Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 204
Miêu Miên Nhi
13/02/2023
Cuối cùng Bạch Lê vẫn đồng ý chuyện này.
Nhưng vì đề phòng nửa chừng xảy ra tình huống nào bất ngờ, cậu là Chúc Mặc Lăng hẹn trước với nhau ba điều.
Đầu tiên, Chúc Mặc Lăng không thể tiếp tục bám theo cậu gọi em trai, cũng không thể lấy chuyện này ra để uy hiếp, từ chối trị liệu. Thứ hai, anh ta không được phép cho Bạch Lê bất cứ thứ gì, tiền hay vật đều không được, cậu từ chối kiểu ăn trắng mặc trơn như vậy. Cuối cùng, Bạch Lê có thể phối hợp tán gẫu về những chuyện liên quan đến "Chúc Thanh Lăng" – em trai anh ta, nhưng thời gian không thể quá nhiều, cần dành thời gian để chơi game và làm những việc cần thiết khác nữa.
Ngay cả quyền gọi "Em trai" cũng bị tước mất, Chúc Mặc Lăng trẻ con bĩu bĩu môi, hai má phình ra trông cực kỳ giống hai cái bánh bao chỉ*, mắt lại đảo như rang lạc, vốn định hỏi nạp tiền trong game có bị tính vào điều như hai, là anh ta đưa tiền cho cậu không, lại vội nhịn xuống, nhỡ mà cái này cũng bị từ chối, vậy thì niềm vui khi chơi game của anh ta cũng mất hơn nửa.
*Bánh bao chỉ là một loại bánh bao được xuất phát từ Hồng Kông, Trung Quốc. Loại bánh này được làm bằng bột nếp với bốn loại nhân mè đen, dừa, đậu xanh, đậu phộng. Với âm gọi và hình dáng bánh tròn màu trắng cũng giống như cái bánh bao nên nó được gọi theo tiếng Việt là "bánh bao chỉ" để phân biệt với bánh bao bột mì.
Cho nên, anh vẫn nên lén dùng tiền đi.
"Vậy anh có thể nói lại chuyện này cho Hồ Nhất và Hồ Nhị không, giờ này chắc họ sắp qua rồi, hai người họ nhất định sẽ ngạc nhiên khi thấy chúng ta nói chuyện, anh muốn nói suy đoán của mình cho họ biết, để họ chuẩn bị tâm lý." Chúc Mặc Lăng hỏi.
Bạch Lê chần chừ mấy giây rồi mới đồng ý, còn tự hỏi xem có nên bổ sung thêm gì không.
Văn Tinh Diệu thấy hai người đều trầm mặc, một lớn một nhỏ, hai gương mặt thế mà thật sự trông còn rất giống nhau, trong lòng dao động, quyết định không nói mấy lời kích thích Chúc Mặc Lăng đang luẩn quẩn trong bụng ra nữa. Nhỡ mà hai người thực sự là anh em, Chúc Mặc Lăng cũng coi như anh vợ tương lai của hắn...
Hắn không thể ngu xuẩn làm ra hành vi tự đào hố chôn mình được.
"Hai người nếu đã thống nhất xong thì cứ làm theo như thế đi. Bạch Lê, tôi không quấy rầy hai người nữa, lát nữa gặp lại trong game." Chào tạm biệt với Bạch Lê xong, Văn Tinh Diệu kết thúc cuộc gọi video nhiều bất ngờ này.
Mấy phút sau, quả nhiên Hồ Nhất và Hồ Nhị xuất hiện, Chúc Mặc Lăng thừa nhận với hai người, trước đó mình chỉ giả vờ mất trí nhớ thôi, còn nói cho họ biết, rất có thể Bạch Lê chính là em trai mình.
Ban đầu, hai người cũng không tin, nhưng vừa nghĩ tới năng lực thiên phú của cậu chủ nhỏ nhà mình thì lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó lúc đối mặt với Bạch Lê càng thêm thiệt tình hơn, chỉ hận không thể thay thế tộc trưởng, giúp Bạch Lê nhớ lại ký ức thuộc về "Chúc Mặc Lăng".
Chúc Mặc lăng còn lâu mới để hai người này thế chân mình, xua bọn họ lên trò chơi thu thập vật liệu, mình thì kéo Bạch Lê ngồi xuống, mở album trong qang não ra, cho Bạch Lê xem ảnh bên trong.
Dưới sự chỉ dẫn của Chúc Mặc Lăng, Bạch Lê thấy được toàn bộ quá trình lớn lên của một thiếu niên tộc Thiên Hồ, từ khi sinh ra cho đến khi "Ngã xuống". Nhân loại sau khi thức tỉnh gien thú nhân, khi còn bé sẽ có một quãng thời gian ở trong thái thái kỳ con non, trong album có không ít ảnh hồ ly trắng xinh đẹp, mới đầu chỉ có một cái đuôi, sau đó là hai cái, ba cái, mãi đến khi mọc đủ chín cái, cái nào cái nấy bông xù mềm mại, nhìn mà Bạch Lê thấy trong lòng rung động, từ ngón tay đến trái tim đều thấy ngứa ngáy, ngay cả chỗ nào đó trên mông cũng vậy.
Giống như có thứ gì đó sắp chui ra.
Chúc Mặc Lăng đang chìm đắm trong ký ức, không nhận ra sự thay đổi của Bạch Lê, tiếp tục nhẹ giọng, kể lại từng chút một về em trai.
"Em chào đời chưa được bao lâu thì trùng tộc xâm lấn mấy hành tinh ở khu vực biên giới Đế quốc với quy mô lớn, phàm là người dân Đế quốc có sức chiến đấu đều lên đường ra chiến trường, ba mẹ chúng ta, còn có rất nhiều người khác trong tộc cũng đi, cuộc chiến lần đó giằng co suốt mấy năm. Có thể nói, từ lúc em chào đời đến khi lên năm đều do anh chăm sóc, ngay cả năng lực thiên phú của em, anh cũng là người đầu tiên phát hiện, bởi vì lúc đó, em trực tiếp biến thành hình dáng của anh."
"Sau đó, em bắt đầu thích liên tục biến thành những người khác, anh tìm ảnh của ba mẹ cho em xem, em chớp mắt một cái đã biến thành họ, còn một người hóa thành hai người, khi đó còn làm anh phải giật mình. Buồn cười nhất chính là, hôm đó lại đúng lúc ba mẹ quay về, vừa vào nhà đã thấy có một "Mình" khác đang đứng trước mặt anh, sợ đến mức suýt chút nữa đã gọi người máy cảnh sát tuần tra đến."
"Em chậm rãi lớn lên, suy nghĩ càng ngày càng có chính kiến hơn, vừa qua sinh nhật mười bốn tuổi đã dám chạy tới chiến trường đánh với trùng tộc. Trên chiến trường, em đóng một vai trò to lớn, dẫn dắt quân đội giành được thắng lợi, nhưng lại khiến "Chúng đứt gãy gien" trong người chuyển biến xấu. Ngắn ngủi có một năm, em đã vào giai đoạn cuối, cuối cùng biến thành một bé hồ ly trắng nho nhỏ, bị đưa tới "Sao Hi Vọng", tháng nào anh và ba mẹ cũng phải tới thăm em mấy lần, nhưng đến một ngày, cả nhà nhật được tin em biến mất khỏi "Sao Hi Vọng"..."
