Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 11: C11: Chương 17 + Chương 18
Miêu Miên Nhi
13/02/2023
18/01/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 17
Quá sáu giờ chiều, Mạc Tụng đau khổ chui ra khỏi game. Anh ta lại phải tiếp tục chờ đợi thêm sáu tiếng đồng hồ dài đằng đằng nữa mới có thể vào trò chơi chơi tiếp.
Trò chơi ăn ngon ghê... À nhầm, bánh bao trắng chơi vui ghê...
"..."
Anh ta bịt tai trộm chuông, đưa tay lau khóe miệng một cái, Mạc Tụng theo thòi quen mò lấy lọ kẹo hoa quả để trên bàn.
Kẹo hoa quả được đựng trong một cái hũ thủy tinh trong suốt, bên trong vẫn còn hơn nửa hũ kẹo, với đủ loại màu sắc. Loại kẹo hoa quả này là sản phẩm của Viện nghiên cứu Đế quốc, có tác dụng nhất định với việc giải phóng áp lực tinh thần và triệu chứng gien đứt gãy. Vì nguyên nhân này, giá của một hũ kẹo vô cùng đắt đỏ, một viên đã có giá 100 tinh tệ rồi, rất ít người mua được nguyên cả hũ. Nhưng kể cả như vậy, người dân vũ trụ kiểu gì cũng sẽ mua mấy viên để trong người, chuẩn bị trước cho mọi tình huống.
Thường ngày chơi game xong, Mạc Tụng đều sẽ ăn một viên, để cảm xúc tiêu cực trong lòng vất vả lắm mới giảm bớt trở nên bình lặng. Trong suy nghĩ của y, làm như vậy có thể khiến y duy trì trạng thái tốt lâu hơn. So với "Những người cùng chung phòng bệnh" phát hiện chứng đứt gãy gien cùng lúc với y, tốc độ bệnh tình chuyển biến xấu của Mạc Tụng quả thực là chậm hơn một chút. Đây cũng là nguyên nhân mà y vẫn duy trì thói quen này.
Nhưng hôm nay, trong miệng Mạc Tụng ngậm kẹo vị cam yêu thích của mình, lông mày lại từ từ nhíu lại. Mùi vị này... Ngọt quá, ngấy kinh, cứ có cảm giác như ăn nhựa vậy, không phải quảng cáo nói phương pháp làm ra kẹp hoa quả này chính là công thức cổ từ thời kỳ văn minh Trái Đất à? Còn cho thêm nước chanh tự nhiên chất lượng cao, kết quả lại như này là sao?
Ăn còn không ngon bằng bánh bao chay trong game nữa!
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tốt xấu gì viên kẹo này cũng có giá 100 tinh tệ, Mạc Tụng nhịn cảm giác ngán ngấy ở cổ họng, nhai nát viên kẹo rồi nuốt xuống. Y nhớ lại cảm giác sảng khoái ở trong game trước đó, nghĩ một chút rồi quyết định lên trang web TaoTao tìm xem có cửa hàng nào bán bánh bao trắng không.
Có.
Màu trắng, hình bán nguyệt cong cong, dáng vẻ không khác lắm với bánh bao mà y ăn ở trong game. Mạc Tụng lướt xuống phần bình luận xem review mới phát hiện, bên trong có không ít đánh giá kém, thời gian đăng đều là trong ngày hôm nay.
"Phì phì phì! Này mà gọi là bánh bao trắng cái gì? Gọi là cục đá trắng nghe còn tạm được! Cứng như đinh, cắn một cái mà suýt chút nữa làm mẻ luôn răng của ông đây!"
"Cái thứ vàng mã gì vậy! Tôi cố ý hâm nóng lại rồi mới ăn, thế mà vừa mở nắp vung, bánh bên trong đã biến thành bột phấn! [Hình ảnh]"
Hình mình họa đính kèm là một đĩa bột phấn màu trắng xám.
"Hu hu hu, đây không phải bánh bao trắng! Bánh bao trắng rõ ràng là càng ăn càng ngon mà, sao có thể có cái vị này được! Thanh xuân của tôi! !"
"Quả nhiên, tôi không nên ôm mong đợi quá lớn vào thức ăn trong thực tế. Đánh giá kém đánh giá kém! ! !"
Mà dưới mỗi một bình luận đánh giá kém kia, đều thấy người bán xuất hiện, tủi thân nhắn lại: "Xin chào mọi người, cửa tiệm của chúng tôi đã liên tục mười năm được bình chọn là nhà hàng được hoan nghênh nhất trên TaoTao, tất cả các món ăn đều được đầu bếp cẩn thận chế biến, không thế có chuyện ăn không ngon được. Nếu nó, nhất định là vì mọi người đang nằm mơ!"
Sau đó chính là cảnh tượng người mua người bán há họng xỉa xói nhau, tranh cãi ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn.
Nhìn lại, Mạc Tụng mới chợt nhận ra, những người mua này phỏng chừng đều giống như y, ở trong "Vùng đất điền viên" ăn bánh bao thấy chưa đã nghiền, thì thế lên web TaoTao tìm nhà hàng ăn. Xem tình huống này, có vẻ bánh bao của tiệm kia ăn không ngon thật, không nên mua.
Do dự đắn đo mãi, Mạc Tụng quyết định từ bỏ. Đồng thời trong lòng y cũng dâng lên một suy nghĩ, không thể nén lại được, món ngon trong game, thực sự có tồn tại sao... Hay là nói, đồ ăn ngon như vậy, cũng chỉ là ảo tưởng của bản thân người thiết kế?
Nếu như là vế sau, vậy y hi vọng, tác giả thiết kế game có thể tưởng tượng nhiều một chút, sau đó trong cửa hàng của trưởng thôn sẽ có thêm càng nhiều món ngon!
Không kiếm được bánh bao để ăn, kẹo hoa quả giúp nâng cao tinh thần vào miệng cũng thấy chán ngấy, vậy thì chỉ có thể gửi gắm nhiệt tình vào việc review giới thiệu game thôi.
Chạy vào nhà tắm, rửa mặt qua loa một chút, Mạc Tụng mới trèo lên diễn đàn giao lưu của giải thi đấu thiết kế game giả lập, nghĩ một chút, lập ra topic tên là "Tháng ngày trồng trọt canh tác trong Vùng đất điền viên".
Y dùng giọng điệu thoải mái khôi hài như một người chơi bình thường, viết lại toàn bộ những trải nghiệm mà bản thân mình có được trong suốt mười hai tiếng đồng hồ chơi game. Ngay cả chuyện siêu 囧 như ban đầu không cẩn thận làm sai nhiệm vụ, lãng phí rất nhiều thời gian vào việc đào hố cũng nhắc tới. Bây giờ nghĩ lại, thực ra cũng rất vui.
Không chỉ dùng văn tự để kể, Mạc Tụng còn đính kèm rất nhiều hình ảnh chụp lại trong game.
Hình chụp toàn cảnh thôn nhỏ hoang sơ, non xanh nước biếc lúc đầu, thêm một đám người hùng hục làm cỏ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, sau đó đến hình những căn nhà nhỏ lác đác mọc lên, cùng hình bánh bao trắng cầm trên tay, vừa trắng vừa mềm.
Mạc Tụng thậm chí còn réo gọi những người chơi mở được nông cụ vàng vào góp vui, tung ảnh chụp nông cụ xịn xò của mình lên. Màu vàng chói lói kia, khiến dân mạng xem mà không nhịn được, phải nói một câu "Khá lắm"!
"Vùng đất điền viên là game hả? Sao tôi chưa nghe bao giờ nhỉ, xem review có vẻ cũng thú vị đấy..."
"Lầu trên ơi, là game thật đấy, là trò chơi mới được tải lên hôm qua. Nói thật, nếu chỉ xem giới thiệu tóm tắt của nó, tôi còn lâu mới ấn vào, nhưng mà nghe chủ post nói, tôi có cảm giác mình đã bỏ lỡ một trò chơi siêu hay QAQ!"
"Ha ha ha ha! Biết ngay là anh trai Mì Gấu Đỏ sẽ không nhịn được, lên diễn đàn giới thiệu trò chơi này mà! Khà khà khà, để tôi thêm cho topic này tí lửa nhá, để mọi người nhìn thấy lúa mì mà tôi vất vả khổ sở trồng ra, còn cố ý nạp tiền mua phân bón, bón cho chúng nó. Hạt lúa mì trồng được, vừa to lại vừa thơm, ngửi mà sướng hết cả người! Tôi còn không nỡ bán chúng nó đi cơ, hu hu hu... [Hình ảnh]"
Đáng tiếc, nếu không bán lúa mì đi, cậu ta sẽ không kiếm được tiền đồng, không có tiền đồng thì sẽ không mua được bánh bao thơm thơm cùng hạt giống cho lần trồng trọt tiếp theo. Mạc Tụng ở trong lòng yên lặng bổ sung thêm mấy lời đối phương chưa nói hết, trên mặt là nụ cười khổ hết sức đồng cảm.
