Chương 18: Đừng Nhúc Nhích, Tôi Sẽ Không
Đường Ngọc
11/12/2021
Vtrans: Jang Jang
Edit: Monei
Lúc ăn cơm, Tần Uyển rót cho mỗi người một chén rượu vang đỏ, ngoại trừ Giang Ly Ly, rót xong bà mới nhớ tới Diệp Gia Diễn phải lái xe, nói: "Gia Diễn, con đừng uống."
"Không, anh ấy có thể uống!" Diệp Gia Diễn bị dị ứng cồn, không uống được rượu, Giang Ly Ly lại không biết, cô nói, "Lúc về con sẽ lái xe."
". . . . . ." Diệp Gia Diễn liếc mắt nhìn Giang Ly Ly một cái, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Giang Ly Ly cho rằng mình hiểu được ý của Diệp Gia Diễn, ra hiệu hắn yên tâm: "Những gì hôm nay anh dạy tôi đều nhớ kỹ, tôi nhất định có thể an toàn mà xe lái về nhà!"
". . . . . ." Diệp Gia Diễn ánh mắt càng phức tạp hơn.
Cơm nước xong xuôi, Giang Ly Ly không ở lại lâu, nói cô cùng Diệp Gia Diễn phải đi về.
Tần Uyển cũng không níu lại hai người, nói: “Mẹ đưa các con ra ngoài."
"Mẹ, không cần." Diệp Gia Diễn nói, "Xe của chúng con ở ngay bên ngoài, mẹ cùng ba sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Giang Ly Ly ý không để ba mẹ đưa ra ngoài, lôi kéo Diệp Gia Diễn đi.
Hai người vừa ra cửa lớn, Diệp Gia Diễn bước chân đột nhiên dừng lại.
"Quên lấy cái gì sao?" Giang Ly Ly hỏi.
Diệp Gia Diễn duỗi tay ra, âm thanh có chút kiềm chế: "Dìu tôi một chút."
"Anh sao vậy?" Giang Ly Ly kỳ quái nhìn Diệp Gia Diễn, hậu tri hậu giác kịp phản ứng, "A? Anh say sao?"
Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Diệp Gia Diễn say rượu, thế mà để cô đụng phải!
Cô cảm thấy lại mới lạ lại kích thích, là chuyện gì xảy ra?
Diệp Gia Diễn mở to mắt, trừng mắt nhìn Giang Ly Ly một cái: "Đều tại cô."
Giang Ly Ly rốt cục kịp nhận ra là chính cô xung phong nhận lái xe, Diệp Gia Diễn nhìn cô ánh mắt đại biểu cho cái gì.
Hắn lúc đầu có lẽ sẽ không uống rượu, bởi vì tại cô, hắn không trốn được, đành phải uống.
Hắn bỏ ra nửa ngày dạy cô lái xe, cuối cùng lại bị cô đào cho một hố.
"Tôi làm sao biết tửu lượng của anh kém như vậy a?" Giang Ly Ly biểu thị như cái nồi này tôi không bê, đồng thời bắt đầu nói châm chọc, "Tổng giám đốc bá đạo không phải đều là ngàn chén không say sao a?"
"Cô nói cái gì?" Âm thanh của hắn mặc dù kiềm chế, nhưng khí thế tức giận không giảm chút nào, "Dìu tôi lên xe."
"Ờ"
Giang Ly Ly dìu Diệp Gia Diễn lên xe.
Diệp Gia Diễn tuy rằng say, nhưng không hiện lên dáng vẻ chật vật chút nào, nhắm mắt lại đoan đoan chính chính ngồi cạnh ghế lái xe giữ y nguyên khí vũ bất phàm, thanh quý xuất trần.
Giang Ly Ly điều thấp chỗ ngồi chỗ tựa lưng, nói: "Anh có cảm thấy dễ chịu hơn không. Anh có cảm thấy buồn nôn không?"
Diệp Gia Diễn nói: "Câm miệng!"
". . . . . ."
