Chương 7: Vòng Tay Gia Truyền
Bạch Mộc Hạ Nhiên
19/08/2023
Hai người lần lượt bước lên xe, Phó Dư Ngôn cho xe chạy rồi lấy từ túi áo một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô. Hạ Tịch ngờ vực nhận lấy rồi từ từ mở ra. Bên trong là chiếc vòng tay được tạo hình tinh xảo, lấy cảm hứng từ đôi cánh của thiên thần. Xung quanh là những ngôi sao tí hon được làm từ các loại đá quý màu sắc khác nhau. Không đợi cô lên tiếng, Phó Dư Ngôn giải thích với cô:
- "Đây là vật gia truyền của Phó gia, các đời gia chủ khi đến tuổi đều sẽ được trao lại coi như vật định tình. Vậy nên cô chỉ cần đeo nó thì tôi sẽ không bị gia đình bắt kết hôn nữa, cô cũng có thể đường đường chính chính ở lại nhà của tôi, vẹn cả đôi đường."
- "Vật quý giá như vậy mà anh trao đi tùy tiện như thế này sao?" - Hạ Tịch hỏi lại.
- "Tất nhiên là không, nó chỉ là kế sách tạm thời. Khi một trong hai chúng ta không còn mục đích để duy trì, chiếc vòng này, tôi sẽ là người lấy lại nó."
Cô cảm thấy an tâm hơn nhiều, nhân cơ hội đưa ra lời đề xuất: "Được, tôi sẽ đeo nó nhưng có thêm một điều kiện."
- "Cô nói đi."
Giờ đây Hạ Tịch trở nên yên lặng, đảo mắt quan sát xung quanh rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, dùng ngón trỏ viết lên từng chữ một: Tìm, Thân, Thế, Của, Tôi.
Phó Dư Ngôn dùng mắt nhìn ra, có chút sửng sốt khi mọi chuyện không như suy đoán của hắn. Hóa ra, Hạ Tịch thật sự không hề biết mình là ai. Dù vậy, hắn vẫn rất cảnh giác có thể chắc chắn một điều, rằng cô có mục đích khi nhất quyết phải tiếp cận hắn và có người đang hoàn toàn kiểm soát được những hành động của cô. Phó Dư Ngôn nhanh chóng thỏa hiệp và gật đầu: "Được."
Nói rồi Hạ Tịch cẩn thận đeo chiếc vòng lên cổ tay mình sau đó ngay ngắn ngồi tại chỗ. Chẳng lâu sau cô lại quay sang, giọng nói như vừa phát hiện ra gì đó, gấp rút nói với hắn: "Đúng rồi, còn người hầu trong nhà. Họ sẽ phát hiện tôi biến mất, tôi không muốn có liên quan đến anh đâu."
Hắn đáp lại vô cùng bình tĩnh: "Tôi đã cho bọn họ nghỉ thêm hai ngày, dù sao có quan hệ với cô gái như cô cũng chẳng vẻ vang gì."
- "Anh...!" - Cô định nói gì rồi lại thôi, khuôn mặt có chút hậm hực, xoay người lại chống tay lên cửa nhìn ra bên ngoài...
Ngồi xe gần một tiếng, cuối cùng cũng đến phía ngoại thành - nơi hội tụ nhiều những thế gia giàu có. Chiếc xe đi thẳng vào phía trong một dinh thự, trước cửa đã có một vị phu nhân đợi sẵn ở đó. Phó Dư Ngôn lay lay người muốn đánh thức cô gái đang ngủ gật kia dậy nhưng không thành, đành dùng tay bế cô xuống, đi đến trước mặt Kiều Ninh An và chào hỏi: "Mẹ, con về rồi."
Ánh mắt bà ấy đầy vẻ bất ngờ, nhìn xuống người đang nằm gọn trong lòng hắn và tò mò nói nhỏ: "Là con bé đó hả?"
Phó Dư Ngôn gật đầu, Hạ Tịch cũng mơ màng tỉnh dậy, lấy tay xoa xoa đôi mắt còn đang ngái ngủ. Cô hé mở, ánh mắt chạm phải một đồng tử lạ lẫm khiến cô giật mình tách ra khỏi người hắn và đáp xuống đất. Bàn chân hậu đậu vô tình lùi ra phía sau cầu thang. Cứ tưởng sẽ cứ như vậy mà ngã xuống thì hắn đỡ lấy eo cô nâng lên: "Cẩn thận chút."
Hạ Tịch ngượng chín mặt vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại rồi cúi người trước Phó phu nhân, không quên lễ phép chào hỏi: "Cháu chào bác ạ."
Bà khẽ mỉm cười, đưa tay đỡ người cô, vui vẻ nói chuyện: "Được rồi, cháu vào nhà đi. Bác đang làm bữa tối cho cả gia đình."
