Chương 50: Rối Bòng Bong
Thải Điền
23/08/2022
Buổi tối hôm đó liền truyền ra tin tức, Hồ Dương quận chúa bỗng nhiên bị nhiễm phong hàn, cần phải tĩnh dưỡng ở Khiêm Thối đường, không thể chủ trì bếp núc, thọ yến của lão thái quân liền giao cho Cố thị chủ trì, Tứ thái thái ở bên cạnh hỗ trợ giải quyết là được.
Cùng lúc đó, Thẩm Hoằng còn gọi đầy tớ thiếp thân truyền cho Thẩm Quân một lời nhắn, bảo hắn chuẩn bị, qua đại thọ tám mươi của lão thái quân, thì mang theo nhân thủ mà Thẩm Hoằng đã chọn tốt cho hắn, đi tới Ti Châu.
Vốn phái ai đi Ti Châu, Thẩm Hoằng vẫn chưa có thái độ rõ ràng. Thẩm Quân cùng Thẩm Huy cũng đang âm thầm tranh đấu, dù sao vì gia tộc lấy thêm địa bàn sáu quận, là một phần công lao không nhỏ, có thể vì sau này cạnh tranh tông tử gia tăng không ít trọng lượng, vả lại cùng hợp tác với Mân Văn thái tử danh chấn thiên hạ, hẳn là cũng sẽ không có nguy hiểm gì, cho nên Thẩm Quân cùng Thẩm Huy hai người đều thập phần nguyện ý đi tới đó.
Thẩm Quân hiểu được, lão thái gia làm như vậy, là biểu thị bồi thường ủy khuất đối với tiểu đại phòng. Thẩm Nguyên Ngọc không biết chuyện của Ti Châu, lại đang suy nghĩ Hồ Dương quận chúa trùng hợp "bị bệnh" như vậy, có thể từ nay về sau mất đi quyền lực quản gia...
Chính phòng Khiêm Thối đường, Thẩm Huy cùng Hồ Dương quận chúa sóng vai ngồi ở vị trí đầu, đại gia Thẩm Huyền, còn có Tứ tiểu thư Thẩm Nguyên Trân tất cả đều ngồi. Đại phu nhân Lưu thị thì đứng ở phía sau Hồ Dương quận chúa hầu hạ.
Hồ Dương quận chúa mặt như sương lạnh, cười lạnh nói: "Ta khi nào bị nhiễm phong hàn, chính ta lại không biết, còn muốn người khác nói cho ta biết!”
"Chuyện đã đến nước này, loại lời này ngàn vạn lần đừng nói nữa!” Thẩm Huy vẻ mặt buồn rầu nói: "Lần này phụ thân thật sự tức giận, ngay cả ta đi cầu kiến, ông cũng không chịu gặp ta một lần. Nói là để cho bà ở trong viện dưỡng bệnh, trên thực tế chính là cấm túc bà ... Ta đã bảo bà không nên hành động thiếu suy nghĩ, thế mà bà cứ không nghe, lần này thì hay rồi, ngay cả việc tốt như đi Ti Châu cũng để cho đại ca..."
"Lúc ta thương lượng với ông, ông cũng không phải nói như vậy!" Hồ Dương quận chúa tuy rằng bị cấm túc ở tiểu nhị phòng, nhưng khí thế không hề giảm, không chút khách khí cắt ngang lời phát biểu của người đứng đầu một nhà.
Thẩm Huy giỏi nói chuyện, được ca ngợi là thanh đàm đệ nhất cao thủ tán dóc ở Kiến Khang, nhưng y sinh ra trong một gia đình chung đỉnh [1] như vậy, chưa bao giờ trải qua thất bại gì, so với Thẩm Quân, trong xương cốt liền thiếu đi một phần trách nhiệm xứng đáng.
[1] chung đỉnh: Cái chuông và cái vạc, hai vật tượng trưng sự giàu mạnh của một nước, ý chỉ công danh, sự giàu sang.
Hồ Dương quận chúa, kỳ thật là có chút chướng mắt trượng phu của mình.
"Ta..." Thẩm Huy kỳ thật rất sợ vợ, cái lưỡi ba tấc không nát kia ở trước mặt Hồ Dương quận chúa lập tức giống như ngắn đi một tấc.
Hồ Dương quận chúa không để ý tới ông ta, vẫn tự mình nói: "Kế hoạch của ta vốn là không chê vào đâu được, ai biết Thẩm Nguyên Ngọc là tiện tỳ âm hiểm giả dối như vậy, hại chúng ta tiền mất tật mang..." Nghĩ đến chỗ tức giận, bà ta hung hăng vỗ lên bàn một cái.
