Chương 131: Thân Mật
Trương Hiểu Thần
07/05/2021
Mộc Hà cung khi ấy là một góc trời phù hoa mỹ lệ, nay đã sớm tiêu điều quạnh quẽ không còn bóng người, màn trắng phủ tứ phía. Ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu vốn là muốn tất cả cung nữ, thái giám ở Mộc Hà cung cùng tuẫn táng theo Trữ Quý phi, hầu hạ phụng dưỡng nàng dưới hoàng tuyền, nhưng Đoan Nhược Hoa lại hết mực khuyên giải, tục bồi táng này quá mức tàn nhẫn, không bằng cho thợ chế tác hình nhân bằng giấy thay thế người thật.
Phượng Tê cung, hàng mái ngói kim đỉnh lưu ly xếp lớp rực rỡ sáng lạn dưới ánh mặt trời chói lọi, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo bao lấy thân ảnh thanh sam đứng trầm lặng. Người đứng nhìn về phía Mộc Hà cung, khuôn mặt trắng nõn tôn lên ngũ quan tinh tế đẹp đẽ, thần sắc điềm nhiên nhưng ánh mắt hướng về nơi xa lại đan xen tia thống khổ. Gió thu thổi qua, thổi vạt thanh sam bay phất lên, nhưng người cứ đứng vững trãi như vậy, tựa như thời gian đã dừng lại trên người nàng, cho tới hồi lâu sau, khi mặt trời đã khuất lấp sau tầng tầng lớp lớp hồng tường nơi cung cấm, khi tà dương đã buông khắp trời, thân ảnh thanh sam mới ngưng mắt cúi đầu, nhẹ nhàng giương khóe miệng, nụ cười ngưng đọng hết thảy những biến động trong quá khứ, cũng là nỗi đau lòng hối hận của nàng.
Thanh Sanh nhảy xuống, đáp xuống dưới hàng mái hiên. Mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, nàng xoay người, hai tay chắp sau lưng, ung dung thư thái đi tới mặt Đoan Nhược Hoa, thấy nàng đang thơ thẩn đứng đó nhìn mình, ánh mắt chất chứa nhu tình lưu luyến. Thanh Sanh vòng tay kéo Đoan Nhược Hoa ôm vào lòng, dùng sức mà siết nàng thật chặt, hẳn là có thể làm nàng đau, nhưng nàng cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng vòng tay qua ôm lấy eo người kia.
"Thanh Trúc đi rồi, Tử Mộc cũng đi rồi... nàng nói ta ích kỷ cũng tốt, nói ta yếu đuối cũng được, ta chỉ cầu nàng đừng rời bỏ ta, trên thế gian này, ta cũng chỉ còn lại duy nhất mình nàng", thanh âm của nàng có chút khàn đi, nhỏ nhẹ, lộ ra loại cảm xúc vô cùng bất an não nề, làm cho lòng Đoan Nhược Hoa cũng trầm xuống. Nàng chui thật sâu trong vai Thanh Sanh, nước mắt lạnh lẽo vô thanh vô sắc trượt theo khóe mắt, đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Sanh Sanh, rồi lại dùng thanh âm nhu tình mà kiên định hồi đáp, "Được người trọng, khó phụ tương tư, trời chẳng lão, tình này khó tuyệt".
Thái hoàng Thái hậu vốn là muốn nàng dời tới Khôn Ninh cung, Phượng Tê cung tương lai sẽ nhường lại cho Tân hậu, mà nàng lại thẳng thắn cự tuyệt chuyển đi cũng bởi vì quan hệ của nàng với Thanh Sanh. Vì mối quan hệ này mà thường ngày ngoại trừ Vân Khuynh, bất kỳ ai cũng không được phép vào tẩm cung hầu hạ.
"Đi nghỉ sớm thôi", Thanh Sanh đứng trước tẩm cung, bàn tay bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của Đoan Nhược Hoa, nhẹ nhàng dặn dò rồi muốn quay người rời đi. Nhưng Đoan Nhược Hoa lại nắm lấy tay nàng không chịu buông, một lời cũng không nói, nhưng ánh mắt thủy chung nhìn nàng, chiếu sâu trong mắt Thanh Sanh. Ánh mắt hai người bắt lấy nhau giữa không trung, Thanh Sanh cũng hiểu Đoan Nhược Hoa muốn giữ nàng lại.
