Chương 140: Thâm Tình
Trương Hiểu Thần
07/05/2021
"Thật sự muốn ta dừng lại sao?", Thanh Sanh kéo Trữ Tử Mộc vào trong vòng tay, chờ đợi nàng bình ổn lại giữa cơn thủy triều lên xuống, cảm nhận từng cái run khẽ của nàng, thần sắc mông lung lại mang theo một loại mị hoặc hiếm khi được thấy.
Trữ Tử Mộc lấy lại được thần trí, lúc này mới nhận ra có điểm xấu hổ, gương mặt còn chưa tản hết sắc hồng vùi bên cổ Thanh Sanh, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Thanh Sanh cười khẽ, cúi đầu hôn lên vành tai còn đang phiếm hồng của Trữ Tử Mộc, khiến cho sóng mắt người kia lại càng mềm mại, đuôi mắt cũng không còn chút uy thế mà cong lại thành một đường như trăng non, tỏa ra tia tình ý nồng đậm.
Thanh Sanh thay Trữ Tử Mộc mặc y phục lên hoàn hảo, rồi để ý thấy hạ thân người kia còn đang ẩm ướt, nàng dùng khăn tay tơ lụa mà nhẹ nhàng lau qua, mà mỗi khi tơ lụa chạm vào, dù chỉ là chạm nhẹ, đều có thể khiến Trữ Tử Mộc không tự chủ được mà run lên, bàn tay gắt gao nắm vạt áo Thanh Sanh.
"Bây giờ chúng ta đi về, được không? Nàng cứ như thế này, nếu có người nhìn thấy ta biết phải làm sao đây?", Thanh Sanh kề bên tai Trữ Tử Mộc, hạ giọng hỏi khẽ, thanh âm ôn nhu cực hạn mà tràn đầy từ tính làm cho Trữ Tử Mộc xấu hổ, đành giật lấy khăn lụa từ tay Thanh Sanh, đẩy nàng ra xa.
Hai người rốt cuộc cũng lấy lại vẻ đạo mạo ung dung mà ra ngoài, nơi Hỏa Lân đang nhàn nhã gặm cỏ. Thanh Sanh phi thân lên lưng ngựa, cúi đầu đưa tay chờ đợi Trữ Tử Mộc vịn lấy, ánh mặt trời xuyên qua tán hoa đào chiếu lên dung nhan nàng một tầng ánh sáng rực rỡ, vô tình tăng thêm mấy phần hoa quý ung dung. Trữ Tử Mộc ngẩn người trong phút chốc, rồi nắm lấy bàn tay đang vươn ra chờ đợi, leo lên lưng ngựa mà ngồi trước Thanh Sanh, tức khắc đã bị bao phủ bởi một cỗ hương cỏ xanh mát lạnh thoang thoảng.
Thanh Sanh luồn cánh tay qua eo Trữ Tử Mộc mà nắm lấy cương ngựa, chậm rãi giục ngựa đi về phía Ngô Trạch trấn. Cảm nhận được một thân mềm mại ấm áp trong vòng tay, Thanh Sanh cúi đầu khẽ cười, mà tiếng cười này lọt vào tai Trữ Tử Mộc, làm nàng ngượng ngùng đỏ mặt, thân mình thuận thế đổ về sau, hoàn toàn thả lỏng mà dựa vào lòng người kia, để cho cỗ mát lạnh bát ngát vây quanh.
Tiếng vó ngựa thong dong vang vọng nơi hoang vắng yên tĩnh, từng tán đào hoa rực rỡ lướt qua trong tầm mắt, hai người yên tĩnh không nói, nhưng cũng đủ yên bình an tâm.
"Tử Mộc, nói ta nghe một chút, rốt cuộc là thời gian qua đã xảy ra những gì, mà nàng tại sao lại tìm được ta?", Thanh Sanh mở lời, cúi đầu nhìn xuống, tựa như là vẫn chưa nhìn ngắm đủ.