"Sau đó, cả nhà mình, toàn bộ gia tộc đều tìm kiếm tung tích của em, nhưng lần nào cũng thất vọng quay về. Một tháng trước, lúc anh đi ngang hành tinh này thì cảm nhận được một chút chút liên hệ huyết thông, bèn dẫn Hồ Nhất và Hồ Nhị dừng lại tìm kiếm. Nhưng chuyện xảy ra sau đó thì em cũng biết rồi đấy, sợi dây liên kết máu mủ sẽ không lừa người, anh thấy câu này nói rất đúng, hi vọng em cũng có thể thử tin vào nó."
Một lúc lâu sau, Bạch Lê mới nhỏ giọng nói một tiếng "Được".
Cậu bây giờ cũng không chắc chắn lắm.
Chúc Mặc Lăng hiểu rõ nguyên tắc thấy đủ thì thôi, thấy Bạch Lê đã có dấu hiệu buông lòng thì cười thầm trong lòng, săn sóc nói phần chia sẻ hồi ức hôm nay chỉ tói đây thôi, ngày mai bọn họ lại nói những chuyện khác liên quan đến em trai.
Bạch Lê hiếm khi không biết đáp lời như thế nào, há miệng "À" một tiếng, sau đó chậm rì rì gật đầu.
Quái thật, rõ ràng Chúc mặc Lăng không bám theo nói tiếp, cậu nên thấy mừng mới đúng, thế nào mà cậu lại thấy trong lòng có chút chút mất mát nhỉ?
Nhưng mà thôi, việc này để sau rồi nghĩ tiếp, còn có mấy ngày nữa thôi là hết tháng rồi, cậu vẫn nên suy nghĩ về chuyện nâng cấp game thì hơn.
*
Ở một bên khác, trong phòng họp tại tòa nhà văn phòng ảo của "Giải thi đấi thiết kế game giả lập" ban tổ chức giải cùng những người phụ trách trực tiếp đang họp thảo luận về trò chơi "Vùng đất điền viên".
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, ngũ quan đoan chính lúc này lại đang nhăn nhíu hết cả lại: "Mọi người xem dữ liệu người chơi tháng này đi, giải thi đấu năm này của chúng ta xem như xuất hiện một chú ngựa ô xưa này chưa từng có, trò chơi "Vùng đất điền viên" này, đừng nói là người trong ban tổ chức như chúng ta thấy tò mò, mà ngay cả những thí sinh khác tham gia thi đấu cũng không còn đặt tâm trí trên trò chơi của mình nữa. Trước đó không lâu, tôi còn nghe nói Lữ Huy, cầm đầu mấy thí sinh nằm trong top 10, lén tạo mọt nhóm chat, mỗi ngày đều chia sẻ về những chuyện xảy ra trong "Vùng đất điền viên", phỏng chừng, chờ sang tháng bọn họ có liều mạng cũng muốn cướp được một tiêu chuẩn đăng nhập."
Mà nhóm chat kiểu này, ông dám cam đoan là không chỉ có một cái. Mới trải qua hai tháng đào thải, thí sinh tham gia "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" vẫn còn không ít.
Nghe lời này, những người khác đều lộ vẻ "Quả nhiên là vậy", còn có người ngồi phía cuối bàn họp, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nếu không phải trước khi tham gia thi, các thí sinh đều phải ký thỏa thuận không được rút lui nửa chừng, có khi bây giờ chỉ còn mỗi trò chơi "Vùng đất điền viên" này ấy chứ?"
Không có so sánh thì không có đau thương, các thí sinh tham gia thi đấu năm nay đã bị đánh cho không còn sức mà giãy giụa nữa rồi.
Sau đó, đánh không lại thì chọn gia nhập...
Làm bộ như không nghe thấy câu này, người đàn ông trung niên tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy tiếp theo, mọi người hãy cùng nhau thảo luận xem, giải đấu năm nay của chúng ta nên tiếp tục thế nào đi. Chỉ có mỗi trò chơi "Vùng đất điền viên" là hot lên, không ít cư dân mạng đã quên rằng nó còn đang tham gia thi đấu rồi."
Đây cũng là chỗ khiến ông không biết nên khóc hay nên người, rõ ràng những năm trước, dân mạng đều chú ý đến giải đấu trước, sau đó mới ở trong quá trình tranh tài tìm kiếm trò chơi mình yêu thích.
Chỉ có thể nói "Vùng đất điền viên" thật sự quá trâu bò, aiz.
Đối với những trò chơi tham gia thi đấu khác, chúng đã sớm làm nền cho "Vùng đất điền viên" rồi, mặc dù nói thắng làm vua thua làm giặc, không có gì mà phải lấn cấn cả, nhưng kết quả này dù sao cũng hơi trái với mục tiêu ban đầu của giải đấu. Cảnh tượng những trò chơi giả lập được hoan nghênh mọc lên như nấm sau mưa, năm nay thậm chí những năm sau nữa, đều không thể gặp lại sao?
Bầu không khí lặng đi một lúc.
Hồi lâu sau, có người lắp bắp lên tiếng: "Nếu không... Chúng ta kết thúc giải đấu năm nay sớm một chút?"
Người đàn ông trung niên không hài lòng với ý kiến này: "Kết thúc sớm, cậu muốn sớm đến đâu hả? Giờ mới chỉ hết tháng ba, năm nay vẫn còn chín tháng nữa, nếu kết thúc sớm, mấy người chúng ta khỏi cần ăn cơm luôn?"
"Khụ khụ, thi đấu có thể kết thúc sớm, nhưng sau đó vẫn làm tiếp được mà. Để tôi tưởng tượng một chút, thi đấu xong sớm, thời gian còn lại, những thí sinh tham gia giành được thứ hạng có thể liên kết với nhau, có lẽ game thủ có thể tìm thấy niềm vui mới trong trò chơi hiện tại."
"Hả? Ý ông như vậy không phải là muốn ké fame của "Vùng đất điền viên" à, hiện giờ có ai mà không biết, đây là trò chơi đứng đầu, chỉ cần có một chút xíu quan hệ với nó thôi cũng có thể thành đề tài thu hút sự chú ý trên Xingbo, như vậy, liệu Lê Lê có đồng ý không?" Người nói ra lời này, nghe cũng biết là fan ngầm của Bạch Lê.
Lời đối phương nói quả thật cũng không sai, trò chơi của Bạch Lê không cần hợp tác với người khác cũng đã nổi tiếng lắm rồi. Thao tác này, nghe đúng như muốn ké fame vậy, không khác gì bâu vào "Vùng đất điền viên" để hút máu.
Người đưa ra sáng kiến này đã có ý lành làm gáo vỡ làm muôi: "Cứ thử một chút xem sao, nếu mọi người đều cảm thấy ý tưởng này có thể thực hiện được, thì chúng ta tìm cậu Bạch thương lượng một chút, nếu cậu ấy từ chối thì chúng ta lại nghĩ cách khác, mà nếu cậu ấy đồng ý thì đúng là không còn gì tốt hơn."
Người nọ tha thiết mong chờ nhìn về phía người trung niên đứng đầu, đối phương thoạt nhìn cũng đã hơi dao động rồi, ho nhẹ một tiếng rồi để tất cả giơ tay biểu quyết, cuối cùng hơn hai phần ba người có mặt đồng ý với đề nghị này.
