Chương 6: Muội Muội Ương Ngạnh
Thải Điền
25/04/2022
Thẩm Nguyên Bích kinh hô ra tiếng, đáy mắt lại hiện lên một chút vui sướng khi người gặp họa.
Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc thầm nghĩ. Một năm không gặp, tính tình Thẩm Nguyên Trân càng ngày càng lớn, vẫn là tính tình lỗ mãng ngang ngược như vậy.
Nàng và Thẩm Nguyên Trân là oan gia đối đầu, từ nhỏ đã vậy. Nàng và Thẩm Nguyên Trân sinh nhật cùng một ngày, sinh cùng năm cùng tháng, nàng chỉ lớn hơn Thẩm Nguyên Trân một canh giờ, Thẩm Nguyên Trân phải hành lễ với nàng, còn ép nàng ta gọi tỷ tỷ. Bởi vì hai người sinh nhật giống nhau, từ nhỏ đã bị người trong nhà lấy ra so sánh, Thẩm Nguyên Trân cực kỳ kiêu ngạo, vì thế không ít lần chọc giận nàng.
Nàng cũng giống như vậy, thấy Thẩm Nguyên Trân liền chán ghét. Có một lần hai người đánh nhau, Thẩm Nguyên Ngọc thiếu chút nữa dùng mảnh sứ vỡ cắt qua mặt Thẩm Nguyên Trân. Thù oán không đội trời chung.
Sau khi lớn lên, nhị thúc cùng phụ thân lại đến tranh đoạt vị trí tông tử. Ai làm tông tử tương lai chính là tộc trưởng kế tiếp của Lan Lăng Thẩm thị, Hồ Dương quận chúa cùng Thẩm Nguyên Trân đều xem cả nhà các nàng như cái gai trong mắt.
Thù của hai người càng kết càng lớn.
Thẩm Nguyên Ngọc bắt được cánh tay nàng ta, "Hơn một năm không gặp, vừa mới gặp mặt đã muốn tát tỷ tỷ, quy củ lễ nghi của ngươi đều học được trong bụng chó sao?"
"Ngươi ở trong cơm của tổ mẫu bỏ thêm bã đậu, thiếu chút nữa hại chết tổ mẫu, ngươi bất hiếu như thế, uổng công năm đó ta chạy đến phòng ngươi, thì ngươi đã bị đại bá phụ đưa đi, nếu không, ta phải một tát đánh chết ngươi, hôm nay ta sẽ thay tổ mẫu thưởng ngươi mấy cái tát, để dạy cho ngươi cái gì gọi là hiếu đạo." Thẩm Nguyên Trân oán hận nói, vừa nói vừa giãy dụa.
Thẩm Nguyên Ngọc nhất thời im lặng. Một năm trước chính là bởi vì chuyện này, nàng mới bị đưa đến thôn trang. Năm đó nàng nghe lén mấy nha đầu nói chuyện, biết được tổ mẫu thích bánh đậu hà lan nhất, vì lấy lòng tổ mẫu, tranh sủng với Thẩm Nguyên Trân, cố ý tự mình làm rồi đưa qua, nào ngờ sau khi tổ mẫu ăn thì bị tiêu chảy không ngừng, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất đi. Sau khi kiểm tra, bánh đậu hà lan mà nàng làm lại trộn lẫn với bã đậu.
Xuyên qua ba tháng này, chuyện này đã xoay trong đầu Thẩm Nguyên Ngọc vô số lần. Nguyên thân cũng không có ý định đầu độc tổ mẫu, nàng là bị người khác hãm hại, mới có thể rớt xuống nông nỗi này. Điều này là không thể nghi ngờ.
Thẩm Nguyên Ngọc lạnh lùng nói: "Cho dù ta có muôn vàn điều không tốt, tự có trưởng bối trong nhà dạy dỗ ta, trừng phạt ta, ngươi có tư cách gì động tay động chân với ta. Đừng quên, ta là tỷ tỷ của ngươi."
"Tỷ tỷ" Thẩm Nguyên Trân nghe thấy từ này liền nổi trận lôi đình, "Ngươi có tư cách gì làm tỷ tỷ của ta, cũng không nhìn ông bà ngoại của ngươi là loại người gì, mẫu thân ngươi xuất thân Bác Lăng Chu thị, chẳng qua chỉ là một gia tộc họ Bính, có tư cách gì gả vào Lan Lăng Thẩm thị chúng ta.
