Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 98: C98: Chương 189 + Chương 190
Miêu Miên Nhi
13/02/2023
23/11/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 189
Cho dù là sau này, khi "Vùng đất điền viên" đã ra mắt được mấy năm, thì mỗi khi nhắc đến những lần livestream thành công nhất, người dân vũ trụ vẫn sẽ thỉnh thoảng nhắc đến buổi phát sóng ngày hôm nay.
Mỗi khi nhắc đến [Đêm đông rét lạnh] – Người chiến thắng cuối cùng của hoạt động lần này, thì vẫn có người không nhịn được giơ ngón cái, khen một câu: "Em gái này đúng là người mạnh mẽ."
Nếu nói lần thi đấu này là căn cứ vào thứ tự bị xé bảng tên của người chơi để quyết định thứ hạng, thì [Đêm đông rét lạnh] hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu.
Lúc đó, sau khi cô tìm kiếm trong thanh lâu "Phong hoa tuyết nguyệt" xong, thì nấp trên nóc của dãy nhà cao nhất, thích hợp để đánh lén những người chơi khác đi ngang qua.
Thú hình của cô có lẽ là linh miêu hoặc là báo hoa, trốn trong một góc không người, che giấu kỹ hơi thở của mình thì đã có thẻ khiến bản thân hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh, càng khiến người ta khó lòng phát hiện.
Động tác xé bảng tên của người khác cũng cô cũng không phải kiểu cậy mạnh, mà dựa vào vô số những thủ đoạn nhỏ. Khán giả đến phòng phát sóng của cô càng giống như đang quan sát một màn biểu diễn không có tiếng động, lại rung động lòng người, trong lúc xem, bọn họ cũng vô thức nín thở, chỉ lo tiếng hô hấp ồ ồ của mình quấy nhiễu đến động tác của cô.
May mà mỗi một lần [Đêm đông rét lạnh] ra tay thì đều thành công, thậm chí đối thủ của cô cùng chưa kịp phảm ứng thì đã bị loại bỏ. Mà cô, trong cái nhìn tuyệt vọng cùng không cam lòng của đối thủ, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, trên đường còn có thể tình cờ nhặt được mấy tấm thẻ thực vật chưa bị phát hiện.
Cô đi đến đâu, là ở đó lại có "Đổ máu" đến đó.
Ngay cả Bạch Lê, cũng bị cô cho out. Tình huống nói ra thì có chút khôi hài, nhưng đây đúng là chuyện thực sự đã xảy ra trong sự chú ý của tất cả mọi người.
Có lẽ là quá tập trung vào việc tìm kiếm thẻ thực vật, bạch Lê không phát hiện bảng tên sau lưng mình hơi bong ra, chỉ có một phần tư dính ở chỗ miếng dán ban đầu, ba phần tư còn lại thì bị cong gập lên, chỉ dính lại được có một tí.
Từ trên cao nhìn xuống, bảng tên sau lưng Bạch Lê có kẽ hở rất rõ ràng. Chỉ cần dùng cái gì đó kéo nhẹ một cái, là có thể dễ dàng xé bảng tên của cậu xuống.
[Đêm đông rét lạnh] ước chừng tỷ lệ thành công của mình phải hơn 60%, vì thế một bên âm thầm bám theo Bạch Lê, một bên bắt đầu chế tác công cụ mình cần. Rất nhanh cô đã làm ra một thứ trông tương tự như cần câu, trên đỉnh chóp có gắn hai chiếc móc cong sắc nhọn, sau đó cô lại lấy miếng dán mính lấy được lúc xé bảng tên của người khác ra, cố định vào móc câu.
Sau khi hoàn thành công cụ, xác nhận xung quanh chỉ có hai người là mình và Bạch Lê xong, cô nhảy từ trên nóc nhà xuống, rón rén đi theo sau lưng Bạch Lê.
Quá trình này diễn ra rất nhanh, thậm chí trong lúc Bạch Lê còn chưa phát hiện ra sau lưng mình có người, cô đã ra tay, duỗi cầu móc câu về phía lưng Bạch Lê chọc một cái, miếng dán bên trên dính vào bảng tên có chữ [Lê Bạch], giật ra! !
Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, bảng tên lỏng lẻo ban đầu đã dính lên cần câu, sau đó lọt vào trong tay [Đêm đông rét lạnh]. Mà móc câu sắc bén kia ngay cả quần áo trên người Bạch Lê cũng không chạm tới.
Ngay lập tức, khán giả xem live vỗ tay rầm trời, nói, luận về việc sử dụng "Vũ khí", [Đêm đông rét lạnh] mà xưng thứ hai thì không ai dám là thứ nhất.
Lúc bảng tên của mình bị xé, Bạch Lê phải mất mấy giây mới phản ứng lại được, quay người nhìn thì thấy một nữ game thủ đang kích động nhảy nhót nhìn về phía mình, trên mặt là niềm vui sướng nhàn nhạt. Buồn bực trong lòng tản đi, cậu vẫy vẫy tay về phía đối phương, cao giọng nói một câu "Cố lên", rồi bị hệ thống dịch chuyển ra cổng thành.
Bên ngoài cổng thành, những người chơi bị loại trước đó vừa nhìn thấy Bạch Lê, người thiết kế ra trò chơi cũng bị cho out thì vẻ đưa đám trên mặt nhạt đi, cảm thấy bản thân được an ủi.
Ngay là người lợi hại như Lê Lê là cũng bị loại, trận chung kết này, thực sự quá khủng bố! Bọn họ không dám nghĩ, cuối cùng người chơi nào sẽ giành được hạng nhất.
Sau khi bị loại, Bạch Lê cũng thấy có chút xấu hổ, bèn an ủi khán giả đang xem phòng trực tiếp của mình, nói tuy cậu bị loại nhưng [Yêu Tinh] vẫn còn ở bên trong, rút thăm trúng tiêu chuẩn trên Xingbo vẫn còn cơ hội.
Kết quả cậu vừa mới dứt lời, thì Văn Tinh Diệu đã xuất hiện cách đó không xa, hai người chân trước chân sau bị cho ra khỏi thành.
Bạch Lê: "... ..."
Khán giả: "Ha ha ha ha ha!"
Miệng thì cười mà nước mắt chan hòa, giấc mộng của bọn họ tan vỡ rồi.
Để giảm bớt sự lúng túng, hai người tụm lại, trao đổi về nguyên nhân bị loại của mình.
"Cái này tôi biết! Anh đại [Yêu Tinh] bị người chơi tên là [Màu mực] kia đánh lén!"
"Quái lạ, tôi nhớ trước khi thi đấu, người kia vẫn còn tới chào hỏi với Lê Lê và [Yêu Tinh] mà, mấy người họ rõ ràng có quen biết, sao lúc thi đấu lại chém nhau thế?"
"Oa! Quả nhiên, cho dù phương thức thi đấu của vòng bán kết và chung kết có thay đổi, những chữ Cướp này vẫn xuất hiện xuyên suốt quá trình, đứng trước chiến thắng cuối cùng, tình bạn có là cái gì đâu, hì hì hì!"
