Chương 56: Tử Biệt
Trương Hiểu Thần
07/05/2021
"Thái hậu giá lâm!!", lại là một giọng nói lanh lảnh cất lên, cắt đứt những thanh âm hỗn loạn trong tẩm cung. Một người chậm rãi đi vào, đầu đội mũ phượng ba tầng đông châu, phượng bào thêu chỉ đen, dung mạo nhìn qua liền biết được chăm sóc kỹ lưỡng, khóe mắt dù có nếp nhăn mờ nhạt nhưng nơi mi nga hoàn toàn là vẻ uy nghiêm tôn quý, có thể ngồi vững trên ngôi vị Thái hậu, hẳn cũng là một người lợi hại.
Vân Khuynh đi theo phía sau Thái hậu, vội vàng chạy vào Phượng Tê cung. Hoàng thượng say rượu xông vào tẩm cung lại đuổi mọi người ra ngoài hết, nàng liền linh cảm được điều không lành nên đã chạy ngay tới Khôn Ninh cung. Đợi bên ngoài gần nửa canh giờ, tới khi Thái hậu đọc xong kinh phật mới có thể vào. Thái hậu nghe xong lập tức tới Phượng Tê cung, ai ngờ cũng đều đã muộn.
"Truyền, người không liên quan tuyệt đối không được bước vào", dù sao đây cũng là tẩm cung Hoàng hậu, Thái hậu cũng chỉ giữ lại tâm phúc của mình cùng với Vân Khuynh.
Trong tẩm cung, Đoan Hậu cùng Cảnh Đồng đế, cả hai đều một thân y phục xộc xệch. Cảnh Đồng đế tay vẫn nắm chặt nghiên mực nhuốm máu, thần sắc điên cuồng, hai mắt đỏ bừng nổi tơ máu, mà môi tái mét, lẩm bẩm trong họng. Mà Đoan Hậu, gương mặt trắng toát không còn một giọt máu, tròng mắt đã dại đi thất thần, đang quỳ trong vũng máu, ôm đầu người đang nhắm mắt nằm trên đất, tay run rẩy liều mạng cầm máu nơi vết thương trên đầu. Không có kết quả, máu tươi vẫn trào ra qua kẽ ngón tay, màu máu đỏ thắm nhiễm lên trung y nguyệt sắc của nàng, đỏ tươi đến chói mắt, đến đau lòng.
"Ngưng Thu, đưa Hoàng thượng về Càn Đức cung trước đã, sau đó đã xảy ra chuyện gì, mau cho ai gia biết tường tận!", sắc mặt Thái hậu cũng trở nên xanh mét, cả người giận đến phát run, nhìn Đoan Hậu lại càng khó hiểu. Nàng gắt gao ôm một cung nữ vào lòng, nước mắt không ngừng trào ra, cả người run lên, hoàn toàn mất đi khí độ bình tĩnh thường ngày.
Thần sắc Thái hậu buông lỏng, mắt quét Vân Khuynh một đường, ý bảo nàng hãy giải thích thay chủ tử. Mà nàng cũng đứng ngây người, sợ hãi mấp máy môi. Tới khi lấy lại được tinh thần liền tiến đến điểm đại huyệt trên người Thanh Sanh, máu cũng chảy chậm lại. Muốn lấy Thanh Sanh ra khỏi vòng tay Đoan Nhược Hoa, nhưng hai tay nàng giữ quá chặt, không khỏi nóng nảy,
"Nương nương mau buông nàng, để nàng cho nô tỳ a", Đoan Nhược Hoa nghe lời này lại càng gắng sức ôm lấy Thanh Sanh không chịu buông, bi thương nồng đậm mà không thể gào khóc, như có gi nghẹn lại. Trong cổ họng trào ra tiếng nức nở đứt đoạn, làm cho người ta nghe được lập tức cảm thấy bứt rứt khó chịu trong lòng.
