Chương 22:
Đường Ngọc
12/12/2021
Vtrans: Jang Jang
Edit: Monei
Giang Ly Ly từ góc độ đơn giản nhất mà phân tích Tống Tử Sâm: "Ý hắn hẳn là, cậu là bạn tốt của tớ, hắn sẽ không làm khó cậu đâu."
Lâm Trán Nhan nhớ tới ánh mắt tử thần kia của Tống Tử Sâm, lắc đầu: "Ly Ly, sự thật hoàn toàn trái ngược với những gì anh ta đã nói, Tống Tử Sâm sẽ không bỏ qua cho tớ."
"Cậu suy nghĩ nhiều!" Giang Ly Ly có lòng tin, "Tống Tử Sâm không nể mặt tớ cũng phải cho Diệp Gia Diễn mặt mũi, chỉ cần tớ cùng Diệp Gia Diễn không có ly hôn, hắn cũng không dám đối với cậu như vậy."
"Nói cái ngốc nghếch gì vậy?" Lâm Trán Nhan căn bản không để ý tới sự tình của chính mình, chọc, "Cậu cùng Diệp Gia Diễn đương nhiên sẽ không ly hôn."
Giang Ly Ly giật mình, giật mình ý thức được, nguyên lai trong tiềm thức cô, cô đã loé lên suy nghĩ ly hôn với Diệp Gia Diễn.
Không thể bị Lâm Trán Nhan phát giác dị thường!
"Cho nên a," Giang Ly Ly thông thả nói, "Không cần lo lắng, Tống Tử Sâm sẽ không đối với cậu như vậy."
"Mặc kệ, tớ không sợ hắn!" Lâm Trán Nhan đột nhiên cứng rắn nói, "Tớ nghe nói hắn mỗi ngày không phải vội vàng cua gái, chính là nghĩ trăm phương ngàn kế làm náo động đọ sức trên các trang bìa. Coi như khó chịu nên tớ mới phỉ báng hắn, hắn hẳn là cũng không có thời gian cùng tớ tính sổ."
“. . . . . .". Giang Ly Ly sợ ngây người.
Cô coi là Lâm Trán Nhan bắt đầu bằng chính năng lực của cô, không nghĩ tới là vì Tống Tử Sâm bận quá không có thời gian cùng với cô tính sổ. . . . . .
Bất quá, góc độ xảo trá như thế, mới là phong cách của Lâm Trán Nhan.
"Đúng rồi, Ly Ly, " Lâm Trán Nhan đột nhiên hỏi, "Cậu tại sao biết Tống tử sâm?"
"Hắn với Diệp Gia Diễn là bạn tốt, tớ biết hắn sau khi kết hôn với Diệp Gia Diễn." Giang Ly Ly dừng một chút, đột nhiên bày ra mặt thất bại cùng bất đắc dĩ, "Hôm nay lúc đầu tớ dự định giới thiệu cậu cho Tống Tử Sâm."
Lâm Trán Nhan nhớ tới thời điểm cô vừa tới, Giang Ly Ly bộ dáng thần bí, khóe môi không thể ức chế, co quắp: "Bạn yêu à, không phải điều cậu nói lúc nãy là vậy sao?"
"Đoán đúng rồi nha." Giang Ly Ly quả thực không dám nhìn biểu lộ Lâm Trán Nhan, "Tớ cũng không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành kinh hãi."
"Cái kia, " Lâm Trán Nhan chậm rãi đánh ra một cái dấu hỏi, "Nếu tớ cùng Tống Tử Sâm quen biết thì sao?"
"Hắn là người thừa kế tập đoàn truyền thông Tống thị, cơ hội nổi tiếng của cậu sẽ trong tầm tay" Giang Ly Ly nói tiếp, "Nhờ vào điểm này, sự nghiệp của cậu sẽ đi lên"
"Ách. . . . . ." Lâm Trán Nhan lúng túng, "Vậy tớ vừa mới không phải chặt mất đường lui của mình?"
