Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ
Chương 136: Chương trình thực tế phát cẩu lương (4)
Đường Hoàn Hoàn
03/07/2021
Ngày đầu tiên ghi hình kết thúc bằng buổi phỏng vấn riêng.
Tổ sản xuất chương trình đã đặc biệt dành ra một căn phòng nhỏ, bên trong có một máy quay với cái
ghế, vào phòng rồi ngồi lên ghế, đạo diễn ở đối diện bắt đầu nêu câu hỏi, sau đó nghệ sĩ sẽ trả lời
trước ống kính máy quay. Tương đương với một phần đặc biệt nho nhỏ của chương trình.
Nhân viên công tác lấy giấy ra đọc câu hỏi bên trên, khóe miệng giật giật, trong lòng rủa thầm
không biết đứa nào đã đổi câu hỏi rồi quay đầu lại nhìn cái người không thể đụng đến!
Mọi người trong tổ sản xuất biết rõ Thẩm Thính với Khúc Kim Tích tuy hai mà một, nên dù rằng đã
viết xong kế hoạch từ sớm nhưng rốt cuộc đối với ông bà chủ cũng không dám làm càn thái quá. Ông
chủ đang bận ghi hình chưa thể phạt bọn họ, chờ đến lúc về công ty thì có rất nhiều cách tính sổ
họ.
Cho nên với loại phỏng vấn đặc biệt hậu chương trình này thì các câu hỏi đều là nhân viên công tác
châm chước rồi lại châm chước mà viết ra, nhưng kết quả lại bị thay đổi bất thình lình, đổi thành
câu hỏi gây sốc mạnh...
Đương nhiên đây đều là cái khán giả muốn xem. Nếu mà chọc giận bà chủ thì phải làm thế nào?
Nhân viên công tác cứ quýnh cả lên, toàn bộ câu hỏi lúc trước nghĩ ra đều đã bay sạch khỏi trí nhớ,
không còn cách nào khác nên đành phải bất chấp tất cả mà cầm giấy lên hỏi.
Hy vọng bà chủ sẽ không tức giận.
Nhân viên công tác ra ám hiệu hắng giọng một tiếng, nói nhỏ: "Cô Khúc, bắt đầu rồi."
Khúc Kim Tích ra hiệu "OK" đáp lại.
"Nghe nói cô với Thẩm Thính cùng quay “Dữ Ái Cộng Miên”, cũng xem như là lần đầu tiên hai người đi
du lịch, phải vậy không?"
Khúc Kim Tích làm ra vẻ chăm chú suy tư: "Đúng vậy, tôi với anh Thẩm đều quá bận không có thời gian
đi ra ngoài du lịch nên đã tận dụng cơ hội này."
Nhân viên công tác: "Chẳng phải kết hôn xong ngay cả tuần trăng mật hai người cũng không đi sao, có
phải cô thấy thất vọng hay không?"
Khúc Kim Tích bật cười, nhân viên công tác nhất thời cảm nhận được tim mình giống như bị cái gì
đánh vào, cả người có cảm giác hòa tan.
Bà chủ cười rộ lên cũng quá ngọt rồi!
"Ngay bây giờ chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật mà." Cô đáp: "So với việc đi nơi khác du lịch,
loại tuần trăng mật này rất khác biệt, càng có kỷ niệm đáng nhớ, sao lại thất vọng được?"
"Nhất là khi phát hiện anh Thẩm lén mua áo ngủ giống của tôi để mặc thành đồ đôi..." Cô che miệng
cười rộ lên.
Nhân viên công tác bị cẩu lương xuất hiện đột xuất bạo kích.
Đổi sang một câu hỏi khác: "Buổi chiều lúc cô với Thẩm Thính đi chợ mua đồ ăn đã xảy ra cãi cọ vì
chuyện mua củ sen, rõ ràng cô có lý hơn, vậy mà tại sao cuối cùng lại nhượng bộ? Thẩm Thính đã nói
cái gì với cô?"
Lúc đi chợ mua đồ ăn, Khúc Kim Tích muốn mua hai đốt củ sen, nhưng Thẩm Thính nói mua một là đủ
rồi, nếu mai muốn ăn nữa thì lại đến mua. Khúc Kim Tích cho rằng không cần phiền toái như vậy, cứ
mua nhiều hơn một đốt để ngày mai khỏi cần đi.
Nhưng mà cuối cùng Thẩm Thính ghé vào tai Khúc Kim Tích thì thầm gì đó xong cô cười tủm tỉm, Thẩm
Thính nói quá bé nên máy quay không xử lý được, cả microphone cũng bị bịt lại làm không ai biết
Thẩm Thính nói cái gì.
Chương trình lên sóng thì nhất định người xem sẽ tò mò, nếu không thể biết được rốt cuộc Thẩm Thính
đã nói gì để làm cho Khúc Kim Tích nghe lời như vậy, há chẳng phải ngứa ngáy trêu ngươi lắm sao.
Có điều Thẩm Thính lại bịt micro rồi mới hành động, hiển nhiên là không muốn để mọi người biết được
những lời kia, bởi vậy mà vốn không có câu hỏi này, thế nhưng sau khi bị đổi liền có, dù sao nhân
viên công tác đã nói ra rồi nên trực tiếp hỏi luôn.
Tất cả mọi người đều tò mò.
Nhân viên công tác hồi hộp nuốt nước bọt một cái, chờ Khúc Kim Tích trả lời.
Mặt Khúc Kim Tích đỏ lên đầy khả nghi, cô đắn đo không rõ có muốn nói thật ra hay không, ngẫm lại
một chút thì thấy cũng chẳng có gì không nói được, đối mặt với ánh mắt chờ mong của nhân viên công
tác, cô ngượng ngùng trả lời: "Kỳ thật cũng chẳng nói gì đâu... Đại khái là hôm nay đi ra ngoài chỉ
mua đủ ăn một bữa để ngày mai chúng ta còn có lý do tiếp tục đi dạo, chờ về sau bận rộn, số lần
chúng ta cùng đi ra ngoài dạo phố mua đồ ăn chỉ giảm chứ không tăng, quả nhiên khi ở nơi này đã tự
nghiệm thấy mấy lần."
Câu trả lời này thoạt nghe rất đơn giản, cảm giác chẳng có gì, nhưng nếu tinh tế thưởng thức thì
thể nào cũng thấy ngọt?
Nhân viên công tác dừng một hồi lâu, yên lặng tiêu hóa rồi tiếp tục với câu hỏi thứ ba: "Nghe nói
cô thích vóc người của Dịch Hàn Phong, vậy là ruồng bỏ Thẩm Thính vì không có thân hình như Dịch
Hàn Phong đúng không nào?"
Khúc Kim Tích: "..."
Khúc Kim Tích: "..."
Ai đề ra câu hỏi này cứ thử chủ động đứng ra đây đi, xem cô có đánh xi hắn không!
Lông tơ trên cánh tay nhân viên công tác đều dựng đứng hết cả lên, thật sự không trách cô, danh
sách câu hỏi chính là viết như vậy.
