Chương 44: Sinh Nhật Thái Quân
Thải Điền
21/07/2022
Sắc mặt Thẩm Nguyên Ngọc có chút âm trầm: "So với những thứ ta thừa nhận, kỳ thật Ngũ muội muội muội cũng không tính là cái gì!”
Thẩm Nguyên Y hơi sững sờ: "Ý tỷ là... Chuyện ba đậu [1]?”
[1]: Tên một loại cây, hạt có thể ép dầu, dầu này có chất độc, dùng để sát trùng hoặc làm vị thuốc. Cây này có tên khoa học là Croton Tiglium
"Không sai!” Trên mặt Thẩm Nguyên Ngọc hiện lên sương mù nhàn nhạt: "Ta tự tay bỏ ba đậu vào điểm tâm làm cho lão thái thái, sau khi lão thái thái ăn xong thì không ngừng tiêu chảy, trong cơn giận dữ ném ta đến ta thôn trang. Ta ở nơi hoang vắng như vậy, ở một chỗ chính là một năm, ngay cả bị bệnh cũng không có đại phu đến xem... Nếu không phải gặp phải đại thọ tám mươi của lão thái quân, ta đến bây giờ còn không thể trở về!”
Thẩm Nguyên Y nghe nàng nói như vậy, không khỏi sinh ra mối thù chung: "Ý của tỷ là, chuyện tỷ bỏ ba đậu cũng có quan hệ với Thẩm Nguyên Trân?”
Trầm Nguyên Ngọc nói: "Nếu như ta nói chuyện này ta căn bản là bị người khác vu oan hãm hại, Ngũ muội muội, muội có tin hay không?”
Thẩm Nguyên Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh của Thẩm Nguyên Ngọc, chậm rãi nói: "Ta tin!" Lúc đó Thẩm Nguyên Ngọc cũng không trầm ổn như bây giờ. Nàng ngông cuồng, ngạo mạn, giống như một con nhím, gặp người liền đâm, bốn phía gây thù hằn. Nàng thống hận mẫu thân mình xuất thân thấp kém, lại không biết nghe ai xúi giục, khắp nơi cùng đấu với Thẩm Nguyên Trân, tranh sủng ở trước mặt Cố thị, nàng thật sự là không có lý do gì hạ ba đậu ở trong cơm canh của Cố thị.
Thẩm Nguyên Ngọc thở dài một hơi: "Một năm nay, ta lặp đi lặp lại suy nghĩ chuyện này, nha đầu của ta ở phía sau cây hoa nghe thấy có người nói tổ mẫu thích ăn điểm tâm rải bột đậu hà lan. Mà nha đầu nói lời này, vừa vặn chính là Lục Lam bên cạnh Tứ muội muội, muội nói trùng hợp hay không trùng hợp?”
Nghe được tên Lục Lam, sắc mặt Thẩm Nguyên Y cũng âm trầm xuống: "Lại là tiện tỳ này!”
Thẩm Nguyên Ngọc lại nói tiếp: "Năm đó ta phái Ngẫu Hoa đến phòng bếp lớn đòi bột đậu Hà Lan, kết quả quản sự phòng bếp lớn không có ở đây, Ngẫu Hoa gặp Lý Cửu gia, Lý Cửu gia cho nàng một gói bột đậu Hà Lan, nói là đồ tốt. Ta đường đường là thiên kim tiểu thư, làm sao phân biệt được bột ba đậu cùng bột đậu Hà Lan? Mà Lý Cửu kia quả thật là người mẫu thân mang đến từ Chu gia, nhưng nhà Lý Cửu kia, lại bởi vì tình cảm vợ chồng bất hòa, đã sớm trở mặt thành thù với trượng phu của bà ta, còn gả nữ nhi bà ta yêu thương nhất cho cháu trai của Trương bà tử, quản sự Ngoại viện!" Chính là bởi vì thân phận này của Lý Cửu, lúc này mới xác định được tội lỗi của Thẩm Nguyên Ngọc, làm cho Thẩm Quân cũng không thể nói gì hơn.
Thẩm Nguyên Y đã hoàn toàn bị lời nói của nàng hấp dẫn, theo giọng điệu của Thẩm Nguyên Ngọc hỏi: "Trương bà tử? Là Trương bà tử trong phòng trà nước? Thị tì của Hồ Dương Quận chúa?”