Ai mà chả thế!
Có một thì ắt có hai, sau khi người chơi đầu tiên ló đầu ra, liên tiếp có ảnh cùng đoạn clip trong game được tung lên. Rõ ràng chỉ là một game cực kỳ ít người, có nhõn 500 game thủ, vậy mà chỉ trong mấy phút ngắn ngủi topic đã có đến mấy nghìn lượt bình luận. Bên cạnh tên topic cũng có thêm một nhãn dán nhỏ màu đo đỏ.
"Giải thi đấu thiết kế game giả lập" là giải đấu đang rất hot, số người hoạt động trên diễn đàn lên đến hàng trăm triệu, topic mới hot này rất nhanh đã được những dân mạng khác khai quật ra. Là người ai chả có lòng hiếu kỳ, huống chi là nhân dân vũ trụ ngày ngày ngâm mình trên mạng.
"Vùng đất điền viên", "Trồng trọt", đây đều là những danh từ hết sức mới mẻ với mọi người, căn cứ vào suy nghĩ có náo nhiệt không thể không hóng hớt, càng ngày càng có nhiều người lội vào topic này. Nhưng, mặc dù có người cảm thấy tò mò vơi trò chơi, thì phần nhiều vẫn là thấy miêu tả trong bài viết quá khoa trương.
"Chủ post có nghiêm túc không thế? Một game được thiết kế bằng thiết bị giả lập cấp E, đồ họa thô ráp, độ chân thực cũng chỉ có 75% thì chơi vui được đến đâu? Còn cả nhà ở trong hình nữa, trông chả khác gì đồ chơi trẻ con, người chui lọt vào bên trong được hả? Còn cái lúa mì kia, hành tinh nông nghiệp thì không phải đâu đâu cũng có, nhưng anh chỉ cần lên TaoTao đặt hàng thôi, năm phút là ship đến tận mồm, việc gì mà phải vào game tự trồng..."
"Đúng thế, lại còn bảo bánh bao trắng ăn siêu ngon nữa chứ, ha ha ha, làm tôi cười chết. Ai mà không biết cái món này, cứng như cục gạch, ném chó chó chết, mấy người có thể ăn được, thật sự quá dũng cảm!"
"Chủ post nói đi, người thiết kế trò chơi cho ông bao nhiêu tiền, mà có thể khiến ông hạ quyết tâm, thổi phồng một cái trò chơi rách nát đến mức trên trời dưới đất không đâu có như vậy? Nói trò này chơi vui, kiểu gì tôi cũng không tin. Bộ nó chơi vui được như mấy game chế tác lớn là "Xưng bá vũ trụ" với "Đại chiến ngoài hành tinh" à? Hai game kia còn có thể giúp chúng ta giảm bớt triệu chứng đứt gãy gien, nó có thể không? Đừng chơi nhiều quá, để đến lúc cơ thể suy nhược là không ổn đâu."
"Đúng thế đấy, phải biết nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình chứ, chơi mấy game đứng đầu là được rồi!"
"Mấy ông có phát hiện ra không, người chơi game này ai cũng nạp tiền kìa. Cho dù mỗi người chỉ bỏ ra 10 tinh tệ, thì năm trăm người cũng đã là 5000 tinh tệ rồi, người thiết kế trò chơi này kiếm lời dữ luôn! Tôi thấy đau lòng thay cho ví tiền của mấy người họ, có tiền để lại mà mua kẹo nâng cao tinh thần, hay là mua mấy món vũ khí trong game hàng đầu không ngon hơn sao?"
"Trời ạ, thật thế à? Đau lòng +1!"
...
Mạc Tung thấy trong topic của mình đột nhiên xuất hiện một loạt phỏng đoán trái chiều, còn có suy đoán ác ý về người thiết kế game thì sắc mặt lập tức xấu đi. Xuất phát điểm của y là muốn đề cử game nông trại giả lập này mọi người, lại không ngờ được, phần lớn phản hồi đều tỏ ra nghi ngờ. Nói tốt cho trò chơi này, chỉ có mấy trăm người đã đăng nhập được vào, so với số lượng người chơi khác trên diễn đàn, chênh lệch vô cùng lớn.
Phát hiện này khiến y cảm thấy có chút bất lực, người chơi ít, tạm thời là một nan đề khó giải. Trừ khi người thiết kế game lập tức nâng cấp thiết bị giả lập lên cấp cao nhất, khiến tất cả những người ôm hoài nghi có thể đi vào, nếu không những lời này sẽ vĩnh viễn không biến mất...
Nhưng mà người thiết kế ngay từ đầu chỉ dùng thiết bị cấp E, này đã đủ chứng minh tài chính của đối phương eo hẹp, trong tay chẳng có mấy tiền.
Hừ! Chờ đó mà xem, sớm muộn gì trò chơi này cũng tỏa ra sức hấp dẫn độc nhất vô nhị của nó, khiến đám người này mê đến độ ngao ngao kêu gào! Chờ đến lúc đó, y đã trở thành địa chủ, ruộng đất mênh mông, mấy người các ngươi muốn ăn banh bao trắng xả láng, có khi còn phải nhờ ông đây tiếp tế ấy chứ!
Ở trong lòng đề ra cho bản thân một mục tiêu thật lớn, Mạc Tụng hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh out khỏi diễn đàn, quyết định tạm thời không để ý đến mấy bình luận đáng ghét kia. Chờ lần sau vào game, y nhất định sẽ quay lại một đoạn clip càng thú vị hơn, sau đó đăng lên, khiến người người nhà nhà phải kinh ngạc.
Nhưng Mạc Tụng không biết, ngay khi làn sóng chất vấn lên cao nhất, có không ít người vì tò mò, vào trang chủ của giải thi đấu, tìm tên trò chơi rồi ấn vào, thành khẩn kêu gọi người thiết kế nhanh nhanh nâng cấp thiết bị giả lập lên cấp D. Bọn họ cũng muốn thử chơi game nông trại trong truyền thuyết này một tí.
Cũng cùng lúc đó, Hùng Tịch lập một nhóm chat, kéo Mạc Trúc cùng Quý Anh Kỳ vào. Sau khi ba người đã tụ chung một chỗ, anh ta bắt đầu điên cuồng spam ảnh chụp trong game của mình.
"Chiều hôm nay, tôi cuối cùng cũng dựng xong nhà tranh của mình rồi, trước nhà còn có chín khối đất ruộng, trồng lúa mì với ngô. Tôi nói các ông nghe ngày, bọn nó kết trái thực sự rất đẹp, còn siêu thơm, y như một tác phẩm nghệ thuật vậy!"
"Rồi còn cả bánh bao trắng nữa, thơm lắm, hai tiếng ăn một cái. Tôi ăn một phát mười cái luôn, thực sự quá ngon. Chờ lần tới đăng nhập, tôi nhất định phải ăn thêm mười cái nữa!"
"Tôi còn gặp được cậu Bạch trong game nữa, cậu ấy với một người chơi khác tên [Yêu Tinh], chắc chính là người vào game sớm nhất, tiến độ nhiệm vụ so với bọn tôi thì nhanh hơn. Với lại cậu Bạch cũng biết nhiều lắm, có gì không biết tới hỏi, cậu ấy đều nói cách giải quyết cho tôi. Dựa theo cách cậu ấy nói mà canh tác, không cần dùng phân bón hay nước suối thần kỳ, cây trồng của tôi cũng lớn nhanh hơn người khác!"
"Bờ la bờ la... Bô lô bô lô..."
Hùng Tịch nói thao thao bất tuyệt không ngừng mồm, hoàn toàn không thể ý trong nhóm chỉ có mình mình đang độc thoại. Một lúc lâu sau, Mạc Trúc mới đánh gãy anh ta: "Ông nói mấy cái này với bọn tôi để làm gì, bọn tôi có chơi được đâu! Có thời gian nói mấy cái này mới bọn tôi, còn không bằng đi tìm cậu Bạch hỏi thăm, coi đến bao giờ cậu ấy mới tăng tiêu chuẩn đăng nhập vào game!"
Hùng Tịch ngẫm thấy cũng đúng, bèn ném lại một câu "Tôi đi hỏi thử xem", rồi chạy đi tìm Bạch Lê.
Bạch Lê rất nhanh đã nhận được tin nhắn của Hùng Tịch, nghĩ đối phương là nhân viên của công ty cung cấp thiết bị, hỏi như vậy chắc là đang khảo sát nhu cầu khách hàng thôi, vì thế bèn dứt khoát trả lời: "Nếu không có chuyện gì đột xuất, tôi định tháng sau sẽ nâng cấp thiết bị lên cấp D."