Cô gật đầu rồi cùng bà ấy vào nhà. Từ bên trong, em gái hắn - Phó Thiết Giai chạy ra, kéo theo một người khác có vẻ cùng tuổi với hắn: "Anh cả, chị Phiêu Ngữ đến nhà mình chơi này." - Đến giữa đường gặp được mẹ đang khoác tay Hạ Tịch thì Thiết Giai mới dừng lại hỏi: "Mẹ, đây là ai? Anh cả đâu?"
Bà phấn khởi nói với con gái, giọng đầy niềm tự hào: "Đây là chị dâu tương lai của con. Chính anh con dẫn về đấy!" - Nét vui vẻ trên khuôn mặt cô bé ấy không còn nữa, mà thay vào là một mặt đầy nghi hoặc: "Thế còn chị Phiêu Ngữ thì sao? Mẹ bảo chị mới là..."
Mặc Phiêu Ngữ đứng bên cạnh nhanh chóng bịt miệng cô bé lại, hiểu ý Phó phu nhân mà nói: "Đó là chuyện lúc nhỏ rồi, giờ chúng ta đều lớn cả. Đúng không bác gái."
- "Đúng đúng, gì cũng có cái duyên của nó mà, đâu thể vì lời của mẹ mà ép buộc hai đứa được. Mấy đứa cứ ngồi chơi đi, để mẹ đi nấu ăn."
Hạ Tịch cùng Mặc Phiêu Ngữ nghe vậy thì đồng thời nói với mẹ hắn: "Hay để con giúp bác ạ."
- "Được, hai đứa vào đây." - Trên mặt bà không giấu được sự vui sướng.
Vậy là hai người họ đi theo bà xuống bếp, còn Phó Thiết Giai thì bắt đầu công cuộc vòi vĩnh Phó Dư Ngôn: "Anh cả..."
Dưới bếp, Hạ Tịch chưa bao giờ động tới việc bếp núc nên làm gì cũng không xong, Kiều Ninh An bèn bảo cô đi dọn qua bàn ăn, còn lại để bà và Mặc Phiêu Ngữ làm. Đến khi mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, bà đứng dưới cầu thang nói vọng lên: "Phó Hàn Phong, Phó Hàm Niêm, hai người mau xách mông xuống. Hai đứa kia mau vào đây." - Sau đó quay về phía cô và Phiêu Ngữ, thay đổi sắc mặt niềm nở đón tiếp: "Hai đứa ngồi xuống đi, tự nhiên như ở nhà nhé."
Hạ Tịch vâng dạ rồi ngồi xuống bàn ăn. Không lâu sau, từ trên cầu thang, bố Phó Dư Ngôn - Phó Hàn Phong cùng em trai hắn - Phó Hàm Niên bước xuống, hai anh em nhà hắn cũng từ phòng khách bước ra, Kiều Ninh An thì đi chuẩn bị bát cơm cho cả nhà. Khung cảnh đầm ấm của bữa ăn gia đình bỗng chốc khiến cho tâm trạng của cô trở nên hạnh phúc.
- "Đây là vật gia truyền của Phó gia, các đời gia chủ khi đến tuổi đều sẽ được trao lại coi như vật định tình. Vậy nên cô chỉ cần đeo nó thì tôi sẽ không bị gia đình bắt kết hôn nữa, cô cũng có thể đường đường chính chính ở lại nhà của tôi, vẹn cả đôi đường."
- "Vật quý giá như vậy mà anh trao đi tùy tiện như thế này sao?" - Hạ Tịch hỏi lại.
- "Tất nhiên là không, nó chỉ là kế sách tạm thời. Khi một trong hai chúng ta không còn mục đích để duy trì, chiếc vòng này, tôi sẽ là người lấy lại nó."
Cô cảm thấy an tâm hơn nhiều, nhân cơ hội đưa ra lời đề xuất: "Được, tôi sẽ đeo nó nhưng có thêm một điều kiện."
- "Cô nói đi."
Giờ đây Hạ Tịch trở nên yên lặng, đảo mắt quan sát xung quanh rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, dùng ngón trỏ viết lên từng chữ một: Tìm, Thân, Thế, Của, Tôi.
Phó Dư Ngôn dùng mắt nhìn ra, có chút sửng sốt khi mọi chuyện không như suy đoán của hắn. Hóa ra, Hạ Tịch thật sự không hề biết mình là ai. Dù vậy, hắn vẫn rất cảnh giác có thể chắc chắn một điều, rằng cô có mục đích khi nhất quyết phải tiếp cận hắn và có người đang hoàn toàn kiểm soát được những hành động của cô. Phó Dư Ngôn nhanh chóng thỏa hiệp và gật đầu: "Được."
Nói rồi Hạ Tịch cẩn thận đeo chiếc vòng lên cổ tay mình sau đó ngay ngắn ngồi tại chỗ. Chẳng lâu sau cô lại quay sang, giọng nói như vừa phát hiện ra gì đó, gấp rút nói với hắn: "Đúng rồi, còn người hầu trong nhà. Họ sẽ phát hiện tôi biến mất, tôi không muốn có liên quan đến anh đâu."