Một hồi chén đĩa đụng nhau, Lưu thị sợ tới mức thở thở mạnh cũng không dám thở.
"Cha, nương, các người phải làm chủ cho con! Con lớn như vậy, chưa bao giờ phải chịu xấu hổ như vậy, chưa bao giờ chịu đựng sự tức giận lớn như vậy! Con hận không thể ngũ mã phanh thây tiện nhân Thẩm Nguyên Ngọc kia, lột da nàng rút gân của nàng..." Thẩm Nguyên Trân nhớ tới cảnh quỳ xuống cho Thẩm Nguyên Ngọc, liền tức giận không chỗ phát tiết.
Thẩm Huyền sắc mặt cũng âm trầm nói: "Muội muội, muội yên tâm. Nếu ca ca đã trở lại, cũng sẽ không để con tiểu tiện nhân kia cưỡi ở trên người muội, ca ca sẽ nghĩ biện pháp giúp muội xả cơn tức này!”
"Con câm miệng cho ta!" Hồ Dương quận chúa quát lớn.
Thẩm Huyền sững sờ: "Nương?”
Hồ Dương quận chúa nói: "Con là đích trưởng tôn của Thẩm gia, nam nhi tốt, không đặt tinh lực ở trên triều đình, lại một lòng nghĩ đến tham dự tranh chấp của phụ nhân đã uổng phí khí lực nuôi lớn con như vậy!”
"Nương!" Một phen đạo lý lớn như vậy Thẩm Huyền tự nhiên là hiểu. "Nhưng ngài bảo con cứ như vậy nhìn ngài cùng muội muội chịu ủy khuất mà thờ ơ sao?"
"Không phải còn có ta sao? Con không cần quan tâm đến những điều này!" Hồ Dương quận chúa không kiên nhẫn nói. Bà ta có một loại cảm giác, Thẩm Nguyên Ngọc cũng không phải dễ đối phó như vậy, đứa con trai này của mình không rành đạo đấu tranh nội trạch, nếu hắn thật sự ra tay với Thẩm Nguyên Ngọc, làm không tốt sẽ khiến cho thân bại danh liệt.
"Nương..." Thẩm Huyền còn muốn nói chuyện, Thẩm Huy cắt ngang lời hắn: "Chuyện này nghe mẫu thân con!" Thẩm Huyền đành phải ngậm miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căm giận.
Thẩm Huy nói với Hồ Dương quận chúa: "Việc cấp bách trước mắt, xử trí hai nha đầu kia như thế nào? Nếu thọ yến của lão thái quân đã xong, thì đưa hai người các nàng ra ngoài... Các nàng hiện giờ bị nhốt trong phòng củi ở hậu viện, lão thái quân tự mình phái người trông coi, tay chúng ta cũng không duỗi được dài như vậy!”
Hồ Dương quận chúa cười lạnh: "Yên tâm đi, ta đã phân phó qua Đinh cửu gia rồi." Đinh cửu gia, hiện tại đang làm quản sự ở phòng bếp lớn.
Thẩm Huy xưa nay biết thê tử tâm ngoan thủ lạt, không khỏi biến sắc: "Bà định làm gì?”
Hồ Dương quận chúa cười lạnh: "Trên đời này, loại người nào miệng kín nhất?”
'"Loại người nào?"
"Đương nhiên là người chết!"
Thẩm Nguyên Trân chưa từng trải qua chuyện như vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Lưu thị càng hận không thể bịt kín lỗ tai.
Bên kia Cố thị cùng Tứ thái thái lại bận đến chân không chạm đất. Chuyện vu cổ này Hồ Dương quận chúa gạt Cố thị, bà ta cũng không biết chuyện gì, nhưng xảy ra chuyện như vậy, bà ta cũng có chút nơm nớp lo sợ, sợ lão thái gia giận chó đánh mèo lên đầu mình.
Sau khi sự việc xảy ra, bà ta cũng muốn bỏ đá xuống giếng, triệt để lật đổ tiểu đại phòng, chỉ là tất cả đến quá nhanh, bà ta còn chưa theo kịp tiết tấu, thì hết thảy đều đã kết thúc.
