Chương 16: Cô Như Thế Này Rất Khiến Tôi Phiền Muộn A!
Đường Ngọc
08/12/2021
Vtrans: Jang Jang
Edit: Monei
Diệp Gia Diễn và Giang Ly Ly cùng đi đến bãi đỗ xe, Giang Ly Ly chủ động ngồi trên vị trí người lái.
Xe chạy được một đoạn đường, Giang Ly Ly nghĩ nghĩ rồi quyết định, nói: "Chuyện kia, tôi đã suy nghĩ kỹ."
". . . . . ."
Diệp Gia Diễn biểu lộ gương mặt khó hiểu, không biết Giang Ly Ly đang nói chính là chuyện nào.
Giang Ly Ly tấm tắc, còn tưởng rằng Diệp Gia Diễn một mực chờ đợi đáp án của cô.
Nhìn Diệp Gia Diễn như vậy, cô thực buồn bực a. . . . . .
"Chuyện đuối nước kia, tôi quyết định không nói cho ba mẹ tôi." Giang Ly Ly dùng giọng điệu bình thản che giấu nội tâm phiền muộn, "Tôi không muốn bọn họ lo lắng."
Diệp Gia Diễn nhắc nhở nói: "Cô hoàn toàn đã quên chuyện xảy ra ở Maldives, đây không phải một chuyện nhỏ."
Giang Ly Ly có chút nắm chặt tay lái, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ý của Diệp Gia Diễn là muốn cô đem chuyện cô bị đuối nước ở Maldives nói với ba mẹ?
Không, sao hắn có thể trắng trợn như thế.
Hắn chỉ là vì thăm dò cô đi? Cô không thể trúng kế, không thể để hắn phát giác được điều bất thường gì.
"Bác sĩ cũng đã nói là, thân thể của tôi không bị thương chỗ nào, thật không cần thiết nói cho ba mẹ." Giang Ly Ly giọng điệu hời hợt, không hề lo lắng nói, "Chỉ là kí ức một ngày mà thôi, ném đi liền ném đi. Cả một đời dài lắm, quên một ngày này cũng không sao"
". . . . . ." Diệp Gia Diễn thản nhiên nói, "Nếu cô nghĩ như vậy, tôi tôn trọng quyết định của cô."
"Vâng."
Giang Ly Ly liếc nhìn Diệp Gia Diễn một chút, phát hiện Diệp Gia Diễn vẫn là bộ dạng bình thản tự nhiên.
Cô thật sự là phục Diệp Gia Diễn!
Hắn không phải là nên có gì đó chột dạ một chút sao?
Cô vì muốn khơi lên sự chú ý của hắn, nên mới cố ý nói cân nhắc có nên hay không nói cho ba mẹ cô.
Trên thực tế, cô chưa từng có dự định nói.
Vốn dĩ cô bị hội chứng sợ biển sâu kia, nên không có khả năng sẽ đến biển chơi, Lâm Trán Nhan đều phản ứng rất nhanh khi nghe đến chuyện này.
Ba cô lại là một giáo sư luật học, năng lực tư duy logic không phải dạng vừa, lại vô cùng hiểu cô, ông lại càng không bỏ qua sơ suất này.
Một khi ba của cô vạch cái lỗi này ra, Diệp Gia Diễn căn bản không tìm được lời nói dối phù hợp, cuối cùng hắn sẽ khơi lên hoài nghi của ba cô.
Kỳ thật, ba của cô hoài nghi Diệp Gia Diễn, đối với cô vô cùng có lợi mà không có hại.
Nhưng là, cô muốn dùng bản lĩnh của mình để Diệp Gia Diễn phải trả giá đắt.
Cho nên hiện tại, cô lựa chọn không nói, tạm thời cho Diệp Gia Diễn một con ngựa*.
(*một con ngựa: đã làm sai chuyện, nhưng là không truy cứu trách nhiệm, không trừng phạt.)
Nhưng cô không phải phóng ngựa chuyên nghiệp, một ngày nào đó, cô sẽ để cho Diệp Gia Diễn cùng Trang Nhã Nghiên run rẩy sợ hãi!
Cô nghĩ được làm được.
Giang Ly Ly nghĩ nghĩ, cách nhà cô càng lúc càng gần.
Nhà cô tại trung tâm thành phố, một phong cảnh mê người lại hết sức an tĩnh trên đường phố, là một vườn hoa đã có vài chục năm lịch sử.