"Đúng vậy!"
"Nói như vậy, tất cả đều là một cái bẫy? Sao Tam tỷ tỷ không đến trước mặt lão thái thái nói một câu, đòi cho mình một cái công đạo, cũng rửa sạch ô danh của mình.”
Thẩm Nguyên Ngọc cười khổ: "Ngẫu Hoa bị đánh gậy đến chết, cả nhà Lý Cửu bị bán đến Ninh Châu xa xôi... Hiện tại chuyện này đã là chết không có đối chứng! Huống chi, coi như là chứng cớ xác thực, muội cho rằng lão thái thái sẽ đứng về phía ta sao?”
Thẩm Nguyên Y nhớ tới Cố thị thiên vị, ngực cũng khó chịu từng cơn: "Không sai, Tam tỷ tỷ nói rất đúng! Trong mắt, trong lòng lão thái thái chỉ có tiểu nhị phòng cùng Thẩm Nguyên Trân, làm sao còn có những cháu gái chúng ta!" Nếu là bình thường, Thẩm Nguyên Y tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, nhưng hai ngày nay thật sự là ăn quá nhiều thiệt thòi, chịu quá nhiều ủy khuất, oán giận liền không nhịn được mà thốt ra.
"Thẩm Nguyên Trân người kia ta hiểu rõ, nhất là ăn cứng không ăn mềm, muội càng yếu thế với nàng ta, càng nhường nhịn nàng ta, nàng ta càng phải dùng sức giẫm muội hai cước, chỉ có thể hung hăng đánh trả trở về, để nàng ta biết chúng ta cũng không phải dễ chọc, nàng ta mới có thể biết khó mà lui, biết điều thu liễm. Cho nên tấm lụa Khổng Tước này, Ngũ muội muội cho dù như thế nào cũng phải nhận lấy, nếu không, muội muội ngày sau gặp lại Thẩm Nguyên Trân, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên nổi!”
Thẩm Nguyên Trân quả thật là tính tình như vậy. Thẩm Nguyên Y nghĩ đến thái độ kiêu ngạo dùng lỗ mũi nhìn người của nàng ta, ngực lại dấy lên một đoàn lửa giận: "Tam tỷ tỷ nói đúng, nàng ta không phải không thích ta mặc lụa Khổng Tước sao, ta cứ mặc cho nàng ta xem đấy! Tam tỷ tỷ, lụa Khổng Tước này, ta nhận!”
Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười gật đầu. Hai người lại nói vài câu, có thể là bởi vì có cùng kẻ thù, trong lời nói so với ngày xưa hòa hợp hơn rất nhiều. Mắt thấy thời gian không còn sớm, Thẩm Nguyên Ngọc liền đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi Doanh Thúy đường, phía trước có một tiểu nha hoàn cầm đèn lồng soi đường, Bảo Châu đi theo phía sau Thẩm Nguyên Ngọc, đi một đoạn đường ngắn, Bảo Châu bỗng nhiên lắp bắp kêu một tiếng: "Tiểu thư..."
Thẩm Nguyên Ngọc quay đầu lại nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?" Bảo Châu thông minh, vững vàng lại trung thành, Thẩm Nguyên Ngọc dùng hết sức thuận tay, bởi vậy cũng có ý bồi dưỡng nàng.
"Tiểu thư làm như vậy..."
"Ngươi nói là ta có ý khích bác ly gián?"
Bảo Châu vội vàng nói: "Nô tỳ không dám!”
Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười: "Thật ra ngươi nói không sai! Tứ muội muội kiêu căng ngang ngược cũng không cần phải nói, Ngũ muội muội cùng Tứ thẩm thẩm giống nhau, thoạt nhìn ôn nhu nhã nhặn, kỳ thật trong lòng lại thập phần kiêu ngạo. Hai người như vậy nhất định là không thể cùng chung sống hòa bình, ta tự nhiên phải thêm một ngọn lửa ở giữa, không thể để cho huynh đệ bọn họ đồng tâm hợp lực..." Huynh đệ này là đang nói đến Thẩm Huy cùng Thẩm Thời.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Tứ phòng trước kia luôn bàng quan, bày ra bộ dáng thanh cao ai không giúp đỡ. Nhưng tiểu nhị phòng cường thế như thế, nói là ai cũng không giúp, thì cần gì phải giúp tiểu nhị phòng? Hiện giờ cho dù Hồ Dương quận chúa càng coi trời bằng vung, các nàng hôm nay nếm được trái đắng này, cũng coi như gieo gió gặt bão!”