"Cho ta chút thời gian", con ngươi Thanh Sanh chớp động, rồi gỡ tay Đoan Nhược Hoa khỏi tay mình, vỗ vỗ lên lưng nàng mấy cái, cuối cùng vẫn là xoay người đi.
"Thanh Sanh, ta biết ngươi đau lòng, nhưng vết thương trong lòng nàng so với ngươi cũng không khá hơn đâu...", vừa bước chân ra khỏi tẩm cung đã thấy Vân Khuynh đứng đó đợi nàng từ lúc nào, ngữ điệu thảnh thơi khuyên nhủ nhưng đủ làm bước chân nàng khựng lại. Nàng xoay người hướng Vân Khuynh làm một cái phúc, nhưng rồi im lặng không đáp.
"Ta nói rồi, lần này ngươi còn để nương nương chịu tổn thương, ta liền lấy mạng ngươi", Vân Khuynh tiếp lời, ngữ điệu bỗng mang tới uy hiếp rõ ràng.
"Thanh Sanh đã biết", nàng điềm nhiên đáp một câu ngắn gọn, rồi nhấc bước đi ra.
Những ngày Thanh Sanh cùng Đoan Nhược Hoa bên nhau ở Phượng Tê cung, quả là một lời khó nói hết. Hai người dựa vào lẫn nhau, nhưng lại tương kính như tân, cũng giống như hai con nhím đều ham muốn ấm áp ôn noãn của đối phương, nhưng lại vì gai nhọn của cả hai mà không thể gần gũi, chỉ có thể giữ lại chút khoảng cách mỏng manh.
Đêm đã khuya, đèn bấc yếu ớt, nến cũng sắp chảy hết, Đoan Nhược Hoa vẫn ngồi trước án phê tấu chương. Suốt thời gian này nàng đều tự mình nhìn qua tấu chương, chọn ra những sớ quan trọng, sau đó chú thích sẵn mới chuyển tới cho Tân hoàng. Thanh Sanh ngồi một bên án, ánh mắt thất thần mông lung nhìn qua ngọn nến, nhìn tới dung nhan lạnh lùng trong trẻo đang chuyên chú của Đoan Nhược Hoa, trong lòng bỗng như muốn nổi sóng.
Đợi đến khi ánh nến sắp tắt, Thanh Sanh đoạt lấy cuộn tấu chương Đoan Nhược Hoa đang cầm trong tay, nhẹ nhàng nói, "Đã đọc một đêm rồi, bây giờ nghỉ ngơi đi thôi, đừng miễn cưỡng thân thể tới mức mệt mỏi như vậy",
Đoan Nhược Hoa ngẩng đầu, ngưng mắt chuyên chú nhìn người kia, bàn tay lạnh như băng trượt vào lòng bàn tay nàng mà khảm sát, trầm ngâm một lát mới lên tiếng,
"Ngày đó ngươi bị Trữ... Trữ Quý phi ép tới Mộc Hà cung, sau đó cũng không phải chỉ có đánh mắng tra tấn như lời nàng nói, ngươi...",
"Đừng nói nữa, không cần phải nói nữa, ta đều nhớ lại rồi", ánh mắt Thanh Sanh chợt động, rồi nhanh chóng cắt lời nàng.
Đoan Nhược Hoa tựa như có chút khiếp sợ, dung nhan lãnh mạc hiện lên tia bất an, ngữ điệu có chút run, "Vậy ngươi... có oán ta hay không? Giận ta...",
Thanh Sanh lắc đầu, ngữ khí thản nhiên không đổi, "Đã trải qua một hồi thăng trầm, qua tất cả những chuyện này sao ta lại không biết tâm ý của nàng. Bây giờ tâm ý của ta cũng chỉ là muốn ở bên nàng, chăm sóc nàng mà thôi".