Thái hậu thấy thế, nhíu mày, lớn tiếng hò hét, "Đủ rồi! Còn muốn náo loạn tới khi nào. Vân Khuynh, mau tới đưa nàng đi thay áo".
Lúc này Đoan Nhược Hoa mới mờ mịt ngẩng đầu, đôi môi run rẩy hoàn toàn không có huyết sắc, lẩm bẩm, "Cứu nàng... cứu nàng... Mau truyền Thái y, Vân Khuynh, ta nói ngươi mau cho truyền Thái y..."
"Vân Khuynh, đưa Hoàng hậu đi đi", Thái hậu nhìn nàng, rối bời thành một đoàn, không có nửa điểm bộ dáng Mẫu nghi.
Đoan Nhược Hoa không chịu đi, bò lổm ngổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, khóc thảm không dứt, "Mẫu hậu, cầu xin mẫu hậu cho truyền Thái y".
Thái hậu thấy nàng như vậy, mắt phượng bén nhọn lên, giận giữ nghiêm nghị,
"Càn rỡ, ai gia tự có quyết định! Chẳng qua là một cung nữ mà thôi", Đoan Nhược Hoa lại càng khóc thảm, quỳ rạp xuống đất mà cầu khẩn,
"Mẫu hậu, xin người, xin người, mau cứu nàng a...", Thái hậu thấy nàng nhất định không bỏ cuộc nên cũng không đành lòng, lên tiếng phân phó,
"Truyền Thái y, Vân Khuynh đưa chủ tử ngươi đi nghỉ ngơi đi",
Đoan Nhược Hoa lúc này mới an tâm, mà không sao đứng lên được, xụi lơ như một bãi bùn. Vân Khuynh bắt lấy tay nàng vòng qua cổ, dìu nàng về phía điện nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Thái hậu hạ chỉ không ai được nhắc tới chuyện này, nhưng tin Hoàng thượng say rượu đại náo Phượng Tê cung vẫn truyền đi khắp nơi, từ chính điện tới hậu cung.
- --
Kim Loan điện, Cảnh Đồng đế đang lâm triều, sắc mặt tái xanh. Mặc dù hắn vẫn chưa tỉnh rượu vẫn không vắng mặt. Lúc này, một tay nâng trán, mắt quét một đường khắp văn võ bá quan,
"Có việc thì bẩm, không có gì liền bãi triều", văn võ bá quan từng người đứng lên dâng tấu, Công bộ Thượng thư Dương Phụng Hiền tiến đến,
"Ký Châu gặp lũ, đê không giữ được đã vỡ rồi. Mấy ngàn khoảnh ruộng đều chìm hết, thần khẩn cầu Hoàng thượng mở kho bạc cứu nạn thiên tai",
"Đúng, vậy nhanh chóng lo liệu, không được trì hoãn", Cảnh Đồng đế gật đầu.
"Trấn bắc Tướng quân Trữ Viễn Uy tuy là tướng tài, nhưng tuổi trẻ còn thiếu kinh nghiệm, phòng tuyến Yến Sơn Quan trọng yếu như vậy mà chỉ dựa vào một tay Trữ chủ soái, thần sợ là không an toàn", Binh bộ Thượng thư Thích Đức Phúc thượng tấu.
Hoàng đế ngẩng đầu, ngó chừng Thích Đức Phúc, mắt sáng lên, "Vậy khanh cho rằng nên thế nào?"
Thích Đức Phúc hơi run lên, vẫn mở miệng nói, "Viễn Tướng quân tuổi già mà chí chưa già, có kinh nghiệm có mưu lược, thần cho rằng hắn có thể đảm nhận được chức đại Thống soái này",
Cảnh Đồng đế nghe vậy, vỗ bàn một cái thật mạnh, "Thích ái khanh thật biết cân nhắc, tiến cử huynh trưởng lên nắm chức Thống soái!",
Chân Thích Đức Phúc mềm đi, quỳ gối dập đầu, "Vi thần ăn lộc triều đình, một lòng trung thành, chưa hề mưu lợi riêng, mong Hoàng thượng minh giám",
Hoàng đế đứng dậy, sắc mặt trầm xuống, dạo bước quanh án,
"Năm kia, Viễn tướng quân nhận chỉ điều binh đi thu phục man di phía Nam, binh lính bốn ngàn mà không địch lại quân man di chỉ có hai ngàn tính cả người cả ngựa. Bại."