"Ngày ấy Mộ Hàn ca ca mang ta đi, hắn cho người đi lấy nhân sâm đã ủ ngàn năm, lại mất bao công sức mới có thể kéo ta quay về từ Quỷ Môn quan", Trữ Tử Mộc dùng ngữ điệu thản nhiên kể lại, nhưng Thanh Sanh cũng hiểu tình trạng khi ấy của Trữ Tử Mộc đã nguy kịch cỡ nào, không thể không khiến người đau lòng.
"Dưỡng thương hơn nửa năm mới có thể xuống giường, mà suốt quãng thời gian này, không khi nào ta thôi lo lắng cho ngươi, ta sợ rằng ngươi sẽ vì cái chết của ta mà tự dằn vặt mình, nhưng ta cũng nghĩ tới khi ngươi giấu giếm ta, rốt cuộc hết thảy đều đã biết, nhưng luôn miệng nói không nhớ điều gì. Ta suy nghĩ thật nhiều, sau cùng... ta mong ngươi cùng nàng có thể an ổn... an ổn...", Trữ Tử Mộc chậm rãi bày tỏ, ngữ điệu trầm ổn như thể đang kể lại cho chính mình nghe, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không bỏ xuống được đoạn tình này, không quên được Thanh Sanh.
"Có thể khi ấy trong đầu ta luôn suy tính giằng co, cho nên tâm tình cũng không tốt, mà ta như vậy lại khiến cho Mộ Hàn ca ca càng hận ngươi, nhất định không chịu giúp ta nghe ngóng tin tức của ngươi. Khi đó hắn cũng đã quyết tâm nhất định phải thú được ta, làm cho ta từ nay về sau hoàn toàn quên đi ngươi", nàng lại tiếp tục nói, thanh âm chậm rãi an ổn.
"Tô Mộ Hàn... ta với hắn lẽ ra nên tính toán cho rõ ràng, từ nay về sau cũng nên chấm dứt ân oán đi thôi...".
"Ta biết, khi ấy tình cảm của hắn đối với ta vẫn còn, cho nên nếu như ta không đồng ý gả cho hắn, hắn sẽ tuyệt đối không giúp ta tìm ngươi. Cho nên ta chỉ còn cách nói với hắn, ta đã ủy thân cho ngươi, mà đời này của ta, nếu không phải ngươi, ta tuyệt đối không gả", bàn tay Trữ Tử Mộc phủ lên bàn tay Thanh Sanh, an ổn giữ chặt.
"Vậy là nàng nói dối...", Thanh Sanh cười khẽ.
Trữ Tử Mộc ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi hổ phách chiếu vào mắt Thanh Sanh, "Những lời ta nói, từng chữ đều là thật", Thanh Sanh đảo mắt suy nghĩ, nhớ lại khi ấy, nhớ không nhầm quả thật có một đêm cả hai đều say, nhưng rõ ràng người bị thiệt là nàng a. . Truyện Xuyên Nhanh
Trữ Tử Mộc nhìn biểu tình mông lung của Thanh Sanh, nhè nhẹ nhéo bên hông nàng, buồn bực than thở, "Quên đi, quên đi cũng được, ai bảo tửu lượng ngươi kém tới như vậy, sau khi say làm gì cũng đều đã quên...".
Quả thực Thanh Sanh không nhớ được rốt cuộc là đêm đó chính xác đã xảy ra chuyện gì, cho nên đành cười cười, mong người kia bỏ qua.
"Sau đó hắn đồng ý với ta, phái người vào cung nghe ngóng, qua hỏi thăm tin tức mới biết hóa ra ngươi đã rời khỏi", Trữ Tử Mộc chậm rãi nói tiếp, có trời mới biết được khi ấy nhận được tin Thanh Sanh đã xuất cung, nàng sợ hãi đến bao nhiêu.
