Chương 25: Quả Nhiên Cô Có Ý Đồ Với Tôi
Đường Ngọc
20/12/2021
Vtrans: Jang Jang
Edit: Monei
Nếu như Giang Ly Ly khôi phục lại trí nhớ, cô ta làm thế nào ứng phó?
Cô ta sao có thể chống lại một luật sư?
Bỗng nhiên, đầu óc Trang Nhã Nghiên trống rỗng. . . . . .
Cô ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ly Ly, là ở nhà Diệp Gia Diễn.
Hôm đó, Diệp Gia Diễn để quên tài liệu quan trọng ở nhà, mà Chu Dương trùng hợp lại đi công tác, không thể đưa qua tay người khác, Diệp Gia Diễn đành nhờ cô ta một chuyến.
Cô ta còn chưa kịp dò xét gì ở chỗ Diệp Gia Diễn, người giúp việc liền nói Giang Ly Ly là phu nhân của bọn họ.
Phu nhân, cái gì mà phu nhân?
Trang Nhã Nghiên sững sờ, cho là mình nghe nhầm, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp từ trên lầu đi xuống.
Cô ta luôn tự tin về vẻ bề ngoài của mình, nhưng khi thấy Giang Ly Ly, cô ta biết mình bị lấn áp.
Cô ta làm sao cũng không nghĩ đến, Diệp Gia Diễn lại kết hôn, với một thiếu nữ xinh đẹp.
Cũng may cô gái này trừ ngoại hình xinh đẹp và biết lo cho gia đình, không có nào ưu điểm khác.
Không sai, Trang Nhã Nghiên tới bây giờ vẫn không nghĩ tới Giang Ly Ly có tài cán gì.
Dung mạo của cô đẹp như thế, còn cần năng lực gì? Mà cô lại mang một dáng vẻ thân mật ngọt ngào, Trang Nhã Nghiên ngàn vạn lần không nghĩ tới, Giang Ly Ly lại là học luật, là một luật sư chuẩn mực. . . . . .
Cô ta vẻ mặt thất thần đi vào văn phòng Diệp Gia Diễn, tới cửa khôi phục lại trạng thái ban đầu, nói: "Diệp tổng, phu nhân giúp anh đưa quần áo tới."
Diệp Gia Diễn nhíu mày: "Cô ấy đâu?"
"Phu nhân đi rồi." Trang Nhã Nghiên nói, "Cô ấy đem quần áo đưa đến dưới lầu công ty liền đi."
Cô vì cái gì không lên đưa cho hắn?
Diệp Gia Diễn không hỏi, cầm cái túi để qua một bên.
"Diệp tổng, còn có một việc”. Trang Nhã Nghiên ngữ khí có chút chần chừ, "Nhà ăn tiện lợi kia bởi vì kinh doanh có chút vấn đề nên đã đóng cửa."
"Ừ." Diệp Gia Diễn nặng nề đáp lại, tựa như đã không thèm để ý đến nhà ăn đó, ra hiệu Trang Nhã Nghiên, "Cô đi ra ngoài trước đi."
Trang Nhã Nghiên sau khi rời khỏi, Diệp Gia Diễn cầm cái túi lên, đi về phía phòng nghỉ.
Một bên khác, Giang Ly Ly đậu xe ở tầng dưới của một tòa nhà văn phòng.
Công ty luật Hằng Tín ngay tại văn phòng này, toàn bộ 23 Tầng đều bị bọn hắn thuê lại, một nửa số tầng lớp tinh anh của S thị đều ngồi ở chỗ đó.
Bắt đầu ngày mốt, cô cũng sẽ trở thành một thành viên của Hằng Tín, mặc dù chỉ là một thực tập luật sư.
Bên lề đường chỉ cho phép dừng xe tạm thời, cũng không lâu lắm, Giang Ly Ly liền lái xe về nhà.