"Hừ... Lầu trên, thím cứ thừa nhận đi, có phải mấy hôm nay bị hoạt động làm trái tim tổn thương rồi chứ gì, để tôi đoán xem nào, có phải anh em hay chị em gì đó của thím cướp sạch số rau củ mà thím trồng được đúng không?"
"Hu hu hu hu hu! ! ! ! !"
"Ầy ầy ầy, đề tài chệch hường rồi ~ lúc đó đúng lúc tôi đang xem phòng phát sóng của anh đại [Yêu Tinh], cách mà người chơi tên [Màu mực] kia đánh lén, tôi thấy có hơi quái, anh ta chạy tới bên cạnh anh đại [Yêu Tinh] không biết nói cái gì, giọng thực sự quá nhỏ, ngay cả ống kính camera cũng không thể bắt được. Lúc đó anh đại [Yêu Tinh] có vẻ giật mình, sau đó mới lộ ra sơ hở, bị [Màu mực] nhân cơ hội xé bảng tên trên lưng xuống."
"Ồ, nói thế nào nhỉ, thắng làm vua thua làm giặc, tuy là vì nguyên nhân này nên anh đại [Yêu Tinh] mới bị loại, nhưng thua chính là thua, chỉ có thể chấp nhận thôi, aiz."
"Thì ra là vậy, vậy rốt cuộc anh ta nói với anh cái gì thế?" Bạch Lê chớp chớp mắt, bên trong toát ra sự nghi hoặc không hề che giấu. Rõ ràng, cậu cũng không nghĩ Văn Tinh Diệu là người dễ bị ngoại lực tác động như vậy, trừ khi cái Chúc Mặc Lăng nói đủ gây chấn động.
Văn Tinh Diệu không trả lời câu hỏi của Bạch Lê ngay.
Bây giờ đầu óc của hắn vẫn còn đang quay mòng mòng, không thể bình tĩnh lại để suy xét vấn đề kia. Câu "Bạch Lê rất có thể là em trai thất lạc của tôi" mà Chúc Mặc Lăng nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, khiến hắn không thể phân biệt, rốt cuộc Chúc Mặc Lăng đang nói thật, hay là nói dối để nhân cơ hội xé bảng tên của hắn.
Nếu chỉ muốn lừa hắn, vậy tại sao phải nói như vậy, dùng đại một lý do nào khác không tốt hơn sao? Nhưng nếu chuyện này là thật... Nó có khả thi không? Theo như những gì Bạch Lê từng nói với hắn, cậu là một người bình thường, ba mẹ mất sớm, được bộ phúc lợi của Đế quốc nuỗi dưỡng, sau khi đủ tuổi trưởng thành thì dọn ra ngoài, bắt đầu sinh hoạt độc lập.
... Được rồi, Bạch Lê có năng lực đặc biệt như vậy, quả thực cũng không thể gọi là người bình thường được.
Nhưng một người xuất thân đơn giản như vậy, sao có thể dính dáng đến Chúc Thanh Lăng bỏ trốn khỏi "Sao Hi Vọng" được chứ?
Văn Tinh Diệu có biết người tên Chúc Thanh Lăng này, thậm chí bảy, tám năm trước, đã từng gặp cậu nhóc choai choai mười mấy tuổi đó, khi đó khoảng cách khá xa, chỉ cảm thấy người này thật trắng, ngoại hình cũng thuộc kiểu xinh xắn đáng yêu, còn ấn tượng nhiều nhất vẫn là trên chiến trường, khi chiến đấu với trùng tộc.
Cậu chủ nhỏ của tộc Thiên Hồ, Chúc Thanh Lăng, trời sinh nắm giữ năng lực ảo thuật siêu phàm, dưới lớp sương mù che lấp, có thể tùy ý biến hóa thành bất cứ cảnh tượng nào. Thiên phú trác tuyệt, năng lực tuyệt vời, giúp cậu ta phát huy vai trò to lớn trên chiến trường, trong giai đoạn giữa và cuối của cuộc chiến, còn là người dẫn dắt, giúp vài chiến dịch quan trọng giành thắng lợi.
Nhưng mà, ông trời đố kỵ người tài, Chúc Thanh Lăng giấu người nhà lên chiến trường chưa đầy nửa năng thì chứng đứt gãy gien dùng tốc độ nhanh nhất bùng phát, chỉ ngắn ngủi có mấy tháng đã từ giai đoạn đầu đi tới gian đoạn giữa, sắp chuyển cuối. Đến khi cậu ta chính thức lùi về kỳ con non, thì dựa theo quy định của Đế quốc, bị đưa tới "Sao Hi Vọng".
Mấy năm đó, thú nhân bị đưa tới "Sao Hi Vọng" thực sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến tuyệt vọng đau đớn trong lòng người ở lại trở thành một cái gì đó hết sức bình thường. Văn Tinh Diệu đối với bậc thiên tài ngã xuống này cũng thương tiếc mấy ngày, sau đó lại tập trung sức lực vào cho cuộc chiến. Lúc đó chứng đứt gãy gien của hắn cũng đã có dấu hiệu chuyển biến xấu, mấy trận đánh cuối cùng cũng là miễn cưỡng chống đỡ, cho nên hắn không có nhiều thời gian để đau buồn.
Nhưng bây giờ, lại có người nói cho hắn biết, thiên tài đã ngã xuống kia, thiếu niên mà hắn chỉ mới được nghe kể qua lời đồn chứ chưa từng tiếp xúc gần, lại chính là Bạch Lê. Việc này thực sự quá khó tin!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Bạch Lê bây giờ, hình như không hề có chút ấn tượng vào với chuyện của Chúc Mặc Lăng cả, tình huống này là sao đây?
... Không, không đúng, hắn quên mất thiên phú của Chúc Thanh Lăng. Ảo thuật... Có phải có thể thay đổi dáng vẻ bên ngoài, còn sửa chữa luôn lại ký ức từ nhỏ đến lớn của cậu không? Nếu là vậy, lời Chúc Mặc Lăng nói rấ có khả năng là thật.
Nhưng mà, Chúc Mặc Lăng nói loại chuyện còn chưa chắc chắn này cho hắn biết làm gì? Là muốn mượn lời của hắn để nhắc đến chuyện này với Bạch Lê, hay là muốn thể hiện thân phận của mình... Chúc Mặc Lăng là anh trai của Bạch Lê, hắn và Bạch Lê lại đang hẹn hò, vậy không phải, Chúc Mặc Lăng chính là anh vợ của hắn sao?
Được lắm! Văn Tinh Diệu cảm tháy mình đã phát hiện ra ý đồ hiểm ác của Chúc Mặc Lăng, người này đang tuyên bố địa vị của mình với hắn đây mà.
Sau này thấy Chúc Mặc Lăng, e là sẽ phải thay đổi thái độ khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, Văn Tinh Diệu nghĩ rất nhiều thứ, lại cùng ra một quyết định giống Chúc Mặc Lăng, đó chính là tạm thời không nói lại chuyện này cho Bạch Lê, tránh cho cậu phải suy nghĩ. Chờ khi nào chứng cứ đầy đủ rồi, hoặc là Chúc Mặc Lăng có thể miễn cưỡng khôi phục lại hình người ngoài hiện thực, thì để đối phương chính miệng nói.