"Năm ngoái, man di được đà phản công, ba ngàn binh sĩ trong thành đều hoảng hốt bỏ chạy, mất hai thành, không đánh mà bại"
"Như vậy khanh lại dám nói, hắn có ý chí mưu lược, có thể nắm ấn Thống soái Hắc hổ quân, làm đệ nhất thiên hạ Thống soái của Đại Chu?"
Thích Đức Phúc đổ mồ hôi lạnh, sau lưng áo đã ướt đẫm, vẫn cố giải thích, "Man di phía Nam vô cùng xảo trá, đều dùng độc cùng hỏa công. Nếu không thể chuẩn bị kỹ lưỡng, e rằng ngay cả Trấn bắc Tướng quân cũng sẽ thua...", mấy tên quan viên đứng cạnh phụ họa theo, đều nói Trữ Viễn Uy còn trẻ không đảm đương được trách nhiệm nặng nề.
Sắc mặt Cảnh Đồng đế lại càng xanh mét, gân xanh bên thái dương nổi lên, vẫn cố nén giận. Lấy ra một cuộn tấu thư đưa cho Lý công công,
"Đọc lớn lên", Lý công công nhận lấy, hắng giọng đọc to,
"Mấy ngày trước du mục Bắc Cảnh nổi dậy, liên kết với các tộc xung nơi biên quan, đã đạt hơn một vạn người, chuẩn bị tấn công Yến Sơn Quan", toàn bộ quan lại phía dưới không ai không biến sắc. Hắc Hổ quân canh giữ Yến Sơn cũng chỉ năm ngàn người, song quyền không địch lại tứ thủ, tất nhiên cũng không thể địch lại vạn người.
"Trấn bắc Tướng quân đêm khuya dẫn năm trăm binh lính âm thầm rời thành, vó ngựa quấn vải, ép sát doanh trại địch, dùng dầu hỏa đốt sạch lương thảo, doanh trướng cũng đều cháy hết. Tinh thần địch hoảng hốt, quân ta năm trăm người ngựa dụng đúng thời cơ đánh úp, thế mạnh như lũ. Địch thương tổn ba ngàn quân, rút xa hơn năm mươi dặm".
"Trữ Tướng quân mưu lược hơn người, lại dũng mãnh tinh thông, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Hắn chính là cái phúc của Đại Chu ta", Bộ Thị lang lập tức tán thành, dấy lên những lời tán thưởng khen ngợi khắp trong điện. Đủ loại quan lại rối rít nịnh nọt, sắc mặt Cảnh Đồng đế cũng buông lỏng. Ánh mắt đảo qua làm cho Thích Đức Phúc đang quỳ phía dưới lại phát run, nhưng hoàng đế cũng vẫn là giải vây cho hắn, "Thôi, chuyện này đừng nhắc lại nữa", Thíc Đức Phúc tạ ơn không ngừng, buông vài câu vuốt mông ngựa nịnh nọt.
Sắc mặt Cảnh Đồng đế lúc này mới hòa hoãn, dù sao sau khi Trữ Kỳ Sơn tử trận, quân cũng suy sụp như rắn mất đầu, mà sau trận vừa rồi lại có thể đẩy cao tinh thần, dương oai khắp nơi.