Căn nhà lớn bên ngoài phố trồng cây ngô đồng nước Pháp, thời gian mùa thu, cây ngô đồng nhuộm vàng óng ánh, lá rụng bay tán loạn, cả con đường bày biện ra không khí yên tĩnh lãng mạn .
Vừa về tới nhà, Giang Ly Ly đã nhìn thấy ba đứng tại cổng đợi cô.
Cô xuống xe, ngay cả cửa xe đều chưa kịp đóng đã chạy tới ba, không quan tâm nhào vào trong ngực ông.
"Ba ba!"
Oa cái cảm giác này.
Được ôm chằm vào người thân thực tốt và thoải mái.
Lúc cô ở Maldives gặp chuyện, khoảnh khắc bị sóng biển vô tình cuốn đi, cô đau khổ không phải vì Diệp Gia Diễn phản bội, mà là cô sẽ không có khả năng gặp lại ba mẹ cô.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như cô biến thành một cỗ thi thể từ Maldives trở về, nghĩ ông bà ấy có bao nhiêu khổ sở.
Nghĩ đến đât, Giang Ly Ly dùng hết sức ôm chặt ba ba.
Giang Hoài Việt cười ha hả vui sướng sờ lên đầu con gái: "Thế nào?"
"Không có gì a." Giang Ly Ly cười khẽ: "Chính là nghĩ đến ba và mẹ a."
"Nha đầu ngốc." Giang Hoài Việt nhìn đứa con gái trước mắt, ánh mắt tràn ngập tình thương, “Mới mấy ngày không gặp?"
Giang Ly Ly mới mặc kệ bọn họ chỉ là một tuần không gặp mà thôi, hung hăng cười.
Lúc này, Diệp Gia Diễn đi tới, kêu Giang Hoài Việt một tiếng: "Ba."
Giang Hoài Việt vỗ vỗ bả vai Diệp Gia Diễn: "Vào nhà rồi nói."
Giang Ly Ly không thấy mẹ ở phòng khách, Giang Hoài Việt nói: "Mẹ con mới vừa tỉnh ngủ, còn không có xuống dưới đâu, từ từ đi."
Giang Ly Ly làm sao chỗ đó chịu chờ, nói: "Con đi lên lầu nhìn xem."
Mẹ của cô họ Tần, tên là Uyển, là một tiểu thuyết gia nổi danh, tác phẩm phiên dịch thành nhiều ngôn ngữ, bán chạy trong nước lẫn ngoài nước. Ngoài ra, mẹ của cô ở phương diện nghệ thuật cũng có danh tiếng khá cao, đã tổ chức các cuộc triển lãm cá nhân tại các phòng trưng bày trong nước và Châu Âu.
Tần Uyển người cũng như tên, ngũ quan xuất chúng, khí chất cao quý, dáng người yểu điệu phụ trợ, cả người giàu ý vị phương đông.
Giang Ly Ly vừa lên lầu liền thẳng đến phòng ngủ chính mà đi, trông thấy mẹ cô đang đang thoa kem tay.
Tần Uyển tuổi đã gần năm mươi, thường xuyên vẽ tranh viết chữ nhưng tay vẫn như cũ, bàn tay trắng nõn, vừa nhìn liền biết phải giữ gìn lắm mới có được đôi tay này.
Giang Ly Ly chạy vào gian phòng, dùng sức ôm lấy mẹ.
"Mẹ đang thoa kem tay, không thể ôm con." Tần Uyển cầm lên một cái túi đưa cho Giang Ly Ly, "Đây là quà mẹ mang về cho con”
Là một cuốn sách mới của tác giả người Thuỵ Sĩ mà Giang Ly Ly rất thích, nhà xuất bản trong nước vừa mới mua bản quyền của cuốn sách này, phiên dịch viên đang dịch, xuất bản ít nhất phải chờ tới hơn một năm.
Nhưng là hiện tại, cô có thể xem nguyên bản, một giây đồng hồ cũng không cần chờ!
"Cảm ơn mẹ!"
Giang Ly Ly ôm sách, không che giấu chút nào vẻ mặt thích thú.
Tần Uyển đem một cái cái túi nhỏ khác cũng đưa cho Giang Ly Ly: "Đây là quà của Gia Diễn, con xem một chút?"
Giang Ly Ly có chút chần chờ: "Như vậy. . . . . . ổn?"
"Có cái gì không ổn?" Tần Uyển nói, "Gia Diễn là chồng con."