Giang Ly Ly lắc đầu, cải chính: "Cậu mới vừa rồi là tìm đường chết cho bản thân đó."
"Khục, không nghiêm trọng như vậy!" Lâm Trán Nhan vẫn là tin tưởng vững chắc Tống Tử Sâm không có thời gian cùng với cô tính sổ, một cách tự nhiên dời đi chủ đề, "Bất quá, tớ cùng Tống Tử Sâm đã kết thù với nhau, có để cậu và Diệp Gia Diễn khó xử?"
Giang Ly Ly biết Lâm Trán Nhan đang lo lắng cái gì, ra hiệu cô yên tâm: "Tớ có biện pháp giải quyết Tống Tử Sâm." Nói xong cô kéo Lâm Trán Nhan đứng dậy, "Cậu về trước đi, tối tớ điện thoại cho cậu."
Lâm Trán Nhan biết, trước mắt loại tình huống này, cô không thích hợp tiếp tục ở chỗ này.
Cô đi trước một bước, tất cả mọi người không cần phải xấu hổ.
Đi tới cửa bên ngoài, Lâm Trán Nhan cố ý căn dặn Giang Ly Ly: "Nếu là Tống Tử Sâm làm khó dễ cậu, cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ xử hắn."
"Yên tâm đi, hắn không dám."
Giang Ly Ly đem Lâm Trán Nhan nhét vào trong xe, nhìn xe của cô ấy đang lái rời khỏi tầm mắt, quay người trở về phòng, đi xay đậu và pha cà phê.
Lúc Giang Ly Ly đang làm, Tống Tử Sâm vừa vặn đẩy cửa thư phòng Diệp Gia Diễn ra.
Diệp Gia Diễn biết là Tống Tử Sâm, cũng không ngẩng đầu lên, lành lạnh nhắc nhở: "Cậu đến muộn ba mươi phút."
"Đừng nóng vội." Tống Tử Sâm đi nhẹ nhàng, đến trước bàn làm việc của Diệp Gia Diễn, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, "Nói cho cậu một chuyện, cậu nhất định sẽ rất vui.”
"Mình bị một nữ minh tinh chửi mắng, nói tớ chỉ dùng tiền, đổi bạn gái so đổi đồ lót còn nhiều hơn. A, cô ta còn nói mình là tên đại ngốc."
Diệp Gia Diễn giơ khóe môi: " Giới giải trí cư nhiên có nữ minh tinh vĩ đại như vậy sao?"
"Vĩ đại?" Tống Tử Sâm khoác tay, cười khinh một tiếng, "Chỉ là tiểu minh tinh tuyến mười tám mà thôi. Mình tra xét được một chút, cô ấy mấy năm trước bởi vì có một quảng cáo tạo một cú hit, qua một thời gian, về sau cũng không có tin tức gì. A, đúng rồi, Cô ấy là bạn tốt của vợ cậu."
Bạn tốt của Giang Ly Ly?
Diệp Gia Diễn trong nháy mắt hiểu được xảy ra chuyện gì, nhàn nhạt nhìn Tống tử sâm một chút: "Cậu làm cái gì để người ta chướng mắt cậu như vậy?"
"Chính là cướp một vai diễn của cô ấy." Tống Tử Sâm xì khẽ một tiếng, "Đúng là không biết lượng sức! Thứ mình muốn, cô ấy thức thời nên chắp tay nhường cho!"
"Tống Tử Sâm" Diệp Gia Diễn vẻ mặt ghét bỏ cảnh cáo nói, "Tự luyến thì có thể, không nên quá phận."
"Mình quá phận?" Tống Tử Sâm tựa như không biết hai chữ này, "Loại người đạt điểm tuyệt đối như mình, làm sao tự luyến đều không quá phận a?"
"Bất trị."
Diệp Gia Diễn cho Tống Tử Sâm "Thông báo bệnh tình nguy kịch" , một lần nữa đem lực chú ý vùi đầu vào trong công việc.
