mạch của biên kịch đại nhân, đáng mà T_T
Vote đuê, vote mừng Mộc về đuê *v* Và đây là chương ngược cuối cùng của Thanh Mộc cp nha, từ tập sau tới hết là ngập đường rồi:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.