Giang Ly Ly ngẫm lại cũng là, mở hộp ra, phát hiện là một đôi khuy măng sét.
(*Khuy măng sét: là một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo, được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập. Khuy măng sét có hình dáng nhỏ gọn, nhiều hình dạng khác nhau nhưng phổ biến là hình tròn và hình vuông.)
Thiết kế kiểu cổ điển, tay nghề tinh tế, trông rất sang trọng, không có logo thương hiệu nổi tiếng, nhưng nó cho thấy người chọn món quà này khó tính như thế nào.
Giang Ly Ly cất kỹ lễ vật, nói: "Hắn chắc sẽ thích." Loại lễ vật này rất phù hợp phong cách của Diệp Gia Diễn.
Tần Uyển cười cười, thuận miệng hỏi: "Ngày nghỉ của con cùng Gia Diễn như thế nào?"
Giang Ly Ly đã sớm suy nghĩ ra cái cớ, nói: "Công ty Gia Diễn xảy ra chuyện gấp, chúng con ở Maldives nửa ngày rồi trở lại." Nói xong không quên biểu hiện ra một chút tiếc nuối.
Tần Uyển không hỏi công ty xảy ra chuyện gì, an ủi Giang Ly Ly, đề tài này liền như vậy cho qua.
Tần Uyển nghĩ đến Giang Ly Ly và Diệp Gia Diễn kết hôn cũng đã một năm, lại hỏi: "Ly Ly, con cùng Gia Diễn gần nhất có tính toán gì không?"
Vấn đề này tới vừa mới tốt!
Giang Ly Ly thuận thế gật gật đầu, nghiêm trang nói: "Con gần nhất có một kế hoạch."
Tần Uyển trên mặt vui vẻ,
Giang Ly Ly hợp thời đánh gãy mẹ: "Con dự định đi làm việc."
"Con muốn đi làm?" Tần Uyển sửng sốt, trọn vẹn bỏ ra ba giây mới tiêu hóa lời nói Giang Ly Ly: "Ly Ly, con nghĩ như vậy ổn không?"
Giang Ly Ly gật gật đầu, giọng nói có chút ngọt, ánh mắt kiên định: "Con nghĩ kĩ lắm nha! Con sẽ không thay đổi, con quyết định rồi."
Edit: Monei
Diệp Gia Diễn và Giang Ly Ly cùng đi đến bãi đỗ xe, Giang Ly Ly chủ động ngồi trên vị trí người lái.
Xe chạy được một đoạn đường, Giang Ly Ly nghĩ nghĩ rồi quyết định, nói: "Chuyện kia, tôi đã suy nghĩ kỹ."
". . . . . ."
Diệp Gia Diễn biểu lộ gương mặt khó hiểu, không biết Giang Ly Ly đang nói chính là chuyện nào.
Giang Ly Ly tấm tắc, còn tưởng rằng Diệp Gia Diễn một mực chờ đợi đáp án của cô.
Nhìn Diệp Gia Diễn như vậy, cô thực buồn bực a. . . . . .
"Chuyện đuối nước kia, tôi quyết định không nói cho ba mẹ tôi." Giang Ly Ly dùng giọng điệu bình thản che giấu nội tâm phiền muộn, "Tôi không muốn bọn họ lo lắng."
Diệp Gia Diễn nhắc nhở nói: "Cô hoàn toàn đã quên chuyện xảy ra ở Maldives, đây không phải một chuyện nhỏ."
Giang Ly Ly có chút nắm chặt tay lái, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ý của Diệp Gia Diễn là muốn cô đem chuyện cô bị đuối nước ở Maldives nói với ba mẹ?
Không, sao hắn có thể trắng trợn như thế.
Hắn chỉ là vì thăm dò cô đi? Cô không thể trúng kế, không thể để hắn phát giác được điều bất thường gì.
"Bác sĩ cũng đã nói là, thân thể của tôi không bị thương chỗ nào, thật không cần thiết nói cho ba mẹ." Giang Ly Ly giọng điệu hời hợt, không hề lo lắng nói, "Chỉ là kí ức một ngày mà thôi, ném đi liền ném đi. Cả một đời dài lắm, quên một ngày này cũng không sao"
". . . . . ." Diệp Gia Diễn thản nhiên nói, "Nếu cô nghĩ như vậy, tôi tôn trọng quyết định của cô."
"Vâng."
