Chương 12: Treo Hắn Lên Cây Đánh
Trường Yên
13/10/2021
Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Mọt, Sắc
Lâm Tử Nghiên hơi chột dạ mở cửa, “Cha…”
“Nghiên Nhi.” Lâm Tu Viễn thấy con trai thật sự không có chuyện gì mới yên lòng, “Nghe nói có người xông vào viện, không bị dọa sợ chứ?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, nói: “Cha, con không sao, người đừng lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tu Viễn ngồi xuống, phẫn nộ nói: “Tên trộm này đúng là càn rỡ, nếu ta bắt được nhất định không tha cho hắn!”
Lâm Tử Nghiên vụng trộm nhìn thoáng qua gầm giường, thăm dò nói: “Nếu bắt được thì cha định làm gì?”
Lâm Tu Viễn vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Lột quần áo treo lên cây đánh, xem hắn còn dám mơ ước con không.”
Giang Tự Hành dưới gầm giường bỗng cảm thấy sau lưng mát lạnh, “…”
Bàn gỗ bị Lâm Tu Viễn đập đến rung động, chén trà trên bàn loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, thế nhưng lại không vỡ mà còn lăn thẳng vào gầm giường.
Lâm Tử Nghiên: “…”
Lâm Tu Viễn thấy thế đi qua muốn nhặt chén trà, lưng còn chưa kịp khom đã nghe con trai gấp gáp hô một tiếng: “Cha!”
Lâm Tu Viễn bị dọa cho giật mình, “Sao, sao vậy?”
Lâm Tử Nghiên vội vàng đi tới chặn trước mặt ông, nói: “Cha, để con.”
“… Cũng được.” Lâm Tu Viễn trở về ngồi cạnh bàn, “Vậy con cẩn thận một chút, đừng để bị cắt vào tay.”
Lâm Tử Nghiên gật đầu, ngồi xổm xuống ngó vào, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành yên lặng nhặt chén trà đưa cho y, bỗng nhiên rất muốn hỏi một câu, sao lại không nói với cha ngươi rằng ta là người đã trói ngươi?
“Công tử!” Bên ngoài viện, Lâm Mặc vội vã chạy vào, thấy Lâm Tu Viễn cũng ở đây thì vội vàng nói: “Lão gia, Đại Ngưu ca bắt được tên trộm kia rồi.”
“Thật ư?” Lâm Tu Viễn đứng phắt dậy, “Ở đâu?”
Lâm Mặc nói: “Ở thư phòng gần đây.”
Giang Tự Hành giật mình, Triệu Phụng bị bắt rồi?
Vô dụng, chạy thôi mà cũng không thoát nổi.
Hắn quýnh lên, “oành” một tiếng đập vào ván giường.
Lâm Tu Viễn nghe thấy tiếng động, tưởng rằng Lâm Tử Nghiên bị đập nên đau lòng nói: “Nghiên Nhi, con không sao chứ? Đụng vào đâu rồi?”
Lâm Tử Nghiên, “Không, không sao ạ.”
“Công tử người đang tìm gì vậy?” Lâm Mặc chạy tới nói: “Để ta giúp người…”
“Không cần!” Lâm Tử Nghiên vội vàng cầm chén trà đứng lên, “Tìm được rồi.”
Y sợ nếu ở lại lâu hơn thì sớm muộn gì Giang Tự Hành cũng sẽ bị cha y phát hiện, đành phải nói: “Tới thư phòng nhìn xem?”
“Được, lúc này hắn đừng hòng chạy thoát!” Lâm Tu Viễn suy nghĩ, lại nói: “Nghiên Nhi, con nói xem nên treo lên cây nào thì tốt nhất? Cái cây ở sảnh trước thế nào? Vừa cao vừa khoẻ.” Có lẽ là treo mười người cũng không vấn đề gì.
Lâm Tử Nghiên: “…”
“Đi.” Lâm Tu Viễn lôi kéo Lâm Tử Nghiên ra ngoài, “Ta muốn nhìn xem tên nào mà lại không đứng đắn không biết xấu hổ như vậy.”
“Cha…” Lâm Từ Viễn nhìn thoáng qua dưới giường, cũng không biết nên nói thế nào với cha y, rằng bọn họ đã bắt nhầm người rồi.
Lâm Mặc chạy theo lão gia và công tử nhà mình.
Giang Tự Hành ôm đầu chui ra khỏi gầm giường, dừng một chút mới lặng lẽ đi theo.
Lâm Tử Nghiên bị cha mình kéo đến trước cửa thư phòng, thấy Lâm Đại Ngưu và một đống gia đinh đang vây quanh một người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen kia tay chân đều bị trói, trên mặt che miếng vải đen, không nhìn thấy mặt.