Rốt cuộc cũng không còn che dấu, không còn bất an không yên nữa, Đoan Nhược Hoa thở nhẹ một tiếng, tựa như cuối cùng nàng cũng có thể chân chính có được Thanh Sanh, bàn tay cũng siết chặt,
"Ta nguyện đánh đổi hết thảy, trừ phi ta để ngươi đi, bằng không thiên hạ dù có vạn ngàn người, cũng không ai có thể tách ngươi khỏi ta".
Lời này của Đoan Nhược Hoa làm Thanh Sanh rung động thật sâu. Nàng có tài năng gì lại có thể khiến cho Trữ Tử Mộc đánh đổi sinh mạng để bảo vệ, khiến Đoan Nhược Hoa hết lòng yêu thương. Sau biết bao biến cố, sau cái chết của Thanh Trúc cùng Trữ Tử Mộc, Thanh Sanh cũng không muốn giấu diếm bất kỳ điều gì, cho nên nàng kéo Đoan Nhược Hoa tới ngồi bên cạnh mình, chậm rãi mở miệng,
"Nàng có còn nhớ khi còn ở Dương Tâm điện ta đã nói với nàng, lần này gặp lại ta sẽ nói cho nàng một chuyện, hôm nay ta sẽ nói, còn lựa chọn của nàng là tự do nàng quyết định", thấy Đoan Nhược Hoa chống cằm chăm chú nghe, Thanh Sanh lại trầm ngâm một lát. Nàng không biết phải bắt đầu từ đâu, một chuyện khó tin đến dọa người như thế làm cho bản thân nàng cũng khó có thể mở miệng.
"Ngắn gọn một chút, ta là Cố Thanh Sanh, mà cũng không phải Cố Thanh Sanh, bản chất ta là Cố Thanh Trần... Ta, đến từ một thế giới khác, xuyên vào thân xác của Thanh Sanh...", Thanh Sanh dừng lại một chút, quả thực đúng như trong dự đoán, sắc mặt của Đoan Nhược Hoa đã chuyển thành trắng bệch rồi. Bàn tay nàng càng lạnh đi, làm cho Thanh Sanh không dám nói nữa, chỉ có thể chờ nàng bình ổn lại tâm tình. Đoan Nhược Hoa đột nhiên rút tay lại, đáy mắt hoàn toàn là không thể tin, thanh âm lạnh lẽo mà run rẩy,
"Là khi nào... là từ khi nào... xuyên tới...",
Thanh Sanh bắt được biểu tình của Đoan Nhược Hoa không khỏi do dự suy nghĩ, lát sau mới trả lời, "Nàng còn nhớ ngày ấy Thanh Sanh bị Trữ Tử Mộc phạt trượng, từ khi ấy, hồ rằng nàng đã chết rồi. Nàng đừng sợ hãi, người yêu nàng là ta, mà người nàng yêu cũng vẫn luôn là ta", Thanh Sanh không kìm được sự đau lòng, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của người kia, bao bọc trong lòng bàn tay, lại sâu xa nói tiếp, "Ta, từng oán hận lão thiên, từng ngửa đầu hỏi ngài, rốt cuộc là do đâu lại ném ta tới nơi đây, biến ta thành một du hồn phiêu đãng không nơi nương tựa. Nhưng rồi bách chuyển thiên hồi, tới nay ta lại vô cùng biết ơn, cuối cùng ta lại có thể gặp gỡ nàng cùng Tử Mộc, dù là mấy đoạn thăng trầm, dù là hỉ nộ ái ố, dù sao cũng đều đáng trân trọng".
Đoan Nhược Hoa chăm chú nhìn ngắm dung nhan Thanh Sanh, nghiêm túc đánh giá từng đường nét, tựa như đang trở về buổi đầu gặp gỡ, ánh mắt quét qua mỗi phân mỗi tấc trên gương mặt, nhìn sâu vào con ngươi âm trầm mà không kém linh động. Ánh mắt này đương nhiên Đoan Nhược Hoa đã vô cùng quen thuộc, nàng nhìn thấy được hình ảnh của chính bản thân mình phản chiếu trên đó, tự nhủ, thật vô cùng may mắn.