Tống Tử Sâm không có chút nào để ý tới Diệp Gia Diễn, phối hợp nắm chặt lại nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Lâm Trán Nhan, tôi nhớ kỹ cô. Tôi sẽ để cho cô biết ngành giải trí này không có gì tốt đẹp. Bất quá, cô nhìn như không ngốc, biết mình đắc tội với ai, cô lúc này nên nói không chừng đã đang suy nghĩ đến chuyện đổi nghề."
. . . . . ." Diệp Gia Diễn ngẩng đầu, cau mày hỏi, "Tống Tử Sâm, cậu có phải nam nhân không?"
"Mình rất nam nhân a." Tống tử sâm dùng phương thức khiêu khích hỏi lại, "Cậu muốn nhìn cơ bắp mình sao?"
Diệp Gia Diễn nói, "Là nam nhân thì đừng có cùng một cô gái so đo."
". . . . . ."
Tống Tử Sâm trừng mắt, chấn động đến tắt tiếng.
Diệp Gia Diễn không đứng ở phía hắn, còn nói đỡ cho Lâm Trán Nhan?
Không đúng, hắn căn bản không biết Lâm Trán Nhan.
Cho nên theo bản chất, hắn thật ra là vì Lâm Trán Nhân là bạn tốt của Giang Ly Ly.
"Ha ha ha. . . . . ."
Tống Tử Sâm phát ra một trận cười, ý thâm trường nhìn Diệp Gia Diễn, còn chưa kịp nói đừng, tiếng đập cửa liền vang lên.
Tống Tử Sâm dự cảm là Giang Ly Ly, tranh trước Diệp Gia Diễn nói: "Mời vào."
Giang Ly Ly đẩy cửa ra, người chưa tiến vào, mà hương thơm cà phê đã tràn ngập toàn bộ thư phòng. Sau đó cô bưng khay đi tới, trong sương khói mờ mịt, lộ ra ôn nhu đẹp mắt.
Diệp Gia Diễn cũng nhìn thấy Giang Ly Ly, ánh mắt hoàn toàn như trước đây thâm thúy không rõ. . . . . .
Giang Ly Ly đã nhận ra bầu không khí biến đổi một cách vi diệu, giả bộ dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Buổi tối hôm nay tôi nấu cơm, các anh muốn ăn cái gì?"
Tống Tử Sâm không có ý tốt liền hỏi: "Muốn ăn cái gì đều có thể chứ?"
Giang Ly Ly gật đầu, tỏ vẻ đúng vậy, tiếp theo dùng thanh âm nhu hòa dễ nghe nhắc nhở: "Chỉ cần anh muốn ăn."
Cô là ám chỉ Tống Tử Sâm.
Tống tử sâm đương nhiên hiểu ý tứ của Giang Ly Ly, nhưng hắn không xem Giang Ly Ly ngược lại dùng khóe mắt lườm liếc Diệp Gia Diễn, nói đồ ăn thật là khó khăn.
Giang Ly Ly thấy mình "Nhắc nhở" Không đạt hiệu quả, cũng không có biểu hiện ra là mình không vui, đáy mắt từ đầu đến cuối tràn ngập ý cười, nói: "Không có vấn đề. Tôi đi xuống trước, làm cơm sau đó lên gọi các anh."
Ngay tại cô quay người lúc sắp đi, Diệp Gia Diễn đột nhiên lên tiếng:
"Dừng lại."
Hắn ngữ khí không nặng, không có chút nào phô trương, nhưng trong thanh âm kia mỗi câu đều mang đến hơi thở cường đại, đủ để kinh sợ hết thảy, làm cho người ta không thể bỏ qua lời nói của hắn.
Giang Ly Ly quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn xem Diệp Gia Diễn muốn nói gì.
"Một điểm của Tống Tử Sâm tôi đều ghét nhất, cô không được phép làm, có nghe thấy không?”
"A?" Giang Ly Ly nghi hoặc nhìn về phía Tống Tử Sâm, không hiểu hắn tại sao muốn làm như vậy.