Bãi triều, quan lại cũng dần tản đi hết. Đoan Thừa tướng nán lại trong điện, chậm rãi đi tới. Cảnh Đồng đế nhíu mày, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi, "Quốc trượng đại nhân có chuyện gì sao?", hắn tất nhiên coi trọng mặt mũi, cũng nể mặt gọi hai tiếng Quốc trượng, cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
"Thần... nghe nói đêm qua Hoàng thượng quá chén, say rượu đại náo Phượng Tê cung. Chuyện hậu cung thần không dám nhiều lời, nhưng hành động này phần nào ảnh hưởng đến phong phạm đế vương, nếu để lọt ra ngoài, chỉ sợ mất lòng dân". Sắc mặt Cảnh Đồng đế trầm xuống, trầm ngâm không nói, Đoan Thừa tướng lại tiếp lời,
"Chuyện này hẳn có liên quan đến Hoàng hậu, mà từ nhỏ tính tình Hoàng hậu đã có chút quái gở, mong Hoàng thượng tha thứ, thần đương nhiên sẽ dạy bảo thật tốt", Cảnh Đồng đế hồi lâu sau mới đáp lời,
"Đêm qua cũng là do trẫm quá chén mà hỏng việc, đương nhiên cũng có phần của trẫm, trẫm sẽ tự xét lại", Đoan Thừa tướng thấy hoàng đế không truy cứu nữa, vậy xác thực Hoàng hậu cũng không có chuyện gì, lúc này mới an tâm lui xuống.
Trở về Càn Đức cung, Cảnh Đồng đế mới truyền Lý công công tới hỏi,
"Phượng Tê cung thế nào rồi?", Lý công công híp mắt cúi đầu, "Thái hậu cực kỳ không vui, phạt Hoàng hậu đóng cửa chép kinh Phật đủ ngàn lần". Cảnh Đồng đế trầm tư chốc lát, "Còn cung nữ kia ra sao?",
"Đêm qua Thái y hồi bẩm, nàng mất máu quá nhiều, không thể cứu được, đã chết rồi". Cảnh Đồng đế hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, chậm rãi nói,
"Vậy rất tốt. Bãi giá Khôn Ninh cung, mau truyền tin, trẫm muốn tới tạ tội với Thái hậu", lại nói thêm,
"Còn hội săn tháng ba, năm nay phân phó tổ chức sớm hơn một chút, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng đi",
"Kia không biết Hoàng thượng muốn mang theo mấy vị nương nương đi cùng hay không?", Lý công công hỏi,
"Hoàng hậu không đi cũng tốt, Quý phi đã bẩm với trẫm sắp tới muốn quay về Giang Nam chôn cất Trữ Tướng quân. Vậy truyền Hiền phi, Lương phi, Dự Quý nhân, Phong Tài tử, còn có nữ nhi Trang gia kia nữa, tất cả cùng đi".
Lý công công nhận mệnh, lập tức lui xuống làm việc.
Hội săn hoàng gia là việc trọng đại, năm xưa Tiên hoàng khai triều Chu Hướng cũng là ở trên lưng ngựa mà đoạt được giang sơn, vậy nên xưa nay Chu Hướng đều trọng võ nghệ, cưỡi ngựa, bắn cung, đấu vật, dân thường lại càng coi trọng, thị phi đều dùng võ nghệ quyết định.
Cảnh Đồng đế Chu Nguyên Thế vốn giỏi văn thơ, tường nhạc lý, mà triều đại này lại sung võ nghệ, hắn cũng thay đổi ít nhiều. Tám năm tại vị, văn võ hài hòa, trên tiền điện bàn chuyện chính trị, luôn là quan văn trên cơ quan võ, dưới thiên hạ cũng để tâm truyền bá đạo giáo chữ nghĩa, trong mấy năm liền bùng nổ không thua kém gì võ thuật. Không thể phủ nhận hắn trị quốc không tồi, phát triển thi ca nhạc họa mà vẫn kế thừa quốc huấn của tổ tông.
Cứ tháng ba hằng năm, dù Cảnh Đồng đế không có hứng thú ngao du săn bắn nhưng vẫn muốn tiếp nối truyền thống từ các đời Tiên hoàng, tới núi Long Niệm tổ chức săn bắn quy mô hoàng tộc, lần nào cũng khiến dân chúng mở mắt trước thiên uy hoàng tộc, kính ngưỡng không dứt.
