Chương 70: Quyển 2 - Chương 70
Điển Y
12/10/2020
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
“…” Không thèm để ý tới Y Phong, Ngâm Phong lập tức nhảy vào lòng Kỳ…
Xoa đầu Ngâm Phong, Kỳ vẻ mặt đầy bất đắc dĩ… Đứa nhỏ này, thật không có biện pháp…
“Nào, đến đây con!” Kỳ gọi Y Phong ngồi vào một bên chân kia của mình.
Lắc đầu, Y Phòng cười hề hề nhìn Ngâm Phong đang chu cái miệng nhỏ nhắn, làm sao đây, thật muốn bóp bóp cái mặt mũm mĩm của nó quá. Tự hỏi một hồi, cuối cùng Y Phong vẫn nhịn xuống.
“Ca ca, đừng lo cho bọn nhỏ, trẻ con mà, một lúc là hết ngay!” Lận nhìn Kỳ cười nói: “Cứ để hai đứa ở một mình với nhau đi…”
“Ừ, Phong nhi, từ giờ phải ngoan ngoãn sống cùng ca ca nghe chưa! …Phong nhi vốn là chủ nhà, phải mang ca ca đi chơi nữa nha!” Nói xong, Kỳ bế Ngâm Phong đặt xuống đất.
“…”
“Dạ, có đệ đệ chơi với con là được rồi.”
“Thật ngoan!” Kỳ chứng kiến Y Phong hiểu chuyện như thế cũng cảm thấy an tâm, Ngâm Phong nghịch ngợm hiếu động, có Y Phong ôn hòa, chắc sẽ không xảy ra việc gì đâu. Vì thế, Kỳ yên tâm giao tự do cho hai huynh đệ mới lần đầu gặp mặt kia.
“Cách ta xa một chút…” Ngâm Phong nhìn Y Phong cứ như con chó dính chặt lấy mình, khó chịu nói.
“Không được! Phụ thân nói chúng ta phải chơi với nhau!” Y Phong kéo cái tay nhỏ bé của Ngâm Phong, nghiêm túc nói. Ôi, thật mềm mại a~
“Ta không muốn chơi với ngươi, ngươi tránh ra!” Ngâm Phong dùng sức hất tay, nhưng thế nào cũng không giật được ra, khí lực của hắn khỏe hơn mình, oa oa…
“Ngươi như vậy sẽ bị mắng đó, Phong Phong.” Y Phong nháy mắt, nhẹ giọng cảnh cáo.
“Còn lâu… Mà ai cho phép ngươi gọi thế, ta là Ngâm Phong!”
“…Ta thích gọi thế đấy… Phong Phong.”
“…” Ta không thèm để ý đến ngươi nữa.
“…Sao thế Phong Phong?”
“Ngươi còn dám gọi ta là Phong Phong, ta sẽ gọi ngươi là Y Y.” Ngâm Phong tức giận quát.
Nhưng nào ngờ Y Phong lại bật cười, đệ đệ này thật thú vị: “Không sao, ngươi cứ gọi ta là Y Y đi!” Hắn buồn cười sắp chảy nước mắt ra rồi nè…
“…” Ngâm Phong tựa hồ cũng chưa từng gặp ai mặt dày như thế, nhất thời không biết nói gì, tức giận giậm chân.
“Chụt” một tiếng…
Trong nháy mắt, Ngâm Phong cứng ngắc cả người. Tên tiểu tử hỗn đản này dám hôn nó!!!
Ngâm Phong lập tức lùi lại thật xa, trừng to mắt, dùng sức lau lau cái miệng còn lưu nước miếng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Beta – reader: Băng Tiêu
“…” Không thèm để ý tới Y Phong, Ngâm Phong lập tức nhảy vào lòng Kỳ…
Xoa đầu Ngâm Phong, Kỳ vẻ mặt đầy bất đắc dĩ… Đứa nhỏ này, thật không có biện pháp…
“Nào, đến đây con!” Kỳ gọi Y Phong ngồi vào một bên chân kia của mình.
Lắc đầu, Y Phòng cười hề hề nhìn Ngâm Phong đang chu cái miệng nhỏ nhắn, làm sao đây, thật muốn bóp bóp cái mặt mũm mĩm của nó quá. Tự hỏi một hồi, cuối cùng Y Phong vẫn nhịn xuống.
“Ca ca, đừng lo cho bọn nhỏ, trẻ con mà, một lúc là hết ngay!” Lận nhìn Kỳ cười nói: “Cứ để hai đứa ở một mình với nhau đi…”
“Ừ, Phong nhi, từ giờ phải ngoan ngoãn sống cùng ca ca nghe chưa! …Phong nhi vốn là chủ nhà, phải mang ca ca đi chơi nữa nha!” Nói xong, Kỳ bế Ngâm Phong đặt xuống đất.
“…”
“Dạ, có đệ đệ chơi với con là được rồi.”
“Thật ngoan!” Kỳ chứng kiến Y Phong hiểu chuyện như thế cũng cảm thấy an tâm, Ngâm Phong nghịch ngợm hiếu động, có Y Phong ôn hòa, chắc sẽ không xảy ra việc gì đâu. Vì thế, Kỳ yên tâm giao tự do cho hai huynh đệ mới lần đầu gặp mặt kia.
“Cách ta xa một chút…” Ngâm Phong nhìn Y Phong cứ như con chó dính chặt lấy mình, khó chịu nói.
“Không được! Phụ thân nói chúng ta phải chơi với nhau!” Y Phong kéo cái tay nhỏ bé của Ngâm Phong, nghiêm túc nói. Ôi, thật mềm mại a~
“Ta không muốn chơi với ngươi, ngươi tránh ra!” Ngâm Phong dùng sức hất tay, nhưng thế nào cũng không giật được ra, khí lực của hắn khỏe hơn mình, oa oa…
“Ngươi như vậy sẽ bị mắng đó, Phong Phong.” Y Phong nháy mắt, nhẹ giọng cảnh cáo.
“Còn lâu… Mà ai cho phép ngươi gọi thế, ta là Ngâm Phong!”
“…Ta thích gọi thế đấy… Phong Phong.”
“…” Ta không thèm để ý đến ngươi nữa.
“…Sao thế Phong Phong?”
“Ngươi còn dám gọi ta là Phong Phong, ta sẽ gọi ngươi là Y Y.” Ngâm Phong tức giận quát.
Nhưng nào ngờ Y Phong lại bật cười, đệ đệ này thật thú vị: “Không sao, ngươi cứ gọi ta là Y Y đi!” Hắn buồn cười sắp chảy nước mắt ra rồi nè…
“…” Ngâm Phong tựa hồ cũng chưa từng gặp ai mặt dày như thế, nhất thời không biết nói gì, tức giận giậm chân.
“Chụt” một tiếng…
Trong nháy mắt, Ngâm Phong cứng ngắc cả người. Tên tiểu tử hỗn đản này dám hôn nó!!!
Ngâm Phong lập tức lùi lại thật xa, trừng to mắt, dùng sức lau lau cái miệng còn lưu nước miếng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.