“Lão gia, công tử.” Lâm Đại Ngưu thấy bọn họ đi tới, hưng phấn nói: “Vừa rồi đuổi tới đây tên trộm này còn muốn chạy, bị ta đạp một cước ngã chổng vó.”
Lâm Tu Viễn nhìn người nọ, nói: “Lột miếng vải đen trên mặt hắn xuống.”
Lúc này Lâm Đại Ngưu mới nhớ ra vừa nãy mải phấn khích, còn chưa kịp nhìn xem kẻ này tròn méo ra sao.
Giang Tự Hành theo đuôi Lâm Tử Nghiên mà đến, núp trong bóng tối, mắt thấy Lâm Đại Ngưu lại gần kẻ mặc đồ đen kia, đưa tay định giật tấm vải đen xuống, chỉ sợ ngày mai ngoài đường truyền đầy những lời “Triệu giáo uý ban đêm xông vào phủ Thượng thư, bị người ta đạp một cước chổng vó.”
Hắn vội vàng xé một đoạn áo bào che kín mặt, đang muốn nhảy ra xả thân cứu huynh đệ thì bả vai đột nhiên bị vỗ một cái.
Giang Tự Hành nhanh chóng quay đầu, căng thẳng nắm chặt tay, lại thấy Triệu Phụng lông tóc không tổn hại gì đứng phía sau hắn, giơ ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng.
Giang Tự Hành: “…”
“Sao ngươi lại ở đây?” Giang Tự Hành kỳ quái nói: “Bên kia là ai?”
Triệu Phụng lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
Vừa rồi lúc hắn chạy gần đến thư phòng thì thấy một tên mặc đồ đen khác chạy ra từ trong thư phòng.
Hắn nghĩ, dù gì cũng là nhà vợ của huynh đệ hắn, bị trộm cũng không tốt.
Vì vậy hắn nhảy qua, đạp cho kẻ kia một đạp ngã xuống đất.
Người nọ rên lên một tiếng, Triệu Phụng còn chưa kịp lên tiếng thì cách đó không xa đã truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Hắn vội vàng ấn núp, thấy kẻ áo đen kia che ngực muốn đứng lên lại bị Lâm Đại Ngưu chạy đến đạp thêm một đạp, còn trói lại.
“Bọn họ hiểu nhầm thành ngươi à?” Giang Tự Hành nghe xong, nhìn thoáng qua kẻ mặc đồ đen kia, lúc này mới phát hiện kẻ kia nhỏ gầy hơn Triệu Phụng một chút, vừa rồi hắn không cẩn thận nên mới nhầm đó là Triệu Phụng.
Cách đó không xa, Lâm Đại Ngưu giật vải che mặt kẻ kia xuống.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Ninh Chi Vân lộ ra trông có chút nhợt nhạt.
“Ninh…” Triệu Phụng giật mình nói, “Đây không phải là tên tiểu quan ở Bằng Lan Các sao?”
Lông mày Giang Tự Hành nhíu chặt, người này đến Lâm phủ làm gì?
Lâm Mặc nhìn Ninh Chi Vân, gãi đầu nói: “Đây không phải kẻ bắt công tử đi…”
“Không phải?” Lâm Tu Viễn nói: “Vậy kẻ này là ai?”
Ninh Chi Vân bỗng nhiên nước mắt rưng rưng nói: “Đại nhân, tiểu nhân nhất thời lạc đường nên mới đi nhầm vào quý phủ, ngài đại nhân đại lượng xin đừng so đo cùng tiểu nhân.”
“Lạc đường?” Lâm Đại Ngưu trừng mắt nói: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi mặc một thân đen xì thế kia làm cái gì? Lén la lén lút!”
“Ta…” Tròng mắt Ninh Chi Vân chuyển động, nói: “Ta đi thăm người trong lòng! Hắn thích nhìn ta mặc đồ đen, không được ư?”
Lâm Đại Ngưu: “…”
Lâm Tử Nghiên thấy người nọ hơi quen mắt, nhìn hơn nửa ngày mới nhớ ra, đây không phải tên tiểu quan đêm đó đã lôi lôi kéo kéo với Triệu Phụng ở Bằng Lan Các ư? Hình như tên là Ninh…
Y lại chợt nhớ ra, mấy ngày trước từng nghe nói Giang Tự Hành bỏ mấy trăm lượng ra mua một tiểu quan ở Câu Lan viện, cũng tên Ninh gì đó…
Chẳng lẽ y đến tìm Giang Tự Hành?