Trên đường cô suy nghĩ một chút, bất mãn duy nhất chính là, tập đoàn Diệp thị cùng công ty Luật Hằng Tín cùng ở tại Khu vực trung tâm CBD, khoảng cách chỉ có một chân ga.
Nếu như trùng hợp, cô về sau có thể sẽ gặp Diệp Gia Diễn và Trang Nhã Nghiên. . . . . .
Về đến nhà, Giang Ly Ly bắt đầu chuẩn bị cho ngày mốt đi làm, bận bịu đến buổi chiều, xong việc nhìn lại đã đến 7 giờ tối.
Lúc cô xuống lầu, Diệp Gia Diễn vừa vặn trở về.
Cùng với trước kia có chút khác biệt, hắn hôm nay mặt mũi đầy rã rời, giống như bị hao hết tinh lực.
Dì Trương thấy thế, vội vàng để Diệp Gia Diễn ăn cơm trước.
Diệp Gia Diễn giật cà vạt, nói muốn đi thay quần áo. Một lúc trôi qua không thấy xuống, Dì Trương ra hiệu Giang Ly Ly lên xem một chút.
Giang Ly Ly không muốn, quấy muỗng trong chén canh, qua loa nói với Dì Trương: "Hắn hẳn vẫn là chưa đói."
"Cái gì vẫn chưa đói a, đã 7h!" Dì Trương thúc giục nói, "Con nhanh lên đi xem một chút."
"Được a."
Giang Ly Ly bất đắc dĩ đi lên lầu, phát hiện Diệp Gia Diễn ngồi tại trên ghế sa lon gian phòng, cầm trong tay một bộ đồ mặc ở nhà.
Cô đến gần mới phát hiện, hắn đã ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc có bao nhiêu mệt mỏi, mà y phục không thay rồi ngủ mất?
Đêm qua, Trang Nhã Nghiên không phải bồi tiếp hắn sao, sao lại để hắn mệt mỏi thành dạng này?
Ách, vẫn là nói, để Diệp Gia Diễn thành như vậy, chính là do Trang Nhã Nghiên?
Aizz, cô nghĩ cái gì đâu!
Giang Ly Ly cúi xuống, nghĩ muốn đánh thức Diệp Gia Diễn, vươn tay về phía hắn nhưng sau đó lại dừng ở giữa không trung, không hề chớp mắt nhìn xem Diệp Gia Diễn đang ngủ.
Hắn khi chìm vào giấc ngủ, không mang vẻ sắc bén thường ngày, chỉ còn lại vẻ đơn thuần đẹp mắt, tựa như một hoàng tử đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Khi còn bé, Giang Ly Ly ảo tưởng hắn là bạch mã vương tử của mình. . . . . .
Giang Ly Ly suy nghĩ càng xa, ngay lúc này, Diệp Gia Diễn đột nhiên mở to mắt.
Ánh mắt hai người tại không trung đụng vào nhau.
Con ngươi Diệp Gia Diễn co rụt lại, không khí bốn phía trong nháy mắt lạnh xuống.
Giang Ly Ly luống cuống, hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngồi dậy.
Diệp Gia Diễn cũng nâng người lên, nhìn chằm chằm vào Giang Ly Ly: "Cô muốn làm gì tôi?"
"Tôi. . . . . ."
Giang Ly Ly muốn nói là cô chỉ muốn gọi Diệp Gia Diễn tỉnh dậy, lại đột nhiên nhớ tới cô cũng từng hỏi Diệp Gia Diễn câu này lần trước.
Diệp Gia Diễn lúc ấy trả lời tùy tiện, xém chút đem cô tức giặn đến không thể hô hấp.
Nếu như vậy, cô vì cái gì mà không ăn miếng trả miếng chứ?
Giang Ly Ly nhớ lại một chút dáng vẻ của Diệp Gia Diễn lúc ấy, học được giống như đúc, một mặt lơ đễnh hỏi lại: "Tôi có cái gì không thể làm đối với anh?"