Thời đại này nặng nhất xuất thân huyết thống, sĩ thứ không thông hôn. Cùng là nhà cao cửa rộng, lại phân ra bốn cấp bậc họ Giáp, họ Ất, họ Bính, họ Đinh. Gia tộc họ Bính chỉ có thể xem như thế gia trung đẳng, so sánh với Thẩm, Vương, Tạ, Hoàn không khác gì một trời một vực.
Nhà ngoại Bác Lăng Chu thị của Thẩm Nguyên Ngọc cũng là thế gia đại tộc mấy đời nối tiếp nhau, tổ tiên từng làm đến vị trí tam công như Thái Úy, ngoại tổ phụ Chu Nhung của nàng là đại nho danh chấn thiên hạ đương đại, mấy vị cữu cữu của nàng đều là danh sĩ huyền học, văn võ toàn tài, theo lý thuyết định là Giáp tộc cũng không quá đáng, nhưng triều đình lại chỉ ban cho nhà bọn họ một họ Bính.
Có vẻ như có chút không hợp lý, nhưng thật ra đều có lý do cả. Hoàng đế khai quốc Đại Tấn là Tấn Vũ Đế đã được Hoàng đế trước nhường ngôi, thay thế Tào Ngụy mà trở thành hoàng đế. Ông cố của Chu Nhung là Chu Tường lúc ấy lại là người cố vấn cho Tào Ngụy, giúp Tào Ngụy và Tấn Vũ Đế đối kháng mấy chục năm.
Sau đó Vũ Đế đăng cơ tiêu diệt tam tộc Chu Tường, mấy con cá lọt lưới của con cháu Chu gia chạy trốn đến Giang Nam, trải qua mấy đời phát triển mới khôi phục được vinh quang của một bộ phận tổ tông. Thế nhưng, bởi vì lịch sử cừu oán này của tổ tiên và hoàng tộc, Chu gia thủy chung vẫn không thể bước vào hàng ngũ quý tộc quan trọng.
"Mẫu thân ngươi chỉ là một người xuất thân Bính tộc rách nát, mà mẫu thân ta, trên người lại lưu huyết thống hoàng tộc cao quý, ngươi lấy cái gì so với ta." Thẩm Nguyên Ngọc đã biết rõ, Thẩm Nguyên Trân luôn cảm thấy xuất thân của nàng ta cao quý hơn mình, mỗi một lần đều phải nói ra chuyện này. Nếu là trước kia, Thẩm Nguyên Ngọc nhất định sẽ bởi vậy mà tức giận, nhưng hôm nay, đổi lại một linh hồn khác, thì không thể như vậy được nữa.
Nàng không chút hoang mang hất tay Thẩm Nguyên Trân ra, gằn từng chữ nói: "Xuất thân của ta không bằng ngươi, nên sau này ngươi cũng đừng lấy lý do này ồn ào ở bên tai ta nữa."
Xuất thân của nàng không bằng Thẩm Nguyên Trân, vậy thì thoải mái thừa nhận cho rồi, có cái gì phải oán hận. Huống chi nàng làm người hai đời, trải qua nhiều nhìn cũng nhiều, thật sự không muốn dây dưa cùng một tiểu cô nương điêu ngoa như vậy.
Lời này của nàng vừa nói ra, Thẩm Nguyên Trân và Thẩm Nguyên Bích đều trợn tròn mắt. Nhất là Thẩm Nguyên Trân, nàng ta và Thẩm Nguyên Ngọc đấu nhau mười mấy năm, có lúc nào Thẩm Nguyên Ngọc chịu nhượng bộ nửa phần?
Thật sự là quá khó chịu.
Thẩm Nguyên Ngọc lại nói tiếp: "Xuất thân của ta không cao quý bằng ngươi, nhưng một nét viết không ra hai chữ Thẩm, cái gọi là trưởng ấu có trật tự, tỷ tỷ chung quy vẫn là tỷ tỷ, ta một ngày là tỷ tỷ của ngươi, thì ngươi phải tôn kính yêu quý ta một ngày, ngươi chính là huyết thống cao quý, động tay động chân với đường tỷ, cũng không kính nhường, là biểu hiện thất đức."
"Ngươi, ngươi." Thẩm Nguyên Ngọc không ra bài theo lối, những lời châm chọc chửi rủa mà Thẩm Nguyên Trân suy nghĩ đến đều không có tác dụng, nàng ta vừa vội vừa giận, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra lời nào để phản bác nàng.
Lúc này Thẩm Nguyên Bích ở bên cạnh xem náo nhiệt nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng: "Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ, các người không cần ầm ĩ nữa." Giọng nói nhu nhược yếu ớt, hạ tư thái xuống cực thấp.