"Nàng vẫn ổn chứ?", Thanh Sanh có chút kích động.
Trữ Tử Mộc lại đưa mắt nhìn người kia, nhẹ giọng hỏi lại, "Vậy là trong lòng ngươi vẫn có nàng, tại sao khi ấy còn rời đi?",
"Ngày ấy Thái hoàng Thái hậu lấy tính mạng ta áp chế nàng, mà nàng vì cứu ta, không còn cách nào khác, ngay tại nơi ấy xuống tóc đoạn tình, thề rằng đời này sẽ vĩnh viễn không xuất cung", đã qua một thời gian, nhưng mỗi khi nghĩ lại khoảnh khắc ấy, trong lòng Thanh Sanh vẫn khó chịu không thôi. Nhìn biểu tình ảm đạm xót xa của nàng, Trữ Tử Mộc không khỏi có chút đau lòng, đưa tay vuốt ve chân mày đang nhíu lại, khẽ hỏi,
"Ngươi vẫn muốn được ở bên nàng, phải không?".
Thanh Sanh tỉnh lại từ dòng hồi tưởng, nàng nắm lấy bàn tay Trữ Tử Mộc, "Ta biết, ta đối với ai cũng không không công bằng, ta không có tư cách, mà bản thân ta cũng không thể yêu cùng lúc hai người, Tử Mộc... ta...",
Trữ Tử Mộc chặn ngón tay bên môi nàng, không cho nàng nói tiếp, rồi dường như đã quyết định từ lâu, lắc đầu mỉm cười, nụ cười còn thịnh diễm hơn gió xuân nơi rừng đào mười dặm,
"Ta chết qua một lần, hiện tại chỉ cần có thể được ở bên ngươi, còn có điều gì khiến ta bận tâm nữa đây? Trong lòng ngươi có nàng thì đã sao, không phải cũng vẫn còn có ta sao?".
Thanh Sanh một lời cũng không thốt ra được, chỉ có thể siết chặt Trữ Tử Mộc trong vòng tay, khẽ thì thầm, "Rốt cuộc kiếp trước Thanh Sanh ta đã làm gì tốt đẹp, để kiếp này ta có thể may mắn tới vậy đây...".
Trữ Tử Mộc cười khẽ, thoải mái dựa trong vòng tay người kia, "Nghe nói càng ngày nàng càng ít nói, thường xuyên thức trắng đêm duyệt tấu chương cho Hoàng thượng, mà Hoàng thượng dưới sự dạy dỗ của nàng cũng càng ngày càng xuất chúng. Đầu năm nay tàn quân của Nam Quận vương đã bị quét sạch, Nam Quận vương cũng bị bắt sống, nhưng có ý chỉ của Thái hậu giữ lại một mạng cho Nam Quận vương, dù sao hắn cũng là Tứ Hoàng tử Chu Nguyên Kỳ, mang trong mình hoàng mạch Đại Chu. Thay vì liệt vào tử tội, để cho hắn đi lưu đày Bắc Cương, tước hết phong hào, cả đời không thể hồi hương. Việc làm này của nàng lại càng khiến cho quần thần nể phục, khiến cho thế gian ca tụng, thậm chí dã sử còn lập nàng làm Trung hiền Đoan Thái hậu, trong chính sử Đại Chu tới nay mới có một người".
"Đúng vậy, đúng vậy... nàng là Đoan hậu cả thiên hạ phải cúi đầu sùng kính...", Thanh Sanh lơ đãng, trong mắt có tia chua xót.
Trữ Tử Mộc vỗ về bàn tay nàng, đổi đề tài, "Muốn biết ta đã tìm được ngươi như thế nào không?"
Thanh Sanh lúc này mới cúi đầu nhìn nàng.