Đối với sự ngầm đồng ý và dung túng của tiểu tứ phòng đối với Hồ Dương quận chúa, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc có chút oán hận. Năm đó nếu Tứ thái thái chịu đứng ra nói hai câu, nàng cũng sẽ không bị gửi đến thôn trang, Chu thị cũng sẽ không bị chuyển đến Yến Nhiên cư.
Bảo Châu nghe xong không khỏi như có điều suy nghĩ.
Mặt ngoài bình tĩnh như thế, nhưng thật ra mấy ngày như mạch nước ngầm cuộn trào đã trôi qua, sinh nhật của lão thái quân rốt cục cũng sắp tới. Hồ Dương quận chúa chủ trì việc bếp núc, mấy ngày nay bận đến mức chân không chạm đất, Cố thị từng đề nghị để Tứ thái thái hỗ trợ chia sẻ một ít, Hồ Dương quận chúa lại không chút suy nghĩ mà lập tức quả quyết cự tuyệt.
Tiểu Tạ thị mặt ngoài không nói cái gì, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào cũng không ai có thể biết.
Lão thái quân chính là trưởng lão có bối phận cao nhất, đức cao vọng trọng nhất của Lan Lăng Thẩm thị, đại thọ tám mươi của bà, chẳng những tông chủ của tứ đại môn phiệt tự mình đến chúc mừng, ngay cả Hoàng đế, cũng phải suất lĩnh văn võ bá quan lâm hạnh [2] Thẩm phủ vào ngày chính, tự mình chúc thọ lão thái quân.
[2] đích thân đến
Bởi vậy tiệc cơ động thọ yến của lão thái quân bắt đầu trước bảy ngày, tân khách đến chúc mừng nối liền không dứt, lễ vật mang đến cũng là chồng chất thành núi. Lão thái quân lớn tuổi, thân phận địa vị lại bày ra ở đó, đến chúc thọ, ngoại trừ thân phận địa vị đặc thù, thì bà nhất định không gặp.
Bên ngoài ăn uống linh đình, phi thường náo nhiệt, trong Hạc Thọ đường cũng là tiếng người huyên náo, cười cười nói nói vô cùng sôi nổi, các nữ quyến từ Cố thị, Tạ thị đến các vị thái thái, các vị tiểu thư, có thể đến tất cả đều tới. Bởi vì yến hội vừa mới bày ra, mấy ngày nay chiêu đãi không phải khách quý trọng yếu, cho nên Thẩm Hoằng, Thẩm Trọng cũng đều ở bên cạnh, các vị lão gia, các vị thiếu gia phía dưới cũng không có vắng mặt.
Không riêng gì như thế, cô nãi nãi xuất giá của Thẩm gia, cháu ngoại trai, chắt ngoại trai, cháu ngoại gái, chắt ngoại gái của lão thái quân, bàng chi tộc nhân có mặt mũi, đều chen chúc ngồi đầy một phòng.
Thẩm gia cùng đại phiệt nhà cao cửa rộng nhiều đời thông hôn, người khác giới ở đây không ít, ngay cả Tạ Thuần cũng ở trong đó.
Mấy người lớn tuổi được sủng ái, ngồi gần lão thái quân, đang nịnh nọt lão thái quân nói chuyện.
Hồ Dương quận chúa bỗng nhiên cười góp vui nói: "Lão tổ tông, hôm nay là ngày tốt của ngài, nói vậy các vị lão gia, các vị gia còn có các vị thái thái, tiểu thư đều chuẩn bị lễ vật tốt để tặng cho ngài, sao không để cho các tiểu bối hiến thọ lễ chuẩn bị tốt tiến vào tặng cho ngài, cũng nhìn xem ai mới là người có hiếu tâm nhất!”