Giang Ly Ly liếc nhìn Diệp Gia Diễn một chút, phát hiện Diệp Gia Diễn vẫn là bộ dạng bình thản tự nhiên.
Cô thật sự là phục Diệp Gia Diễn!
Hắn không phải là nên có gì đó chột dạ một chút sao?
Cô vì muốn khơi lên sự chú ý của hắn, nên mới cố ý nói cân nhắc có nên hay không nói cho ba mẹ cô.
Trên thực tế, cô chưa từng có dự định nói.
Vốn dĩ cô bị hội chứng sợ biển sâu kia, nên không có khả năng sẽ đến biển chơi, Lâm Trán Nhan đều phản ứng rất nhanh khi nghe đến chuyện này.
Ba cô lại là một giáo sư luật học, năng lực tư duy logic không phải dạng vừa, lại vô cùng hiểu cô, ông lại càng không bỏ qua sơ suất này.
Một khi ba của cô vạch cái lỗi này ra, Diệp Gia Diễn căn bản không tìm được lời nói dối phù hợp, cuối cùng hắn sẽ khơi lên hoài nghi của ba cô.
Kỳ thật, ba của cô hoài nghi Diệp Gia Diễn, đối với cô vô cùng có lợi mà không có hại.
Nhưng là, cô muốn dùng bản lĩnh của mình để Diệp Gia Diễn phải trả giá đắt.
Cho nên hiện tại, cô lựa chọn không nói, tạm thời cho Diệp Gia Diễn một con ngựa*.
(*một con ngựa: đã làm sai chuyện, nhưng là không truy cứu trách nhiệm, không trừng phạt.)
Nhưng cô không phải phóng ngựa chuyên nghiệp, một ngày nào đó, cô sẽ để cho Diệp Gia Diễn cùng Trang Nhã Nghiên run rẩy sợ hãi!
Cô nghĩ được làm được.
Giang Ly Ly nghĩ nghĩ, cách nhà cô càng lúc càng gần.
Nhà cô tại trung tâm thành phố, một phong cảnh mê người lại hết sức an tĩnh trên đường phố, là một vườn hoa đã có vài chục năm lịch sử.
Căn nhà lớn bên ngoài phố trồng cây ngô đồng nước Pháp, thời gian mùa thu, cây ngô đồng nhuộm vàng óng ánh, lá rụng bay tán loạn, cả con đường bày biện ra không khí yên tĩnh lãng mạn .
Vừa về tới nhà, Giang Ly Ly đã nhìn thấy ba đứng tại cổng đợi cô.
Cô xuống xe, ngay cả cửa xe đều chưa kịp đóng đã chạy tới ba, không quan tâm nhào vào trong ngực ông.
"Ba ba!"
Oa cái cảm giác này.
Được ôm chằm vào người thân thực tốt và thoải mái.
Lúc cô ở Maldives gặp chuyện, khoảnh khắc bị sóng biển vô tình cuốn đi, cô đau khổ không phải vì Diệp Gia Diễn phản bội, mà là cô sẽ không có khả năng gặp lại ba mẹ cô.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như cô biến thành một cỗ thi thể từ Maldives trở về, nghĩ ông bà ấy có bao nhiêu khổ sở.
Nghĩ đến đât, Giang Ly Ly dùng hết sức ôm chặt ba ba.
Giang Hoài Việt cười ha hả vui sướng sờ lên đầu con gái: "Thế nào?"
"Không có gì a." Giang Ly Ly cười khẽ: "Chính là nghĩ đến ba và mẹ a."
"Nha đầu ngốc." Giang Hoài Việt nhìn đứa con gái trước mắt, ánh mắt tràn ngập tình thương, “Mới mấy ngày không gặp?"
Giang Ly Ly mới mặc kệ bọn họ chỉ là một tuần không gặp mà thôi, hung hăng cười.
Lúc này, Diệp Gia Diễn đi tới, kêu Giang Hoài Việt một tiếng: "Ba."
Giang Hoài Việt vỗ vỗ bả vai Diệp Gia Diễn: "Vào nhà rồi nói."
Giang Ly Ly không thấy mẹ ở phòng khách, Giang Hoài Việt nói: "Mẹ con mới vừa tỉnh ngủ, còn không có xuống dưới đâu, từ từ đi."
Giang Ly Ly làm sao chỗ đó chịu chờ, nói: "Con đi lên lầu nhìn xem."