Chỉnh sửa: Mọt, Sắc
Lâm Tử Nghiên hơi chột dạ mở cửa, “Cha…”
“Nghiên Nhi.” Lâm Tu Viễn thấy con trai thật sự không có chuyện gì mới yên lòng, “Nghe nói có người xông vào viện, không bị dọa sợ chứ?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, nói: “Cha, con không sao, người đừng lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tu Viễn ngồi xuống, phẫn nộ nói: “Tên trộm này đúng là càn rỡ, nếu ta bắt được nhất định không tha cho hắn!”
Lâm Tử Nghiên vụng trộm nhìn thoáng qua gầm giường, thăm dò nói: “Nếu bắt được thì cha định làm gì?”
Lâm Tu Viễn vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Lột quần áo treo lên cây đánh, xem hắn còn dám mơ ước con không.”
Giang Tự Hành dưới gầm giường bỗng cảm thấy sau lưng mát lạnh, “…”
Bàn gỗ bị Lâm Tu Viễn đập đến rung động, chén trà trên bàn loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, thế nhưng lại không vỡ mà còn lăn thẳng vào gầm giường.
Lâm Tử Nghiên: “…”
Lâm Tu Viễn thấy thế đi qua muốn nhặt chén trà, lưng còn chưa kịp khom đã nghe con trai gấp gáp hô một tiếng: “Cha!”
Lâm Tu Viễn bị dọa cho giật mình, “Sao, sao vậy?”
Lâm Tử Nghiên vội vàng đi tới chặn trước mặt ông, nói: “Cha, để con.”
“… Cũng được.” Lâm Tu Viễn trở về ngồi cạnh bàn, “Vậy con cẩn thận một chút, đừng để bị cắt vào tay.”
Lâm Tử Nghiên gật đầu, ngồi xổm xuống ngó vào, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành yên lặng nhặt chén trà đưa cho y, bỗng nhiên rất muốn hỏi một câu, sao lại không nói với cha ngươi rằng ta là người đã trói ngươi?
“Công tử!” Bên ngoài viện, Lâm Mặc vội vã chạy vào, thấy Lâm Tu Viễn cũng ở đây thì vội vàng nói: “Lão gia, Đại Ngưu ca bắt được tên trộm kia rồi.”
“Thật ư?” Lâm Tu Viễn đứng phắt dậy, “Ở đâu?”
Lâm Mặc nói: “Ở thư phòng gần đây.”
Giang Tự Hành giật mình, Triệu Phụng bị bắt rồi?
Vô dụng, chạy thôi mà cũng không thoát nổi.
Hắn quýnh lên, “oành” một tiếng đập vào ván giường.
Lâm Tu Viễn nghe thấy tiếng động, tưởng rằng Lâm Tử Nghiên bị đập nên đau lòng nói: “Nghiên Nhi, con không sao chứ? Đụng vào đâu rồi?”
Lâm Tử Nghiên, “Không, không sao ạ.”
“Công tử người đang tìm gì vậy?” Lâm Mặc chạy tới nói: “Để ta giúp người…”
“Không cần!” Lâm Tử Nghiên vội vàng cầm chén trà đứng lên, “Tìm được rồi.”
Y sợ nếu ở lại lâu hơn thì sớm muộn gì Giang Tự Hành cũng sẽ bị cha y phát hiện, đành phải nói: “Tới thư phòng nhìn xem?”
“Được, lúc này hắn đừng hòng chạy thoát!” Lâm Tu Viễn suy nghĩ, lại nói: “Nghiên Nhi, con nói xem nên treo lên cây nào thì tốt nhất? Cái cây ở sảnh trước thế nào? Vừa cao vừa khoẻ.” Có lẽ là treo mười người cũng không vấn đề gì.
Lâm Tử Nghiên: “…”
“Đi.” Lâm Tu Viễn lôi kéo Lâm Tử Nghiên ra ngoài, “Ta muốn nhìn xem tên nào mà lại không đứng đắn không biết xấu hổ như vậy.”
“Cha…” Lâm Từ Viễn nhìn thoáng qua dưới giường, cũng không biết nên nói thế nào với cha y, rằng bọn họ đã bắt nhầm người rồi.
Lâm Mặc chạy theo lão gia và công tử nhà mình.
Giang Tự Hành ôm đầu chui ra khỏi gầm giường, dừng một chút mới lặng lẽ đi theo.
Lâm Tử Nghiên bị cha mình kéo đến trước cửa thư phòng, thấy Lâm Đại Ngưu và một đống gia đinh đang vây quanh một người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen kia tay chân đều bị trói, trên mặt che miếng vải đen, không nhìn thấy mặt.