Vì thế, lúc Bạch Lê còn đang bận viết viết vẽ vẽ trên quang não, tự hỏi tháng sau nên tổ chức hoạt động gì cho người chơi thì nhân viên phụ trách Trác Thụy mà ban tổ chức giả phân cho cậu, một lần nữa gọi đến.
Trác Thụy ngượng ngùng nói rõ mục đích lần này, vốn tưởng sẽ bị từ chối thẳng vào mặt, nhưng lại thấy Bạch Lê nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra tôi không có ý kiến gì về việc này cả, nhưng phương pháp liên kết cụ thể là gì, liên kết giữa trò chơi với trò chơi chắc cũng không dễ làm đúng không?"
Nghe cậu hỏi ngược lại, Trác Thụy lại càng lúng túng, cấp trên chỉ bảo anh ta tới hỏi thăm một chút, chứ chưa nói cụ thể chi tiết, cái này thì anh ta biết phải trả lời thế nào...
Bạch Lê nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trách Thụy, rất săn sóc nói: "Nếu mọi người còn chưa quyết định nội dung cụ thể, vậy đúng là tôi có vài ý tưởng..."
Cậu thẳng thắn nói ra ý tưởng của mình, Trác Thụy càng nghe càng cảm thấy phương pháp này rất tốt, hai mắt lập tức sáng trưng như đèn pha ô tô. Chờ Bạch Lê nói xong, anh ta còn vỗ ngực cam đoan: "Cậu Bạch yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu chuyển lời lại, nếu cấp trên đồng ý theo phương án này, tôi sẽ báo lại cho cậu ngay!"
"Được, vậy là phiền anh." Bạch Lê cám ơn.
Trác Thụy khổ não mà tới, vui vẻ mà rời đi, cúp máy xong một lúc lây mới phản ứng lại, ồ, không phải anh ta đi vận động hành lang cho ban lãnh đạo à, sao bây giờ lại thành thuyết khách của cậu Bạch, giúp cậu ấy thuyết phục cấp trên của mình rồi?
Mà thôi không sao! Theo như cậu ta thấy, đề nghị của cậu Bạch rất tốt, không phải muốn hợp tác à, này có thể kiên kết cùng lúc mấy trò chơi đấy! Bọn họ kiếm bộn rồi!
Sau khi liên lạc với Bạch Lê xong, vấn đề khó khăn lớn nhất đã được giải quyết xong xuôi, hiện giờ việc ban tổ chức giải thi đấu cần suy xét chính là, nhưng người thiết kế khác có đồng ý với phương án này, cộng thêm người dân Đế quốc có tiếp thu tình huống đặc biệt của năm nay không. Cẩn thận hơn một chút, còn phải xem xem đề nghị của Bạch Lê có thể thông qua, đồng thời tiến hành một cách thuận lợi hay không.
Chỉ còn hơn một ngày nữa là hết tháng, thời gian của bọn họ không có nhiều.
Bạch Lê cũng không để ý đến phần này của chuyện này nữa, cậu chỉ đột nhiên nảy ra ý tưởng nên thuận miệng nhắc tới, đối phương có đồng ý hay không với cậu mà nói cũng không ảnh hưởng gì.
Cậu tìm trong danh bạ tên của Hùng Tịch, lưu loát liên hệ với đối phương, cũng nói ra suy nghĩ muốn nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập" của mình, lần này vì tài chính dồi dào, cho nên cậu định nâng cấp thẳng từ cấp C đến cấp A, một lần lên luôn hai cấp.
Từ cấp C lên cấp B cần 25 triệu tinh tệ, cấp B lên cấp A cần 100 triệu tinh tệ, hai cái cộng gộp lại chính là 125 triệu tinh tệ, đặt lịch trước cần cọc 20%, cũng chính là 25 triệu tinh tệ.
Trong tay Bạch Lê không còn eo hẹp như hai lần trước, cho nên lập tức chi trả số tiền kia.
Nếu mọi việc thuận lợi, chờ nâng cấp xong, trò chơi có thể để 25 triệu người cùng lúc đăng nhập.
Mặc dù vẫn còn chênh lệch rất lớn với dân sô Đế quốc, nhưng nói thế nào cũng nhiều hơn một triệu người chơi gấp 25 lần.
Nhưng khiến Bạch Lê không ngờ là, lần đặt lịch này lại bị Hùng Tịch từ chối.
"Xin lỗi cậu Bạch." Hùng Tịch nói, "Dạo trước tôi quên không nói với cậu, nâng cấp thiết bị lên cấp A và cấp S thì không thể đặt lịch trước, công ty cần đệ trình đơn yêu cầu của cậu lên Viện nghiên cứu Đế quốc, chờ bên kia thông qua xong, mới cử chuyên gia đến nâng cấp được, sau khi nâng cấp thì thanh toán một lần luôn. Nếu cậu chỉ nâng cấp lên cấp B thì bên tôi có thể lập tức sắp xếp cho cậu luôn."
Bạch Lê không ngờ ở giữa lại còn có một bước quy trình như vậy, cậu do dự giữa cấp B và cấp A một hồi, mới hỏi Hùng Tịch, nếu nâng cấp lên cấp A luôn thì cần chờ khoảng mấy ngày.
Lần này, Hùng Tịch cho ra một con số chính xác: "Năm ngày, nhiều nhất chỉ cần năm ngày, nếu không có vấn đề gì, Viện nghiên cứu duyệt đơn yêu cầu của cậu ngay, thì năm ngày này là đã bao gồm cả thời gian cần để nâng cấp thiết bị rồi."
Bạch Lê tính toán trong đầu một chút, hôm nay là 29 tháng 3, thế giới tương lai, mỗi tháng đều chỉ có 30 ngày, muốn nhất là ngày mùng 3 tháng 4, "Thiết bị tạo dựng game giả lập" có thể hoàn thành việc nâng cấp. Chỉ chậm có hai ngày mà thôi, cậu chờ được, cư dân mạng chắc cũng chờ được. Chắc vậy... Nhỉ?
"Vậy tôi nâng cấp hai cấp một lúc đi, thời gian nâng cấp từ cấp C lên cấp B có thể cũng chọn vào ngày mùng 3 tháng 4 không, đến lúc đó làm một lần luôn?" Bạch Lê hỏi.
"Cái này có thể, vậy bây giờ tôi giúp cậu Bạch đặt lịch nâng cấp lên cấp B, cùng gửi đơn yêu cầu lên cấp A trước." Hùng Tịch rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã làm xong chuyện này.
Sau khi Bạch Lê thanh toán tiền đặt cọc xong, chuyện nâng cấp thiết bị cũng gần như đã giải quyết xong đâu đấy.
Thời gian làm việc hôm nay kết thúc, cậu lần nữa login vào game.
Văn Tinh Diệu còn đang ở trong game chờ cậu, hai người gặp nhau xong thì đối phương dùng ánh mắt dò hỏi xem cậu và Chúc Mặc Lăng trò chuyện thế nào.
Bạch Lê tỏ vẻ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, một ngày nào đó chân tướng sẽ sáng tỏ.
Thấy Bạch Lê không muốn nhiều lời, Văn Tinh Diệu cũng không nhắc đến chuyện này nữa, quay sang nói cái khác.