Đại khái là nhìn ra vẻ khổ sở trong mắt của nhân viên công tác nên Khúc Kim Tích đành tiếp tục
cười, cô hoài nghi số nụ cười của hôm nay đều dùng hết vào buổi phỏng vấn cuối cùng.
"Đầu tiên tôi phải làm rõ một điểm, tôi cũng không thích dáng người của thầy Dịch, mọi người cứ hỏi
cái vấn đề này trong khi vợ người ta thì ở ngay sát vách kìa! Nếu người ta mà tìm tôi nói chuyện,
tôi sẽ đi tìm đỉnh nồi mấy người."
"Ha ha ha ha." Bỗng nhiên từ trong phòng nhỏ cách vách truyền đến tiếng cười sằng sặc của Dư San
Hòa: "Kim Tích, không sao đâu, dáng người lão Dịch nhà chị đúng thật là đẹp, mỗi ngày ở trong nhà
toàn làm chị chảy nước miếng đây này."
Phụt...
Lời này đã làm tất cả mọi người cười lăn, Khúc Kim Tích bụm mặt: "Cách âm kém đến như vậy sao."
"Không, không, không phải đâu." Từ phòng bên cạnh lại có giọng nói sang sảng của Dư San Hòa vọng
sang lần thứ hai: "Không phải tại cách âm kém, mà tại cái lỗ tai chị nó linh, nghe thấy nhắc đến
tên lão Dịch nhà chị là tai
liền dựng thẳng lên theo phản xạ có điều kiện rồi. Em thu hình tiếp đi, chị thu xong rồi nên về
trước đây."
Câu nói cuối cùng là từ cửa ra vào truyền đến, Dư San Hòa đi vào phòng nhỏ bên này của Khúc Kim
Tích, cười một cái cổ vũ cô rồi xoay người đi. Cô ấy thấy cô gái tên Khúc Kim Tích có điểm hài
hước, cách một bức tường kín vẫn có thể cảm nhận được khát vọng muốn sống của cô gái này. Vóc người
rắn rỏi của Dịch Hàn Phong vốn có tiếng trong giới, ở trong chương trình hay đùa giỡn nhưng không
có gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ điều này, bộ dáng nghiêm túc muốn giải thích của Khúc Kim Tích
không biết là sợ cô ấy hiểu lầm hay vẫn là sợ Thẩm Thính lầm.
Có thể nào, có lẽ cả hai người đều có?
Ai vừa nhìn cũng biết ngay loại này chính là tổ sản xuất muốn gây sự cho vui.
Dư San Hòa không trông đợi vào khả năng vui vẻ ở cùng các gia đình khác trong chương trình, thu
hình chương trình truyền hình thực tế thôi là vừa có thể chơi, lại vừa có thể lấy tiền, cuối cùng
nếu bằng cách tham gia vào chương trình truyền hình thực tế mà tích lũy độ nổi tiếng, về sau nhận
được kịch bản tốt thì cơ hội cũng tăng nhiều, cái kia không thể tốt hơn.
Cho nên chỉ cần khách quý không khó chung sống, quá trình quay hình cũng sẽ không quá dày vò.
Khi bốn gia đình gặp mặt, không hiểu sao Dư San Hòa liền thích Khúc Kim Tích, hiện giờ xem ra trực
giác giữa người với người có đôi khi thực kỳ lạ. Khi sự việc nho nhỏ xen giữa qua đi, bầu không khí
của cuộc phỏng vấn cũng trở nên thoải mái hơn, nhân viên công tác chẳng gấp như vậy, còn dùng ngữ
khí trêu chọc mà tiếp tục: "Cô vẫn chưa trả lời vế sau của câu hỏi."
Khúc Kim Tích giả ngu: "Gì cơ?"
Nhân viên công tác không buông tha: "Cô không thích dáng người Dịch Hàn Phong thì hẳn là rất vừa
lòng với thân hình của Thẩm Thính rồi?" "Đương nhiên." Khúc Kim Tích thoải mái gật đầu: "Khi anh
Thẩm có thời gian là sẽ tập thể hình, so với tôi còn chịu khó hơn."
Nhân viên công tác: "Vậy về sau cô sẽ để bụng nếu Thẩm Thính cùng nữ diễn viên khác quay cảnh thân
mật sao?"
Đuôi lông mày của Khúc Kim Tích nhướng lên, đáp: "Tôi thấy vấn đề này có thể bạn phải đi hỏi anh
Thẩm, nếu anh ấy không ngại tôi diễn cảnh thân mật cùng nam diễn viên thì tôi cũng sẽ không để
bụng."
Nhân viên công tác bị câu chốt chắc nịch chặn họng, sau đó phì cười. Phỏng vấn kết thúc, sợ vũ trụ
nhỏ trong Khúc Kim Tích bùng nổ sẽ đến đánh mình, nhân viên công tác mau chóng chuồn mất khi thấy
Khúc Kim Tích đi thẳng đến.
Bên này chị gái nhỏ xông về phòng chế tác, giơ giấy câu hỏi trong tay ra, nghiến răng nghiến lợi
hỏi: "Ai đã đổi câu hỏi của tôi! Chủ động chút, đừng để to chuyện làm mọi người phải khó xử."
Không ai hé răng nói nửa lời.
"Đạo diễn!" Chị gái nhỏ thở phì phò: "Nếu không phải tính tình bà chủ tốt thì các người. . ."
Rốt cục đạo diễn cũng lên tiếng: "Yên tâm, không có vấn đề gì đâu."
Chị gái nhỏ có cảm giác nhất định đạo diễn biết được chuyện gì, nói không chừng vẫn còn bao che cho
cái người thay đổi câu hỏi của mình, đây là muốn tự hạ thấp chính mình nha, làm chị đại hăng máu
thêm: "Làm sao mà lại không có vấn đề gì, thiếu chút nữa tôi. . ."
"Là do tổng giám đốc Thẩm phân phó." Đạo diễn cắt ngang cô, cười tủm tỉm nói ra.
Chị gái nhỏ: "?" Chị gái nhỏ: "???"
Nhìn quanh bốn phía, mọi người đều cùng nhún vai, ý là: đột nhiên tổng giám đốc Thẩm qua đây đổi
giấy câu hỏi, đối tượng bị hỏi lại chính là vợ anh, cái đó. . . Cũng không còn cách nào.
Chị gái nhỏ sững sờ mất một hồi lâu mới chợt phản ứng lại: "Cho nên, mấy vấn đề này là tổng giám
đốc Thẩm muốn biết á?"
"Có thể giải thích như vậy."
"Nhưng mà. . ." Chị gái nhỏ cẩn thận nhớ lại, tuy rằng vấn đề trong giấy câu hỏi so với cái ban đầu
chính bọn họ nghĩ ra thì có chút càng là tin sốt dẻo hơn, nhưng cũng giống như liền kính bạo một
tí, không có gì đặc biệt.
"Sao chẳng đặc biệt gì cả." Mặt người nhân viên công tác khác đầy nụ cười gượng ép. "Sao tôi đặc
biệt ăn hết cẩu lương cả đêm, no căng cả bụng luôn rồi. Mặt sau chẳng phải cô hỏi bà chủ xem cô ấy
thấy tổng giám đốc Thẩm có ưu điểm nào không sao, cô ấy nói ra, rồi sau khi tổng giám đốc Thẩm biết
được, không phải trá hình muốn biết vị trí của mình trong lòng bà chủ ư."