Còn lâu nữa mới đến tháng sau, nhưng điều này cũng không trở ngại gì đến việc Hùng Tịch gửi ảnh chụp màn hình đoạn nói chuyện của anh ta với Bạch Lê lên nhóm chat.
Mạc Trúc: ! ! !
Quý Anh Kỳ: ! ! ! ! !
Hai người cùng nhau nói: Tầm này không có anh em gì hết, bọn tôi đi luyện tốc độ tay đây, cố gắng tháng sau cướp được một suất vào game!
---o0o---
Chương 18
"Thực ra, cái này cũng không trách được mày, là tại tao không cẩn thận làm mày giật mình, Chí Tôn đừng buồn nha, chúng ta đi ăn tối nào." Bạch Lê bất đắc dĩ nhìn Chí Tôn đang quay lưng chổng mông về phía mình, nhẹ giọng dỗ dành.
Hôm nay cậu cũng mới biết, hóa ra mèo cũng có thể có một trái tim thủy tinh. Nó sẽ không gầm gừ khóc lóc với cậu, mà chỉ tủi thân úp mặt vào góc tường, đỉnh đầu như có một đám mây đen vần vũ, cả người ủ rũ thê lương.
Nói đi cũng phải nói lại, Chí Tôn rơi vào trạng thái này khiến Bạch Lê cực kỳ đau lòng, còn nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình, thề sau này sẽ không bất thình lình hôn nó nữa!
Chí Tôn vẫn không nhúc nhích.
Bạch Lê không tiếng động thở dài, lại tiếp tục an ủi nó.
Tốn đến nửa tiếng đồng hồ, vừa dỗ dành vừa khen ngợi, mồm miệng khô khóc, nhóc mèo kia mới do do dự dự quay đầu lại, khẽ "Meow" một tiếng. Nó cẩn thận nhìn Bạch Lê, trong cặp mắt mèo tròn xoe tràn đầy áy náy.
Nụ cười trên mặt Bạch Lê càng thêm chân thành, kiên quyết không để nhóc con kia nhìn thấy ý cười trong mắt mình, nhỡ ra mà bị nó hiểu lầm, tưởng cậu đang cười nhạo nó thì biết giải thích làm sao!
Ăn tối xong, Chí Tôn chủ động nhảy lên giường, cuộn tròn lại như một cái bánh ở bên cạnh gối, hình như muốn đi ngủ. Bạch Lê thấy thế thì không đi quấy rầy nó nữa, chờ nó ngủ xong, cậu lại rón rén chui vào trong khoang trò chơi, tiếp tục xây dựng nội dung cho "Vùng đất điền viên".
"Tích" một tiếng, khoang trò chơi thông báo đang hoạt động, mà mèo nhỏ vốn đang ngủ say sưa cạnh gối cũng từ từ mở mắt. Đôi mắt mèo lớn lóe lên ánh sáng nghiêm túc, tựa như đã hạ quyết tâm, đuôi mèo vẫy một cái, thân hình nhỏ nhắn, không chút tiếng động tiếp đất. Nó cất bước chân đầy chất quý tộc của mèo, đi về phía ban công, nơi để năm chậu hoa.
Trong lúc đi, ngọn lủa nhỏ màu bạc ở chóp đuôi đều đặn sáng lên.
Con người đã thay chỗ hạt giống chết kia bằng hạt giống mới rồi. Mà chuyện Chí Tôn muốn làm chính là nhân lúc con người đang bận, nó sẽ trộm luyện tập một chút cách chăm sóc hạt giống. Chờ đến khi con người kiểm tra "Bài tập", nó nhất định không thể bị mất mặt nữa!
*
Sau khi khoang trò chơi khởi động, Bạch Lê không trực tiếp tiến vào game mà đi vào thế giới song song với trò chơi, phong cảnh bên trong giống hết với trong trò chơi, chỉ khác là không có những người chơi khác, chỉ có mình Bạch Lê ở đây.
Bây giờ, phần lớn người chơi đều đã chơi game đủ mười hai tiếng, nhiệm vụ người mới ở chỗ NPC trưởng thôn cũng đã ra hơn một nửa rồi, người chơi có tiến độ nhanh nhất đã nhận đến nhiệm vụ thứ sáu, chính là nhiệm vụ xây dựng hàng rào quanh "Khu đất" của mình.
Nhiệm vụ này là do Bạch Lê giữa chừng thêm vào, xem như một lần tối ưu hóa nhỏ trong game.
Nhiệm vụ thiếp theo là để người chơi lắp đặt các vật dụng sinh hoạt vào nhà nhỏ, tự tay nấu một bữa ăn, giải quyết vấn đề no ấm, tiếp đó là hướng dẫn người chơi trao đổi buôn bán với nhau, như vậy cuộc sống trồng trọt canh tác trong game có thể bắt đầu.
Đây là giai đoạn đầu của trò chơi, Bạch Lê không định làm gì quá phức tạp. Chờ người chơi đã quen thuộc với phong cách của game rồi, thì sẽ là lúc để bọn họ tự do phát huy.
Nhưng mà trước đó, cậu cần phải thiết lập thêm level cho nhân vật đã. Khi level của người chơi tăng lên, các loại hạt giống cây trồng ở cửa hàng của trưởng thôn cũng sẽ được mở khóa dần dần, người chơi có thể mua hạt giống ở đó. Nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ hoặc mở gói quà nạp nhận được hạt giống vượt qua level nhân vật, họ vẫn có thể trồng hạt giống đó xuống, cái này không ảnh hưởng gì. Mà mỗi lần thành công thu hoạch cây trồng, người chơi có thể nhận được điểm kinh nghiệm tương ứng để tăng level cho nhân vật của mình.
Căn cứ vào những thiết lập này, Bạch Lê lại tăng thêm vài hạn chế nữa. Khi người chơi nhận được hạt giống vượt qua level nhân vật, hạt giống đó sẽ chỉ có thể do chính người chơi đó trồng, nông sản sau khi thu hoạch có thể tùy ý xử lý. Người chơi có level thấp hơn không thể thông qua mua bán hay cho tặng để có được hạt giống cấp cao hơn level bản thân. Nếu muốn có hạt giống cấp cao, chỉ có thể thông qua hai cách, một là làm nhiệm vụ, hai là nạp tiền.
Không khéo chính là, cả hai cách này đều phải dựa vào vận may.
Bạch Lê chống cằm nghĩ, chờ sau này level của người chơi cao hơn, cậu còn có thể thêm vào một phần nữa là thành tựu hoặc danh hiệu. Có lẽ người chơi sẽ sẵn lòng chăm chỉ trồng trọt vì một danh hiệu phong tặng nghe hay hay nhỉ?
Bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, Bạch Lê dứng tại chỗ cười một lúc lâu.
Mãi mới ngừng cười được, cậu lại tiếp tục nghĩ xem nên thêm vào game cái gì.
Trải qua quá trình quan sát lúc ban ngày, Bạch Lê phát hiện, người chơi trong game dường như rất thích thú đối với một vài thứ hiếm thấy. Ví dụ gần cậu nhất chính là Yêu Tinh, vung tay một cái đã ném mấy chục nghìn tinh tệ vào khu mua sắm, mỗi khi đối phương mở ra được món vật phẩm quý nào trong gói công cụ vàng, Bạch Lê để y thấy nụ cười trên mặt đối phương càng thêm tươi tắn, khí thế quanh người cũng dịu xuống.
Nhưng tay thối muôn đời là tay thôi, lắm tiền cũng không thể thay đổi được việc, số của Yêu Tinh thực sự không được đỏ cho lắm, mở nhiều gói công cụ vàng như vậy mà vật phẩm quý đến tay chỉ có ba bốn cái.
Tỷ lệ bên Yêu Tinh như vậy vẫn coi là bình thường chán, có một người chơi, chỉ mua gói công cụ có một lần mà lại một phát lấy được ấm đun nước vàng, anh ta sướng quá, lăn vòng vòng trên bãi cỏ phải đến năm phút đồng hồ, trên người dính đầy đất cát với vụn cỏ cũng không thèm để ý, còn tiện tay kéo người chơi khác đi ngang qua nhảy vòng tròn.
Thế mà những người chơi khác không chỉ không cảm thấy động tác của anh ta quá khoa trương, trái lại còn hùa theo gia nhập, nắm tay nắm chân, nói làm như vậy có thể dính tí may mắn, nghe rất chi là mê tín.