Đoan Nhược Hoa đưa tay mơn trớn vuốt ve từng đường nét trên gương mặt người kia, thì thào tự nói, "Thật vậy sao? Ngươi không thuộc về nơi đây, có phải sẽ có một ngày ngươi rời đi không?",
Thanh Sanh đặt bàn tay mình trên bàn tay nàng, lắc đầu, "Chỉ cần nàng còn cần ta ở bên, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ rời bỏ. Nhược Hoa, nàng còn nhớ lời ta nói chứ, không phải nàng là lý do cuối cùng để ta có thể tiếp tục sống sao?"
Tâm can Đoan Nhược Hoa rung động từng hồi, mắt cũng ướt rồi,
"Ta không quản ngươi đến từ đâu, mà dù ngươi là ai, ta cũng chỉ muốn ngươi..."
Thanh Sanh hẳn là vô cùng cảm động, đây là thời cổ đại, mọi người đều nhất nhất tin vào quỷ thần, mà kinh hãi nhất là chuyện tráo hồn mượn xác, vậy mà Đoan Nhược Hoa lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Câu đầu tiên nàng hỏi không phải là ngươi là ai, ngươi từ đâu tới, mà lại là ngươi tới khi nào. Rốt cuộc, nàng cũng chỉ muốn biết được rốt cuộc người nàng yêu là ai, đây cũng là điều duy nhất quan trọng đối với nàng. Tin tưởng tới vậy, tình sâu tới vậy, sao có thể khiến ngươi không cảm động, sao có thể không khiến ngươi lún sâu?
"Chỉ cần nàng còn cần ta, ta sẽ tuyệt đối không rời khỏi nàng...", Thanh Sanh gắt gao ôm lấy Đoan Nhược Hoa, tựa như muốn khảm nhập nàng vào lòng. Vốn là thâm trầm điềm đạm như Thanh Sanh, mà lúc này lại kích động như tiểu hài tử mà ôm lấy Đoan Nhược Hoa.
Bí mật của nàng đã che giấu lâu như vậy, chưa từng dám thổ lộ với ai, cũng chỉ sợ người dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn nàng, sẽ cho rằng nàng là một kẻ điên. Nàng hao tâm tổn sức biết bao nhiêu mới có thể hòa nhập vào nơi nàng chưa từng thuộc về, mà sau cùng, nàng không cường đại tới như vậy, nàng vẫn biết bất an, vẫn sợ cô độc, vẫn muốn có nơi dựa vào, có người đón nhận nàng.
"Ta chỉ sợ nàng... sợ nàng sẽ ghét bỏ ta, sẽ rời khỏi ta, sẽ không chịu được chuyện kinh hãi thế tục tới như thế...", Thanh Sanh vùi đầu bên cổ Đoan Nhược Hoa, hai hàng lệ ấm nóng trượt xuống.
Đoan Nhược Hoa tách nàng ra, vỗ về sườn mặt nàng, rồi dùng ngữ điệu thản nhiên mà nói, "Ai gia thân là Thái hậu, chưa hề để ý đến thế tục mà chung tình với một cung nữ, còn phải sợ điều kinh hãi thế tục gì nữa đây?"
Thanh Sanh bật cười, nước mắt trên mặt còn chưa khô, biểu tình buồn vui đan xen của nàng có chút hài hước, nhìn vào đâu còn nửa điểm lạnh nhạt chu toàn thường ngày, còn có chút thẹn thùng nói,
"Ra là đại băng sơn cũng biết trêu chọc người?"
"Không phải đại băng sơn còn biết làm nhiều chuyện khác sao?", Đoan Nhược Hoa vươn tới, đôi môi lướt qua hàng nước mắt vẫn chưa khô trên khuôn mặt Thanh Sanh, từng chút từng chút, môi dán lên mỗi tấc trên dung nhan của người, mang theo vô vàn là tình ý ôn nhu.
Thanh Sanh nắm lấy vai Đoan Nhược Hoa, kéo nàng lại ôm trong vòng tay, sau đó cũng không có hành động nào khác, mà điều này lại làm cho ánh mắt Đoan Nhược Hoa nhanh chóng ảm đạm đi vài phần, nhưng chỉ có thể an tĩnh dựa trong lòng nàng.