Vì lấy được lòng của lão thái quân, những con cháu Thẩm gia này đều vắt hết óc chuẩn bị thọ lễ cho lão thái quân, Hồ Dương quận chúa vừa nói, cũng có vài người bắt đầu xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Thẩm Nguyên Ngọc lại nghĩ, nếu Hồ Dương quận chúa đã có đề nghị như vậy, xem ra bà ta chắc chắn Thẩm Nguyên Trân có thể đứng đầu trong chúng tỷ muội, tuy rằng như thế, nàng cũng không quá mức để ở trong lòng.
Lão thái quân Vương thị ngồi trên sạp la hán tháp, con cái tương bồi, con cháu quấn đầu gối, tâm tình vô cùng sung sướng, lão nhân gia cũng là mặt mày hồng hào, tinh thần quắc thước. Bà cười ha hả đáp một tiếng: "Nha đầu quận chúa nói phải, các ngươi đều chuẩn bị thứ gì tốt cho lão thái thái ta, đều tiến lên cho ta xem một chút đi!”
Mọi người đáp một tiếng, nhao nhao đứng dậy trở về phòng lấy lễ vật chúc thọ. Đúng lúc này, có người tiến vào hồi bẩm nói Tam hoàng tử cùng Dữu Cảnh Niên đến rồi. Dữu Cảnh Niên lần trước đến, là đại biểu Tam hoàng tử cùng Thẩm gia thương lượng công chiếm Ti Châu, lúc này mục đích tới liền đơn giản hơn nhiều, là cùng Tam hoàng tử đến tặng thọ lễ cho lão thái quân.
Hồ Dương quận chúa liền cười xin chỉ thị lão thái quân nói: "Nếu đã tới, sao không mời Tam hoàng tử cùng Dữu tướng quân đến bái thọ lão tổ tông, hơn nữa còn cùng nhau dự lễ!”
Lão thái quân liền nói: "Vậy thì mau mời người vào.”
Hồ Dương quận chúa vội vàng dặn dò Thẩm Huyền mang theo mấy vị thành niên đi nghênh đón Tam hoàng tử cùng Dữu Cảnh Niên. Chỉ chốc lát sau liền sóng vai đi vào ba thanh niên. Cầm đầu chính là Tam hoàng tử Dữu Thiệu Uyên, mặc một thân cẩm bào màu lam ngọc thêu hoa văn rồng, phong độ tư thái tuấn tú, thần thái phi dương, trên mặt từ đầu đến cuối đều lộ ra nụ cười ung dung.
Một vị bên trái, kéo căng một khuôn mặt băng sơn vạn năm, cả người giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, không cần làm bộ làm tịch đã tự động có một cỗ khí thế sắc bén, làm cho người ta không tự chủ được tập trung ánh mắt vào trên người hắn, chính là Dữu Cảnh Niên cùng Tam hoàng tử, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu [3].
[3]: Dùng để ví cho mối quan hệ mật thiết, không bao giờ rời xa nhau giữa 2 người.
Một người trẻ tuổi cuối cùng, lại mặt như mỹ ngọc, làn da như mỡ đông, làn da trắng nõn phảng phất như trong suốt, bộ dạng tuấn mỹ tuyệt luân, chẳng những ngũ quan tinh xảo, còn sinh ra một đôi mắt đào hoa, kỳ lạ nhất chính là, dưới mắt hắn còn có một nốt ruồi mỹ nhân, càng làm nổi bật phong lưu hàm súc của hắn.
Luận khí chất, luận phong độ chưa chắc đã mạnh hơn Dữu Thiệu Uyên cùng Dữu Cảnh Niên, nhưng đôi mắt đào hoa kia ẩn ẩn tình, sóng mắt lưu chuyển khiến người ta tim đập thình thịch, các nha hoàn tiểu thư khắp phòng chạm vào ánh mắt của hắn, trên mặt đều là ráng hồng, nhao nhao cúi đầu.
Hắn mặc cẩm bào dệt bằng chỉ vàng chỉ bạc, trong lúc đi lại lấp lánh rực rỡ, chói mắt sinh hoa, so với Tam hoàng tử ăn mặc khiêm tốn cùng Dữu Cảnh Niên luôn thích mặc một thân màu đen, có vẻ đặc biệt xa hoa.
Thiếu niên này vừa tiến vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hắn cười lộ ra một hàng răng trắng như tuyết: "Ta cũng đến bái thọ lão tổ tông, vừa vặn ở cửa gặp được Tam điện hạ cùng An Nhân ca, liền cùng nhau đi vào, lão tổ tông sẽ không trách ta càn rỡ thô lỗ chứ!”
