Chương 48
Trường Yên
20/11/2022
Vị tanh ngọt lan ra trong miệng, hơi thở quen thuộc ập đến, Lâm Tử Nghiên từ từ nhắm hai mắt lại, mặc cho môi lưỡi hắn xâm nhập, mềm mại quấn lấy nhau, đầu ngón tay không nhịn được túm lấy vạt áo Giang Tự Hành, lại tựa như không có một chút sức lực nào, nhiệt độ theo đó tùy ý tăng lên, toàn thân mềm nhũn…
Lòng bàn tay Giang Tự Hành vu0t ve sau gáy người trong lòng, hơi thở quấn quýt giữa môi răng triền miên dụ dỗ hắn hôn càng sâu càng nhanh hơn, giống cảnh tượng kiều diễm trong mơ, trong lòng ngứa ngáy khiến hắn nhịn không được hôn càng thêm sâu.
“Ưm…” Lâm Tử Nghiên rên nhẹ một tiếng, hình như có chút không thở nổi. Giang Tự Hành kết thúc nụ hôn, vươn ngón tay chạm lên bờ môi đỏ thắm, nhẹ giọng cười nói: “Dính máu rồi.”
Mặt Lâm Tử Nghiên vẫn chưa hạ nhiệt, “Không phải đều là của ngươi…”
“Ừm.” Giang Tự Hành gật đầu, “Máu của ta.”
Mặt Lâm Tử Nghiên càng nóng hơn. Y nắm góc áo nhỏ giọng nói, “Ngươi vừa mới nói… Ngươi là…”
“Khụ khụ khụ…” Giang Tự Hành bỗng nhiên ho mạnh một trận, có vẻ như ảnh hưởng đến vết thương trên ngực, đau đến độ ôm ngực như Tây Thi, mày nhíu chặt.
“Ngươi không sao chứ?” Lâm Tử Nghiên đau lòng nói, “Có phải đau lắm không?”
Giang Tự Hành cười cười, trêu chọc y: “Hôn thêm một lát sẽ không đau nữa.”
Lâm Tử Nghiên trừng hắn, “Nói hươu nói vượn.”
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Kế Vô Chước cầm kiếm đi vào.
Lâm Tử Nghiên thấy thế vội vàng che chắn trước người Giang Tự Hành, “Ngươi muốn làm gì?”
Kế Vô Chước thấy dáng vẻ này của y thì giận sôi máu, vì sao cái gì cũng quên mà còn che chở nhãi ranh này thế hả?!
“Ta có thể không giết hắn.” Kế Vô Chước lạnh lùng nói, “Nhưng đời này ngươi đều phải ở tại Túc Bắc Lâu.”
“Y không thích cái lâu rởm của ngươi.” Giang Tự Hành cười nhạo, “Nếu ngươi sợ sau này chết không có ai chôn thì tự đi mà sinh lấy một đứa.”
“Láo xược!” Kế Vô Chước điên tiết, rút kiếm định chém hắn thì Lâm Tử Nghiên xoay người ôm chặt Giang Tự Hành. Y sợ tới mức nhắm chặt mắt nhưng vẫn ôm chặt Giang Tự Hành không buông.
Giang Tự Hành nhất thời ngây ngẩn cả người, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, rung động không thôi.
“Tránh ra!” Kế Vô Chước nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu không ta sẽ chém cả ngươi!”
Lâm Tử Nghiên ôm chặt hơn nữa, “Vậy ngươi giết ta luôn đi.”
Kiếm quang chuyển động, Kế Vô Chước không thể nhịn được nữa, chém đứt đôi cái bàn trong phòng, “Người đâu!”
Hai hộ vệ ngoài cửa vọt vào, tay cầm xiềng xích, “Đại nhân.”
“Xích hắn lại.” Kế Vô Chước chỉ vào Giang Tự Hành nói, “Ném vào địa lao.”
Lâm Tử Nghiên không chịu, “Không được!”
“Không đi cũng được.” Kế Vô Chước sầm mặt nhìn chằm chằm Lâm Tử Nghiên, “Ta sẽ giết hắn ngay bây giờ.”
Lâm Tử Nghiên tái mặt, “Ta…”
“Đừng sợ.” Giang Tự Hành nắm lấy đầu ngón tay run rẩy của y, nhẹ giọng nói, “Không sao, ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Lâm Tử Nghiên không yên tâm, “Nhưng…”
Kế Vô Chước kéo Lâm Tử Nghiên ra, nói với hộ vệ phía sau: “Mang đi!”