Vẻ mặt chị gái nhỏ huyền huyễn: Còn có thể chơi như vậy á???
Vì cái gì cô ấy có một loại ảo giác rằng ông chủ nhà mình mượn việc công để nói lời yêu đương cùng
chính vợ mình?!
Khúc Kim Tích ghi hình xong trở về phòng, nhân viên công tác nói cho cô biết là Thẩm Thính hoàn
thành trước cô nên đã ra về rồi.
Đương nhiên cô không biết là trong lúc mình đang trên đường trở về, có một người đàn ông nào đó ở
trong phòng tắm, khóe miệng nhếch lên khi nhìn vào điện thoại đang phát video về buổi phỏng vấn của
cô.
Tốc độ của nhân viên công tác tương đối mau lẹ, một phút cũng không chậm trễ, lập tức gửi cho anh.
Thẳng cho đến khi nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Thẩm Thính mới thoát video.
"Đang tắm rửa đấy à?"
Giọng nói đáp lại: "Muốn vào cùng sao?"
". . ." Mặt Khúc Kim Tích đỏ lên trong nháy mắt, vô thức nhìn ống kính máy quay bên trong phòng,
quyết định không để ý tới lão nam nhân trong phòng tắm kia nữa.
Vài phút sau, Thẩm Thính mặc đồ ngủ mở cửa phòng tắm ra ngoài, Khúc Kim Tích cầm áo ngủ của mình đi
vào, anh tiếp tục trêu cô: "Cần anh hỗ trợ không?"
Không thể nhịn được nữa, cô gái đẩy anh một chút: "Đứng đắn tí đi!" Liền gặp người đàn ông không
chút đếm xỉa mà quét mắt một vòng máy quay đang đung đưa trên tường, yên lặng nhìn ống kính, cuối
cùng máy quay lại tự mình "Cúi đầu".
Người đàn ông hài lòng cười, nhanh chóng cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô gái: "Đây chẳng
phải có hàm ý là chúng ta mấy ngày..." Nghĩ cũng biết anh định nói cái gì, Khúc Kim Tích vội dùng
tay bịt miệng anh, còn sử dụng ánh mắt hung dữ, Thẩm Thính thấy được rồi nên thu tay. Có máy quay ở
đây mà cô nhóc kia không chịu buông ra, anh liền cũng không đùa nữa.
Chờ Khúc Kim Tích tắm rửa xong đi ra, Thẩm Thính đã nằm ở trên giường đọc sách, cô trèo lên giường:
"Buổi tối lúc tổ sản xuất phỏng vấn đã hỏi anh mấy câu hỏi gì thế?"
"Quên rồi." Ngắn ngủn hai chữ xua đuổi cô.
"Này." Khúc Kim Tích bất mãn, giành giật sách trong tay anh: "Anh nghiêm túc để ý vào câu hỏi của
em đi."
Thẩm Thính vẫn không ngẩng đầu lên, né tránh tay cô, ánh mắt dán vào trong sách như trước: "Anh
thực sự nghiêm túc mà."
Khúc Kim Tích cúi đầu nhận thua, quả nhiên gặp lão già mặt mũi đầy ranh mãnh, cô véo lườn anh, thấp
giọng uy hiếp: "Anh có nói hay không thì
bảo."
Nào ngờ lão già lại trực tiếp vén chăn lên, đem chăn hạ xuống làm cho hình ảnh cô véo anh bị bại lộ
ra, Khúc Kim Tích cả kinh rút tay vội.
Nếu việc này sau khi lên sóng bị người xem nhìn thấy, đám fan nữ của Thẩm Thính mà bảo cô "bạo lực
gia đình" thì phải làm sao bây giờ.
Thẩm Thính để sách ở trên mặt, che giấu nụ cười nhịn không nổi bị lộ ra.
Khúc Kim Tích đảo mắt, cái lúc này mà vẫn phải giữ gìn hình tượng của anh, giận quá hóa gì cũng dám
làm, bổ nhào qua giật lấy sách của anh lại bị người đàn ông trực tiếp nhéo lườn, nhấc chân dài phản
công kéo chăn lên lại, dễ dàng giam cầm cô bên dưới mình.
"Đêm đã khuya rồi, đi ngủ."
Từ trong chăn vươn tay ra ấn công tắc đèn trên đầu giường, nhất thời căn phòng tối đen, nhưng nghe
được một tiếng "Két" rất nhỏ, đó là âm thanh bật chức năng camera quay ban đêm.
"Anh đè lên tóc em rồi." "Lại đây chút." "Không."
"Ngoan nào."
"Những việc này đến lúc phát sóng ra xấu hổ chết mất." "Anh có nói là lúc đó sẽ không cắt đoạn này
đi à?"
". . ." Được rồi, nhờ có lời hứa hẹn của ông chủ lớn họ Thẩm mà lá gan cô hóa to ra chút đỉnh.
Sáng hôm sau đầu tiên Khúc Kim Tích ngửi thấy được hương thơm, tiếp theo ngồi dậy đầu óc vẫn còn mụ
mị, phòng ngủ xa lạ làm cho cô nhất thời không kịp phản ứng lại, vô thức cho là mình đang ở trong
phòng khách sạn của đoàn làm chương trình.
Cho đến tận khi trông thấy ống kính máy quay, đại não mới kịp thời thanh tỉnh hoàn toàn.
Á, cô với Thẩm Thính đang thu hình “Dữ Ái Cộng Miên”, hôm nay là ngày thứ hai.
Duỗi thẳng lưng một cái rồi tùy ý đem mái tóc dài buộc ra đằng sau đầu, cô lảo đảo đi thong thả vào
phòng bếp.
"Thơm quá, anh làm món gì đấy?"
"Trứng cuộn." Người đàn ông đeo tạp dề ngang thắt lưng ở trong bếp đáp: "Xong ngay bây giờ đây, em
ra bàn ăn chờ đi."
"Được."
Ăn xong bữa sáng Thẩm Thính làm cho, tổ sản xuất đưa tới nhiệm vụ thứ nhất của hôm nay.
Khúc Kim Tích cầm lấy tấm thẻ rồi đọc: "Hôm nay chuẩn bị cho mỗi nhà hai giỏ quýt, vợ chồng mỗi
người một giỏ ra chợ bán, ai bán xong trước thì thắng, người thua hôm nay sẽ phải làm hết tất cả
việc nhà."
"Giá quýt quy định là hai mươi lăm đồng một cân." Khúc Kim Tích: ". . ."
Thông thường quýt hai mươi lăm một cân, giựt tiền à.
Cô vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy người nào đó cau mày, hiển nhiên là còn đang thật sự tự hỏi.
Bỗng nhiên nhớ ra Thẩm Thính phỏng chừng chưa từng đi bán đồ bao giờ, hiện tại lại để cho anh ra
chợ bán quýt...
Phì.
Người của tổ sản xuất sắp đặt cũng lợi hại đấy. Cô nhất định phải bí mật đi làm quen đối phương.