Ngoài ý muốn, Diệp Gia Diễn vậy mà không có nổi giận.
Hắn ngoắc ngoắc khóe môi, đáy mắt lướt qua một vòng ý cười.
Giang Ly Ly trong lòng cả kinh, ý thức được mình khả năng khó thoát trò chơi này. . . . . .
Cô quay người muốn chạy, lại bị Diệp Gia Diễn nắm lấy cổ tay, cũng không biết là hắn dùng lực, làm cho cô mất đi trọng tâm, cô vậy mà ngã xuống trên ghế sa lon.
Diệp Gia Diễn không biết đã đứng lên lúc nào, hai tay đè bả vai Giang Ly Ly, đem cô đóng chặt trên ghế sa lon.
Hai người khoảng cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Giang Ly Ly hối hận không thôi, đỏ mặt giãy dụa: "Thả tôi ra."
"Cô rốt cục thừa nhận——" Diệp Gia Diễn ý cười quỷ dị lan tràn trong mắt đến khóe môi, "Cô gần đây vẫn đối với tôi muốn làm loạn."
Giang Ly Ly kém chút muốn phun máu, phủ nhận nói: "anh không được tự luyến như vậy!" Cô tiếp tục ra sức giãy giụa, nhưng làm thế nào thì Diệp Gia Diễn cũng đem cô kiềm chặt.
Trong nháy mắt, Giang Ly Ly xúc động muốn nói cho Diệp Gia Diễn, cô gần đây không phải có mưu đồ làm loạn đối với hắn, cô lúc còn rất nhỏ đã ý với hắn, nếu không phải như vậy cô sẽ không vừa tốt nghiệp xong liền cùng hắn kết hôn.
Nhưng là, lý trí nói cho cô, thời điểm này, cô hẳn là nói cho Diệp Gia Diễn:
"Ngày mốt tôi sẽ đi làm!"
Trong không khí ái muội bị câu nói này của Giang Ly Ly quét sạch.
Diệp Gia Diễn chậm rãi buông ra Giang Ly Ly, nhìn cô: "Công ty luật nào lại có kết quả phỏng vấn nhanh như vậy?”
Giang Ly Ly nhịn không được biểu hiện một chút kiêu ngạo, nói: "Hằng Tín! Phỏng vấn hiệu suất xác thực cao, phòng nhân sự hỏi tôi lúc nào đi làm, tôi nói ngày mốt."
"Không phỏng vấn cô sao?" Diệp Gia Diễn nhíu nhíu mày, "Không có công ty luật hạng ba nào lại không chuyên nghiệp như vậy."
"Hằng Tín là công ty luật rất lớn mà danh tiếng lại rất tốt trong nước ." Giang Ly Ly khinh bỉ Diệp Gia Diễn một chút, "Anh không hiểu rõ thì không nên nói lung tung."
Diệp Gia Diễn lườm Giang Ly Ly một chút, không nói lại cái gì, quay người đưa bóng lưng thẳng tắp rời khỏi phòng.
Giang Ly Ly: . . . . . ."
Mười một giờ đêm, Diệp Gia Diễn làm xong công việc, nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, nhắm mắt qua lại một phút, lại không hiểu sao ngồi xuống, mở đèn lên, cầm điện thoại trên tủ đầu giường.
"Công ty Hằng Tín" —— Hắn tại ô tìm kiếm bấm vào mấy chữ này, sau đó nhấp vào tìm kiếm.
Giang Ly Ly không có nói ngoa, Hằng Tín quả thực là một trong những công ty luật hàng đầu trong nước, trong nước có chi nhánh tại các thành phố hạng nhất và hạng hai, doanh thu hàng năm vượt xa các công ty luật khác.
Căn cứ vào giới thiệu, Hằng Tín nhận người cực kỳ nghiêm ngặt, nhất là luật sư thực tập, hàng năm đều có vô số luật sư thực tập đầy lòng ao ước bị Hằng Tín cự tuyệt ở ngoài cửa.