Mẹ của cô họ Tần, tên là Uyển, là một tiểu thuyết gia nổi danh, tác phẩm phiên dịch thành nhiều ngôn ngữ, bán chạy trong nước lẫn ngoài nước. Ngoài ra, mẹ của cô ở phương diện nghệ thuật cũng có danh tiếng khá cao, đã tổ chức các cuộc triển lãm cá nhân tại các phòng trưng bày trong nước và Châu Âu.
Tần Uyển người cũng như tên, ngũ quan xuất chúng, khí chất cao quý, dáng người yểu điệu phụ trợ, cả người giàu ý vị phương đông.
Giang Ly Ly vừa lên lầu liền thẳng đến phòng ngủ chính mà đi, trông thấy mẹ cô đang đang thoa kem tay.
Tần Uyển tuổi đã gần năm mươi, thường xuyên vẽ tranh viết chữ nhưng tay vẫn như cũ, bàn tay trắng nõn, vừa nhìn liền biết phải giữ gìn lắm mới có được đôi tay này.
Giang Ly Ly chạy vào gian phòng, dùng sức ôm lấy mẹ.
"Mẹ đang thoa kem tay, không thể ôm con." Tần Uyển cầm lên một cái túi đưa cho Giang Ly Ly, "Đây là quà mẹ mang về cho con”
Là một cuốn sách mới của tác giả người Thuỵ Sĩ mà Giang Ly Ly rất thích, nhà xuất bản trong nước vừa mới mua bản quyền của cuốn sách này, phiên dịch viên đang dịch, xuất bản ít nhất phải chờ tới hơn một năm.
Nhưng là hiện tại, cô có thể xem nguyên bản, một giây đồng hồ cũng không cần chờ!
"Cảm ơn mẹ!"
Giang Ly Ly ôm sách, không che giấu chút nào vẻ mặt thích thú.
Tần Uyển đem một cái cái túi nhỏ khác cũng đưa cho Giang Ly Ly: "Đây là quà của Gia Diễn, con xem một chút?"
Giang Ly Ly có chút chần chờ: "Như vậy. . . . . . ổn?"
"Có cái gì không ổn?" Tần Uyển nói, "Gia Diễn là chồng con."
Giang Ly Ly ngẫm lại cũng là, mở hộp ra, phát hiện là một đôi khuy măng sét.
(*Khuy măng sét: là một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo, được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập. Khuy măng sét có hình dáng nhỏ gọn, nhiều hình dạng khác nhau nhưng phổ biến là hình tròn và hình vuông.)
Thiết kế kiểu cổ điển, tay nghề tinh tế, trông rất sang trọng, không có logo thương hiệu nổi tiếng, nhưng nó cho thấy người chọn món quà này khó tính như thế nào.
Giang Ly Ly cất kỹ lễ vật, nói: "Hắn chắc sẽ thích." Loại lễ vật này rất phù hợp phong cách của Diệp Gia Diễn.
Tần Uyển cười cười, thuận miệng hỏi: "Ngày nghỉ của con cùng Gia Diễn như thế nào?"
Giang Ly Ly đã sớm suy nghĩ ra cái cớ, nói: "Công ty Gia Diễn xảy ra chuyện gấp, chúng con ở Maldives nửa ngày rồi trở lại." Nói xong không quên biểu hiện ra một chút tiếc nuối.
Tần Uyển không hỏi công ty xảy ra chuyện gì, an ủi Giang Ly Ly, đề tài này liền như vậy cho qua.
Tần Uyển nghĩ đến Giang Ly Ly và Diệp Gia Diễn kết hôn cũng đã một năm, lại hỏi: "Ly Ly, con cùng Gia Diễn gần nhất có tính toán gì không?"
Vấn đề này tới vừa mới tốt!
Giang Ly Ly thuận thế gật gật đầu, nghiêm trang nói: "Con gần nhất có một kế hoạch."
Tần Uyển trên mặt vui vẻ,
Giang Ly Ly hợp thời đánh gãy mẹ: "Con dự định đi làm việc."
"Con muốn đi làm?" Tần Uyển sửng sốt, trọn vẹn bỏ ra ba giây mới tiêu hóa lời nói Giang Ly Ly: "Ly Ly, con nghĩ như vậy ổn không?"
Giang Ly Ly gật gật đầu, giọng nói có chút ngọt, ánh mắt kiên định: "Con nghĩ kĩ lắm nha! Con sẽ không thay đổi, con quyết định rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.