Hắn đáp lại vô cùng bình tĩnh: "Tôi đã cho bọn họ nghỉ thêm hai ngày, dù sao có quan hệ với cô gái như cô cũng chẳng vẻ vang gì."
- "Anh...!" - Cô định nói gì rồi lại thôi, khuôn mặt có chút hậm hực, xoay người lại chống tay lên cửa nhìn ra bên ngoài...
Ngồi xe gần một tiếng, cuối cùng cũng đến phía ngoại thành - nơi hội tụ nhiều những thế gia giàu có. Chiếc xe đi thẳng vào phía trong một dinh thự, trước cửa đã có một vị phu nhân đợi sẵn ở đó. Phó Dư Ngôn lay lay người muốn đánh thức cô gái đang ngủ gật kia dậy nhưng không thành, đành dùng tay bế cô xuống, đi đến trước mặt Kiều Ninh An và chào hỏi: "Mẹ, con về rồi."
Ánh mắt bà ấy đầy vẻ bất ngờ, nhìn xuống người đang nằm gọn trong lòng hắn và tò mò nói nhỏ: "Là con bé đó hả?"
Phó Dư Ngôn gật đầu, Hạ Tịch cũng mơ màng tỉnh dậy, lấy tay xoa xoa đôi mắt còn đang ngái ngủ. Cô hé mở, ánh mắt chạm phải một đồng tử lạ lẫm khiến cô giật mình tách ra khỏi người hắn và đáp xuống đất. Bàn chân hậu đậu vô tình lùi ra phía sau cầu thang. Cứ tưởng sẽ cứ như vậy mà ngã xuống thì hắn đỡ lấy eo cô nâng lên: "Cẩn thận chút."
Hạ Tịch ngượng chín mặt vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại rồi cúi người trước Phó phu nhân, không quên lễ phép chào hỏi: "Cháu chào bác ạ."
Bà khẽ mỉm cười, đưa tay đỡ người cô, vui vẻ nói chuyện: "Được rồi, cháu vào nhà đi. Bác đang làm bữa tối cho cả gia đình."
Cô gật đầu rồi cùng bà ấy vào nhà. Từ bên trong, em gái hắn - Phó Thiết Giai chạy ra, kéo theo một người khác có vẻ cùng tuổi với hắn: "Anh cả, chị Phiêu Ngữ đến nhà mình chơi này." - Đến giữa đường gặp được mẹ đang khoác tay Hạ Tịch thì Thiết Giai mới dừng lại hỏi: "Mẹ, đây là ai? Anh cả đâu?"
Bà phấn khởi nói với con gái, giọng đầy niềm tự hào: "Đây là chị dâu tương lai của con. Chính anh con dẫn về đấy!" - Nét vui vẻ trên khuôn mặt cô bé ấy không còn nữa, mà thay vào là một mặt đầy nghi hoặc: "Thế còn chị Phiêu Ngữ thì sao? Mẹ bảo chị mới là..."
Mặc Phiêu Ngữ đứng bên cạnh nhanh chóng bịt miệng cô bé lại, hiểu ý Phó phu nhân mà nói: "Đó là chuyện lúc nhỏ rồi, giờ chúng ta đều lớn cả. Đúng không bác gái."
- "Đúng đúng, gì cũng có cái duyên của nó mà, đâu thể vì lời của mẹ mà ép buộc hai đứa được. Mấy đứa cứ ngồi chơi đi, để mẹ đi nấu ăn."
Hạ Tịch cùng Mặc Phiêu Ngữ nghe vậy thì đồng thời nói với mẹ hắn: "Hay để con giúp bác ạ."
- "Được, hai đứa vào đây." - Trên mặt bà không giấu được sự vui sướng.
Vậy là hai người họ đi theo bà xuống bếp, còn Phó Thiết Giai thì bắt đầu công cuộc vòi vĩnh Phó Dư Ngôn: "Anh cả..."
Dưới bếp, Hạ Tịch chưa bao giờ động tới việc bếp núc nên làm gì cũng không xong, Kiều Ninh An bèn bảo cô đi dọn qua bàn ăn, còn lại để bà và Mặc Phiêu Ngữ làm. Đến khi mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, bà đứng dưới cầu thang nói vọng lên: "Phó Hàn Phong, Phó Hàm Niêm, hai người mau xách mông xuống. Hai đứa kia mau vào đây." - Sau đó quay về phía cô và Phiêu Ngữ, thay đổi sắc mặt niềm nở đón tiếp: "Hai đứa ngồi xuống đi, tự nhiên như ở nhà nhé."
Hạ Tịch vâng dạ rồi ngồi xuống bàn ăn. Không lâu sau, từ trên cầu thang, bố Phó Dư Ngôn - Phó Hàn Phong cùng em trai hắn - Phó Hàm Niên bước xuống, hai anh em nhà hắn cũng từ phòng khách bước ra, Kiều Ninh An thì đi chuẩn bị bát cơm cho cả nhà. Khung cảnh đầm ấm của bữa ăn gia đình bỗng chốc khiến cho tâm trạng của cô trở nên hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.