Giang Ly Ly thế mà lại được miễn phỏng vấn đầu vào.
Nhân sự Hằng Tín cùng với phụ giáo luật sư nhìn trúng cô cái gì?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Gia Diễn tại phòng ăn gặp Giang Ly Ly, ngồi xuống liền nói với cô: "Đêm nay theo tôi đi xem ông nội một chút."
Ông nội Diệp là người thân nhất của Diệp Gia Diễn, cũng là bởi vì ông, nên hắn mới cùng Giang Ly Ly kết hôn.
Giang Ly Ly cũng rất thích ông, không chút nghĩ ngợi đáp ứng: "Được."
Bọn họ rất lâu rồi không có đi thăm ông, lại thêm ngày mai cô sẽ phải đi làm việc, buổi tối hôm nay đem chuyện này nói cho ông, lão nhân gia hẳn sẽ rất vui vẻ.
"Cô tự lái xe tới." Diệp Gia Diễn nói, "Tan tầm tôi trực tiếp đi đến nhà ông."
Giang Ly Ly không biểu hiện gì, hơn ba giờ chiều liền từ trong nhà xuất phát, lái xe đi Hinh Ngữ sơn trang.
Hinh Ngữ sơn trang là khu biệt thự cổ của thành phố S, Diệp Gia Diễn chính lớn lên ở đó, Tiếc rằng nơi đây kỉ niệm lại để cho Diệp Gia Diễn, cũng không chỉ là một kỷ niệm đẹp liên quan đến sự trưởng thành.....
Thời điểm Giang Ly Ly đến, người hầu nói rằng ông nội ngủ trưa vừa mới tỉnh, đang ở thư phòng viết chữ.
Cô mang dép lê lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, chợt nghe thấy tiếng nói của ông lão trầm mạnh lại trung khí mười phần:
"Vào đi."
Giang Ly Ly đẩy cửa ra, thăm dò đi vào, cười hì hì nói: "Ông nội, là con."
Ông cụ không để ý tới chữ, cười tủm tỉm ngẩng đầu: "Ly Ly! Ông còn tưởng rằng là lão Vương thúc giục ông uống thuốc. Mau vào, nhìn xem chữ ông này."
Ông cụ viết chữ rất nhiều năm, tay nghề tuyệt hảo, nhất bút nhất hoạ đều mạnh mẽ hữu lực, thư pháp rất có nghệ thuật mỹ cảm, Giang Ly Ly dùng không hết lời khen ngợi lấy lòng ông cụ một phen, đem ông cụ dỗ đến mặt mày hớn hở, cuối cùng lời nói xoay chuyển, hỏi:
"Ông nội, chú Vương lúc này thúc giục ông uống thuốc gì a?"
Cách đây vài năm, ông cụ phát hiện mình bị bệnh tim, năm ngoái ông phải nằm viện điều trị một thời gian, sau khi xuất viện cần uống thuốc đúng giờ để kiểm soát, thường xuyên như đứa trẻ giở tính trẻ con không chịu uống thuốc.
Giang Ly Ly mặc dù biết chuyện gì xảy ra, nhưng nói gần nói xa vẫn là thiên vị ông cụ.
Ông cụ quả nhiên "Hừ" một tiếng, nói: "Ta cơm trưa ăn đã quá no, đầy đủ không muốn uống thuốc, lão Vương vẫn tâm niệm thúc giục ta, phiền chết ta rồi."
"Ông nội, làm vậy vì thân thể của ông." Giang Ly Ly cười tủm tỉm nói, "Ông đem thuốc uống, con cùng ông đi xuống dưới một chút?"
Ông cụ do dự một chút, vẫn là để quản gia đem thuốc đưa ra, lập tức nuốt vào.
"Tốt quá!" Giang Ly Ly lưu loát thay ông cụ dọn xong giấy và bút mực, cầm áo khoác của ông cụ lên và nói, "Chúng ta đi xuống đi."