- --Hết chương 122---
Editor lảm nhảm: Công nhận Mộc xuất thân Quý phi có khác, cao tay quớ:v Nghỉ vai rồi mà vẫn tranh sủng được, hại Hậu thân là chính cung, muốn thị tẩm mà cũng méo thị tẩm nổi luôn:v Chắc bả cay lắm á:v
Phượng Tê cung, hàng mái ngói kim đỉnh lưu ly xếp lớp rực rỡ sáng lạn dưới ánh mặt trời chói lọi, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo bao lấy thân ảnh thanh sam đứng trầm lặng. Người đứng nhìn về phía Mộc Hà cung, khuôn mặt trắng nõn tôn lên ngũ quan tinh tế đẹp đẽ, thần sắc điềm nhiên nhưng ánh mắt hướng về nơi xa lại đan xen tia thống khổ. Gió thu thổi qua, thổi vạt thanh sam bay phất lên, nhưng người cứ đứng vững trãi như vậy, tựa như thời gian đã dừng lại trên người nàng, cho tới hồi lâu sau, khi mặt trời đã khuất lấp sau tầng tầng lớp lớp hồng tường nơi cung cấm, khi tà dương đã buông khắp trời, thân ảnh thanh sam mới ngưng mắt cúi đầu, nhẹ nhàng giương khóe miệng, nụ cười ngưng đọng hết thảy những biến động trong quá khứ, cũng là nỗi đau lòng hối hận của nàng.
Thanh Sanh nhảy xuống, đáp xuống dưới hàng mái hiên. Mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, nàng xoay người, hai tay chắp sau lưng, ung dung thư thái đi tới mặt Đoan Nhược Hoa, thấy nàng đang thơ thẩn đứng đó nhìn mình, ánh mắt chất chứa nhu tình lưu luyến. Thanh Sanh vòng tay kéo Đoan Nhược Hoa ôm vào lòng, dùng sức mà siết nàng thật chặt, hẳn là có thể làm nàng đau, nhưng nàng cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng vòng tay qua ôm lấy eo người kia.
"Thanh Trúc đi rồi, Tử Mộc cũng đi rồi... nàng nói ta ích kỷ cũng tốt, nói ta yếu đuối cũng được, ta chỉ cầu nàng đừng rời bỏ ta, trên thế gian này, ta cũng chỉ còn lại duy nhất mình nàng", thanh âm của nàng có chút khàn đi, nhỏ nhẹ, lộ ra loại cảm xúc vô cùng bất an não nề, làm cho lòng Đoan Nhược Hoa cũng trầm xuống. Nàng chui thật sâu trong vai Thanh Sanh, nước mắt lạnh lẽo vô thanh vô sắc trượt theo khóe mắt, đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Sanh Sanh, rồi lại dùng thanh âm nhu tình mà kiên định hồi đáp, "Được người trọng, khó phụ tương tư, trời chẳng lão, tình này khó tuyệt".
Thái hoàng Thái hậu vốn là muốn nàng dời tới Khôn Ninh cung, Phượng Tê cung tương lai sẽ nhường lại cho Tân hậu, mà nàng lại thẳng thắn cự tuyệt chuyển đi cũng bởi vì quan hệ của nàng với Thanh Sanh. Vì mối quan hệ này mà thường ngày ngoại trừ Vân Khuynh, bất kỳ ai cũng không được phép vào tẩm cung hầu hạ.
"Đi nghỉ sớm thôi", Thanh Sanh đứng trước tẩm cung, bàn tay bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của Đoan Nhược Hoa, nhẹ nhàng dặn dò rồi muốn quay người rời đi. Nhưng Đoan Nhược Hoa lại nắm lấy tay nàng không chịu buông, một lời cũng không nói, nhưng ánh mắt thủy chung nhìn nàng, chiếu sâu trong mắt Thanh Sanh. Ánh mắt hai người bắt lấy nhau giữa không trung, Thanh Sanh cũng hiểu Đoan Nhược Hoa muốn giữ nàng lại.
"Cho ta chút thời gian", con ngươi Thanh Sanh chớp động, rồi gỡ tay Đoan Nhược Hoa khỏi tay mình, vỗ vỗ lên lưng nàng mấy cái, cuối cùng vẫn là xoay người đi.