- --Hết chương 53---
Editor lảm nhảm: Phi đang ở đâu... Lúc Hậu đang gào khóc thảm thương chết đi sống lại thì Phi chắc vẫn đang thưởng trà... Sanh thì nghẻo rồi:v Là nghẻo tạm mấy tập nha:vv
Vân Khuynh đi theo phía sau Thái hậu, vội vàng chạy vào Phượng Tê cung. Hoàng thượng say rượu xông vào tẩm cung lại đuổi mọi người ra ngoài hết, nàng liền linh cảm được điều không lành nên đã chạy ngay tới Khôn Ninh cung. Đợi bên ngoài gần nửa canh giờ, tới khi Thái hậu đọc xong kinh phật mới có thể vào. Thái hậu nghe xong lập tức tới Phượng Tê cung, ai ngờ cũng đều đã muộn.
"Truyền, người không liên quan tuyệt đối không được bước vào", dù sao đây cũng là tẩm cung Hoàng hậu, Thái hậu cũng chỉ giữ lại tâm phúc của mình cùng với Vân Khuynh.
Trong tẩm cung, Đoan Hậu cùng Cảnh Đồng đế, cả hai đều một thân y phục xộc xệch. Cảnh Đồng đế tay vẫn nắm chặt nghiên mực nhuốm máu, thần sắc điên cuồng, hai mắt đỏ bừng nổi tơ máu, mà môi tái mét, lẩm bẩm trong họng. Mà Đoan Hậu, gương mặt trắng toát không còn một giọt máu, tròng mắt đã dại đi thất thần, đang quỳ trong vũng máu, ôm đầu người đang nhắm mắt nằm trên đất, tay run rẩy liều mạng cầm máu nơi vết thương trên đầu. Không có kết quả, máu tươi vẫn trào ra qua kẽ ngón tay, màu máu đỏ thắm nhiễm lên trung y nguyệt sắc của nàng, đỏ tươi đến chói mắt, đến đau lòng.
"Ngưng Thu, đưa Hoàng thượng về Càn Đức cung trước đã, sau đó đã xảy ra chuyện gì, mau cho ai gia biết tường tận!", sắc mặt Thái hậu cũng trở nên xanh mét, cả người giận đến phát run, nhìn Đoan Hậu lại càng khó hiểu. Nàng gắt gao ôm một cung nữ vào lòng, nước mắt không ngừng trào ra, cả người run lên, hoàn toàn mất đi khí độ bình tĩnh thường ngày.
Thần sắc Thái hậu buông lỏng, mắt quét Vân Khuynh một đường, ý bảo nàng hãy giải thích thay chủ tử. Mà nàng cũng đứng ngây người, sợ hãi mấp máy môi. Tới khi lấy lại được tinh thần liền tiến đến điểm đại huyệt trên người Thanh Sanh, máu cũng chảy chậm lại. Muốn lấy Thanh Sanh ra khỏi vòng tay Đoan Nhược Hoa, nhưng hai tay nàng giữ quá chặt, không khỏi nóng nảy,
"Nương nương mau buông nàng, để nàng cho nô tỳ a", Đoan Nhược Hoa nghe lời này lại càng gắng sức ôm lấy Thanh Sanh không chịu buông, bi thương nồng đậm mà không thể gào khóc, như có gi nghẹn lại. Trong cổ họng trào ra tiếng nức nở đứt đoạn, làm cho người ta nghe được lập tức cảm thấy bứt rứt khó chịu trong lòng.
Thái hậu thấy thế, nhíu mày, lớn tiếng hò hét, "Đủ rồi! Còn muốn náo loạn tới khi nào. Vân Khuynh, mau tới đưa nàng đi thay áo".
Lúc này Đoan Nhược Hoa mới mờ mịt ngẩng đầu, đôi môi run rẩy hoàn toàn không có huyết sắc, lẩm bẩm, "Cứu nàng... cứu nàng... Mau truyền Thái y, Vân Khuynh, ta nói ngươi mau cho truyền Thái y..."