Hai hộ vệ đi lên còng tay chân Giang Tự Hành lại rồi kéo hắn ra ngoài.
“Giang Tự Hành!” Lâm Tử Nghiên muốn đuổi theo nhưng lại bị Kế Vô Chước giữ chặt, giãy cỡ nào cũng không thoát được.
“Không sao đâu.” Giang Tự Hành quay đầu lại nói, “Đừng lo lắng.”
Trong địa lao, Triệu Phụng nhàm chán dựa góc tường phát ngốc, thấy Ninh Mạt bên cạnh uể oải ỉu xìu bám vào cửa lao thì thuận miệng hỏi: “Không kêu nữa à?” Không lẽ gào suốt hai ngày nên khản giọng rồi?
Ninh Mạt quay đầu lại, trừng hắn một cái.
“Ngươi trừng ta làm gì?” Triệu Phụng vô tội nói, “Cũng đâu phải ta không tin ngươi.”
Ninh Mạt mặc kệ hắn, không muốn nói chuyện.
Đúng lúc này cửa địa lao lại mở ra, ánh sáng xuyên vào trong ngục, chỉ thấy hai hộ vệ kéo Giang Tự Hành đi đến.
“A Tự?” Triệu Phụng khiếp sợ nói, “Sao ngươi cũng bị bắt vào đây?!”
Hộ vệ mở cửa lao ra, ném Giang Tự Hành vào rồi khóa cửa lại.
“A Tự.” Triệu Phụng thấy bên môi Giang Tự Hành có vệt máu, nhíu mày nói, “Ngươi bị thương à?”
“Không đáng ngại.” Giang Tự Hành cười khổ nói, “Kế hoạch của đại ca vốn là mai mới đến cứu ngươi, không nghĩ tới ta lại vào đây trước.”
“Đại ca?” Triệu Phụng lại cả kinh, “Ngươi nói đại ca ngươi á? Ngươi tìm thấy y rồi?!”
Giang Tự Hành gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Triệu Phụng vỗ bờ vai của hắn, cao hứng nói, “Vợ tìm được rồi, đại ca cũng tìm được rồi.”
Giang Tự Hành lúc này ngược lại không cự cãi gì chuyện có phải vợ hay không với hắn mà chỉ nói: “Nhanh nghĩ cách chuồn ra ngoài.”
Hắn nhìn nhìn địa lao, cửa lao làm bằng gỗ thì còn dễ giải quyết, nhưng muốn ra khỏi địa lao còn phải mở ra cửa đá ở lối vào nữa.
“Cửa đá kia hình như chỉ có thể mở từ bên ngoài.” Triệu Phụng phát sầu, “Bên trong không có cách mở.”
Giang Tự Hành vừa quay đầu thì trông thấy Ninh Mạt ngồi một bên, “… Sao y cũng ở đây?” Không phải y cùng phe với họ Kế kia à?
Vẻ mặt Ninh Mạt không còn gì luyến tiếc mà nhìn hắn.
“Lâu chủ bọn họ mắc bệnh đa nghi nặng, không tin y.” Triệu Phụng thở dài, “Ôi chao, kể cũng thật đáng thương.”
Ninh Mạt: “…” Ngươi còn có mặt mũi nói, rốt cuộc là ai hại ta hả?!
Sáng hôm sau cửa đá lại chậm rãi mở ra, Lâm Tử Nghiên mang theo hộp đồ ăn đi vào, lão Trương mặt không biểu cảm đi theo phía sau.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giang Tự Hành túm cửa lao nói, “Họ Kế kia không làm khó ngươi chứ?”
“Không có.” Lâm Tử Nghiên lắc đầu nói, “Sáng sớm ông ta đã vào cung rồi, tâm trạng có vẻ không tồi, còn đồng ý cho ta tới đưa cơm.”
Triệu Phụng một bên thận trọng nói: “Không phải cơm chặt đầu đâu há?”
Sắc mặt Lâm Tử Nghiên trắng nhợt.
“Nói bậy gì đấy?!” Giang Tự Hành mắng, “Vậy ngươi đừng ăn!”
“Không được.” Triệu Phụng lấy lồng bánh bao trong hộp ra, đưa cho Ninh Mạt một cái, bản thân cũng hai ba miếng ăn xong một cái, “Chết thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không thể chết đói.”