Thọ yến an bài đều là Hồ Dương quận chúa một tay lo liệu, mà tính tình Hồ Dương quận chúa, phạm vi quyền lực của nàng ta cũng đừng hòng nhúng tay vào, cho dù là mẹ chồng Cố thị này cũng đừng nghĩ ngoại lệ. Những quản sự tức phụ đều là Hồ Dương quận chúa một tay đề bạt, đều chỉ nhận một mình Hồ Dương quận chúa, Cố thị cùng Tứ thái thái vừa mới tiếp nhận việc nhà liền gặp phải phiền toái.
Trong phòng nghị sự của Thiều Hòa viện, tức phụ quản sự thái độ khiêm tốn, nhưng không có ai chịu nghe sai khiến. Cảnh ma ma là thị tì của Quận chúa Hồ Dương, trước đây cả nhà đều là người hầu của Trường Sa vương, đã từng hầu hạ lão vương phi của Trường Sa vương, ở trong nhóm vú già cực kỳ có thể diện. Nghe thấy Cố thị phân công sai sử cho các nàng, liền không mềm không cứng cãi lại: "Lão thái thái là chủ tử đứng đắn trong phủ này, theo lý lão thái thái phân phó, chúng nô tỳ không dám không nghe. Nhưng trong phủ có quy củ mấy trăm năm, tiền vật xuất nhập đều cần phải có đối bài, nhóm nô tỳ không thấy được đối bài, thật không dám tự mình làm!”
Cố thị bị nàng bác bỏ đến mất bình tĩnh: "Lão thái quân làm đại thọ, là đại sự bực nào, ta cùng tức phụ lão tứ tiếp nhận việc nhà, là phụng mệnh lệnh của lão thái gia, các ngươi dám bằng mặt không bằng lòng?”
Các quản sự tức phụ chỉ cúi đầu, không nói một tiếng. Cảnh ma ma lại thấp giọng nói: "Quy củ chính là quy củ, há có thể vì người mà bỏ đi." Rõ ràng không để Cố thị ở trong lòng.
Cố thị tức ngã ngửa: "Được được được! Ta cũng không lý luận với các ngươi, tạm chờ tức phụ lão tứ cầm đối bài trở về, ta xem những nô tài gian xảo các ngươi còn có cái gì để nói." Hồ Dương quận chúa dùng người không khách quan, mấy năm nay quản lý Đông phủ, người của Cố thị cũng sớm bị nàng ta thay đổi một lần, những tức phụ quản sự này thật đúng là không ai chịu nghe Cố thị. Cố thị trước kia cũng giận mà không dám nói.
Hơn nữa tiểu Tạ thị phụng mệnh mẹ chồng đến Khiêm Thối đường đòi đối bài, ai ngờ ngay cả cửa Khiêm Thối đường cũng chưa vào đã bị đại nha hoàn Tước Nhi của Hồ Dương quận chúa ngăn cản.
Tước nhi hành lễ nói: "Tứ thái thái, quận chúa chúng ta bị nhiễm phong hàn, không dậy nổi, vả lại phong hàn rất dễ lây nhiễm, nếu lây nhiễm cho thái thái, chính là sai lầm của quận chúa chúng ta. Hiện tại quận chúa sợ là không thể gặp thái thái, ngài vẫn nên trở về đi! Ngày khác bệnh tình quận chúa có chuyển biến tốt đẹp, ngài lại đến gặp, cũng giống như nhau."
Tiểu Tạ thị trong lòng tức giận, nhưng vẫn cố nén: "Ta lần này đến đây, một là nghe nói quận chúa bị bệnh, đến xem một chút. Còn có một tông chỉ, chính là phụng mệnh lão thái thái, trước tới tìm quận chúa lấy đối bài trong phủ. Thọ yến của lão thái quân sắp tới, nửa điểm chậm trễ không được, ngươi trở về hồi bẩm một tiếng với quận chúa, dù quận chúa không muốn gặp ta, cũng mời nàng giao đối bài cho ta, miễn cho trễ nãi đại sự!”
Tước nhi lại nói: "Quận chúa chúng ta thân mệt mỏi, đã sớm nghỉ ngơi, lúc này nô tỳ cũng không dám đi đánh thức nàng, nếu Tứ thái thái chờ được, thì chờ ở chỗ này, đợi quận chúa tỉnh, nô tỳ tự đi hồi bẩm. Nếu Tứ thái thái chờ không được, quận chúa tỉnh, nô tỳ tự nhiên cũng sẽ phái người báo cho Tứ thái thái một tiếng, đến lúc đó không cho đối bài, tự có quận chúa làm chủ, ngài xem có được không?”
Tiểu Tạ thị làm sao còn không nhìn ra Hồ Dương quận chúa là đang gây khó dễ.