Tác giả muốn nói gì đó: Đoán xem ai là ai?
Thẩm Nguyên Y hơi sững sờ: "Ý tỷ là... Chuyện ba đậu [1]?”
[1]: Tên một loại cây, hạt có thể ép dầu, dầu này có chất độc, dùng để sát trùng hoặc làm vị thuốc. Cây này có tên khoa học là Croton Tiglium
"Không sai!” Trên mặt Thẩm Nguyên Ngọc hiện lên sương mù nhàn nhạt: "Ta tự tay bỏ ba đậu vào điểm tâm làm cho lão thái thái, sau khi lão thái thái ăn xong thì không ngừng tiêu chảy, trong cơn giận dữ ném ta đến ta thôn trang. Ta ở nơi hoang vắng như vậy, ở một chỗ chính là một năm, ngay cả bị bệnh cũng không có đại phu đến xem... Nếu không phải gặp phải đại thọ tám mươi của lão thái quân, ta đến bây giờ còn không thể trở về!”
Thẩm Nguyên Y nghe nàng nói như vậy, không khỏi sinh ra mối thù chung: "Ý của tỷ là, chuyện tỷ bỏ ba đậu cũng có quan hệ với Thẩm Nguyên Trân?”
Trầm Nguyên Ngọc nói: "Nếu như ta nói chuyện này ta căn bản là bị người khác vu oan hãm hại, Ngũ muội muội, muội có tin hay không?”
Thẩm Nguyên Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh của Thẩm Nguyên Ngọc, chậm rãi nói: "Ta tin!" Lúc đó Thẩm Nguyên Ngọc cũng không trầm ổn như bây giờ. Nàng ngông cuồng, ngạo mạn, giống như một con nhím, gặp người liền đâm, bốn phía gây thù hằn. Nàng thống hận mẫu thân mình xuất thân thấp kém, lại không biết nghe ai xúi giục, khắp nơi cùng đấu với Thẩm Nguyên Trân, tranh sủng ở trước mặt Cố thị, nàng thật sự là không có lý do gì hạ ba đậu ở trong cơm canh của Cố thị.
Thẩm Nguyên Ngọc thở dài một hơi: "Một năm nay, ta lặp đi lặp lại suy nghĩ chuyện này, nha đầu của ta ở phía sau cây hoa nghe thấy có người nói tổ mẫu thích ăn điểm tâm rải bột đậu hà lan. Mà nha đầu nói lời này, vừa vặn chính là Lục Lam bên cạnh Tứ muội muội, muội nói trùng hợp hay không trùng hợp?”
Nghe được tên Lục Lam, sắc mặt Thẩm Nguyên Y cũng âm trầm xuống: "Lại là tiện tỳ này!”
Thẩm Nguyên Ngọc lại nói tiếp: "Năm đó ta phái Ngẫu Hoa đến phòng bếp lớn đòi bột đậu Hà Lan, kết quả quản sự phòng bếp lớn không có ở đây, Ngẫu Hoa gặp Lý Cửu gia, Lý Cửu gia cho nàng một gói bột đậu Hà Lan, nói là đồ tốt. Ta đường đường là thiên kim tiểu thư, làm sao phân biệt được bột ba đậu cùng bột đậu Hà Lan? Mà Lý Cửu kia quả thật là người mẫu thân mang đến từ Chu gia, nhưng nhà Lý Cửu kia, lại bởi vì tình cảm vợ chồng bất hòa, đã sớm trở mặt thành thù với trượng phu của bà ta, còn gả nữ nhi bà ta yêu thương nhất cho cháu trai của Trương bà tử, quản sự Ngoại viện!" Chính là bởi vì thân phận này của Lý Cửu, lúc này mới xác định được tội lỗi của Thẩm Nguyên Ngọc, làm cho Thẩm Quân cũng không thể nói gì hơn.
Thẩm Nguyên Y đã hoàn toàn bị lời nói của nàng hấp dẫn, theo giọng điệu của Thẩm Nguyên Ngọc hỏi: "Trương bà tử? Là Trương bà tử trong phòng trà nước? Thị tì của Hồ Dương Quận chúa?”
"Đúng vậy!"