Nàng ta nói với Thẩm Nguyên Ngọc trước: "Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ nổi giận với tỷ lớn như vậy, đều là bởi vì lo lắng cho thân thể tổ mẫu, tỷ cũng không nên trách tỷ ấy." Lại nói với Thẩm Nguyên Trân: "Tứ tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ năm đó quả thật đã làm sai, nhưng tỷ ấy đã bị tổ mẫu cùng phụ thân trừng phạt, ở thôn trang một năm, nhất định là đã biết hối cải, sự tình đã qua lâu như vậy, tỷ đừng oán tỷ ấy nữa."
Bên nào nàng ta cũng giúp đỡ nói một câu, khéo léo, không đắc tội với ai. Thật là một đóa hoa trắng nhỏ, không hổ là nữ nhi tốt Bạch di nương dạy ra.
Thẩm Nguyên Trân lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không chút khách khí nói: "Chuyện giữa ta và Thẩm Nguyên Ngọc, làm sao cần ngươi xen vào." Thẩm Nguyên Ngọc dù nói thế nào cũng là đích nữ, mẫu thân nàng cho dù nghèo túng cũng là xuất thân sĩ tộc, mà Thẩm Nguyên Bích thì sao, bất quá chỉ là tiểu phụ sinh ra, cha mẹ cũng chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, nếu như nói Thẩm Nguyên Trân là xem thường Thẩm Nguyên Ngọc, thì đối với Thẩm Nguyên Bích chính là hoàn toàn không để ý.
Thẩm Nguyên Bích nghe xong lời này, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng, nhưng Tứ tiểu thư được lão thái thái sủng ái nhất, lại có Hồ Dương quận chúa làm chỗ dựa, nàng ta đắc tội không nổi, chỉ có thể nhịn xuống khẩu khí này.
Thẩm Nguyên Ngọc lúc này mới nhìn rõ Thẩm Nguyên Bích, lạnh lùng chào hỏi một tiếng: "Ngũ muội muội, đã lâu không gặp muội vẫn săn sóc hiểu chuyện như vậy"
Thẩm Nguyên Bích quỳ gối, vái chào nàng, "Tam tỷ tỷ an lành"
Thẩm Nguyên Ngọc nhẹ nhàng cười cười: "Ngươi có thể nhớ thương tỷ tỷ như ta, tự mình đến nhị môn đón ta. Một năm không gặp, Ngũ muội muội vẫn không thay đổi, xem ra không uổng công Bạch di nương dạy ngươi."
Trong lòng Thẩm Nguyên Bích lộp bộp, nàng ta làm sao không nghe ra chỉ trích trong lời nói này chứ, Tam tiểu thư luôn đơn thuần thẳng tính, từ lúc nào đã học được cách nói có hàm ý khác
"Tam tỷ tỷ quá khen rồi." Thẩm Nguyên Bích cười đến có vài phần miễn cưỡng.
Thẩm Nguyên Ngọc lười để ý tới nàng ta, Thẩm Nguyên Trân và Thẩm Nguyên Bích đều không có ý tốt, nhưng so sánh mà nói, nàng càng ghét Thẩm Nguyên Bích, Thẩm Nguyên Trân tuy rằng cũng đáng ghét, nhưng dù sao cũng là bày ở ngoài sáng, không giống Thẩm Nguyên Bích, trong nụ cười giấu đao.
Thẩm Nguyên Trân vẫn còn ở đó không chịu buông tha.
Thẩm Nguyên Ngọc đã không kiên nhẫn nói: "Tứ muội muội, muội náo loạn không ngừng như vậy, rốt cuộc là muốn làm thế nào, để cho các trưởng bối biết, mất mặt cũng không riêng gì một mình ta. Nếu là để cho người Tây phủ biết, đến lúc đó mất mặt chính là người của Đông phủ."
Đại lão thái thái Đông phủ là Cố thị cùng Nhị lão thái thái Tạ thị của Tây phủ luôn luôn không hòa thuận. Đại lão thái thái chính là tái giá, xuất thân là một trong tứ tộc họ Ngô, Ngô quận Cố thị, mà Nhị lão thái thái lại xuất thân từ đệ nhất quý tộc Trần quận Tạ thị. Tạ thị là thị tộc họ Kiều, họ Kiều từ trước đến nay xem thường họ Ngô có quê ở Giang Nam, đại lão thái thái đối đãi với người khác làm việc lại có vài phần sắc bén, Tạ thị nhìn bà ta càng không vừa mắt. Chị em dâu hai người trên mặt còn coi như hài hòa, sau lưng cũng tránh không được tranh đấu gay gắt.