Nghĩ đến đây, Bạch Lê cố moi móc trong trí nhớ của mình, thống kê ra một loạt các loại đồ vật thích hợp để làm phần thưởng, nhập vào dáng vẻ cùng công dụng của từng cái, sau đó thiết kế chương trình tương ứng: Khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ khiến NPC đặc biệt hài lòng, NPC sẽ ngẫu nhiên thưởng thêm một loại công cụ hiếm, bao gồm nhưng không giới hạn ở hạt giống cao cấp, đồ ăn, công thức nấu ăn đặc biệt, đồ trang trí nhỏ cho nhà ở... Những phần thường này, Bạch Lê tính cứ cách một thời gian sẽ tăng thêm một đợt mới.
A, khiến tín đồ tràn ngập cảm giác chờ mong và thích thú chính là chuyện mà một Nông thần đủ tiêu chuẩn như cậu nên làm.
Sửa một chút, dừng một chút rồi lại tiếp tục sửa, thế mà loáng cái đã hai tiếng trôi qua. Bạch Lê lại lên game, thu hoạch số ngô đã chín trong ruộng của mình, gieo một lượt mới xuống.
Đất ruộng của cậu vẫn chỉ có chín khối như lúc ban đầu, lại nhìn sang nhà hàng xóm cách vách một cái. Chỉ có một buổi trưa, Yêu Tinh đã mở rộng đất ruộng của hắn lên thành một miếng 5x5, vừa đúng 25 khối đất. Lúc này 25 khối đất đã được đối phương gieo hạt giống ngô xuống, thân ngô cao khỏe đổ bóng dưới ánh mắt trời rực rỡ.
Nghĩ đến mỗi lần mình login, Yêu Tinh đều có mặt, vậy mà lần này lại không thấy người đâu, tâm trạng Bạch Lê có hơi vi diệu. Nhưng vi diệu chưa đến ba giây, cậu lại cảm thấy mình như thế là không được, hai người vốn chỉ là hai kẻ xa lạ, tình cờ gặp nhau trong game mà thôi, sao cậu lại còn muốn quản xem đối phương online lúc nào chứ?
Lúc này, những người chơi khác vì đã ở trong game đủ sáu tiếng, đều logout hết rồi, không còn ai nữa cả. Bạch Lê cũng không ở lại lâu, làm hết tất cả công việc cần thiết, cậu cũng đăng xuất.
Lại "Tích" một tiếng, khoang trò chơi chậm rãi tắt máy.
Một cái bóng nhỏ màu cam nhanh chóng từ ban công vọt vào trước khi cửa khoang trò chơi mở ra, dùng sức bật hoàn toàn không tương xứng với hình thể của mình, đạp một phát nhảy lên giường, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Bạch Lê không phát hiện ra. Cậu thấy Chí Tôn còn đang ngủ, bèn nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà tắm tắm rửa, sau đó lại khẽ khàng trèo len giường, cố gắng không đánh thức mèo con đang say ngủ bên cạnh.
Đèn trong phòng tự động tắt đi.
Trong bóng tối, lỗ tai của bé mèo đang "Ngủ" run run một chút, vùi đầu vào trong ngực.
*
Ngày thư ba sau khi trò chơi ra mắt, Bạch Lê tỉnh dậy trong ánh nắng bình minh lấp lánh. Cảm giác trên bụng có thêm một nguồn nhiệt nho nhỏ, cậu nhìn sang bên cạnh gối, quả nhiên không thấy Chí Tôn đâu nữa.
Nhóc con này, hôm qua ngủ thì đạp mặt cậu, hôm nay lại đè lên bụng cậu, không biết ngày mai nó còn xoay ngang xoay ngửa thế nào nữa đây? Tướng ngủ thực sự quá là kém, rõ ràng tối qua lúc tắt đèn, nó nằm rất ngoan mà...
Lần này Bạch Lê không khách sáo, thò tay vào trong chăn chọc chọc mông Chí Tôn, thành công quấy rối nó. Sau đó mới đứng dậy thay quần áo, đánh răng rửa mặt, ăn sáng.
Ăn sáng xong, Bạch Lê đi xem số rau mà hôm qua mình trồng coi bọn nó lớn thế nào rồi. Không chờ cậu mở miệng, Chí Tôn đã đạp vuốt mèo nhỏ của nó, chủ động đến gần chậu hoa, điều khiển ngọn lửa nhỏ trên chóp đuôi của mình, quét qua chậu hoa một cách chậm rãi nhịp nhàng. Làm đúng tròn một chút.
"Meow ~ meow ~" Sao nào sao nào, có phải tui giỏi lắm không? ?
Mèo nhỏ không biết nói chuyện dùng tiếng kêu biểu đạt sự kích động cùng sốt sắng của mình.
Bạch Lê vậy mà lại hiểu được hàm nghĩa trong tiếng kêu của nó, cậu cười híp mắt sờ sờ đầu Chí Tôn, khen ngợi: "Chí Tôn thật là giỏi, tao chỉ dạy có một lần mà mày đã học được rồi. Thực sự là bé mèo nhỏ (thú Noãn Quang) thông minh nhất trần đời!"
Hừ hừ, con người ngốc nghếch, tui đây không phải bé mèo nhỏ!
Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Chí Tôn có một giây thì đã bị đủ loại khen ngợi thổi phồng của Bạch Lê đánh tan thành mảnh vụn. Cái đầu mèo nhỏ nhỏ ngây ngây ngất ngất, cảm thấy mình thực sự quá đỉnh!
Bạch Lê nghĩ, không thể chỉ khích lệ không thế được, như vậy không thực tế. Vì thế ngon tay khẽ động, tập trung một ít mộc thanh linh khí lên đầu ngón tay, thử thăm dò đưa đến trước mắt Chí Tôn.
Cậu vốn định dùng đầu ngón tay chạm lên gáy Chí Tôn một chút, truyền mộc thanh linh khí cho nó. Kết quả là phản ứng của Chí Tôn so với tưởng tượng của cậu thì lớn hơn nhiều, nó giống như nhìn thấy món ăn ngon nào đó, hai cái măng cụt phía tước víu lấy tay Bạch Lê, há miệng một cái, thế mà ngậm luôn đầu ngón tay của cậu vào trong.
Bị liếm một cái, Bạch Lê đầu tiên là ngây ra, sau đó cậu vội vàng rụt tay về. Còn Chí Tôn, ăn được mộc thanh linh khí rồi thì đang đắc ý liếm mép, không hề biết hành vi của mình đã dọa sợ con người kia.
Chí Tôn vậy mà có thể cảm nhận được linh khí! Bị phát hiện này dọa sợ, Bạch Lê nhịn không được dò xét nhìn Chí Tôn, lại thấy nhóc con này giống như say rượu, chân trái đá chân phải, nhưng vẫn cố chấp bước từng bước về phía cậu.
Bạch Lê: "..."
Chắc là cậu nghĩ nhiều quá rồi, Chí Tôn chỉ là hơi tham ăn một chút. Hơn nữa, nó là thú Noãn Quang, có mẫn cảm với mộc thanh linh khí cũng là bình thường.
"Mày đó, mày đó, gấp như vậy làm gì, cũng không phải không cho mày, lần sau không được như thế nữa đâu đấy."
Thành công thuyết phục chính mình, Bạch Lê cúi xuống ôm lấy Chí Tôn đã "Say" đến độ không ngóc đầu lên nổi nữa, trực tiếp đi về phía khoang trò chơi.
Game có thể không chơi, nhưng ruộng đất không thể bỏ không.
Lúc Văn Tinh Diệu khôi phục lại ý thức, thiếu chút nữa đã vì cảm giác sảng khoái còn sót lại làm cho nhũn cả chân. Cảm giác này nói thế nào nhỉ, giống như vừa làm trọn bộ massage toàn thân một lần vậy, hiệu quả kia so với việc hắn chém giết một ngày một đêm trong game giả lập còn lớn hơn.
Rốt cuộc là phụ tá đưa hắn đi đâu, sao hắn lại có ý nghĩ chứng đứt gãy gien của mình có cơ hội chữa khỏi chứ?
Văn Tinh Diệu chuẩn bị liên lạc với phụ tác của mình hỏi tình hình sức khỏe của bản thân, lúc ấn vào giao diện chat lại không cẩn thận run tay một cái, xóa luôn lịch sử trò chuyện trước đó đi.
"..." Được rồi, quả nhiên là hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Lịch sử trò chuyện bị xóa cũng không khiến Văn Tinh Diệu bận tâm. Vẫn là câu nói kia, nếu thực sự có việc khẩn cấp cần xử lý, phụ tá sẽ đánh thức hắn trong hiện thực chứ không phải để lại tin nhắn trên mạng vũ trụ.
Lại một lần nữa bảo phụ tá thúc giục các binh sĩ vào game trải nghiệm, Văn Tinh Diệu không có chút gánh nặng nào, đăng nhập vào game.
Hôm qua, trước khi hắn logout có gieo hạt giống ngô xuống ruộng, không biết giờ chúng nó lớn thế nào rồi.