Nghĩ đến Thẩm Thính bán quýt, nhất thời Khúc Kim Tích cảm thấy quýt mà một cân những hai mươi lăm
đồng không đắt, toàn thân đầy nhiệt huyết: "Chúng ta về thay quần áo đi anh Thẩm, anh cũng đừng để
bị em đánh bại đấy nhé."
Nghe vậy, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông khinh động, cầm thẻ nhiệm vụ ném lên bàn: "Bà
Thẩm, hình như bà đang tự cho là nắm chắc thắng lợi trong tay rồi."
Khúc Kim Tích khiêm tốn nói: "Không hề nha, anh sai rồi."
Thẩm Thính tiếp lời: "Người thua phải làm việc nhà một ngày, hình phạt này chẳng hay, nhà của chúng
ta sạch sẽ sẵn rồi, không có chỗ nào cần quét dọn cả nên bổ sung thêm một cái nữa."
"Thêm cái gì?" Khúc xưa nay hỏi theo lời anh.
Thẩm Thính trầm tư một lát rồi mới nói: "Người thua sẽ đáp ứng một điều kiện của người thắng, bất
kể là yêu cầu gì cũng đều phải đáp ứng."
Mắt Khúc Kim Tích sáng lên: "Không thành vấn đề." "Thống nhất."
Tâm tình Khúc Kim Tích cực sung sướng, cô cũng không tin, người ban đầu đã từng buôn bán như mình
mà lại không thắng được Thẩm Thính chưa bao giờ đi bán hàng á?
Chợ phiên
Để họ không tranh nhau bán, tổ sản xuất chia địa bàn cho hai người, trước mặt bày một cái giỏ lớn,
bên trong đầy ắp quýt.
Bên cạnh còn có những người bán hàng rong vỉa hè khác, toàn bộ đều ngạc nhiên đánh giá Khúc Kim
Tích.
"Là minh tinh kìa." "Thật xinh đẹp."
"Đang quay chương trình đấy, sẽ chiếu lên TV."
"Tôi đi ra gần gần, đến lúc đó cũng không có khả năng nhìn thấy tôi ở trên TV chắc.?"
"Vì cái gì mà minh tinh lại còn muốn bán quýt?" "Không biết nữa."
. . .
Thôn dân không rõ chân tướng vây lại, nhưng vừa nghe thấy hai mươi lăm một cân là nhao nhao bỏ đi
hết cả rồi.
Hầu như nhà thôn dân nào cũng trồng quýt, bình thường một hai đồng cũng chẳng ai mua nữa là quýt
bán giá hai mươi lăm, cho dù ngắm nghía dáng vẻ của ngôi sao vui thật đấy, nhưng cái giá này thì
bọn họ cũng không chịu được, đứng cách xa một chút mà xem cảnh náo nhiệt là đủ rồi.
"Mọi người chớ đi nha, ở chỗ tôi mua một cân tặng chín cân, dù sao hai mươi lăm đồng tính ra cũng
phải mười cân, quýt này quả vừa to vừa ngọt lại còn rẻ, hời như vậy mà không đến mua sao?"
Cả tổ sản xuất với người quay phim đang theo dõi Đều bị bối rối.
Đạo diễn vội vàng chạy tới: "Như vậy không được, phải bán một cân một." Khúc Kim Tích chớp chớp đôi
mắt to, ngữ điệu siêu vô tội: "Đạo diễn, ta cũng đang bán từng cân mà, mọi người có bảo không được
mua một tặng chín đâu, hiện tại tôi là bà chủ nên có quyền lợi dùng loại phương pháp này để bán,
không có phá vỡ quy tắc mà."
Đạo diễn: "..."
Tìm không ra điểm nào để phản bác đúng lý hợp tình.
Một giỏ quýt có tổng cộng mỗi năm mươi cân, loại thao tác mua một tặng chín này... Chỉ mấy phút là
liền bán xong được chưa!
Không đợi đạo diễn nói, tiếng chuông di động của anh ta vang lên, không biết đầu dây bên kia nói
cái gì mà biểu cảm của đạo diễn thật khó nói.
Vừa bảo mua một tặng chín xong, các thôn dân ban đầu không muốn mua thì giờ đã muốn, Khúc Kim Tích
nhìn thời gian, tổng cộng chưa đến mười phút cô đã bán xong một giỏ quýt rồi.
Mười phút là còn tính cả thời gian đầu.
E là Thẩm Thính một quả cũng chưa bán được.
"Đạo diễn, hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi đi qua bên kia xem anh Thẩm, nếu anh ấy chưa bán xong thì
tôi có thể giúp một chút." Nghe giọng đều có thể nghe ra cô gái đang tung tăng như chim sẻ.
Nhưng mà thần sắc của đạo diễn hết sức kỳ quái, Khúc Kim Tích: "Sao vậy?"
Đạo diễn nói: "Cô Khúc, cô với thầy Thẩm không hổ danh là một đôi trời sinh."
Khúc Kim Tích: "?"
"Thầy Thẩm đã bán hết quýt của mình từ mười phút trước rồi." "???" Khúc Kim Tích thốt lên: "Không
thể nào."
Mười phút trước vừa ra đến chợ, làm thế nào mà Thẩm Thính có thể vừa đến sạp đã liền bán xong quýt
rồi chứ?
Đạo diễn mặt không chút thay đổi tiếp tục: "Chính xác một trăm phần trăm."
Khúc Kim Tích hoài nghi phỏng đoán: "Thẩm Thính đã hoàn thành bằng cách nào cơ chứ." Nghi hoặc chạy
như bay sang bên kia đường, trông thấy Thẩm Thính ngồi ở trước sạp hàng nhỏ, ngoại trừ người quay
phim ra thì chung quanh quả thực không ai dám lại đây vây quanh anh mà chụp hình. Cái giỏ trước mặt
anh đúng là rỗng tuếch không còn một quả thật.
Khi Khúc Kim Tích đến gần, trong mắt người nào đó còn đầy ý cười đậm sâu, thấy trên trán cô đầm đìa
mồ hôi thì thuận tay đưa nước của mình cho cô.
"Bà Thẩm, em thua rồi."
Khúc Kim Tích nhận lấy nước nhưng cũng không uống, mắt hơi nhíu lại: "Anh có dám khẳng định không
đem quýt tặng miễn phí cho người khác không."
Thẩm Thính chỉ người ghi hình của mình và cả tổ chế tác: "Em có thể hỏi bọn họ."
Còn đem số tiền bán được năm mươi cân quýt chính xác là một ngàn hai trăm năm mươi ra đưa cho cô
xem: "Không hơn không thiếu một đồng nào."
Khúc Kim Tích: "Nữ sinh mua à?"
Nói không chừng là fan hâm mộ Thẩm Thính cũng nên, có vậy mới sẵn sàng hoang phí hơn một ngàn đồng
để mua quýt.
"Là tôi mua đấy." Một ông chú giơ tay, cười he he đứng lên. Khúc Kim Tích: "..."
Cô tới gần ông chú, chỉ vào Thẩm Thính nhỏ giọng nói: "Chú à, anh ta không uy hiếp chú đấy chứ?"