"Không có gì." Văn Tinh Diệu lắc đầu, rất nhanh nói sang chuyện khác để dập tắt chủ đề này.
Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, Bạch Lê hơi bực một chút, nhưng nghĩ tới chuyện hai người nói có thể khá quan trọng, cậu không tiện để biết thì lập tức bình thường lại, cùng Văn Tinh Diệu đứng một chỗ, yên tĩnh chờ thi đấu kết thúc.
Sau đó không lâu lắm, Khương Hoài Bích, Hồ Nhất, Hồ Nhị cũng lần lượt bị đưa ra, ngoài cộng thành chẳng mấy chốc đã tụ tập một nhóm người khá đông. Đếm đếm, có đến 47 người, điều này cũng có nghĩa là, trong tòa thành cổ rộng lớn, chỉ còn có ba người vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Ứng của viên của ba tiêu chuẩn đăng nhập đã xuất hiện.
Lại thêm mấy phút, một nam game thủ diện mạo xinh đẹp lại trông không bị nữ tính được đưa ra. Lúc mới xuất hiện ngoài cửa thành, y vẫn còn đang mơ hồ, dường như không biết là mình bị làm sao, chờ đến khi nhận ra vị trí của mình thay đổi, y rất nhanh đã bình tĩnh lại, trình độ lật mặt phải nói là thượng thừa.
Khương Hoài Bích lặng lẽ lại gần chỗ Bạch Lê, giới thiệu cho cậu: "Lê Lê, người này là [Quán rượu] ở thôn số 52, không biết anh còn nhớ không, đây cũng là một trong những streamer mới hôm nọ, nội dung livestream là Thay quần áo, bây giờ là streamer xinh đẹp nổi tiếng của Vùng đất điền viên đấy!"
Vừa nghe vậy, Bạch Lê lập tức có ấn tượng, cùng Khương Hoài Bích lặng lẽ nhìn [Quán rượu] đứng cách đó không xa, sau đó gật đầu bảy tỏ sự tán thành đối với nhan sắc của đối phương.
Ai mà không thích ngắm mấy anh giai xinh gái với mấy chị gái đẹp trai chứ?
Cách đó không xa, [Quán rượu] cũng để ý thấy người thiết kế game đang nhìn mình, trong lòng không khỏi vui vẻ rạo rực, đang muốn đi tới chào hỏi với Bạch Lê thì lại nghe tháp chuông trong thành truyền đến tiếng vang, lúc này cách thời gian kết thúc trận đấu còn ba phút, xem ra là hai người trong thành đã xé nhau xong rồi.
"Sàn đấu vỗ" vốn dùng làm nơi tranh hạng nhất nhì ba, nay trực tiếp biến thành sân khấu trao thưởng, ba người [Đêm đông rét lạnh], [Màu mực], [Quán rượu], mỗi người không chỉ nhận được một tiêu chuẩn đăng nhập màu vàng chói lọi từ trên trời rơi xuống, hàng thật giá thật, mà còn được tặng thêm danh hiệu đặc biệt "Vua cướp đồ ăn", "Cao thủ cướp đồ ăn" "Cướp đồ ăn thiện nghệ", sau khi đeo lên sẽ có tác dụng bổ trợ khi thu hoạch cây trồng.
Ba danh hiệu này đều là kiểu chữ vàng viết hoa, sau khi đeo lên đỉnh đầu trông rất đẹp, cứ như vương miện nhỏ bằng vàng vậy.
Phát hiện này khiến Chúc Mặc Lăng có hơi không hài lòng với tên danh hiệu của mình, nhưng thấy Bạch Lê không quá để ý, nên sắc mặt anh ta cũng dịu lại, cảm thấy mình rất xứng với danh hiệu "Cao thủ cướp đồ ăn" này.
Hồ Nhất và Hồ Nhị quả thực không hiểu nổi, sao tộc trưởng của mình lại đột nhiên tỏ ra dễ hài lòng như thế?
Người chơi bị loại vây xem xung quanh tuy rất hâm mộ, những cũng hiểu được đạo lý, thắng làm vua thua làm giặc, huống hồ ba người chơi này cũng là dựa vào thực lực của mình để giành chiến thắng.
Kết thúc lễ trao giải, một đám người chơi đứng ở cổng thành, chờ xe ngựa tới đón. Trong lúc chờ đợi, Chúc Mặc Lăng lại tới tìm Bạch Lê, dưới ánh mắt cảnh giác săm soi của Văn Tinh Diệu, nói toàn những chuyện không liên quan đến thân thế của Bạch Lê.
"Anh nghe nói trước đó em hứa với cư dân mạng là, nếu em lấy được tiêu chuẩn đăng nhập thì sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng trên Xingbo. Giờ anh lấy được một suất, cũng không muốn đưa cho ai cả, tiêu chuẩn này, em giúp anh đưa ra ngoài đi, có được không?"
---o0o---
Chương 190
Lúc Chúc Mặc Lăng nói lời này cũng không hạ thấp âm lượng, cho nên không chỉ những người chơi xung quanh nghe thấy, mà khán giả xem live đang mất mát cũng nghe rõ.
"! ! ! Ban đầu tôi cứ nghĩ người anh em này quá nham hiểm, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] kết bạn không cẩn thận, nhưng giờ tôi chỉ muốn nói, người anh em này quá tuyệt vời! Tiêu chuẩn đăng nhập vất vả lắm mới lấy được đến tay thế mà có thể không chớp mắt đem cho, hào phóng, quá hào phóng! Tất cả người chơi dự bị bọn tôi xin được cảm tạ đại ân đại đức của người anh em!"
"Lê Lê, nhanh đồng ý đi! Cứ nghĩ là không còn cơ hội gì nữa, nào ngờ qua thôn này vẫn còn thôn khác, hi vọng lần này thần may mắn sẽ để mắt đến tôi, để tôi lấy được tiêu chuẩn đăng nhập này!"
"Tôi ghi âm rồi, hi vọng anh trai [Màu mực] sẽ không đổi ý!"
"Đừng đừng, cho lên Xingbo rút thăm trúng thưởng còn không bằng bán lại giá cao cho tôi, anh có thể kiếm được một món lớn đấy!" Câu này viết bằng phông chữ màu vàng in đậm.
"Là hàng xóm trong game của [Màu mực], tôi không thể không nói một câu, nếu trong game có bảng xếp hạng nạp tiền, anh ta kiểu gì cũng sẽ có mặt trong top 10! Anh ta hoàn toàn không thiếu tiền, cho nên mới có thể đưa tiêu chuẩn ra cho một cách sáng khoái như vậy."
"... Hâm mộ."
"Hâm mộ + 1!"
Bạch Lê không ngờ Chúc Mặc Lăng sẽ nói vậy, kinh ngạc đưa mắt nhìn anh ta, nhưng không trực tiếp từ chối yêu cầu này, ngược lại nghiêm túc truy hỏi: "Anh chắc chắn mình muốn làm như vậy à, tiêu chuẩn này là anh vất vả thắng được, chẳng lẽ đưa đi không thấy đáng tiếc sao?"
Nếu đưa ra ngoài thật, liệu sau này có cảm thấy hối hận không?