Giang Ly Ly ngồi lên ghế lái, cô lái ổn định một chút, miễn không làm cho Diệp Gia Diễn khó chịu.
Sang một đoạn đường, cô nhẹ nhàng kêu Diệp Gia Diễn một tiếng, muốn nhìn xem hắn thế nào, qua năm giây, Diệp Gia Diễn mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Gia Diễn.
Thấy hắn nhắm mắt lại, tư thế ngồi thẳng tắp, trông không giống uống say, càng giống ngủ thiếp đi, lông mi dài tại mí mắt ném xuống một vòng bóng ma.
Thoạt nhìn giống một đứa nhỏ im lặng nghe lời.
Giang Ly Ly không hiểu sao nhịp tim lại tăng lên. Cô nhất định là điên rồi. Cô vậy mà cảm thấy tại cái không gian chật hẹp bên trong này, Diệp Gia Diễn hoàn toàn thuộc về cô. . . . . .
"Tôi không sao." Diệp Gia Diễn môi mỏng đột nhiên giật giật, "Nhìn đường."
Giang Ly Ly bị dọa đến hít sâu một hơi, liên tục không ngừng quay đầu nhìn đường.
Hắn thế nào lại biết cô đang nhìn hắn?
May mắn thay, cô không dùng hành động để thể hiện âm mưu ngỗ ngược của mình ...
"Anh. . . . . . Anh ngủ một chút đi."
Diệp Gia Diễn không lên tiếng trả lời, trong xe vẫn im lặng đến lúc bọn họ về đến nhà.
Hôm nay là cuối tuần, dì Trương cùng các người hầu khác đều tan việc, Giang Ly Ly chỉ có thể một mình tự giải quyết Diệp Gia Diễn.
Cô dừng xe xong, xuống xe mở cửa chỗ ghế phụ lái, vỗ vỗ bả vai Diệp Gia Diễn: "Diệp Gia Diễn, chúng ta đến nhà rồi, anh còn ổn chứ?"
Diệp Gia Diễn mở to mắt, đáy mắt không có lãnh đạm, không có khí thế nhất quán, cả người nhìn vậy mà rất vô hại, còn có một chút điểm. . . . . . Bất lực.
Hắn hẳn thật sự là rất khó chịu.
Giang Ly Ly lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Gia Diễn ở cái dạng này, nội tâm phòng tuyến lặng yên sụp đổ.
Cô giúp Diệp Gia Diễn xuống xe, một bên hỏi: "Có thể tự đi được không?"
"Không." Diệp Gia Diễn choàng tay qua ngang vai Giang Ly Ly, đem cơ thể mình giao cho cô, "Dìu tôi trở về phòng."
". . . . . ."
Giang Ly Ly cảm thấy cô sai lầm rồi.
Phòng ngủ Diệp Gia Diễn tại cuối hành lang lầu hai, Giang Ly Ly thật vất vả lắm mới dìu được hắn đến bên giường, nói: "Tốt rồi, anh nằm xuống đi."
Một giây trước Diệp Gia Diễn còn rất cường thế, một giây đột nhiên biến thành động vật không xương sống, mềm nhũn ngã xuống giường.
Mấu chốt là, hắn còn kéo theo Giang Ly Ly!
Giang Ly Ly mất thăng bằng, cả người ngã trên người Diệp Gia Diễn, ghé vào lồng ngực của hắn.
Theo lý thuyết, người uống say, trên người nhiều ít sẽ có một chút mùi rượu, nhưng rất kỳ quái, cô chỉ nghe trên người Diệp Gia Diễn y nguyên mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, để cho người ta mê luyến.
Giang Ly Ly lấy lại tinh thần, phát hiện mình bị Diệp Gia Diễn nhốt chặt ở eo.
Cô vùng vẫy một hồi, nhưng tay Diệp Gia Diễn tựa như tự nhiên ràng buộc, căn bản không buông ra.