Một già một trẻ hai người cùng xuống lầu, đi về phía bên ngoài vườn hoa.
Edit: Monei
Nếu như Giang Ly Ly khôi phục lại trí nhớ, cô ta làm thế nào ứng phó?
Cô ta sao có thể chống lại một luật sư?
Bỗng nhiên, đầu óc Trang Nhã Nghiên trống rỗng. . . . . .
Cô ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ly Ly, là ở nhà Diệp Gia Diễn.
Hôm đó, Diệp Gia Diễn để quên tài liệu quan trọng ở nhà, mà Chu Dương trùng hợp lại đi công tác, không thể đưa qua tay người khác, Diệp Gia Diễn đành nhờ cô ta một chuyến.
Cô ta còn chưa kịp dò xét gì ở chỗ Diệp Gia Diễn, người giúp việc liền nói Giang Ly Ly là phu nhân của bọn họ.
Phu nhân, cái gì mà phu nhân?
Trang Nhã Nghiên sững sờ, cho là mình nghe nhầm, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp từ trên lầu đi xuống.
Cô ta luôn tự tin về vẻ bề ngoài của mình, nhưng khi thấy Giang Ly Ly, cô ta biết mình bị lấn áp.
Cô ta làm sao cũng không nghĩ đến, Diệp Gia Diễn lại kết hôn, với một thiếu nữ xinh đẹp.
Cũng may cô gái này trừ ngoại hình xinh đẹp và biết lo cho gia đình, không có nào ưu điểm khác.
Không sai, Trang Nhã Nghiên tới bây giờ vẫn không nghĩ tới Giang Ly Ly có tài cán gì.
Dung mạo của cô đẹp như thế, còn cần năng lực gì? Mà cô lại mang một dáng vẻ thân mật ngọt ngào, Trang Nhã Nghiên ngàn vạn lần không nghĩ tới, Giang Ly Ly lại là học luật, là một luật sư chuẩn mực. . . . . .
Cô ta vẻ mặt thất thần đi vào văn phòng Diệp Gia Diễn, tới cửa khôi phục lại trạng thái ban đầu, nói: "Diệp tổng, phu nhân giúp anh đưa quần áo tới."
Diệp Gia Diễn nhíu mày: "Cô ấy đâu?"
"Phu nhân đi rồi." Trang Nhã Nghiên nói, "Cô ấy đem quần áo đưa đến dưới lầu công ty liền đi."
Cô vì cái gì không lên đưa cho hắn?
Diệp Gia Diễn không hỏi, cầm cái túi để qua một bên.
"Diệp tổng, còn có một việc”. Trang Nhã Nghiên ngữ khí có chút chần chừ, "Nhà ăn tiện lợi kia bởi vì kinh doanh có chút vấn đề nên đã đóng cửa."
"Ừ." Diệp Gia Diễn nặng nề đáp lại, tựa như đã không thèm để ý đến nhà ăn đó, ra hiệu Trang Nhã Nghiên, "Cô đi ra ngoài trước đi."
Trang Nhã Nghiên sau khi rời khỏi, Diệp Gia Diễn cầm cái túi lên, đi về phía phòng nghỉ.
Một bên khác, Giang Ly Ly đậu xe ở tầng dưới của một tòa nhà văn phòng.
Công ty luật Hằng Tín ngay tại văn phòng này, toàn bộ 23 Tầng đều bị bọn hắn thuê lại, một nửa số tầng lớp tinh anh của S thị đều ngồi ở chỗ đó.
Bắt đầu ngày mốt, cô cũng sẽ trở thành một thành viên của Hằng Tín, mặc dù chỉ là một thực tập luật sư.
Bên lề đường chỉ cho phép dừng xe tạm thời, cũng không lâu lắm, Giang Ly Ly liền lái xe về nhà.
Trên đường cô suy nghĩ một chút, bất mãn duy nhất chính là, tập đoàn Diệp thị cùng công ty Luật Hằng Tín cùng ở tại Khu vực trung tâm CBD, khoảng cách chỉ có một chân ga.