Nàng xuất thân Trần quận Tạ thị, một thân ngạo khí không phải nhỏ hơn Hồ Dương quận chúa, làm sao có thể đứng ở chỗ này chờ, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Đã như vậy, ta cũng không quấy rầy quận chúa các ngươi nghỉ ngơi!”
Tiểu Tạ thị vừa đi về, vừa tức giận. Ma ma bên người nàng, Hồ ma ma thấy xung quanh không có người, liền thấp giọng khuyên nhủ: "Thái thái cần gì phải đi tranh vũng nước đục này. Việc thọ yến tất cả đều là Hồ Dương quận chúa chuẩn bị, làm tốt, là công lao của quận chúa, hơi có chút sai sót, chính là sai lầm của ngài và lão thái thái, chuyện phí sức không có kết quả tốt như vậy, chúng ta cần gì phải làm bè cho người khác!”
Tiểu Tạ thị cũng không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm này, Hồ Dương quận chúa tuy rằng nhất thời thất thế, ai biết khi nào sẽ đông sơn tái khởi, thời gian ngắn như vậy, nàng không kiếm được bao nhiêu chỗ tốt, cần gì phải phí công! Chỉ là...
"Bảo ta theo bên cạnh hỗ trợ, là ý của cha chồng! Ta cũng không thể không nghe lời cha chồng, phải không?”
Hồ ma ma nói: "Hồ Dương quận chúa có thể bệnh, vì sao ngài không thể bệnh?”
Tiểu Tạ thị gật gật đầu: "Không sai, ngươi nói đúng! Ả ta có thể bị nhiễm phong hàn, ta cũng có thể không cẩn thận té ngã, ta bị thương ở thắt lưng, làm sao còn có thể cùng nhau giải quyết gia sự?" Để Cố thị tự mình bận rộn đi, tiểu Tạ thị đối với Cố thị tràn ngập oán hận, Cố thị xảy ra sơ suất gì đó, nàng cũng thấy vui vẻ.
Cố thị đang ở trong phòng khách Thiều Hòa viện vừa uống trà vừa tức giận, chỉ chờ tiểu Tạ thị cầm đối bài trở về, sẽ thu thập các tức phụ quản sự không nghe lời, không nghĩ tới chờ tới không phải tiểu Tạ thị, mà là Hồ ma ma bên cạnh tiểu Tạ thị.
"Cái gì? Tứ thái thái các ngươi trên đường trở về ngã một cái, ngã bị thương thắt lưng, đã được người khiêng về Doanh Thúy đường?" Cố thị nghe Hồ ma ma bẩm báo xong, lập tức vỗ bàn: "Đang yên lành, đi đường thế nào cũng có thể ngã, bộ dáng này của nàng, thọ yến của lão tổ tông, trong ngoài có bao nhiêu chuyện, còn trông cậy vào nàng giúp đỡ, nàng ngược lại..."
Cố thị tức giận không chịu nổi: "Một người hai người đều là thứ không bớt lo! Nước đã đến chân, ba con dâu có bệnh, lười nhác trốn tránh, vậy mà không ai có thể phân ưu cho ta! Ta đây đã tạo nghiệt gì thế này! Đây không phải là để Tây phủ chờ xem chuyện cười sao?" Bà ta đang rối bòng bong không rõ ràng, Tứ thái thái lại làm cho bà ta thêm loạn.
Hồ ma ma âm thầm bĩu môi, con dâu bị thương, không hỏi thương thế như thế nào, mà đầu tiên là trách cứ một trận. Cũng khó trách Hồ Dương quận chúa, tiểu Tạ thị, không có ai xuất phát từ nội tâm tôn kính vị lão thái thái này.
Hồ ma ma trả lời liền đặc biệt kính cẩn vài phần: "Phu nhân chúng ta cũng là vội vã trở về giúp ngài xử lý công việc, mới nhất thời không cẩn thận giẫm vào cục đá, ngã một cái. Phu nhân chúng ta cũng không muốn! Bây giờ đang đau quá! Nếu không phải các nô tỳ liều mạng ngăn cản, thì đã mang theo vết thương tới giúp lão thái thái xử lý công việc đây này!”
Cố thị không kiên nhẫn khoát tay áo: "Được rồi được rồi, ta bảo nàng đi lấy đối bài, ở nơi nào?”
Hồ ma ma nói: "Đối bài cũng không có lấy được!" Sau đó liền thêm mắm thêm muối nói thuật lại lời nói của Tước nhi một lần.