Nếu như ngay cả lúc Diệp Gia Diễn uống say cô đều chống cự không lại, cô làm sao đấu thắng Diệp Gia Diễn lúc hắn tỉnh?
Giang Ly Ly dồn hết đủ sức để làm, tách tay Diệp Gia Diễn ra.
Diệp Gia Diễn nhíu nhíu mày, xoay người thành tư thế nằm nghiêng, Giang Ly Ly cũng theo tự nhiên mà thay đổi thành thế nằm nghiêng ở bên cạnh hắn, không thay đổi chính là cô bị hắn giam cầm trong ngực.
"Diệp Gia Diễn!" Giang Ly Ly tức giận, khó chịu, ở trong ngực Diệp Gia Diễn giãy dụa.
"Đừng lộn xộn." Diệp Gia Diễn đè lại đầu Giang Ly Ly, dùng một loại ngữ khí phàn nàn nói, "Tôi không thoải mái."
". . . . . ."
Đổi lại những nữ nhân khác, giờ này khắc này, chỉ sợ dâng mạng của mình cho Diệp Gia Diễn.
Giang Ly Ly không thể, bởi vì Diệp Gia Diễn thật sự muốn mạng của cô.
Cô tiếp tục giãy dụa: "Anh như vậy, tôi cũng không thoải mái a. . . . . ."
Diệp Gia Diễn đột nhiên mở to mắt, trong mắt mang theo một tia mông lung men say, không hề chớp mắt nhìn xem Giang Ly Ly.
Cô cách hắn rất gần, đôi mắt luôn sáng ngời, khuôn miệng nhỏ nhắn hấp dẫn như trái anh đào vừa chín tới đều gần trong tầm tay, nhìn muốn cắn một cái.
Có lẽ là bởi vì giãy dụa ,khoảng cách giữa hai người càng gần, mặt của cô có chút đỏ, hai con ngươi cũng ướt sũng, nhìn phá lệ động lòng người.
Diệp Gia Diễn lại có loại ý nghĩ rất kỳ quái. Hắn nghĩ muốn khi dễ Giang Ly Ly.
Nghĩ như vậy, một giây sau, Diệp Gia Diễn đột nhiên ngậm lấy cánh môi Giang Ly Ly, nhẹ nhàng mút. Hút hết những mật ngọt ở môi cô, hấp thu mùi của cô, cuối cùng tựa hồ là cảm thấy chưa đủ, có ý đồ đẩy hàm răng cô ra. . . . . .
Giang Ly Ly toàn thân giống như bị điện giật, cứng tại trong ngực phản ứng không kịp, trong đầu hiện lên ngàn ý nghĩ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Gia Diễn hôn cô, còn là nụ hôn đầu của cô.
Nhưng là, Diệp Gia Diễn biết mình đang làm gì sao?
Cảm giác được tay đang dùng lực, ý đồ muốn để cô càng gần hắn, Giang Ly Ly bỗng nhiên tỉnh táo lại, cắn Diệp Gia Diễn một ngụm, thừa dịp đẩy hắn ra.
"Diệp Gia Diễn!"
Cơn giận của Giang Ly Ly đang trào ra. Thế nhưng là đợi đến lúc cô đứng lên, lại phát hiện Diệp Gia Diễn nhắm mắt lại, như một đứa trẻ yên tỉnh đang say giấc ngủ. Hắn có phải đang thật sự đang ngủ đi?
"Diệp Gia Diễn, anh đứng lên!"
Giang Ly Ly cố gắng làm cho mình có vẻ rất có khí thế, thế nhưng Diệp Gia Diễn không có phản ứng.
Cô có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là lau miệng rời đi khu vực nguy hiểm a!
"Rầm!"
Giang Ly Ly đem lửa giận đều phát tiết lên cánh cửa.
Diệp Gia Diễn bị chấn động đến mở to mắt, nhìn xem cái cửa vô tội, qua hai giây, liếm liếm môi của mình.
Hắn cũng không biết chính mình vừa rồi làm sao vậy, hắn không cách nào giải thích vì sao lại hôn Giang Ly Ly.