"Khi ấy biết được tin ngươi đã xuất cung, ta nhất thời luống cuống, rồi Mộ Hàn ca ca tốn thêm chút thời gian tra hỏi Tổng quản cùng Thái giám trong cung, nghe được lần đó hậu cung có binh biến, phá lệ cũ cho phép một cung nữ xuất cung, đích thân tâm phúc bên Thái hoàng Thái hậu tiễn từ Phượng Tê cung rời khỏi, ngoại hình mô tả lại cũng có mấy phần tương tự với ngươi".
"Lần theo manh mối từ Thái hoàng Thái hậu mới phát hiện được hơn nửa năm trước nàng thường xuyên trao đổi thư từ với mật thám ở vùng trấn Ngô Trạch này, mà ta nghĩ chắc chắn là ngươi còn nhớ rừng đào nơi đây, chắn chắn sẽ thường xuyên lui tới, cho nên ta nói với Mộ Hàn ca ca đưa ta tới đây. Hắn không muốn xa thê tử cùng nữ nhi lâu như thế, vì vậy cả nhà ba người cùng nhau khởi hành".
"Mộ Hàn ca ca, nghe thân thiết như vậy, ta có nên gọi hắn một tiếng Mộ Hàn ca ca không đây?", Thanh Sanh đảo mắt, nàng nghe Trữ Tử Mộc trái một câu ca ca, phải một câu ca ca cũng có chút khó chịu trong lòng. Tên hỗn đản này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thiếu chút nữa đã đoạt đi Trữ Tử Mộc rồi.
"Nhưng nếu không có Mộ Hàn ca ca, không phải chúng ta cũng không thể trùng phùng sao?", Trữ Tử Mộc nói, ngữ điệu mềm mỏng làm, nàng nắm lấy vạt áo trước ngực Thanh Sanh khiến cho người kia cúi đầu nhìn mình. Thanh Sanh có chút ngạc nhiên nhìn xuống, ánh mắt vô cùng hứng thú đánh giá Trữ Tử Mộc, mở lời cảm thán,
"Tử Mộc, tại sao lần này gặp lại ta lại cảm thấy nàng thay đổi nhiều đến như thế đây... Nàng từ khi nào lại có thể ôn nhu tới thế này chứ?".
Ánh mắt Trữ Tử Mộc có chút xao động, đầu môi ngậm lấy vành tai Thanh Sanh, lời nói ôn noãn mang theo khí tức ấm áp mãnh liệt như xưa phất qua tai Thanh Sanh, lại đốt lên ngọn lửa trong lòng nàng,
"Trước kia thân là Quý phi, ta phải làm thế nào, nên làm thế nào đây? Có quá nhiều thứ để bận tâm, giữ lấy tôn nghiêm, giữ lấy thể diện cùng tự tôn, ngay cả bản thân thực sự cần gì, muốn gì ta cũng không biết. Bây giờ chúng ta thế này, Thanh Sanh, ta bây giờ cũng chỉ là một người yêu ngươi..."
Lời này sao có thể không khiến Thanh Sanh rung động từng hồi, ánh mắt vốn âm trầm lãnh đạm cũng mềm ra như nước, tràn đầy yêu thương cùng cảm động.
"Mật thám của Thái hoàng Thái hậu còn ở đây không? Ta phải quét sạch bọn chúng, miễn cho bọn chúng làm phiền đến nàng", lời nói tỏa ra lãnh ý, nhưng ngữ điệu lại vô cùng thản nhiên.
"Mộ Hàn ca ca đã điều tra rồi, hiện tại mật thám đều đã rời khỏi, cũng vì thời gian này ngươi chỉ biết uống rượu mua say, Thái hoàng Thái hậu còn sợ gì chứ?", Trữ Tử Mộc bày ra bộ dáng như đang nén giận, liếc nàng một cái, rồi lại thoải mái ngửa đầu dựa bên vai nàng.