"Đúng rồi, lúc nãy em không nl, [Hoài Bích] có tới tìm em mấy lần, nói thuyền đánh cá cô nhóc hợp tác làm cùng [Xới cho tôi bát cơm] sắp hoành thành rồi, cố ý tới mời tôi với em, hai người chúng ta chọn một ngày cùng ra biển. Trừ hai người họ ra thì còn một người nữa, là [Mi có gan không], bạn của [Xới cho tôi bát cơm], trong lúc chế tác thuyền đánh cá, đối phương giúp bọn họ không ít, đến lúc đó sẽ cùng đi. Em có muốn đi chơi một chút không?"
Chuyện tốt như vậy, có lý nào Bạch Lê lại không đồng ý, Không ngờ người thiết kế trò chơi này là cậu không tự mình làm thuyền đánh cá, mà vẫn có thể đi ké chiếc thuyền đầu tiên ra biển.
Lúc lúc Khương Hoài Bích lại ghé qua lần nữa, thấy Bạch Lê đang ở đây thì vội nói rõ mục đích của mình, còn đang lo Bạch Lê sẽ từ chối, không ngờ cậu lại đồng ý ngay, khóe miệng cô nhóc lập tức nhếch tận mang tai.
"Quá tốt luôn, Lê Lê, anh đồng ý thì em lại càng yên tâm để đi! Em chưa từng ra biển bao giờ hết, bất kể là hiện thực hay trong đều thì đều là lần đầu tiên, có người thiết kế trò chơi như anh ở bên cạnh, cảm giác cực kỳ an toàn, hì hì ~" Cô nàng không hề che giấu suy nghĩ, vì Bạch Lê là người thiết kế, nên mới mời cậu đi cùng của mình.
Bạch Lê rất thích tính cách thẳng thắn này của cô nhóc, cậu tỏ vẻ không thành vấn đề, khi cần sẽ lên tiếng nhắc nhở. Sau khi Khương Hoài Bích hớn ha hớn hở rời đi rồi, cậu mới áy náy nói với Văn Tinh Diệu, mình phải logout bận việc.
Cũng nói rõ lý do cho bạn trai mình: "Khụ, tháng này vật phẩm game tăng thêm nhiều quá, em suýt chút nữa đã quên là có cả bản thiết kế thuyền đánh cá, bây giờ em phải thoát game bổ sung các loại sinh vật biển và thiết kế phong cảnh ngoài khơi, tranh thủ để người chơi hưởng thụ một chuyến đi biển hoàn mỹ."
Về phần cái từ "Hoàn mỹ" này có bị in đậm đánh ngoặc kép không thì không ai biết.
Văn Tinh Diệu dở khóc dở cười, người thiết kế trò chơi luôn sắp xếp mọi việc ổn thỏa đâu vào đấy cũng có lúc ném đồ lung tung. Hắn vò loạn tóc trên đầu Bạch Lê, sau đó giục cậu nhanh đi làm việc.
"Biết rồi, em đi liền đây! Chờ chuẩn bị xong em lại lên!"
Chờ bóng dáng Bạch Lê biến mất tại chỗ, Văn Tinh Diệu lại có chút tiếng nuối, biết thế đã nhân cơ hội hôn cậu một cái...
Quả nhiên hắn vẫn chưa đủ dũng cảm.
*
Trong lúc Bạch Lê vội vội vàng vàng thêm vào các sinh vật biển, mở rộng diện tích biển, cùng thêm vào các đảo nhỏ đặc biệt, trong phòng họp tại tòa nhà văn phòng giả lập của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", bắt đầu cuộc thảo luận thứ hai liên quan đến "Vùng đất điền viên".
Cuối cùng, tất cả nhân viên phụ trách đều thông qua đề nghị mà Bạch Lê nhờ Trác Thụy truyền đạt lại, cũng nói, nếu các thí sinh khác không có ý kiến gì thì cứ làm theo ý tưởng của Bạch Lê.
Sau khi cuộc họp kết thúc, liên lạc viên của các thí sinh tham gia giải đấy lập tức hành động, thông báo lại dự định của ban tổ chức giải.
Một trong số đó là, "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" năm nay sẽ kết thúc sớm, cuối tháng 6 sẽ xác định ứng cử viên cho vị trí quán quân.
Thứ hai, giải thi đấu kết thúc, nhưng chưa thực sự chấm dứt. Thí sinh có thành tích tốt (Đặc biệt là những thí sinh xếp hạng từ hai đến chín), sau tháng 6 có thể nhận đặc quyền liên kết với trò chơi xếp hạng nhất.
Hai thông báo này cần tất cả các thí sinh tham gia giải đấu đồng thuận, chỉ cần tỷ lệ đạt đến 75% là có thể bắt tay vào thực hiện.
Cười ẻ, căn bản là không có ai phản đối hết, không ít người còn tỏ ra nhẹ nhõm như được giải thoát.
"Hầy, cuối cùng cũng chờ được đến ngày, sáng mở mắt ra không phải đối mặt với việc trò chơi càng ngày càng ít game thủ, càng ngày càng chìm rồi, tôi còn có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về "Vùng đất điền viên"!"
"Nhìn trạng thái người chơi "Vùng đất điền viên" càng ngày càng tốt, mặt mũi hồng hào sáng lán, tôi mỗi ngày lại phải bận tâm xem nên làm gì cho trò chơi của mình mà trụi cả tóc, thực sự là quá mệt mỏi, từ tháng hai tôi đã bắt đầu hối hận vì đã đăng ký tham gia giải đấu rồi."
"Chậc, ứng cử viên cho ngôi vị quán quân không cần đoán cũng biết, trăm phần trăm là Lê Lê rồi, mấy con cá mắm chúng ta nên sớm từ bỏ giãy giụa đi. Ban tổ chức giải đấu đúng là người tốt, thế mà thực sự cho chúng ta thoát ly khổ ải tước thời hạn, ha ha ha!"
"Chỉ có tôi ở đây là thấy hiếu kỳ, không biết liên kết trò chơi là cái quỷ gì à? Ý là muốn hợp tác cùng trò chơi của Lê Lê sao? Chỉ tiếc trò chơi của tôi xếp hạng thấp quá, nhất định là không đến lượt, không thì tôi có thể đu idol ở khoảng cách gần rồi!"
"..."
Nhóm thí sinh dự thi trò chuyện rôm rả, cũng bỏ phiếu tán thành của mình vào.
Trong nhóm chat của Lữ Huy và Dụ Tiêu, lúc này đang vui như mở hội, đám bọn họ, người nào cũng có cơ hội được "Đu idol ở khoảng cách gần", làm sao mà không vui cho được? Gần như là vừa trông thấy thông báo một cái, bọn họ đã vội vội vàng vàng đồng ý, đồng thời còn nghĩ, có thể thông qua việc hợp tác với Bạch Lê, khiến độ phổ biến trò chơi của mình tăng lên một chút!
Tuy ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng bọn họ vẫn dành tỉnh cảm cho trò chơi mà mình bỏ công bỏ sức chế tác mấy tháng nay, chúng nó giống như con trai của họ vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được?
Cùng lắm là kéo dài thời gian nuôi thả thôi.
Chuyện khiến bọn họ càng vui mừng hơn vẫn còn ở phía sau, chờ tốt cả thí sinh dự thi tỏ vẻ tôn trọng quyết định của ban tổ chức xong, nhóm chat của Lữ Huy lập tức nghênh đón thành viên thứ mười mà họ ngóng trông bao lâu nay.
Bạch Lê đặt avatar là một cảnh chụp hoa lê trắng, nhắn câu đầu tiên ớ trong nhóm: "Chào mọi người, tôi là Bạch Lê, là người thiết kế trò chơi "Vùng đất điền viên"."