"Không đâu, em yên tâm đi." Chúc Mặc Lăng lắc đầu, nói, "Ba người bọn anh có thể vào trò chơi, đều là nhờ có em, bây giờ còn muốn em giúp xử lý tiêu chuẩn đăng nhập được thưởng này, anh còn thấy hơi ngại đây."
Tuy miệng thì nói ngại, nhưng dáng vẻ Chúc Mặc Lăng lại không có chút lùng túng nào khi nhờ người khác giúp đỡ, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mà người chơi cùng khán giả đứng ngoài nghe bọn họ nói chuyện thì trực tiếp nổ tung luôn, lượng thông tin mà người chơi tên [Màu mực] kia nói ra, có phải hơi bị lớn quá rồi không? Ý của anh ta có phải là, tiêu chuẩn đăng nhập của bọn họ thực ra đều là Bạch Lê đưa cho? Ồ hố, hóa ra làm bạn của người thiết kế trò chơi còn có phúc lợi tuyệt vời như này nữa à?
Sau đó, những người này lại nghĩ đến mấy người thường xuyên đi cùng với Bạch Lê như Tống Hân Nhiên, Đường Nghênh, nhóm Hùng Tịch, không tránh khỏi việc liên hệ nguồn gốc tiêu chuẩn của bọn họ với Bạch Lê.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng bọn họ lại thấy càng chua, ngay tại chỗ trồng từng cây từng cây chanh. Quả chanh chín nhuộm một màu vàng rục rỡ rơi đánh bộp xuống đầu của bọn họ, đập cho bọn họ hoa mắt chóng mặt.
Sau khi chắc chắn quyết định này của Chúc Mặc Lăng vô cùng nghiêm túc, Bạch Lê cũng không khách sáo với anh ta nữa, thoải mái nhận lời, nói chờ mọi người quay về thôn của mình xong, cậu sẽ lên Xingbo công bố nội dung rút thưởng. Còn cố ý hỏi thăm Chúc Mặc Lăng, xem anh ta có muốn nhắc đến tên trong game của mình không.
Chúc Mặc Lăng sao cũng được gật đầu.
Nhóm người chơi đứng túm năm tụm ba ở cổng thành, hoặc nhẹ giọng thảo luận về hành vi vung tiền như rác của [Màu mực], hoặc nhân cơ hội này trao đổi thông tin về thôn của nhau, vì thế ở hiện trường lập tức xuất hiện mấy đoạn đối thoại:
"Gì cơ? ! Thôn của mấy người ở đâu cũng có nước á, lúc trời mưa còn có thể làm nước sông dâng lên nhấn chìm mấy đoạn đường nữa à? Vậy nhà ở của mọi người phải làm sao, hoa mày trong ruộng làm thế nào, đừng nói đều bị úng hết nhé?"
"Ha ha, yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, người được phân đến thôn bọn tôi hầu như đều thích nước, đối với tình huống của thôn không thấy phản cảm chút nào hết. Còn về vấn đề trời mưa, bọn tôi cũng có tính toán bàn bạc hết rồi, chọn xây nhà ở những nơi có địa thế cao như sườn núi là được, bây giờ lại còn có thể Nâng cấp diện mạo nhà ở, nhà người nào cũng vô cùng sắc màu, nhìn từ xa trông đẹp lắm nha!"
"Anh em, thôn của ông có phát hiện vết tích của heo rừng không, tôi tìm ở thôn mình mấy ngày liền, mà ngay cả cái dấu móng chân cũng không thấy, trái lại ở sâu trong rừng lại tìm được một con hổ, không biết có bắt về được không..."
"Thôn của bọn tôi cũng không có heo rừng! Nhưng mà có người chơi ở trong rừng nhặt được một con gấu con, y măng về nhà tính nuôi lớn rồi nhận làm thú cưng. Kết quả, ha ha ha, nửa đêm gấu mẹ lần theo mùi của con nó tìm tới, không chỉ mang gấu con đi, mà còn vung móng vuốt tát một cái, làm sụp luôn nhà của y. Con gấu mẹ này còn rất là có võ đức, không giống heo rừng làm liên lụy đến mấy nhà xung quanh, tát sụp nhà của tên trộm gấu con xong là rời đi luôn, sau đó tên kí khóc sướt mướt chạy đi tìm trưởng thôn, hỏi xem liệu có được bồi thường hay không, trưởng thôn nói là số người gặp nạn quá ít, không cho bồi thường. Tóm lại tên này lỗ to, ha ha ha ha!"
"Này, cho bà, đây là hạt dẻ dại tụi tôi hái được ở ngoài thôn, sau đó cho vào nồi gang cùng với cát để rang còn thêm cả nước đường nữa, không ngờ lại làm thành công, ăn ngon phết đó, bà cầm về ăn thử đi!"
"Cảm ơn ông anh nhé! Đây là chanh tôi hái ở trong rừng, ăn không thì chua lắm, nhưng cắt lát ra ngâm với nước, uống cũng ổn. Tình hình này, chính là thời điểm tốt nhất để ăn chanh đấy, anh cũng cầm một ít về đi!"
"Em gái, chờ quay về chúng ta thêm bạn nhé, tôi cảm thấy hai đứa mình nói chuyện rất hợp nhau, khà khà!"
"Được thôi, chờ trở về thì thêm luôn! Tôi trông thân thủ của ông anh cũng có vẻ tốt lắm, rảnh rồi chúng ta cùng nhau luyện quyền ha?"
"...?"
Chỗ Bạch Lê là náo nhiệt nhất, người chơi lần lượt chạy tới tự giới thiệu, tán gẫu với cậu đôi ba câu, chỉ ngắn ngủi có mấy phút, cậu đã biết mặt tất cả 50 người chơi ở đây, chờ lúc lên xe ngựa quay về, trong miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm tên của mấy người chơi nọ, muốn ghi nhớ kỹ ngoại hình cùng nick trong game của họ.
Chờ quay trở lại địa phương quen thuộc của mình, Khương Hoài Bích ngắm cnahr cả một đường lần nữa kinh ngạc thốt lên: "Oa! Chỗ cửa thôn có nhiều người quá, đừng nói bọn họ đang chờ chúng ra nhé?"
Bây giờ là tầm hai giờ chiều, bình thường vào lúc này, người chơi không phải ở trong sân trồng trọt, cho gà vịt ăn thì chính là ở chỗ bờ xông, trong rừng, trong hầm mỏ luyện tập kỹ năng sinh hoạt của mình, nếu không phải là tình huống đặc biệt, ở cửa thôn không thể tụ tập nhiều người chơi như thế được.
Câu hỏi của Khương Hoài Bích rất nhanh đã có đáp án, chờ ba người Bạch Lê xuống xe, đã lập tức bị người chơi bao quanh bốn phía: "Ba anh đại ơi, nhanh nói cho bọn tôi nghe coi, tìm kho báu trong thành cổ nó thế nào vậy, chỉ xem livestream thôi ứ sướng gì cả, bọn tôi muốn nghe tường thuật trực tiếp cơ ~"
______________________
Editor có lời muốn nói: Chương này tự nhiên ngắn một cách đột xuất, làm tôi cứ thấy có điềm.