- --Hết chương 131---
Editor lảm nhảm: Ngọt rụng răng tui rồi, từ giờ nữ chủ và nương nương chỉ phát cẩu lương thôi nhá:v Nương nương giờ ngọt như mía lùi và nữ chủ cũng sắp thành thê nô thì ngược cái gì nữa hả, chài ai nhà đài muốn chiếu ngược a, chị với chế ngược nhau đi mòoo T_T
Trữ Tử Mộc lấy lại được thần trí, lúc này mới nhận ra có điểm xấu hổ, gương mặt còn chưa tản hết sắc hồng vùi bên cổ Thanh Sanh, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Thanh Sanh cười khẽ, cúi đầu hôn lên vành tai còn đang phiếm hồng của Trữ Tử Mộc, khiến cho sóng mắt người kia lại càng mềm mại, đuôi mắt cũng không còn chút uy thế mà cong lại thành một đường như trăng non, tỏa ra tia tình ý nồng đậm.
Thanh Sanh thay Trữ Tử Mộc mặc y phục lên hoàn hảo, rồi để ý thấy hạ thân người kia còn đang ẩm ướt, nàng dùng khăn tay tơ lụa mà nhẹ nhàng lau qua, mà mỗi khi tơ lụa chạm vào, dù chỉ là chạm nhẹ, đều có thể khiến Trữ Tử Mộc không tự chủ được mà run lên, bàn tay gắt gao nắm vạt áo Thanh Sanh.
"Bây giờ chúng ta đi về, được không? Nàng cứ như thế này, nếu có người nhìn thấy ta biết phải làm sao đây?", Thanh Sanh kề bên tai Trữ Tử Mộc, hạ giọng hỏi khẽ, thanh âm ôn nhu cực hạn mà tràn đầy từ tính làm cho Trữ Tử Mộc xấu hổ, đành giật lấy khăn lụa từ tay Thanh Sanh, đẩy nàng ra xa.
Hai người rốt cuộc cũng lấy lại vẻ đạo mạo ung dung mà ra ngoài, nơi Hỏa Lân đang nhàn nhã gặm cỏ. Thanh Sanh phi thân lên lưng ngựa, cúi đầu đưa tay chờ đợi Trữ Tử Mộc vịn lấy, ánh mặt trời xuyên qua tán hoa đào chiếu lên dung nhan nàng một tầng ánh sáng rực rỡ, vô tình tăng thêm mấy phần hoa quý ung dung. Trữ Tử Mộc ngẩn người trong phút chốc, rồi nắm lấy bàn tay đang vươn ra chờ đợi, leo lên lưng ngựa mà ngồi trước Thanh Sanh, tức khắc đã bị bao phủ bởi một cỗ hương cỏ xanh mát lạnh thoang thoảng.
Thanh Sanh luồn cánh tay qua eo Trữ Tử Mộc mà nắm lấy cương ngựa, chậm rãi giục ngựa đi về phía Ngô Trạch trấn. Cảm nhận được một thân mềm mại ấm áp trong vòng tay, Thanh Sanh cúi đầu khẽ cười, mà tiếng cười này lọt vào tai Trữ Tử Mộc, làm nàng ngượng ngùng đỏ mặt, thân mình thuận thế đổ về sau, hoàn toàn thả lỏng mà dựa vào lòng người kia, để cho cỗ mát lạnh bát ngát vây quanh.
Tiếng vó ngựa thong dong vang vọng nơi hoang vắng yên tĩnh, từng tán đào hoa rực rỡ lướt qua trong tầm mắt, hai người yên tĩnh không nói, nhưng cũng đủ yên bình an tâm.
"Tử Mộc, nói ta nghe một chút, rốt cuộc là thời gian qua đã xảy ra những gì, mà nàng tại sao lại tìm được ta?", Thanh Sanh mở lời, cúi đầu nhìn xuống, tựa như là vẫn chưa nhìn ngắm đủ.