__________________
Nhưng vì đề phòng nửa chừng xảy ra tình huống nào bất ngờ, cậu là Chúc Mặc Lăng hẹn trước với nhau ba điều.
Đầu tiên, Chúc Mặc Lăng không thể tiếp tục bám theo cậu gọi em trai, cũng không thể lấy chuyện này ra để uy hiếp, từ chối trị liệu. Thứ hai, anh ta không được phép cho Bạch Lê bất cứ thứ gì, tiền hay vật đều không được, cậu từ chối kiểu ăn trắng mặc trơn như vậy. Cuối cùng, Bạch Lê có thể phối hợp tán gẫu về những chuyện liên quan đến "Chúc Thanh Lăng" – em trai anh ta, nhưng thời gian không thể quá nhiều, cần dành thời gian để chơi game và làm những việc cần thiết khác nữa.
Ngay cả quyền gọi "Em trai" cũng bị tước mất, Chúc Mặc Lăng trẻ con bĩu bĩu môi, hai má phình ra trông cực kỳ giống hai cái bánh bao chỉ*, mắt lại đảo như rang lạc, vốn định hỏi nạp tiền trong game có bị tính vào điều như hai, là anh ta đưa tiền cho cậu không, lại vội nhịn xuống, nhỡ mà cái này cũng bị từ chối, vậy thì niềm vui khi chơi game của anh ta cũng mất hơn nửa.
*Bánh bao chỉ là một loại bánh bao được xuất phát từ Hồng Kông, Trung Quốc. Loại bánh này được làm bằng bột nếp với bốn loại nhân mè đen, dừa, đậu xanh, đậu phộng. Với âm gọi và hình dáng bánh tròn màu trắng cũng giống như cái bánh bao nên nó được gọi theo tiếng Việt là "bánh bao chỉ" để phân biệt với bánh bao bột mì.
Cho nên, anh vẫn nên lén dùng tiền đi.
"Vậy anh có thể nói lại chuyện này cho Hồ Nhất và Hồ Nhị không, giờ này chắc họ sắp qua rồi, hai người họ nhất định sẽ ngạc nhiên khi thấy chúng ta nói chuyện, anh muốn nói suy đoán của mình cho họ biết, để họ chuẩn bị tâm lý." Chúc Mặc Lăng hỏi.
Bạch Lê chần chừ mấy giây rồi mới đồng ý, còn tự hỏi xem có nên bổ sung thêm gì không.
Văn Tinh Diệu thấy hai người đều trầm mặc, một lớn một nhỏ, hai gương mặt thế mà thật sự trông còn rất giống nhau, trong lòng dao động, quyết định không nói mấy lời kích thích Chúc Mặc Lăng đang luẩn quẩn trong bụng ra nữa. Nhỡ mà hai người thực sự là anh em, Chúc Mặc Lăng cũng coi như anh vợ tương lai của hắn...
Hắn không thể ngu xuẩn làm ra hành vi tự đào hố chôn mình được.
"Hai người nếu đã thống nhất xong thì cứ làm theo như thế đi. Bạch Lê, tôi không quấy rầy hai người nữa, lát nữa gặp lại trong game." Chào tạm biệt với Bạch Lê xong, Văn Tinh Diệu kết thúc cuộc gọi video nhiều bất ngờ này.
Mấy phút sau, quả nhiên Hồ Nhất và Hồ Nhị xuất hiện, Chúc Mặc Lăng thừa nhận với hai người, trước đó mình chỉ giả vờ mất trí nhớ thôi, còn nói cho họ biết, rất có thể Bạch Lê chính là em trai mình.
Ban đầu, hai người cũng không tin, nhưng vừa nghĩ tới năng lực thiên phú của cậu chủ nhỏ nhà mình thì lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó lúc đối mặt với Bạch Lê càng thêm thiệt tình hơn, chỉ hận không thể thay thế tộc trưởng, giúp Bạch Lê nhớ lại ký ức thuộc về "Chúc Mặc Lăng".
Chúc Mặc lăng còn lâu mới để hai người này thế chân mình, xua bọn họ lên trò chơi thu thập vật liệu, mình thì kéo Bạch Lê ngồi xuống, mở album trong qang não ra, cho Bạch Lê xem ảnh bên trong.
Dưới sự chỉ dẫn của Chúc Mặc Lăng, Bạch Lê thấy được toàn bộ quá trình lớn lên của một thiếu niên tộc Thiên Hồ, từ khi sinh ra cho đến khi "Ngã xuống". Nhân loại sau khi thức tỉnh gien thú nhân, khi còn bé sẽ có một quãng thời gian ở trong thái thái kỳ con non, trong album có không ít ảnh hồ ly trắng xinh đẹp, mới đầu chỉ có một cái đuôi, sau đó là hai cái, ba cái, mãi đến khi mọc đủ chín cái, cái nào cái nấy bông xù mềm mại, nhìn mà Bạch Lê thấy trong lòng rung động, từ ngón tay đến trái tim đều thấy ngứa ngáy, ngay cả chỗ nào đó trên mông cũng vậy.
Giống như có thứ gì đó sắp chui ra.
Chúc Mặc Lăng đang chìm đắm trong ký ức, không nhận ra sự thay đổi của Bạch Lê, tiếp tục nhẹ giọng, kể lại từng chút một về em trai.
"Em chào đời chưa được bao lâu thì trùng tộc xâm lấn mấy hành tinh ở khu vực biên giới Đế quốc với quy mô lớn, phàm là người dân Đế quốc có sức chiến đấu đều lên đường ra chiến trường, ba mẹ chúng ta, còn có rất nhiều người khác trong tộc cũng đi, cuộc chiến lần đó giằng co suốt mấy năm. Có thể nói, từ lúc em chào đời đến khi lên năm đều do anh chăm sóc, ngay cả năng lực thiên phú của em, anh cũng là người đầu tiên phát hiện, bởi vì lúc đó, em trực tiếp biến thành hình dáng của anh."
"Sau đó, em bắt đầu thích liên tục biến thành những người khác, anh tìm ảnh của ba mẹ cho em xem, em chớp mắt một cái đã biến thành họ, còn một người hóa thành hai người, khi đó còn làm anh phải giật mình. Buồn cười nhất chính là, hôm đó lại đúng lúc ba mẹ quay về, vừa vào nhà đã thấy có một "Mình" khác đang đứng trước mặt anh, sợ đến mức suýt chút nữa đã gọi người máy cảnh sát tuần tra đến."
"Em chậm rãi lớn lên, suy nghĩ càng ngày càng có chính kiến hơn, vừa qua sinh nhật mười bốn tuổi đã dám chạy tới chiến trường đánh với trùng tộc. Trên chiến trường, em đóng một vai trò to lớn, dẫn dắt quân đội giành được thắng lợi, nhưng lại khiến "Chúng đứt gãy gien" trong người chuyển biến xấu. Ngắn ngủi có một năm, em đã vào giai đoạn cuối, cuối cùng biến thành một bé hồ ly trắng nho nhỏ, bị đưa tới "Sao Hi Vọng", tháng nào anh và ba mẹ cũng phải tới thăm em mấy lần, nhưng đến một ngày, cả nhà nhật được tin em biến mất khỏi "Sao Hi Vọng"..."