Giang Tự Hành cũng lấy một cái bánh bao đưa cho Lâm Tử Nghiên nói: “Ngươi ăn chưa?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, thấp giọng nói: “Ăn không vô.”
“Không vô cũng phải ăn.” Giang Tự Hành đưa bánh bao đưa tới bên miệng y, “Ít nhiều gì cũng ăn một chút.”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, cúi đầu cắn một miếng.
Giang Tự Hành cười cười, cũng cắn một miếng.
Sau đó Triệu Phụng và Ninh Mạt vinh dự được chứng kiến cảnh bọn họ ngươi một miếng ta một miếng ăn một cái bánh bao.
Triệu Phụng, Ninh Mạt: “…” Đm, chỉ còn mỗi một cái bánh bao hay gì?
Bọn họ đang ăn chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, ngẩng đầu lên thì thấy Kế Vô Chước đang tới gần.
“Ngươi đi thay quần áo.” Ông ta nói với Lâm Tử Nghiên, “Lát nữa theo ta đi gặp Lục công chúa.”
Lâm Tử Nghiên khó hiểu: “Vì sao phải đi gặp Lục công chúa?”
Kế Vô Chước rất là đắc ý nói: “Bệ hạ đã đồng ý rồi, chỉ cần Lục công chúa thích thì sẽ ban hôn cho các ngươi.”
Giang Tự Hành: “…”
“Ta không đi.” Lâm Tử Nghiên ngẩng đầu lên nói, “Ta… Ta đã có người trong lòng rồi.”
Kế Vô Chước cười nhạo: “Đây không phải chuyện do ngươi quyết định, ngươi nên chặt đứt vọng tưởng ấy sớm đi.”
Ông ta nghĩ, chỉ cần Lâm Tử Nghiên cưới Lục công chúa, có gia thất ở Bắc Kỳ thì sẽ không muốn chạy trốn nữa.
“Y sẽ không cưới Lục công chúa nào hết.” Giang Tự Hành nắm chặt cửa lao, cắn chặt răng nói, “Y đã sớm là người của ta.”
Triệu Phụng vừa nghe lời này, tròng mắt xoay chuyển, cũng vội vàng nói: “Không sai, bọn họ đã động phòng lâu rồi!” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, “Rất nhiều lần!”
Giang Tự Hành, Lâm Tử Nghiên: “…”
- -----oOo------
Lòng bàn tay Giang Tự Hành vu0t ve sau gáy người trong lòng, hơi thở quấn quýt giữa môi răng triền miên dụ dỗ hắn hôn càng sâu càng nhanh hơn, giống cảnh tượng kiều diễm trong mơ, trong lòng ngứa ngáy khiến hắn nhịn không được hôn càng thêm sâu.
“Ưm…” Lâm Tử Nghiên rên nhẹ một tiếng, hình như có chút không thở nổi. Giang Tự Hành kết thúc nụ hôn, vươn ngón tay chạm lên bờ môi đỏ thắm, nhẹ giọng cười nói: “Dính máu rồi.”
Mặt Lâm Tử Nghiên vẫn chưa hạ nhiệt, “Không phải đều là của ngươi…”
“Ừm.” Giang Tự Hành gật đầu, “Máu của ta.”
Mặt Lâm Tử Nghiên càng nóng hơn. Y nắm góc áo nhỏ giọng nói, “Ngươi vừa mới nói… Ngươi là…”
“Khụ khụ khụ…” Giang Tự Hành bỗng nhiên ho mạnh một trận, có vẻ như ảnh hưởng đến vết thương trên ngực, đau đến độ ôm ngực như Tây Thi, mày nhíu chặt.
“Ngươi không sao chứ?” Lâm Tử Nghiên đau lòng nói, “Có phải đau lắm không?”
Giang Tự Hành cười cười, trêu chọc y: “Hôn thêm một lát sẽ không đau nữa.”
Lâm Tử Nghiên trừng hắn, “Nói hươu nói vượn.”
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Kế Vô Chước cầm kiếm đi vào.
Lâm Tử Nghiên thấy thế vội vàng che chắn trước người Giang Tự Hành, “Ngươi muốn làm gì?”
Kế Vô Chước thấy dáng vẻ này của y thì giận sôi máu, vì sao cái gì cũng quên mà còn che chở nhãi ranh này thế hả?!