Vừa rồi tất cả cảm giác, đối với hắn mà nói đều là lạ lẫm.
Hắn khả năng. . . . . . say đến rất lợi hại.
Hắn cần thanh tỉnh một chút.
Diệp Gia Diễn đứng dậy, lắc lắc đầu đi vào phòng tắm, bật vòi sen tắm rửa, cuối cùng vẫn là không nhịn được ói ra.
Giang Ly Ly trở về phòng, khóa ngược cửa lại, ngốc ngốc đứng đấy, mới phát hiện tim của mình đập nhanh đến mức như muốn rớt tim ra ngoài.
Cô ngày mai nhất định phải tìm Diệp Gia Diễn tính sổ, nói cho hắn biết cô có bao nhiêu chán ghét hắn, cô không bao giờ.... lại quản hắn !
Cuối cùng, Giang Ly Ly phát hiện, cô cũng không thành công tẩy não cho mình.
Cô tắm rửa xong, nghĩ đến Diệp Gia Diễn say đến lợi hại như vậy, vẫn là không yên lòng, mặc áo hai dây vào thêm cái áo khoác, cài hết cúc áo, ra khỏi phòng đi xem hắn.
Diệp Gia Diễn hẳn là cũng tắm, đổi một thân áo ngủ, nghiêm mặt trắng bệch nằm ở trên giường, nhìn rất suy yếu, không có chút sức lực nào.
Giang Ly Ly yên lòng tới gần hắn, phát hiện hắn tỉnh dậy, hỏi: "Anh có phải hay không nôn?"
"Không có." Diệp Gia Diễn phủ nhận rất nhanh.
"Thế nhưng là tôi nghe được vị chua."
Diệp Gia Diễn cau mày hít mũi một cái, lầu bầu nói: "Tôi đã đánh răng qua."
Giang Ly Ly có thể xác định Diệp Gia Diễn thật sự ói ra, làm bộ phải đi ra ngoài
"Đứng lại." Diệp Gia Diễn vô lực nói, "Đi xuống dưới lầu tìm giúp tôi thuốc dạ dày."
"Chờ."
Giang Ly Ly cởi áo khoác đi xuống lầu.
Diệp Gia Diễn trở mình, đưa tay che ở con mắt.
Không biết qua bao lâu, hắn ngửi được mùi cháo thơm nức mũi.
Say còn có thể sinh ra ảo giác sao?
"Diệp Gia Diễn, anh ngồi dậy đi." Giang Ly Ly bưng một cái khay, đi tới, "Tôi nấu cháo rau củ cho anh."
Diệp Gia Diễn thả tay xuống, trông thấy trên khay cháo bốc hơi nóng, Giang Ly Ly mặt ẩn tại sương mù phía sau, lại có chút không chân thực.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhưng không muốn làm ra vẻ như bị Giang Ly Ly hay cháo của cô hấp dẫn, nên hỏi: "Còn thuốc?"
"Anh dạ dày khó chịu là bởi vì nôn, ăn một chút liền tốt lên." Giang Ly Ly nói, "Không cần uống thuốc."
Diệp Gia Diễn đi qua, Giang Ly Ly trốn đến phía sau ghế sô pha, phòng bị mà nhìn xem hắn.
Hắn híp mắt xem cô:"Cô trốn cái gì?"
"Tránh anh a." Giang Ly Ly nói, "Ai biết anh lại sẽ làm gì?"
Diệp Gia Diễn hỏi, "Tôi đối với cô làm cái gì ?"
". . . . . ."
Giang Ly Ly há hốc mồm.
Diệp Gia Diễn thế mà quên mình đã làm cái gì với đây, cô đây thật sự bất ngờ a.
Chẳng lẽ hắn vừa rồi, là thật sự không tỉnh táo?
Nhưng là, có một số việc, không phải không thanh tỉnh liền có thể làm.
Giang Ly Ly tức giận đến cắn răng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, thốt ra: "Diệp Gia Diễn, cái tên tra nam này."