"Nói như vậy, tất cả đều là một cái bẫy? Sao Tam tỷ tỷ không đến trước mặt lão thái thái nói một câu, đòi cho mình một cái công đạo, cũng rửa sạch ô danh của mình.”
Thẩm Nguyên Ngọc cười khổ: "Ngẫu Hoa bị đánh gậy đến chết, cả nhà Lý Cửu bị bán đến Ninh Châu xa xôi... Hiện tại chuyện này đã là chết không có đối chứng! Huống chi, coi như là chứng cớ xác thực, muội cho rằng lão thái thái sẽ đứng về phía ta sao?”
Thẩm Nguyên Y nhớ tới Cố thị thiên vị, ngực cũng khó chịu từng cơn: "Không sai, Tam tỷ tỷ nói rất đúng! Trong mắt, trong lòng lão thái thái chỉ có tiểu nhị phòng cùng Thẩm Nguyên Trân, làm sao còn có những cháu gái chúng ta!" Nếu là bình thường, Thẩm Nguyên Y tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, nhưng hai ngày nay thật sự là ăn quá nhiều thiệt thòi, chịu quá nhiều ủy khuất, oán giận liền không nhịn được mà thốt ra.
"Thẩm Nguyên Trân người kia ta hiểu rõ, nhất là ăn cứng không ăn mềm, muội càng yếu thế với nàng ta, càng nhường nhịn nàng ta, nàng ta càng phải dùng sức giẫm muội hai cước, chỉ có thể hung hăng đánh trả trở về, để nàng ta biết chúng ta cũng không phải dễ chọc, nàng ta mới có thể biết khó mà lui, biết điều thu liễm. Cho nên tấm lụa Khổng Tước này, Ngũ muội muội cho dù như thế nào cũng phải nhận lấy, nếu không, muội muội ngày sau gặp lại Thẩm Nguyên Trân, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên nổi!”
Thẩm Nguyên Trân quả thật là tính tình như vậy. Thẩm Nguyên Y nghĩ đến thái độ kiêu ngạo dùng lỗ mũi nhìn người của nàng ta, ngực lại dấy lên một đoàn lửa giận: "Tam tỷ tỷ nói đúng, nàng ta không phải không thích ta mặc lụa Khổng Tước sao, ta cứ mặc cho nàng ta xem đấy! Tam tỷ tỷ, lụa Khổng Tước này, ta nhận!”
Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười gật đầu. Hai người lại nói vài câu, có thể là bởi vì có cùng kẻ thù, trong lời nói so với ngày xưa hòa hợp hơn rất nhiều. Mắt thấy thời gian không còn sớm, Thẩm Nguyên Ngọc liền đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi Doanh Thúy đường, phía trước có một tiểu nha hoàn cầm đèn lồng soi đường, Bảo Châu đi theo phía sau Thẩm Nguyên Ngọc, đi một đoạn đường ngắn, Bảo Châu bỗng nhiên lắp bắp kêu một tiếng: "Tiểu thư..."
Thẩm Nguyên Ngọc quay đầu lại nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?" Bảo Châu thông minh, vững vàng lại trung thành, Thẩm Nguyên Ngọc dùng hết sức thuận tay, bởi vậy cũng có ý bồi dưỡng nàng.
"Tiểu thư làm như vậy..."
"Ngươi nói là ta có ý khích bác ly gián?"
Bảo Châu vội vàng nói: "Nô tỳ không dám!”
Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười: "Thật ra ngươi nói không sai! Tứ muội muội kiêu căng ngang ngược cũng không cần phải nói, Ngũ muội muội cùng Tứ thẩm thẩm giống nhau, thoạt nhìn ôn nhu nhã nhặn, kỳ thật trong lòng lại thập phần kiêu ngạo. Hai người như vậy nhất định là không thể cùng chung sống hòa bình, ta tự nhiên phải thêm một ngọn lửa ở giữa, không thể để cho huynh đệ bọn họ đồng tâm hợp lực..." Huynh đệ này là đang nói đến Thẩm Huy cùng Thẩm Thời.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Tứ phòng trước kia luôn bàng quan, bày ra bộ dáng thanh cao ai không giúp đỡ. Nhưng tiểu nhị phòng cường thế như thế, nói là ai cũng không giúp, thì cần gì phải giúp tiểu nhị phòng? Hiện giờ cho dù Hồ Dương quận chúa càng coi trời bằng vung, các nàng hôm nay nếm được trái đắng này, cũng coi như gieo gió gặt bão!”