“Ta có thể không giết hắn.” Kế Vô Chước lạnh lùng nói, “Nhưng đời này ngươi đều phải ở tại Túc Bắc Lâu.”
“Y không thích cái lâu rởm của ngươi.” Giang Tự Hành cười nhạo, “Nếu ngươi sợ sau này chết không có ai chôn thì tự đi mà sinh lấy một đứa.”
“Láo xược!” Kế Vô Chước điên tiết, rút kiếm định chém hắn thì Lâm Tử Nghiên xoay người ôm chặt Giang Tự Hành. Y sợ tới mức nhắm chặt mắt nhưng vẫn ôm chặt Giang Tự Hành không buông.
Giang Tự Hành nhất thời ngây ngẩn cả người, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, rung động không thôi.
“Tránh ra!” Kế Vô Chước nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu không ta sẽ chém cả ngươi!”
Lâm Tử Nghiên ôm chặt hơn nữa, “Vậy ngươi giết ta luôn đi.”
Kiếm quang chuyển động, Kế Vô Chước không thể nhịn được nữa, chém đứt đôi cái bàn trong phòng, “Người đâu!”
Hai hộ vệ ngoài cửa vọt vào, tay cầm xiềng xích, “Đại nhân.”
“Xích hắn lại.” Kế Vô Chước chỉ vào Giang Tự Hành nói, “Ném vào địa lao.”
Lâm Tử Nghiên không chịu, “Không được!”
“Không đi cũng được.” Kế Vô Chước sầm mặt nhìn chằm chằm Lâm Tử Nghiên, “Ta sẽ giết hắn ngay bây giờ.”
Lâm Tử Nghiên tái mặt, “Ta…”
“Đừng sợ.” Giang Tự Hành nắm lấy đầu ngón tay run rẩy của y, nhẹ giọng nói, “Không sao, ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Lâm Tử Nghiên không yên tâm, “Nhưng…”
Kế Vô Chước kéo Lâm Tử Nghiên ra, nói với hộ vệ phía sau: “Mang đi!”
Hai hộ vệ đi lên còng tay chân Giang Tự Hành lại rồi kéo hắn ra ngoài.
“Giang Tự Hành!” Lâm Tử Nghiên muốn đuổi theo nhưng lại bị Kế Vô Chước giữ chặt, giãy cỡ nào cũng không thoát được.
“Không sao đâu.” Giang Tự Hành quay đầu lại nói, “Đừng lo lắng.”
Trong địa lao, Triệu Phụng nhàm chán dựa góc tường phát ngốc, thấy Ninh Mạt bên cạnh uể oải ỉu xìu bám vào cửa lao thì thuận miệng hỏi: “Không kêu nữa à?” Không lẽ gào suốt hai ngày nên khản giọng rồi?
Ninh Mạt quay đầu lại, trừng hắn một cái.
“Ngươi trừng ta làm gì?” Triệu Phụng vô tội nói, “Cũng đâu phải ta không tin ngươi.”
Ninh Mạt mặc kệ hắn, không muốn nói chuyện.
Đúng lúc này cửa địa lao lại mở ra, ánh sáng xuyên vào trong ngục, chỉ thấy hai hộ vệ kéo Giang Tự Hành đi đến.
“A Tự?” Triệu Phụng khiếp sợ nói, “Sao ngươi cũng bị bắt vào đây?!”
Hộ vệ mở cửa lao ra, ném Giang Tự Hành vào rồi khóa cửa lại.
“A Tự.” Triệu Phụng thấy bên môi Giang Tự Hành có vệt máu, nhíu mày nói, “Ngươi bị thương à?”
“Không đáng ngại.” Giang Tự Hành cười khổ nói, “Kế hoạch của đại ca vốn là mai mới đến cứu ngươi, không nghĩ tới ta lại vào đây trước.”
“Đại ca?” Triệu Phụng lại cả kinh, “Ngươi nói đại ca ngươi á? Ngươi tìm thấy y rồi?!”
Giang Tự Hành gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Triệu Phụng vỗ bờ vai của hắn, cao hứng nói, “Vợ tìm được rồi, đại ca cũng tìm được rồi.”
Giang Tự Hành lúc này ngược lại không cự cãi gì chuyện có phải vợ hay không với hắn mà chỉ nói: “Nhanh nghĩ cách chuồn ra ngoài.”