* Tra nam: Người đàn ông cặn bã.
Edit: Monei
Lúc ăn cơm, Tần Uyển rót cho mỗi người một chén rượu vang đỏ, ngoại trừ Giang Ly Ly, rót xong bà mới nhớ tới Diệp Gia Diễn phải lái xe, nói: "Gia Diễn, con đừng uống."
"Không, anh ấy có thể uống!" Diệp Gia Diễn bị dị ứng cồn, không uống được rượu, Giang Ly Ly lại không biết, cô nói, "Lúc về con sẽ lái xe."
". . . . . ." Diệp Gia Diễn liếc mắt nhìn Giang Ly Ly một cái, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Giang Ly Ly cho rằng mình hiểu được ý của Diệp Gia Diễn, ra hiệu hắn yên tâm: "Những gì hôm nay anh dạy tôi đều nhớ kỹ, tôi nhất định có thể an toàn mà xe lái về nhà!"
". . . . . ." Diệp Gia Diễn ánh mắt càng phức tạp hơn.
Cơm nước xong xuôi, Giang Ly Ly không ở lại lâu, nói cô cùng Diệp Gia Diễn phải đi về.
Tần Uyển cũng không níu lại hai người, nói: “Mẹ đưa các con ra ngoài."
"Mẹ, không cần." Diệp Gia Diễn nói, "Xe của chúng con ở ngay bên ngoài, mẹ cùng ba sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Giang Ly Ly ý không để ba mẹ đưa ra ngoài, lôi kéo Diệp Gia Diễn đi.
Hai người vừa ra cửa lớn, Diệp Gia Diễn bước chân đột nhiên dừng lại.
"Quên lấy cái gì sao?" Giang Ly Ly hỏi.
Diệp Gia Diễn duỗi tay ra, âm thanh có chút kiềm chế: "Dìu tôi một chút."
"Anh sao vậy?" Giang Ly Ly kỳ quái nhìn Diệp Gia Diễn, hậu tri hậu giác kịp phản ứng, "A? Anh say sao?"
Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Diệp Gia Diễn say rượu, thế mà để cô đụng phải!
Cô cảm thấy lại mới lạ lại kích thích, là chuyện gì xảy ra?
Diệp Gia Diễn mở to mắt, trừng mắt nhìn Giang Ly Ly một cái: "Đều tại cô."
Giang Ly Ly rốt cục kịp nhận ra là chính cô xung phong nhận lái xe, Diệp Gia Diễn nhìn cô ánh mắt đại biểu cho cái gì.
Hắn lúc đầu có lẽ sẽ không uống rượu, bởi vì tại cô, hắn không trốn được, đành phải uống.
Hắn bỏ ra nửa ngày dạy cô lái xe, cuối cùng lại bị cô đào cho một hố.
"Tôi làm sao biết tửu lượng của anh kém như vậy a?" Giang Ly Ly biểu thị như cái nồi này tôi không bê, đồng thời bắt đầu nói châm chọc, "Tổng giám đốc bá đạo không phải đều là ngàn chén không say sao a?"
"Cô nói cái gì?" Âm thanh của hắn mặc dù kiềm chế, nhưng khí thế tức giận không giảm chút nào, "Dìu tôi lên xe."
"Ờ"
Giang Ly Ly dìu Diệp Gia Diễn lên xe.
Diệp Gia Diễn tuy rằng say, nhưng không hiện lên dáng vẻ chật vật chút nào, nhắm mắt lại đoan đoan chính chính ngồi cạnh ghế lái xe giữ y nguyên khí vũ bất phàm, thanh quý xuất trần.
Giang Ly Ly điều thấp chỗ ngồi chỗ tựa lưng, nói: "Anh có cảm thấy dễ chịu hơn không. Anh có cảm thấy buồn nôn không?"
Diệp Gia Diễn nói: "Câm miệng!"
". . . . . ."
Giang Ly Ly ngồi lên ghế lái, cô lái ổn định một chút, miễn không làm cho Diệp Gia Diễn khó chịu.