Đang nói, thì thấy nha hoàn các phòng đến tìm hiểu đã ở xa xa thò đầu ra nhìn, Thẩm Nguyên Trân quả nhiên do dự.
Biểu hiện hôm nay của Thẩm Nguyên Ngọc rõ ràng là yếu thế, nhưng không biết vì cái gì, loại yếu thế này giống như là người lớn không muốn chấp nhặt cùng tiểu hài tử, làm Thẩm Nguyên Trân càng thêm tức giận. Cảm giác của nàng ta giống như dùng sức vung một quyền, lại đánh vào bông, làm cho nàng ta có lực lại không có chỗ sử dụng, thật sự là muốn bao nhiêu khó chịu, thì sẽ có bấy nhiêu khó chịu.
Lại cãi nhau với Thẩm Nguyên Ngọc đã không còn ý nghĩa gì nữa.
"Thẩm Nguyên Ngọc, hôm nay tha cho ngươi một mạng, chúng ta sau này cứ chờ xem." Gọi nha hoàn bà tử, được một đám người vây quanh, chậm rãi trở về tiểu nhị phòng.
Thẩm Nguyên Ngọc nhếch miệng mỉm cười, vẫn không để lời của Thẩm Nguyên Trân ở trong lòng. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua thứ muội Thẩm Nguyên Bích, con ngươi thanh đạm như nước: "Tứ muội muội đã trở về phòng rồi. Ta dự định đi thỉnh an tổ mẫu, ngươi muốn đi với ta sao?"
Thẩm Nguyên Bích không địch lại ánh mắt của nàng, không tự chủ được hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay muội đã vấn an tổ mẫu rồi, sẽ không đi cùng tỷ tỷ. Đợi tỷ tỷ dàn xếp ổn thỏa, muội muội lại đi thăm người." Thẩm Nguyên Ngọc vốn bởi vì độc hại tổ mẫu mới bị đưa đến thôn trang, nàng đi thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu nhất định sẽ không cho nàng sắc mặt tốt. Mình mà đi theo, chẳng phải là muốn cùng nhau bị tổ mẫu khinh bỉ.
Thẩm Nguyên Bích cũng không ngốc, bởi vậy không chút do dự từ chối.
"Như vậy cũng tốt." Thẩm Nguyên Ngọc thật sự mặc kệ nàng ta, lưu lại mấy nha hoàn bà tử thô sử chuyển đồ đạc nàng mang từ nông thôn về đến Trường Nhạc đường, liền trực tiếp mang theo Trương ma ma cùng Loan nương đi Thiều Hòa viện của tổ mẫu.
Không biết tại sao, bông tuyết bắt đầu nổi lên trên bầu trời một lần nữa. Loan nương là nha hoàn thiếp thân của Thẩm Nguyên Ngọc, Thẩm Nguyên Ngọc nói cái gì nàng liền làm cái đó, chưa bao giờ sai lời, cũng không hỏi nhiều. Mà Trương ma ma ở một bên lề mà lề mề, một bên nghĩ đến Bạch di nương phân phó, lắp bắp mở miệng nói: "Tam tiểu thư, trời đã muộn như vậy, lại có tuyết rơi, lão thái thái ngày thường ngủ sớm, sợ là đã nghỉ ngơi, nếu không ngày mai chúng ta hẵng đi vấn an lão nhân gia.”
Hiện tại mới vừa mới đầu giờ Dậu. Lão thái thái ngủ sớm là không sai, nhưng cho dù sớm hơn nữa cũng không có đạo lý canh giờ này đã nghỉ ngơi. Huống chi mỗi ngày sau bữa cơm tối bà ta còn muốn tìm quản sự nương tử hỏi sự vụ trong phủ một chút, tuy rằng đã giao quyền bếp núc cho Nhị thái thái, lão thái thái cũng không hoàn toàn uỷ quyền.
Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc khẽ cười giễu, dưới chân hơi dừng lại, quay đầu lại nhìn Trương ma ma, trong con ngươi phảng phất như băng lạnh: "Nếu ngươi ngại lạnh lười nhác, thì tự mình trở về là được rồi. Ta có Loan nương đi cùng là đủ rồi." Nàng ở trong phủ vốn là bước đi khó khăn, nếu ngày đầu tiên hồi phủ cũng không vấn an tổ mẫu, tất nhiên sẽ bị chụp cho cái mũ bất hiếu, đến lúc đó nàng càng khó có thể đặt chân ở Thẩm gia.
Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc thầm nghĩ. Một năm không gặp, tính tình Thẩm Nguyên Trân càng ngày càng lớn, vẫn là tính tình lỗ mãng ngang ngược như vậy.
Nàng và Thẩm Nguyên Trân là oan gia đối đầu, từ nhỏ đã vậy. Nàng và Thẩm Nguyên Trân sinh nhật cùng một ngày, sinh cùng năm cùng tháng, nàng chỉ lớn hơn Thẩm Nguyên Trân một canh giờ, Thẩm Nguyên Trân phải hành lễ với nàng, còn ép nàng ta gọi tỷ tỷ. Bởi vì hai người sinh nhật giống nhau, từ nhỏ đã bị người trong nhà lấy ra so sánh, Thẩm Nguyên Trân cực kỳ kiêu ngạo, vì thế không ít lần chọc giận nàng.
Nàng cũng giống như vậy, thấy Thẩm Nguyên Trân liền chán ghét. Có một lần hai người đánh nhau, Thẩm Nguyên Ngọc thiếu chút nữa dùng mảnh sứ vỡ cắt qua mặt Thẩm Nguyên Trân. Thù oán không đội trời chung.
Sau khi lớn lên, nhị thúc cùng phụ thân lại đến tranh đoạt vị trí tông tử. Ai làm tông tử tương lai chính là tộc trưởng kế tiếp của Lan Lăng Thẩm thị, Hồ Dương quận chúa cùng Thẩm Nguyên Trân đều xem cả nhà các nàng như cái gai trong mắt.
Thù của hai người càng kết càng lớn.
Thẩm Nguyên Ngọc bắt được cánh tay nàng ta, "Hơn một năm không gặp, vừa mới gặp mặt đã muốn tát tỷ tỷ, quy củ lễ nghi của ngươi đều học được trong bụng chó sao?"
"Ngươi ở trong cơm của tổ mẫu bỏ thêm bã đậu, thiếu chút nữa hại chết tổ mẫu, ngươi bất hiếu như thế, uổng công năm đó ta chạy đến phòng ngươi, thì ngươi đã bị đại bá phụ đưa đi, nếu không, ta phải một tát đánh chết ngươi, hôm nay ta sẽ thay tổ mẫu thưởng ngươi mấy cái tát, để dạy cho ngươi cái gì gọi là hiếu đạo." Thẩm Nguyên Trân oán hận nói, vừa nói vừa giãy dụa.
Thẩm Nguyên Ngọc nhất thời im lặng. Một năm trước chính là bởi vì chuyện này, nàng mới bị đưa đến thôn trang. Năm đó nàng nghe lén mấy nha đầu nói chuyện, biết được tổ mẫu thích bánh đậu hà lan nhất, vì lấy lòng tổ mẫu, tranh sủng với Thẩm Nguyên Trân, cố ý tự mình làm rồi đưa qua, nào ngờ sau khi tổ mẫu ăn thì bị tiêu chảy không ngừng, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất đi. Sau khi kiểm tra, bánh đậu hà lan mà nàng làm lại trộn lẫn với bã đậu.
Xuyên qua ba tháng này, chuyện này đã xoay trong đầu Thẩm Nguyên Ngọc vô số lần. Nguyên thân cũng không có ý định đầu độc tổ mẫu, nàng là bị người khác hãm hại, mới có thể rớt xuống nông nỗi này. Điều này là không thể nghi ngờ.
Thẩm Nguyên Ngọc lạnh lùng nói: "Cho dù ta có muôn vàn điều không tốt, tự có trưởng bối trong nhà dạy dỗ ta, trừng phạt ta, ngươi có tư cách gì động tay động chân với ta. Đừng quên, ta là tỷ tỷ của ngươi."
"Tỷ tỷ" Thẩm Nguyên Trân nghe thấy từ này liền nổi trận lôi đình, "Ngươi có tư cách gì làm tỷ tỷ của ta, cũng không nhìn ông bà ngoại của ngươi là loại người gì, mẫu thân ngươi xuất thân Bác Lăng Chu thị, chẳng qua chỉ là một gia tộc họ Bính, có tư cách gì gả vào Lan Lăng Thẩm thị chúng ta.
Thời đại này nặng nhất xuất thân huyết thống, sĩ thứ không thông hôn. Cùng là nhà cao cửa rộng, lại phân ra bốn cấp bậc họ Giáp, họ Ất, họ Bính, họ Đinh. Gia tộc họ Bính chỉ có thể xem như thế gia trung đẳng, so sánh với Thẩm, Vương, Tạ, Hoàn không khác gì một trời một vực.