"Sau đó, cả nhà mình, toàn bộ gia tộc đều tìm kiếm tung tích của em, nhưng lần nào cũng thất vọng quay về. Một tháng trước, lúc anh đi ngang hành tinh này thì cảm nhận được một chút chút liên hệ huyết thông, bèn dẫn Hồ Nhất và Hồ Nhị dừng lại tìm kiếm. Nhưng chuyện xảy ra sau đó thì em cũng biết rồi đấy, sợi dây liên kết máu mủ sẽ không lừa người, anh thấy câu này nói rất đúng, hi vọng em cũng có thể thử tin vào nó."
Một lúc lâu sau, Bạch Lê mới nhỏ giọng nói một tiếng "Được".
Cậu bây giờ cũng không chắc chắn lắm.
Chúc Mặc Lăng hiểu rõ nguyên tắc thấy đủ thì thôi, thấy Bạch Lê đã có dấu hiệu buông lòng thì cười thầm trong lòng, săn sóc nói phần chia sẻ hồi ức hôm nay chỉ tói đây thôi, ngày mai bọn họ lại nói những chuyện khác liên quan đến em trai.
Bạch Lê hiếm khi không biết đáp lời như thế nào, há miệng "À" một tiếng, sau đó chậm rì rì gật đầu.
Quái thật, rõ ràng Chúc mặc Lăng không bám theo nói tiếp, cậu nên thấy mừng mới đúng, thế nào mà cậu lại thấy trong lòng có chút chút mất mát nhỉ?
Nhưng mà thôi, việc này để sau rồi nghĩ tiếp, còn có mấy ngày nữa thôi là hết tháng rồi, cậu vẫn nên suy nghĩ về chuyện nâng cấp game thì hơn.
*
Ở một bên khác, trong phòng họp tại tòa nhà văn phòng ảo của "Giải thi đấi thiết kế game giả lập" ban tổ chức giải cùng những người phụ trách trực tiếp đang họp thảo luận về trò chơi "Vùng đất điền viên".
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, ngũ quan đoan chính lúc này lại đang nhăn nhíu hết cả lại: "Mọi người xem dữ liệu người chơi tháng này đi, giải thi đấu năm này của chúng ta xem như xuất hiện một chú ngựa ô xưa này chưa từng có, trò chơi "Vùng đất điền viên" này, đừng nói là người trong ban tổ chức như chúng ta thấy tò mò, mà ngay cả những thí sinh khác tham gia thi đấu cũng không còn đặt tâm trí trên trò chơi của mình nữa. Trước đó không lâu, tôi còn nghe nói Lữ Huy, cầm đầu mấy thí sinh nằm trong top 10, lén tạo mọt nhóm chat, mỗi ngày đều chia sẻ về những chuyện xảy ra trong "Vùng đất điền viên", phỏng chừng, chờ sang tháng bọn họ có liều mạng cũng muốn cướp được một tiêu chuẩn đăng nhập."
Mà nhóm chat kiểu này, ông dám cam đoan là không chỉ có một cái. Mới trải qua hai tháng đào thải, thí sinh tham gia "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" vẫn còn không ít.
Nghe lời này, những người khác đều lộ vẻ "Quả nhiên là vậy", còn có người ngồi phía cuối bàn họp, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nếu không phải trước khi tham gia thi, các thí sinh đều phải ký thỏa thuận không được rút lui nửa chừng, có khi bây giờ chỉ còn mỗi trò chơi "Vùng đất điền viên" này ấy chứ?"
Không có so sánh thì không có đau thương, các thí sinh tham gia thi đấu năm nay đã bị đánh cho không còn sức mà giãy giụa nữa rồi.
Sau đó, đánh không lại thì chọn gia nhập...
Làm bộ như không nghe thấy câu này, người đàn ông trung niên tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy tiếp theo, mọi người hãy cùng nhau thảo luận xem, giải đấu năm nay của chúng ta nên tiếp tục thế nào đi. Chỉ có mỗi trò chơi "Vùng đất điền viên" là hot lên, không ít cư dân mạng đã quên rằng nó còn đang tham gia thi đấu rồi."
Đây cũng là chỗ khiến ông không biết nên khóc hay nên người, rõ ràng những năm trước, dân mạng đều chú ý đến giải đấu trước, sau đó mới ở trong quá trình tranh tài tìm kiếm trò chơi mình yêu thích.
Chỉ có thể nói "Vùng đất điền viên" thật sự quá trâu bò, aiz.
Đối với những trò chơi tham gia thi đấu khác, chúng đã sớm làm nền cho "Vùng đất điền viên" rồi, mặc dù nói thắng làm vua thua làm giặc, không có gì mà phải lấn cấn cả, nhưng kết quả này dù sao cũng hơi trái với mục tiêu ban đầu của giải đấu. Cảnh tượng những trò chơi giả lập được hoan nghênh mọc lên như nấm sau mưa, năm nay thậm chí những năm sau nữa, đều không thể gặp lại sao?
Bầu không khí lặng đi một lúc.
Hồi lâu sau, có người lắp bắp lên tiếng: "Nếu không... Chúng ta kết thúc giải đấu năm nay sớm một chút?"
Người đàn ông trung niên không hài lòng với ý kiến này: "Kết thúc sớm, cậu muốn sớm đến đâu hả? Giờ mới chỉ hết tháng ba, năm nay vẫn còn chín tháng nữa, nếu kết thúc sớm, mấy người chúng ta khỏi cần ăn cơm luôn?"
"Khụ khụ, thi đấu có thể kết thúc sớm, nhưng sau đó vẫn làm tiếp được mà. Để tôi tưởng tượng một chút, thi đấu xong sớm, thời gian còn lại, những thí sinh tham gia giành được thứ hạng có thể liên kết với nhau, có lẽ game thủ có thể tìm thấy niềm vui mới trong trò chơi hiện tại."
"Hả? Ý ông như vậy không phải là muốn ké fame của "Vùng đất điền viên" à, hiện giờ có ai mà không biết, đây là trò chơi đứng đầu, chỉ cần có một chút xíu quan hệ với nó thôi cũng có thể thành đề tài thu hút sự chú ý trên Xingbo, như vậy, liệu Lê Lê có đồng ý không?" Người nói ra lời này, nghe cũng biết là fan ngầm của Bạch Lê.
Lời đối phương nói quả thật cũng không sai, trò chơi của Bạch Lê không cần hợp tác với người khác cũng đã nổi tiếng lắm rồi. Thao tác này, nghe đúng như muốn ké fame vậy, không khác gì bâu vào "Vùng đất điền viên" để hút máu.
Người đưa ra sáng kiến này đã có ý lành làm gáo vỡ làm muôi: "Cứ thử một chút xem sao, nếu mọi người đều cảm thấy ý tưởng này có thể thực hiện được, thì chúng ta tìm cậu Bạch thương lượng một chút, nếu cậu ấy từ chối thì chúng ta lại nghĩ cách khác, mà nếu cậu ấy đồng ý thì đúng là không còn gì tốt hơn."
Người nọ tha thiết mong chờ nhìn về phía người trung niên đứng đầu, đối phương thoạt nhìn cũng đã hơi dao động rồi, ho nhẹ một tiếng rồi để tất cả giơ tay biểu quyết, cuối cùng hơn hai phần ba người có mặt đồng ý với đề nghị này.
Vì thế, lúc Bạch Lê còn đang bận viết viết vẽ vẽ trên quang não, tự hỏi tháng sau nên tổ chức hoạt động gì cho người chơi thì nhân viên phụ trách Trác Thụy mà ban tổ chức giả phân cho cậu, một lần nữa gọi đến.