"Ngày ấy Mộ Hàn ca ca mang ta đi, hắn cho người đi lấy nhân sâm đã ủ ngàn năm, lại mất bao công sức mới có thể kéo ta quay về từ Quỷ Môn quan", Trữ Tử Mộc dùng ngữ điệu thản nhiên kể lại, nhưng Thanh Sanh cũng hiểu tình trạng khi ấy của Trữ Tử Mộc đã nguy kịch cỡ nào, không thể không khiến người đau lòng.
"Dưỡng thương hơn nửa năm mới có thể xuống giường, mà suốt quãng thời gian này, không khi nào ta thôi lo lắng cho ngươi, ta sợ rằng ngươi sẽ vì cái chết của ta mà tự dằn vặt mình, nhưng ta cũng nghĩ tới khi ngươi giấu giếm ta, rốt cuộc hết thảy đều đã biết, nhưng luôn miệng nói không nhớ điều gì. Ta suy nghĩ thật nhiều, sau cùng... ta mong ngươi cùng nàng có thể an ổn... an ổn...", Trữ Tử Mộc chậm rãi bày tỏ, ngữ điệu trầm ổn như thể đang kể lại cho chính mình nghe, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không bỏ xuống được đoạn tình này, không quên được Thanh Sanh.
"Có thể khi ấy trong đầu ta luôn suy tính giằng co, cho nên tâm tình cũng không tốt, mà ta như vậy lại khiến cho Mộ Hàn ca ca càng hận ngươi, nhất định không chịu giúp ta nghe ngóng tin tức của ngươi. Khi đó hắn cũng đã quyết tâm nhất định phải thú được ta, làm cho ta từ nay về sau hoàn toàn quên đi ngươi", nàng lại tiếp tục nói, thanh âm chậm rãi an ổn.
"Tô Mộ Hàn... ta với hắn lẽ ra nên tính toán cho rõ ràng, từ nay về sau cũng nên chấm dứt ân oán đi thôi...".
"Ta biết, khi ấy tình cảm của hắn đối với ta vẫn còn, cho nên nếu như ta không đồng ý gả cho hắn, hắn sẽ tuyệt đối không giúp ta tìm ngươi. Cho nên ta chỉ còn cách nói với hắn, ta đã ủy thân cho ngươi, mà đời này của ta, nếu không phải ngươi, ta tuyệt đối không gả", bàn tay Trữ Tử Mộc phủ lên bàn tay Thanh Sanh, an ổn giữ chặt.
"Vậy là nàng nói dối...", Thanh Sanh cười khẽ.
Trữ Tử Mộc ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi hổ phách chiếu vào mắt Thanh Sanh, "Những lời ta nói, từng chữ đều là thật", Thanh Sanh đảo mắt suy nghĩ, nhớ lại khi ấy, nhớ không nhầm quả thật có một đêm cả hai đều say, nhưng rõ ràng người bị thiệt là nàng a. . Truyện Xuyên Nhanh
Trữ Tử Mộc nhìn biểu tình mông lung của Thanh Sanh, nhè nhẹ nhéo bên hông nàng, buồn bực than thở, "Quên đi, quên đi cũng được, ai bảo tửu lượng ngươi kém tới như vậy, sau khi say làm gì cũng đều đã quên...".
Quả thực Thanh Sanh không nhớ được rốt cuộc là đêm đó chính xác đã xảy ra chuyện gì, cho nên đành cười cười, mong người kia bỏ qua.
"Sau đó hắn đồng ý với ta, phái người vào cung nghe ngóng, qua hỏi thăm tin tức mới biết hóa ra ngươi đã rời khỏi", Trữ Tử Mộc chậm rãi nói tiếp, có trời mới biết được khi ấy nhận được tin Thanh Sanh đã xuất cung, nàng sợ hãi đến bao nhiêu.
"Nàng vẫn ổn chứ?", Thanh Sanh có chút kích động.