"Vân Khuynh, đưa Hoàng hậu đi đi", Thái hậu nhìn nàng, rối bời thành một đoàn, không có nửa điểm bộ dáng Mẫu nghi.
Đoan Nhược Hoa không chịu đi, bò lổm ngổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, khóc thảm không dứt, "Mẫu hậu, cầu xin mẫu hậu cho truyền Thái y".
Thái hậu thấy nàng như vậy, mắt phượng bén nhọn lên, giận giữ nghiêm nghị,
"Càn rỡ, ai gia tự có quyết định! Chẳng qua là một cung nữ mà thôi", Đoan Nhược Hoa lại càng khóc thảm, quỳ rạp xuống đất mà cầu khẩn,
"Mẫu hậu, xin người, xin người, mau cứu nàng a...", Thái hậu thấy nàng nhất định không bỏ cuộc nên cũng không đành lòng, lên tiếng phân phó,
"Truyền Thái y, Vân Khuynh đưa chủ tử ngươi đi nghỉ ngơi đi",
Đoan Nhược Hoa lúc này mới an tâm, mà không sao đứng lên được, xụi lơ như một bãi bùn. Vân Khuynh bắt lấy tay nàng vòng qua cổ, dìu nàng về phía điện nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Thái hậu hạ chỉ không ai được nhắc tới chuyện này, nhưng tin Hoàng thượng say rượu đại náo Phượng Tê cung vẫn truyền đi khắp nơi, từ chính điện tới hậu cung.
- --
Kim Loan điện, Cảnh Đồng đế đang lâm triều, sắc mặt tái xanh. Mặc dù hắn vẫn chưa tỉnh rượu vẫn không vắng mặt. Lúc này, một tay nâng trán, mắt quét một đường khắp văn võ bá quan,
"Có việc thì bẩm, không có gì liền bãi triều", văn võ bá quan từng người đứng lên dâng tấu, Công bộ Thượng thư Dương Phụng Hiền tiến đến,
"Ký Châu gặp lũ, đê không giữ được đã vỡ rồi. Mấy ngàn khoảnh ruộng đều chìm hết, thần khẩn cầu Hoàng thượng mở kho bạc cứu nạn thiên tai",
"Đúng, vậy nhanh chóng lo liệu, không được trì hoãn", Cảnh Đồng đế gật đầu.
"Trấn bắc Tướng quân Trữ Viễn Uy tuy là tướng tài, nhưng tuổi trẻ còn thiếu kinh nghiệm, phòng tuyến Yến Sơn Quan trọng yếu như vậy mà chỉ dựa vào một tay Trữ chủ soái, thần sợ là không an toàn", Binh bộ Thượng thư Thích Đức Phúc thượng tấu.
Hoàng đế ngẩng đầu, ngó chừng Thích Đức Phúc, mắt sáng lên, "Vậy khanh cho rằng nên thế nào?"
Thích Đức Phúc hơi run lên, vẫn mở miệng nói, "Viễn Tướng quân tuổi già mà chí chưa già, có kinh nghiệm có mưu lược, thần cho rằng hắn có thể đảm nhận được chức đại Thống soái này",
Cảnh Đồng đế nghe vậy, vỗ bàn một cái thật mạnh, "Thích ái khanh thật biết cân nhắc, tiến cử huynh trưởng lên nắm chức Thống soái!",
Chân Thích Đức Phúc mềm đi, quỳ gối dập đầu, "Vi thần ăn lộc triều đình, một lòng trung thành, chưa hề mưu lợi riêng, mong Hoàng thượng minh giám",
Hoàng đế đứng dậy, sắc mặt trầm xuống, dạo bước quanh án,
"Năm kia, Viễn tướng quân nhận chỉ điều binh đi thu phục man di phía Nam, binh lính bốn ngàn mà không địch lại quân man di chỉ có hai ngàn tính cả người cả ngựa. Bại."