Cố thị nào không rõ Hồ Dương quận chúa đây là cố ý làm khó Tứ thái thái: "Thôi thôi! Ta sẽ tự mình đi một lần!" Đỡ tay Lý ma ma liền đi Khiêm Thối đường.
Cùng lúc đó, Thẩm Hoằng còn gọi đầy tớ thiếp thân truyền cho Thẩm Quân một lời nhắn, bảo hắn chuẩn bị, qua đại thọ tám mươi của lão thái quân, thì mang theo nhân thủ mà Thẩm Hoằng đã chọn tốt cho hắn, đi tới Ti Châu.
Vốn phái ai đi Ti Châu, Thẩm Hoằng vẫn chưa có thái độ rõ ràng. Thẩm Quân cùng Thẩm Huy cũng đang âm thầm tranh đấu, dù sao vì gia tộc lấy thêm địa bàn sáu quận, là một phần công lao không nhỏ, có thể vì sau này cạnh tranh tông tử gia tăng không ít trọng lượng, vả lại cùng hợp tác với Mân Văn thái tử danh chấn thiên hạ, hẳn là cũng sẽ không có nguy hiểm gì, cho nên Thẩm Quân cùng Thẩm Huy hai người đều thập phần nguyện ý đi tới đó.
Thẩm Quân hiểu được, lão thái gia làm như vậy, là biểu thị bồi thường ủy khuất đối với tiểu đại phòng. Thẩm Nguyên Ngọc không biết chuyện của Ti Châu, lại đang suy nghĩ Hồ Dương quận chúa trùng hợp "bị bệnh" như vậy, có thể từ nay về sau mất đi quyền lực quản gia...
Chính phòng Khiêm Thối đường, Thẩm Huy cùng Hồ Dương quận chúa sóng vai ngồi ở vị trí đầu, đại gia Thẩm Huyền, còn có Tứ tiểu thư Thẩm Nguyên Trân tất cả đều ngồi. Đại phu nhân Lưu thị thì đứng ở phía sau Hồ Dương quận chúa hầu hạ.
Hồ Dương quận chúa mặt như sương lạnh, cười lạnh nói: "Ta khi nào bị nhiễm phong hàn, chính ta lại không biết, còn muốn người khác nói cho ta biết!”
"Chuyện đã đến nước này, loại lời này ngàn vạn lần đừng nói nữa!” Thẩm Huy vẻ mặt buồn rầu nói: "Lần này phụ thân thật sự tức giận, ngay cả ta đi cầu kiến, ông cũng không chịu gặp ta một lần. Nói là để cho bà ở trong viện dưỡng bệnh, trên thực tế chính là cấm túc bà ... Ta đã bảo bà không nên hành động thiếu suy nghĩ, thế mà bà cứ không nghe, lần này thì hay rồi, ngay cả việc tốt như đi Ti Châu cũng để cho đại ca..."
"Lúc ta thương lượng với ông, ông cũng không phải nói như vậy!" Hồ Dương quận chúa tuy rằng bị cấm túc ở tiểu nhị phòng, nhưng khí thế không hề giảm, không chút khách khí cắt ngang lời phát biểu của người đứng đầu một nhà.
Thẩm Huy giỏi nói chuyện, được ca ngợi là thanh đàm đệ nhất cao thủ tán dóc ở Kiến Khang, nhưng y sinh ra trong một gia đình chung đỉnh [1] như vậy, chưa bao giờ trải qua thất bại gì, so với Thẩm Quân, trong xương cốt liền thiếu đi một phần trách nhiệm xứng đáng.
[1] chung đỉnh: Cái chuông và cái vạc, hai vật tượng trưng sự giàu mạnh của một nước, ý chỉ công danh, sự giàu sang.
Hồ Dương quận chúa, kỳ thật là có chút chướng mắt trượng phu của mình.
"Ta..." Thẩm Huy kỳ thật rất sợ vợ, cái lưỡi ba tấc không nát kia ở trước mặt Hồ Dương quận chúa lập tức giống như ngắn đi một tấc.
Hồ Dương quận chúa không để ý tới ông ta, vẫn tự mình nói: "Kế hoạch của ta vốn là không chê vào đâu được, ai biết Thẩm Nguyên Ngọc là tiện tỳ âm hiểm giả dối như vậy, hại chúng ta tiền mất tật mang..." Nghĩ đến chỗ tức giận, bà ta hung hăng vỗ lên bàn một cái.
Một hồi chén đĩa đụng nhau, Lưu thị sợ tới mức thở thở mạnh cũng không dám thở.