“Lão gia, công tử.” Lâm Đại Ngưu thấy bọn họ đi tới, hưng phấn nói: “Vừa rồi đuổi tới đây tên trộm này còn muốn chạy, bị ta đạp một cước ngã chổng vó.”
Lâm Tu Viễn nhìn người nọ, nói: “Lột miếng vải đen trên mặt hắn xuống.”
Lúc này Lâm Đại Ngưu mới nhớ ra vừa nãy mải phấn khích, còn chưa kịp nhìn xem kẻ này tròn méo ra sao.
Giang Tự Hành theo đuôi Lâm Tử Nghiên mà đến, núp trong bóng tối, mắt thấy Lâm Đại Ngưu lại gần kẻ mặc đồ đen kia, đưa tay định giật tấm vải đen xuống, chỉ sợ ngày mai ngoài đường truyền đầy những lời “Triệu giáo uý ban đêm xông vào phủ Thượng thư, bị người ta đạp một cước chổng vó.”
Hắn vội vàng xé một đoạn áo bào che kín mặt, đang muốn nhảy ra xả thân cứu huynh đệ thì bả vai đột nhiên bị vỗ một cái.
Giang Tự Hành nhanh chóng quay đầu, căng thẳng nắm chặt tay, lại thấy Triệu Phụng lông tóc không tổn hại gì đứng phía sau hắn, giơ ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng.
Giang Tự Hành: “…”
“Sao ngươi lại ở đây?” Giang Tự Hành kỳ quái nói: “Bên kia là ai?”
Triệu Phụng lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
Vừa rồi lúc hắn chạy gần đến thư phòng thì thấy một tên mặc đồ đen khác chạy ra từ trong thư phòng.
Hắn nghĩ, dù gì cũng là nhà vợ của huynh đệ hắn, bị trộm cũng không tốt.
Vì vậy hắn nhảy qua, đạp cho kẻ kia một đạp ngã xuống đất.
Người nọ rên lên một tiếng, Triệu Phụng còn chưa kịp lên tiếng thì cách đó không xa đã truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Hắn vội vàng ấn núp, thấy kẻ áo đen kia che ngực muốn đứng lên lại bị Lâm Đại Ngưu chạy đến đạp thêm một đạp, còn trói lại.
“Bọn họ hiểu nhầm thành ngươi à?” Giang Tự Hành nghe xong, nhìn thoáng qua kẻ mặc đồ đen kia, lúc này mới phát hiện kẻ kia nhỏ gầy hơn Triệu Phụng một chút, vừa rồi hắn không cẩn thận nên mới nhầm đó là Triệu Phụng.
Cách đó không xa, Lâm Đại Ngưu giật vải che mặt kẻ kia xuống.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Ninh Chi Vân lộ ra trông có chút nhợt nhạt.
“Ninh…” Triệu Phụng giật mình nói, “Đây không phải là tên tiểu quan ở Bằng Lan Các sao?”
Lông mày Giang Tự Hành nhíu chặt, người này đến Lâm phủ làm gì?
Lâm Mặc nhìn Ninh Chi Vân, gãi đầu nói: “Đây không phải kẻ bắt công tử đi…”
“Không phải?” Lâm Tu Viễn nói: “Vậy kẻ này là ai?”
Ninh Chi Vân bỗng nhiên nước mắt rưng rưng nói: “Đại nhân, tiểu nhân nhất thời lạc đường nên mới đi nhầm vào quý phủ, ngài đại nhân đại lượng xin đừng so đo cùng tiểu nhân.”
“Lạc đường?” Lâm Đại Ngưu trừng mắt nói: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi mặc một thân đen xì thế kia làm cái gì? Lén la lén lút!”
“Ta…” Tròng mắt Ninh Chi Vân chuyển động, nói: “Ta đi thăm người trong lòng! Hắn thích nhìn ta mặc đồ đen, không được ư?”
Lâm Đại Ngưu: “…”
Lâm Tử Nghiên thấy người nọ hơi quen mắt, nhìn hơn nửa ngày mới nhớ ra, đây không phải tên tiểu quan đêm đó đã lôi lôi kéo kéo với Triệu Phụng ở Bằng Lan Các ư? Hình như tên là Ninh…
Y lại chợt nhớ ra, mấy ngày trước từng nghe nói Giang Tự Hành bỏ mấy trăm lượng ra mua một tiểu quan ở Câu Lan viện, cũng tên Ninh gì đó…
Chẳng lẽ y đến tìm Giang Tự Hành?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.