Diệp Gia Diễn giải đáp nghi hoặc của Giang Ly Ly : "Hắn cố ý."
Tống Tử Sâm nở nụ cười, đối với Diệp Gia Diễn từ chối, không muốn cho ý kiến, chỉ là cười tủm tỉm nói với Giang Ly Ly: "Ly Ly, anh không giống người nào đó, anh không kén ăn."
". . . . . ."
Giang Ly Ly có chút lờ mờ.
Cô coi là Tống Tử Sâm đem mấy đồ ăn kia là muốn làm khó cô, nhưng là, cái phản ứng này của hắn, là thừa nhận hắn nhằm vào nhưng thật ra là Diệp Gia Diễn?
Hắn vì cái gì phải nhằm vào Diệp Gia Diễn a?
Càng là không nghĩ ra, Giang Ly Ly càng bội phục Tống Tử Sâm, dù sao hắn là người thứ nhất dám trước mặt Diệp Gia Diễn tìm đường chết còn có thể toàn thân trở ra.
"Vậy em liền tự do nấu, các anh chờ em!"
Giang Ly Ly lưu lại một cái nụ cười xán lạn, quay người rời đi thư phòng.
Trong thư phòng chỉ còn Diệp Gia Diễn cùng Tống Tử Sâm.
Hai nam nhân ngang sức ngang tài với nhau, dùng ánh mắt chết chóc nhìn đối phương, cười một cách ý vị thâm trường, một cái sắc mặt âm trầm, giống như có ngàn vạn lửa giận đang súc thế chờ phân phó.
Tống Tử Sâm không thể không thừa nhận, ánh mắt Diệp Gia Diễn rất có uy hiếp. Loại im ắng đọ sức này, không có người nào là đối thủ của Diệp Gia Diễn, bao gồm hắn.
Nhưng lần này, hắn không sợ Diệp Gia Diễn, còn chủ động chọc hắn:
"Diệp Gia Diễn, cậu không phải không thích Giang Ly Ly sao? Che chở cô ấy làm gì?"
Cái gì hắn cố ý nói điểm mình là thứ đáng ghét nhất đơn thuần là nói nhảm!
Hắn vừa rồi chính là nghĩ làm khó dễ Giang Ly Ly, mục đích của hắn chính là xem một chút phản ứng của Diệp Gia Diễn.
Quả nhiên, Diệp Gia Diễn không để hắn thất vọng, phản ứng của hắn thậm chí so với hắn trong tưởng tượng thú vị hơn nhiều. Hắn đầu tiên là che chở Giang Ly Ly, vừa rồi lại thay Giang Ly Ly giải vây.
Tiếp xuống, sẽ càng thú vị đi?
Diệp Gia Diễn không thích ánh mắt Tống Tử Sâm, thật giống như đã nhìn ra nội tâm của hắn.
Trên thế giới này, không ai có thể biết hắn đang suy nghĩ gì.
Diệp Gia Diễn ánh mắt trầm xuống, thanh âm tản mát ra không có tín hiệu hữu nghị: "Cái này, thích hay không thích không liên quan.”
"Đương nhiên là có! Nếu như cậu không thích cô ấy thì sao không cho mình khi dễ cô ấy?" Tống Tử Sâm bộ dạng nắm trong tay đại cuộc, nhìn chằm chằm Diệp Gia Diễn ép hỏi, "Cậu giải thích cho mình nghe a."
Khi dễ?
Hai chữ này tinh chuẩn đâm trúng vào dây thần kinh nào đó Diệp Gia Diễn.
Hắn nhớ tới đêm qua, do rượu khống chế lý trí hắn, men say điều khiển, hắn phản ứng đầu tiên cũng là "Khi dễ" Giang Ly Ly.
Không phải mặt chữ trên ý nghĩa khi dễ, mà là một loại phương thức chiếm hữu khi dễ.
Cho nên, lúc Tống Tử Sâm nói ra hắn ý đồ khi dễ Giang Ly Ly, trong mắt Diệp Gia Diễn, hắn đã là một người chết. . . . . .