Trác Thụy ngượng ngùng nói rõ mục đích lần này, vốn tưởng sẽ bị từ chối thẳng vào mặt, nhưng lại thấy Bạch Lê nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra tôi không có ý kiến gì về việc này cả, nhưng phương pháp liên kết cụ thể là gì, liên kết giữa trò chơi với trò chơi chắc cũng không dễ làm đúng không?"
Nghe cậu hỏi ngược lại, Trác Thụy lại càng lúng túng, cấp trên chỉ bảo anh ta tới hỏi thăm một chút, chứ chưa nói cụ thể chi tiết, cái này thì anh ta biết phải trả lời thế nào...
Bạch Lê nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trách Thụy, rất săn sóc nói: "Nếu mọi người còn chưa quyết định nội dung cụ thể, vậy đúng là tôi có vài ý tưởng..."
Cậu thẳng thắn nói ra ý tưởng của mình, Trác Thụy càng nghe càng cảm thấy phương pháp này rất tốt, hai mắt lập tức sáng trưng như đèn pha ô tô. Chờ Bạch Lê nói xong, anh ta còn vỗ ngực cam đoan: "Cậu Bạch yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu chuyển lời lại, nếu cấp trên đồng ý theo phương án này, tôi sẽ báo lại cho cậu ngay!"
"Được, vậy là phiền anh." Bạch Lê cám ơn.
Trác Thụy khổ não mà tới, vui vẻ mà rời đi, cúp máy xong một lúc lây mới phản ứng lại, ồ, không phải anh ta đi vận động hành lang cho ban lãnh đạo à, sao bây giờ lại thành thuyết khách của cậu Bạch, giúp cậu ấy thuyết phục cấp trên của mình rồi?
Mà thôi không sao! Theo như cậu ta thấy, đề nghị của cậu Bạch rất tốt, không phải muốn hợp tác à, này có thể kiên kết cùng lúc mấy trò chơi đấy! Bọn họ kiếm bộn rồi!
Sau khi liên lạc với Bạch Lê xong, vấn đề khó khăn lớn nhất đã được giải quyết xong xuôi, hiện giờ việc ban tổ chức giải thi đấu cần suy xét chính là, nhưng người thiết kế khác có đồng ý với phương án này, cộng thêm người dân Đế quốc có tiếp thu tình huống đặc biệt của năm nay không. Cẩn thận hơn một chút, còn phải xem xem đề nghị của Bạch Lê có thể thông qua, đồng thời tiến hành một cách thuận lợi hay không.
Chỉ còn hơn một ngày nữa là hết tháng, thời gian của bọn họ không có nhiều.
Bạch Lê cũng không để ý đến phần này của chuyện này nữa, cậu chỉ đột nhiên nảy ra ý tưởng nên thuận miệng nhắc tới, đối phương có đồng ý hay không với cậu mà nói cũng không ảnh hưởng gì.
Cậu tìm trong danh bạ tên của Hùng Tịch, lưu loát liên hệ với đối phương, cũng nói ra suy nghĩ muốn nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập" của mình, lần này vì tài chính dồi dào, cho nên cậu định nâng cấp thẳng từ cấp C đến cấp A, một lần lên luôn hai cấp.
Từ cấp C lên cấp B cần 25 triệu tinh tệ, cấp B lên cấp A cần 100 triệu tinh tệ, hai cái cộng gộp lại chính là 125 triệu tinh tệ, đặt lịch trước cần cọc 20%, cũng chính là 25 triệu tinh tệ.
Trong tay Bạch Lê không còn eo hẹp như hai lần trước, cho nên lập tức chi trả số tiền kia.
Nếu mọi việc thuận lợi, chờ nâng cấp xong, trò chơi có thể để 25 triệu người cùng lúc đăng nhập.
Mặc dù vẫn còn chênh lệch rất lớn với dân sô Đế quốc, nhưng nói thế nào cũng nhiều hơn một triệu người chơi gấp 25 lần.
Nhưng khiến Bạch Lê không ngờ là, lần đặt lịch này lại bị Hùng Tịch từ chối.
"Xin lỗi cậu Bạch." Hùng Tịch nói, "Dạo trước tôi quên không nói với cậu, nâng cấp thiết bị lên cấp A và cấp S thì không thể đặt lịch trước, công ty cần đệ trình đơn yêu cầu của cậu lên Viện nghiên cứu Đế quốc, chờ bên kia thông qua xong, mới cử chuyên gia đến nâng cấp được, sau khi nâng cấp thì thanh toán một lần luôn. Nếu cậu chỉ nâng cấp lên cấp B thì bên tôi có thể lập tức sắp xếp cho cậu luôn."
Bạch Lê không ngờ ở giữa lại còn có một bước quy trình như vậy, cậu do dự giữa cấp B và cấp A một hồi, mới hỏi Hùng Tịch, nếu nâng cấp lên cấp A luôn thì cần chờ khoảng mấy ngày.
Lần này, Hùng Tịch cho ra một con số chính xác: "Năm ngày, nhiều nhất chỉ cần năm ngày, nếu không có vấn đề gì, Viện nghiên cứu duyệt đơn yêu cầu của cậu ngay, thì năm ngày này là đã bao gồm cả thời gian cần để nâng cấp thiết bị rồi."
Bạch Lê tính toán trong đầu một chút, hôm nay là 29 tháng 3, thế giới tương lai, mỗi tháng đều chỉ có 30 ngày, muốn nhất là ngày mùng 3 tháng 4, "Thiết bị tạo dựng game giả lập" có thể hoàn thành việc nâng cấp. Chỉ chậm có hai ngày mà thôi, cậu chờ được, cư dân mạng chắc cũng chờ được. Chắc vậy... Nhỉ?
"Vậy tôi nâng cấp hai cấp một lúc đi, thời gian nâng cấp từ cấp C lên cấp B có thể cũng chọn vào ngày mùng 3 tháng 4 không, đến lúc đó làm một lần luôn?" Bạch Lê hỏi.
"Cái này có thể, vậy bây giờ tôi giúp cậu Bạch đặt lịch nâng cấp lên cấp B, cùng gửi đơn yêu cầu lên cấp A trước." Hùng Tịch rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã làm xong chuyện này.
Sau khi Bạch Lê thanh toán tiền đặt cọc xong, chuyện nâng cấp thiết bị cũng gần như đã giải quyết xong đâu đấy.
Thời gian làm việc hôm nay kết thúc, cậu lần nữa login vào game.
Văn Tinh Diệu còn đang ở trong game chờ cậu, hai người gặp nhau xong thì đối phương dùng ánh mắt dò hỏi xem cậu và Chúc Mặc Lăng trò chuyện thế nào.
Bạch Lê tỏ vẻ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, một ngày nào đó chân tướng sẽ sáng tỏ.
Thấy Bạch Lê không muốn nhiều lời, Văn Tinh Diệu cũng không nhắc đến chuyện này nữa, quay sang nói cái khác.
"Đúng rồi, lúc nãy em không nl, [Hoài Bích] có tới tìm em mấy lần, nói thuyền đánh cá cô nhóc hợp tác làm cùng [Xới cho tôi bát cơm] sắp hoành thành rồi, cố ý tới mời tôi với em, hai người chúng ta chọn một ngày cùng ra biển. Trừ hai người họ ra thì còn một người nữa, là [Mi có gan không], bạn của [Xới cho tôi bát cơm], trong lúc chế tác thuyền đánh cá, đối phương giúp bọn họ không ít, đến lúc đó sẽ cùng đi. Em có muốn đi chơi một chút không?"