Trữ Tử Mộc lại đưa mắt nhìn người kia, nhẹ giọng hỏi lại, "Vậy là trong lòng ngươi vẫn có nàng, tại sao khi ấy còn rời đi?",
"Ngày ấy Thái hoàng Thái hậu lấy tính mạng ta áp chế nàng, mà nàng vì cứu ta, không còn cách nào khác, ngay tại nơi ấy xuống tóc đoạn tình, thề rằng đời này sẽ vĩnh viễn không xuất cung", đã qua một thời gian, nhưng mỗi khi nghĩ lại khoảnh khắc ấy, trong lòng Thanh Sanh vẫn khó chịu không thôi. Nhìn biểu tình ảm đạm xót xa của nàng, Trữ Tử Mộc không khỏi có chút đau lòng, đưa tay vuốt ve chân mày đang nhíu lại, khẽ hỏi,
"Ngươi vẫn muốn được ở bên nàng, phải không?".
Thanh Sanh tỉnh lại từ dòng hồi tưởng, nàng nắm lấy bàn tay Trữ Tử Mộc, "Ta biết, ta đối với ai cũng không không công bằng, ta không có tư cách, mà bản thân ta cũng không thể yêu cùng lúc hai người, Tử Mộc... ta...",
Trữ Tử Mộc chặn ngón tay bên môi nàng, không cho nàng nói tiếp, rồi dường như đã quyết định từ lâu, lắc đầu mỉm cười, nụ cười còn thịnh diễm hơn gió xuân nơi rừng đào mười dặm,
"Ta chết qua một lần, hiện tại chỉ cần có thể được ở bên ngươi, còn có điều gì khiến ta bận tâm nữa đây? Trong lòng ngươi có nàng thì đã sao, không phải cũng vẫn còn có ta sao?".
Thanh Sanh một lời cũng không thốt ra được, chỉ có thể siết chặt Trữ Tử Mộc trong vòng tay, khẽ thì thầm, "Rốt cuộc kiếp trước Thanh Sanh ta đã làm gì tốt đẹp, để kiếp này ta có thể may mắn tới vậy đây...".
Trữ Tử Mộc cười khẽ, thoải mái dựa trong vòng tay người kia, "Nghe nói càng ngày nàng càng ít nói, thường xuyên thức trắng đêm duyệt tấu chương cho Hoàng thượng, mà Hoàng thượng dưới sự dạy dỗ của nàng cũng càng ngày càng xuất chúng. Đầu năm nay tàn quân của Nam Quận vương đã bị quét sạch, Nam Quận vương cũng bị bắt sống, nhưng có ý chỉ của Thái hậu giữ lại một mạng cho Nam Quận vương, dù sao hắn cũng là Tứ Hoàng tử Chu Nguyên Kỳ, mang trong mình hoàng mạch Đại Chu. Thay vì liệt vào tử tội, để cho hắn đi lưu đày Bắc Cương, tước hết phong hào, cả đời không thể hồi hương. Việc làm này của nàng lại càng khiến cho quần thần nể phục, khiến cho thế gian ca tụng, thậm chí dã sử còn lập nàng làm Trung hiền Đoan Thái hậu, trong chính sử Đại Chu tới nay mới có một người".
"Đúng vậy, đúng vậy... nàng là Đoan hậu cả thiên hạ phải cúi đầu sùng kính...", Thanh Sanh lơ đãng, trong mắt có tia chua xót.
Trữ Tử Mộc vỗ về bàn tay nàng, đổi đề tài, "Muốn biết ta đã tìm được ngươi như thế nào không?"
Thanh Sanh lúc này mới cúi đầu nhìn nàng.
"Khi ấy biết được tin ngươi đã xuất cung, ta nhất thời luống cuống, rồi Mộ Hàn ca ca tốn thêm chút thời gian tra hỏi Tổng quản cùng Thái giám trong cung, nghe được lần đó hậu cung có binh biến, phá lệ cũ cho phép một cung nữ xuất cung, đích thân tâm phúc bên Thái hoàng Thái hậu tiễn từ Phượng Tê cung rời khỏi, ngoại hình mô tả lại cũng có mấy phần tương tự với ngươi".