Nếu như trùng hợp, cô về sau có thể sẽ gặp Diệp Gia Diễn và Trang Nhã Nghiên. . . . . .
Về đến nhà, Giang Ly Ly bắt đầu chuẩn bị cho ngày mốt đi làm, bận bịu đến buổi chiều, xong việc nhìn lại đã đến 7 giờ tối.
Lúc cô xuống lầu, Diệp Gia Diễn vừa vặn trở về.
Cùng với trước kia có chút khác biệt, hắn hôm nay mặt mũi đầy rã rời, giống như bị hao hết tinh lực.
Dì Trương thấy thế, vội vàng để Diệp Gia Diễn ăn cơm trước.
Diệp Gia Diễn giật cà vạt, nói muốn đi thay quần áo. Một lúc trôi qua không thấy xuống, Dì Trương ra hiệu Giang Ly Ly lên xem một chút.
Giang Ly Ly không muốn, quấy muỗng trong chén canh, qua loa nói với Dì Trương: "Hắn hẳn vẫn là chưa đói."
"Cái gì vẫn chưa đói a, đã 7h!" Dì Trương thúc giục nói, "Con nhanh lên đi xem một chút."
"Được a."
Giang Ly Ly bất đắc dĩ đi lên lầu, phát hiện Diệp Gia Diễn ngồi tại trên ghế sa lon gian phòng, cầm trong tay một bộ đồ mặc ở nhà.
Cô đến gần mới phát hiện, hắn đã ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc có bao nhiêu mệt mỏi, mà y phục không thay rồi ngủ mất?
Đêm qua, Trang Nhã Nghiên không phải bồi tiếp hắn sao, sao lại để hắn mệt mỏi thành dạng này?
Ách, vẫn là nói, để Diệp Gia Diễn thành như vậy, chính là do Trang Nhã Nghiên?
Aizz, cô nghĩ cái gì đâu!
Giang Ly Ly cúi xuống, nghĩ muốn đánh thức Diệp Gia Diễn, vươn tay về phía hắn nhưng sau đó lại dừng ở giữa không trung, không hề chớp mắt nhìn xem Diệp Gia Diễn đang ngủ.
Hắn khi chìm vào giấc ngủ, không mang vẻ sắc bén thường ngày, chỉ còn lại vẻ đơn thuần đẹp mắt, tựa như một hoàng tử đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Khi còn bé, Giang Ly Ly ảo tưởng hắn là bạch mã vương tử của mình. . . . . .
Giang Ly Ly suy nghĩ càng xa, ngay lúc này, Diệp Gia Diễn đột nhiên mở to mắt.
Ánh mắt hai người tại không trung đụng vào nhau.
Con ngươi Diệp Gia Diễn co rụt lại, không khí bốn phía trong nháy mắt lạnh xuống.
Giang Ly Ly luống cuống, hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngồi dậy.
Diệp Gia Diễn cũng nâng người lên, nhìn chằm chằm vào Giang Ly Ly: "Cô muốn làm gì tôi?"
"Tôi. . . . . ."
Giang Ly Ly muốn nói là cô chỉ muốn gọi Diệp Gia Diễn tỉnh dậy, lại đột nhiên nhớ tới cô cũng từng hỏi Diệp Gia Diễn câu này lần trước.
Diệp Gia Diễn lúc ấy trả lời tùy tiện, xém chút đem cô tức giặn đến không thể hô hấp.
Nếu như vậy, cô vì cái gì mà không ăn miếng trả miếng chứ?
Giang Ly Ly nhớ lại một chút dáng vẻ của Diệp Gia Diễn lúc ấy, học được giống như đúc, một mặt lơ đễnh hỏi lại: "Tôi có cái gì không thể làm đối với anh?"
Ngoài ý muốn, Diệp Gia Diễn vậy mà không có nổi giận.