"Bà Thẩm, tôi vẫn nghe thấy được." Thẩm Thính hơi lên giọng trêu chọc: "Xin hỏi có phải em đang
nghi ngờ nhân phẩm chồng mình không?"
Tổ sản xuất chương trình đã đặc biệt dành ra một căn phòng nhỏ, bên trong có một máy quay với cái
ghế, vào phòng rồi ngồi lên ghế, đạo diễn ở đối diện bắt đầu nêu câu hỏi, sau đó nghệ sĩ sẽ trả lời
trước ống kính máy quay. Tương đương với một phần đặc biệt nho nhỏ của chương trình.
Nhân viên công tác lấy giấy ra đọc câu hỏi bên trên, khóe miệng giật giật, trong lòng rủa thầm
không biết đứa nào đã đổi câu hỏi rồi quay đầu lại nhìn cái người không thể đụng đến!
Mọi người trong tổ sản xuất biết rõ Thẩm Thính với Khúc Kim Tích tuy hai mà một, nên dù rằng đã
viết xong kế hoạch từ sớm nhưng rốt cuộc đối với ông bà chủ cũng không dám làm càn thái quá. Ông
chủ đang bận ghi hình chưa thể phạt bọn họ, chờ đến lúc về công ty thì có rất nhiều cách tính sổ
họ.
Cho nên với loại phỏng vấn đặc biệt hậu chương trình này thì các câu hỏi đều là nhân viên công tác
châm chước rồi lại châm chước mà viết ra, nhưng kết quả lại bị thay đổi bất thình lình, đổi thành
câu hỏi gây sốc mạnh...
Đương nhiên đây đều là cái khán giả muốn xem. Nếu mà chọc giận bà chủ thì phải làm thế nào?
Nhân viên công tác cứ quýnh cả lên, toàn bộ câu hỏi lúc trước nghĩ ra đều đã bay sạch khỏi trí nhớ,
không còn cách nào khác nên đành phải bất chấp tất cả mà cầm giấy lên hỏi.
Hy vọng bà chủ sẽ không tức giận.
Nhân viên công tác ra ám hiệu hắng giọng một tiếng, nói nhỏ: "Cô Khúc, bắt đầu rồi."
Khúc Kim Tích ra hiệu "OK" đáp lại.
"Nghe nói cô với Thẩm Thính cùng quay “Dữ Ái Cộng Miên”, cũng xem như là lần đầu tiên hai người đi
du lịch, phải vậy không?"
Khúc Kim Tích làm ra vẻ chăm chú suy tư: "Đúng vậy, tôi với anh Thẩm đều quá bận không có thời gian
đi ra ngoài du lịch nên đã tận dụng cơ hội này."
Nhân viên công tác: "Chẳng phải kết hôn xong ngay cả tuần trăng mật hai người cũng không đi sao, có
phải cô thấy thất vọng hay không?"
Khúc Kim Tích bật cười, nhân viên công tác nhất thời cảm nhận được tim mình giống như bị cái gì
đánh vào, cả người có cảm giác hòa tan.
Bà chủ cười rộ lên cũng quá ngọt rồi!
"Ngay bây giờ chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật mà." Cô đáp: "So với việc đi nơi khác du lịch,
loại tuần trăng mật này rất khác biệt, càng có kỷ niệm đáng nhớ, sao lại thất vọng được?"
"Nhất là khi phát hiện anh Thẩm lén mua áo ngủ giống của tôi để mặc thành đồ đôi..." Cô che miệng
cười rộ lên.
Nhân viên công tác bị cẩu lương xuất hiện đột xuất bạo kích.
Đổi sang một câu hỏi khác: "Buổi chiều lúc cô với Thẩm Thính đi chợ mua đồ ăn đã xảy ra cãi cọ vì
chuyện mua củ sen, rõ ràng cô có lý hơn, vậy mà tại sao cuối cùng lại nhượng bộ? Thẩm Thính đã nói
cái gì với cô?"
Lúc đi chợ mua đồ ăn, Khúc Kim Tích muốn mua hai đốt củ sen, nhưng Thẩm Thính nói mua một là đủ
rồi, nếu mai muốn ăn nữa thì lại đến mua. Khúc Kim Tích cho rằng không cần phiền toái như vậy, cứ
mua nhiều hơn một đốt để ngày mai khỏi cần đi.
Nhưng mà cuối cùng Thẩm Thính ghé vào tai Khúc Kim Tích thì thầm gì đó xong cô cười tủm tỉm, Thẩm
Thính nói quá bé nên máy quay không xử lý được, cả microphone cũng bị bịt lại làm không ai biết
Thẩm Thính nói cái gì.
Chương trình lên sóng thì nhất định người xem sẽ tò mò, nếu không thể biết được rốt cuộc Thẩm Thính
đã nói gì để làm cho Khúc Kim Tích nghe lời như vậy, há chẳng phải ngứa ngáy trêu ngươi lắm sao.
Có điều Thẩm Thính lại bịt micro rồi mới hành động, hiển nhiên là không muốn để mọi người biết được
những lời kia, bởi vậy mà vốn không có câu hỏi này, thế nhưng sau khi bị đổi liền có, dù sao nhân
viên công tác đã nói ra rồi nên trực tiếp hỏi luôn.
Tất cả mọi người đều tò mò.
Nhân viên công tác hồi hộp nuốt nước bọt một cái, chờ Khúc Kim Tích trả lời.
Mặt Khúc Kim Tích đỏ lên đầy khả nghi, cô đắn đo không rõ có muốn nói thật ra hay không, ngẫm lại
một chút thì thấy cũng chẳng có gì không nói được, đối mặt với ánh mắt chờ mong của nhân viên công
tác, cô ngượng ngùng trả lời: "Kỳ thật cũng chẳng nói gì đâu... Đại khái là hôm nay đi ra ngoài chỉ
mua đủ ăn một bữa để ngày mai chúng ta còn có lý do tiếp tục đi dạo, chờ về sau bận rộn, số lần
chúng ta cùng đi ra ngoài dạo phố mua đồ ăn chỉ giảm chứ không tăng, quả nhiên khi ở nơi này đã tự
nghiệm thấy mấy lần."
Câu trả lời này thoạt nghe rất đơn giản, cảm giác chẳng có gì, nhưng nếu tinh tế thưởng thức thì
thể nào cũng thấy ngọt?
Nhân viên công tác dừng một hồi lâu, yên lặng tiêu hóa rồi tiếp tục với câu hỏi thứ ba: "Nghe nói
cô thích vóc người của Dịch Hàn Phong, vậy là ruồng bỏ Thẩm Thính vì không có thân hình như Dịch
Hàn Phong đúng không nào?"
Khúc Kim Tích: "..."
Khúc Kim Tích: "..."
Ai đề ra câu hỏi này cứ thử chủ động đứng ra đây đi, xem cô có đánh xi hắn không!
Lông tơ trên cánh tay nhân viên công tác đều dựng đứng hết cả lên, thật sự không trách cô, danh
sách câu hỏi chính là viết như vậy.
Đại khái là nhìn ra vẻ khổ sở trong mắt của nhân viên công tác nên Khúc Kim Tích đành tiếp tục
cười, cô hoài nghi số nụ cười của hôm nay đều dùng hết vào buổi phỏng vấn cuối cùng.