"Năm ngoái, man di được đà phản công, ba ngàn binh sĩ trong thành đều hoảng hốt bỏ chạy, mất hai thành, không đánh mà bại"
"Như vậy khanh lại dám nói, hắn có ý chí mưu lược, có thể nắm ấn Thống soái Hắc hổ quân, làm đệ nhất thiên hạ Thống soái của Đại Chu?"
Thích Đức Phúc đổ mồ hôi lạnh, sau lưng áo đã ướt đẫm, vẫn cố giải thích, "Man di phía Nam vô cùng xảo trá, đều dùng độc cùng hỏa công. Nếu không thể chuẩn bị kỹ lưỡng, e rằng ngay cả Trấn bắc Tướng quân cũng sẽ thua...", mấy tên quan viên đứng cạnh phụ họa theo, đều nói Trữ Viễn Uy còn trẻ không đảm đương được trách nhiệm nặng nề.
Sắc mặt Cảnh Đồng đế lại càng xanh mét, gân xanh bên thái dương nổi lên, vẫn cố nén giận. Lấy ra một cuộn tấu thư đưa cho Lý công công,
"Đọc lớn lên", Lý công công nhận lấy, hắng giọng đọc to,
"Mấy ngày trước du mục Bắc Cảnh nổi dậy, liên kết với các tộc xung nơi biên quan, đã đạt hơn một vạn người, chuẩn bị tấn công Yến Sơn Quan", toàn bộ quan lại phía dưới không ai không biến sắc. Hắc Hổ quân canh giữ Yến Sơn cũng chỉ năm ngàn người, song quyền không địch lại tứ thủ, tất nhiên cũng không thể địch lại vạn người.
"Trấn bắc Tướng quân đêm khuya dẫn năm trăm binh lính âm thầm rời thành, vó ngựa quấn vải, ép sát doanh trại địch, dùng dầu hỏa đốt sạch lương thảo, doanh trướng cũng đều cháy hết. Tinh thần địch hoảng hốt, quân ta năm trăm người ngựa dụng đúng thời cơ đánh úp, thế mạnh như lũ. Địch thương tổn ba ngàn quân, rút xa hơn năm mươi dặm".
"Trữ Tướng quân mưu lược hơn người, lại dũng mãnh tinh thông, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Hắn chính là cái phúc của Đại Chu ta", Bộ Thị lang lập tức tán thành, dấy lên những lời tán thưởng khen ngợi khắp trong điện. Đủ loại quan lại rối rít nịnh nọt, sắc mặt Cảnh Đồng đế cũng buông lỏng. Ánh mắt đảo qua làm cho Thích Đức Phúc đang quỳ phía dưới lại phát run, nhưng hoàng đế cũng vẫn là giải vây cho hắn, "Thôi, chuyện này đừng nhắc lại nữa", Thíc Đức Phúc tạ ơn không ngừng, buông vài câu vuốt mông ngựa nịnh nọt.
Sắc mặt Cảnh Đồng đế lúc này mới hòa hoãn, dù sao sau khi Trữ Kỳ Sơn tử trận, quân cũng suy sụp như rắn mất đầu, mà sau trận vừa rồi lại có thể đẩy cao tinh thần, dương oai khắp nơi.