Hắn nhìn nhìn địa lao, cửa lao làm bằng gỗ thì còn dễ giải quyết, nhưng muốn ra khỏi địa lao còn phải mở ra cửa đá ở lối vào nữa.
“Cửa đá kia hình như chỉ có thể mở từ bên ngoài.” Triệu Phụng phát sầu, “Bên trong không có cách mở.”
Giang Tự Hành vừa quay đầu thì trông thấy Ninh Mạt ngồi một bên, “… Sao y cũng ở đây?” Không phải y cùng phe với họ Kế kia à?
Vẻ mặt Ninh Mạt không còn gì luyến tiếc mà nhìn hắn.
“Lâu chủ bọn họ mắc bệnh đa nghi nặng, không tin y.” Triệu Phụng thở dài, “Ôi chao, kể cũng thật đáng thương.”
Ninh Mạt: “…” Ngươi còn có mặt mũi nói, rốt cuộc là ai hại ta hả?!
Sáng hôm sau cửa đá lại chậm rãi mở ra, Lâm Tử Nghiên mang theo hộp đồ ăn đi vào, lão Trương mặt không biểu cảm đi theo phía sau.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giang Tự Hành túm cửa lao nói, “Họ Kế kia không làm khó ngươi chứ?”
“Không có.” Lâm Tử Nghiên lắc đầu nói, “Sáng sớm ông ta đã vào cung rồi, tâm trạng có vẻ không tồi, còn đồng ý cho ta tới đưa cơm.”
Triệu Phụng một bên thận trọng nói: “Không phải cơm chặt đầu đâu há?”
Sắc mặt Lâm Tử Nghiên trắng nhợt.
“Nói bậy gì đấy?!” Giang Tự Hành mắng, “Vậy ngươi đừng ăn!”
“Không được.” Triệu Phụng lấy lồng bánh bao trong hộp ra, đưa cho Ninh Mạt một cái, bản thân cũng hai ba miếng ăn xong một cái, “Chết thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không thể chết đói.”
Giang Tự Hành cũng lấy một cái bánh bao đưa cho Lâm Tử Nghiên nói: “Ngươi ăn chưa?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, thấp giọng nói: “Ăn không vô.”
“Không vô cũng phải ăn.” Giang Tự Hành đưa bánh bao đưa tới bên miệng y, “Ít nhiều gì cũng ăn một chút.”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, cúi đầu cắn một miếng.
Giang Tự Hành cười cười, cũng cắn một miếng.
Sau đó Triệu Phụng và Ninh Mạt vinh dự được chứng kiến cảnh bọn họ ngươi một miếng ta một miếng ăn một cái bánh bao.
Triệu Phụng, Ninh Mạt: “…” Đm, chỉ còn mỗi một cái bánh bao hay gì?
Bọn họ đang ăn chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, ngẩng đầu lên thì thấy Kế Vô Chước đang tới gần.
“Ngươi đi thay quần áo.” Ông ta nói với Lâm Tử Nghiên, “Lát nữa theo ta đi gặp Lục công chúa.”
Lâm Tử Nghiên khó hiểu: “Vì sao phải đi gặp Lục công chúa?”
Kế Vô Chước rất là đắc ý nói: “Bệ hạ đã đồng ý rồi, chỉ cần Lục công chúa thích thì sẽ ban hôn cho các ngươi.”
Giang Tự Hành: “…”
“Ta không đi.” Lâm Tử Nghiên ngẩng đầu lên nói, “Ta… Ta đã có người trong lòng rồi.”
Kế Vô Chước cười nhạo: “Đây không phải chuyện do ngươi quyết định, ngươi nên chặt đứt vọng tưởng ấy sớm đi.”
Ông ta nghĩ, chỉ cần Lâm Tử Nghiên cưới Lục công chúa, có gia thất ở Bắc Kỳ thì sẽ không muốn chạy trốn nữa.
“Y sẽ không cưới Lục công chúa nào hết.” Giang Tự Hành nắm chặt cửa lao, cắn chặt răng nói, “Y đã sớm là người của ta.”
Triệu Phụng vừa nghe lời này, tròng mắt xoay chuyển, cũng vội vàng nói: “Không sai, bọn họ đã động phòng lâu rồi!” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, “Rất nhiều lần!”
Giang Tự Hành, Lâm Tử Nghiên: “…”
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.