Chuyện tốt như vậy, có lý nào Bạch Lê lại không đồng ý, Không ngờ người thiết kế trò chơi này là cậu không tự mình làm thuyền đánh cá, mà vẫn có thể đi ké chiếc thuyền đầu tiên ra biển.
Lúc lúc Khương Hoài Bích lại ghé qua lần nữa, thấy Bạch Lê đang ở đây thì vội nói rõ mục đích của mình, còn đang lo Bạch Lê sẽ từ chối, không ngờ cậu lại đồng ý ngay, khóe miệng cô nhóc lập tức nhếch tận mang tai.
"Quá tốt luôn, Lê Lê, anh đồng ý thì em lại càng yên tâm để đi! Em chưa từng ra biển bao giờ hết, bất kể là hiện thực hay trong đều thì đều là lần đầu tiên, có người thiết kế trò chơi như anh ở bên cạnh, cảm giác cực kỳ an toàn, hì hì ~" Cô nàng không hề che giấu suy nghĩ, vì Bạch Lê là người thiết kế, nên mới mời cậu đi cùng của mình.
Bạch Lê rất thích tính cách thẳng thắn này của cô nhóc, cậu tỏ vẻ không thành vấn đề, khi cần sẽ lên tiếng nhắc nhở. Sau khi Khương Hoài Bích hớn ha hớn hở rời đi rồi, cậu mới áy náy nói với Văn Tinh Diệu, mình phải logout bận việc.
Cũng nói rõ lý do cho bạn trai mình: "Khụ, tháng này vật phẩm game tăng thêm nhiều quá, em suýt chút nữa đã quên là có cả bản thiết kế thuyền đánh cá, bây giờ em phải thoát game bổ sung các loại sinh vật biển và thiết kế phong cảnh ngoài khơi, tranh thủ để người chơi hưởng thụ một chuyến đi biển hoàn mỹ."
Về phần cái từ "Hoàn mỹ" này có bị in đậm đánh ngoặc kép không thì không ai biết.
Văn Tinh Diệu dở khóc dở cười, người thiết kế trò chơi luôn sắp xếp mọi việc ổn thỏa đâu vào đấy cũng có lúc ném đồ lung tung. Hắn vò loạn tóc trên đầu Bạch Lê, sau đó giục cậu nhanh đi làm việc.
"Biết rồi, em đi liền đây! Chờ chuẩn bị xong em lại lên!"
Chờ bóng dáng Bạch Lê biến mất tại chỗ, Văn Tinh Diệu lại có chút tiếng nuối, biết thế đã nhân cơ hội hôn cậu một cái...
Quả nhiên hắn vẫn chưa đủ dũng cảm.
*
Trong lúc Bạch Lê vội vội vàng vàng thêm vào các sinh vật biển, mở rộng diện tích biển, cùng thêm vào các đảo nhỏ đặc biệt, trong phòng họp tại tòa nhà văn phòng giả lập của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", bắt đầu cuộc thảo luận thứ hai liên quan đến "Vùng đất điền viên".
Cuối cùng, tất cả nhân viên phụ trách đều thông qua đề nghị mà Bạch Lê nhờ Trác Thụy truyền đạt lại, cũng nói, nếu các thí sinh khác không có ý kiến gì thì cứ làm theo ý tưởng của Bạch Lê.
Sau khi cuộc họp kết thúc, liên lạc viên của các thí sinh tham gia giải đấy lập tức hành động, thông báo lại dự định của ban tổ chức giải.
Một trong số đó là, "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" năm nay sẽ kết thúc sớm, cuối tháng 6 sẽ xác định ứng cử viên cho vị trí quán quân.
Thứ hai, giải thi đấu kết thúc, nhưng chưa thực sự chấm dứt. Thí sinh có thành tích tốt (Đặc biệt là những thí sinh xếp hạng từ hai đến chín), sau tháng 6 có thể nhận đặc quyền liên kết với trò chơi xếp hạng nhất.
Hai thông báo này cần tất cả các thí sinh tham gia giải đấu đồng thuận, chỉ cần tỷ lệ đạt đến 75% là có thể bắt tay vào thực hiện.
Cười ẻ, căn bản là không có ai phản đối hết, không ít người còn tỏ ra nhẹ nhõm như được giải thoát.
"Hầy, cuối cùng cũng chờ được đến ngày, sáng mở mắt ra không phải đối mặt với việc trò chơi càng ngày càng ít game thủ, càng ngày càng chìm rồi, tôi còn có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về "Vùng đất điền viên"!"
"Nhìn trạng thái người chơi "Vùng đất điền viên" càng ngày càng tốt, mặt mũi hồng hào sáng lán, tôi mỗi ngày lại phải bận tâm xem nên làm gì cho trò chơi của mình mà trụi cả tóc, thực sự là quá mệt mỏi, từ tháng hai tôi đã bắt đầu hối hận vì đã đăng ký tham gia giải đấu rồi."
"Chậc, ứng cử viên cho ngôi vị quán quân không cần đoán cũng biết, trăm phần trăm là Lê Lê rồi, mấy con cá mắm chúng ta nên sớm từ bỏ giãy giụa đi. Ban tổ chức giải đấu đúng là người tốt, thế mà thực sự cho chúng ta thoát ly khổ ải tước thời hạn, ha ha ha!"
"Chỉ có tôi ở đây là thấy hiếu kỳ, không biết liên kết trò chơi là cái quỷ gì à? Ý là muốn hợp tác cùng trò chơi của Lê Lê sao? Chỉ tiếc trò chơi của tôi xếp hạng thấp quá, nhất định là không đến lượt, không thì tôi có thể đu idol ở khoảng cách gần rồi!"
"..."
Nhóm thí sinh dự thi trò chuyện rôm rả, cũng bỏ phiếu tán thành của mình vào.
Trong nhóm chat của Lữ Huy và Dụ Tiêu, lúc này đang vui như mở hội, đám bọn họ, người nào cũng có cơ hội được "Đu idol ở khoảng cách gần", làm sao mà không vui cho được? Gần như là vừa trông thấy thông báo một cái, bọn họ đã vội vội vàng vàng đồng ý, đồng thời còn nghĩ, có thể thông qua việc hợp tác với Bạch Lê, khiến độ phổ biến trò chơi của mình tăng lên một chút!
Tuy ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng bọn họ vẫn dành tỉnh cảm cho trò chơi mà mình bỏ công bỏ sức chế tác mấy tháng nay, chúng nó giống như con trai của họ vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được?
Cùng lắm là kéo dài thời gian nuôi thả thôi.
Chuyện khiến bọn họ càng vui mừng hơn vẫn còn ở phía sau, chờ tốt cả thí sinh dự thi tỏ vẻ tôn trọng quyết định của ban tổ chức xong, nhóm chat của Lữ Huy lập tức nghênh đón thành viên thứ mười mà họ ngóng trông bao lâu nay.
Bạch Lê đặt avatar là một cảnh chụp hoa lê trắng, nhắn câu đầu tiên ớ trong nhóm: "Chào mọi người, tôi là Bạch Lê, là người thiết kế trò chơi "Vùng đất điền viên"."
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.