Sang một đoạn đường, cô nhẹ nhàng kêu Diệp Gia Diễn một tiếng, muốn nhìn xem hắn thế nào, qua năm giây, Diệp Gia Diễn mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Gia Diễn.
Thấy hắn nhắm mắt lại, tư thế ngồi thẳng tắp, trông không giống uống say, càng giống ngủ thiếp đi, lông mi dài tại mí mắt ném xuống một vòng bóng ma.
Thoạt nhìn giống một đứa nhỏ im lặng nghe lời.
Giang Ly Ly không hiểu sao nhịp tim lại tăng lên. Cô nhất định là điên rồi. Cô vậy mà cảm thấy tại cái không gian chật hẹp bên trong này, Diệp Gia Diễn hoàn toàn thuộc về cô. . . . . .
"Tôi không sao." Diệp Gia Diễn môi mỏng đột nhiên giật giật, "Nhìn đường."
Giang Ly Ly bị dọa đến hít sâu một hơi, liên tục không ngừng quay đầu nhìn đường.
Hắn thế nào lại biết cô đang nhìn hắn?
May mắn thay, cô không dùng hành động để thể hiện âm mưu ngỗ ngược của mình ...
"Anh. . . . . . Anh ngủ một chút đi."
Diệp Gia Diễn không lên tiếng trả lời, trong xe vẫn im lặng đến lúc bọn họ về đến nhà.
Hôm nay là cuối tuần, dì Trương cùng các người hầu khác đều tan việc, Giang Ly Ly chỉ có thể một mình tự giải quyết Diệp Gia Diễn.
Cô dừng xe xong, xuống xe mở cửa chỗ ghế phụ lái, vỗ vỗ bả vai Diệp Gia Diễn: "Diệp Gia Diễn, chúng ta đến nhà rồi, anh còn ổn chứ?"
Diệp Gia Diễn mở to mắt, đáy mắt không có lãnh đạm, không có khí thế nhất quán, cả người nhìn vậy mà rất vô hại, còn có một chút điểm. . . . . . Bất lực.
Hắn hẳn thật sự là rất khó chịu.
Giang Ly Ly lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Gia Diễn ở cái dạng này, nội tâm phòng tuyến lặng yên sụp đổ.
Cô giúp Diệp Gia Diễn xuống xe, một bên hỏi: "Có thể tự đi được không?"
"Không." Diệp Gia Diễn choàng tay qua ngang vai Giang Ly Ly, đem cơ thể mình giao cho cô, "Dìu tôi trở về phòng."
". . . . . ."
Giang Ly Ly cảm thấy cô sai lầm rồi.
Phòng ngủ Diệp Gia Diễn tại cuối hành lang lầu hai, Giang Ly Ly thật vất vả lắm mới dìu được hắn đến bên giường, nói: "Tốt rồi, anh nằm xuống đi."
Một giây trước Diệp Gia Diễn còn rất cường thế, một giây đột nhiên biến thành động vật không xương sống, mềm nhũn ngã xuống giường.
Mấu chốt là, hắn còn kéo theo Giang Ly Ly!
Giang Ly Ly mất thăng bằng, cả người ngã trên người Diệp Gia Diễn, ghé vào lồng ngực của hắn.
Theo lý thuyết, người uống say, trên người nhiều ít sẽ có một chút mùi rượu, nhưng rất kỳ quái, cô chỉ nghe trên người Diệp Gia Diễn y nguyên mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, để cho người ta mê luyến.
Giang Ly Ly lấy lại tinh thần, phát hiện mình bị Diệp Gia Diễn nhốt chặt ở eo.
Cô vùng vẫy một hồi, nhưng tay Diệp Gia Diễn tựa như tự nhiên ràng buộc, căn bản không buông ra.
Nếu như ngay cả lúc Diệp Gia Diễn uống say cô đều chống cự không lại, cô làm sao đấu thắng Diệp Gia Diễn lúc hắn tỉnh?