Nhà ngoại Bác Lăng Chu thị của Thẩm Nguyên Ngọc cũng là thế gia đại tộc mấy đời nối tiếp nhau, tổ tiên từng làm đến vị trí tam công như Thái Úy, ngoại tổ phụ Chu Nhung của nàng là đại nho danh chấn thiên hạ đương đại, mấy vị cữu cữu của nàng đều là danh sĩ huyền học, văn võ toàn tài, theo lý thuyết định là Giáp tộc cũng không quá đáng, nhưng triều đình lại chỉ ban cho nhà bọn họ một họ Bính.
Có vẻ như có chút không hợp lý, nhưng thật ra đều có lý do cả. Hoàng đế khai quốc Đại Tấn là Tấn Vũ Đế đã được Hoàng đế trước nhường ngôi, thay thế Tào Ngụy mà trở thành hoàng đế. Ông cố của Chu Nhung là Chu Tường lúc ấy lại là người cố vấn cho Tào Ngụy, giúp Tào Ngụy và Tấn Vũ Đế đối kháng mấy chục năm.
Sau đó Vũ Đế đăng cơ tiêu diệt tam tộc Chu Tường, mấy con cá lọt lưới của con cháu Chu gia chạy trốn đến Giang Nam, trải qua mấy đời phát triển mới khôi phục được vinh quang của một bộ phận tổ tông. Thế nhưng, bởi vì lịch sử cừu oán này của tổ tiên và hoàng tộc, Chu gia thủy chung vẫn không thể bước vào hàng ngũ quý tộc quan trọng.
"Mẫu thân ngươi chỉ là một người xuất thân Bính tộc rách nát, mà mẫu thân ta, trên người lại lưu huyết thống hoàng tộc cao quý, ngươi lấy cái gì so với ta." Thẩm Nguyên Ngọc đã biết rõ, Thẩm Nguyên Trân luôn cảm thấy xuất thân của nàng ta cao quý hơn mình, mỗi một lần đều phải nói ra chuyện này. Nếu là trước kia, Thẩm Nguyên Ngọc nhất định sẽ bởi vậy mà tức giận, nhưng hôm nay, đổi lại một linh hồn khác, thì không thể như vậy được nữa.
Nàng không chút hoang mang hất tay Thẩm Nguyên Trân ra, gằn từng chữ nói: "Xuất thân của ta không bằng ngươi, nên sau này ngươi cũng đừng lấy lý do này ồn ào ở bên tai ta nữa."
Xuất thân của nàng không bằng Thẩm Nguyên Trân, vậy thì thoải mái thừa nhận cho rồi, có cái gì phải oán hận. Huống chi nàng làm người hai đời, trải qua nhiều nhìn cũng nhiều, thật sự không muốn dây dưa cùng một tiểu cô nương điêu ngoa như vậy.
Lời này của nàng vừa nói ra, Thẩm Nguyên Trân và Thẩm Nguyên Bích đều trợn tròn mắt. Nhất là Thẩm Nguyên Trân, nàng ta và Thẩm Nguyên Ngọc đấu nhau mười mấy năm, có lúc nào Thẩm Nguyên Ngọc chịu nhượng bộ nửa phần?
Thật sự là quá khó chịu.
Thẩm Nguyên Ngọc lại nói tiếp: "Xuất thân của ta không cao quý bằng ngươi, nhưng một nét viết không ra hai chữ Thẩm, cái gọi là trưởng ấu có trật tự, tỷ tỷ chung quy vẫn là tỷ tỷ, ta một ngày là tỷ tỷ của ngươi, thì ngươi phải tôn kính yêu quý ta một ngày, ngươi chính là huyết thống cao quý, động tay động chân với đường tỷ, cũng không kính nhường, là biểu hiện thất đức."
"Ngươi, ngươi." Thẩm Nguyên Ngọc không ra bài theo lối, những lời châm chọc chửi rủa mà Thẩm Nguyên Trân suy nghĩ đến đều không có tác dụng, nàng ta vừa vội vừa giận, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra lời nào để phản bác nàng.
Lúc này Thẩm Nguyên Bích ở bên cạnh xem náo nhiệt nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng: "Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ, các người không cần ầm ĩ nữa." Giọng nói nhu nhược yếu ớt, hạ tư thái xuống cực thấp.