"Cha, nương, các người phải làm chủ cho con! Con lớn như vậy, chưa bao giờ phải chịu xấu hổ như vậy, chưa bao giờ chịu đựng sự tức giận lớn như vậy! Con hận không thể ngũ mã phanh thây tiện nhân Thẩm Nguyên Ngọc kia, lột da nàng rút gân của nàng..." Thẩm Nguyên Trân nhớ tới cảnh quỳ xuống cho Thẩm Nguyên Ngọc, liền tức giận không chỗ phát tiết.
Thẩm Huyền sắc mặt cũng âm trầm nói: "Muội muội, muội yên tâm. Nếu ca ca đã trở lại, cũng sẽ không để con tiểu tiện nhân kia cưỡi ở trên người muội, ca ca sẽ nghĩ biện pháp giúp muội xả cơn tức này!”
"Con câm miệng cho ta!" Hồ Dương quận chúa quát lớn.
Thẩm Huyền sững sờ: "Nương?”
Hồ Dương quận chúa nói: "Con là đích trưởng tôn của Thẩm gia, nam nhi tốt, không đặt tinh lực ở trên triều đình, lại một lòng nghĩ đến tham dự tranh chấp của phụ nhân đã uổng phí khí lực nuôi lớn con như vậy!”
"Nương!" Một phen đạo lý lớn như vậy Thẩm Huyền tự nhiên là hiểu. "Nhưng ngài bảo con cứ như vậy nhìn ngài cùng muội muội chịu ủy khuất mà thờ ơ sao?"
"Không phải còn có ta sao? Con không cần quan tâm đến những điều này!" Hồ Dương quận chúa không kiên nhẫn nói. Bà ta có một loại cảm giác, Thẩm Nguyên Ngọc cũng không phải dễ đối phó như vậy, đứa con trai này của mình không rành đạo đấu tranh nội trạch, nếu hắn thật sự ra tay với Thẩm Nguyên Ngọc, làm không tốt sẽ khiến cho thân bại danh liệt.
"Nương..." Thẩm Huyền còn muốn nói chuyện, Thẩm Huy cắt ngang lời hắn: "Chuyện này nghe mẫu thân con!" Thẩm Huyền đành phải ngậm miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căm giận.
Thẩm Huy nói với Hồ Dương quận chúa: "Việc cấp bách trước mắt, xử trí hai nha đầu kia như thế nào? Nếu thọ yến của lão thái quân đã xong, thì đưa hai người các nàng ra ngoài... Các nàng hiện giờ bị nhốt trong phòng củi ở hậu viện, lão thái quân tự mình phái người trông coi, tay chúng ta cũng không duỗi được dài như vậy!”
Hồ Dương quận chúa cười lạnh: "Yên tâm đi, ta đã phân phó qua Đinh cửu gia rồi." Đinh cửu gia, hiện tại đang làm quản sự ở phòng bếp lớn.
Thẩm Huy xưa nay biết thê tử tâm ngoan thủ lạt, không khỏi biến sắc: "Bà định làm gì?”
Hồ Dương quận chúa cười lạnh: "Trên đời này, loại người nào miệng kín nhất?”
'"Loại người nào?"
"Đương nhiên là người chết!"
Thẩm Nguyên Trân chưa từng trải qua chuyện như vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Lưu thị càng hận không thể bịt kín lỗ tai.
Bên kia Cố thị cùng Tứ thái thái lại bận đến chân không chạm đất. Chuyện vu cổ này Hồ Dương quận chúa gạt Cố thị, bà ta cũng không biết chuyện gì, nhưng xảy ra chuyện như vậy, bà ta cũng có chút nơm nớp lo sợ, sợ lão thái gia giận chó đánh mèo lên đầu mình.
Sau khi sự việc xảy ra, bà ta cũng muốn bỏ đá xuống giếng, triệt để lật đổ tiểu đại phòng, chỉ là tất cả đến quá nhanh, bà ta còn chưa theo kịp tiết tấu, thì hết thảy đều đã kết thúc.
Thọ yến an bài đều là Hồ Dương quận chúa một tay lo liệu, mà tính tình Hồ Dương quận chúa, phạm vi quyền lực của nàng ta cũng đừng hòng nhúng tay vào, cho dù là mẹ chồng Cố thị này cũng đừng nghĩ ngoại lệ. Những quản sự tức phụ đều là Hồ Dương quận chúa một tay đề bạt, đều chỉ nhận một mình Hồ Dương quận chúa, Cố thị cùng Tứ thái thái vừa mới tiếp nhận việc nhà liền gặp phải phiền toái.