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 189
Cho dù là sau này, khi "Vùng đất điền viên" đã ra mắt được mấy năm, thì mỗi khi nhắc đến những lần livestream thành công nhất, người dân vũ trụ vẫn sẽ thỉnh thoảng nhắc đến buổi phát sóng ngày hôm nay.
Mỗi khi nhắc đến [Đêm đông rét lạnh] – Người chiến thắng cuối cùng của hoạt động lần này, thì vẫn có người không nhịn được giơ ngón cái, khen một câu: "Em gái này đúng là người mạnh mẽ."
Nếu nói lần thi đấu này là căn cứ vào thứ tự bị xé bảng tên của người chơi để quyết định thứ hạng, thì [Đêm đông rét lạnh] hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu.
Lúc đó, sau khi cô tìm kiếm trong thanh lâu "Phong hoa tuyết nguyệt" xong, thì nấp trên nóc của dãy nhà cao nhất, thích hợp để đánh lén những người chơi khác đi ngang qua.
Thú hình của cô có lẽ là linh miêu hoặc là báo hoa, trốn trong một góc không người, che giấu kỹ hơi thở của mình thì đã có thẻ khiến bản thân hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh, càng khiến người ta khó lòng phát hiện.
Động tác xé bảng tên của người khác cũng cô cũng không phải kiểu cậy mạnh, mà dựa vào vô số những thủ đoạn nhỏ. Khán giả đến phòng phát sóng của cô càng giống như đang quan sát một màn biểu diễn không có tiếng động, lại rung động lòng người, trong lúc xem, bọn họ cũng vô thức nín thở, chỉ lo tiếng hô hấp ồ ồ của mình quấy nhiễu đến động tác của cô.
May mà mỗi một lần [Đêm đông rét lạnh] ra tay thì đều thành công, thậm chí đối thủ của cô cùng chưa kịp phảm ứng thì đã bị loại bỏ. Mà cô, trong cái nhìn tuyệt vọng cùng không cam lòng của đối thủ, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, trên đường còn có thể tình cờ nhặt được mấy tấm thẻ thực vật chưa bị phát hiện.
Cô đi đến đâu, là ở đó lại có "Đổ máu" đến đó.
Ngay cả Bạch Lê, cũng bị cô cho out. Tình huống nói ra thì có chút khôi hài, nhưng đây đúng là chuyện thực sự đã xảy ra trong sự chú ý của tất cả mọi người.
Có lẽ là quá tập trung vào việc tìm kiếm thẻ thực vật, bạch Lê không phát hiện bảng tên sau lưng mình hơi bong ra, chỉ có một phần tư dính ở chỗ miếng dán ban đầu, ba phần tư còn lại thì bị cong gập lên, chỉ dính lại được có một tí.
Từ trên cao nhìn xuống, bảng tên sau lưng Bạch Lê có kẽ hở rất rõ ràng. Chỉ cần dùng cái gì đó kéo nhẹ một cái, là có thể dễ dàng xé bảng tên của cậu xuống.
[Đêm đông rét lạnh] ước chừng tỷ lệ thành công của mình phải hơn 60%, vì thế một bên âm thầm bám theo Bạch Lê, một bên bắt đầu chế tác công cụ mình cần. Rất nhanh cô đã làm ra một thứ trông tương tự như cần câu, trên đỉnh chóp có gắn hai chiếc móc cong sắc nhọn, sau đó cô lại lấy miếng dán mính lấy được lúc xé bảng tên của người khác ra, cố định vào móc câu.
Sau khi hoàn thành công cụ, xác nhận xung quanh chỉ có hai người là mình và Bạch Lê xong, cô nhảy từ trên nóc nhà xuống, rón rén đi theo sau lưng Bạch Lê.
Quá trình này diễn ra rất nhanh, thậm chí trong lúc Bạch Lê còn chưa phát hiện ra sau lưng mình có người, cô đã ra tay, duỗi cầu móc câu về phía lưng Bạch Lê chọc một cái, miếng dán bên trên dính vào bảng tên có chữ [Lê Bạch], giật ra! !
Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, bảng tên lỏng lẻo ban đầu đã dính lên cần câu, sau đó lọt vào trong tay [Đêm đông rét lạnh]. Mà móc câu sắc bén kia ngay cả quần áo trên người Bạch Lê cũng không chạm tới.
Ngay lập tức, khán giả xem live vỗ tay rầm trời, nói, luận về việc sử dụng "Vũ khí", [Đêm đông rét lạnh] mà xưng thứ hai thì không ai dám là thứ nhất.
Lúc bảng tên của mình bị xé, Bạch Lê phải mất mấy giây mới phản ứng lại được, quay người nhìn thì thấy một nữ game thủ đang kích động nhảy nhót nhìn về phía mình, trên mặt là niềm vui sướng nhàn nhạt. Buồn bực trong lòng tản đi, cậu vẫy vẫy tay về phía đối phương, cao giọng nói một câu "Cố lên", rồi bị hệ thống dịch chuyển ra cổng thành.
Bên ngoài cổng thành, những người chơi bị loại trước đó vừa nhìn thấy Bạch Lê, người thiết kế ra trò chơi cũng bị cho out thì vẻ đưa đám trên mặt nhạt đi, cảm thấy bản thân được an ủi.
Ngay là người lợi hại như Lê Lê là cũng bị loại, trận chung kết này, thực sự quá khủng bố! Bọn họ không dám nghĩ, cuối cùng người chơi nào sẽ giành được hạng nhất.
Sau khi bị loại, Bạch Lê cũng thấy có chút xấu hổ, bèn an ủi khán giả đang xem phòng trực tiếp của mình, nói tuy cậu bị loại nhưng [Yêu Tinh] vẫn còn ở bên trong, rút thăm trúng tiêu chuẩn trên Xingbo vẫn còn cơ hội.
Kết quả cậu vừa mới dứt lời, thì Văn Tinh Diệu đã xuất hiện cách đó không xa, hai người chân trước chân sau bị cho ra khỏi thành.
Bạch Lê: "... ..."
Khán giả: "Ha ha ha ha ha!"
Miệng thì cười mà nước mắt chan hòa, giấc mộng của bọn họ tan vỡ rồi.
Để giảm bớt sự lúng túng, hai người tụm lại, trao đổi về nguyên nhân bị loại của mình.
"Cái này tôi biết! Anh đại [Yêu Tinh] bị người chơi tên là [Màu mực] kia đánh lén!"
"Quái lạ, tôi nhớ trước khi thi đấu, người kia vẫn còn tới chào hỏi với Lê Lê và [Yêu Tinh] mà, mấy người họ rõ ràng có quen biết, sao lúc thi đấu lại chém nhau thế?"
"Oa! Quả nhiên, cho dù phương thức thi đấu của vòng bán kết và chung kết có thay đổi, những chữ Cướp này vẫn xuất hiện xuyên suốt quá trình, đứng trước chiến thắng cuối cùng, tình bạn có là cái gì đâu, hì hì hì!"