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 17
Quá sáu giờ chiều, Mạc Tụng đau khổ chui ra khỏi game. Anh ta lại phải tiếp tục chờ đợi thêm sáu tiếng đồng hồ dài đằng đằng nữa mới có thể vào trò chơi chơi tiếp.
Trò chơi ăn ngon ghê... À nhầm, bánh bao trắng chơi vui ghê...
"..."
Anh ta bịt tai trộm chuông, đưa tay lau khóe miệng một cái, Mạc Tụng theo thòi quen mò lấy lọ kẹo hoa quả để trên bàn.
Kẹo hoa quả được đựng trong một cái hũ thủy tinh trong suốt, bên trong vẫn còn hơn nửa hũ kẹo, với đủ loại màu sắc. Loại kẹo hoa quả này là sản phẩm của Viện nghiên cứu Đế quốc, có tác dụng nhất định với việc giải phóng áp lực tinh thần và triệu chứng gien đứt gãy. Vì nguyên nhân này, giá của một hũ kẹo vô cùng đắt đỏ, một viên đã có giá 100 tinh tệ rồi, rất ít người mua được nguyên cả hũ. Nhưng kể cả như vậy, người dân vũ trụ kiểu gì cũng sẽ mua mấy viên để trong người, chuẩn bị trước cho mọi tình huống.
Thường ngày chơi game xong, Mạc Tụng đều sẽ ăn một viên, để cảm xúc tiêu cực trong lòng vất vả lắm mới giảm bớt trở nên bình lặng. Trong suy nghĩ của y, làm như vậy có thể khiến y duy trì trạng thái tốt lâu hơn. So với "Những người cùng chung phòng bệnh" phát hiện chứng đứt gãy gien cùng lúc với y, tốc độ bệnh tình chuyển biến xấu của Mạc Tụng quả thực là chậm hơn một chút. Đây cũng là nguyên nhân mà y vẫn duy trì thói quen này.
Nhưng hôm nay, trong miệng Mạc Tụng ngậm kẹo vị cam yêu thích của mình, lông mày lại từ từ nhíu lại. Mùi vị này... Ngọt quá, ngấy kinh, cứ có cảm giác như ăn nhựa vậy, không phải quảng cáo nói phương pháp làm ra kẹp hoa quả này chính là công thức cổ từ thời kỳ văn minh Trái Đất à? Còn cho thêm nước chanh tự nhiên chất lượng cao, kết quả lại như này là sao?
Ăn còn không ngon bằng bánh bao chay trong game nữa!
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tốt xấu gì viên kẹo này cũng có giá 100 tinh tệ, Mạc Tụng nhịn cảm giác ngán ngấy ở cổ họng, nhai nát viên kẹo rồi nuốt xuống. Y nhớ lại cảm giác sảng khoái ở trong game trước đó, nghĩ một chút rồi quyết định lên trang web TaoTao tìm xem có cửa hàng nào bán bánh bao trắng không.
Có.
Màu trắng, hình bán nguyệt cong cong, dáng vẻ không khác lắm với bánh bao mà y ăn ở trong game. Mạc Tụng lướt xuống phần bình luận xem review mới phát hiện, bên trong có không ít đánh giá kém, thời gian đăng đều là trong ngày hôm nay.
"Phì phì phì! Này mà gọi là bánh bao trắng cái gì? Gọi là cục đá trắng nghe còn tạm được! Cứng như đinh, cắn một cái mà suýt chút nữa làm mẻ luôn răng của ông đây!"
"Cái thứ vàng mã gì vậy! Tôi cố ý hâm nóng lại rồi mới ăn, thế mà vừa mở nắp vung, bánh bên trong đã biến thành bột phấn! [Hình ảnh]"
Hình mình họa đính kèm là một đĩa bột phấn màu trắng xám.
"Hu hu hu, đây không phải bánh bao trắng! Bánh bao trắng rõ ràng là càng ăn càng ngon mà, sao có thể có cái vị này được! Thanh xuân của tôi! !"
"Quả nhiên, tôi không nên ôm mong đợi quá lớn vào thức ăn trong thực tế. Đánh giá kém đánh giá kém! ! !"
Mà dưới mỗi một bình luận đánh giá kém kia, đều thấy người bán xuất hiện, tủi thân nhắn lại: "Xin chào mọi người, cửa tiệm của chúng tôi đã liên tục mười năm được bình chọn là nhà hàng được hoan nghênh nhất trên TaoTao, tất cả các món ăn đều được đầu bếp cẩn thận chế biến, không thế có chuyện ăn không ngon được. Nếu nó, nhất định là vì mọi người đang nằm mơ!"
Sau đó chính là cảnh tượng người mua người bán há họng xỉa xói nhau, tranh cãi ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn.
Nhìn lại, Mạc Tụng mới chợt nhận ra, những người mua này phỏng chừng đều giống như y, ở trong "Vùng đất điền viên" ăn bánh bao thấy chưa đã nghiền, thì thế lên web TaoTao tìm nhà hàng ăn. Xem tình huống này, có vẻ bánh bao của tiệm kia ăn không ngon thật, không nên mua.
Do dự đắn đo mãi, Mạc Tụng quyết định từ bỏ. Đồng thời trong lòng y cũng dâng lên một suy nghĩ, không thể nén lại được, món ngon trong game, thực sự có tồn tại sao... Hay là nói, đồ ăn ngon như vậy, cũng chỉ là ảo tưởng của bản thân người thiết kế?
Nếu như là vế sau, vậy y hi vọng, tác giả thiết kế game có thể tưởng tượng nhiều một chút, sau đó trong cửa hàng của trưởng thôn sẽ có thêm càng nhiều món ngon!
Không kiếm được bánh bao để ăn, kẹo hoa quả giúp nâng cao tinh thần vào miệng cũng thấy chán ngấy, vậy thì chỉ có thể gửi gắm nhiệt tình vào việc review giới thiệu game thôi.
Chạy vào nhà tắm, rửa mặt qua loa một chút, Mạc Tụng mới trèo lên diễn đàn giao lưu của giải thi đấu thiết kế game giả lập, nghĩ một chút, lập ra topic tên là "Tháng ngày trồng trọt canh tác trong Vùng đất điền viên".
Y dùng giọng điệu thoải mái khôi hài như một người chơi bình thường, viết lại toàn bộ những trải nghiệm mà bản thân mình có được trong suốt mười hai tiếng đồng hồ chơi game. Ngay cả chuyện siêu 囧 như ban đầu không cẩn thận làm sai nhiệm vụ, lãng phí rất nhiều thời gian vào việc đào hố cũng nhắc tới. Bây giờ nghĩ lại, thực ra cũng rất vui.
Không chỉ dùng văn tự để kể, Mạc Tụng còn đính kèm rất nhiều hình ảnh chụp lại trong game.
Hình chụp toàn cảnh thôn nhỏ hoang sơ, non xanh nước biếc lúc đầu, thêm một đám người hùng hục làm cỏ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, sau đó đến hình những căn nhà nhỏ lác đác mọc lên, cùng hình bánh bao trắng cầm trên tay, vừa trắng vừa mềm.
Mạc Tụng thậm chí còn réo gọi những người chơi mở được nông cụ vàng vào góp vui, tung ảnh chụp nông cụ xịn xò của mình lên. Màu vàng chói lói kia, khiến dân mạng xem mà không nhịn được, phải nói một câu "Khá lắm"!
"Vùng đất điền viên là game hả? Sao tôi chưa nghe bao giờ nhỉ, xem review có vẻ cũng thú vị đấy..."
"Lầu trên ơi, là game thật đấy, là trò chơi mới được tải lên hôm qua. Nói thật, nếu chỉ xem giới thiệu tóm tắt của nó, tôi còn lâu mới ấn vào, nhưng mà nghe chủ post nói, tôi có cảm giác mình đã bỏ lỡ một trò chơi siêu hay QAQ!"
"Ha ha ha ha! Biết ngay là anh trai Mì Gấu Đỏ sẽ không nhịn được, lên diễn đàn giới thiệu trò chơi này mà! Khà khà khà, để tôi thêm cho topic này tí lửa nhá, để mọi người nhìn thấy lúa mì mà tôi vất vả khổ sở trồng ra, còn cố ý nạp tiền mua phân bón, bón cho chúng nó. Hạt lúa mì trồng được, vừa to lại vừa thơm, ngửi mà sướng hết cả người! Tôi còn không nỡ bán chúng nó đi cơ, hu hu hu... [Hình ảnh]"
Đáng tiếc, nếu không bán lúa mì đi, cậu ta sẽ không kiếm được tiền đồng, không có tiền đồng thì sẽ không mua được bánh bao thơm thơm cùng hạt giống cho lần trồng trọt tiếp theo. Mạc Tụng ở trong lòng yên lặng bổ sung thêm mấy lời đối phương chưa nói hết, trên mặt là nụ cười khổ hết sức đồng cảm.