Trong phòng nghị sự của Thiều Hòa viện, tức phụ quản sự thái độ khiêm tốn, nhưng không có ai chịu nghe sai khiến. Cảnh ma ma là thị tì của Quận chúa Hồ Dương, trước đây cả nhà đều là người hầu của Trường Sa vương, đã từng hầu hạ lão vương phi của Trường Sa vương, ở trong nhóm vú già cực kỳ có thể diện. Nghe thấy Cố thị phân công sai sử cho các nàng, liền không mềm không cứng cãi lại: "Lão thái thái là chủ tử đứng đắn trong phủ này, theo lý lão thái thái phân phó, chúng nô tỳ không dám không nghe. Nhưng trong phủ có quy củ mấy trăm năm, tiền vật xuất nhập đều cần phải có đối bài, nhóm nô tỳ không thấy được đối bài, thật không dám tự mình làm!”
Cố thị bị nàng bác bỏ đến mất bình tĩnh: "Lão thái quân làm đại thọ, là đại sự bực nào, ta cùng tức phụ lão tứ tiếp nhận việc nhà, là phụng mệnh lệnh của lão thái gia, các ngươi dám bằng mặt không bằng lòng?”
Các quản sự tức phụ chỉ cúi đầu, không nói một tiếng. Cảnh ma ma lại thấp giọng nói: "Quy củ chính là quy củ, há có thể vì người mà bỏ đi." Rõ ràng không để Cố thị ở trong lòng.
Cố thị tức ngã ngửa: "Được được được! Ta cũng không lý luận với các ngươi, tạm chờ tức phụ lão tứ cầm đối bài trở về, ta xem những nô tài gian xảo các ngươi còn có cái gì để nói." Hồ Dương quận chúa dùng người không khách quan, mấy năm nay quản lý Đông phủ, người của Cố thị cũng sớm bị nàng ta thay đổi một lần, những tức phụ quản sự này thật đúng là không ai chịu nghe Cố thị. Cố thị trước kia cũng giận mà không dám nói.
Hơn nữa tiểu Tạ thị phụng mệnh mẹ chồng đến Khiêm Thối đường đòi đối bài, ai ngờ ngay cả cửa Khiêm Thối đường cũng chưa vào đã bị đại nha hoàn Tước Nhi của Hồ Dương quận chúa ngăn cản.
Tước nhi hành lễ nói: "Tứ thái thái, quận chúa chúng ta bị nhiễm phong hàn, không dậy nổi, vả lại phong hàn rất dễ lây nhiễm, nếu lây nhiễm cho thái thái, chính là sai lầm của quận chúa chúng ta. Hiện tại quận chúa sợ là không thể gặp thái thái, ngài vẫn nên trở về đi! Ngày khác bệnh tình quận chúa có chuyển biến tốt đẹp, ngài lại đến gặp, cũng giống như nhau."
Tiểu Tạ thị trong lòng tức giận, nhưng vẫn cố nén: "Ta lần này đến đây, một là nghe nói quận chúa bị bệnh, đến xem một chút. Còn có một tông chỉ, chính là phụng mệnh lão thái thái, trước tới tìm quận chúa lấy đối bài trong phủ. Thọ yến của lão thái quân sắp tới, nửa điểm chậm trễ không được, ngươi trở về hồi bẩm một tiếng với quận chúa, dù quận chúa không muốn gặp ta, cũng mời nàng giao đối bài cho ta, miễn cho trễ nãi đại sự!”
Tước nhi lại nói: "Quận chúa chúng ta thân mệt mỏi, đã sớm nghỉ ngơi, lúc này nô tỳ cũng không dám đi đánh thức nàng, nếu Tứ thái thái chờ được, thì chờ ở chỗ này, đợi quận chúa tỉnh, nô tỳ tự đi hồi bẩm. Nếu Tứ thái thái chờ không được, quận chúa tỉnh, nô tỳ tự nhiên cũng sẽ phái người báo cho Tứ thái thái một tiếng, đến lúc đó không cho đối bài, tự có quận chúa làm chủ, ngài xem có được không?”
Tiểu Tạ thị làm sao còn không nhìn ra Hồ Dương quận chúa là đang gây khó dễ.
Nàng xuất thân Trần quận Tạ thị, một thân ngạo khí không phải nhỏ hơn Hồ Dương quận chúa, làm sao có thể đứng ở chỗ này chờ, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Đã như vậy, ta cũng không quấy rầy quận chúa các ngươi nghỉ ngơi!”