Hắn ngoắc ngoắc khóe môi, đáy mắt lướt qua một vòng ý cười.
Giang Ly Ly trong lòng cả kinh, ý thức được mình khả năng khó thoát trò chơi này. . . . . .
Cô quay người muốn chạy, lại bị Diệp Gia Diễn nắm lấy cổ tay, cũng không biết là hắn dùng lực, làm cho cô mất đi trọng tâm, cô vậy mà ngã xuống trên ghế sa lon.
Diệp Gia Diễn không biết đã đứng lên lúc nào, hai tay đè bả vai Giang Ly Ly, đem cô đóng chặt trên ghế sa lon.
Hai người khoảng cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Giang Ly Ly hối hận không thôi, đỏ mặt giãy dụa: "Thả tôi ra."
"Cô rốt cục thừa nhận——" Diệp Gia Diễn ý cười quỷ dị lan tràn trong mắt đến khóe môi, "Cô gần đây vẫn đối với tôi muốn làm loạn."
Giang Ly Ly kém chút muốn phun máu, phủ nhận nói: "anh không được tự luyến như vậy!" Cô tiếp tục ra sức giãy giụa, nhưng làm thế nào thì Diệp Gia Diễn cũng đem cô kiềm chặt.
Trong nháy mắt, Giang Ly Ly xúc động muốn nói cho Diệp Gia Diễn, cô gần đây không phải có mưu đồ làm loạn đối với hắn, cô lúc còn rất nhỏ đã ý với hắn, nếu không phải như vậy cô sẽ không vừa tốt nghiệp xong liền cùng hắn kết hôn.
Nhưng là, lý trí nói cho cô, thời điểm này, cô hẳn là nói cho Diệp Gia Diễn:
"Ngày mốt tôi sẽ đi làm!"
Trong không khí ái muội bị câu nói này của Giang Ly Ly quét sạch.
Diệp Gia Diễn chậm rãi buông ra Giang Ly Ly, nhìn cô: "Công ty luật nào lại có kết quả phỏng vấn nhanh như vậy?”
Giang Ly Ly nhịn không được biểu hiện một chút kiêu ngạo, nói: "Hằng Tín! Phỏng vấn hiệu suất xác thực cao, phòng nhân sự hỏi tôi lúc nào đi làm, tôi nói ngày mốt."
"Không phỏng vấn cô sao?" Diệp Gia Diễn nhíu nhíu mày, "Không có công ty luật hạng ba nào lại không chuyên nghiệp như vậy."
"Hằng Tín là công ty luật rất lớn mà danh tiếng lại rất tốt trong nước ." Giang Ly Ly khinh bỉ Diệp Gia Diễn một chút, "Anh không hiểu rõ thì không nên nói lung tung."
Diệp Gia Diễn lườm Giang Ly Ly một chút, không nói lại cái gì, quay người đưa bóng lưng thẳng tắp rời khỏi phòng.
Giang Ly Ly: . . . . . ."
Mười một giờ đêm, Diệp Gia Diễn làm xong công việc, nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, nhắm mắt qua lại một phút, lại không hiểu sao ngồi xuống, mở đèn lên, cầm điện thoại trên tủ đầu giường.
"Công ty Hằng Tín" —— Hắn tại ô tìm kiếm bấm vào mấy chữ này, sau đó nhấp vào tìm kiếm.
Giang Ly Ly không có nói ngoa, Hằng Tín quả thực là một trong những công ty luật hàng đầu trong nước, trong nước có chi nhánh tại các thành phố hạng nhất và hạng hai, doanh thu hàng năm vượt xa các công ty luật khác.
Căn cứ vào giới thiệu, Hằng Tín nhận người cực kỳ nghiêm ngặt, nhất là luật sư thực tập, hàng năm đều có vô số luật sư thực tập đầy lòng ao ước bị Hằng Tín cự tuyệt ở ngoài cửa.
Giang Ly Ly thế mà lại được miễn phỏng vấn đầu vào.