Ai mà chả thế!
Có một thì ắt có hai, sau khi người chơi đầu tiên ló đầu ra, liên tiếp có ảnh cùng đoạn clip trong game được tung lên. Rõ ràng chỉ là một game cực kỳ ít người, có nhõn 500 game thủ, vậy mà chỉ trong mấy phút ngắn ngủi topic đã có đến mấy nghìn lượt bình luận. Bên cạnh tên topic cũng có thêm một nhãn dán nhỏ màu đo đỏ.
"Giải thi đấu thiết kế game giả lập" là giải đấu đang rất hot, số người hoạt động trên diễn đàn lên đến hàng trăm triệu, topic mới hot này rất nhanh đã được những dân mạng khác khai quật ra. Là người ai chả có lòng hiếu kỳ, huống chi là nhân dân vũ trụ ngày ngày ngâm mình trên mạng.
"Vùng đất điền viên", "Trồng trọt", đây đều là những danh từ hết sức mới mẻ với mọi người, căn cứ vào suy nghĩ có náo nhiệt không thể không hóng hớt, càng ngày càng có nhiều người lội vào topic này. Nhưng, mặc dù có người cảm thấy tò mò vơi trò chơi, thì phần nhiều vẫn là thấy miêu tả trong bài viết quá khoa trương.
"Chủ post có nghiêm túc không thế? Một game được thiết kế bằng thiết bị giả lập cấp E, đồ họa thô ráp, độ chân thực cũng chỉ có 75% thì chơi vui được đến đâu? Còn cả nhà ở trong hình nữa, trông chả khác gì đồ chơi trẻ con, người chui lọt vào bên trong được hả? Còn cái lúa mì kia, hành tinh nông nghiệp thì không phải đâu đâu cũng có, nhưng anh chỉ cần lên TaoTao đặt hàng thôi, năm phút là ship đến tận mồm, việc gì mà phải vào game tự trồng..."
"Đúng thế, lại còn bảo bánh bao trắng ăn siêu ngon nữa chứ, ha ha ha, làm tôi cười chết. Ai mà không biết cái món này, cứng như cục gạch, ném chó chó chết, mấy người có thể ăn được, thật sự quá dũng cảm!"
"Chủ post nói đi, người thiết kế trò chơi cho ông bao nhiêu tiền, mà có thể khiến ông hạ quyết tâm, thổi phồng một cái trò chơi rách nát đến mức trên trời dưới đất không đâu có như vậy? Nói trò này chơi vui, kiểu gì tôi cũng không tin. Bộ nó chơi vui được như mấy game chế tác lớn là "Xưng bá vũ trụ" với "Đại chiến ngoài hành tinh" à? Hai game kia còn có thể giúp chúng ta giảm bớt triệu chứng đứt gãy gien, nó có thể không? Đừng chơi nhiều quá, để đến lúc cơ thể suy nhược là không ổn đâu."
"Đúng thế đấy, phải biết nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình chứ, chơi mấy game đứng đầu là được rồi!"
"Mấy ông có phát hiện ra không, người chơi game này ai cũng nạp tiền kìa. Cho dù mỗi người chỉ bỏ ra 10 tinh tệ, thì năm trăm người cũng đã là 5000 tinh tệ rồi, người thiết kế trò chơi này kiếm lời dữ luôn! Tôi thấy đau lòng thay cho ví tiền của mấy người họ, có tiền để lại mà mua kẹo nâng cao tinh thần, hay là mua mấy món vũ khí trong game hàng đầu không ngon hơn sao?"
"Trời ạ, thật thế à? Đau lòng +1!"
...
Mạc Tung thấy trong topic của mình đột nhiên xuất hiện một loạt phỏng đoán trái chiều, còn có suy đoán ác ý về người thiết kế game thì sắc mặt lập tức xấu đi. Xuất phát điểm của y là muốn đề cử game nông trại giả lập này mọi người, lại không ngờ được, phần lớn phản hồi đều tỏ ra nghi ngờ. Nói tốt cho trò chơi này, chỉ có mấy trăm người đã đăng nhập được vào, so với số lượng người chơi khác trên diễn đàn, chênh lệch vô cùng lớn.
Phát hiện này khiến y cảm thấy có chút bất lực, người chơi ít, tạm thời là một nan đề khó giải. Trừ khi người thiết kế game lập tức nâng cấp thiết bị giả lập lên cấp cao nhất, khiến tất cả những người ôm hoài nghi có thể đi vào, nếu không những lời này sẽ vĩnh viễn không biến mất...
Nhưng mà người thiết kế ngay từ đầu chỉ dùng thiết bị cấp E, này đã đủ chứng minh tài chính của đối phương eo hẹp, trong tay chẳng có mấy tiền.
Hừ! Chờ đó mà xem, sớm muộn gì trò chơi này cũng tỏa ra sức hấp dẫn độc nhất vô nhị của nó, khiến đám người này mê đến độ ngao ngao kêu gào! Chờ đến lúc đó, y đã trở thành địa chủ, ruộng đất mênh mông, mấy người các ngươi muốn ăn banh bao trắng xả láng, có khi còn phải nhờ ông đây tiếp tế ấy chứ!
Ở trong lòng đề ra cho bản thân một mục tiêu thật lớn, Mạc Tụng hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh out khỏi diễn đàn, quyết định tạm thời không để ý đến mấy bình luận đáng ghét kia. Chờ lần sau vào game, y nhất định sẽ quay lại một đoạn clip càng thú vị hơn, sau đó đăng lên, khiến người người nhà nhà phải kinh ngạc.
Nhưng Mạc Tụng không biết, ngay khi làn sóng chất vấn lên cao nhất, có không ít người vì tò mò, vào trang chủ của giải thi đấu, tìm tên trò chơi rồi ấn vào, thành khẩn kêu gọi người thiết kế nhanh nhanh nâng cấp thiết bị giả lập lên cấp D. Bọn họ cũng muốn thử chơi game nông trại trong truyền thuyết này một tí.
Cũng cùng lúc đó, Hùng Tịch lập một nhóm chat, kéo Mạc Trúc cùng Quý Anh Kỳ vào. Sau khi ba người đã tụ chung một chỗ, anh ta bắt đầu điên cuồng spam ảnh chụp trong game của mình.
"Chiều hôm nay, tôi cuối cùng cũng dựng xong nhà tranh của mình rồi, trước nhà còn có chín khối đất ruộng, trồng lúa mì với ngô. Tôi nói các ông nghe ngày, bọn nó kết trái thực sự rất đẹp, còn siêu thơm, y như một tác phẩm nghệ thuật vậy!"
"Rồi còn cả bánh bao trắng nữa, thơm lắm, hai tiếng ăn một cái. Tôi ăn một phát mười cái luôn, thực sự quá ngon. Chờ lần tới đăng nhập, tôi nhất định phải ăn thêm mười cái nữa!"
"Tôi còn gặp được cậu Bạch trong game nữa, cậu ấy với một người chơi khác tên [Yêu Tinh], chắc chính là người vào game sớm nhất, tiến độ nhiệm vụ so với bọn tôi thì nhanh hơn. Với lại cậu Bạch cũng biết nhiều lắm, có gì không biết tới hỏi, cậu ấy đều nói cách giải quyết cho tôi. Dựa theo cách cậu ấy nói mà canh tác, không cần dùng phân bón hay nước suối thần kỳ, cây trồng của tôi cũng lớn nhanh hơn người khác!"
"Bờ la bờ la... Bô lô bô lô..."
Hùng Tịch nói thao thao bất tuyệt không ngừng mồm, hoàn toàn không thể ý trong nhóm chỉ có mình mình đang độc thoại. Một lúc lâu sau, Mạc Trúc mới đánh gãy anh ta: "Ông nói mấy cái này với bọn tôi để làm gì, bọn tôi có chơi được đâu! Có thời gian nói mấy cái này mới bọn tôi, còn không bằng đi tìm cậu Bạch hỏi thăm, coi đến bao giờ cậu ấy mới tăng tiêu chuẩn đăng nhập vào game!"
Hùng Tịch ngẫm thấy cũng đúng, bèn ném lại một câu "Tôi đi hỏi thử xem", rồi chạy đi tìm Bạch Lê.
Bạch Lê rất nhanh đã nhận được tin nhắn của Hùng Tịch, nghĩ đối phương là nhân viên của công ty cung cấp thiết bị, hỏi như vậy chắc là đang khảo sát nhu cầu khách hàng thôi, vì thế bèn dứt khoát trả lời: "Nếu không có chuyện gì đột xuất, tôi định tháng sau sẽ nâng cấp thiết bị lên cấp D."