"Đầu tiên tôi phải làm rõ một điểm, tôi cũng không thích dáng người của thầy Dịch, mọi người cứ hỏi
cái vấn đề này trong khi vợ người ta thì ở ngay sát vách kìa! Nếu người ta mà tìm tôi nói chuyện,
tôi sẽ đi tìm đỉnh nồi mấy người."
"Ha ha ha ha." Bỗng nhiên từ trong phòng nhỏ cách vách truyền đến tiếng cười sằng sặc của Dư San
Hòa: "Kim Tích, không sao đâu, dáng người lão Dịch nhà chị đúng thật là đẹp, mỗi ngày ở trong nhà
toàn làm chị chảy nước miếng đây này."
Phụt...
Lời này đã làm tất cả mọi người cười lăn, Khúc Kim Tích bụm mặt: "Cách âm kém đến như vậy sao."
"Không, không, không phải đâu." Từ phòng bên cạnh lại có giọng nói sang sảng của Dư San Hòa vọng
sang lần thứ hai: "Không phải tại cách âm kém, mà tại cái lỗ tai chị nó linh, nghe thấy nhắc đến
tên lão Dịch nhà chị là tai
liền dựng thẳng lên theo phản xạ có điều kiện rồi. Em thu hình tiếp đi, chị thu xong rồi nên về
trước đây."
Câu nói cuối cùng là từ cửa ra vào truyền đến, Dư San Hòa đi vào phòng nhỏ bên này của Khúc Kim
Tích, cười một cái cổ vũ cô rồi xoay người đi. Cô ấy thấy cô gái tên Khúc Kim Tích có điểm hài
hước, cách một bức tường kín vẫn có thể cảm nhận được khát vọng muốn sống của cô gái này. Vóc người
rắn rỏi của Dịch Hàn Phong vốn có tiếng trong giới, ở trong chương trình hay đùa giỡn nhưng không
có gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ điều này, bộ dáng nghiêm túc muốn giải thích của Khúc Kim Tích
không biết là sợ cô ấy hiểu lầm hay vẫn là sợ Thẩm Thính lầm.
Có thể nào, có lẽ cả hai người đều có?
Ai vừa nhìn cũng biết ngay loại này chính là tổ sản xuất muốn gây sự cho vui.
Dư San Hòa không trông đợi vào khả năng vui vẻ ở cùng các gia đình khác trong chương trình, thu
hình chương trình truyền hình thực tế thôi là vừa có thể chơi, lại vừa có thể lấy tiền, cuối cùng
nếu bằng cách tham gia vào chương trình truyền hình thực tế mà tích lũy độ nổi tiếng, về sau nhận
được kịch bản tốt thì cơ hội cũng tăng nhiều, cái kia không thể tốt hơn.
Cho nên chỉ cần khách quý không khó chung sống, quá trình quay hình cũng sẽ không quá dày vò.
Khi bốn gia đình gặp mặt, không hiểu sao Dư San Hòa liền thích Khúc Kim Tích, hiện giờ xem ra trực
giác giữa người với người có đôi khi thực kỳ lạ. Khi sự việc nho nhỏ xen giữa qua đi, bầu không khí
của cuộc phỏng vấn cũng trở nên thoải mái hơn, nhân viên công tác chẳng gấp như vậy, còn dùng ngữ
khí trêu chọc mà tiếp tục: "Cô vẫn chưa trả lời vế sau của câu hỏi."
Khúc Kim Tích giả ngu: "Gì cơ?"
Nhân viên công tác không buông tha: "Cô không thích dáng người Dịch Hàn Phong thì hẳn là rất vừa
lòng với thân hình của Thẩm Thính rồi?" "Đương nhiên." Khúc Kim Tích thoải mái gật đầu: "Khi anh
Thẩm có thời gian là sẽ tập thể hình, so với tôi còn chịu khó hơn."
Nhân viên công tác: "Vậy về sau cô sẽ để bụng nếu Thẩm Thính cùng nữ diễn viên khác quay cảnh thân
mật sao?"
Đuôi lông mày của Khúc Kim Tích nhướng lên, đáp: "Tôi thấy vấn đề này có thể bạn phải đi hỏi anh
Thẩm, nếu anh ấy không ngại tôi diễn cảnh thân mật cùng nam diễn viên thì tôi cũng sẽ không để
bụng."
Nhân viên công tác bị câu chốt chắc nịch chặn họng, sau đó phì cười. Phỏng vấn kết thúc, sợ vũ trụ
nhỏ trong Khúc Kim Tích bùng nổ sẽ đến đánh mình, nhân viên công tác mau chóng chuồn mất khi thấy
Khúc Kim Tích đi thẳng đến.
Bên này chị gái nhỏ xông về phòng chế tác, giơ giấy câu hỏi trong tay ra, nghiến răng nghiến lợi
hỏi: "Ai đã đổi câu hỏi của tôi! Chủ động chút, đừng để to chuyện làm mọi người phải khó xử."
Không ai hé răng nói nửa lời.
"Đạo diễn!" Chị gái nhỏ thở phì phò: "Nếu không phải tính tình bà chủ tốt thì các người. . ."
Rốt cục đạo diễn cũng lên tiếng: "Yên tâm, không có vấn đề gì đâu."
Chị gái nhỏ có cảm giác nhất định đạo diễn biết được chuyện gì, nói không chừng vẫn còn bao che cho
cái người thay đổi câu hỏi của mình, đây là muốn tự hạ thấp chính mình nha, làm chị đại hăng máu
thêm: "Làm sao mà lại không có vấn đề gì, thiếu chút nữa tôi. . ."
"Là do tổng giám đốc Thẩm phân phó." Đạo diễn cắt ngang cô, cười tủm tỉm nói ra.
Chị gái nhỏ: "?" Chị gái nhỏ: "???"
Nhìn quanh bốn phía, mọi người đều cùng nhún vai, ý là: đột nhiên tổng giám đốc Thẩm qua đây đổi
giấy câu hỏi, đối tượng bị hỏi lại chính là vợ anh, cái đó. . . Cũng không còn cách nào.
Chị gái nhỏ sững sờ mất một hồi lâu mới chợt phản ứng lại: "Cho nên, mấy vấn đề này là tổng giám
đốc Thẩm muốn biết á?"
"Có thể giải thích như vậy."
"Nhưng mà. . ." Chị gái nhỏ cẩn thận nhớ lại, tuy rằng vấn đề trong giấy câu hỏi so với cái ban đầu
chính bọn họ nghĩ ra thì có chút càng là tin sốt dẻo hơn, nhưng cũng giống như liền kính bạo một
tí, không có gì đặc biệt.
"Sao chẳng đặc biệt gì cả." Mặt người nhân viên công tác khác đầy nụ cười gượng ép. "Sao tôi đặc
biệt ăn hết cẩu lương cả đêm, no căng cả bụng luôn rồi. Mặt sau chẳng phải cô hỏi bà chủ xem cô ấy
thấy tổng giám đốc Thẩm có ưu điểm nào không sao, cô ấy nói ra, rồi sau khi tổng giám đốc Thẩm biết
được, không phải trá hình muốn biết vị trí của mình trong lòng bà chủ ư."