Nhân sự Hằng Tín cùng với phụ giáo luật sư nhìn trúng cô cái gì?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Gia Diễn tại phòng ăn gặp Giang Ly Ly, ngồi xuống liền nói với cô: "Đêm nay theo tôi đi xem ông nội một chút."
Ông nội Diệp là người thân nhất của Diệp Gia Diễn, cũng là bởi vì ông, nên hắn mới cùng Giang Ly Ly kết hôn.
Giang Ly Ly cũng rất thích ông, không chút nghĩ ngợi đáp ứng: "Được."
Bọn họ rất lâu rồi không có đi thăm ông, lại thêm ngày mai cô sẽ phải đi làm việc, buổi tối hôm nay đem chuyện này nói cho ông, lão nhân gia hẳn sẽ rất vui vẻ.
"Cô tự lái xe tới." Diệp Gia Diễn nói, "Tan tầm tôi trực tiếp đi đến nhà ông."
Giang Ly Ly không biểu hiện gì, hơn ba giờ chiều liền từ trong nhà xuất phát, lái xe đi Hinh Ngữ sơn trang.
Hinh Ngữ sơn trang là khu biệt thự cổ của thành phố S, Diệp Gia Diễn chính lớn lên ở đó, Tiếc rằng nơi đây kỉ niệm lại để cho Diệp Gia Diễn, cũng không chỉ là một kỷ niệm đẹp liên quan đến sự trưởng thành.....
Thời điểm Giang Ly Ly đến, người hầu nói rằng ông nội ngủ trưa vừa mới tỉnh, đang ở thư phòng viết chữ.
Cô mang dép lê lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, chợt nghe thấy tiếng nói của ông lão trầm mạnh lại trung khí mười phần:
"Vào đi."
Giang Ly Ly đẩy cửa ra, thăm dò đi vào, cười hì hì nói: "Ông nội, là con."
Ông cụ không để ý tới chữ, cười tủm tỉm ngẩng đầu: "Ly Ly! Ông còn tưởng rằng là lão Vương thúc giục ông uống thuốc. Mau vào, nhìn xem chữ ông này."
Ông cụ viết chữ rất nhiều năm, tay nghề tuyệt hảo, nhất bút nhất hoạ đều mạnh mẽ hữu lực, thư pháp rất có nghệ thuật mỹ cảm, Giang Ly Ly dùng không hết lời khen ngợi lấy lòng ông cụ một phen, đem ông cụ dỗ đến mặt mày hớn hở, cuối cùng lời nói xoay chuyển, hỏi:
"Ông nội, chú Vương lúc này thúc giục ông uống thuốc gì a?"
Cách đây vài năm, ông cụ phát hiện mình bị bệnh tim, năm ngoái ông phải nằm viện điều trị một thời gian, sau khi xuất viện cần uống thuốc đúng giờ để kiểm soát, thường xuyên như đứa trẻ giở tính trẻ con không chịu uống thuốc.
Giang Ly Ly mặc dù biết chuyện gì xảy ra, nhưng nói gần nói xa vẫn là thiên vị ông cụ.
Ông cụ quả nhiên "Hừ" một tiếng, nói: "Ta cơm trưa ăn đã quá no, đầy đủ không muốn uống thuốc, lão Vương vẫn tâm niệm thúc giục ta, phiền chết ta rồi."
"Ông nội, làm vậy vì thân thể của ông." Giang Ly Ly cười tủm tỉm nói, "Ông đem thuốc uống, con cùng ông đi xuống dưới một chút?"
Ông cụ do dự một chút, vẫn là để quản gia đem thuốc đưa ra, lập tức nuốt vào.
"Tốt quá!" Giang Ly Ly lưu loát thay ông cụ dọn xong giấy và bút mực, cầm áo khoác của ông cụ lên và nói, "Chúng ta đi xuống đi."
Một già một trẻ hai người cùng xuống lầu, đi về phía bên ngoài vườn hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.