Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Chương 43:
Xuân Quang Hảo
18/07/2024
Dáng vẻ quang minh chính đại của anh ta khiến Quý Dĩ Ninh vô cùng buồn nôn. Phản bội cô, vậy mà anh ta còn có thể thốt ra những lời mặt dày đến thế. Cô xoay đầu, không muốn để ý đến anh ta, dù sao không quan tâm Thẩm Yến Chi có nói cái gì, cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
Nửa đêm, Quý Vĩ Hoành cuối cùng cũng tỉnh.
“Bố ơi, bố tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không ạ?”
“Không có... Dì ôn con đâu?”
Ôn Kính Hồng và Quý Vĩ Hoành đều tái hôn, hai người họ mỗi người đều có một đứa con riêng. Thời điểm họ kết hôn Quý Dĩ Ninh đã gần mười tám tuổi, cô cũng không có phản đối hôn sự này. Sau khi hai người kết hôn, Ôn Kính Hồng đối xử với Quý Dĩ Ninh cũng tốt, cả nhà bọn họ xem như thuận hòa.
Cho đến khi Dược phẩm Kỷ Hoành gặp chuyện không may rồi phá sản, Quý Vĩ Hoành mắc bệnh nằm bệnh viện, Ôn Kính Hồng vẫn luôn bên cạnh ông ấy, Quý Dĩ Ninh mới biết được thì ra bọn họ thật lòng yêu nhau.
“Ngày mai dì ấy còn phải chăm sóc cho bố nên đi về trước nghỉ ngơi rồi ạ.”
Quý Vĩ Hoành gật đầu, “Bố cũng không sao rồi, bây giờ đã muộn, con với Yến Chi cũng về nghỉ ngơi đi.”
Hiện giờ nhà họ Quý lụn bại, con gái gả vào nhà họ Thẩm xem như trèo cao, ông ấy không muốn khiến con mình phải khó xử. Một lần hai lần đến bệnh viện chăm sóc ông ấy có lẽ Thẩm Yến Chi sẽ không để ý, nhưng thời gian qua lâu trong lòng cũng sẽ có bất mãn.
Quý Dĩ Ninh biết bố Quý không muốn ông ấy làm ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Thẩm Yến Chi, không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Bố, không sao đâu ạ, tối nay con ở lại đây với bố.”
Thẩm Yến Chi đứng ở một bên cũng mở miệng, “Đúng vậy, bố, con với Dĩ Ninh một người là con gái bố, một người là con rể của bố, ở lại với bố là điều nên làm.”
Bố Quý thở dài một hơi, “Ở đây bố có dì Ôn chăm sóc là được rồi, bình thường các con cũng bận rộn, không cần phải lúc nào cũng đến thăm bố, chỉ cần ngày nào hai đứa cũng vui vẻ hạnh phúc là quá tốt rồi.”
Thẩm Yến Chi vội vàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh Quý Vĩ Hoành: “Bố, bố đừng lo, chắc chắn con sẽ đối xử tốt với Dĩ Ninh suốt đời.”
“Ừ, chỉ cần con đối xử tốt với nó thì bố đã thấy hài lòng lắm rồi.”
Thấy hai mắt Quý Vĩ Hoành từ từ nhắm lại, Quý Dĩ Ninh vội vã gọi ông: “Bố ơi, hiện giờ thuốc tê còn chưa hết, bố không thể ngủ được.”
Nửa đêm, Quý Vĩ Hoành cuối cùng cũng tỉnh.
“Bố ơi, bố tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không ạ?”
“Không có... Dì ôn con đâu?”
Ôn Kính Hồng và Quý Vĩ Hoành đều tái hôn, hai người họ mỗi người đều có một đứa con riêng. Thời điểm họ kết hôn Quý Dĩ Ninh đã gần mười tám tuổi, cô cũng không có phản đối hôn sự này. Sau khi hai người kết hôn, Ôn Kính Hồng đối xử với Quý Dĩ Ninh cũng tốt, cả nhà bọn họ xem như thuận hòa.
Cho đến khi Dược phẩm Kỷ Hoành gặp chuyện không may rồi phá sản, Quý Vĩ Hoành mắc bệnh nằm bệnh viện, Ôn Kính Hồng vẫn luôn bên cạnh ông ấy, Quý Dĩ Ninh mới biết được thì ra bọn họ thật lòng yêu nhau.
“Ngày mai dì ấy còn phải chăm sóc cho bố nên đi về trước nghỉ ngơi rồi ạ.”
Quý Vĩ Hoành gật đầu, “Bố cũng không sao rồi, bây giờ đã muộn, con với Yến Chi cũng về nghỉ ngơi đi.”
Hiện giờ nhà họ Quý lụn bại, con gái gả vào nhà họ Thẩm xem như trèo cao, ông ấy không muốn khiến con mình phải khó xử. Một lần hai lần đến bệnh viện chăm sóc ông ấy có lẽ Thẩm Yến Chi sẽ không để ý, nhưng thời gian qua lâu trong lòng cũng sẽ có bất mãn.
Quý Dĩ Ninh biết bố Quý không muốn ông ấy làm ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Thẩm Yến Chi, không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Bố, không sao đâu ạ, tối nay con ở lại đây với bố.”
Thẩm Yến Chi đứng ở một bên cũng mở miệng, “Đúng vậy, bố, con với Dĩ Ninh một người là con gái bố, một người là con rể của bố, ở lại với bố là điều nên làm.”
Bố Quý thở dài một hơi, “Ở đây bố có dì Ôn chăm sóc là được rồi, bình thường các con cũng bận rộn, không cần phải lúc nào cũng đến thăm bố, chỉ cần ngày nào hai đứa cũng vui vẻ hạnh phúc là quá tốt rồi.”
Thẩm Yến Chi vội vàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh Quý Vĩ Hoành: “Bố, bố đừng lo, chắc chắn con sẽ đối xử tốt với Dĩ Ninh suốt đời.”
“Ừ, chỉ cần con đối xử tốt với nó thì bố đã thấy hài lòng lắm rồi.”
Thấy hai mắt Quý Vĩ Hoành từ từ nhắm lại, Quý Dĩ Ninh vội vã gọi ông: “Bố ơi, hiện giờ thuốc tê còn chưa hết, bố không thể ngủ được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.