Đối với sự ngầm đồng ý và dung túng của tiểu tứ phòng đối với Hồ Dương quận chúa, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc có chút oán hận. Năm đó nếu Tứ thái thái chịu đứng ra nói hai câu, nàng cũng sẽ không bị gửi đến thôn trang, Chu thị cũng sẽ không bị chuyển đến Yến Nhiên cư.
Bảo Châu nghe xong không khỏi như có điều suy nghĩ.
Mặt ngoài bình tĩnh như thế, nhưng thật ra mấy ngày như mạch nước ngầm cuộn trào đã trôi qua, sinh nhật của lão thái quân rốt cục cũng sắp tới. Hồ Dương quận chúa chủ trì việc bếp núc, mấy ngày nay bận đến mức chân không chạm đất, Cố thị từng đề nghị để Tứ thái thái hỗ trợ chia sẻ một ít, Hồ Dương quận chúa lại không chút suy nghĩ mà lập tức quả quyết cự tuyệt.
Tiểu Tạ thị mặt ngoài không nói cái gì, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào cũng không ai có thể biết.
Lão thái quân chính là trưởng lão có bối phận cao nhất, đức cao vọng trọng nhất của Lan Lăng Thẩm thị, đại thọ tám mươi của bà, chẳng những tông chủ của tứ đại môn phiệt tự mình đến chúc mừng, ngay cả Hoàng đế, cũng phải suất lĩnh văn võ bá quan lâm hạnh [2] Thẩm phủ vào ngày chính, tự mình chúc thọ lão thái quân.
[2] đích thân đến
Bởi vậy tiệc cơ động thọ yến của lão thái quân bắt đầu trước bảy ngày, tân khách đến chúc mừng nối liền không dứt, lễ vật mang đến cũng là chồng chất thành núi. Lão thái quân lớn tuổi, thân phận địa vị lại bày ra ở đó, đến chúc thọ, ngoại trừ thân phận địa vị đặc thù, thì bà nhất định không gặp.
Bên ngoài ăn uống linh đình, phi thường náo nhiệt, trong Hạc Thọ đường cũng là tiếng người huyên náo, cười cười nói nói vô cùng sôi nổi, các nữ quyến từ Cố thị, Tạ thị đến các vị thái thái, các vị tiểu thư, có thể đến tất cả đều tới. Bởi vì yến hội vừa mới bày ra, mấy ngày nay chiêu đãi không phải khách quý trọng yếu, cho nên Thẩm Hoằng, Thẩm Trọng cũng đều ở bên cạnh, các vị lão gia, các vị thiếu gia phía dưới cũng không có vắng mặt.
Không riêng gì như thế, cô nãi nãi xuất giá của Thẩm gia, cháu ngoại trai, chắt ngoại trai, cháu ngoại gái, chắt ngoại gái của lão thái quân, bàng chi tộc nhân có mặt mũi, đều chen chúc ngồi đầy một phòng.
Thẩm gia cùng đại phiệt nhà cao cửa rộng nhiều đời thông hôn, người khác giới ở đây không ít, ngay cả Tạ Thuần cũng ở trong đó.
Mấy người lớn tuổi được sủng ái, ngồi gần lão thái quân, đang nịnh nọt lão thái quân nói chuyện.
Hồ Dương quận chúa bỗng nhiên cười góp vui nói: "Lão tổ tông, hôm nay là ngày tốt của ngài, nói vậy các vị lão gia, các vị gia còn có các vị thái thái, tiểu thư đều chuẩn bị lễ vật tốt để tặng cho ngài, sao không để cho các tiểu bối hiến thọ lễ chuẩn bị tốt tiến vào tặng cho ngài, cũng nhìn xem ai mới là người có hiếu tâm nhất!”
Vì lấy được lòng của lão thái quân, những con cháu Thẩm gia này đều vắt hết óc chuẩn bị thọ lễ cho lão thái quân, Hồ Dương quận chúa vừa nói, cũng có vài người bắt đầu xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Thẩm Nguyên Ngọc lại nghĩ, nếu Hồ Dương quận chúa đã có đề nghị như vậy, xem ra bà ta chắc chắn Thẩm Nguyên Trân có thể đứng đầu trong chúng tỷ muội, tuy rằng như thế, nàng cũng không quá mức để ở trong lòng.