Edit: Monei
Giang Ly Ly từ góc độ đơn giản nhất mà phân tích Tống Tử Sâm: "Ý hắn hẳn là, cậu là bạn tốt của tớ, hắn sẽ không làm khó cậu đâu."
Lâm Trán Nhan nhớ tới ánh mắt tử thần kia của Tống Tử Sâm, lắc đầu: "Ly Ly, sự thật hoàn toàn trái ngược với những gì anh ta đã nói, Tống Tử Sâm sẽ không bỏ qua cho tớ."
"Cậu suy nghĩ nhiều!" Giang Ly Ly có lòng tin, "Tống Tử Sâm không nể mặt tớ cũng phải cho Diệp Gia Diễn mặt mũi, chỉ cần tớ cùng Diệp Gia Diễn không có ly hôn, hắn cũng không dám đối với cậu như vậy."
"Nói cái ngốc nghếch gì vậy?" Lâm Trán Nhan căn bản không để ý tới sự tình của chính mình, chọc, "Cậu cùng Diệp Gia Diễn đương nhiên sẽ không ly hôn."
Giang Ly Ly giật mình, giật mình ý thức được, nguyên lai trong tiềm thức cô, cô đã loé lên suy nghĩ ly hôn với Diệp Gia Diễn.
Không thể bị Lâm Trán Nhan phát giác dị thường!
"Cho nên a," Giang Ly Ly thông thả nói, "Không cần lo lắng, Tống Tử Sâm sẽ không đối với cậu như vậy."
"Mặc kệ, tớ không sợ hắn!" Lâm Trán Nhan đột nhiên cứng rắn nói, "Tớ nghe nói hắn mỗi ngày không phải vội vàng cua gái, chính là nghĩ trăm phương ngàn kế làm náo động đọ sức trên các trang bìa. Coi như khó chịu nên tớ mới phỉ báng hắn, hắn hẳn là cũng không có thời gian cùng tớ tính sổ."
“. . . . . .". Giang Ly Ly sợ ngây người.
Cô coi là Lâm Trán Nhan bắt đầu bằng chính năng lực của cô, không nghĩ tới là vì Tống Tử Sâm bận quá không có thời gian cùng với cô tính sổ. . . . . .
Bất quá, góc độ xảo trá như thế, mới là phong cách của Lâm Trán Nhan.
"Đúng rồi, Ly Ly, " Lâm Trán Nhan đột nhiên hỏi, "Cậu tại sao biết Tống tử sâm?"
"Hắn với Diệp Gia Diễn là bạn tốt, tớ biết hắn sau khi kết hôn với Diệp Gia Diễn." Giang Ly Ly dừng một chút, đột nhiên bày ra mặt thất bại cùng bất đắc dĩ, "Hôm nay lúc đầu tớ dự định giới thiệu cậu cho Tống Tử Sâm."
Lâm Trán Nhan nhớ tới thời điểm cô vừa tới, Giang Ly Ly bộ dáng thần bí, khóe môi không thể ức chế, co quắp: "Bạn yêu à, không phải điều cậu nói lúc nãy là vậy sao?"
"Đoán đúng rồi nha." Giang Ly Ly quả thực không dám nhìn biểu lộ Lâm Trán Nhan, "Tớ cũng không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành kinh hãi."
"Cái kia, " Lâm Trán Nhan chậm rãi đánh ra một cái dấu hỏi, "Nếu tớ cùng Tống Tử Sâm quen biết thì sao?"
"Hắn là người thừa kế tập đoàn truyền thông Tống thị, cơ hội nổi tiếng của cậu sẽ trong tầm tay" Giang Ly Ly nói tiếp, "Nhờ vào điểm này, sự nghiệp của cậu sẽ đi lên"
"Ách. . . . . ." Lâm Trán Nhan lúng túng, "Vậy tớ vừa mới không phải chặt mất đường lui của mình?"