"Thanh Sanh, ta biết ngươi đau lòng, nhưng vết thương trong lòng nàng so với ngươi cũng không khá hơn đâu...", vừa bước chân ra khỏi tẩm cung đã thấy Vân Khuynh đứng đó đợi nàng từ lúc nào, ngữ điệu thảnh thơi khuyên nhủ nhưng đủ làm bước chân nàng khựng lại. Nàng xoay người hướng Vân Khuynh làm một cái phúc, nhưng rồi im lặng không đáp.
"Ta nói rồi, lần này ngươi còn để nương nương chịu tổn thương, ta liền lấy mạng ngươi", Vân Khuynh tiếp lời, ngữ điệu bỗng mang tới uy hiếp rõ ràng.
"Thanh Sanh đã biết", nàng điềm nhiên đáp một câu ngắn gọn, rồi nhấc bước đi ra.
Những ngày Thanh Sanh cùng Đoan Nhược Hoa bên nhau ở Phượng Tê cung, quả là một lời khó nói hết. Hai người dựa vào lẫn nhau, nhưng lại tương kính như tân, cũng giống như hai con nhím đều ham muốn ấm áp ôn noãn của đối phương, nhưng lại vì gai nhọn của cả hai mà không thể gần gũi, chỉ có thể giữ lại chút khoảng cách mỏng manh.
Đêm đã khuya, đèn bấc yếu ớt, nến cũng sắp chảy hết, Đoan Nhược Hoa vẫn ngồi trước án phê tấu chương. Suốt thời gian này nàng đều tự mình nhìn qua tấu chương, chọn ra những sớ quan trọng, sau đó chú thích sẵn mới chuyển tới cho Tân hoàng. Thanh Sanh ngồi một bên án, ánh mắt thất thần mông lung nhìn qua ngọn nến, nhìn tới dung nhan lạnh lùng trong trẻo đang chuyên chú của Đoan Nhược Hoa, trong lòng bỗng như muốn nổi sóng.
Đợi đến khi ánh nến sắp tắt, Thanh Sanh đoạt lấy cuộn tấu chương Đoan Nhược Hoa đang cầm trong tay, nhẹ nhàng nói, "Đã đọc một đêm rồi, bây giờ nghỉ ngơi đi thôi, đừng miễn cưỡng thân thể tới mức mệt mỏi như vậy",
Đoan Nhược Hoa ngẩng đầu, ngưng mắt chuyên chú nhìn người kia, bàn tay lạnh như băng trượt vào lòng bàn tay nàng mà khảm sát, trầm ngâm một lát mới lên tiếng,
"Ngày đó ngươi bị Trữ... Trữ Quý phi ép tới Mộc Hà cung, sau đó cũng không phải chỉ có đánh mắng tra tấn như lời nàng nói, ngươi...",
"Đừng nói nữa, không cần phải nói nữa, ta đều nhớ lại rồi", ánh mắt Thanh Sanh chợt động, rồi nhanh chóng cắt lời nàng.
Đoan Nhược Hoa tựa như có chút khiếp sợ, dung nhan lãnh mạc hiện lên tia bất an, ngữ điệu có chút run, "Vậy ngươi... có oán ta hay không? Giận ta...",
Thanh Sanh lắc đầu, ngữ khí thản nhiên không đổi, "Đã trải qua một hồi thăng trầm, qua tất cả những chuyện này sao ta lại không biết tâm ý của nàng. Bây giờ tâm ý của ta cũng chỉ là muốn ở bên nàng, chăm sóc nàng mà thôi".
Rốt cuộc cũng không còn che dấu, không còn bất an không yên nữa, Đoan Nhược Hoa thở nhẹ một tiếng, tựa như cuối cùng nàng cũng có thể chân chính có được Thanh Sanh, bàn tay cũng siết chặt,
"Ta nguyện đánh đổi hết thảy, trừ phi ta để ngươi đi, bằng không thiên hạ dù có vạn ngàn người, cũng không ai có thể tách ngươi khỏi ta".