Bãi triều, quan lại cũng dần tản đi hết. Đoan Thừa tướng nán lại trong điện, chậm rãi đi tới. Cảnh Đồng đế nhíu mày, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi, "Quốc trượng đại nhân có chuyện gì sao?", hắn tất nhiên coi trọng mặt mũi, cũng nể mặt gọi hai tiếng Quốc trượng, cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
"Thần... nghe nói đêm qua Hoàng thượng quá chén, say rượu đại náo Phượng Tê cung. Chuyện hậu cung thần không dám nhiều lời, nhưng hành động này phần nào ảnh hưởng đến phong phạm đế vương, nếu để lọt ra ngoài, chỉ sợ mất lòng dân". Sắc mặt Cảnh Đồng đế trầm xuống, trầm ngâm không nói, Đoan Thừa tướng lại tiếp lời,
"Chuyện này hẳn có liên quan đến Hoàng hậu, mà từ nhỏ tính tình Hoàng hậu đã có chút quái gở, mong Hoàng thượng tha thứ, thần đương nhiên sẽ dạy bảo thật tốt", Cảnh Đồng đế hồi lâu sau mới đáp lời,
"Đêm qua cũng là do trẫm quá chén mà hỏng việc, đương nhiên cũng có phần của trẫm, trẫm sẽ tự xét lại", Đoan Thừa tướng thấy hoàng đế không truy cứu nữa, vậy xác thực Hoàng hậu cũng không có chuyện gì, lúc này mới an tâm lui xuống.
Trở về Càn Đức cung, Cảnh Đồng đế mới truyền Lý công công tới hỏi,
"Phượng Tê cung thế nào rồi?", Lý công công híp mắt cúi đầu, "Thái hậu cực kỳ không vui, phạt Hoàng hậu đóng cửa chép kinh Phật đủ ngàn lần". Cảnh Đồng đế trầm tư chốc lát, "Còn cung nữ kia ra sao?",
"Đêm qua Thái y hồi bẩm, nàng mất máu quá nhiều, không thể cứu được, đã chết rồi". Cảnh Đồng đế hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, chậm rãi nói,
"Vậy rất tốt. Bãi giá Khôn Ninh cung, mau truyền tin, trẫm muốn tới tạ tội với Thái hậu", lại nói thêm,
"Còn hội săn tháng ba, năm nay phân phó tổ chức sớm hơn một chút, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng đi",
"Kia không biết Hoàng thượng muốn mang theo mấy vị nương nương đi cùng hay không?", Lý công công hỏi,
"Hoàng hậu không đi cũng tốt, Quý phi đã bẩm với trẫm sắp tới muốn quay về Giang Nam chôn cất Trữ Tướng quân. Vậy truyền Hiền phi, Lương phi, Dự Quý nhân, Phong Tài tử, còn có nữ nhi Trang gia kia nữa, tất cả cùng đi".
Lý công công nhận mệnh, lập tức lui xuống làm việc.
Hội săn hoàng gia là việc trọng đại, năm xưa Tiên hoàng khai triều Chu Hướng cũng là ở trên lưng ngựa mà đoạt được giang sơn, vậy nên xưa nay Chu Hướng đều trọng võ nghệ, cưỡi ngựa, bắn cung, đấu vật, dân thường lại càng coi trọng, thị phi đều dùng võ nghệ quyết định.
Cảnh Đồng đế Chu Nguyên Thế vốn giỏi văn thơ, tường nhạc lý, mà triều đại này lại sung võ nghệ, hắn cũng thay đổi ít nhiều. Tám năm tại vị, văn võ hài hòa, trên tiền điện bàn chuyện chính trị, luôn là quan văn trên cơ quan võ, dưới thiên hạ cũng để tâm truyền bá đạo giáo chữ nghĩa, trong mấy năm liền bùng nổ không thua kém gì võ thuật. Không thể phủ nhận hắn trị quốc không tồi, phát triển thi ca nhạc họa mà vẫn kế thừa quốc huấn của tổ tông.
Cứ tháng ba hằng năm, dù Cảnh Đồng đế không có hứng thú ngao du săn bắn nhưng vẫn muốn tiếp nối truyền thống từ các đời Tiên hoàng, tới núi Long Niệm tổ chức săn bắn quy mô hoàng tộc, lần nào cũng khiến dân chúng mở mắt trước thiên uy hoàng tộc, kính ngưỡng không dứt.
- --Hết chương 53---
Editor lảm nhảm: Phi đang ở đâu... Lúc Hậu đang gào khóc thảm thương chết đi sống lại thì Phi chắc vẫn đang thưởng trà... Sanh thì nghẻo rồi:v Là nghẻo tạm mấy tập nha:vv
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.