Giang Ly Ly dồn hết đủ sức để làm, tách tay Diệp Gia Diễn ra.
Diệp Gia Diễn nhíu nhíu mày, xoay người thành tư thế nằm nghiêng, Giang Ly Ly cũng theo tự nhiên mà thay đổi thành thế nằm nghiêng ở bên cạnh hắn, không thay đổi chính là cô bị hắn giam cầm trong ngực.
"Diệp Gia Diễn!" Giang Ly Ly tức giận, khó chịu, ở trong ngực Diệp Gia Diễn giãy dụa.
"Đừng lộn xộn." Diệp Gia Diễn đè lại đầu Giang Ly Ly, dùng một loại ngữ khí phàn nàn nói, "Tôi không thoải mái."
". . . . . ."
Đổi lại những nữ nhân khác, giờ này khắc này, chỉ sợ dâng mạng của mình cho Diệp Gia Diễn.
Giang Ly Ly không thể, bởi vì Diệp Gia Diễn thật sự muốn mạng của cô.
Cô tiếp tục giãy dụa: "Anh như vậy, tôi cũng không thoải mái a. . . . . ."
Diệp Gia Diễn đột nhiên mở to mắt, trong mắt mang theo một tia mông lung men say, không hề chớp mắt nhìn xem Giang Ly Ly.
Cô cách hắn rất gần, đôi mắt luôn sáng ngời, khuôn miệng nhỏ nhắn hấp dẫn như trái anh đào vừa chín tới đều gần trong tầm tay, nhìn muốn cắn một cái.
Có lẽ là bởi vì giãy dụa ,khoảng cách giữa hai người càng gần, mặt của cô có chút đỏ, hai con ngươi cũng ướt sũng, nhìn phá lệ động lòng người.
Diệp Gia Diễn lại có loại ý nghĩ rất kỳ quái. Hắn nghĩ muốn khi dễ Giang Ly Ly.
Nghĩ như vậy, một giây sau, Diệp Gia Diễn đột nhiên ngậm lấy cánh môi Giang Ly Ly, nhẹ nhàng mút. Hút hết những mật ngọt ở môi cô, hấp thu mùi của cô, cuối cùng tựa hồ là cảm thấy chưa đủ, có ý đồ đẩy hàm răng cô ra. . . . . .
Giang Ly Ly toàn thân giống như bị điện giật, cứng tại trong ngực phản ứng không kịp, trong đầu hiện lên ngàn ý nghĩ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Gia Diễn hôn cô, còn là nụ hôn đầu của cô.
Nhưng là, Diệp Gia Diễn biết mình đang làm gì sao?
Cảm giác được tay đang dùng lực, ý đồ muốn để cô càng gần hắn, Giang Ly Ly bỗng nhiên tỉnh táo lại, cắn Diệp Gia Diễn một ngụm, thừa dịp đẩy hắn ra.
"Diệp Gia Diễn!"
Cơn giận của Giang Ly Ly đang trào ra. Thế nhưng là đợi đến lúc cô đứng lên, lại phát hiện Diệp Gia Diễn nhắm mắt lại, như một đứa trẻ yên tỉnh đang say giấc ngủ. Hắn có phải đang thật sự đang ngủ đi?
"Diệp Gia Diễn, anh đứng lên!"
Giang Ly Ly cố gắng làm cho mình có vẻ rất có khí thế, thế nhưng Diệp Gia Diễn không có phản ứng.
Cô có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là lau miệng rời đi khu vực nguy hiểm a!
"Rầm!"
Giang Ly Ly đem lửa giận đều phát tiết lên cánh cửa.
Diệp Gia Diễn bị chấn động đến mở to mắt, nhìn xem cái cửa vô tội, qua hai giây, liếm liếm môi của mình.
Hắn cũng không biết chính mình vừa rồi làm sao vậy, hắn không cách nào giải thích vì sao lại hôn Giang Ly Ly.
Vừa rồi tất cả cảm giác, đối với hắn mà nói đều là lạ lẫm.