"Hừ... Lầu trên, thím cứ thừa nhận đi, có phải mấy hôm nay bị hoạt động làm trái tim tổn thương rồi chứ gì, để tôi đoán xem nào, có phải anh em hay chị em gì đó của thím cướp sạch số rau củ mà thím trồng được đúng không?"
"Hu hu hu hu hu! ! ! ! !"
"Ầy ầy ầy, đề tài chệch hường rồi ~ lúc đó đúng lúc tôi đang xem phòng phát sóng của anh đại [Yêu Tinh], cách mà người chơi tên [Màu mực] kia đánh lén, tôi thấy có hơi quái, anh ta chạy tới bên cạnh anh đại [Yêu Tinh] không biết nói cái gì, giọng thực sự quá nhỏ, ngay cả ống kính camera cũng không thể bắt được. Lúc đó anh đại [Yêu Tinh] có vẻ giật mình, sau đó mới lộ ra sơ hở, bị [Màu mực] nhân cơ hội xé bảng tên trên lưng xuống."
"Ồ, nói thế nào nhỉ, thắng làm vua thua làm giặc, tuy là vì nguyên nhân này nên anh đại [Yêu Tinh] mới bị loại, nhưng thua chính là thua, chỉ có thể chấp nhận thôi, aiz."
"Thì ra là vậy, vậy rốt cuộc anh ta nói với anh cái gì thế?" Bạch Lê chớp chớp mắt, bên trong toát ra sự nghi hoặc không hề che giấu. Rõ ràng, cậu cũng không nghĩ Văn Tinh Diệu là người dễ bị ngoại lực tác động như vậy, trừ khi cái Chúc Mặc Lăng nói đủ gây chấn động.
Văn Tinh Diệu không trả lời câu hỏi của Bạch Lê ngay.
Bây giờ đầu óc của hắn vẫn còn đang quay mòng mòng, không thể bình tĩnh lại để suy xét vấn đề kia. Câu "Bạch Lê rất có thể là em trai thất lạc của tôi" mà Chúc Mặc Lăng nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, khiến hắn không thể phân biệt, rốt cuộc Chúc Mặc Lăng đang nói thật, hay là nói dối để nhân cơ hội xé bảng tên của hắn.
Nếu chỉ muốn lừa hắn, vậy tại sao phải nói như vậy, dùng đại một lý do nào khác không tốt hơn sao? Nhưng nếu chuyện này là thật... Nó có khả thi không? Theo như những gì Bạch Lê từng nói với hắn, cậu là một người bình thường, ba mẹ mất sớm, được bộ phúc lợi của Đế quốc nuỗi dưỡng, sau khi đủ tuổi trưởng thành thì dọn ra ngoài, bắt đầu sinh hoạt độc lập.
... Được rồi, Bạch Lê có năng lực đặc biệt như vậy, quả thực cũng không thể gọi là người bình thường được.
Nhưng một người xuất thân đơn giản như vậy, sao có thể dính dáng đến Chúc Thanh Lăng bỏ trốn khỏi "Sao Hi Vọng" được chứ?
Văn Tinh Diệu có biết người tên Chúc Thanh Lăng này, thậm chí bảy, tám năm trước, đã từng gặp cậu nhóc choai choai mười mấy tuổi đó, khi đó khoảng cách khá xa, chỉ cảm thấy người này thật trắng, ngoại hình cũng thuộc kiểu xinh xắn đáng yêu, còn ấn tượng nhiều nhất vẫn là trên chiến trường, khi chiến đấu với trùng tộc.
Cậu chủ nhỏ của tộc Thiên Hồ, Chúc Thanh Lăng, trời sinh nắm giữ năng lực ảo thuật siêu phàm, dưới lớp sương mù che lấp, có thể tùy ý biến hóa thành bất cứ cảnh tượng nào. Thiên phú trác tuyệt, năng lực tuyệt vời, giúp cậu ta phát huy vai trò to lớn trên chiến trường, trong giai đoạn giữa và cuối của cuộc chiến, còn là người dẫn dắt, giúp vài chiến dịch quan trọng giành thắng lợi.
Nhưng mà, ông trời đố kỵ người tài, Chúc Thanh Lăng giấu người nhà lên chiến trường chưa đầy nửa năng thì chứng đứt gãy gien dùng tốc độ nhanh nhất bùng phát, chỉ ngắn ngủi có mấy tháng đã từ giai đoạn đầu đi tới gian đoạn giữa, sắp chuyển cuối. Đến khi cậu ta chính thức lùi về kỳ con non, thì dựa theo quy định của Đế quốc, bị đưa tới "Sao Hi Vọng".
Mấy năm đó, thú nhân bị đưa tới "Sao Hi Vọng" thực sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến tuyệt vọng đau đớn trong lòng người ở lại trở thành một cái gì đó hết sức bình thường. Văn Tinh Diệu đối với bậc thiên tài ngã xuống này cũng thương tiếc mấy ngày, sau đó lại tập trung sức lực vào cho cuộc chiến. Lúc đó chứng đứt gãy gien của hắn cũng đã có dấu hiệu chuyển biến xấu, mấy trận đánh cuối cùng cũng là miễn cưỡng chống đỡ, cho nên hắn không có nhiều thời gian để đau buồn.
Nhưng bây giờ, lại có người nói cho hắn biết, thiên tài đã ngã xuống kia, thiếu niên mà hắn chỉ mới được nghe kể qua lời đồn chứ chưa từng tiếp xúc gần, lại chính là Bạch Lê. Việc này thực sự quá khó tin!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Bạch Lê bây giờ, hình như không hề có chút ấn tượng vào với chuyện của Chúc Mặc Lăng cả, tình huống này là sao đây?
... Không, không đúng, hắn quên mất thiên phú của Chúc Thanh Lăng. Ảo thuật... Có phải có thể thay đổi dáng vẻ bên ngoài, còn sửa chữa luôn lại ký ức từ nhỏ đến lớn của cậu không? Nếu là vậy, lời Chúc Mặc Lăng nói rấ có khả năng là thật.
Nhưng mà, Chúc Mặc Lăng nói loại chuyện còn chưa chắc chắn này cho hắn biết làm gì? Là muốn mượn lời của hắn để nhắc đến chuyện này với Bạch Lê, hay là muốn thể hiện thân phận của mình... Chúc Mặc Lăng là anh trai của Bạch Lê, hắn và Bạch Lê lại đang hẹn hò, vậy không phải, Chúc Mặc Lăng chính là anh vợ của hắn sao?
Được lắm! Văn Tinh Diệu cảm tháy mình đã phát hiện ra ý đồ hiểm ác của Chúc Mặc Lăng, người này đang tuyên bố địa vị của mình với hắn đây mà.
Sau này thấy Chúc Mặc Lăng, e là sẽ phải thay đổi thái độ khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, Văn Tinh Diệu nghĩ rất nhiều thứ, lại cùng ra một quyết định giống Chúc Mặc Lăng, đó chính là tạm thời không nói lại chuyện này cho Bạch Lê, tránh cho cậu phải suy nghĩ. Chờ khi nào chứng cứ đầy đủ rồi, hoặc là Chúc Mặc Lăng có thể miễn cưỡng khôi phục lại hình người ngoài hiện thực, thì để đối phương chính miệng nói.