Lời này của Đoan Nhược Hoa làm Thanh Sanh rung động thật sâu. Nàng có tài năng gì lại có thể khiến cho Trữ Tử Mộc đánh đổi sinh mạng để bảo vệ, khiến Đoan Nhược Hoa hết lòng yêu thương. Sau biết bao biến cố, sau cái chết của Thanh Trúc cùng Trữ Tử Mộc, Thanh Sanh cũng không muốn giấu diếm bất kỳ điều gì, cho nên nàng kéo Đoan Nhược Hoa tới ngồi bên cạnh mình, chậm rãi mở miệng,
"Nàng có còn nhớ khi còn ở Dương Tâm điện ta đã nói với nàng, lần này gặp lại ta sẽ nói cho nàng một chuyện, hôm nay ta sẽ nói, còn lựa chọn của nàng là tự do nàng quyết định", thấy Đoan Nhược Hoa chống cằm chăm chú nghe, Thanh Sanh lại trầm ngâm một lát. Nàng không biết phải bắt đầu từ đâu, một chuyện khó tin đến dọa người như thế làm cho bản thân nàng cũng khó có thể mở miệng.
"Ngắn gọn một chút, ta là Cố Thanh Sanh, mà cũng không phải Cố Thanh Sanh, bản chất ta là Cố Thanh Trần... Ta, đến từ một thế giới khác, xuyên vào thân xác của Thanh Sanh...", Thanh Sanh dừng lại một chút, quả thực đúng như trong dự đoán, sắc mặt của Đoan Nhược Hoa đã chuyển thành trắng bệch rồi. Bàn tay nàng càng lạnh đi, làm cho Thanh Sanh không dám nói nữa, chỉ có thể chờ nàng bình ổn lại tâm tình. Đoan Nhược Hoa đột nhiên rút tay lại, đáy mắt hoàn toàn là không thể tin, thanh âm lạnh lẽo mà run rẩy,
"Là khi nào... là từ khi nào... xuyên tới...",
Thanh Sanh bắt được biểu tình của Đoan Nhược Hoa không khỏi do dự suy nghĩ, lát sau mới trả lời, "Nàng còn nhớ ngày ấy Thanh Sanh bị Trữ Tử Mộc phạt trượng, từ khi ấy, hồ rằng nàng đã chết rồi. Nàng đừng sợ hãi, người yêu nàng là ta, mà người nàng yêu cũng vẫn luôn là ta", Thanh Sanh không kìm được sự đau lòng, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của người kia, bao bọc trong lòng bàn tay, lại sâu xa nói tiếp, "Ta, từng oán hận lão thiên, từng ngửa đầu hỏi ngài, rốt cuộc là do đâu lại ném ta tới nơi đây, biến ta thành một du hồn phiêu đãng không nơi nương tựa. Nhưng rồi bách chuyển thiên hồi, tới nay ta lại vô cùng biết ơn, cuối cùng ta lại có thể gặp gỡ nàng cùng Tử Mộc, dù là mấy đoạn thăng trầm, dù là hỉ nộ ái ố, dù sao cũng đều đáng trân trọng".
Đoan Nhược Hoa chăm chú nhìn ngắm dung nhan Thanh Sanh, nghiêm túc đánh giá từng đường nét, tựa như đang trở về buổi đầu gặp gỡ, ánh mắt quét qua mỗi phân mỗi tấc trên gương mặt, nhìn sâu vào con ngươi âm trầm mà không kém linh động. Ánh mắt này đương nhiên Đoan Nhược Hoa đã vô cùng quen thuộc, nàng nhìn thấy được hình ảnh của chính bản thân mình phản chiếu trên đó, tự nhủ, thật vô cùng may mắn.
Đoan Nhược Hoa đưa tay mơn trớn vuốt ve từng đường nét trên gương mặt người kia, thì thào tự nói, "Thật vậy sao? Ngươi không thuộc về nơi đây, có phải sẽ có một ngày ngươi rời đi không?",
Thanh Sanh đặt bàn tay mình trên bàn tay nàng, lắc đầu, "Chỉ cần nàng còn cần ta ở bên, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ rời bỏ. Nhược Hoa, nàng còn nhớ lời ta nói chứ, không phải nàng là lý do cuối cùng để ta có thể tiếp tục sống sao?"