Nàng ta nói với Thẩm Nguyên Ngọc trước: "Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ nổi giận với tỷ lớn như vậy, đều là bởi vì lo lắng cho thân thể tổ mẫu, tỷ cũng không nên trách tỷ ấy." Lại nói với Thẩm Nguyên Trân: "Tứ tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ năm đó quả thật đã làm sai, nhưng tỷ ấy đã bị tổ mẫu cùng phụ thân trừng phạt, ở thôn trang một năm, nhất định là đã biết hối cải, sự tình đã qua lâu như vậy, tỷ đừng oán tỷ ấy nữa."
Bên nào nàng ta cũng giúp đỡ nói một câu, khéo léo, không đắc tội với ai. Thật là một đóa hoa trắng nhỏ, không hổ là nữ nhi tốt Bạch di nương dạy ra.
Thẩm Nguyên Trân lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không chút khách khí nói: "Chuyện giữa ta và Thẩm Nguyên Ngọc, làm sao cần ngươi xen vào." Thẩm Nguyên Ngọc dù nói thế nào cũng là đích nữ, mẫu thân nàng cho dù nghèo túng cũng là xuất thân sĩ tộc, mà Thẩm Nguyên Bích thì sao, bất quá chỉ là tiểu phụ sinh ra, cha mẹ cũng chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, nếu như nói Thẩm Nguyên Trân là xem thường Thẩm Nguyên Ngọc, thì đối với Thẩm Nguyên Bích chính là hoàn toàn không để ý.
Thẩm Nguyên Bích nghe xong lời này, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng, nhưng Tứ tiểu thư được lão thái thái sủng ái nhất, lại có Hồ Dương quận chúa làm chỗ dựa, nàng ta đắc tội không nổi, chỉ có thể nhịn xuống khẩu khí này.
Thẩm Nguyên Ngọc lúc này mới nhìn rõ Thẩm Nguyên Bích, lạnh lùng chào hỏi một tiếng: "Ngũ muội muội, đã lâu không gặp muội vẫn săn sóc hiểu chuyện như vậy"
Thẩm Nguyên Bích quỳ gối, vái chào nàng, "Tam tỷ tỷ an lành"
Thẩm Nguyên Ngọc nhẹ nhàng cười cười: "Ngươi có thể nhớ thương tỷ tỷ như ta, tự mình đến nhị môn đón ta. Một năm không gặp, Ngũ muội muội vẫn không thay đổi, xem ra không uổng công Bạch di nương dạy ngươi."
Trong lòng Thẩm Nguyên Bích lộp bộp, nàng ta làm sao không nghe ra chỉ trích trong lời nói này chứ, Tam tiểu thư luôn đơn thuần thẳng tính, từ lúc nào đã học được cách nói có hàm ý khác
"Tam tỷ tỷ quá khen rồi." Thẩm Nguyên Bích cười đến có vài phần miễn cưỡng.
Thẩm Nguyên Ngọc lười để ý tới nàng ta, Thẩm Nguyên Trân và Thẩm Nguyên Bích đều không có ý tốt, nhưng so sánh mà nói, nàng càng ghét Thẩm Nguyên Bích, Thẩm Nguyên Trân tuy rằng cũng đáng ghét, nhưng dù sao cũng là bày ở ngoài sáng, không giống Thẩm Nguyên Bích, trong nụ cười giấu đao.
Thẩm Nguyên Trân vẫn còn ở đó không chịu buông tha.
Thẩm Nguyên Ngọc đã không kiên nhẫn nói: "Tứ muội muội, muội náo loạn không ngừng như vậy, rốt cuộc là muốn làm thế nào, để cho các trưởng bối biết, mất mặt cũng không riêng gì một mình ta. Nếu là để cho người Tây phủ biết, đến lúc đó mất mặt chính là người của Đông phủ."
Đại lão thái thái Đông phủ là Cố thị cùng Nhị lão thái thái Tạ thị của Tây phủ luôn luôn không hòa thuận. Đại lão thái thái chính là tái giá, xuất thân là một trong tứ tộc họ Ngô, Ngô quận Cố thị, mà Nhị lão thái thái lại xuất thân từ đệ nhất quý tộc Trần quận Tạ thị. Tạ thị là thị tộc họ Kiều, họ Kiều từ trước đến nay xem thường họ Ngô có quê ở Giang Nam, đại lão thái thái đối đãi với người khác làm việc lại có vài phần sắc bén, Tạ thị nhìn bà ta càng không vừa mắt. Chị em dâu hai người trên mặt còn coi như hài hòa, sau lưng cũng tránh không được tranh đấu gay gắt.