Vẻ mặt chị gái nhỏ huyền huyễn: Còn có thể chơi như vậy á???
Vì cái gì cô ấy có một loại ảo giác rằng ông chủ nhà mình mượn việc công để nói lời yêu đương cùng
chính vợ mình?!
Khúc Kim Tích ghi hình xong trở về phòng, nhân viên công tác nói cho cô biết là Thẩm Thính hoàn
thành trước cô nên đã ra về rồi.
Đương nhiên cô không biết là trong lúc mình đang trên đường trở về, có một người đàn ông nào đó ở
trong phòng tắm, khóe miệng nhếch lên khi nhìn vào điện thoại đang phát video về buổi phỏng vấn của
cô.
Tốc độ của nhân viên công tác tương đối mau lẹ, một phút cũng không chậm trễ, lập tức gửi cho anh.
Thẳng cho đến khi nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Thẩm Thính mới thoát video.
"Đang tắm rửa đấy à?"
Giọng nói đáp lại: "Muốn vào cùng sao?"
". . ." Mặt Khúc Kim Tích đỏ lên trong nháy mắt, vô thức nhìn ống kính máy quay bên trong phòng,
quyết định không để ý tới lão nam nhân trong phòng tắm kia nữa.
Vài phút sau, Thẩm Thính mặc đồ ngủ mở cửa phòng tắm ra ngoài, Khúc Kim Tích cầm áo ngủ của mình đi
vào, anh tiếp tục trêu cô: "Cần anh hỗ trợ không?"
Không thể nhịn được nữa, cô gái đẩy anh một chút: "Đứng đắn tí đi!" Liền gặp người đàn ông không
chút đếm xỉa mà quét mắt một vòng máy quay đang đung đưa trên tường, yên lặng nhìn ống kính, cuối
cùng máy quay lại tự mình "Cúi đầu".
Người đàn ông hài lòng cười, nhanh chóng cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô gái: "Đây chẳng
phải có hàm ý là chúng ta mấy ngày..." Nghĩ cũng biết anh định nói cái gì, Khúc Kim Tích vội dùng
tay bịt miệng anh, còn sử dụng ánh mắt hung dữ, Thẩm Thính thấy được rồi nên thu tay. Có máy quay ở
đây mà cô nhóc kia không chịu buông ra, anh liền cũng không đùa nữa.
Chờ Khúc Kim Tích tắm rửa xong đi ra, Thẩm Thính đã nằm ở trên giường đọc sách, cô trèo lên giường:
"Buổi tối lúc tổ sản xuất phỏng vấn đã hỏi anh mấy câu hỏi gì thế?"
"Quên rồi." Ngắn ngủn hai chữ xua đuổi cô.
"Này." Khúc Kim Tích bất mãn, giành giật sách trong tay anh: "Anh nghiêm túc để ý vào câu hỏi của
em đi."
Thẩm Thính vẫn không ngẩng đầu lên, né tránh tay cô, ánh mắt dán vào trong sách như trước: "Anh
thực sự nghiêm túc mà."
Khúc Kim Tích cúi đầu nhận thua, quả nhiên gặp lão già mặt mũi đầy ranh mãnh, cô véo lườn anh, thấp
giọng uy hiếp: "Anh có nói hay không thì
bảo."
Nào ngờ lão già lại trực tiếp vén chăn lên, đem chăn hạ xuống làm cho hình ảnh cô véo anh bị bại lộ
ra, Khúc Kim Tích cả kinh rút tay vội.
Nếu việc này sau khi lên sóng bị người xem nhìn thấy, đám fan nữ của Thẩm Thính mà bảo cô "bạo lực
gia đình" thì phải làm sao bây giờ.
Thẩm Thính để sách ở trên mặt, che giấu nụ cười nhịn không nổi bị lộ ra.
Khúc Kim Tích đảo mắt, cái lúc này mà vẫn phải giữ gìn hình tượng của anh, giận quá hóa gì cũng dám
làm, bổ nhào qua giật lấy sách của anh lại bị người đàn ông trực tiếp nhéo lườn, nhấc chân dài phản
công kéo chăn lên lại, dễ dàng giam cầm cô bên dưới mình.
"Đêm đã khuya rồi, đi ngủ."
Từ trong chăn vươn tay ra ấn công tắc đèn trên đầu giường, nhất thời căn phòng tối đen, nhưng nghe
được một tiếng "Két" rất nhỏ, đó là âm thanh bật chức năng camera quay ban đêm.
"Anh đè lên tóc em rồi." "Lại đây chút." "Không."
"Ngoan nào."
"Những việc này đến lúc phát sóng ra xấu hổ chết mất." "Anh có nói là lúc đó sẽ không cắt đoạn này
đi à?"
". . ." Được rồi, nhờ có lời hứa hẹn của ông chủ lớn họ Thẩm mà lá gan cô hóa to ra chút đỉnh.
Sáng hôm sau đầu tiên Khúc Kim Tích ngửi thấy được hương thơm, tiếp theo ngồi dậy đầu óc vẫn còn mụ
mị, phòng ngủ xa lạ làm cho cô nhất thời không kịp phản ứng lại, vô thức cho là mình đang ở trong
phòng khách sạn của đoàn làm chương trình.
Cho đến tận khi trông thấy ống kính máy quay, đại não mới kịp thời thanh tỉnh hoàn toàn.
Á, cô với Thẩm Thính đang thu hình “Dữ Ái Cộng Miên”, hôm nay là ngày thứ hai.
Duỗi thẳng lưng một cái rồi tùy ý đem mái tóc dài buộc ra đằng sau đầu, cô lảo đảo đi thong thả vào
phòng bếp.
"Thơm quá, anh làm món gì đấy?"
"Trứng cuộn." Người đàn ông đeo tạp dề ngang thắt lưng ở trong bếp đáp: "Xong ngay bây giờ đây, em
ra bàn ăn chờ đi."
"Được."
Ăn xong bữa sáng Thẩm Thính làm cho, tổ sản xuất đưa tới nhiệm vụ thứ nhất của hôm nay.
Khúc Kim Tích cầm lấy tấm thẻ rồi đọc: "Hôm nay chuẩn bị cho mỗi nhà hai giỏ quýt, vợ chồng mỗi
người một giỏ ra chợ bán, ai bán xong trước thì thắng, người thua hôm nay sẽ phải làm hết tất cả
việc nhà."
"Giá quýt quy định là hai mươi lăm đồng một cân." Khúc Kim Tích: ". . ."
Thông thường quýt hai mươi lăm một cân, giựt tiền à.
Cô vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy người nào đó cau mày, hiển nhiên là còn đang thật sự tự hỏi.
Bỗng nhiên nhớ ra Thẩm Thính phỏng chừng chưa từng đi bán đồ bao giờ, hiện tại lại để cho anh ra
chợ bán quýt...
Phì.
Người của tổ sản xuất sắp đặt cũng lợi hại đấy. Cô nhất định phải bí mật đi làm quen đối phương.
Nghĩ đến Thẩm Thính bán quýt, nhất thời Khúc Kim Tích cảm thấy quýt mà một cân những hai mươi lăm
đồng không đắt, toàn thân đầy nhiệt huyết: "Chúng ta về thay quần áo đi anh Thẩm, anh cũng đừng để
bị em đánh bại đấy nhé."