Hắn khả năng. . . . . . say đến rất lợi hại.
Hắn cần thanh tỉnh một chút.
Diệp Gia Diễn đứng dậy, lắc lắc đầu đi vào phòng tắm, bật vòi sen tắm rửa, cuối cùng vẫn là không nhịn được ói ra.
Giang Ly Ly trở về phòng, khóa ngược cửa lại, ngốc ngốc đứng đấy, mới phát hiện tim của mình đập nhanh đến mức như muốn rớt tim ra ngoài.
Cô ngày mai nhất định phải tìm Diệp Gia Diễn tính sổ, nói cho hắn biết cô có bao nhiêu chán ghét hắn, cô không bao giờ.... lại quản hắn !
Cuối cùng, Giang Ly Ly phát hiện, cô cũng không thành công tẩy não cho mình.
Cô tắm rửa xong, nghĩ đến Diệp Gia Diễn say đến lợi hại như vậy, vẫn là không yên lòng, mặc áo hai dây vào thêm cái áo khoác, cài hết cúc áo, ra khỏi phòng đi xem hắn.
Diệp Gia Diễn hẳn là cũng tắm, đổi một thân áo ngủ, nghiêm mặt trắng bệch nằm ở trên giường, nhìn rất suy yếu, không có chút sức lực nào.
Giang Ly Ly yên lòng tới gần hắn, phát hiện hắn tỉnh dậy, hỏi: "Anh có phải hay không nôn?"
"Không có." Diệp Gia Diễn phủ nhận rất nhanh.
"Thế nhưng là tôi nghe được vị chua."
Diệp Gia Diễn cau mày hít mũi một cái, lầu bầu nói: "Tôi đã đánh răng qua."
Giang Ly Ly có thể xác định Diệp Gia Diễn thật sự ói ra, làm bộ phải đi ra ngoài
"Đứng lại." Diệp Gia Diễn vô lực nói, "Đi xuống dưới lầu tìm giúp tôi thuốc dạ dày."
"Chờ."
Giang Ly Ly cởi áo khoác đi xuống lầu.
Diệp Gia Diễn trở mình, đưa tay che ở con mắt.
Không biết qua bao lâu, hắn ngửi được mùi cháo thơm nức mũi.
Say còn có thể sinh ra ảo giác sao?
"Diệp Gia Diễn, anh ngồi dậy đi." Giang Ly Ly bưng một cái khay, đi tới, "Tôi nấu cháo rau củ cho anh."
Diệp Gia Diễn thả tay xuống, trông thấy trên khay cháo bốc hơi nóng, Giang Ly Ly mặt ẩn tại sương mù phía sau, lại có chút không chân thực.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhưng không muốn làm ra vẻ như bị Giang Ly Ly hay cháo của cô hấp dẫn, nên hỏi: "Còn thuốc?"
"Anh dạ dày khó chịu là bởi vì nôn, ăn một chút liền tốt lên." Giang Ly Ly nói, "Không cần uống thuốc."
Diệp Gia Diễn đi qua, Giang Ly Ly trốn đến phía sau ghế sô pha, phòng bị mà nhìn xem hắn.
Hắn híp mắt xem cô:"Cô trốn cái gì?"
"Tránh anh a." Giang Ly Ly nói, "Ai biết anh lại sẽ làm gì?"
Diệp Gia Diễn hỏi, "Tôi đối với cô làm cái gì ?"
". . . . . ."
Giang Ly Ly há hốc mồm.
Diệp Gia Diễn thế mà quên mình đã làm cái gì với đây, cô đây thật sự bất ngờ a.
Chẳng lẽ hắn vừa rồi, là thật sự không tỉnh táo?
Nhưng là, có một số việc, không phải không thanh tỉnh liền có thể làm.
Giang Ly Ly tức giận đến cắn răng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, thốt ra: "Diệp Gia Diễn, cái tên tra nam này."
* Tra nam: Người đàn ông cặn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.