Đang nói, thì thấy nha hoàn các phòng đến tìm hiểu đã ở xa xa thò đầu ra nhìn, Thẩm Nguyên Trân quả nhiên do dự.
Biểu hiện hôm nay của Thẩm Nguyên Ngọc rõ ràng là yếu thế, nhưng không biết vì cái gì, loại yếu thế này giống như là người lớn không muốn chấp nhặt cùng tiểu hài tử, làm Thẩm Nguyên Trân càng thêm tức giận. Cảm giác của nàng ta giống như dùng sức vung một quyền, lại đánh vào bông, làm cho nàng ta có lực lại không có chỗ sử dụng, thật sự là muốn bao nhiêu khó chịu, thì sẽ có bấy nhiêu khó chịu.
Lại cãi nhau với Thẩm Nguyên Ngọc đã không còn ý nghĩa gì nữa.
"Thẩm Nguyên Ngọc, hôm nay tha cho ngươi một mạng, chúng ta sau này cứ chờ xem." Gọi nha hoàn bà tử, được một đám người vây quanh, chậm rãi trở về tiểu nhị phòng.
Thẩm Nguyên Ngọc nhếch miệng mỉm cười, vẫn không để lời của Thẩm Nguyên Trân ở trong lòng. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua thứ muội Thẩm Nguyên Bích, con ngươi thanh đạm như nước: "Tứ muội muội đã trở về phòng rồi. Ta dự định đi thỉnh an tổ mẫu, ngươi muốn đi với ta sao?"
Thẩm Nguyên Bích không địch lại ánh mắt của nàng, không tự chủ được hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay muội đã vấn an tổ mẫu rồi, sẽ không đi cùng tỷ tỷ. Đợi tỷ tỷ dàn xếp ổn thỏa, muội muội lại đi thăm người." Thẩm Nguyên Ngọc vốn bởi vì độc hại tổ mẫu mới bị đưa đến thôn trang, nàng đi thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu nhất định sẽ không cho nàng sắc mặt tốt. Mình mà đi theo, chẳng phải là muốn cùng nhau bị tổ mẫu khinh bỉ.
Thẩm Nguyên Bích cũng không ngốc, bởi vậy không chút do dự từ chối.
"Như vậy cũng tốt." Thẩm Nguyên Ngọc thật sự mặc kệ nàng ta, lưu lại mấy nha hoàn bà tử thô sử chuyển đồ đạc nàng mang từ nông thôn về đến Trường Nhạc đường, liền trực tiếp mang theo Trương ma ma cùng Loan nương đi Thiều Hòa viện của tổ mẫu.
Không biết tại sao, bông tuyết bắt đầu nổi lên trên bầu trời một lần nữa. Loan nương là nha hoàn thiếp thân của Thẩm Nguyên Ngọc, Thẩm Nguyên Ngọc nói cái gì nàng liền làm cái đó, chưa bao giờ sai lời, cũng không hỏi nhiều. Mà Trương ma ma ở một bên lề mà lề mề, một bên nghĩ đến Bạch di nương phân phó, lắp bắp mở miệng nói: "Tam tiểu thư, trời đã muộn như vậy, lại có tuyết rơi, lão thái thái ngày thường ngủ sớm, sợ là đã nghỉ ngơi, nếu không ngày mai chúng ta hẵng đi vấn an lão nhân gia.”
Hiện tại mới vừa mới đầu giờ Dậu. Lão thái thái ngủ sớm là không sai, nhưng cho dù sớm hơn nữa cũng không có đạo lý canh giờ này đã nghỉ ngơi. Huống chi mỗi ngày sau bữa cơm tối bà ta còn muốn tìm quản sự nương tử hỏi sự vụ trong phủ một chút, tuy rằng đã giao quyền bếp núc cho Nhị thái thái, lão thái thái cũng không hoàn toàn uỷ quyền.
Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc khẽ cười giễu, dưới chân hơi dừng lại, quay đầu lại nhìn Trương ma ma, trong con ngươi phảng phất như băng lạnh: "Nếu ngươi ngại lạnh lười nhác, thì tự mình trở về là được rồi. Ta có Loan nương đi cùng là đủ rồi." Nàng ở trong phủ vốn là bước đi khó khăn, nếu ngày đầu tiên hồi phủ cũng không vấn an tổ mẫu, tất nhiên sẽ bị chụp cho cái mũ bất hiếu, đến lúc đó nàng càng khó có thể đặt chân ở Thẩm gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.