Giang Ly Ly lắc đầu, cải chính: "Cậu mới vừa rồi là tìm đường chết cho bản thân đó."
"Khục, không nghiêm trọng như vậy!" Lâm Trán Nhan vẫn là tin tưởng vững chắc Tống Tử Sâm không có thời gian cùng với cô tính sổ, một cách tự nhiên dời đi chủ đề, "Bất quá, tớ cùng Tống Tử Sâm đã kết thù với nhau, có để cậu và Diệp Gia Diễn khó xử?"
Giang Ly Ly biết Lâm Trán Nhan đang lo lắng cái gì, ra hiệu cô yên tâm: "Tớ có biện pháp giải quyết Tống Tử Sâm." Nói xong cô kéo Lâm Trán Nhan đứng dậy, "Cậu về trước đi, tối tớ điện thoại cho cậu."
Lâm Trán Nhan biết, trước mắt loại tình huống này, cô không thích hợp tiếp tục ở chỗ này.
Cô đi trước một bước, tất cả mọi người không cần phải xấu hổ.
Đi tới cửa bên ngoài, Lâm Trán Nhan cố ý căn dặn Giang Ly Ly: "Nếu là Tống Tử Sâm làm khó dễ cậu, cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ xử hắn."
"Yên tâm đi, hắn không dám."
Giang Ly Ly đem Lâm Trán Nhan nhét vào trong xe, nhìn xe của cô ấy đang lái rời khỏi tầm mắt, quay người trở về phòng, đi xay đậu và pha cà phê.
Lúc Giang Ly Ly đang làm, Tống Tử Sâm vừa vặn đẩy cửa thư phòng Diệp Gia Diễn ra.
Diệp Gia Diễn biết là Tống Tử Sâm, cũng không ngẩng đầu lên, lành lạnh nhắc nhở: "Cậu đến muộn ba mươi phút."
"Đừng nóng vội." Tống Tử Sâm đi nhẹ nhàng, đến trước bàn làm việc của Diệp Gia Diễn, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, "Nói cho cậu một chuyện, cậu nhất định sẽ rất vui.”
"Mình bị một nữ minh tinh chửi mắng, nói tớ chỉ dùng tiền, đổi bạn gái so đổi đồ lót còn nhiều hơn. A, cô ta còn nói mình là tên đại ngốc."
Diệp Gia Diễn giơ khóe môi: " Giới giải trí cư nhiên có nữ minh tinh vĩ đại như vậy sao?"
"Vĩ đại?" Tống Tử Sâm khoác tay, cười khinh một tiếng, "Chỉ là tiểu minh tinh tuyến mười tám mà thôi. Mình tra xét được một chút, cô ấy mấy năm trước bởi vì có một quảng cáo tạo một cú hit, qua một thời gian, về sau cũng không có tin tức gì. A, đúng rồi, Cô ấy là bạn tốt của vợ cậu."
Bạn tốt của Giang Ly Ly?
Diệp Gia Diễn trong nháy mắt hiểu được xảy ra chuyện gì, nhàn nhạt nhìn Tống tử sâm một chút: "Cậu làm cái gì để người ta chướng mắt cậu như vậy?"
"Chính là cướp một vai diễn của cô ấy." Tống Tử Sâm xì khẽ một tiếng, "Đúng là không biết lượng sức! Thứ mình muốn, cô ấy thức thời nên chắp tay nhường cho!"
"Tống Tử Sâm" Diệp Gia Diễn vẻ mặt ghét bỏ cảnh cáo nói, "Tự luyến thì có thể, không nên quá phận."
"Mình quá phận?" Tống Tử Sâm tựa như không biết hai chữ này, "Loại người đạt điểm tuyệt đối như mình, làm sao tự luyến đều không quá phận a?"
"Bất trị."
Diệp Gia Diễn cho Tống Tử Sâm "Thông báo bệnh tình nguy kịch" , một lần nữa đem lực chú ý vùi đầu vào trong công việc.