"Lần theo manh mối từ Thái hoàng Thái hậu mới phát hiện được hơn nửa năm trước nàng thường xuyên trao đổi thư từ với mật thám ở vùng trấn Ngô Trạch này, mà ta nghĩ chắc chắn là ngươi còn nhớ rừng đào nơi đây, chắn chắn sẽ thường xuyên lui tới, cho nên ta nói với Mộ Hàn ca ca đưa ta tới đây. Hắn không muốn xa thê tử cùng nữ nhi lâu như thế, vì vậy cả nhà ba người cùng nhau khởi hành".
"Mộ Hàn ca ca, nghe thân thiết như vậy, ta có nên gọi hắn một tiếng Mộ Hàn ca ca không đây?", Thanh Sanh đảo mắt, nàng nghe Trữ Tử Mộc trái một câu ca ca, phải một câu ca ca cũng có chút khó chịu trong lòng. Tên hỗn đản này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thiếu chút nữa đã đoạt đi Trữ Tử Mộc rồi.
"Nhưng nếu không có Mộ Hàn ca ca, không phải chúng ta cũng không thể trùng phùng sao?", Trữ Tử Mộc nói, ngữ điệu mềm mỏng làm, nàng nắm lấy vạt áo trước ngực Thanh Sanh khiến cho người kia cúi đầu nhìn mình. Thanh Sanh có chút ngạc nhiên nhìn xuống, ánh mắt vô cùng hứng thú đánh giá Trữ Tử Mộc, mở lời cảm thán,
"Tử Mộc, tại sao lần này gặp lại ta lại cảm thấy nàng thay đổi nhiều đến như thế đây... Nàng từ khi nào lại có thể ôn nhu tới thế này chứ?".
Ánh mắt Trữ Tử Mộc có chút xao động, đầu môi ngậm lấy vành tai Thanh Sanh, lời nói ôn noãn mang theo khí tức ấm áp mãnh liệt như xưa phất qua tai Thanh Sanh, lại đốt lên ngọn lửa trong lòng nàng,
"Trước kia thân là Quý phi, ta phải làm thế nào, nên làm thế nào đây? Có quá nhiều thứ để bận tâm, giữ lấy tôn nghiêm, giữ lấy thể diện cùng tự tôn, ngay cả bản thân thực sự cần gì, muốn gì ta cũng không biết. Bây giờ chúng ta thế này, Thanh Sanh, ta bây giờ cũng chỉ là một người yêu ngươi..."
Lời này sao có thể không khiến Thanh Sanh rung động từng hồi, ánh mắt vốn âm trầm lãnh đạm cũng mềm ra như nước, tràn đầy yêu thương cùng cảm động.
"Mật thám của Thái hoàng Thái hậu còn ở đây không? Ta phải quét sạch bọn chúng, miễn cho bọn chúng làm phiền đến nàng", lời nói tỏa ra lãnh ý, nhưng ngữ điệu lại vô cùng thản nhiên.
"Mộ Hàn ca ca đã điều tra rồi, hiện tại mật thám đều đã rời khỏi, cũng vì thời gian này ngươi chỉ biết uống rượu mua say, Thái hoàng Thái hậu còn sợ gì chứ?", Trữ Tử Mộc bày ra bộ dáng như đang nén giận, liếc nàng một cái, rồi lại thoải mái ngửa đầu dựa bên vai nàng.
- --Hết chương 131---
Editor lảm nhảm: Ngọt rụng răng tui rồi, từ giờ nữ chủ và nương nương chỉ phát cẩu lương thôi nhá:v Nương nương giờ ngọt như mía lùi và nữ chủ cũng sắp thành thê nô thì ngược cái gì nữa hả, chài ai nhà đài muốn chiếu ngược a, chị với chế ngược nhau đi mòoo T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.