Còn lâu nữa mới đến tháng sau, nhưng điều này cũng không trở ngại gì đến việc Hùng Tịch gửi ảnh chụp màn hình đoạn nói chuyện của anh ta với Bạch Lê lên nhóm chat.
Mạc Trúc: ! ! !
Quý Anh Kỳ: ! ! ! ! !
Hai người cùng nhau nói: Tầm này không có anh em gì hết, bọn tôi đi luyện tốc độ tay đây, cố gắng tháng sau cướp được một suất vào game!
---o0o---
Chương 18
"Thực ra, cái này cũng không trách được mày, là tại tao không cẩn thận làm mày giật mình, Chí Tôn đừng buồn nha, chúng ta đi ăn tối nào." Bạch Lê bất đắc dĩ nhìn Chí Tôn đang quay lưng chổng mông về phía mình, nhẹ giọng dỗ dành.
Hôm nay cậu cũng mới biết, hóa ra mèo cũng có thể có một trái tim thủy tinh. Nó sẽ không gầm gừ khóc lóc với cậu, mà chỉ tủi thân úp mặt vào góc tường, đỉnh đầu như có một đám mây đen vần vũ, cả người ủ rũ thê lương.
Nói đi cũng phải nói lại, Chí Tôn rơi vào trạng thái này khiến Bạch Lê cực kỳ đau lòng, còn nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình, thề sau này sẽ không bất thình lình hôn nó nữa!
Chí Tôn vẫn không nhúc nhích.
Bạch Lê không tiếng động thở dài, lại tiếp tục an ủi nó.
Tốn đến nửa tiếng đồng hồ, vừa dỗ dành vừa khen ngợi, mồm miệng khô khóc, nhóc mèo kia mới do do dự dự quay đầu lại, khẽ "Meow" một tiếng. Nó cẩn thận nhìn Bạch Lê, trong cặp mắt mèo tròn xoe tràn đầy áy náy.
Nụ cười trên mặt Bạch Lê càng thêm chân thành, kiên quyết không để nhóc con kia nhìn thấy ý cười trong mắt mình, nhỡ ra mà bị nó hiểu lầm, tưởng cậu đang cười nhạo nó thì biết giải thích làm sao!
Ăn tối xong, Chí Tôn chủ động nhảy lên giường, cuộn tròn lại như một cái bánh ở bên cạnh gối, hình như muốn đi ngủ. Bạch Lê thấy thế thì không đi quấy rầy nó nữa, chờ nó ngủ xong, cậu lại rón rén chui vào trong khoang trò chơi, tiếp tục xây dựng nội dung cho "Vùng đất điền viên".
"Tích" một tiếng, khoang trò chơi thông báo đang hoạt động, mà mèo nhỏ vốn đang ngủ say sưa cạnh gối cũng từ từ mở mắt. Đôi mắt mèo lớn lóe lên ánh sáng nghiêm túc, tựa như đã hạ quyết tâm, đuôi mèo vẫy một cái, thân hình nhỏ nhắn, không chút tiếng động tiếp đất. Nó cất bước chân đầy chất quý tộc của mèo, đi về phía ban công, nơi để năm chậu hoa.
Trong lúc đi, ngọn lủa nhỏ màu bạc ở chóp đuôi đều đặn sáng lên.
Con người đã thay chỗ hạt giống chết kia bằng hạt giống mới rồi. Mà chuyện Chí Tôn muốn làm chính là nhân lúc con người đang bận, nó sẽ trộm luyện tập một chút cách chăm sóc hạt giống. Chờ đến khi con người kiểm tra "Bài tập", nó nhất định không thể bị mất mặt nữa!
*
Sau khi khoang trò chơi khởi động, Bạch Lê không trực tiếp tiến vào game mà đi vào thế giới song song với trò chơi, phong cảnh bên trong giống hết với trong trò chơi, chỉ khác là không có những người chơi khác, chỉ có mình Bạch Lê ở đây.
Bây giờ, phần lớn người chơi đều đã chơi game đủ mười hai tiếng, nhiệm vụ người mới ở chỗ NPC trưởng thôn cũng đã ra hơn một nửa rồi, người chơi có tiến độ nhanh nhất đã nhận đến nhiệm vụ thứ sáu, chính là nhiệm vụ xây dựng hàng rào quanh "Khu đất" của mình.
Nhiệm vụ này là do Bạch Lê giữa chừng thêm vào, xem như một lần tối ưu hóa nhỏ trong game.
Nhiệm vụ thiếp theo là để người chơi lắp đặt các vật dụng sinh hoạt vào nhà nhỏ, tự tay nấu một bữa ăn, giải quyết vấn đề no ấm, tiếp đó là hướng dẫn người chơi trao đổi buôn bán với nhau, như vậy cuộc sống trồng trọt canh tác trong game có thể bắt đầu.
Đây là giai đoạn đầu của trò chơi, Bạch Lê không định làm gì quá phức tạp. Chờ người chơi đã quen thuộc với phong cách của game rồi, thì sẽ là lúc để bọn họ tự do phát huy.
Nhưng mà trước đó, cậu cần phải thiết lập thêm level cho nhân vật đã. Khi level của người chơi tăng lên, các loại hạt giống cây trồng ở cửa hàng của trưởng thôn cũng sẽ được mở khóa dần dần, người chơi có thể mua hạt giống ở đó. Nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ hoặc mở gói quà nạp nhận được hạt giống vượt qua level nhân vật, họ vẫn có thể trồng hạt giống đó xuống, cái này không ảnh hưởng gì. Mà mỗi lần thành công thu hoạch cây trồng, người chơi có thể nhận được điểm kinh nghiệm tương ứng để tăng level cho nhân vật của mình.
Căn cứ vào những thiết lập này, Bạch Lê lại tăng thêm vài hạn chế nữa. Khi người chơi nhận được hạt giống vượt qua level nhân vật, hạt giống đó sẽ chỉ có thể do chính người chơi đó trồng, nông sản sau khi thu hoạch có thể tùy ý xử lý. Người chơi có level thấp hơn không thể thông qua mua bán hay cho tặng để có được hạt giống cấp cao hơn level bản thân. Nếu muốn có hạt giống cấp cao, chỉ có thể thông qua hai cách, một là làm nhiệm vụ, hai là nạp tiền.
Không khéo chính là, cả hai cách này đều phải dựa vào vận may.
Bạch Lê chống cằm nghĩ, chờ sau này level của người chơi cao hơn, cậu còn có thể thêm vào một phần nữa là thành tựu hoặc danh hiệu. Có lẽ người chơi sẽ sẵn lòng chăm chỉ trồng trọt vì một danh hiệu phong tặng nghe hay hay nhỉ?
Bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, Bạch Lê dứng tại chỗ cười một lúc lâu.
Mãi mới ngừng cười được, cậu lại tiếp tục nghĩ xem nên thêm vào game cái gì.
Trải qua quá trình quan sát lúc ban ngày, Bạch Lê phát hiện, người chơi trong game dường như rất thích thú đối với một vài thứ hiếm thấy. Ví dụ gần cậu nhất chính là Yêu Tinh, vung tay một cái đã ném mấy chục nghìn tinh tệ vào khu mua sắm, mỗi khi đối phương mở ra được món vật phẩm quý nào trong gói công cụ vàng, Bạch Lê để y thấy nụ cười trên mặt đối phương càng thêm tươi tắn, khí thế quanh người cũng dịu xuống.
Nhưng tay thối muôn đời là tay thôi, lắm tiền cũng không thể thay đổi được việc, số của Yêu Tinh thực sự không được đỏ cho lắm, mở nhiều gói công cụ vàng như vậy mà vật phẩm quý đến tay chỉ có ba bốn cái.
Tỷ lệ bên Yêu Tinh như vậy vẫn coi là bình thường chán, có một người chơi, chỉ mua gói công cụ có một lần mà lại một phát lấy được ấm đun nước vàng, anh ta sướng quá, lăn vòng vòng trên bãi cỏ phải đến năm phút đồng hồ, trên người dính đầy đất cát với vụn cỏ cũng không thèm để ý, còn tiện tay kéo người chơi khác đi ngang qua nhảy vòng tròn.
Thế mà những người chơi khác không chỉ không cảm thấy động tác của anh ta quá khoa trương, trái lại còn hùa theo gia nhập, nắm tay nắm chân, nói làm như vậy có thể dính tí may mắn, nghe rất chi là mê tín.