Tống Tử Sâm không có chút nào để ý tới Diệp Gia Diễn, phối hợp nắm chặt lại nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Lâm Trán Nhan, tôi nhớ kỹ cô. Tôi sẽ để cho cô biết ngành giải trí này không có gì tốt đẹp. Bất quá, cô nhìn như không ngốc, biết mình đắc tội với ai, cô lúc này nên nói không chừng đã đang suy nghĩ đến chuyện đổi nghề."
. . . . . ." Diệp Gia Diễn ngẩng đầu, cau mày hỏi, "Tống Tử Sâm, cậu có phải nam nhân không?"
"Mình rất nam nhân a." Tống tử sâm dùng phương thức khiêu khích hỏi lại, "Cậu muốn nhìn cơ bắp mình sao?"
Diệp Gia Diễn nói, "Là nam nhân thì đừng có cùng một cô gái so đo."
". . . . . ."
Tống Tử Sâm trừng mắt, chấn động đến tắt tiếng.
Diệp Gia Diễn không đứng ở phía hắn, còn nói đỡ cho Lâm Trán Nhan?
Không đúng, hắn căn bản không biết Lâm Trán Nhan.
Cho nên theo bản chất, hắn thật ra là vì Lâm Trán Nhân là bạn tốt của Giang Ly Ly.
"Ha ha ha. . . . . ."
Tống Tử Sâm phát ra một trận cười, ý thâm trường nhìn Diệp Gia Diễn, còn chưa kịp nói đừng, tiếng đập cửa liền vang lên.
Tống Tử Sâm dự cảm là Giang Ly Ly, tranh trước Diệp Gia Diễn nói: "Mời vào."
Giang Ly Ly đẩy cửa ra, người chưa tiến vào, mà hương thơm cà phê đã tràn ngập toàn bộ thư phòng. Sau đó cô bưng khay đi tới, trong sương khói mờ mịt, lộ ra ôn nhu đẹp mắt.
Diệp Gia Diễn cũng nhìn thấy Giang Ly Ly, ánh mắt hoàn toàn như trước đây thâm thúy không rõ. . . . . .
Giang Ly Ly đã nhận ra bầu không khí biến đổi một cách vi diệu, giả bộ dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Buổi tối hôm nay tôi nấu cơm, các anh muốn ăn cái gì?"
Tống Tử Sâm không có ý tốt liền hỏi: "Muốn ăn cái gì đều có thể chứ?"
Giang Ly Ly gật đầu, tỏ vẻ đúng vậy, tiếp theo dùng thanh âm nhu hòa dễ nghe nhắc nhở: "Chỉ cần anh muốn ăn."
Cô là ám chỉ Tống Tử Sâm.
Tống tử sâm đương nhiên hiểu ý tứ của Giang Ly Ly, nhưng hắn không xem Giang Ly Ly ngược lại dùng khóe mắt lườm liếc Diệp Gia Diễn, nói đồ ăn thật là khó khăn.
Giang Ly Ly thấy mình "Nhắc nhở" Không đạt hiệu quả, cũng không có biểu hiện ra là mình không vui, đáy mắt từ đầu đến cuối tràn ngập ý cười, nói: "Không có vấn đề. Tôi đi xuống trước, làm cơm sau đó lên gọi các anh."
Ngay tại cô quay người lúc sắp đi, Diệp Gia Diễn đột nhiên lên tiếng:
"Dừng lại."
Hắn ngữ khí không nặng, không có chút nào phô trương, nhưng trong thanh âm kia mỗi câu đều mang đến hơi thở cường đại, đủ để kinh sợ hết thảy, làm cho người ta không thể bỏ qua lời nói của hắn.
Giang Ly Ly quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn xem Diệp Gia Diễn muốn nói gì.
"Một điểm của Tống Tử Sâm tôi đều ghét nhất, cô không được phép làm, có nghe thấy không?”
"A?" Giang Ly Ly nghi hoặc nhìn về phía Tống Tử Sâm, không hiểu hắn tại sao muốn làm như vậy.