Tâm can Đoan Nhược Hoa rung động từng hồi, mắt cũng ướt rồi,
"Ta không quản ngươi đến từ đâu, mà dù ngươi là ai, ta cũng chỉ muốn ngươi..."
Thanh Sanh hẳn là vô cùng cảm động, đây là thời cổ đại, mọi người đều nhất nhất tin vào quỷ thần, mà kinh hãi nhất là chuyện tráo hồn mượn xác, vậy mà Đoan Nhược Hoa lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Câu đầu tiên nàng hỏi không phải là ngươi là ai, ngươi từ đâu tới, mà lại là ngươi tới khi nào. Rốt cuộc, nàng cũng chỉ muốn biết được rốt cuộc người nàng yêu là ai, đây cũng là điều duy nhất quan trọng đối với nàng. Tin tưởng tới vậy, tình sâu tới vậy, sao có thể khiến ngươi không cảm động, sao có thể không khiến ngươi lún sâu?
"Chỉ cần nàng còn cần ta, ta sẽ tuyệt đối không rời khỏi nàng...", Thanh Sanh gắt gao ôm lấy Đoan Nhược Hoa, tựa như muốn khảm nhập nàng vào lòng. Vốn là thâm trầm điềm đạm như Thanh Sanh, mà lúc này lại kích động như tiểu hài tử mà ôm lấy Đoan Nhược Hoa.
Bí mật của nàng đã che giấu lâu như vậy, chưa từng dám thổ lộ với ai, cũng chỉ sợ người dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn nàng, sẽ cho rằng nàng là một kẻ điên. Nàng hao tâm tổn sức biết bao nhiêu mới có thể hòa nhập vào nơi nàng chưa từng thuộc về, mà sau cùng, nàng không cường đại tới như vậy, nàng vẫn biết bất an, vẫn sợ cô độc, vẫn muốn có nơi dựa vào, có người đón nhận nàng.
"Ta chỉ sợ nàng... sợ nàng sẽ ghét bỏ ta, sẽ rời khỏi ta, sẽ không chịu được chuyện kinh hãi thế tục tới như thế...", Thanh Sanh vùi đầu bên cổ Đoan Nhược Hoa, hai hàng lệ ấm nóng trượt xuống.
Đoan Nhược Hoa tách nàng ra, vỗ về sườn mặt nàng, rồi dùng ngữ điệu thản nhiên mà nói, "Ai gia thân là Thái hậu, chưa hề để ý đến thế tục mà chung tình với một cung nữ, còn phải sợ điều kinh hãi thế tục gì nữa đây?"
Thanh Sanh bật cười, nước mắt trên mặt còn chưa khô, biểu tình buồn vui đan xen của nàng có chút hài hước, nhìn vào đâu còn nửa điểm lạnh nhạt chu toàn thường ngày, còn có chút thẹn thùng nói,
"Ra là đại băng sơn cũng biết trêu chọc người?"
"Không phải đại băng sơn còn biết làm nhiều chuyện khác sao?", Đoan Nhược Hoa vươn tới, đôi môi lướt qua hàng nước mắt vẫn chưa khô trên khuôn mặt Thanh Sanh, từng chút từng chút, môi dán lên mỗi tấc trên dung nhan của người, mang theo vô vàn là tình ý ôn nhu.
Thanh Sanh nắm lấy vai Đoan Nhược Hoa, kéo nàng lại ôm trong vòng tay, sau đó cũng không có hành động nào khác, mà điều này lại làm cho ánh mắt Đoan Nhược Hoa nhanh chóng ảm đạm đi vài phần, nhưng chỉ có thể an tĩnh dựa trong lòng nàng.
- --Hết chương 122---
Editor lảm nhảm: Công nhận Mộc xuất thân Quý phi có khác, cao tay quớ:v Nghỉ vai rồi mà vẫn tranh sủng được, hại Hậu thân là chính cung, muốn thị tẩm mà cũng méo thị tẩm nổi luôn:v Chắc bả cay lắm á:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.