Nghe vậy, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông khinh động, cầm thẻ nhiệm vụ ném lên bàn: "Bà
Thẩm, hình như bà đang tự cho là nắm chắc thắng lợi trong tay rồi."
Khúc Kim Tích khiêm tốn nói: "Không hề nha, anh sai rồi."
Thẩm Thính tiếp lời: "Người thua phải làm việc nhà một ngày, hình phạt này chẳng hay, nhà của chúng
ta sạch sẽ sẵn rồi, không có chỗ nào cần quét dọn cả nên bổ sung thêm một cái nữa."
"Thêm cái gì?" Khúc xưa nay hỏi theo lời anh.
Thẩm Thính trầm tư một lát rồi mới nói: "Người thua sẽ đáp ứng một điều kiện của người thắng, bất
kể là yêu cầu gì cũng đều phải đáp ứng."
Mắt Khúc Kim Tích sáng lên: "Không thành vấn đề." "Thống nhất."
Tâm tình Khúc Kim Tích cực sung sướng, cô cũng không tin, người ban đầu đã từng buôn bán như mình
mà lại không thắng được Thẩm Thính chưa bao giờ đi bán hàng á?
Chợ phiên
Để họ không tranh nhau bán, tổ sản xuất chia địa bàn cho hai người, trước mặt bày một cái giỏ lớn,
bên trong đầy ắp quýt.
Bên cạnh còn có những người bán hàng rong vỉa hè khác, toàn bộ đều ngạc nhiên đánh giá Khúc Kim
Tích.
"Là minh tinh kìa." "Thật xinh đẹp."
"Đang quay chương trình đấy, sẽ chiếu lên TV."
"Tôi đi ra gần gần, đến lúc đó cũng không có khả năng nhìn thấy tôi ở trên TV chắc.?"
"Vì cái gì mà minh tinh lại còn muốn bán quýt?" "Không biết nữa."
. . .
Thôn dân không rõ chân tướng vây lại, nhưng vừa nghe thấy hai mươi lăm một cân là nhao nhao bỏ đi
hết cả rồi.
Hầu như nhà thôn dân nào cũng trồng quýt, bình thường một hai đồng cũng chẳng ai mua nữa là quýt
bán giá hai mươi lăm, cho dù ngắm nghía dáng vẻ của ngôi sao vui thật đấy, nhưng cái giá này thì
bọn họ cũng không chịu được, đứng cách xa một chút mà xem cảnh náo nhiệt là đủ rồi.
"Mọi người chớ đi nha, ở chỗ tôi mua một cân tặng chín cân, dù sao hai mươi lăm đồng tính ra cũng
phải mười cân, quýt này quả vừa to vừa ngọt lại còn rẻ, hời như vậy mà không đến mua sao?"
Cả tổ sản xuất với người quay phim đang theo dõi Đều bị bối rối.
Đạo diễn vội vàng chạy tới: "Như vậy không được, phải bán một cân một." Khúc Kim Tích chớp chớp đôi
mắt to, ngữ điệu siêu vô tội: "Đạo diễn, ta cũng đang bán từng cân mà, mọi người có bảo không được
mua một tặng chín đâu, hiện tại tôi là bà chủ nên có quyền lợi dùng loại phương pháp này để bán,
không có phá vỡ quy tắc mà."
Đạo diễn: "..."
Tìm không ra điểm nào để phản bác đúng lý hợp tình.
Một giỏ quýt có tổng cộng mỗi năm mươi cân, loại thao tác mua một tặng chín này... Chỉ mấy phút là
liền bán xong được chưa!
Không đợi đạo diễn nói, tiếng chuông di động của anh ta vang lên, không biết đầu dây bên kia nói
cái gì mà biểu cảm của đạo diễn thật khó nói.
Vừa bảo mua một tặng chín xong, các thôn dân ban đầu không muốn mua thì giờ đã muốn, Khúc Kim Tích
nhìn thời gian, tổng cộng chưa đến mười phút cô đã bán xong một giỏ quýt rồi.
Mười phút là còn tính cả thời gian đầu.
E là Thẩm Thính một quả cũng chưa bán được.
"Đạo diễn, hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi đi qua bên kia xem anh Thẩm, nếu anh ấy chưa bán xong thì
tôi có thể giúp một chút." Nghe giọng đều có thể nghe ra cô gái đang tung tăng như chim sẻ.
Nhưng mà thần sắc của đạo diễn hết sức kỳ quái, Khúc Kim Tích: "Sao vậy?"
Đạo diễn nói: "Cô Khúc, cô với thầy Thẩm không hổ danh là một đôi trời sinh."
Khúc Kim Tích: "?"
"Thầy Thẩm đã bán hết quýt của mình từ mười phút trước rồi." "???" Khúc Kim Tích thốt lên: "Không
thể nào."
Mười phút trước vừa ra đến chợ, làm thế nào mà Thẩm Thính có thể vừa đến sạp đã liền bán xong quýt
rồi chứ?
Đạo diễn mặt không chút thay đổi tiếp tục: "Chính xác một trăm phần trăm."
Khúc Kim Tích hoài nghi phỏng đoán: "Thẩm Thính đã hoàn thành bằng cách nào cơ chứ." Nghi hoặc chạy
như bay sang bên kia đường, trông thấy Thẩm Thính ngồi ở trước sạp hàng nhỏ, ngoại trừ người quay
phim ra thì chung quanh quả thực không ai dám lại đây vây quanh anh mà chụp hình. Cái giỏ trước mặt
anh đúng là rỗng tuếch không còn một quả thật.
Khi Khúc Kim Tích đến gần, trong mắt người nào đó còn đầy ý cười đậm sâu, thấy trên trán cô đầm đìa
mồ hôi thì thuận tay đưa nước của mình cho cô.
"Bà Thẩm, em thua rồi."
Khúc Kim Tích nhận lấy nước nhưng cũng không uống, mắt hơi nhíu lại: "Anh có dám khẳng định không
đem quýt tặng miễn phí cho người khác không."
Thẩm Thính chỉ người ghi hình của mình và cả tổ chế tác: "Em có thể hỏi bọn họ."
Còn đem số tiền bán được năm mươi cân quýt chính xác là một ngàn hai trăm năm mươi ra đưa cho cô
xem: "Không hơn không thiếu một đồng nào."
Khúc Kim Tích: "Nữ sinh mua à?"
Nói không chừng là fan hâm mộ Thẩm Thính cũng nên, có vậy mới sẵn sàng hoang phí hơn một ngàn đồng
để mua quýt.
"Là tôi mua đấy." Một ông chú giơ tay, cười he he đứng lên. Khúc Kim Tích: "..."
Cô tới gần ông chú, chỉ vào Thẩm Thính nhỏ giọng nói: "Chú à, anh ta không uy hiếp chú đấy chứ?"
"Bà Thẩm, tôi vẫn nghe thấy được." Thẩm Thính hơi lên giọng trêu chọc: "Xin hỏi có phải em đang
nghi ngờ nhân phẩm chồng mình không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.