Diệp Gia Diễn giải đáp nghi hoặc của Giang Ly Ly : "Hắn cố ý."
Tống Tử Sâm nở nụ cười, đối với Diệp Gia Diễn từ chối, không muốn cho ý kiến, chỉ là cười tủm tỉm nói với Giang Ly Ly: "Ly Ly, anh không giống người nào đó, anh không kén ăn."
". . . . . ."
Giang Ly Ly có chút lờ mờ.
Cô coi là Tống Tử Sâm đem mấy đồ ăn kia là muốn làm khó cô, nhưng là, cái phản ứng này của hắn, là thừa nhận hắn nhằm vào nhưng thật ra là Diệp Gia Diễn?
Hắn vì cái gì phải nhằm vào Diệp Gia Diễn a?
Càng là không nghĩ ra, Giang Ly Ly càng bội phục Tống Tử Sâm, dù sao hắn là người thứ nhất dám trước mặt Diệp Gia Diễn tìm đường chết còn có thể toàn thân trở ra.
"Vậy em liền tự do nấu, các anh chờ em!"
Giang Ly Ly lưu lại một cái nụ cười xán lạn, quay người rời đi thư phòng.
Trong thư phòng chỉ còn Diệp Gia Diễn cùng Tống Tử Sâm.
Hai nam nhân ngang sức ngang tài với nhau, dùng ánh mắt chết chóc nhìn đối phương, cười một cách ý vị thâm trường, một cái sắc mặt âm trầm, giống như có ngàn vạn lửa giận đang súc thế chờ phân phó.
Tống Tử Sâm không thể không thừa nhận, ánh mắt Diệp Gia Diễn rất có uy hiếp. Loại im ắng đọ sức này, không có người nào là đối thủ của Diệp Gia Diễn, bao gồm hắn.
Nhưng lần này, hắn không sợ Diệp Gia Diễn, còn chủ động chọc hắn:
"Diệp Gia Diễn, cậu không phải không thích Giang Ly Ly sao? Che chở cô ấy làm gì?"
Cái gì hắn cố ý nói điểm mình là thứ đáng ghét nhất đơn thuần là nói nhảm!
Hắn vừa rồi chính là nghĩ làm khó dễ Giang Ly Ly, mục đích của hắn chính là xem một chút phản ứng của Diệp Gia Diễn.
Quả nhiên, Diệp Gia Diễn không để hắn thất vọng, phản ứng của hắn thậm chí so với hắn trong tưởng tượng thú vị hơn nhiều. Hắn đầu tiên là che chở Giang Ly Ly, vừa rồi lại thay Giang Ly Ly giải vây.
Tiếp xuống, sẽ càng thú vị đi?
Diệp Gia Diễn không thích ánh mắt Tống Tử Sâm, thật giống như đã nhìn ra nội tâm của hắn.
Trên thế giới này, không ai có thể biết hắn đang suy nghĩ gì.
Diệp Gia Diễn ánh mắt trầm xuống, thanh âm tản mát ra không có tín hiệu hữu nghị: "Cái này, thích hay không thích không liên quan.”
"Đương nhiên là có! Nếu như cậu không thích cô ấy thì sao không cho mình khi dễ cô ấy?" Tống Tử Sâm bộ dạng nắm trong tay đại cuộc, nhìn chằm chằm Diệp Gia Diễn ép hỏi, "Cậu giải thích cho mình nghe a."
Khi dễ?
Hai chữ này tinh chuẩn đâm trúng vào dây thần kinh nào đó Diệp Gia Diễn.
Hắn nhớ tới đêm qua, do rượu khống chế lý trí hắn, men say điều khiển, hắn phản ứng đầu tiên cũng là "Khi dễ" Giang Ly Ly.
Không phải mặt chữ trên ý nghĩa khi dễ, mà là một loại phương thức chiếm hữu khi dễ.
Cho nên, lúc Tống Tử Sâm nói ra hắn ý đồ khi dễ Giang Ly Ly, trong mắt Diệp Gia Diễn, hắn đã là một người chết. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.