Lão thái quân Vương thị ngồi trên sạp la hán tháp, con cái tương bồi, con cháu quấn đầu gối, tâm tình vô cùng sung sướng, lão nhân gia cũng là mặt mày hồng hào, tinh thần quắc thước. Bà cười ha hả đáp một tiếng: "Nha đầu quận chúa nói phải, các ngươi đều chuẩn bị thứ gì tốt cho lão thái thái ta, đều tiến lên cho ta xem một chút đi!”
Mọi người đáp một tiếng, nhao nhao đứng dậy trở về phòng lấy lễ vật chúc thọ. Đúng lúc này, có người tiến vào hồi bẩm nói Tam hoàng tử cùng Dữu Cảnh Niên đến rồi. Dữu Cảnh Niên lần trước đến, là đại biểu Tam hoàng tử cùng Thẩm gia thương lượng công chiếm Ti Châu, lúc này mục đích tới liền đơn giản hơn nhiều, là cùng Tam hoàng tử đến tặng thọ lễ cho lão thái quân.
Hồ Dương quận chúa liền cười xin chỉ thị lão thái quân nói: "Nếu đã tới, sao không mời Tam hoàng tử cùng Dữu tướng quân đến bái thọ lão tổ tông, hơn nữa còn cùng nhau dự lễ!”
Lão thái quân liền nói: "Vậy thì mau mời người vào.”
Hồ Dương quận chúa vội vàng dặn dò Thẩm Huyền mang theo mấy vị thành niên đi nghênh đón Tam hoàng tử cùng Dữu Cảnh Niên. Chỉ chốc lát sau liền sóng vai đi vào ba thanh niên. Cầm đầu chính là Tam hoàng tử Dữu Thiệu Uyên, mặc một thân cẩm bào màu lam ngọc thêu hoa văn rồng, phong độ tư thái tuấn tú, thần thái phi dương, trên mặt từ đầu đến cuối đều lộ ra nụ cười ung dung.
Một vị bên trái, kéo căng một khuôn mặt băng sơn vạn năm, cả người giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, không cần làm bộ làm tịch đã tự động có một cỗ khí thế sắc bén, làm cho người ta không tự chủ được tập trung ánh mắt vào trên người hắn, chính là Dữu Cảnh Niên cùng Tam hoàng tử, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu [3].
[3]: Dùng để ví cho mối quan hệ mật thiết, không bao giờ rời xa nhau giữa 2 người.
Một người trẻ tuổi cuối cùng, lại mặt như mỹ ngọc, làn da như mỡ đông, làn da trắng nõn phảng phất như trong suốt, bộ dạng tuấn mỹ tuyệt luân, chẳng những ngũ quan tinh xảo, còn sinh ra một đôi mắt đào hoa, kỳ lạ nhất chính là, dưới mắt hắn còn có một nốt ruồi mỹ nhân, càng làm nổi bật phong lưu hàm súc của hắn.
Luận khí chất, luận phong độ chưa chắc đã mạnh hơn Dữu Thiệu Uyên cùng Dữu Cảnh Niên, nhưng đôi mắt đào hoa kia ẩn ẩn tình, sóng mắt lưu chuyển khiến người ta tim đập thình thịch, các nha hoàn tiểu thư khắp phòng chạm vào ánh mắt của hắn, trên mặt đều là ráng hồng, nhao nhao cúi đầu.
Hắn mặc cẩm bào dệt bằng chỉ vàng chỉ bạc, trong lúc đi lại lấp lánh rực rỡ, chói mắt sinh hoa, so với Tam hoàng tử ăn mặc khiêm tốn cùng Dữu Cảnh Niên luôn thích mặc một thân màu đen, có vẻ đặc biệt xa hoa.
Thiếu niên này vừa tiến vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hắn cười lộ ra một hàng răng trắng như tuyết: "Ta cũng đến bái thọ lão tổ tông, vừa vặn ở cửa gặp được Tam điện hạ cùng An Nhân ca, liền cùng nhau đi vào, lão tổ tông sẽ không trách ta càn rỡ thô lỗ chứ!”
Tác giả muốn nói gì đó: Đoán xem ai là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.