"Không có gì." Văn Tinh Diệu lắc đầu, rất nhanh nói sang chuyện khác để dập tắt chủ đề này.
Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, Bạch Lê hơi bực một chút, nhưng nghĩ tới chuyện hai người nói có thể khá quan trọng, cậu không tiện để biết thì lập tức bình thường lại, cùng Văn Tinh Diệu đứng một chỗ, yên tĩnh chờ thi đấu kết thúc.
Sau đó không lâu lắm, Khương Hoài Bích, Hồ Nhất, Hồ Nhị cũng lần lượt bị đưa ra, ngoài cộng thành chẳng mấy chốc đã tụ tập một nhóm người khá đông. Đếm đếm, có đến 47 người, điều này cũng có nghĩa là, trong tòa thành cổ rộng lớn, chỉ còn có ba người vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Ứng của viên của ba tiêu chuẩn đăng nhập đã xuất hiện.
Lại thêm mấy phút, một nam game thủ diện mạo xinh đẹp lại trông không bị nữ tính được đưa ra. Lúc mới xuất hiện ngoài cửa thành, y vẫn còn đang mơ hồ, dường như không biết là mình bị làm sao, chờ đến khi nhận ra vị trí của mình thay đổi, y rất nhanh đã bình tĩnh lại, trình độ lật mặt phải nói là thượng thừa.
Khương Hoài Bích lặng lẽ lại gần chỗ Bạch Lê, giới thiệu cho cậu: "Lê Lê, người này là [Quán rượu] ở thôn số 52, không biết anh còn nhớ không, đây cũng là một trong những streamer mới hôm nọ, nội dung livestream là Thay quần áo, bây giờ là streamer xinh đẹp nổi tiếng của Vùng đất điền viên đấy!"
Vừa nghe vậy, Bạch Lê lập tức có ấn tượng, cùng Khương Hoài Bích lặng lẽ nhìn [Quán rượu] đứng cách đó không xa, sau đó gật đầu bảy tỏ sự tán thành đối với nhan sắc của đối phương.
Ai mà không thích ngắm mấy anh giai xinh gái với mấy chị gái đẹp trai chứ?
Cách đó không xa, [Quán rượu] cũng để ý thấy người thiết kế game đang nhìn mình, trong lòng không khỏi vui vẻ rạo rực, đang muốn đi tới chào hỏi với Bạch Lê thì lại nghe tháp chuông trong thành truyền đến tiếng vang, lúc này cách thời gian kết thúc trận đấu còn ba phút, xem ra là hai người trong thành đã xé nhau xong rồi.
"Sàn đấu vỗ" vốn dùng làm nơi tranh hạng nhất nhì ba, nay trực tiếp biến thành sân khấu trao thưởng, ba người [Đêm đông rét lạnh], [Màu mực], [Quán rượu], mỗi người không chỉ nhận được một tiêu chuẩn đăng nhập màu vàng chói lọi từ trên trời rơi xuống, hàng thật giá thật, mà còn được tặng thêm danh hiệu đặc biệt "Vua cướp đồ ăn", "Cao thủ cướp đồ ăn" "Cướp đồ ăn thiện nghệ", sau khi đeo lên sẽ có tác dụng bổ trợ khi thu hoạch cây trồng.
Ba danh hiệu này đều là kiểu chữ vàng viết hoa, sau khi đeo lên đỉnh đầu trông rất đẹp, cứ như vương miện nhỏ bằng vàng vậy.
Phát hiện này khiến Chúc Mặc Lăng có hơi không hài lòng với tên danh hiệu của mình, nhưng thấy Bạch Lê không quá để ý, nên sắc mặt anh ta cũng dịu lại, cảm thấy mình rất xứng với danh hiệu "Cao thủ cướp đồ ăn" này.
Hồ Nhất và Hồ Nhị quả thực không hiểu nổi, sao tộc trưởng của mình lại đột nhiên tỏ ra dễ hài lòng như thế?
Người chơi bị loại vây xem xung quanh tuy rất hâm mộ, những cũng hiểu được đạo lý, thắng làm vua thua làm giặc, huống hồ ba người chơi này cũng là dựa vào thực lực của mình để giành chiến thắng.
Kết thúc lễ trao giải, một đám người chơi đứng ở cổng thành, chờ xe ngựa tới đón. Trong lúc chờ đợi, Chúc Mặc Lăng lại tới tìm Bạch Lê, dưới ánh mắt cảnh giác săm soi của Văn Tinh Diệu, nói toàn những chuyện không liên quan đến thân thế của Bạch Lê.
"Anh nghe nói trước đó em hứa với cư dân mạng là, nếu em lấy được tiêu chuẩn đăng nhập thì sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng trên Xingbo. Giờ anh lấy được một suất, cũng không muốn đưa cho ai cả, tiêu chuẩn này, em giúp anh đưa ra ngoài đi, có được không?"
---o0o---
Chương 190
Lúc Chúc Mặc Lăng nói lời này cũng không hạ thấp âm lượng, cho nên không chỉ những người chơi xung quanh nghe thấy, mà khán giả xem live đang mất mát cũng nghe rõ.
"! ! ! Ban đầu tôi cứ nghĩ người anh em này quá nham hiểm, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] kết bạn không cẩn thận, nhưng giờ tôi chỉ muốn nói, người anh em này quá tuyệt vời! Tiêu chuẩn đăng nhập vất vả lắm mới lấy được đến tay thế mà có thể không chớp mắt đem cho, hào phóng, quá hào phóng! Tất cả người chơi dự bị bọn tôi xin được cảm tạ đại ân đại đức của người anh em!"
"Lê Lê, nhanh đồng ý đi! Cứ nghĩ là không còn cơ hội gì nữa, nào ngờ qua thôn này vẫn còn thôn khác, hi vọng lần này thần may mắn sẽ để mắt đến tôi, để tôi lấy được tiêu chuẩn đăng nhập này!"
"Tôi ghi âm rồi, hi vọng anh trai [Màu mực] sẽ không đổi ý!"
"Đừng đừng, cho lên Xingbo rút thăm trúng thưởng còn không bằng bán lại giá cao cho tôi, anh có thể kiếm được một món lớn đấy!" Câu này viết bằng phông chữ màu vàng in đậm.
"Là hàng xóm trong game của [Màu mực], tôi không thể không nói một câu, nếu trong game có bảng xếp hạng nạp tiền, anh ta kiểu gì cũng sẽ có mặt trong top 10! Anh ta hoàn toàn không thiếu tiền, cho nên mới có thể đưa tiêu chuẩn ra cho một cách sáng khoái như vậy."
"... Hâm mộ."
"Hâm mộ + 1!"
Bạch Lê không ngờ Chúc Mặc Lăng sẽ nói vậy, kinh ngạc đưa mắt nhìn anh ta, nhưng không trực tiếp từ chối yêu cầu này, ngược lại nghiêm túc truy hỏi: "Anh chắc chắn mình muốn làm như vậy à, tiêu chuẩn này là anh vất vả thắng được, chẳng lẽ đưa đi không thấy đáng tiếc sao?"
Nếu đưa ra ngoài thật, liệu sau này có cảm thấy hối hận không?