Tiểu Tạ thị vừa đi về, vừa tức giận. Ma ma bên người nàng, Hồ ma ma thấy xung quanh không có người, liền thấp giọng khuyên nhủ: "Thái thái cần gì phải đi tranh vũng nước đục này. Việc thọ yến tất cả đều là Hồ Dương quận chúa chuẩn bị, làm tốt, là công lao của quận chúa, hơi có chút sai sót, chính là sai lầm của ngài và lão thái thái, chuyện phí sức không có kết quả tốt như vậy, chúng ta cần gì phải làm bè cho người khác!”
Tiểu Tạ thị cũng không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm này, Hồ Dương quận chúa tuy rằng nhất thời thất thế, ai biết khi nào sẽ đông sơn tái khởi, thời gian ngắn như vậy, nàng không kiếm được bao nhiêu chỗ tốt, cần gì phải phí công! Chỉ là...
"Bảo ta theo bên cạnh hỗ trợ, là ý của cha chồng! Ta cũng không thể không nghe lời cha chồng, phải không?”
Hồ ma ma nói: "Hồ Dương quận chúa có thể bệnh, vì sao ngài không thể bệnh?”
Tiểu Tạ thị gật gật đầu: "Không sai, ngươi nói đúng! Ả ta có thể bị nhiễm phong hàn, ta cũng có thể không cẩn thận té ngã, ta bị thương ở thắt lưng, làm sao còn có thể cùng nhau giải quyết gia sự?" Để Cố thị tự mình bận rộn đi, tiểu Tạ thị đối với Cố thị tràn ngập oán hận, Cố thị xảy ra sơ suất gì đó, nàng cũng thấy vui vẻ.
Cố thị đang ở trong phòng khách Thiều Hòa viện vừa uống trà vừa tức giận, chỉ chờ tiểu Tạ thị cầm đối bài trở về, sẽ thu thập các tức phụ quản sự không nghe lời, không nghĩ tới chờ tới không phải tiểu Tạ thị, mà là Hồ ma ma bên cạnh tiểu Tạ thị.
"Cái gì? Tứ thái thái các ngươi trên đường trở về ngã một cái, ngã bị thương thắt lưng, đã được người khiêng về Doanh Thúy đường?" Cố thị nghe Hồ ma ma bẩm báo xong, lập tức vỗ bàn: "Đang yên lành, đi đường thế nào cũng có thể ngã, bộ dáng này của nàng, thọ yến của lão tổ tông, trong ngoài có bao nhiêu chuyện, còn trông cậy vào nàng giúp đỡ, nàng ngược lại..."
Cố thị tức giận không chịu nổi: "Một người hai người đều là thứ không bớt lo! Nước đã đến chân, ba con dâu có bệnh, lười nhác trốn tránh, vậy mà không ai có thể phân ưu cho ta! Ta đây đã tạo nghiệt gì thế này! Đây không phải là để Tây phủ chờ xem chuyện cười sao?" Bà ta đang rối bòng bong không rõ ràng, Tứ thái thái lại làm cho bà ta thêm loạn.
Hồ ma ma âm thầm bĩu môi, con dâu bị thương, không hỏi thương thế như thế nào, mà đầu tiên là trách cứ một trận. Cũng khó trách Hồ Dương quận chúa, tiểu Tạ thị, không có ai xuất phát từ nội tâm tôn kính vị lão thái thái này.
Hồ ma ma trả lời liền đặc biệt kính cẩn vài phần: "Phu nhân chúng ta cũng là vội vã trở về giúp ngài xử lý công việc, mới nhất thời không cẩn thận giẫm vào cục đá, ngã một cái. Phu nhân chúng ta cũng không muốn! Bây giờ đang đau quá! Nếu không phải các nô tỳ liều mạng ngăn cản, thì đã mang theo vết thương tới giúp lão thái thái xử lý công việc đây này!”
Cố thị không kiên nhẫn khoát tay áo: "Được rồi được rồi, ta bảo nàng đi lấy đối bài, ở nơi nào?”
Hồ ma ma nói: "Đối bài cũng không có lấy được!" Sau đó liền thêm mắm thêm muối nói thuật lại lời nói của Tước nhi một lần.
Cố thị nào không rõ Hồ Dương quận chúa đây là cố ý làm khó Tứ thái thái: "Thôi thôi! Ta sẽ tự mình đi một lần!" Đỡ tay Lý ma ma liền đi Khiêm Thối đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.