Nghĩ đến đây, Bạch Lê cố moi móc trong trí nhớ của mình, thống kê ra một loạt các loại đồ vật thích hợp để làm phần thưởng, nhập vào dáng vẻ cùng công dụng của từng cái, sau đó thiết kế chương trình tương ứng: Khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ khiến NPC đặc biệt hài lòng, NPC sẽ ngẫu nhiên thưởng thêm một loại công cụ hiếm, bao gồm nhưng không giới hạn ở hạt giống cao cấp, đồ ăn, công thức nấu ăn đặc biệt, đồ trang trí nhỏ cho nhà ở... Những phần thường này, Bạch Lê tính cứ cách một thời gian sẽ tăng thêm một đợt mới.
A, khiến tín đồ tràn ngập cảm giác chờ mong và thích thú chính là chuyện mà một Nông thần đủ tiêu chuẩn như cậu nên làm.
Sửa một chút, dừng một chút rồi lại tiếp tục sửa, thế mà loáng cái đã hai tiếng trôi qua. Bạch Lê lại lên game, thu hoạch số ngô đã chín trong ruộng của mình, gieo một lượt mới xuống.
Đất ruộng của cậu vẫn chỉ có chín khối như lúc ban đầu, lại nhìn sang nhà hàng xóm cách vách một cái. Chỉ có một buổi trưa, Yêu Tinh đã mở rộng đất ruộng của hắn lên thành một miếng 5x5, vừa đúng 25 khối đất. Lúc này 25 khối đất đã được đối phương gieo hạt giống ngô xuống, thân ngô cao khỏe đổ bóng dưới ánh mắt trời rực rỡ.
Nghĩ đến mỗi lần mình login, Yêu Tinh đều có mặt, vậy mà lần này lại không thấy người đâu, tâm trạng Bạch Lê có hơi vi diệu. Nhưng vi diệu chưa đến ba giây, cậu lại cảm thấy mình như thế là không được, hai người vốn chỉ là hai kẻ xa lạ, tình cờ gặp nhau trong game mà thôi, sao cậu lại còn muốn quản xem đối phương online lúc nào chứ?
Lúc này, những người chơi khác vì đã ở trong game đủ sáu tiếng, đều logout hết rồi, không còn ai nữa cả. Bạch Lê cũng không ở lại lâu, làm hết tất cả công việc cần thiết, cậu cũng đăng xuất.
Lại "Tích" một tiếng, khoang trò chơi chậm rãi tắt máy.
Một cái bóng nhỏ màu cam nhanh chóng từ ban công vọt vào trước khi cửa khoang trò chơi mở ra, dùng sức bật hoàn toàn không tương xứng với hình thể của mình, đạp một phát nhảy lên giường, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Bạch Lê không phát hiện ra. Cậu thấy Chí Tôn còn đang ngủ, bèn nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà tắm tắm rửa, sau đó lại khẽ khàng trèo len giường, cố gắng không đánh thức mèo con đang say ngủ bên cạnh.
Đèn trong phòng tự động tắt đi.
Trong bóng tối, lỗ tai của bé mèo đang "Ngủ" run run một chút, vùi đầu vào trong ngực.
*
Ngày thư ba sau khi trò chơi ra mắt, Bạch Lê tỉnh dậy trong ánh nắng bình minh lấp lánh. Cảm giác trên bụng có thêm một nguồn nhiệt nho nhỏ, cậu nhìn sang bên cạnh gối, quả nhiên không thấy Chí Tôn đâu nữa.
Nhóc con này, hôm qua ngủ thì đạp mặt cậu, hôm nay lại đè lên bụng cậu, không biết ngày mai nó còn xoay ngang xoay ngửa thế nào nữa đây? Tướng ngủ thực sự quá là kém, rõ ràng tối qua lúc tắt đèn, nó nằm rất ngoan mà...
Lần này Bạch Lê không khách sáo, thò tay vào trong chăn chọc chọc mông Chí Tôn, thành công quấy rối nó. Sau đó mới đứng dậy thay quần áo, đánh răng rửa mặt, ăn sáng.
Ăn sáng xong, Bạch Lê đi xem số rau mà hôm qua mình trồng coi bọn nó lớn thế nào rồi. Không chờ cậu mở miệng, Chí Tôn đã đạp vuốt mèo nhỏ của nó, chủ động đến gần chậu hoa, điều khiển ngọn lửa nhỏ trên chóp đuôi của mình, quét qua chậu hoa một cách chậm rãi nhịp nhàng. Làm đúng tròn một chút.
"Meow ~ meow ~" Sao nào sao nào, có phải tui giỏi lắm không? ?
Mèo nhỏ không biết nói chuyện dùng tiếng kêu biểu đạt sự kích động cùng sốt sắng của mình.
Bạch Lê vậy mà lại hiểu được hàm nghĩa trong tiếng kêu của nó, cậu cười híp mắt sờ sờ đầu Chí Tôn, khen ngợi: "Chí Tôn thật là giỏi, tao chỉ dạy có một lần mà mày đã học được rồi. Thực sự là bé mèo nhỏ (thú Noãn Quang) thông minh nhất trần đời!"
Hừ hừ, con người ngốc nghếch, tui đây không phải bé mèo nhỏ!
Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Chí Tôn có một giây thì đã bị đủ loại khen ngợi thổi phồng của Bạch Lê đánh tan thành mảnh vụn. Cái đầu mèo nhỏ nhỏ ngây ngây ngất ngất, cảm thấy mình thực sự quá đỉnh!
Bạch Lê nghĩ, không thể chỉ khích lệ không thế được, như vậy không thực tế. Vì thế ngon tay khẽ động, tập trung một ít mộc thanh linh khí lên đầu ngón tay, thử thăm dò đưa đến trước mắt Chí Tôn.
Cậu vốn định dùng đầu ngón tay chạm lên gáy Chí Tôn một chút, truyền mộc thanh linh khí cho nó. Kết quả là phản ứng của Chí Tôn so với tưởng tượng của cậu thì lớn hơn nhiều, nó giống như nhìn thấy món ăn ngon nào đó, hai cái măng cụt phía tước víu lấy tay Bạch Lê, há miệng một cái, thế mà ngậm luôn đầu ngón tay của cậu vào trong.
Bị liếm một cái, Bạch Lê đầu tiên là ngây ra, sau đó cậu vội vàng rụt tay về. Còn Chí Tôn, ăn được mộc thanh linh khí rồi thì đang đắc ý liếm mép, không hề biết hành vi của mình đã dọa sợ con người kia.
Chí Tôn vậy mà có thể cảm nhận được linh khí! Bị phát hiện này dọa sợ, Bạch Lê nhịn không được dò xét nhìn Chí Tôn, lại thấy nhóc con này giống như say rượu, chân trái đá chân phải, nhưng vẫn cố chấp bước từng bước về phía cậu.
Bạch Lê: "..."
Chắc là cậu nghĩ nhiều quá rồi, Chí Tôn chỉ là hơi tham ăn một chút. Hơn nữa, nó là thú Noãn Quang, có mẫn cảm với mộc thanh linh khí cũng là bình thường.
"Mày đó, mày đó, gấp như vậy làm gì, cũng không phải không cho mày, lần sau không được như thế nữa đâu đấy."
Thành công thuyết phục chính mình, Bạch Lê cúi xuống ôm lấy Chí Tôn đã "Say" đến độ không ngóc đầu lên nổi nữa, trực tiếp đi về phía khoang trò chơi.
Game có thể không chơi, nhưng ruộng đất không thể bỏ không.
Lúc Văn Tinh Diệu khôi phục lại ý thức, thiếu chút nữa đã vì cảm giác sảng khoái còn sót lại làm cho nhũn cả chân. Cảm giác này nói thế nào nhỉ, giống như vừa làm trọn bộ massage toàn thân một lần vậy, hiệu quả kia so với việc hắn chém giết một ngày một đêm trong game giả lập còn lớn hơn.
Rốt cuộc là phụ tá đưa hắn đi đâu, sao hắn lại có ý nghĩ chứng đứt gãy gien của mình có cơ hội chữa khỏi chứ?
Văn Tinh Diệu chuẩn bị liên lạc với phụ tác của mình hỏi tình hình sức khỏe của bản thân, lúc ấn vào giao diện chat lại không cẩn thận run tay một cái, xóa luôn lịch sử trò chuyện trước đó đi.
"..." Được rồi, quả nhiên là hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Lịch sử trò chuyện bị xóa cũng không khiến Văn Tinh Diệu bận tâm. Vẫn là câu nói kia, nếu thực sự có việc khẩn cấp cần xử lý, phụ tá sẽ đánh thức hắn trong hiện thực chứ không phải để lại tin nhắn trên mạng vũ trụ.
Lại một lần nữa bảo phụ tá thúc giục các binh sĩ vào game trải nghiệm, Văn Tinh Diệu không có chút gánh nặng nào, đăng nhập vào game.
Hôm qua, trước khi hắn logout có gieo hạt giống ngô xuống ruộng, không biết giờ chúng nó lớn thế nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.