"Không đâu, em yên tâm đi." Chúc Mặc Lăng lắc đầu, nói, "Ba người bọn anh có thể vào trò chơi, đều là nhờ có em, bây giờ còn muốn em giúp xử lý tiêu chuẩn đăng nhập được thưởng này, anh còn thấy hơi ngại đây."
Tuy miệng thì nói ngại, nhưng dáng vẻ Chúc Mặc Lăng lại không có chút lùng túng nào khi nhờ người khác giúp đỡ, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mà người chơi cùng khán giả đứng ngoài nghe bọn họ nói chuyện thì trực tiếp nổ tung luôn, lượng thông tin mà người chơi tên [Màu mực] kia nói ra, có phải hơi bị lớn quá rồi không? Ý của anh ta có phải là, tiêu chuẩn đăng nhập của bọn họ thực ra đều là Bạch Lê đưa cho? Ồ hố, hóa ra làm bạn của người thiết kế trò chơi còn có phúc lợi tuyệt vời như này nữa à?
Sau đó, những người này lại nghĩ đến mấy người thường xuyên đi cùng với Bạch Lê như Tống Hân Nhiên, Đường Nghênh, nhóm Hùng Tịch, không tránh khỏi việc liên hệ nguồn gốc tiêu chuẩn của bọn họ với Bạch Lê.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng bọn họ lại thấy càng chua, ngay tại chỗ trồng từng cây từng cây chanh. Quả chanh chín nhuộm một màu vàng rục rỡ rơi đánh bộp xuống đầu của bọn họ, đập cho bọn họ hoa mắt chóng mặt.
Sau khi chắc chắn quyết định này của Chúc Mặc Lăng vô cùng nghiêm túc, Bạch Lê cũng không khách sáo với anh ta nữa, thoải mái nhận lời, nói chờ mọi người quay về thôn của mình xong, cậu sẽ lên Xingbo công bố nội dung rút thưởng. Còn cố ý hỏi thăm Chúc Mặc Lăng, xem anh ta có muốn nhắc đến tên trong game của mình không.
Chúc Mặc Lăng sao cũng được gật đầu.
Nhóm người chơi đứng túm năm tụm ba ở cổng thành, hoặc nhẹ giọng thảo luận về hành vi vung tiền như rác của [Màu mực], hoặc nhân cơ hội này trao đổi thông tin về thôn của nhau, vì thế ở hiện trường lập tức xuất hiện mấy đoạn đối thoại:
"Gì cơ? ! Thôn của mấy người ở đâu cũng có nước á, lúc trời mưa còn có thể làm nước sông dâng lên nhấn chìm mấy đoạn đường nữa à? Vậy nhà ở của mọi người phải làm sao, hoa mày trong ruộng làm thế nào, đừng nói đều bị úng hết nhé?"
"Ha ha, yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, người được phân đến thôn bọn tôi hầu như đều thích nước, đối với tình huống của thôn không thấy phản cảm chút nào hết. Còn về vấn đề trời mưa, bọn tôi cũng có tính toán bàn bạc hết rồi, chọn xây nhà ở những nơi có địa thế cao như sườn núi là được, bây giờ lại còn có thể Nâng cấp diện mạo nhà ở, nhà người nào cũng vô cùng sắc màu, nhìn từ xa trông đẹp lắm nha!"
"Anh em, thôn của ông có phát hiện vết tích của heo rừng không, tôi tìm ở thôn mình mấy ngày liền, mà ngay cả cái dấu móng chân cũng không thấy, trái lại ở sâu trong rừng lại tìm được một con hổ, không biết có bắt về được không..."
"Thôn của bọn tôi cũng không có heo rừng! Nhưng mà có người chơi ở trong rừng nhặt được một con gấu con, y măng về nhà tính nuôi lớn rồi nhận làm thú cưng. Kết quả, ha ha ha, nửa đêm gấu mẹ lần theo mùi của con nó tìm tới, không chỉ mang gấu con đi, mà còn vung móng vuốt tát một cái, làm sụp luôn nhà của y. Con gấu mẹ này còn rất là có võ đức, không giống heo rừng làm liên lụy đến mấy nhà xung quanh, tát sụp nhà của tên trộm gấu con xong là rời đi luôn, sau đó tên kí khóc sướt mướt chạy đi tìm trưởng thôn, hỏi xem liệu có được bồi thường hay không, trưởng thôn nói là số người gặp nạn quá ít, không cho bồi thường. Tóm lại tên này lỗ to, ha ha ha ha!"
"Này, cho bà, đây là hạt dẻ dại tụi tôi hái được ở ngoài thôn, sau đó cho vào nồi gang cùng với cát để rang còn thêm cả nước đường nữa, không ngờ lại làm thành công, ăn ngon phết đó, bà cầm về ăn thử đi!"
"Cảm ơn ông anh nhé! Đây là chanh tôi hái ở trong rừng, ăn không thì chua lắm, nhưng cắt lát ra ngâm với nước, uống cũng ổn. Tình hình này, chính là thời điểm tốt nhất để ăn chanh đấy, anh cũng cầm một ít về đi!"
"Em gái, chờ quay về chúng ta thêm bạn nhé, tôi cảm thấy hai đứa mình nói chuyện rất hợp nhau, khà khà!"
"Được thôi, chờ trở về thì thêm luôn! Tôi trông thân thủ của ông anh cũng có vẻ tốt lắm, rảnh rồi chúng ta cùng nhau luyện quyền ha?"
"...?"
Chỗ Bạch Lê là náo nhiệt nhất, người chơi lần lượt chạy tới tự giới thiệu, tán gẫu với cậu đôi ba câu, chỉ ngắn ngủi có mấy phút, cậu đã biết mặt tất cả 50 người chơi ở đây, chờ lúc lên xe ngựa quay về, trong miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm tên của mấy người chơi nọ, muốn ghi nhớ kỹ ngoại hình cùng nick trong game của họ.
Chờ quay trở lại địa phương quen thuộc của mình, Khương Hoài Bích ngắm cnahr cả một đường lần nữa kinh ngạc thốt lên: "Oa! Chỗ cửa thôn có nhiều người quá, đừng nói bọn họ đang chờ chúng ra nhé?"
Bây giờ là tầm hai giờ chiều, bình thường vào lúc này, người chơi không phải ở trong sân trồng trọt, cho gà vịt ăn thì chính là ở chỗ bờ xông, trong rừng, trong hầm mỏ luyện tập kỹ năng sinh hoạt của mình, nếu không phải là tình huống đặc biệt, ở cửa thôn không thể tụ tập nhiều người chơi như thế được.
Câu hỏi của Khương Hoài Bích rất nhanh đã có đáp án, chờ ba người Bạch Lê xuống xe, đã lập tức bị người chơi bao quanh bốn phía: "Ba anh đại ơi, nhanh nói cho bọn tôi nghe coi, tìm kho báu trong thành cổ nó thế nào vậy, chỉ xem livestream thôi ứ sướng gì cả, bọn tôi muốn nghe tường thuật trực tiếp cơ ~"
______________________
Editor có lời muốn nói: Chương này tự nhiên ngắn một cách đột xuất, làm tôi cứ thấy có điềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.